Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

cleopatra_g: chị iu tui bao hết bàn luôn í trời kkk

localpaparazz_: về đến nhà lướt thấy post này xong dạ dày đã nhớ nhung r TT

-> supperricecooker: Hốc vừa thôi ông cố ạ, muốn vào viện lần nữa hay j?

---> augsts_c: Như vậy mới xứng danh hốc trưởng chứ

mary_janelaw: Woa toàn người nổi tiếng không vậy

wilcoxkatie: Có khi nào trong nhóm này có người nào hẹn hò với nhau không?

-> jamiesofia: hội này chắc anh em chí cốt thôi chứ khó mà hẹn hò lắm

----------------------

tam giác wỷ bermuda

doomed yaoi save me

ủa

năm nay con lou làm thủ lĩnh nam sinh rồi

đc về ngồi chung khoang vs bọn t k @lshwthrn_

hóa thạch khủng long

được

phân việc xong là xong mà

cần gì thì DM nhau thôi

chấn bé đù

Yipieeee!!!!!!!!!

hóa thạch khủng long

năm nay có vẻ hơi căng tí

one night stand đụng mặt nhau

đcm

doomed yaoi save me

luka với theophilus bên hufflepuff á hả

m đề cử luka làm huynh trưởng mà

=))))))))))))))

tạo nghiệt thì nghiệt ngươi fai chịu

hóa thạch khủng long

thì đấy

t mong cno k đấm nhau giữa lúc họp

t quá già để quản mấy chuyện này r

chấn bé đù

Thân xác 17 tâm hồn 70.

Tội nghiệp.

doomed yaoi save me

😭

hóa thạch khủng long

😭

đm

thôi t đi họp đây

tí nữa update cho các tỉ muội

chấn bé đù

Tỷ tỷ đi mạnh giỏi ạ.

doomed yaoi save me

pp bn

iu

--------------------------------------------

Nhà ga Ngã Tư Vua vẫn đông đúc như năm nào.

Có tiếng cười, tiếng thủ thỉ dặn dò của những người cha người mẹ, tiếng sụt sùi của những đứa trẻ lần đầu xa cha mẹ mình, tiếng còi hú rộn ràng, báo hiệu cho đoàn tàu sắp lăn bánh.

"Lou ơi!"

Từ đằng xa lao tới là một cô gái cao lớn, mái tóc đỏ rực của cô khiến cho cô nàng càng thêm nổi bật giữa đám đông. Theo sau là một cậu trai ưa nhìn, điểm trên khuôn mặt là những vết tàn nhang. Cậu có dáng người cao lớn cùng với hình thể săn chắc, mái tóc nâu bồng bềnh và cặp má lúm đồng tiền khi cậu mỉm cười. Cô gái nhào tới choàng tay ôm cổ Louis, khiến cậu suýt ngã ngửa vì sức mạnh áp đảo của cô.

"Ui cha, Maxi! Đừng có tự nhiên nhào lên người tớ như vậy chứ."

"Hì hì, xin lũi mà. Trông bồ có vẻ vẫn khỏe re he! Mà ủa, tóc của bồ đâu rồi?" Cô gái tóc đỏ, Maximilliam, chỉ tới mái tóc ngắn của Louis.

Louis đưa tay ra sau tóc gáy của mình sờ sờ, tựa như thương tiếc thứ đã từng ở đó:

"À, là cha mẹ tớ bắt cắt nó đi rồi. Họ vốn cổ hủ mà. Tớ quên phải giấu nó đi bằng phép trước khi về nhà, thế là bị chửi cho một trận." - Cậu thở dài - "Không sao, tớ vẫn có thể khiến tóc dài ra bằng phép cơ mà" - Vừa nói, Louis vừa phe phẩy đũa của mình.

Bấy giờ, cậu trai đang theo sau Maximilliam ấp úng một lúc rồi mới lên tiếng:

"C-Chào buổi sáng, anh Capricorn."

"Ồ, tôi không để ý cậu đang ở đằng sau luôn ấy. Chào cậu nhé, Augustus." Louis đáp lại với nụ cười nhẹ.

