Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63. Dưới đường hầm tăm tối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đầu tiên Song Tử cảm nhận được là một cơn đau nhức nhối nơi cổ họng. Cô chậm rãi chống tay ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh. Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy, chính là bóng lưng của Nhân Mã đứng ngay trước mặt mình. Hai tay cô ta buông thõng, giữ chặt một con dao nhỏ còn đang nhỏ máu tươi.

Cảnh tượng này khiến cho Song Tử lạnh hết cả gáy. Cô bất giác lùi lại phía sau, tựa như một phản xạ tự nhiên.

- Tỉnh rồi à? – Nhân Mã nói bằng giọng khàn khàn. – Tỉnh rồi thì đến xem có chuyện gì đi này.

Song Tử không hiểu lời Nhân Mã nói cho lắm, cho đến khi cô nàng tận mắt nhìn thấy Bảo Bình nằm bất động trong vũng máu ngay trước mặt Nhân Mã. Mùi máu tươi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Song Tử, khiến cô kinh hãi đến mức ngồi không vững.

- Biết tại sao cậu ta lại có kết cục thế này không? – Nhân Mã cười khẩy. – Vì cậu ta thích cô. Hai người, hoặc chỉ một người được sống, hoặc cả hai cùng chết. Cậu ta đã lấy an nguy của Tổ chức ra để buộc tôi giết cậu ta, và tha mạng cho cô, Song Tử.

Song Tử vẫn chết sững tại chỗ, run rẩy mất khống chế. Cô thực sự không hiểu. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Cô hối hận. Cô hối hận vì đã thích Bảo Bình, hối hận vì đã để chuyện này đi quá xa. Nếu biết trước có kết cục như vậy, cô sẽ....

- Cậu làm cái gì vậy hả, Nhân Mã. – Một giọng nói tức giận vang lên. – Sao cậu lại giết đồng đội?

Kế tiếp đó, một bóng người lao đến, cho Nhân Mã một cái tát trời giáng. Nhân Mã đứng yên, không hề phản kháng dù chỉ một chút, như thể đó là điều cô ta đáng phải chịu cho hành động giết người của mình.

- Cậu điên rồi. – Người mới đến gầm lên. – Mục tiêu ban đầu là con nhỏ kia cơ mà.

Nói rồi, cô ta giật con dao trong tay Nhân Mã, phăm phăm tiến về phía Song Tử. Nhưng Nhân Mã đã cản cô ta lại.

- Bảo Bình muốn cô ta sống, Diên Vĩ. Cậu ấy đổi mạng là để cô ta sống.

- Sớm muộn cô ta cũng chết thôi. – Diên Vĩ hất tay Nhân Mã ra, quát lên. – Giết trước hay để cô ta chết sau thì có gì khác nhau chứ.

- Diên Vĩ. – Nhân Mã nóng lòng quát lên. – Bảo Bình đã cố gắng giữ gìn cô ta như vậy. Cậu muốn cậu ấy chết vô nghĩa sao?

- Cậu mà cũng dám thở ra câu đấy à? – Diên Vĩ tát cho Nhân Mã thêm một cái nữa. – Thứ dối trá.

Nói rồi, cô ta vứt mạnh con dao trong tay xuống đất, quay đầu chạy đi.

Nhân Mã thở dài, nặng nề cúi đầu. Cô ta khẽ khom người, chạm vào cơ thể đã hơi lạnh đi của Bảo Bình. Lúc này, bộ đàm của cô ta khẽ vang lên những tiếng lèo xèo đứt quãng. Nhân Mã cầm bộ đàm lên, nghe thông báo.

"Chiến dịch đã hoàn thành. Đội Hỗ trợ đã xuất quân. Hắc Kỵ sĩ khẩn trương rút lui. Nhắc lại, Hắc Kỵ sĩ khẩn trương rút quân, trả địa bàn cho Đội Hỗ trợ làm việc."

