Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương mười hai; nữ sinh mất tích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


tình i; lồng chim.
— gemini x pisces —

CHƯƠNG MƯỜI HAI
" nữ sinh mất tích "


Khang Dụ cúi đầu, vặn mở vòi nước, làn nước lạnh lẽo xả thẳng lên mu bàn tay hắn, tiếng nước xối xả vang lên trong nhà vệ sinh, giống như âm thanh từ trong giếng sâu, vọng ngược lại và bao trùm rộng khắp. Hắn rũ mi, tầm mắt đặt trên đôi bàn tay, chầm chậm rửa sạch, tiếng nói chuyện trong phòng làm hơi thở hắn như khẽ khàng hơn, át đi cả tiếng nước chảy.

"Cậu nghe về chuyện học tỷ Nhược Vũ ở trường mình chưa?"

"Hả? Ai vậy?"

"Là đàn chị khoá trước, ra trường rồi. Hôm qua cha mẹ của chị gái đó đến đây, còn có cả công an theo nữa."

"Cmn? Thật á? Tôi cũng thấy công an, nhưng lúc đấy không để ý lắm, còn nghĩ là khách đến trường thôi."

"Không phải đâu, nghe nói là chị ấy mất tích một tháng nay rồi, không tìm được."

"Mẹ kiếp, thần trí vẫn bình thường mà mất tích thì chỉ có thể là bị thằng chó má nào đấy bắt đi. Có khi còn..."

"Câm mồm đi, mồm thối vừa thôi."

"Có phải cố ý đâu ơ kìa?"

Âm thanh của hai nam sinh ngày càng gần, theo sau đó là tiếng bước chân về phía dãy bồn rửa tay. Hai cậu nam sinh đứng ngay bên cạnh Khang Dụ, cũng cúi đầu vừa huýt sao vừa rửa tay, cuộc nói chuyện chớp nhoáng đã kết thúc, dường như cũng không quá ảnh hưởng đến tâm lý của họ, giống như trong lời bọn họ chỉ đang nhắc đến một cái bánh bị mất chứ không phải một nữ sinh mất tích suốt một tháng liền.

Hai người nam sinh hơi ngước lên, liền bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Thiếu niên vẫn luôn là đề tài nổi trội trên khắp các diễn đàn của trường học chớp mắt nhìn bọn họ, khoé môi hơi cong cong, đuôi mắt rũ xuống.

"Chào học trưởng."

"A, chào Khang-... học đệ." Thái độ thân thiện của hắn khiến bọn họ có chút thụ sủng nhược kinh, ngại ngùng chào lại, sau đó lại cúi đầu, nhanh chóng rời đi.

Trong phòng vệ sinh nam chỉ còn lại một mình Khang Dụ. Hắn tắt vòi nước, vươn tay xé lấy giấy lau tay. Bàn tay thiếu niên trắng lạnh, những ngón tay thon dài, khớp xương hiện rõ, vừa đẹp vừa sạch, vo lấy tờ giấy âm ẩm ném vào thùng rác. Hắn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen tuyền trong gương, mái tóc đen hơi rối, trên tai trái đeo một chiếc khuyên màu đen bóng loáng. Hắn im lặng nhìn một hồi, ánh đèn phủ lên tóc một màu vàng nhạt, viên lệ chí rực rỡ trên đuôi mắt giống như phát sáng.

Sau cùng, Khang Dụ khẽ mỉm cười, tà khí đầy ắp trong đáy mắt, lan tràn lên cả khuôn mặt thiếu niên.



Khang Dụ một tay chống cằm đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hành lang không một bóng người, sáng rực màu nắng của mùa hạ, bầu trời xanh giống như gần sát trong tầm tay hắn.

Rõ là một ngày trời đẹp.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, vừa sạch sẽ vừa cao ráo, bóng lưng thẳng tắp lạnh lùng, môi mỏng mím lại, nhưng trên mắt lại lấp lánh ý cười. Gió nhẹ thổi qua khiến tóc mái hắn hơi bay bay.

Tiếng giáo viên giảng bài trong lớp học không rõ ràng, giống như chỉ là một thứ âm thanh vọng lại từ thuở xa xăm nơi ký ức, còn hắn đang ở một vùng đất yên bình của riêng mình. Tâm trí hắn như trôi về một miền đất khác, trong đầu là hình ảnh của người con gái ấy, nàng khóc, nàng cười, nàng mím môi giận dỗi nhìn hắn, còn cả những hình ảnh nàng nức nở nghẹn ngào dưới thân hắn mỗi đêm.

