Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55. Sát thủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xử Nữ nhìn chằm chằm ngọn lửa bằng ánh mắt lạnh lùng như băng. Cô không hề thấy lạ chút nào với những gì hiện tại đang xảy ra, mà thậm chí còn cảm thấy có chút quen thuộc, quen thuộc đến nhàm chán. Thực ra, nếu như mấy kẻ theo đuôi cô bỏ qua cơ hội này, cô thậm chí còn cảm thấy có chút thất vọng là đằng khác.

Cô không nhớ là từ lúc nào, nhưng từ khi có ý thức, cô đã bắt đầu bị truy sát. Suốt mười mấy năm trời, cô vẫn liên tục chạy, chạy và chạy. Không một người nào nói cho cô biết tại sao cô lại phải chạy, và chính cô cũng chẳng bao giờ còn thắc mắc về lý do nữa. Nhờ vào kinh nghiệm né tránh truy đuổi liên tục, cô dần phát triển một loại giác quan nhạy bén, nhạy đến mức có thể phát hiện ngay lập tức những sát thủ ẩn náu xung quanh mình.

Thế nhưng, từ khi bước vào ngôi trường này, cô bắt đầu nhận ra, bản thân đang gặp nguy hiểm. Ngôi trường đáng lẽ phải là một nơi an toàn để trú ẩn, bây giờ lại biến thành một mê cung sương mù, nơi cô cảm nhận được sát ý nồng đậm vờn quanh mình, nhưng lại không phát hiện được nguồn sát ý đó từ đâu mà đến.

Cho đến bài thi thứ hai trên hòn đảo.

Mọi người chỉ chú ý đến vụ tai nạn của Bảo Bình, mà gần như đã bỏ qua vụ tai nạn dưới nước của Bạch Dương. Duy chỉ có một mình cô biết, họ đang nhắm đến cô, bởi suýt chút nữa, Xử Nữ đã định nhận bài thi bơi đó.

Nhưng rồi, cô nhanh chóng nhận ra, bản thân không còn là mục tiêu duy nhất. Mọi chú ý đổ dồn vào Cự Giải bởi chiếc váy mà cô cố ý nhường lại cho cô ta. Cô biết nhất cử nhất động của mình đều đang bị theo dõi, và mọi món thức ăn mà cô ăn, mọi thứ mà cô động vào đều có khả năng trở thành hung khí đoạt mạng cô. Vậy nên, trong giây phút cuối trước buổi tiệc, cô đã đưa bộ đồ cho Cự Giải. Thực ra, Xử Nữ chẳng có ý định gì từ đầu cả, bởi vì cô biết dù cô có mặc gì đi chăng nữa, thì cô vẫn sẽ bị nhắm đến thôi. Thế nhưng, điều khiến cô bất ngờ hơn tất cả, đó là Cự Giải thực sự là một trong số những mục tiêu bị nhắm đến.

Suốt khoảng thời gian dài, cô nấp sau lưng người khác, đẩy họ tới làm bia đỡ đạn hết lần này đến lần khác, chạy trốn và chạy trốn, cố gắng giữ mạng cho mình. Cô giả bộ làm một đứa con gái thích quán xuyến việc nhà, để kiểm soát tất cả môi trường xung quanh mình. Cô không muốn chết, không bao giờ. Dù cho có trở thành Bella, có bị Ionta làm cho phát điên, cô cũng không muốn chết.

- Hai người có thấy Cự Giải đâu không? – Thiên Yết đột nhiên lo lắng nói lớn. – Cậu ấy có ở ngoài này không?

- Không có. – Xử Nữ nói, giọng lo lắng. – Cậu ấy không ở trong lều sao?

- Không có. – Thiên Yết nói, trống ngực đã sớm đập thình thịch như điên. – Lều của cậu ấy bị rạch một góc. Cậu ấy....

- Đừng có hoảng. – Ma Kết vội bước đến bên Thiên Yết, vỗ vai hắn. – Bây giờ chúng ta đi tìm cậu ấy. Cậu ấy hẳn là không muốn liên lụy chúng ta nên mới vậy.

Nói rồi, hắn quay đầu nhìn Xử Nữ.

- Cậu ở lại đây đợi mọi người quay lại. Chúng tôi sẽ về sớm nhất có thể.

Nói rồi, Ma Kết móc ra mấy băng đạn hắn dắt trong giày, thảy hết cho Xử Nữ.

- Ai cũng thó một ít, không sợ bị phát hiện à? – Xử Nữ bất lực nhìn mấy băng đạn trong tay mình.

- Bị bắt quả tang mới bị phạt. – Ma Kết nói, tự mình lên đạn cho một khẩu súng. – Tôi không bao giờ nghĩ là học sinh cấp ba lại được chơi cái này hết.

