Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương năm; ác ý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


tình i; lồng chim.
— gemini x pisces —

CHƯƠNG NĂM
" ác ý "


Trường cao trung trọng điểm của Hiên Thành gần đây luôn bàn tán về nữ thần năm ba đang được một nam sinh năm nhất theo đuổi.

Nhược Vũ đang cúi đầu làm bài tập, bộ dạng vô cùng tập trung, đến khi gặp phải một dạng bài khó, nàng liền ngọ nguậy người, cuối cùng ngồi thẳng dậy cắn bút suy nghĩ. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thư viện của cao trung không giống như đại học, vô cùng vắng vẻ, điều hoà mát lạnh, nhưng toàn thân nàng lại nóng bừng, thân thể cứng nhắc đầy áp bách, mà nguồn gốc vốn là từ một ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn ghim chặt lên người nàng. Nàng có cảm giác bị nhìn chằm chằm đến sắp điên, giống như là ánh mắt hắn có thể nhìn xuyên qua quần áo và xuyên qua cả những suy nghĩ rối tung rối mù trong đầu mình.

Nhược Vũ chỉ cần hơi ngẩng lên, liền ngay lập tức bắt gặp ánh mắt thâm thuý của Khang Dụ ở đối diện. Nam sinh cao lớn so với ghế ở thư viện có hơi không vừa vặn, mái tóc đen gọn gàng, đồng phục thẳng thớm sạch sẽ, đôi mắt đen sáng rực, nhìn qua vô cùng phấn chấn, nhàn nhã ngồi một bên chống cằm quan sát nàng. Thấy nàng lén lút nhìn mình, hắn còn nghiêng đầu nhếch môi nở nụ cười tươi, hai mắt híp lại, cảm giác có chút ngốc nghếch, giống như chó con đang vẫy đuôi.

Đúng là lợi dụng triệt để vốn liếng nhan sắc để bán manh. Không chỉ bán mà còn bán rất thành công.

"Thế nào? Có phải cảm thấy em rất đẹp trai không?"

Nhược Vũ cúi đầu không đáp lại lời trêu chọc của hắn, hai vành tai hơi ửng hồng, lòng thầm mắng hắn không biết xấu hổ. Trong ngoài bất nhất, khuôn mặt thì vô hại đáng yêu mà tính cách lại như một tên yêu nghiệt da mặt dày.

Kể từ sau buổi tối kì lạ đó, nàng vốn không nghĩ hắn nghiêm túc muốn cùng làm bạn với mình, hoặc là do hắn nhất thời đùa chơi một chút, sau này sẽ không còn quan hệ. Dù nàng thật sự thấy hắn rất đáng thương, nhưng nếu người ta không muốn thân cận, nàng cũng sẽ không gò bó bản thân mình. Nhưng mọi thứ lại không giống như nàng dự liệu, trong cuộc sống vốn nhạt nhẽo bằng phẳng như mặt hồ của nàng đột nhiên xuất hiện một biến số, mà biến số đó chính là Khang Dụ.

Hắn mỗi ngày đều sẽ như vô tình mà xuất hiện xung quanh nàng, sau đó từ cố ý "tình cờ" thành cố ý lộ liễu, mỗi ngày đều chủ động tới tìm nàng, hôm thì mang vài thứ đồ ngọt, hôm lại gọi nàng ra nhìn tới nhìn lui một hồi, thậm chí có những ngày sẽ cùng nhau ăn trưa. Giống như một cái đuôi nhỏ luôn bám lấy nàng không tha, chỉ hận không thể dính chặt lấy nàng 24/7. Dù dai dẳng mặt dày lại không biết xấu hổ, thế nhưng kì lạ là lại không khiến người khác sinh ra cảm giác khó chịu hay phiền chán.

Nhược Vũ ban đầu còn giữ khoảng cách với hắn, đối xử vô cùng lãnh đạm, nhưng càng về sau càng bị vẻ đáng yêu vô hại của hắn đánh cho buông xuống tầng tầng lớp lớp phòng ngự, đến mức có thể cùng hắn ăn cơm vui vẻ, cũng có đôi khi cùng hắn chuyện trò đến quên cả thời gian. Dần dần, Khang Dụ cũng nghiễm nhiên chiếm một vị trí trong cuộc sống của nàng mà nếu thiếu đi sẽ vô cùng buồn tẻ, khuấy động mọi thứ đến mức dù là làm gì ở đâu nàng cũng đều thấy hình bóng của hắn để lại.