Đẹp đến nghẹt thở. Đẹp đến điên dại cuồng si.

Tiếng chuông reo cùng âm thanh huyên náo của học sinh cắt ngang mạch suy nghĩ của Khang Dụ. Hắn khẽ thở hắt ra, suy nghĩ dần trở lại với thực tại, động tác nhanh chóng dứt khoát đứng lên theo những học sinh trong lớp, thu gọn sách vở, tiện tay ném vào trong ngăn bàn.

Nhất Trung không có quy định chặt chẽ, giờ ăn trưa học sinh có thể ăn tại nhà ăn, cũng có thể trở về nhà hoặc nhà trọ bên ngoài để ăn, chỉ cần buổi chiều đúng giờ trở lại học là được. Khang Dụ cười cười từ chối lời mời của một vài nam sinh có quan hệ tốt trong lớp, đôi chân dài thẳng tắp sải những bước rộng lớn, giống như vội vã, chẳng mấy chốc đã xuống tới  sân trường. Bước chân thiếu niên ngày một tăng tốc, rồi sau đó trở thành chạy, dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, tóc mái của hắn bị thổi ngược ra sau, để lộ vầng trán cao lấm tấm vài giọt mồ hôi li ti, trên khoé môi là ý cười rực rỡ, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Khang nhị thiếu của Khang gia mặc dù chỉ là một đứa trẻ ngoài giá thú, nhưng hắn lớn lên vừa cao vừa soái, mọi năng lực đều vượt trội hơn người, tính tình cũng lễ độ ôn nhu, lại nói Khang gia chính là nhà giàu số một số hai của cả Hiên Thành, cái mác "đứa con rơi" từ lâu đã sớm biến mất, ánh mắt của mọi người xung quanh đối với hắn cũng từ dò xét trở thành chào đón cùng ngưỡng mộ, hắn chính là giáo thảo nổi tiếng nhất của Nhất Trung.

Một cái bóng đen lướt qua Khang Dụ, hơi thở quen thuộc khiến hắn nhíu mày, bước chân lỡ mất một nhịp, cánh tay lập tức bị nắm chặt lấy, kéo lại. Khang Thần nắm chặt lấy cánh tay Khang Dụ, cánh một lớp áo sơ mi cũng đầy cảm giác áp bức, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, dùng sức rất lớn.

Khang Dụ dừng bước, bực bội quay lại dứt tay ra khỏi Khang Thần, cũng không kêu lấy một tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, phía sau hắn còn có Hi Văn. Khang Thần mặc một chiếc sơ mi màu xám nhạt, quần tây giày da thành thục, mái tóc đen vuốt ngược, áo vest vắt trên cánh tay trái, trên đầu ngón tay cái là chiếc nhẫn bạc có gia huy của Khang gia. Phía sau hắn là Hi Văn, nàng mặc một bộ váy liền màu trắng dài tới ngang gối, mái tóc nâu trên đầu xoã ra, từng lọn tóc xoăn ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của thiếu niên. Khác với vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Khang Thần, Hi Văn hơi cong cong khoé môi nhìn Khang Dụ, bắt gặp ánh mắt hắn thì ý cười trong mắt nàng càng rõ ràng, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Khang Dụ thu hồi ánh mắt, chuyển dời sự chú ý về lại trên người Khang Thần. Lồng ngực thiếu niên khẽ phập phồng, trên mặt viết đầy ba chữ "không kiên nhẫn", giọng nói cũng tràn đầy ghét bỏ, giống như đối với kẻ thù không đợi trời chung.

"Có chuyện gì?"

Khang Thần hơi híp mắt đánh giá người em trai cùng cha khác mẹ, cho đến tận khi Khang Dụ mất kiên nhẫn, cười khẩy chuẩn bị muốn rời đi mới lên tiếng.

"Đi đâu?" Giọng hắn lạnh lùng giống như tra hỏi kẻ phạm nhân, đầy ý tứ đánh giá cùng nghiền ngẫm. "Cha nói, gần đây mày thuê một căn hộ bên ngoài? Có ý gì?"

Khang Dụ chống lại ánh mắt của hắn cũng không hề bồn chồn, hơi nghiêng đầu, khoé miệng khẽ nhếch.

"Ha, ý gì? Anh trai không cảm thấy cái nhà đấy quá hôi thối sao?"

