Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56. Lời thú nhận của nội gián.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc đó, tại khoảng trống trên lưng chừng con thác.

- Kỵ sĩ Cảm tử... - Song Tử lầm bầm trong miệng. – Đó rút cục là thứ gì?

- Một tổ chức tự nguyện gánh vác trách nhiệm khai mở Tân Thế giới. – Nhân Mã ngâm nga cười nói. – Cái tên chắc cũng nói lên tính chất chung rồi nhỉ? Cậu có muốn thử uy hiếp tôi bằng cách khác không?

Ả thực sự không sợ súng. Ả thậm chí còn đưa bàn tay với những ngón tay thon dài nhỏ nhắn vuốt ve họng súng đầy dịu dàng, như thể nó hoàn toàn không có tác dụng với ả vậy.

- Tân Thế giới rút cục là cái quái gì cơ chứ?

- Đó không phải việc của cậu. – Ánh mắt Nhân Mã lạnh hẳn đi. Cô liếc nhìn Song Tử từ trên cao, nói tiếp.

- Những kế hoạch này đã được xây dựng và tiến hành từ rất lâu rồi. Đến cả thần thánh và nhân quả cũng không can thiệp, thì nghĩa là nó là chuyện hiển nhiên phải xảy ra.

- Vậy thì liên quan gì đến Cự Giải mà cậu muốn giết nó. – Song Tử cau mày nghiến răng. – Cậu kéo tất cả những người vô tội vào kế hoạch của cậu. Tại sao?

- Vô tội? – Nhân Mã cười khẩy. – Đừng nói mấy lời ngu ngốc thế. Làm gì có người nào thực sự vô tội? Cự Giải... à, chưa ai nói với cậu nhỉ, người chúng tôi thực sự cần giết chưa bao giờ là Cự Giải, mà là Xử Nữ cơ.

Song Tử như bị một đòn trời giáng, điếng cả người.

- Xử Nữ có thể chất đặc biệt, đặc biệt đến mức cậu ta cần phải chết. – Nhân Mã thản nhiên nói tiếp. – Còn Cự Giải, cậu ta chỉ đơn giản là có giá trị, rất có giá trị với chúng tôi thôi. Thứ chúng tôi thực sự muốn không phải mạng cậu ta, mà là một Cự Giải Celta sẵn sàng cống hiến cho Đoàn Kỵ sĩ Cảm tử.

Ả đưa bàn tay lên, ngắm nghía những móng tay của mình, nói.

- Ban đầu, chúng tôi chỉ định tạo ra cái bẫy ở vách núi như một cách để đánh lạc hướng mọi người thôi, để tất cả cho rằng chúng tôi đang nhắm vào ai đó. Vốn dĩ ban đầu, Ngọc Chi được chọn để chết thay, và sẽ không ai trong lớp này bị chú ý cả. Nhưng Tùng Anh đã vô dụng đến mức không thể kiểm soát cho tốt con nhỏ đó. Cũng may là hắn đã giải quyết được vấn đề một cách nhẹ nhàng. Cái bẫy ở hồ nước mà Bạch Dương dính phải mới thực sự là có chủ đích cơ. Xử Nữ rất thích bơi, và từng là quán quân cuộc thi bơi cấp thành phố khi còn ở cấp hai. Một điều bất ngờ là cậu ta lại chẳng nói gì về điều đó cả.

Từng lời mà Nhân Mã nói ra chỉ khiến cho Song Tử càng cảm thấy ghê tởm khủng khiếp. Cô đã coi một kẻ sát nhân là bạn bè suốt thời gian qua, chẳng hề mảy may nghi ngờ.

- Ôi, đừng có tỏ ra cái vẻ mặt đó chứ. – Nhân Mã mỉm cười. – Cái bẫy đó chỉ là lời chào hỏi nho nhỏ với Xử Nữ thôi, vì làm gì có chuyện cô ta không biết mình đang bị truy sát cơ chứ. Từng hành động của cô ta khi ở cái lớp này, đều là vì để đảm bảo mạng sống của chính cô ta đấy thôi. Cả chuyện cô ta đổi đầm dự tiệc phút chót cũng vậy thôi. Cô ta muốn đẩy Cự Giải ra làm khiên đỡ đạn. Có điều, cô ta lại không biết, Cự Giải cũng là một trong số những mục tiêu của tụi này.