Và, ồ, trái tim của Augustus hẫng mất một nhịp vì nụ cười ấy rồi. Lúm đồng tiền trên má cậu trai giờ còn hằn rõ hơn nữa, cậu vui vẻ đáp lại:

"Chúc mừng anh lên chức thủ lĩnh nam sinh nhé! Mong được anh giúp đỡ trong năm nay ạ!"

"Cảm ơn cậu." Louis híp mắt. Tiếng còi tàu lại hú lên. "Chúng ta nên lên tàu thôi, tới giờ rồi." Nói xong, Louis quay lưng bước lên tàu trước, tà áo măng tô của cậu cũng theo chuyển động của Louis mà tung bay, khiến Augustus ngẩn ngơ nhìn theo mãi.

"Anh ấy vừa gọi em bằng tên kìa Maxi."

Maximilliam huých cùi chỏ vào tay của Augustus, khiến cậu "oái" lên một tiếng, cô cười ha ha: "Nhất mày rồi nhé, crush gọi bằng tên rồi."

"Con đường tình yêu vẫn còn dài lắm bà ơi. Đua xem ai cua được crush trước từ đây tới cuối năm học không?"

Maximilliam nhe răng cười: "Mày thích thì chị mày chiều. 20 galleon nhé?"

"Chốt."

-------------------------

tam giác wỷ bermuda

hóa thạch khủng long

đoán xem t mới gặp ai

doomed yaoi save me

thằng nhóc augustus chứ j

chấn bé đù

Augustus.

hóa thạch khủng long

quả là các con của ta

doomed yaoi save me

t lại chẳng đi guốc trong bụng m

nó nói j vs m v

hóa thạch khủng long

nó chúc mừng t lên chức thủ lĩnh nam sinh

khiếp

eo ôi

ng j đâu mà

đẹp trai vãi l

đmmmmmmmm

nó cười xong có??? lúm đồng tiền í?????

đụ mẹ

dth vl

t sẵn sàng giết người

vì nó

hshduhdhbjbbkakhdaksdsjqwiwu

chấn bé đù

Woa

Yêu vào có khác.

Thật ra nếu mình có yêu đương mình cũng sẽ giống bạn.

doomed yaoi save me

chẳng phải cứ mỗi tháng m lại có crush mới à?

chấn bé đù

Suỵt.

Người ta gọi đó là say nắng nhất thời.

hóa thạch khủng long

chết mẹ r

chưa j t đã nghĩ tới chuyện tổ chức đám cưới ở đâu

r đặt tên con là j r

orion hay đó

doomed yaoi save me

đm

con này

tỉnh

tỉnh dậy cho t

r m chưa họp nữa à

hóa thạch khủng long

chưa

đang chờ những người còn lại xuất hiện

th t đi đây

pp

---------------------

Nhân lúc chưa có ai ở khoang Thủ lĩnh, Louis phẩy đũa, thì thầm: "Crinus Muto." Chỉ trong chốc lát, đuôi tóc cậu dài ra với tốc độ nhanh chóng, đến khi tới quá nửa lưng thì dừng. Louis mỉm cười hài lòng, cậu chải sơ qua mái tóc đen dài của mình, rồi cột gọn lại bằng ruy băng. Thoải mái hơn rồi đấy, cậu nghĩ.

Có tiếng đẩy cửa, theo đó là gương mặt thân thuộc của Maximilliam, cùng em họ của cô - Augustus. "Aaa, tóc bồ như mọi khi rồi nè. Trông tốt hơn hẳn!" Maximilliam vui vẻ nói. Họ cùng nhau trao đổi một số chuyện của Thủ lĩnh, còn Augustus thì tìm một chỗ để ngồi.

Cửa khoang lại được mở ra, theo sau đó là một toán những cô cậu thanh thiếu niên, có người mang vẻ mặt nghiêm nghị, người thì lại giấu không nổi sự phấn khích của mình - có lẽ do đây là năm đầu nhậm chức huynh trưởng đây mà.