Một bộ dáng ngả ngớn, giọng nói đầy sự châm biếm, hai tiếng "anh trai" bị hắn gọi đến đầy mỉa mai châm chọc. Khang Thần giống như đã quen với dáng vẻ này của Khang Dụ, trên khuôn mặt người đàn ông vẫn là một vẻ lạnh lùng đánh giá, mắt phượng đen tuyền giống Khang Dụ như đúc, mang theo sát khí và vẻ tàn ác tràn đầy. Bàn tay hắn phía dưới nắm chặt lại, trên mu bàn tay hiện rõ những khớp xương gồ ghề, giống như cố gắng khắc chế một cái gì đó.

"Là mày làm, đúng không?" Đón lấy ánh mắt giống như đang hỏi "làm cái gì?" của Khang Dụ, Khang Thần chậm chạp nhả từng chữ, rõ ràng là dùng sức khắc chế mãnh liệt để nói ra từng từ. "Cô ấy ở đâu?"

"Cô ấy nào? Anh đang nói đến cái gì?"

"Ha." Khang Thần cười lạnh, rõ ràng là anh em cùng một cha sinh ra, khuôn mặt tương tự, tính cách ngang tàn cũng giống y hệt nhau, mặc dù hắn có thêm một chút vẻ từng trải và thâm trầm so với Khang Dụ, nhưng hắn biết, kì thật người trước mắt mình cũng vừa nguy hiểm vừa điên cuồng, thậm chí còn hơn cả hắn, sâu đến không lường được. "Mày giả vờ cho ai xem? Mày không biết chuyện Tiểu Vũ mất tích?"

"Là thằng kém cỏi nào vẫn luôn đeo bám lấy em ấy không rời nửa bước giống như một con chó? Hử?"

Khang Dụ nhíu mày, rõ ràng là nội tâm đã bị những lời của Khang Thần làm cho dao động. Thế nhưng hắn căn bản không có lấy một chút sợ hãi hay dao động, hắn ra tay rất sạch sẽ, cho dù Khang Thần có nghi ngờ cũng chẳng có chứng cứ để bắt hắn, có hay không cũng chỉ có thể dùng những lời lẽ dơ bẩn để nhục mạ chọc hắn điên.

Người đàn ông này vẫn luôn nóng nảy như thế, từng bước đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, ngu ngốc đến nực cười.

"Tôi không biết chị ấy đang ở đâu, mà cho dù tôi có biết," Khang Dụ hơi híp mắt, tựa tiếu phi tiếu cười với Khang Thần, giống như đang thách thức. "thì anh cũng làm được cái gì đây, anh trai?"

"Mày!"

Hi Văn giữ chặt lấy cánh tay Khang Thần ngay khi hắn vừa gầm lên, định bước tới phía Khang Dụ, động tĩnh rất lớn thu hút những ánh nhìn đầy tò mò từ đám học sinh đang vờn quanh sân trường. Cánh tay người đàn ông rắn chắc hữu lực đang căng cứng, sau đó lại khó khăn khắc chế, cuối cùng mới dần thả lỏng trong lòng bàn tay của nàng.

"Hi tiểu thư, chồng sắp cưới của chị phải phiền chị quản anh ta rồi." Khang Dụ bỏ qua cái nhìn giống như muốn giết người của Khang Thần, hơi nghiêng đầu nhìn qua Hi Văn ở bên cạnh. "Anh ta cần được uống thuốc, chứ đừng làm phiền tôi nữa."

Khang Thần biết khi nãy rõ ràng là bản thân đã vô tình mất kiểm soát, trong lòng vô cùng bực bội, lại biết rõ không thể cạy miệng của Khang Dụ, cuối cùng hừ lạnh, quay đầu rời đi. Không một cuộc gọi đòi tiền chuộc, cũng không có lấy một chút sơ hở hay dấu vết, giống như nàng đã bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới, mà kẻ vẫn luôn bám dính lấy nàng, thằng con hoang kia lại đồng thời chuyển ra sống riêng, không cần nghĩ cũng biết là do tên điên đó gây ra.

"Mày cứ chờ xem, thằng con hoang."

Khang Dụ cười nhạt nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, cô gái phía sau hắn vẫn chậm chạp chưa đuổi theo, chỉ liếc nhìn Khang Dụ đầy ý vị, đưa tay lên, ngón trỏ dựng thẳng phía trước miệng, làm động tác suỵt với hắn. Đuôi mắt nàng cong cong, dáng vẻ vừa quyến rũ lại âm nhu.

Khang Dụ hơi cong môi, gật đầu với nàng, sau đó nhìn Hi Văn rời đi, đuổi theo bóng lưng Khang Thần. Người phụ nữ chỉ cao đến tai hắn, dịu dàng kéo lấy cánh tay người đàn ông, sau đó thì thầm điều gì đó, môi đỏ mấp máy, cuối cùng Khang Thần mới hơi nâng tay, khoác lấy tay Hi Văn.