Nói như vậy là, việc cần làm đã xong hết rồi. Nhân Mã móc điện thoại trong túi quần ra. Một loạt tin nhắn email mới được gửi đến điện thoại cô. Tất cả đều là bằng chứng chính phủ thí nghiệm Ionta lên trẻ em và trẻ vị thành niên. Nếu cô nhận được, thì nghĩa là tất cả học sinh đều nhận được. Chiến dịch thành công, nghĩa là toàn bộ cơ sở thí nghiệm đã bị vô hiệu hóa. Từ bây giờ, đội Hỗ trợ sẽ bắt đầu hỗ trợ những đứa trẻ được giải cứu, hoặc những học sinh có nhu cầu gia nhập Kỵ sĩ Đoàn.

Cô nhìn Bảo Bình thêm một cái, rồi cẩn thận cởi áo choàng của mình, bọc hắn lại, ôm hắn lên từ trong vũng máu một cách gọn gàng. Cô liếc Song Tử một lần cuối cùng, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối nơi cổng trường.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ma Kết không tìm được Xử Nữ trong phòng thí nghiệm.

Hắn trốn chui trốn lủi mới đến được phòng của Xử Nữ, nhưng lại không hề thấy cô nàng ở đâu cả. Hắn không hề nao núng, chỉ chậm rãi đóng cửa lại, khóa chốt từ bên trong, rồi bắt đầu đẩy giường ngủ ra khỏi vị trí của nó. Thêm một vài thao tác mất sức nữa, Ma Kết đã lật được một tấm gạch dưới sàn lên, để lộ một khoảng không đen ngòm ngay bên dưới cùng với thang xuống.

Chính hắn đã chỉ cho Xử Nữ biết vị trí của miệng hầm này, bảo cô nàng, nếu có bất cứ nguy hiểm nào xảy ra, cô cần phải đến đây trốn.

Hắn thực sự không hi vọng lắm chuyện Xử Nữ sẽ đến trốn ở đây, nhưng cô thực sự ở đây.

Cô gái nhỏ cuộn người trong một góc hầm, run rẩy không ngừng, liên tục phát ra những tiếng nức nở khe khẽ. Ma Kết thấy cảnh này thì thở dài. Hắn không dám khiến cô nàng hoảng sợ, chỉ khẽ chạm một cái. Vậy mà, Xử Nữ lập tức giật bắn người, chĩa súng vào người hắn.

- Tôi đây. Là Ma Kết đây. – Ma Kết vội vàng giơ tay lên. – Đừng bắn.

- Cậu đến giết tôi đúng không? Cậu cũng muốn giết tôi đúng không? – Xử Nữ nói, giọng vừa nghèn nghẹn, vừa dữ dằn, hệt như một con thỏ nhỏ bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng quay ra cắn người truy đuổi nó. – Tránh xa tôi ra.

- Tôi không muốn giết cậu. – Ma Kết nói. – Tôi còn chẳng biết cậu có tác dụng gì. Tôi giết cậu làm gì chứ?

- Ai cũng nói được câu đó hết. – Xử Nữ vẫn không hạ súng xuống. – Tại sao cậu lại biết ở đây có tầng hầm? Tại sao cậu lại biết có tấn công? Chỉ chừng đó cũng đủ khiến tôi nghi ngờ cậu rồi.

- Bình tĩnh lại một chút, Xử Nữ. – Ma Kết cố gắng trấn an cô. – Tôi sẽ giải thích mọi chuyện, sau khi cũng ta được an toàn. Bây giờ thì làm ơn để tôi đưa cậu ra khỏi đây đã.

Tầng hầm này không phải một hầm kín, mà có lối ra. Nó dẫn thẳng đến đường cống ngầm chung của toàn bộ khu vực quân sự này. Ma Kết biết đường. Hắn đi trước, Xử Nữ đi sau, vẫn lăm lăm khẩu súng không bỏ.

- Chúng ta không được chi viện đâu, nên không còn cách nào khác là sẽ phải đi bộ xuống núi, hoặc nếu kiếm được xe, thì chắc tôi sẽ phải mượn tạm cái xe đó. – Ma Kết lẩm bẩm thở dài. Xử Nữ hơi kinh ngạc, cau mày.

- Chi viện?