Lại nói, Khang Dụ ngoài ngày ngày dính lấy nàng như thuốc cao da chó ra thì chưa từng làm gì quá phận, tính cách tốt, vẻ ngoài tốt, học tập cũng là cực tốt, thật sự chính là một cái thiếu niên ngoan ngoãn chăm chỉ, bộ dáng sạch sẽ làm người ta yêu thích. Nàng bảo hắn đi hướng tây hắn không dám đi hướng đông, đối với nàng vô cùng ôn nhu, vô cùng chăm sóc, so với Khang Thần thì nàng càng có hảo cảm với hắn hơn, lại cả chút thương cảm. Thiếu niên sinh ra trong hào môn với một thân phận như thế thì sẽ có bao nhiêu tốt? Ai sẽ đối tốt với hắn chứ? Chỉ sống được đến bây giờ thôi cũng đã thực sự làm khó hắn rồi.

"Không phải sắp thi à? Còn không chịu học hành tử tế?" Nhược Vũ thấy hắn không những không quay đi mà còn nhìn mình chuyên chú hơn, khuôn mặt khẽ nóng lên, dùng bút chỉ chỉ sách vở vẫn còn chưa được động đến trên bàn của hắn, phân tán lực lượng.

"Không cần. Trước khi thi xem qua một chút là đủ." Khang Dụ cúi cũng không thèm cúi xuống nhìn sách vở lấy một cái, vẫn chống cằm nhìn nàng, híp mắt cười.

Nhược Vũ không biết nói gì với hắn, thật sự mắng không nổi. Nếu như hắn chỉ đang nói khoác còn đỡ, đằng này người ta là học thần hàng thật giá thật, nói thêm là muốn tự rước lấy nhục hay gì? Xin lỗi, tầng lớp dân chúng tầm thường như nàng không với tới trời cao.

"Thế còn đi học theo chị làm gì?" Nàng đau đầu day day mi tâm, cúi đầu tránh ánh mắt hắn. Bá đạo ngang ngược như vậy, khác hoàn toàn cái người hôm qua ỉ ôi năn nỉ nàng cho đi theo, đường đường là một tên con trai thân cao hơn mét tám, lại đứng giữa đường mè nheo, thiếu điều muốn mọc thêm cái đuôi mà vẫy loạn. Nhược Vũ nhớ đến bộ dáng nam sinh cao hơn nàng gần hai cái đầu, lại ngồi sau lưng nàng dùng cái đầu cọ tới cọ lui, khiến nàng bị mái tóc hắn làm cho vô cùng ngứa ngáy.

"Còn không phải gần đây chị không thèm để ý đến em à?" Khang Dụ bĩu môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của người trước mặt, cảm giác được phía dưới có chút thay đổi, ánh mắt hơi tối lại, trong lòng không nhịn được chửi tục.

Mẹ kiếp. Nàng con mẹ nó có thể đừng nhìn hắn bằng ánh mắt như thế không? Nàng có biết mình trông như thế nào lúc này không? Có biết hắn bị nhìn như vậy liền có bao nhiêu muốn nàng hay không?

Thật sự, rất muốn, đem nàng ép lên bàn học, ngay tại đây, hung hăng làm chết nàng.

Khang Dụ đã sắp nhịn đến hỏng. Nhược Vũ là học sinh năm cuối, thời gian này ôn tập rất bận bịu, mỗi lần hắn đến tìm nàng không phải là tới thư viện học thì là đang làm đề, ngay cả giờ ăn trưa cũng tranh thủ ăn qua loa ở căng tin rồi lại cắm đầu liều mạng học tập, một ánh mắt cũng không dư thừa mà nhìn hắn.

"Chị xin lỗi mà." Nhược Vũ quả thật có chút không nỡ khi đối diện với gương mặt tuấn tú đang giận dỗi này, giống như là thiếu nữ nhà lành bị tên ác bá khi dễ, vô cùng uỷ khuất, mà tên ác bá đó lại chính là nàng. Trong lòng nàng đối với hắn sinh ra cảm giác thương xót cùng cưng chiều, chắp hai tay trước mặt. "Lần sau sẽ đền bù cho em, hứa."

"Lần sau là khi nào? Mơ hồ như thế tưởng em là đồ ngốc?"

Nhược Vũ chỉ thuận miệng nói ra để dỗ dành hắn, không ngờ lại bị ép hỏi ngược lại, nhất thời lúng túng. Thiếu niên trước mặt cao hơn nàng rất nhiều, bóng hắn giống như bao trùm lấy cơ thể nàng, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt tựa như chim ưng, có thể đọc được hết thảy suy nghĩ trốn tránh qua loa lấy lệ của nàng.