Khang Dụ nhìn theo hai người rời đi, nâng tay lên xem đồng hồ, giống như đã muộn, hắn tiếp tục quay đầu chạy về phía cổng trường. Tâm trạng tốt đẹp bị Khang Thần phá bĩnh hơi phai nhạt, nhưng trên miệng vẫn lấp ló ý cười.

Thú vị. Mỗi người bọn họ, đều có một bí mật riêng.

Sau đó suy nghĩ thiếu niên lại trở nên hỗn loạn, nhớ đến bộ dáng thiếu nữ hàng ngày đều co ro trong góc đợi hắn trở về, trong lòng giống như dâng lên một cỗ ấm áp lại ngọt ngào. Không biết nàng đã đói chưa nhỉ?



Nhược Vũ ngồi trong góc, vòng hai cánh tay ôm lấy đầu gối, thu mình lại hết mức có thể. Phòng khách rộng lớn không một bóng người, đèn cũng không bật, rèm cửa bị người kéo lại, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có một vài vệt sáng nho nhỏ chảy dài trên sàn nhà. Trong phòng vẫn đang mở máy lạnh, khí lạnh bao trùm khắp nơi, khiến thân thể thiếu nữ khẽ run lên, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Mái tóc dài của nàng hơi rối, xoã ra ôm lấy bờ vai, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi nam màu đen, vừa to vừa rộng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của thiếu nữ.

Đồng hồ treo tường đã qua số mười, vệt sáng từ cửa sổ cắt ngang quang mặt đồng hồ, hôm nay hắn về muộn.

Nhược Vũ cúi đầu xuống hai gối, hàm răng cắn chặt lên đôi môi sưng đỏ, vành mắt đỏ bừng, hai hàng mi run rẩy, vừa đau vừa cay, khô khốc khóc không ra nước mắt. Nàng hi vọng hắn đừng trở về, tốt nhất là hắn biến mất đi khỏi thế gian này.

Nhưng không thể.

Rốt cuộc một lúc sau cửa lớn cũng mở ra, ánh sáng từ hàng lang hắt vào trong, bóng người cao lớn trải dài trên mặt đất. Sau đó là tiếng cửa lớn đóng lại, cùng theo đó là đèn trong phòng khách được người bật lên, ánh sáng bao trùm toàn bộ không gian, khiến Nhược Vũ mới vừa ngước mắt lên bị chói đến nheo mắt, rỉ ra vài giọt nước mắt sinh lý khô khốc.

Tiếng bước chân trên mặt sàn gỗ lạnh lẽo vang dần về phía nàng, Nhược Vũ run lên, tuyệt vọng lùi về phía sau, thu nhỏ mình lại, nhưng vẫn cảm nhận được bóng đen của người cao trai cao lớn đổ lên bao trùm lấy nàng. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, rũ mi nhìn nàng sợ hãi đến không dám ngẩng lên, khẽ nhướng mày, sau đó ngồi xổm xuống. Giọng nói nam sinh thanh lãnh vang lên, mang theo tia trách móc, đồng thời bàn tay hắn gạt những sợi tóc mai loà xoà dính bết hai bên má của nàng ra sau tai.

"Sao lại đi chân trần thế này? Lại còn toát mồ hôi nhưng bật điều hoà thấp như vậy?" Những ngón tay thiếu niên lành lạnh lướt qua gò má nàng, khẽ mân mê những lọn tóc mềm mại, vuốt ve vành tai mẫn cảm. Động tác của hắn rõ ràng là ôn nhu như vậy, nhưng lại khiến sống lưng nàng lạnh buốt.

Hắn không vui.

Khang Dụ thở dài, trong lòng vừa thất vọng vừa bực bội, lại không nỡ phát tác khi nhìn thấy dáng vẻ bất lực nhỏ yếu của nàng. Thời gian trước đây nàng rất phản nghịch, mỗi khi đi ra ngoài hắn đều phải trói nàng nhốt lại trong phòng ngủ, rốt cuộc mãi đến gần đây hắn mới hoàn thiện những ổ khoá của tủ bếp đồng thời đảm bảo được mọi thứ trong nhà không thể trở thành vũ khí của nàng, mới có thể để nàng tự do đi lại trong căn hộ của hắn. Hắn không cho phép nàng có bất kì hành vi tự hại hay cơ hội nào để tấn công hắn, ngay cả nghĩ cũng không thể, hắn rõ ràng đã tính toán vô cùng cẩn thận, nhưng nàng vẫn luôn cứng đầu như thế. Mỗi lần hắn trở về đều là Nhược Vũ ngồi thu lu trong bóng tối, khóc đến sưng phù đôi mắt, trên người nhễ nhại mồ hôi, nhưng nhiệt độ điều hoà lại thấp đến mức nhỏ nhất.

Trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, tóc mái hơi ướt rũ xuống chọc vào mắt, nhưng Khang Dụ không để tâm. Hắn cúi người, vòng hai tay qua vai và đầu gối nàng, nhẹ nhàng bế ngang Nhược Vũ lên. Nhược Vũ cảm nhận toàn thân nhẹ bẫng, ngay lập tức giãy dụa, lại bị bàn tay hắn nắm chặt lấy bả vai, cắn môi ngước lên nhìn hắn. Khang Dụ rũ mắt, mày kiếm nhíu lại, mang theo ý cảnh cáo.

"Chị không nghe lời em, nếu còn như vậy chị sẽ ốm." Giọng hắn lành lạnh, không có lấy một chút dịu dàng săn sóc như thường ngày. "Nếu chị còn như vậy thêm một lần nữa, em sẽ lại trói chị lại trong phòng ngủ."

Cảm giác chới với khiến Nhược Vũ chỉ biết khuất phục nắm lấy hai cánh tay hắn để không bị rơi xuống, mặc dù được ôm rất chắc chắn nhưng trong lòng nàng vì sợ hãi quá độ lãi vẫn hoang mang lo sợ sẽ bị hắn thả rơi xuống. Hai viền mắt nàng đỏ quạch, sưng húp, môi đỏ mím chặt, cặp má hồng hồng, vừa xinh đẹp lại yếu ớt, giống như kích thích tính bạo ngược trong lòng Khang Dụ.

Khang Dụ giống như một con dã thú, lẩn trốn trong bóng đêm, chỉ chờ để cấu xé nàng. Ẩn đằng sau vẻ ôn nhu văn nhã của hắn chính là sự bạo ngược cùng tàn ác từ tận trong xương tuỷ, tuyệt đối cố chấp, tuyệt đối âm nhu. Mùi hương trên người hắn sạch sẽ, mát mẻ, nhưng lại khiến nàng mỗi khi ngửi thấy đều sợ hãi run rẩy.

Nàng so với hắn, chỉ giống như một con kiến, yếu ớt lại nhỏ bé. Nàng không muốn bị nhốt cả ngày trong căn phòng ma quỷ đó, cả ngày bị trói chặt trên giường, mặc người định đoạt. Trên cổ tay cùng cổ chân thiếu nữ vẫn còn những vết lằn do dây thừng để lại, mặc dù đã mờ đi nhưng vệt đỏ hồng vẫn khiến nàng gặp ác mộng mỗi đêm.

"Nghe rõ chưa?"

Khang Dụ rũ mắt nhìn thiếu nữ trong lòng cúi đầu, khẽ gật nhẹ, giống như cam chịu. Hắn hơi nới lỏng lực tay trên bả vai nàng, nét mặt dịu đi. Thiếu nữ trong vòng tay hắn mềm mại nhỏ nhắn, ngoan ngoãn nghe lời hắn, phục tùng hắn, thuộc về hắn. Mùi hương trên thân thể nàng giống như liều thuốc kích thích, vừa ngọt lại vừa quyến rũ, khiến cổ họng hắn khô khốc, toàn thân nóng ran.

Thiếu niên nhanh chóng sải bước về phía phòng bếp, nhẹ nhàng đặt Nhược Vũ lên ghế, sau đó quay trở lại phòng khách. Nhược Vũ ngồi im trên ghế gỗ lạnh toát, không dám cử động, chỉ im lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi. Khang Dụ lấy điều khiển tăng nhiệt cho điều hoà, sau đó cúi đầu xách lấy hai chiếc túi bóng trên mặt bàn bằng kính, lại trở lại trong bếp.

Hắn thuần thục đi đến bên bàn bếp, vươn tay mở khoá cánh cửa gỗ phía trên, lấy vài chiếc đũa cùng hai cái bát tô sứ trắng, động tác nhanh nhẹn giống như đã làm qua rất nhiều lần. Nhược Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của thiếu niên, áo sơ mi trắng cùng quần đen, rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu lại hàng ngày chạy đi chạy lại phục vụ nàng từng thứ một, vừa cẩn thận lại tỉ mỉ, hai bàn tay nắm chặt lại.

Trong bếp chỉ có tiếng bát sứ vang lên lách cách cùng giọng nói dịu dàng của cậu con trai.