- Chưa nói với cậu nhỉ? – Ma Kết không quay đầu lại. – Tôi được thuê để bảo vệ cậu. Cha nuôi cậu và cha tôi có giao dịch với nhau trước đây. Cha cậu sợ ông ấy lành ít dữ nhiều, nên nhờ cha tôi để mắt đến cậu. Ông ấy đã luôn theo sát cậu suốt một thời gian dài đấy.

- Tôi không hiểu. – Xử Nữ cau mày.

- Tất cả những nơi cậu đến, và đi, đều là cha tôi ám thị cho cậu còn gì. – Ma Kết đáp. – Kiểu như, cậu đột nhiên nhìn thấy mấy tấm áp phích nói về một thành phố, thị trấn nào đó ở nơi nào đó có vẻ kín đáo, hoặc kiểu như có rất nhiều tín hiệu đột nhiên nhắc nhở cậu nên đến chỗ nào đó đi. Cậu vô thức tiếp nhận chúng, rồi làm theo đấy thôi.

- Vậy sao giờ cậu lại ở đây? – Xử Nữ vẫn không tha. – Rồi còn đường hầm này là sao?

- Cha cậu từng làm việc ở đây. – Ma Kết đáp. – Nơi này hồi đó là bệnh viện quân đội. Phòng cậu vào hồi nãy để xuống đây là phòng dành cho quan chức cấp cao. Đường hầm đó là để cứu mạng họ lúc bị tấn công. Tôi vô tình nghe được bố tôi với bố cậu nói chuyện hồi tôi còn nhỏ. Ai mà ngờ được có một ngày tôi thực sự phải sử dụng đến kiến thức này. Còn tôi, thì cậu biết đấy, bố tôi lớn rồi. Sao bố tôi có thể giả dạng thành học sinh mà kè kè bên cậu được. Những người làm việc trong khu vực này đều là quân nhân có thâm niên tại ngũ. Bố tôi giả được một hai ngày, nhưng cũng không thể giả bộ được lâu. Bố tôi đành điều tôi tới làm thay. Thế đã được chưa?

Đến đây, Xử Nữ đã hơi ngập ngừng.

- Vậy cậu có biết...

- Nếu cậu hỏi về chính cậu thì tôi hoàn toàn không biết gì hết. – Ma Kết đáp thẳng thừng. – Bố tôi cũng không biết, bởi vì bố cậu chưa bao giờ nói cho bất cứ ai. Dường như chỉ có Tổ chức gì đó trên kia, và bố cậu biết thôi.

Xử Nữ lặng người đi một lát, rồi hoàn toàn không nói thêm gì nữa.

- Cậu chưa đọc tin nhắn, đúng không?

- Tôi sợ bị truy vết nên vứt điện thoại đi rồi. – Xử Nữ nhỏ giọng nói. Ma Kết thở dài. Kinh nghiệm sinh tồn đúng là dày dặn thật.

- Nói chung, tình hình đang có chút không khả quan. – Ma Kết nói, quay đầu, chìa tay về phía Xử Nữ, đỡ cô nàng qua một cái rãnh. – Nhưng sẽ không sao đâu. Tôi sẽ đồng hành cùng cô.

Nghe như vậy, Xử Nữ chợt im lặng. Cô không bước tiếp, đứng lại.

- Cậu không nên dây dưa với tôi. – Cô nàng chợt lên tiếng, giọng khàn đi, chênh vênh, đầy lo lắng. – Tôi không phải thứ tốt lành gì hết, nên cậu cứ mặc kệ tôi đi.

Ma Kết dừng lại, quay đầu nhìn Xử Nữ.

- Ý cậu là sao? – Hắn cau mày.

- Chưa có một người nào đi chung đường với tôi mà có thể an toàn sống tiếp hết. – Xử Nữ ngẩng đầu, cười gượng đầy khổ sở. – Từng người từng người một, đều bị những kẻ trên kia hại chết, chỉ vì cố gắng bảo vệ và che giấu cho tôi. Cậu không đủ khả năng đấu lại chúng đâu. Trước khi những chuyện đó xảy ra....