- Con khốn. – Song Tử nghiến răng. – Mày điên rồi.

- Phải. – Nhân Mã nhìn thẳng vào mắt Song Tử, mỉm cười. – Tao điên rồi. Làm gì có đứa nào không điên khi chứng kiến cả gia đình mình, từ người lớn đến đứa trẻ con ẵm ngửa bị bắn chết hết hả? Làm gì có đứa nào vùi trong đống xác chết 4 ngày trời chui ra mà không điên? Cái này đã là gì? Ăn thịt mày tao còn dám làm nữa là.

Song Tử bất ngờ gầm lên một tiếng, rồi nhào đến, đè Nhân Mã xuống. Cô nàng không thèm dùng súng nữa, cứ thế tay không bóp chặt cổ Nhân Mã mà ghè xuống. Nhân Mã bị bất ngờ, hoàn toàn không còn sức chống cự. Cô nàng chỉ biết bóp chặt cổ tay Song Tử, gầm ghè trong cổ họng đầy đau đớn và bất lực.

Thế nhưng, rất nhanh, những tiếng gầm ghè trong họng Nhân Mã đã biến thành những tiếng cười gằn đầy phấn khích. Cô ta túm chặt cổ tay Song Tử, dễ dàng đẩy ngược lại một cách dễ dàng. Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã hất được tay Song Tử ra khỏi người mình, vùng dậy. Không nhiều lời, Nhân Mã cho Song Tử một cái tát nổ đom đóm mắt.

- Mẹ kiếp. Cuối cùng thì thứ thuốc chết tiệt đó cũng hết tác dụng. – Nhân Mã gằn từng tiếng tục tằn, nhổ trong miệng ra một búng máu. – Giờ thì mày hết đường rồi nhé. Rất tiếc, nhưng một khi đã biết được kế hoạch của tao, thì tao chỉ có thể tiễn mày một đoạn là hết nấc.

Nói rồi, cô ta xông đến, muốn đấm vào mặt Song Tử. Song Tử nhanh nhạy tránh được. Hai cô gái nhào tới vật lộn với nhau, hệt như hai con trâu rừng. Đến bây giờ, Song Tử mới được chứng kiến sức mạnh thật sự của Nhân Mã. Cô ta mạnh đến mức có khả năng đấm vỡ cả đá mà mặt không đổi chút sắc. Tốc độ thì khỏi phải bàn. Chỉ qua chốc lát, Song Tử bị áp đảo hoàn toàn, không còn đường chạy trốn.

Ngay lúc này, Nhân Mã đột nhiên nghe có tiếng bước chân lẫn trong những tiếng mưa rơi, hướng về phía này. Ả nở một nụ cười quỷ quyệt, rồi bước đến miệng vách đá.

Song Tử bị đòn nhiều thì tức đến sôi máu. Cô nàng gầm lên một tiếng, bật đứng dậy, nhào đến muốn tấn công. Ngay lúc này, gương mặt tươi cười của Nhân Mã đột nhiên biến thành vẻ bi thương đau khổ. Ả hét lớn.

- Không. Song Tử. Đừng giết tôi. Đừng giết tôi. Tôi thề không nói chuyện của cậu cho ai hết. Cầu xin cậu. Cầu xin cậu mà...

Và rồi, ngay khi Song Tử sửng sốt nhất, ả ngả người về phía sau, hét dài một tiếng thê thảm. Tiếng hét rơi xuống tận chân thác nước, vọng ngược lên trên, đập vào vách núi, dội qua cánh rừng, xé toạc cả cơn mưa đêm dữ dội.

Song Tử, lần đầu tiên chứng kiến người ta chết trước mặt mình, sững sờ rồi ngã khuỵu xuống. Đầu cô như bị một cái búa tạ đập trúng, đau điếng và ong ong dữ dội. Trống ngực cô đập liên hồi, tựa như thể quả tim trong lồng ngực cô có thể nổ tung bất cứ lúc nào vây. Cô biết Nhân Mã liều lĩnh và điên rồ, nhưng cô không bao giờ có thể tin được, ả sẽ có thể hi sinh mạng sống của chính mình, chỉ để đổ hết tội lỗi lên đầu cô. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp.