"Chị đói rồi đúng không? Em xin lỗi, hôm nay có một chút việc nên về muộn, để chị chờ rồi." Khang Dụ dịu dàng cười, quay người bưng hai chiếc bát đến phía trước mặt nàng, đẩy một bát tới, sau đó ngồi xuống phía đối diện. Trên khuôn mặt hắn tràn đầy ý cười, vẻ ôn nhu khác hẳn sự dữ tợn mới khi nãy, giống như hai người hoàn toàn khác biệt. Hắn cẩn thận lau đôi đũa bằng gỗ cùng chiếc thìa sứ vốn đã sạch bóng, sau đó đẩy về phía nàng. "Hôm nay không kịp nấu cơm, em mua mì vịt nướng ở tiệm gần chợ ăn vặt, chắc là chị sẽ thích."

Nhược Vũ nhìn bát mì bốc khói nghi ngút trên bàn, mùi thơm khiến bụng nhỏ rỗng tuếch của nàng nhộn nhạo, sợi mì vàng óng, nước súp hơi bóng mỡ, bên trên là từng miếng thịt vịt nướng màu nâu bóng loáng. Nàng hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Khang Dụ. Khói nghi ngút từ hai tô mì khiến khuôn mặt hắn trở nên mờ ảo, thiếu niên ngồi chống tay, nghiêng đầu quan sát nàng, mắt đen không chút gợn sóng.

Nhược Vũ khẽ run nhẹ, sau đó đưa tay lên cầm lấy đũa, cúi đầu chầm chậm ăn. Khang Dụ nhìn nàng cẩn thận lấy từng chút mì, động tác cẩn thận lại nhẹ nhàng, mặc dù ăn rất chậm, nhưng lại vô cùng ưu nhã, hắn hơi cong cong khoé môi, cũng cúi xuống ăn mì. Trong phòng bếp lúc này không ai nói chuyện, chỉ có tiếng đũa bát va vào nhau, cùng với tiếng nuốt nhanh gọn của thiếu niên.

Nếu nàng không chịu ăn, hắn nhất định sẽ như những lần trước, đè nàng ra ép nàng ăn, thậm chí dùng miệng đủt nàng. Hắn sẽ không để nàng đói, nhưng nếu không tự ăn, hắn sẽ dùng những cách thức đáng sợ để ép nàng đến cùng.

Nhược Vũ ăn từng chút từng chút một, rõ ràng là rất đói, nhưng trong lòng lại muốn kháng cự lại hắn, một chốc lại cẩn thận rụt rè ngẩng lên trộm nhìn người đối diện. Hắn cúi đầu ăn từng gắp mì, nam sinh không giống như nữ sinh, Khang Dụ lại đang ở tuổi phát triển, hắn ăn rất nhanh, giống như không sợ bỏng, đỉnh đầu hơi rung rung, khiến những sợi tóc đen khẽ xao động.

Giống như cảm nhận được cái nhìn của nàng, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm với tầm mắt của nàng. Nhược Vũ có thể thấy đáy mắt hắn như phát sáng, môi mỏng cong cong, lan tràn ý cười.

"Ngắm em? Đột nhiên phát hiện em rất đẹp sao?"

Nhược Vũ nghe ra vẻ trêu cợt trong lời hắn nói, cùng với sự dịu dàng cưng chiều trong mắt, không đáp lời, chỉ rũ mi cúi đầu tiếp tục ăn. Đến lượt Khang Dụ quan sát nàng. Nhược Vũ của hắn nhỏ nhắn ngồi ngoan ngoãn trên ghế, trên người nàng mặc áo của hắn, mùi của nàng pha lẫn với mùi hương của hắn, động tác cúi đầu làm cổ áo rộng hơi trễ sang, để lộ xương quai xanh tinh xảo, trên làn da trắng nõn của thiếu nữ đầy những dấu hôn xanh tím, cũ chồng mới, rõ ràng giống như đã bị lăn lộn vô cùng mạnh mẽ. Khang Dụ hơi rời mắt, bàn tay dưới bàn nắm chặt, yết hầu lên xuống, hắn nuốt nước bọt, ngăn không cho bản thân đè nàng ra làm ngay một trận ở đây, hắn chỉ có một chút thời gian, sau đó liền phải trở về trường, nếu nàng khóc sẽ không thể dỗ dàng tiểu bảo bối của hắn.