- Sao cậu biết tôi không đủ khả năng? – Ma Kết lạnh lùng ngắt lời. – Tôi chưa chứng minh cho cậu thấy khả năng của tôi sao? Thêm nữa, chúng ta cũng đã ký giao kèo rồi. Không có lý do nào để tôi bỏ cậu lại không quan tâm hết.

- Nhưng.... – Xử Nữ há miệng muốn nói.

- Cậu không có lựa chọn nào đâu. – Ma Kết nói. – Cậu muốn sống, tôi biết. Ý thức cầu sống của cậu mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Nhưng cứ liều mạng lê lết thế này thì nguy hiểm lắm. Cứ để tôi đồng hành cùng cậu đi.

- Cậu không hiểu vấn đề à? – Xử Nữ bất chợt quát lên. Cô nàng tức giận đến mức vứt luôn cả khẩu súng trên tay xuống đất. – Tôi là một cục tai ương biết đi. Tôi xấu tính. Tôi ích kỷ. Tôi lợi dụng cả cái lớp đó làm lá chắn, thậm chí còn mém hại chết Song Ngư chỉ vì một cái váy. Tôi không cần cậu phải quan tâm bảo vệ một đứa con gái xấu xí như tôi. Thế nên là cứ mặc xác tôi và cút đi đi.

Dường như đã trút ra toàn bộ uất ức và đè nén, Xử Nữ ngồi sụp xuống, gục đầu vào đầu gối, phì phò thở dốc. Những tiếng thổn thức khe khẽ lại vang lên, hòa lẫn với những tiếng nước chảy róc rách. Ma Kết im lặng. Gương mặt hắn không một biểu cảm. Có lẽ chính bây giờ, hắn mới đang biểu hiện đúng tính cách thật nhất của hắn, lãnh đạm, cứng rắn, và kiên định.

- Cậu không xấu xí như cậu nói đâu. – Ma Kết nhỏ giọng đáp. – Xử Nữ. Cậu dù biết nguy hiểm vẫn chạy đến tìm tôi và Kim Ngưu. Cậu dù có bị dồn vào đường cùng, nhưng vẫn không từ bỏ tấn công để cứu Kim Ngưu. Cậu thậm chí còn cầu xin tôi cứu cậu ấy. Cậu dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, không chỉ vì để một mình cậu được an toàn, mà có lẽ chính cậu cũng không mong muốn người khác gặp sự cố vì cậu. Và cậu nghĩ kỹ đi. Trong lớp có nhiều nội gián như thế, ai lại không biết cậu đã đưa cái váy cho Cự Giải. Nếu có trách, chỉ có thể trách đám sát thủ đó quá tàn độc, dí cậu mãi không tha thôi.

Xử Nữ nghe mà trong lòng nhói lên từng cơn.

- Nếu cậu thực sự xấu xí như cậu nói, thì tại sao lại có nhiều người tình nguyện bảo vệ cậu như vậy? – Ma Kết nói tiếp, tiến về phía Xử Nữ. – Cậu không có lỗi. Nếu tôi là cậu, tôi có lẽ chẳng thể mạnh mẽ được như cậu, không thể sống được đến tận lúc này. Vậy nên, đừng đổ lỗi cho chính mình nữa. Cậu chỉ cần tin tưởng chính mình, tin tưởng tôi, và tiếp tục bước tiếp thôi. Tôi sẽ khiến cậu thấy rằng, sống không phải là cái tội, và cậu cũng không phải là cục tai ương biết đi. Cậu là Xử Nữ, là món quà mà trời ban tặng cho thế giới này.

Từng câu từng chữ Ma Kết nói ra, tuy chẳng mang chút cảm xúc nào, lại còn ngập ngừng ngượng ngập, nhưng lại khiến cho tâm tâm can Xử Nữ run lên liên tục. Cô nàng bật khóc thành tiếng đầy đau đớn. Xử Nữ ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng đưa tay xoa lưng, dỗ dành cô gái nhỏ.

- Không sao đâu. Có tôi ở đây, nên đừng khóc nữa nhé. Tôi là Akira của cậu, nên tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu. Dù là hôm nay, ngày mai, hay có là mãi mãi về sau đi chăng nữa...

