Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34. Bí mật của Sư Tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp 16 một lần nữa tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu. Ai nấy im lặng cúi đầu, không nói được một lời nào. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho không một ai kịp phản ứng gì. Đến bây giờ, cảm giác kinh hoàng hãi hùng hãy còn đó, không hề vơi đi một chút nào. Không một ai hiểu được có chuyện gì đã xảy ra. Họ chỉ biết, đây không phải tai nạn, chắc chắn không phải tai nạn.

Sư Tử ngồi ở một góc xa nhất. Hắn cúi đầu, cô nén lại cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trong dạ dày như thể có một con rắn lớn đang chui rúc ở trong đó. Tim hắn đập như thể muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực vậy. Hai tay hắn chắp lại, mồ hôi túa ra khắp người như tắm.

Đây là lỗi của hắn. Chắc chắn đây là lỗi của hắn. Giá như lúc đó, hắn đi cùng Song Ngư, có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Giá như hắn có mặt ở đó. Giá như... Giá như.... Giá như....

Bảng đèn "Đang phẫu thuật" đột nhiên vụt tắt. Một y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Chưa kịp để người ta gọi, lớp 16 đã vây lấy cô y tá.

- Bác...Bác sĩ.... Bạn tụi em....

- Không sao rồi. – Y tá trấn an mọi người. – Bệnh nhân mất máu nhiều, nhưng vết thương không quá sâu, không nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn cần được theo dõi. Bệnh nhân sẽ được chuyển về phòng bệnh thường ngay bây giờ. Người thân có thể đến thăm sau.

Tất cả đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn bác sĩ rối rít, cảm tạ trời đất đã che chở bảo vệ cho Song Ngư được bình an qua cơn nguy kịch, rồi tất bật kéo nhau đi thăm Song Ngư.

Cô nàng chưa tỉnh thuốc mê, tái nhợt, thiêm thiếp nằm trên giường, khắp người gắn đầy dây nhợ, nhưng vẫn còn sống. Thấy Song Ngư bình an nằm ngủ trên giường, mọi người trong lớp mới hoàn hồn lại.

- Có thông báo gì chưa? – Ai đó nói, giọng trầm khàn. Thiên Bình mở điện thoại, xem qua, nói.

- Trường phong tỏa rồi. Các lớp bị triệu tập khẩn cấp đến trường ngay trong đêm, trừ lớp chúng ta ra. – Thiên Bình nói, nhét lại cái điện thoại vào túi. – Cả những nghệ sĩ được mời đến cũng không được rời đi ngay, trừ khi họ chứng minh được rằng họ hoàn toàn không can hệ đến vụ ám sát lần này.

- Mọi người ngồi xuống đi đã. Chúng ta họp gấp. – Bảo Bình nói, chủ động ngồi xuống ghế sofa. Những người khác cũng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi thích hợp cho mình. Bầu không khí trật tự nhanh chóng bao trùm căn phòng bệnh nhỏ.

- Đầu tiên, lúc xảy ra chuyện, mọi người đang ở đâu? – Bảo Bình nói.

- Cự Giải, Thiên Yết, Thiên Bình, Kim Ngưu, Nhân Mã, Bạch Dương, Nhân Mã đang ở sàn nhảy. – Xử Nữ nói, cố gắng nhớ lại. – Tôi đứng chung với Ma Kết, Song Tử và Bảo Bình. Chúng tôi mới hết một vòng nhảy, nên quay về chỗ quầy đồ uống để lấy đồ uống và nghỉ một lát. Song Ngư nhắn tin, hỏi tôi rằng lớp đang ở chỗ nào để cậu ấy đến đó. Khi xảy ra vụ việc thì cô ấy đứng gần quầy, nhưng cách chỗ lớp mình khá xa. Sư Tử ở nhà một mình.

- Sao hai người lại không đi với nhau? – Bảo Bình nhìn sang Sư Tử.

- Vì khi cậu ấy đi, tôi đang ở trong nhà vệ sinh. – Sư Tử đáp bằng giọng uể oải khàn đặc. – Tôi tưởng Song Ngư ở dưới bếp, không lên phòng vì không muốn ở chung với tôi.

Hắn tự đập vào đầu mình một cái, nói.

- Tôi thật ngu ngốc. Đáng lẽ tôi nên để ý đến cậu ấy một chút....

- Hiện tại đừng nói đến lỗi của ai với của ai vội. – Xử Nữ cau mày. – Thử nghĩ xem tại sao Song Ngư lại thành nạn nhân vụ này đi đã. Cô ấy có gây thù chuốc oán với ai bao giờ không?

- Chưa bao giờ nghe luôn. – Thiên Bình nói. – Chưa bao giờ nghe có chuyện Song Ngư dính dáng thù oán với ai luôn. Nếu là Cự Giải, hoặc Bạch Dương hay Sư Tử nghe còn có lý....