Louis nhìn quanh một lượt căn phòng, có những gương mặt thân quen, tuy nhiên cũng có những gương mặt lạ lẫm cậu chưa nhìn thấy bao giờ, hoặc cậu đã từng, nhưng không quá đặc sắc để cậu có trí nhớ về họ. Có vẻ đông đủ rồi nhỉ - Cậu nghĩ. Louis bắt đầu lên tiếng:

"Chào buổi sáng. Tôi là Louis Capricorn, người sẽ đảm nhiệm chức Thủ lĩnh nam sinh năm nay."

Cô gái tóc đỏ bên cạnh Louis tiếp lời:

"Còn chắc các bạn cũng đã biết tôi rồi, nhưng tôi sẽ giới thiệu lại." Cô cười híp mắt. "Tôi là Maximilliam Leo, Thủ lĩnh nữ sinh năm nay, mong rằng năm nay sẽ là một năm tốt đẹp cho chúng ta." Mọi người ở dưới vỗ tay hưởng ứng theo lời chúc của Maximilliam.

"Còn bây giờ," Louis lôi một xấp giấy dày cộp từ dưới bàn, khi chúng được thả xuống bề mặt, một tiếng "bộp" vang lên rõ to, "đây là kế hoạch của năm nay. Mỗi người lấy một xấp và hãy đọc qua một lượt, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục."

Cleo Gemini, huynh trưởng nữ nhà Slytherin, nhận lấy một tập giấy từ tay Maximilliam. So với phần lớn những người ở đây, trông Gemini cứ như đi lạc vào khoang Thủ lĩnh vậy. Cô nàng có mái tóc vàng nổi bật cùng khuôn mặt xinh đẹp và sắc sảo. Cũng phải thôi, Gemini nổi tiếng là "it girl" suốt nhiều năm liền tại Hogwarts cơ mà. Có một số người nghi ngờ quyết định của huynh trưởng tiền nhiệm nhà Slytherin, tức Louis, vì chọn "một người như Cleo Gemini" làm huynh trưởng, nhưng thực lực của cô cũng không phải là dạng vừa, nhất là khi được tuyển chọn bởi chính Louis Capricorn, và được duyệt bởi hiệu trưởng McGonagall. Gemini huýt sáo một tiếng:

"Ôi trời, mới năm đầu nhậm chức thôi mà đã như thế này rồi sao?"

Maximilliam đáp: "Đúng rồi đó gái. Chị đây cũng bất ngờ khi nhận được bản kế hoạch cơ mà. Năm nay trường ta muốn chơi lớn lắm đấy."

Louis thở dài: "Rồi người mệt là chúng ta chứ ai."

Mọi người cùng nhau lật xem bản kế hoạch. Evangeline Virgo, huynh trưởng mới nhậm chức nhà Ravenclaw, là người lên tiếng đầu tiên: "Trường muốn tổ chức Cúp Pháp Thuật ư?! Chẳng phải bên Bộ muốn bãi bỏ thứ này luôn vì có nhiều trường hợp học sinh tử vong khi tham gia Cúp Tam Pháp Thuật ở những lần trước à?"

Louis lắc đầu: "Không hẳn. Cúp Pháp Thuật tuy kế thừa tinh thần của Cúp Tam Pháp Thuật nhưng các luật lệ cũ đều bị bãi bỏ, thay vào đó là những sự kiện an toàn hơn và giúp gắn kết học sinh với nhau nhiều hơn."

"Chưa kể năm nay chúng ta còn mời thêm một trường nữa, là trường Illvermorny của Bắc Mĩ. Đây là lần đầu tiên một trường ở lục địa khác tham gia vào sự kiện của trường ta đấy! Tôi đang khá mong chờ sự kiện này sẽ như thế nào đây!" Maximilliam phấn khích tiếp lời Louis.

"Vậy còn vấn đề an ninh thì sao?" - Một cô gái tết tóc hai bím giơ tay đặt câu hỏi - Đó Annie Valentine, huynh trưởng mới nhậm chức của Gryffindor cùng với Augustus Cancer.