--------------------------------------------------------------------------------

Lệnh báo rút quân đến, buộc tất cả Hắc Kỵ sĩ lập tức rời khỏi hiện trường, trong đó có Thiên Bình và toàn bộ những Hắc Kỵ sĩ đang bao vây bệnh viện. Thiên Bình bị thương, nên ở lại lâu hơn một chút để đợi đội Hỗ trợ. Sư Tử và Song Ngư cũng ở lại.

Song Ngư có chút lo lắng cho Sư Tử. Vì đã gắn bó với nhau đủ lâu, nên Song Ngư không khó khăn gì để đọc được sự bấp bênh đang hiện rõ trên gương mặt Sư Tử. Đối diện với hai người bọn họ là Thiên Bình, ngâm ngâm nở nụ cười, dường như chẳng một chút nào lo lắng hết. Cô ta thậm chí còn thản nhiên móc kẹo trong túi, cắn rôm rốp hết viên này đến viên khác.

- Sư Tử. – Song Ngư nhẹ kéo áo Sư Tử, rồi ngồi dựa đầu vào vai hắn. Cô đột ngột cảm nhận được, có gì đó đang muốn vỡ ra, rất từ tốn, rất nhẹ nhàng, và gần như không thể cảm nhận được.

- Cậu không có quyền ngăn cản Sư Tử làm điều cậu ta muốn. – Thiên Bình điềm nhiên nói. – Đây là điều cậu ấy không thể tránh khỏi. Tất cả đã được nhìn thấu rồi.

- Chẳng có cái gì là đã được quyết định hết. – Song Ngư giận dữ đứng bật dậy. – Cậu nói như thể cậu biết tất cả vậy.

- Tôi biết tất cả mà. – Thiên Bình cười khẽ. – Mục đích cậu ta vào học ở ngôi trường này, và cả những việc mà cậu ta cố gắng điều tra nữa. Anh trai cậu ở đây rồi đấy thôi, Sư Tử. Hay chúng ta cùng cược xem nhé.

- Không cần đâu. – Sư Tử đột nhiên ngắt lời. Giọng hắn khàn khàn, mệt mỏi, nhưng mang theo quyết tâm cứng rắn.

- Sư Tử.... – Song Ngư lẩm bẩm khe khẽ.

- Tôi sẽ đi với mấy người. – Sư Tử kiên quyết nói. – Tôi sẽ gia nhập Đoàn.

Thiên Bình lập tức phá lên cười, đập tay xuống ghế bồm bộp. Nếu như hai tay cô nàng đều còn lành lặn, có lẽ cô nàng đã nhảy cẫng lên mà vỗ tay rồi. Ngược lại với cô nàng, Song Ngư sững người, không tin vào những gì mình nghe được.

- Sư Tử. Cậu thấy những gì họ làm... - Song Ngư nói bằng giọng hơi hụt hơi. – Cậu không thể....

Sư Tử không quay đầu nhìn Song Ngư. Hắn mím môi, gồng hết sức để không quay lại ôm lấy Song Ngư, không an ủi cô nàng rằng hắn sẽ không đi đâu hết, rằng hắn sẽ ở bên cô mãi mãi.

- Hết giờ. – Tiếng xô cửa mạnh bạo vang lên, kèm theo đó là giọng nói trầm vang uy lực của Hoàng Quân. – Đội Ong đến đây rồi. Thiên Bình, đi thôi.

- Không ai báo cho anh là em ở lại đợi hỗ trợ à? – Thiên Bình có vẻ cau có. – Em đang bị thương nặng đó.

- Nếu em muốn về sau thì chỉ có đi chung với đội Ong. Mà đội Ong thì không biết bao giờ mới xong việc ở đây. – Hoàng Quân nói. – Họp chiến dịch cần có cái mặt em. Đừng có bướng nữa. Căn cứ có bác sĩ chứ bộ.

Thiên Bình cắm cảu bước ra khỏi bệnh viện. Hoàng Quân chưa vội đi. Hắn quay đầu, nhìn người em trai vẫn đang ngồi trên ghế, giọng điệu nhẹ nhàng dò hỏi.