Bất chợt, Thiên Bình đột nhiên nhớ ra một chuyện.

- Hình như...Cự Giải với Song Ngư...mặc trùng một bộ đồ dự tiệc thì phải. – Cô nói. – Đúng rồi. Hình như là thế.

- Ngồi nói mò thì có tác dụng gì. – Bạch Dương đứng lên, cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo lên. – Chắc người ta chưa vứt cái đầm đi đâu. Đi xin lại là biết ngay thôi.

Chỉ một chốc lát, Bạch Dương đã quay lại với một bức ảnh chụp cái đầm dính máu của Song Ngư. Quả đúng như những gì Thiên Bình nói, hai cái váy giống nhau đến quá đáng, từ màu sắc đến kiểu dáng.

- Song Ngư khi đi tiệc trường mặc đồ khác, nhưng đến tiệc học sinh lại mặc đồ khác.... – Nhân Mã lẩm bẩm. – Lạ nhỉ?

- Song Ngư luôn thích làm đỏm. – Sư Tử nói. – Cô ấy không bao giờ mặc một bộ đồ cho hai sự kiện khác nhau đâu, dù cho nó có chung một ngày đi chăng nữa. Cô ấy đã như vậy từ hồi cấp hai rồi. Cùng lắm thì sẽ giữ lại kiểu tóc thôi. Cự Giải và Song Ngư rời khỏi nhà không cùng lúc, nên Song Ngư không hề biết cô ấy mặc trùng đồ với Cự Giải.

- Như vậy là, nhìn từ phía sau thì Cự Giải và Song Ngư sẽ khá giống nhau. – Song Tử nói, gại nhẹ cằm. – Có khi nào người bị nhắm vào ngay từ đầu là Cự Giải, nhưng hung thủ nhận nhầm người không?

- Không còn cách giải thích nào hợp lý hơn đâu. – Ma Kết thở dài. – Nếu vậy thì hung thủ dễ xác định hơn nhiều rồi đấy.

Không cần hắn nói ra, mọi người trong lớp tự hiểu được, người mà hắn đang ám chỉ là ai. Không ai nói với ai lời gì nữa, cùng rời khỏi phòng bệnh, về nhà. Sư Tử là người duy nhất ở lại, với lý do là muốn chăm bệnh.

Ngay đêm hôm đó, trường bắt đầu tiến hành điều tra. Hung thủ không để lại dấu vân tay, cũng không có vết máu bắn được ghi nhận ở hiện trường. Hung thủ dường như quá vội vàng và vụng về, nên dao đâm không sâu, không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng nạn nhân. Nhà trường đã ngay lập tức triệu tập tất cả những người đứng trong phạm vi 5m xung quanh Song Ngư khi vụ việc xảy ra để thẩm vấn, nhưng vẫn chưa thu được kết quả gì khả quan. Lớp 16 cũng phải tham gia lấy lời khai. Họ đương nhiên đem hết những chuyện mình biết được nói hết, chỉ mong việc điều tra được tiến hành thuận lợi nhất có thể. Cả lớp 16 ai cũng nghi ngờ, thậm chí dám chắc hung thủ vụ việc lần này là Ngọc Chi, nhưng nghi ngờ thì không thể coi là bằng chứng phạm tội được. Bộ váy mà Song Ngư mặc lúc đó cũng bị thu lại để phục vụ công tác điều tra.

Bên cạnh vụ điều tra đó, ngay trong đêm, một thông báo đã được gửi đến toàn bộ học sinh trong trường. Tất cả các lớp đã tham gia bữa tiệc dưới sảnh hầm nhà ăn VIP đều bị kỷ luật tập thể vì tổ chức tiệc mà chưa được cấp phép. Lớp nào có học sinh tham gia bữa tiệc đó đều bị chia đôi điểm lớp, lấy đó làm cảnh cáo.

Song Ngư tỉnh lại vào rạng sáng ngày thứ hai, ngay sau đêm tiệc. Co nàng chẳng cảm thấy gì ngoài cơn đau đến phát điên ngay vùng bụng trái. Song Ngư nheo mắt nhìn quanh một vòng, có chút hoang mang mơ hồ vì không biết mình đang ở chỗ nào. Nhưng rồi, ánh mắt cô nhanh chóng va phải một gương mặt quen thuộc đang nằm dài ở ghế sofa ngay dưới cuối giường cô.

Sư Tử.

Chẳng hiểu sao, Song Ngư cảm thấy có chút tức cười. Hồi còn ở nhà hắn, Song Ngư biết hắn chiều nào cũng đi chơi bóng rổ với hội anh em hàng xóm. Không biết có phải vì thế không, mà Sư Tử khá cao. Hắn nằm trên cái ghế sofa, mà đầu phải gối lên tay ghế, chân vắt gác qua cái tay ghế đối diện, trông cồng kềnh và quá khổ khủng khiếp. Tư thế ngủ đó chắc chắn là không thoải mái chút nào. Ấy vậy mà, hắn chỉ đơn giản đắp cái áo khoác lên bụng, rồi cứ thế ngáy đều.