"Giáo sư McGonagall đã có nhiều buổi đàm phán với Bộ Pháp thuật về vấn đề này rồi, bên Bộ đồng ý gửi xuống một vài Thần sáng để giúp sự kiện diễn ra thuận lợi, đồng thời thắt chặt an ninh tới mức tối đa. Đây cũng là cơ hội tốt để Bộ Pháp thuật Anh thắt chặt hữu nghị với các nước khác, nên họ sẽ khó bỏ qua chuyện này." Louis trả lời. "Tuy nhiên, tôi vẫn khá bất ngờ về việc giáo sư McGonagall có thể thuyết phục được Bộ đấy."

"A, em có nghe mẹ nói về chuyện này nè." Augustus bảo.

Theophilus Libra, huynh trưởng nhà Hufflepuff, quay qua đáp lời cậu: "Ừ nhỉ, mẹ của August là Thần sáng mà đúng không?"

Augustus đáp: "Đúng vậy. Tuy mẹ không nói rõ là tổ chức cái gì, nhưng bà ấy bảo rằng Bộ Pháp thuật bây giờ chủ yếu là những người trẻ tuổi hơn, họ cởi mở hơn "mấy ông già cổ hủ đời trước" là phải rồi. Có vẻ họ muốn thay đổi dần hệ thống giáo dục để phù hợp với thời đại mới chăng?"

Maximilliam tiếp lời: "Hmm, có vẻ cũng hợp lí. Dù sao Chiến tranh Pháp thuật lần hai đã kết thúc được 25, 26 năm rồi, cũng ít có mâu thuẫn lớn hay căng thẳng nổ ra nữa. Có vẻ cô McGonagall muốn tận dụng thời điểm này để tạo cơ hội cho học sinh có thêm kĩ năng và được giao lưu với trường ngoài đấy."

Louis gật đầu, tiếp tục với buổi họp: "Được rồi, chúng ta sẽ đến với vấn đề tiếp theo...

----------------------

"...Okay, bây giờ cũng đã tới trưa rồi." Louis vừa nói vừa lật xem đồng hồ trên cổ tay của cậu. Kim đồng hồ vừa điểm đúng 12 giờ. "Công việc tới đây tạm xong, mọi người ăn trưa nghỉ ngơi đi nhé, và nhớ đi tuần tra đúng giờ như chúng ta vừa phân công. Chúc mọi người tận hưởng chuyến tàu hôm nay."

Nhóm người trong phòng bắt đầu tản ra, có người hỏi thăm, bàn luận với nhau rồi mới rời đi. Ra hẳn khỏi toa của Thủ lĩnh, Theophilus mới quay qua choàng vai của Augustus, nói nhỏ: "Thấy thế nào hả chú bé si tình?"

"Tuyệt vời." Augustus cười toe toét. "Hôm nay ảnh gọi tao bằng tên rồi kìa!" Cậu hét thầm với thằng bạn của mình, không che giấu nổi sự vui thích của bản thân. "Tao còn cá cược 20 galleon với Maxi là ai sẽ là người cua được crush đầu tiên từ giờ đến hết năm học đấy."

"Ghê vậy ta." Theophilus huýt sáo, giả vờ làm điệu bộ bất ngờ. "Còn tao thì tí nữa phải đi tuần tra với Luka Scorpius, xui vờ lờ." Nói xong, anh lại làm điệu bộ ủ rũ như cái cây khô giữa trời mùa hè tháng 8. "Tưởng tượng mày phải làm việc chung với người mày từng vô tình lôi lên giường, còn là người mà có vẻ không ưa mày lắm nữa, ngại chết mất thôi."

Hai người vừa nói vừa đi tới khoang mà Isaiah Taurus và Matteo Sagittarius đã giựt trước. Vừa mở cửa khoang ra đã ngào ngạt mùi thức ăn thơm lừng khiến người ta phải nhỏ dãi. "Matteo!" Theophilus kêu lên. "Anh em chưa về mà mày đã xơi trước rồi!"