- Còn em, Sư Tử.

Sư Tử không nhìn hắn. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm dưới chân, nhìn chằm chằm những vệt máu bắn dưới chân, hệt như thể đang nhìn vào tương lai của chính mình vậy. Thế rồi, hắn đứng dậy. Hắn vỗ nhẹ lên bàn tay đang siết chặt hắn của Song Ngư, rồi từ tốn gỡ bàn tay đang nắm chặt của Song Ngư ra. Hắn làm thật chậm, thật chậm, như cố lưu giữ mãi khoảnh khắc cuối cùng hắn được chạm vào cô. 

- Xin lỗi, Song Ngư.... – Sư Tử nhỏ giọng nói. – Cậu đã nói với tôi, nếu phải chọn, tôi phải chọn người nhà của mình.

Song Ngư khẽ nhắm mắt. Lồng ngực cô như thắt lại trong giây lát, và chỉ giây lát đó thôi. Cô chậm chạp buông tay, dường như muốn níu giữ một chút cái khoảnh khắc này. Cô nở nụ cười, che giấu rạn vỡ bên trong.

- Tôi không có tư cách chia rẽ cậu và người nhà cậu. – Song Ngư nói, giọng đã có chút run rẩy. – Sư Tử. Đi đi.

- Song Ngư. – Sư Tử gật đầu, cố gắng kiềm lại cơn sóng dữ dội đang cuộn trào trong đáy lòng. – Sau này...đừng gặp lại nhau nữa....

Ngay khoảnh khắc Sư Tử quay lưng rời đi, Song Ngư một tiếng phựt đứt tung trong tâm trí mình. Cô khẽ nhắm mắt, thở dài một tiếng. Một dòng trong suốt tràn ra từ khóe mắt, chầm chậm lăn xuống gò má, và rồi bị Song Ngư quệt đi một cách quyết tuyệt. 

- Sư Tử. Nếu đã chọn con đường này, thì đừng bao giờ hối hận. – Cô hét lớn về phía Sư Tử. – Cậu phải đi đến tận cùng....Có quay đầu lại, tôi cũng không đợi cậu đâu......

Sư Tử dừng chân. Hắn chưa gì đã thấy hối hận rồi. Hắn muốn quay về bên Song Ngư, muốn ở bên cô cả đời. Hắn không muốn phải chọn. Phải cố lắm, hắn mới có thể buộc mình không quay đầu, mà nặng nề bước tiếp về phía Hoàng Quân. Tai hắn ù đi khi Hoàng Quân dang tay ôm lấy hắn. Hắn không nghe rõ anh trai mình nói gì, nhưng hắn biết, anh đang khen ngợi hắn vì đã lựa chọn đúng.

Đúng ư?

Giết người thì có gì mà đúng cơ chứ? Đúng ở đâu cơ chứ? Hắn không muốn làm chuyện này. Thà chết hắn cũng không muốn.

Nhưng hắn càng không muốn nhìn anh trai hắn càng đi càng xa, lún sâu đến mức không thoát được. Hắn muốn biết rút cục là điều gì khiến cho Hoàng Quân phải chọn một con đường tội lỗi và nhơ bẩn đến vậy. Rút cục, Hoàng Quân vẫn là anh trai hắn. Hắn không thể nhìn anh trai mình sa đọa mà không làm gì. Hắn không đủ can đảm.

Và có lẽ, điều này sẽ tốt cho Song Ngư hơn. Rời xa hắn, cô có lẽ sẽ an toàn hơn, và sẽ không bao giờ bị cuốn vào những chuyện kinh khủng thế này nữa. Suy cho cùng, vẫn là hắn có lỗi với cô. Hắn lợi dụng cô trước, rồi lại tàn nhẫn vứt bỏ cô.

Sư Tử khẽ nhắm mắt.

Xin lỗi, Song Ngư. Xin lỗi. Nếu còn có thể gặp lại nhau kiếp sau, Sư Tử sẽ cho Song Ngư cái mạng này, không oán hận, không hối tiếc. Không bao giờ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top