Nhìn hắn ngủ ngon vậy, Song Ngư lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Cô nàng cố với tay lấy cục khăn giấy mới bóc để trên tủ đầu giường, dùng hết sức ném về phía Sư Tử. Cô muốn ném vào người hắn, nhưng kiểm soát lực không đủ, nên cục khăn giấy đập thẳng vào đầu hắn.

Sư Tử giật mình bật dậy. Bị đánh thức một cách thô lỗ như vậy, Sư Tử đương nhiên là vui không nổi. Nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra lý do hắn có mặt trong căn phòng này. Hắn bỏ cái áo khoác sang một bên, xoa xoa cái đầu bù xù.

- Cậu...Cậu tỉnh rồi à?

- Nước. – Song Ngư lạnh nhạt nhả ra một chữ, giọng khản đặc. Sư Tử đương nhiên không dám chần chừ, vội vàng đi rót nước cho cô. Uống xong, Song Ngư giống như đã dùng toàn bộ sức lực còn lại vậy. Cô nàng nằm ngửa, thở hổn hển.

- Sao cậu lại ở đây? – Cô nàng hỏi bằng giọng khàn khàn yếu ớt của mình. – Không phải đi học à?

- Bác sĩ bảo, người thân ở lại cũng được. – Sư Tử nói, đặt cái cốc lại chỗ cũ. – Vết thương không nghiêm trọng lắm. Cùng lắm một tuần là cậu được ra viện.

Song Ngư ò một tiếng thờ ơ, và rồi không khí rơi vào im lặng. Sự im lặng khiến Sư Tử đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của bản thân thật thừa thãi hết sức. Hắn không biết nên làm gì, liền đứng lên, nhặt lại cục khăn giấy rơi dưới đất, đặt nó lên bàn, lại còn tận tình chỉnh lại cho ngay ngắn nữa chứ.

Một hồi lâu, Sư Tử dần không chịu nổi cái không khí như trong tủ đông này nữa. Hắn thở dài, dịu giọng nói.

- Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa được không?

- Chúng ta có chiến tranh lạnh luôn hả? – Song Ngư nói, giọng rất bình thản. – Lúc nào thế? Sao tôi không biết?

- Tôi xin lỗi vì đã đòi hỏi quá đáng. – Sư Tử nói, giọng có chút ngượng ngập. – Tôi chỉ...

- Chỉ cái gì? – Song Ngư hỏi.

- Tôi thấy rất khó chịu. – Sư Tử thở dài. – Cậu nói về mối quan hệ của chúng ta như thể đó là một chuyện không hề đáng bận tâm vậy. Tôi...không thích thế.

Song Ngư im lặng, không biết là đang nghĩ gì.

- Có lẽ...tôi đã ảo tưởng quá nhiều về mối quan hệ của chúng ta. – Sư Tử nhỏ giọng thì thầm. – Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng, chí ít, tôi sẽ đóng một vai trò nào đó đáng kể đối với cậu.

Song Ngư chậm rãi nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ chớp một cái.

- Cậu có thấy rất bất công không? – Song Ngư lẩm bẩm. – Cậu dường như đã biết mọi thứ về tôi, nhưng lại chẳng bao giờ tiết lộ với tôi bất cứ điều gì cả. Cậu giấu tôi quá nhiều.

- Tôi...

- Đừng có biện luận. – Song Ngư ngắt lời. – Tôi biết cậu vẫn luôn coi thường tôi, cho rằng tôi là một đứa con gái thiển cận ngu ngốc. Tôi cũng chưa bao giờ phủ nhận điều đó hết. Nhưng mà, cậu đừng có khinh thường trực giác của một đứa con gái, đặc biệt là một đứa con gái đã sống chung với cậu nửa năm trời.

Sư Tử cúi đầu, dường như đã chịu thua.

- Cậu muốn tôi phải quan tâm cậu, phải coi mối quan hệ của chúng ta là đặc biệt, nhưng cậu lại luôn muốn giữ khoảng cách với tôi, coi thường tôi. – Song Ngư nói tiếp. – Cậu chưa bao giờ khiến cho tôi an tâm cả. Vậy nên, tôi không muốn ôm bất cứ hi vọng nào với cậu hết.

- Tôi không có coi thường cậu. – Sư Tử lẩm bẩm, giọng yếu ớt. – Tôi chỉ không muốn kéo cậu vào chuyện của tôi thôi.