Cậu thanh niên tóc nâu sáng đang vùi mặt vào đống đồ ăn, bây giờ đã ngước mặt lên, cậu nói với cái mồm còn chưa nhai hết thức ăn: "Ao ói vải nên ăng ước ùi." Cậu trai cao lớn ngồi đối diện cậu tỏ vẻ khó chịu: "Tao nói mày mãi là nhai hết rồi nói cơ mà. Tin tao vứt hết đồ qua của sổ không?"

Matteo trợn tròn mắt, cố gắng nuốt hết một lượt đồ ăn xuống bụng, hớp một cốc nước rồi quay qua lườm Isaiah ngồi đối diện mình: "Đờ mờ, ai cho mày đụng đồ ăn của tao. Tao nói là tao đói vãi nên ăn trước rồi, được chưa?" Matteo lại quay qua cười toe với Theophilus lẫn Augustus còn đang đứng nhìn: "Rồi chúng mày đứng đó làm gì? Qua đây ngồi ăn lẹ lên không bố mày ăn hết giờ." Nói rồi lại ngoạm một miếng gà lớn ngon lành.

Hai người Augustus với Theophilus vừa mới ngồi xuống thì cửa khoang lại bị mở banh ra một tiếng 'bang', bây giờ thì là Maximilliam đang đứng ngoài cửa. Cô nhanh chóng xùy đứa em họ của mình nhích ra chừa chỗ cho cô, rồi lại ngồi phịch xuống thở dài: "Hầyyy, mệt vãi chưởng. Matteo, đưa chị mày miếng bánh coi." Nói rồi lại chìa tay phẩy phẩy với Matteo vẫn đang nhồm nhoàm đồ ăn. Mặc dù ban nãy cậu mới nói không cho Isaiah chạm vào đồ ăn của cậu, nhưng Matteo vẫn ngoan ngoãn đưa cho Maximilliam một miếng bánh scone trên bàn. Cô nàng chộp lấy "cống phẩm" của Matteo, ngoạm một lần đã hết quá nửa chiếc bánh scone.

Matteo chờ Maximilliam liếm nốt vụn bánh còn bên mép rồi mới lấy tay tựa cằm, tỏ vẻ bí hiểm: "Thế nào? Có tin gì hay ho không sư phụ?"

"Haha, có đấy, năm nay chúng ta sẽ tổ chức một sự kiện lớn quy tụ tận 4 trường pháp thuật hàng đầu trên thế giới cơ mà. Nếu sự kiện lần này thành công thì đây sẽ là một bước tiến mới cho xã hội pháp thuật đấy." Maximilliam khúc khích cười. Cứ tưởng việc phải tạm ngừng thi đấu để học cho xong sẽ chán lắm, không ngờ lại có chuyện thú vị như thế này cơ chứ.

"Ohhhh." Matteo và Isaiah đồng thanh ồ lên. "Ôi trời, tin sốc đấy! Cơ mà, nếu có học sinh trường khác tới trường mình, tao sẽ có cơ hội có một cô bạn gái người Pháp hay Mĩ sao!?" Matteo chắp tay thở dài, uốn éo rồi đặt tay lên trán như thể cậu ta là thiếu nữ gặp nạn, khiến cho Isaiah ngồi bên cạnh giả tiếng ọe rõ to: "Gớm quá thằng chó, chẳng phải mày bị đá suốt ngày đấy à? Tao không nghĩ mày hên hơn được tí nào với gái ngoại quốc đâu."

Cả khoang tàu vang lên tiếng cười rộn rã. Matteo bị đẩy ngồi thẳng dậy bởi Isaiah, cậu bĩu môi: "Xì, người ta mơ ước tí thì chết à?"

"Chả vậy." Theophilus đáp - "Chừng nào mà thằng August còn chưa có bồ thì còn mướt mới tới tụi mình."

Matteo lại với tay lấy một cái bánh quy nữa trên bài, cắn xong một miếng thì cậu nói: "Chẳng phải August có bồ thì dễ như ăn cháo sao? Nó được gái bu suốt ngày... Hay là mày vẫn quyết tâm theo đuổi Capricorn à?" Tay cầm bánh của Matteo phẩy phẩy về phía Augustus - "Đùa chứ tao sợ mày bị người ta ăn tươi nuốt sống mất đó!"