Nói rồi, hắn và Thiên Yết kéo nhau chạy vào rừng. Một mình Xử Nữ ngồi lại khu lều trại. Cô nàng hoàn toàn không muốn mạo hiểm tính mạng, nên nhanh chóng dập tắt lửa, leo lên cây. Cô móc trong túi ra một cặp kính hồng ngoại cô mua được ở siêu thị, đeo lên.

Một lát, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước. Xử Nữ co người ngồi sát vào thân cây, mắt không rời khoảng đất trống khu trại. Trống ngực cô đập thình thịch liên hồi đầy lo sợ.

Ngay lúc cô cho rằng bản thân an toàn nhất, một cánh tay rắn chắc bất ngờ siết chặt cổ cô từ phía sau, bịt miệng cô. Xử Nữ bị giật mình, giãy dụa làm rơi khẩu súng xuống đất. Cô vùng vẫy hết sức, cố gắng cào cấu lên cánh tay đang siết chặt cổ mình một cách vô vọng. Mắt cô dần hoa lên vì thiếu máu thiếu oxy. Cổ họng cô đau cứng, tê nhức.

Trong cơn nguy kịch nhất, Xử Nữ lại càng không muốn chết nhất. Cô cố gắng há miệng, cắn vào bàn tay đang siết chặt cổ mình, rồi gồng hết sức đẩy cánh tay đang ghềm cổ mình ra. Một lần nữa, cô dồn hết sức bình sinh, găm hàm răng vào bắp tay tên sát thủ. Bây giờ đến lượt cô giữ chặt không buông. Cô cắn tới mức nghe mùi máu tươi tràn vào khoang miệng mình mới chịu dừng lại. Tên sát thủ phía sau đau đớn chửi thề liên tục, giơ tay táng vào đầu Xử Nữ không biết bao nhiêu lần.

Bất ngờ, Xử Nữ buông tay ra, tiện đà huých mạnh một cái. Kế đó, cô cảm nhận thân cây dưới chân mình chao nghiêng. Cô mất đà, té từ trên cây xuống đất cái huỵch.

Xử Nữ không có nhiều thời gian để nằm đó. Mặc cho một cánh tay đã mất cảm giác, không còn cử động được, Xử Nữ nghiến răng bò dậy, nhặt lấy khẩu súng, chạy vào rừng.

Tên sát thủ đương nhiên không chịu bỏ cuộc. Hắn đuổi theo và nhanh chóng bắt được cô. Không một chút chần chừ, hắn táng cho cô một phát thẳng vào mặt, khiến cô ngã sóng soài trên mặt đất. Tai cô ù đi, trong miệng còn nghe vị tanh mặn của máu tươi.

- Mẹ kiếp. – Cô lầm bầm chửi thề trong miệng, đưa tay quệt máu từ trong miệng chảy ra. – Bà mày chán lắm rồi, lũ chó.

Tên sát thủ đến gần Xử Nữ. Bóng dáng hắn to lừng lững như một con gấu nâu, mang theo khí thế áp đảo, đủ khiến cho người khác run rẩy. Nhưng Xử Nữ thì khác. Trải qua quá nhiều chuyện, làm gì còn chuyện cô phải sợ hãi trước những kẻ này nữa.

- Mày chạy đủ chưa? – Tên sát thủ trầm giọng hỏi. – Chết được chưa?

Xử Nữ cười nhạt một tiếng, gằn giọng.

- Không bao giờ. Lũ chó chết vô dụng. Từ khi tao còn là trẻ con đến bây giờ, chúng mày chưa một lần dồn được tao vào chân tường. Lần này cũng sẽ thế thôi.

- Không dồn mày vào chân tường, là bởi vì bọn tao nhân từ. – Tên sát thủ cười khẩy, hạ người ngồi xuống, đưa bàn tay to lớn nâng cằm Xử Nữ lên. – Mày cũng không thực sự biết mày là cái gì mà, đúng không? Nếu mày không biết, thì bọn tao cứ từ từ choi cũng có sao đâu. Bởi dù gì....

Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, bàn tay bóp chặt cổ Xử Nữ, nhấc lên khỏi mặt đấy.

- ....mày cũng phải chết.

Xử Nữ đau đến mức tưởng như cơ thể đang bị xé toạc ra đến nơi. Mắt cô mờ đi bởi nước mưa, bởi thiếu máu và không khí. Nhưng cô không bao giờ quên việc của mình.

Cô phải sống.

Chỉ nghe một tiếng đoàng đanh lạnh vang lên, và tên sát thủ lập tức phải buông tay. Hắn co gập người, ôm lấy vết thương ngay hông. Xử Nữ rơi trở lại xuống mặt đất ẩm ướt, ho khù khụ, hít thở một cách tham lam. Cô cố gắng bò dậy, muốn bỏ chạy tiếp.