- Được. – Song Ngư nói. – Cậu nói gì cũng đúng hết. Nhưng mà, kể từ cái lúc cậu nói muốn lập giao kèo với tôi, cậu đã kéo tôi vào chuyện của cậu rồi đấy.

Nói rồi, cô nàng ngoảnh mặt đi chỗ khác.

- Nếu nói xong rồi thì về đi. Tối nhờ ai đó khác đến đây với tôi, hoặc không cần đến nữa cũng được. – Song Ngư lạnh lùng nói, tỏ rõ thái độ không muốn tiếp chuyện Sư Tử nữa.

Sư Tử thấy thái độ của cô nàng gay gắt như vậy thì trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn cúi đầu, ngồi yên không nhúc nhích. Không khí trong phòng lúc này như thể trong hầm băng vậy, ngột ngạt và lạnh lẽo vô cùng.

- Tôi có một người anh trai, hẳn cậu đã biết rồi. – Sư Tử nhẹ nhàng lên tiếng. – Anh ấy hiện đang học Thạc sĩ ở một trường Đại học rất xa, thường là mấy tháng mới về nhà một lần. Nhưng mà, biểu hiện của anh ấy...rất bất thường.

Song Ngư quay đầu, nhìn lên trần nhà.

- Anh ấy thường xuyên gắt gỏng với điện thoại, nói chuyện với ai đó mà tôi không biết. Có lần tôi còn nghe được, anh ấy quát lên với điện thoại rằng "Chính ngôi trường đó đã biến tao thành như thế này". Và quan trọng nhất, anh ấy dường như nói dối bố mẹ về chuyện mình đang đi học Thạc sĩ. Anh ấy không nhớ nổi chương trình học của mình, ấp úng khi người nhà hỏi về những môn học của mình, và nhầm lẫn luận văn với luận án nữa. Vậy nên, tôi đã....

- Vậy là cậu đã nhắm vào ngôi trường này từ đầu sao? – Song Ngư nói. – Kể cả việc cậu đến nói chuyện với một đàn anh năm ba hôm qua, cũng là vì để điều tra những chuyện cũ đó sao?

Sư Tử cúi đầu, không đáp.

- Tại sao vậy? Cậu chưa bao giờ làm bất cứ một việc gì vô nghĩa hết. Chuyện này quan trọng đến mức đó sao?

- Tôi lo cho anh tôi. – Sư Tử nói, giọng có chút bất lực. – Nơi này tưởng như yên bình lắm, nhưng liệu còn được yên bình đến bao giờ. Chính phủ cố gắng che giấu mọi thứ với người dân, nhưng có ích gì đâu cơ chứ. Biên giới đã bắt đầu có chiến sự rồi. Tôi chỉ sợ...

Sư Tử thở dài, không nói thêm nữa. Song Ngư thì im lặng hồi lâu. Mãi một lúc lâu, cô mới nói.

- Sư Tử. Chuyện này có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không?

- Có lẽ. – Sư Tử đáp, giọng lạc lõng xa xôi. – Chuyện cũ năm đó khiến cho 8 lớp bị đuổi học tập thể thì chắc chắn nó không đơn giản đâu.

- Những 8 lớp. – Song Ngư thiếu chút hét lên. Nhưng ngay sau đó, cô nàng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

- Chẳng trách được, khối năm 3 lại thiếu những 3 lớp.

Nói rồi, cô nhìn Sư Tử, nói.

- Cậu...tạm thời đừng nhắc đến chuyện này nữa. Nếu còn đào sâu hơn, chỉ sợ....

Nhưng rồi, dường như nhận ra điều gì đó, cô nàng lại thở dài, rồi không nói gì thêm nữa. Mãi một lúc, cô nàng mới nói.

- Có thể đợi qua vụ lần này rồi hẵng tính tiếp. Cậu...dù có làm gì thì nhớ chú ý an toàn. Có chuyện gì cũng đừng giấu tôi....

Sư Tử 'ò' một tiếng khe khẽ. Hắn ngại ngùng quay đầu nhìn đi hướng khác, rồi ngập ngừng nói.

- Vậy, chúng ta....

Song Ngư hừ một tiếng, rồi lại nhìn về phía cửa sổ. Nhưng ngay khi Sư Tử tưởng là đã hết hi vọng, cô nàng lại đưa bàn tay không bị cắm kim truyền nước ra trước mặt hắn.

- Được rồi.... – Cô nàng lầm bầm. – Sau này tôi sẽ quan tâm cậu hơn, vừa lòng rồi chứ. Cậu cũng không được giấu tôi chuyện gì đâu đấy. Đến lúc đó, đừng có chê tôi phiền đấy.

Sư Tử nghe trái tim mình nhảy lên tưng tưng trong lồng ngực. Hắn cố kìm lại cái cảm giác thăng hoa trong lòng, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Song Ngư.

- Ừ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top