"Hà hà, hôm nay tao với anh ấy đã có tiến triển mới rồi." Augustus ra vẻ giương giương tự đắc với hai thằng bạn của mình. "Anh gọi tao bằng tên thay vì bằng họ như năm học trước!"

Matteo và Isaiah cùng nhau ồ lên, nhưng Matteo lại nhăn mày, nghi ngờ: "Có khi nào ảnh quyến rũ mày để bắt cóc rồi hiến tế không?"

"Tao rất vinh dự và luôn sẵn sàng để anh ấy hiến tế tao bất cứ khi nào, xin cảm ơn." Augustus đáp lời với một điệu bộ trang trọng, làm Maximilliam phải ôm bụng cười lớn: "Mày làm như sắp đi đánh trận hi sinh không bằng?!"

Cả đám lại lăn ra cười bò. Tuy nhiên, có một tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt tiếng cười của cả bọn. Cửa phòng được mở hé ra, bên ngoài là một thiếu niên cao ráo, nhưng có vóc người mảnh khảnh. Mái tóc của cậu mang màu vàng bạch kim, óng ánh như tơ lụa dệt từ ánh mặt trời. Chúng rủ xuống đôi mắt xanh trong vắt như biển Địa Trung Hải tháng 7, mềm mại nhưng cũng không kém phần sắc sảo. Mặc dù thời tiết mới sang đầu thu, nhưng cậu thiếu niên đã đeo một đôi găng tay da màu đen. Cậu hỏi: "Theophilus Libra có ở phòng này không ạ... A, chào chị Leo."

"Ồ, tới giờ đi tuần tra rồi hả?" Cả hội quay qua nhìn Theophilus, người đang chưa kịp suy nghĩ nên phản ứng như thế nào. Maximilliam vỗ cái bộp lên lưng anh, "Ê, dậy, đi tuần tra kìa cu." Theophilus bị đánh cho tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, "Hả? À, ồ, ùm, okay. Xin lỗi vì để cậu chờ... Scorpius."

Luka Scorpius, cậu thiếu niên tóc vàng kia, nheo mắt nhìn Theophilus, rồi lại dời ánh mắt đi chỗ khác khi nhận thấy Theophilus có vẻ ngập ngừng khi gặp cậu. "Đi thôi, chúng ta trễ giờ rồi."

Theophilus gật đầu, anh quay qua nói với đám bạn: " Rồi, tao đi đây nha." Trước khi đi, Maximilliam còn vỗ vai trấn an cậu: "Cố lên, chị tin ở mày." Rồi cô giơ lên một ngón tay cái, hội Augustus, Isaiah và Matteo cũng bắt chước theo cô. "Dạ vâng ạ." Theophilus đáp lời, anh cũng chịu thua đám bạn của anh đến mức khiến anh phải đập tay lên trán (trong trí tưởng tượng, tất nhiên rồi).

--------------

Theophilus thấp thỏm đi theo sau Scorpius, anh cảm thấy bản thân căng thẳng đến mức tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi, nhưng anh dĩ nhiên sẽ không quên đáp lại lời chào hỏi của mọi người khi anh đi ngang qua họ. Tuy nhiên, lại khá ít người chào Scorpius thành tiếng, họ thậm chí còn không dám chạm mắt với cậu. Theophilus đành phải đảm nhiệm công việc chào hỏi vậy.

Tầm mắt của Theophilus chú ý tới mái tóc vàng óng cùng cần cổ trắng ngần của Scorpius. Phai rồi. Anh thầm nghĩ. Theophilus lại nhớ về đêm định mệnh ấy.

"Tôi không biết là cậu quen nhiều người như vậy đấy." Scorpius bất chợt nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Theophilus. Lọt vào tầm mắt của anh bây giờ không còn là gáy của cậu thiếu niên, mà là nửa khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Cậu đang quay đầu nói chuyện với Theophilus. Đôi mắt xanh ngắt kia tưởng chừng như muốn xuyên thủng trái tim của đối phương. Anh bất giác hơi rùng mình.