Ngay đúng lúc này, Bạch Dương, Bảo Bình, cùng với rất nhiều những binh sĩ hộc tốc chạy tới nơi.

Bạch Dương đã nghe được rõ mồn một tiếng gào thét đầy đau đớn và tuyệt vọng của Nhân Mã từ dưới con dốc. Hắn tưởng như phát điên đến nơi vì sợ hãi, vội vàng dồn hết sức lực, chạy nhanh nhất có thể lên. Thế nhưng, đập vào mắt hắn lại chỉ có một mình Song Tử, ngồi giữa màn mưa bấn loạn và hoảng sợ tột độ.

Thấy vậy, Bạch Dương tưởng như mình lồng ngực mình nổ tung đến nơi. Hắn nhào đến, tóm lấy Song Tử, hỏi dồn gấp gáp.

- Nhân Mã đâu? Song Tử. Mày làm gì cậu ấy rồi?

Song Tử nghe đến tên Nhân Mã thì như bị kích thích. Cô nàng ôm chặt tai, hét rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, vùng vẫy gạt Bạch Dương ra.

- Tôi không giết cô ta. TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI. CÔ TA TỰ NHẢY XUỐNG.

Câu nói của Song Tử như một bằng chứng thép, ngắn gọn hóa toàn bộ sự việc đã xảy ra. Ánh mắt Bạch Dương run rẩy liếc về phía mép vực, để rồi và phải hai dấu giày đọng đầy nước mưa ngay chỗ đó.

- CON KHỐN. – Hắn gầm lên, túm cổ áo Song Tử, muốn cho cô ta một cái tát. Thế nhưng, ngay lúc này, Bảo Bình đã nhào đến, giữ chặt Bạch Dương lại.

- Bình tĩnh đã, Bạch Dương. Bình tĩnh.

- BÌNH TĨNH CON M* MÀY. – Bạch Dương gầm vào mặt Bảo Bình. – CON KHỐN NÀY GIẾT NHÂN MÃ RỒI.

- TÔI KHÔNG GIẾT NÓ. NÓ TỰ NHẢY XUỐNG. – Song Tử thét lên, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn tột cùng. Cô co người, ôm chặt đầu. liên tục lùi về phía sau. Trong khi đó, Bạch Dương vẫn vùng vẫy không thôi, muốn nhào đến sống mái với Song Tử. Mắt thấy Song Tử sắp lùi đến mép vực, Bảo Bình không còn cách nào khác, vung tay đánh ngất Bạch Dương, vứt hắn xuống mặt đất, rồi lao tới, lôi Song Tử lại. Hắn ôm chặt cô vào lòng, che mắt cô lại.

- Song Tử. Song Tử. Tôi ở đây rồi. Cậu không sao cả. Bình tĩnh lại. Song Tử. Hít sâu, thở ra, nào. Đừng sợ nhé.

Song Tử đang hoảng sợ la hét dần dần bình tĩnh lại trong vòng tay Bảo Bình. Những hơi thở gấp gáp của cô dần biến thành những tiếng nức nở đầy kinh sợ và tủi thân. Cô nàng níu chặt cánh tay Bảo Bình như níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khóc òa lên như một đứa trẻ.

Từ lúc lên đến vách đá này, người chỉ huy của đội cứu hộ không hề can thiệp vào những hành động của các học sinh lớp 16. Là một người đã chứng kiến rất nhiều cơn điên của đám Ionta, ông thừa hiểu, can thiệp vào chỉ khiến chúng thêm phần bạo lực và khó kiểm soát. Tốt nhất là để các Ionta tự kiềm chế lẫn nhau. Và đúng như ông đã dự đoán, Bảo Bình đã làm được. Đến lúc này, ông mới chỉ huy các binh sĩ dưới quyền mình.

- Đưa bọn trẻ đi. Tách chúng ra chăm sóc riêng. Phong tỏa khu vực chân thác và dọc theo hạ lưu dòng thác này. Chúng ta phải tìm được cô bé mới ngã thác trước khi cô bé bị cuốn ra biển.

Bảo Bình được ở bên Song Tử thêm một lát, đến khi dỗ được cô nàng ngủ hẳn rồi, hắn mới bị đưa đến một căn phòng riêng khác. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top