Gần đây nàng giống như thay đổi một cách khác chống đối lại Khang Dụ, nàng không còn phản ứng lại bất kì lời nào của hắn, giống như không thể nói chuyện, thay vì không ngừng la hét khóc lóc hay chửi rủa thì nàng chỉ im lặng như vậy, yếu ớt nhếch nhác như một con rối bị rút hết sự sống, cho dù chỉ lạnh mặt nhìn hắn nhưng lại vẫn quyến rũ đến toàn thân Khang Dụ khô nóng phát điên. Chỉ có những đêm cả hai triền miên trong hoan ái, Khang Dụ mới có thể nghe được giọng nói của nàng, nàng khóc lóc van xin hắn, chửi rửa đấm cắn hắn, sau đó lại nức nở rên rỉ những âm thanh khiến dục vọng của Khang Dụ hoàn toàn chiếm lĩnh lý trí.

Nhược Vũ đặt đũa ngay ngắn lên miệng bát, hơi cúi đầu, khẽ xoa lên bụng nhỏ hơi căng lên, cảm giác không thể ăn nổi nữa, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Khang Dụ chằm chằm. Người con trai đầu bên kia vừa ăn hết phần của mình, ngước lên đã thấy nàng ngồi im lặng nhìn hắn, tầm mắt rời xuống bát mì vẫn còn hơn một nửa, mày hơi nhíu.

"No rồi?"

Nhược Vũ không đáp, vẫn nhìn hắn chằm chằm, trong mắt là những thứ cảm xúc pha tạp quen thuộc, giống như bão lũ, cuồn cuộn dậy sóng.

Khang Dụ thở dài, không tức giận mà chỉ chống tay đứng dậy, động tác thuần thục thu dọn bát đũa, nhanh chóng xắn tay áo rửa sạch, úp lên giá, sau đó lại dùng chìa khoá khoá lại. Làm một loạt động tác xong xuôi, hắn quay người vẫy tay nàng, nhìn Nhược Vũ chậm chạp đứng dậy, sau đó mới quay đầu đi tới phòng khách.

Nhược Vũ nhìn Khang Dụ ngồi trên sopha màu đen, nhàn nhã dựa lưng lên thành ghế mềm mại, đôi mắt đen nhìn nàng chòng chọc, bàn tay thon gầy đưa lên, vẫy vẫy, ra hiệu cho nàng đi về phía hắn. Nhược Vũ mím môi, bàn tay giấu phía sau lưng siết lại, sau đó vẫn rụt rè bước về phía Khang Dụ. Thiếu niên nhìn nàng đi từng bước nhỏ, tới trước mặt hắn, hơi cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ xuống. Khang Dụ vươn tay nắm lấy eo nàng, kéo nàng ngồi vào lòng hắn, siết chặt, lồng ngực cách hai lớp áo dán lấy tấm lưng vẫn luôn run nhẹ của thiếu nữ.

"Gầy quá, tại sao lại ăn ít như thế." Bàn tay to lớn của Khang Dụ đặt trên bụng nhỏ của Nhược Vũ, khẽ xoa qua lại, sau đó lại ác ý nhéo nhéo eo nàng, cảm giác nóng rực lan toả truyền tới từ lòng bàn tay của hắn, rõ ràng là người phía sau đang dần nóng lên. "Không có chút thịt nào cả."

Nhược Vũ vẫn cúi đầu, im lặng không nói, nhưng đôi mắt đã nhắm chặt lại, ngăn cho bản thân không run rẩy.

"Chị, chị thật thơm."

Khang Dụ áp sát vào lưng nàng, hơi cúi đầu, áp mũi lên bờ vai mảnh khảnh, khẽ hít lấy cỗ hương thơm từ cơ thể nàng, mái tóc đen cứng cáp cọ vào cần cổ khiến nàng ngưa ngứa. Trên khuôn mặt hắn là vẻ thoả mãn cùng si mê quyến luyến, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, giống như bùa mê, mà đôi mắt đen của thiếu niên lúc này sâu thăm thẳm, đầy ắp dục vọng.

Nhược Vũ có thể cảm nhận được thân dưới của hắn ngày một nóng bỏng, vật phía dưới lớp quần dần phồng lớn lên, đâm vào mông nàng, khiến nàng sợ hãi, mà người đằng sau lại bắt đầu không ngừng càn quấy.

Căn phòng rộng lớn của căn hộ đắt tiền đầy ắp cảm giác ám muội, cùng những tiếng hôn dâm mỹ nối tiếp nhau.