"À, ờm, không phải đâu, chỉ là phép lịch sự thôi. Phải nói là họ quen tôi, chứ hơn nửa số người hồi nãy đều là người tôi chưa gặp mặt bao giờ, lại càng không biết tên." Theophilus ngượng ngùng gãi đầu. Anh chợt suy nghĩ, cậu ta đang móc mình à, hay là hỏi thật vậy? Có thể anh sẽ không bao giờ biết được. Mỗi lần Theophilus tưởng chừng đã hiểu hơn về Scorpius, anh lại quay về vạch xuất phát. Một vòng lặp suốt hơn năm năm học của họ. Và bây giờ là năm thứ sáu, anh thầm nghĩ.

"Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy." Scorpius đáp, nghe có vẻ gượng ép. Cuộc trò chuyện của họ bị dập tắt chỉ sau bốn câu. Tuyệt.

Một khoảng lặng sau, mà đối với Theophilus lại cảm giác như một thập kỉ vừa mới trôi qua, anh nhận thấy họ sắp đi hết vòng tuần tra của họ rồi. Khi tới đoạn giao giữa hai toa, anh quan sát trước sau, sau khi đảm bảo không có người, anh mới gọi Scorpius lại:

"Luka."

Scorpius giật mình. Đây là lần đầu tiên Theophilus gọi cậu bằng tên sau sự cố đấy. Scorpius nhăn mày, xoay người lại mặt đối mặt với Theophilus. "Có chuyện gì sao?"

Mắt Theophilus dáo dác nhìn quanh, nhưng anh thở ra một hơi, ép bản thân nhìn vào đôi mắt của cậu thiếu niên.

Đôi mắt của cậu vẫn như lần đầu anh nhìn thấy chúng, vào năm họ 12 tuổi.

"Ý là... tôi vẫn chưa... xin lỗi cậu đàng hoàng sau tối hôm ấy." Theophilus bấu chặt tay mình ở sau lưng, cố gắng để giọng bản thân không quá run rẩy. "Vậy nên là, xin lỗi cậu, Scorpius." Vừa dứt lời, anh cúi đầu, hơi khom lưng một chút, mong Scorpius sẽ cảm thấy lời xin lỗi của anh là chân thành.

Im lặng.

Theophilus vẫn chưa dám ngẩng đầu lên. Anh không muốn thừa nhận, nhưng Theophilus thật sự không muốn nhìn thấy phản ứng của Scorpius. Cậu ta kinh tởm mình là cái chắc rồi.

"... Sao cậu còn chưa ngẩng đầu lên đi?"

Theophilus giật phắt đầu của mình lên, cùng lúc đó thì đoàn tàu đi vào hầm tối. Dưới ánh đèn mờ của khoang tàu, cộng thêm gương mặt của cậu thiếu niên đã quay qua hướng khuất sáng, Theophilus không thể nhìn ra biểu cảm của Scorpius là gì. Cậu nói: "Tôi không còn bận tâm về nó đâu, cậu cũng nên quên nó đi là vừa."

Khi đoàn tàu vừa ra khỏi hầm, cũng là lúc Scorpius quay lưng lại với Theophilus. "Chúng ta xong nhiệm vụ huynh trưởng hôm nay rồi, cậu về đi." Nói rồi, cậu đi mất, bỏ lại Theophilus còn đang bối rối.

Vậy... Chắc là xong rồi nhỉ?

Theophilus thở phào, cục đá đè nặng lên tâm trí anh suốt mấy tháng qua vừa được phá bỏ, cả cơ thể anh thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tuy sâu trong thâm tâm, Theophilus vẫn còn cảm giác thiếu thốn thứ gì đấy. Chắc là do mình đói quá thôi, anh thầm nghĩ trên đường về phòng của mình.

---------------------

Author's note:

xin lỗi vì 3 tháng mình mới update lại được TT có nhiều chuyện xảy ra quá + burn out nữa nên rặn mãi mới ra chương mới TTTT

mong mng enjoy chap này nha!!! iu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top