Lúc này, ở khu cắm trại, hội Song Ngư đã quay lại. Ngay lúc họ hoang mang nhất, tiếng súng nổ vang lên.

- Phía bên này. – Song Ngư chỉ vào rừng, và cả bọn lập tức chạy về hướng đó. Chỉ mới được một đoạn, họ đã thấy Xử Nữ đang ngồi trên mặt đất với một cánh tay lặt lìa. Cách cô một đoạn là tên sát thủ mới ăn một phát đạn ở hông. Nếu như lúc trước, nghi ngờ với Xử Nữ chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ, tất cả đã biến thành sự khẳng định. Tình cảnh trước mặt chính là lời khẳng định đanh thép nhất.

Không một chút chần chừ, cả đám xông đến, đè tên sát thủ ra, trói hắn vào gốc cây. Tên này rất khỏe. Cho dù đã ăn một phát đạn, nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là dễ bị khống chế. Hắn liên tục vùng vẫy, làm cả Sư Tử và Kim Ngưu đều bị ăn mấy phát tát. Cuối cùng, vật lộn hồi lâu, cả mấy đứa xúm vào mới trói được hắn lại.

Giải quyết xong tên sát thủ, Thiên Bình phăm phăm đi về chỗ Xử Nữ. Cô nàng nắm cổ áo Xử Nữ, nhấc lên.

- Mày. Tại sao mày không nói? – Thiên Bình gầm ghè. – Tại sao mày lại giấu?

- Thôi. – Song Ngư nhào đến, cố tách Thiên Bình ra. – Cậu ta đang bị thương. Cậu đừng có...

Kim Ngưu cũng nhào đến, cố tách Thiên Bình khỏi Xử Nữ.

- Thiên Bình. Bình tĩnh lại đã. Chuyện này để về rồi nói. Chúng ta có thời gian mà.

- Cút. – Thiên Bình gầm vào mặt Kim Ngưu. – Mày biết thừa bản thân đang bị truy sát, nhưng lại im ỉm, để Cự Giải làm bia đỡ cho mày. Mày có còn là con người không hả? Mày có biết cả cái lớp này khốn khổ thế nào vì mày không? Con súc vật.

- Thì sao? – Xử Nữ gầm trả vào mặt Thiên Bình. – Tao làm gì sai? Tao muốn sống là sai à? Mày cứ thử ngày nào cũng bị ám sát như tao đi, xem mày có phát điên giống tao không? Với tao ấy à, chúng mày chẳng phải bè bạn gì sất. Tất cả đều chỉ là bia đỡ đạn của tao thôi.

- MÀY. – Thiên Bình rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, rồi vung tay muốn cho Xử Nữ một quạt. Thế nhưng, Song Ngư đã ngay lập tức bắt được tay cô nàng, giữ chặt.

- Thiên Bình...Thiên Bình. Cậu nghe tôi nói đã. Bình tĩnh lại. – Song Ngư vội vàng nói. – Nó đang bị thương. Cậu đánh nó, nó chết ra đây thì cậu phải chịu thiệt. Tương lai của cậu cũng vì nó mà đi tong thì có đáng không? Cậu bình tĩnh lại đi.

- Đứng nhìn cái gì, lôi con điên này ra chỗ khác. – Sư Tử quát với Kim Ngưu. Kim Ngưu lập tức gỡ tay Thiên Bình khỏi Xử Nữ, rồi nắm cổ áo Xử Nữ, lôi qua một bên.

Dường như tiếng súng đã thu hút về rất nhiều người. Chỉ trong chốc lát, khu vực xung quanh họ bắt đầu không chỉ còn mỗi tiếng mưa rơi nữa, mà bắt đầu vang lên tiếng bước chân, cùng tiếng súng lên đạn.

- Đứng yên đó. – Một tiếng quát đanh lạnh vang lên trong không gian, kèm theo đó là những âm thanh đanh lạnh của súng lên đạn. Kế đó, đèn pin sáng quắc soi thẳng vào người họ, khiến cả đám phải cau mày né tránh.

- Đừng bắn. Học sinh. – Một giọng quát nữa lại vang lên, và tiếng bước chân người dồn dập tiến dần về chỗ họ. Những binh sĩ bước đến, nhanh chóng kiểm soát tình hình. Nhưng khi họ muốn lấy đi súng trong tay mấy đứa học sinh, thì tất cả đều giữ chặt, không có vẻ gì là muốn hợp tác. Thấy vậy, binh sĩ nhanh chóng quay đầu xin ý kiến của chỉ huy.

- Kệ bọn nhỏ đi. Chúng mới gặp nguy hiểm mà. – Người chỉ huy tặc lưỡi cho qua. Và thế là, cả đám được giữ lại súng, đồng thời được hộ tống về căn cứ quân khu để nghỉ ngơi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top