Khang Dụ hôn lên xương quai xanh của Nhược Vũ, sau đó không ngừng dời lên cổ, cằm, lên má, và lên những lọn tóc mềm của nàng, trong khi bàn tay hắn không ngừng vuốt ve eo nhỏ. Một tay hắn đưa lên nắm chặt lấy cắm của nàng, ép nàng quay sang, tay kia luồn qua lớp áo sơ mi, bàn tay khẽ xoa nắn đôi bầu ngực mềm mại đang rũ xuống trong không khí, ngón tay khẽ miết lên nụ hoa, chầm chậm xoa bóp. Nhược Vũ rõ ràng là không muốn, nhưng lại bị sự kiềm hãm của hắn làm cho không cách nào trốn tránh, chỉ có thể vô lực đón lấy nụ hôn của hắn, cảm nhận thân thể dần nóng lên, hoa huyệt chậm rãi có phản ứng.

Khang Dụ cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của Nhược Vũ, hàm răng nhẹ nhàng day cắn vành môi vốn đã sưng mọng, sau đó đưa lưỡi cạy mở hàm răng nàng, luồn vào trong, chậm rãi đưa đẩy, vừa ôn nhu vừa cẩn thận. Không giống như những nụ hôn cuồng dã nóng bỏng ban đêm, hắn hôn rất nhẹ nhàng, âm thanh chậc chậc cùng tiếng mút mát không ngừng vang lên, cuốn chặt lấy nàng, hút lấy, cắn lấy, khiến nàng từng bước trầm mê. Bàn tay hắn không ngừng thay đổi tiết tấu, nặng nhẹ xoa nắn đầu nụ hoa đến căng cứng sưng phồng, ngón tay thon dài lành lạnh trêu chọc nàng đến toàn thân run rẩy.

Hai thân thể cuốn chặt lấy nhau, nhịp thở dần trở nên rối loạn, tiếng rên rỉ khe khẽ đứt quãng vang lên từ trong vô thức khiến mắt Khang Dụ càng thêm tối tăm. Nhược Vũ dần bị hắn làm cho điên đảo, nhu nhược dựa hẳn vào lòng hắn, một bên ngực bị chơi đùa đến run rẩy, bên kia lại không được chạm tới, thèm khát lấn át khắp lý trí.

Hắn hôn nàng mãi đến tận khi thiếu nữ trong lòng xụi lơ, giống như thiếu dưỡng khí mới buông ra. Khang Dụ nhìn nàng rũ vào lồng ngực mình thở hổn hển, khuôn mặt phủ một tầng đỏ lựng, rõ ràng là đã động tình. Hắn khó chịu nhịn xuống cảm giác đau đớn nơi đũng quần cùng vật nam tính đang sưng trướng của mình, mắt phương híp lại mê mẩn nhìn nàng, đầu lưỡi hơi vươn ra, liếm liếm môi, đói khát vơ vét nốt những vị ngọt ngào còn sót lại. Bàn tay vốn đang xoa nắn bầu ngực thiếu nữ rời xuống dưới, cách lớp vải lụa của quần lót khẽ mân mê, âu yếm vuốt ve, lại không nặng không nhẹ miết lên đó. Cảm giác nóng bỏng ướt át bao trùm lấy những đầu ngón tay của thiếu niên.

Hắn rũ mắt quan sát thiếu nữ bị đùa bỡn hoảng hốt nắm lấy áo hắn, nhịp thở gấp hơn, không ngăn được những âm thanh nức nở kiều mị từ trong cổ họng.

Khang Dụ bật cười, dịu dàng cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Nhược Vũ, sau đó lại rút bàn tay lên đung đưa phía trước mắt nàng, tay kia vòng qua lưng kéo nàng vào lòng, ôm chặt. Bàn tay thiếu niên rất đẹp, da trắng nõn, ngón tay thon dài lại dinh dính ướt át, toả ra một thứ mùi cực kì dâm mĩ, hơi đưa lên, vuốt ve đôi má của nàng. Nhược Vũ run rẩy mãnh liệt, nhưng lại không thể giãy khỏi vòng ôm của hắn, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, hàng mi đen nhánh rung lên.

Giọng nói của hắn giống như ma quỷ, vang lên bên tai nàng, vừa như quyến rũ, vừa như đòi mạng.

"Chị, chị ướt rồi."

"Yên tâm, em sẽ không làm gì khác, chỉ ôm một chút thôi." Nói đến đây, trong mắt hắn giống như có điều suy nghĩ, nụ hôn lại rơi trên giọt nước trong suốt lấp lánh vừa trào ra khỏi mi mắt nàng, nuốt lấy, trêu chọc. "Hay là, chị muốn nhiều hơn nữa, hửm?"



À nếu mng hỏi sao nghỉ điều trị sức khoẻ mà vẫn viết, thì là vì tôi nulo quá nha. =))) Viết xong còn nulo hơn dcm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top