"Đợi sau khi chị thi xong, sẽ cùng em đi chơi nhé?" Nàng dò hỏi, trong giọng nói còn mang theo ý lấy lòng.

Ai ngờ Khang Dụ chỉ lạnh nhạt cụp mắt mắt nhìn đi nơi khác, giọng nói hờ hững.

"Còn bao lâu nữa mới thi, thật ra là ngứa mắt nên đuổi em đi?" Nói xong còn vô cùng đáng thương mà khịt mũi, môi mỏng bĩu lên. "Lại muốn đi cùng người khác."

"Không phải mà, chị chỉ thích A Dụ thôi, thật đấy."

"Em thật là đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, ngay cả chị cũng không để ý em."

Đuôi mắt hắn hơi cong xuống, mắt phượng đen tuyền bình thường vốn đầy vẻ cao ngạo nay lại giống như mất hứng, vô cùng buồn bã. Khang Dụ nói xong thì chống tay đứng dậy, ý định muốn rời đi, vừa quay đầu đột nhiên cảm giác được cổ tay mình bị người nắm lấy, liền cúi đầu nhìn. Bàn tay mềm mại trắng nõn, chỉ một tay hắn cũng đủ bao trọn lấy, mười ngón tay thon nhỏ vội vã nắm chặt lấy cổ tay hắn, ánh mắt thiếu nữ vô cùng khẩn trương, giống như con thỏ nhỏ làm sai bị người ta bắt gặp. Đôi mắt Khang Dụ sâu thêm một tầng, đục ngầu, hai hàng mi khẽ run lên.

"A Dụ, vậy... vậy thì," Nhược Vũ cắn môi, khó khăn nói, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp nhìn hắn đầy thận trọng. "Mỗi cuối tuần đều không làm đề nữa, đều tới tìm em, được không?"

Nàng bị từng lời của hắn làm cho chua xót, trái tim giống như bị bóp nghẹt lại cực kì khó chịu, cảm thấy hắn là một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi, vô cùng đáng thương, trong lòng dâng lên cảm giác muốn chăm sóc, muốn coi hắn như một đứa em trai mà yêu thương, bảo vệ, tuyệt đối sẽ không bao giờ khiến hắn phải chịu bất kì một chuyện đau khổ nào nữa.

Nhưng nàng không biết, Khang Dụ vốn không hề muốn một mối quan hệ như vậy, hắn cũng chẳng phải người vẫn luôn cười cười nói nói đơn thuần vô hại trước mặt nàng. Hắn nghiêng đầu ở một góc nàng không thể thấy, khoé môi nhếch lên cười đầy tà ác.

Ngây thơ.

"Thôi được rồi, tin chị. Một lần thôi."

Nhược Vũ nhìn thiếu niên thở dài một cái, sau đó đột nhiên thay đổi thái độ, quay đầu mỉm cười vô cùng vui vẻ, giống như đạt được mục đích, đặt balo trên vai xuống cái ghế bên cạnh nàng, thuận thế ngồi xuống, khoảng cách giữa cả hai chớp mắt bị rút ngắn triệt để. Hắn chống tay lên thành ghế, thoải mái dựa lưng về phía sau, môi mỏng hơi nhếch lên, khẽ cười.

"Chị làm đề đi. Em ngồi xem chị."

Hơi thở nam tính như có như không phả lên vành tai mẫn cảm của nàng, một mảnh ấm nóng lại mang theo hơi nước ươn ướt làm nàng khẽ run rẩy, cảm nhận được nam sinh bên cạnh ánh mắt thuỷ chung rơi trên người mình, thân hình cũng bao lấy nàng, thiếu điều muốn đưa tay kéo chặt nàng ôm lấy, hoàn toàn là tư thế bá đạo chiếm hữu của con trái. Nàng sợ hãi cúi gằm xuống làm bài, không dám ngẩng lên, toàn thân căng cứng như dây cương, đôi tay viết trên giấy không ngừng run rẩy. Khang Dụ ngồi gần nàng vô cùng, chỉ cần quay đầu sang sẽ lập tức chạm phải ánh mắt nóng bỏng cùng khuôn mặt gần trong gang tấc kia, chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm nàng sợ hãi đến trời nghiêng đất ngả.

Có đôi khi Nhược Vũ cảm thấy, ở Khang Dụ dường như cất giấu một bí mật, giống như hắn có một mặt khác vô cùng xấu xa, vô cùng đáng sợ, chỉ cần nàng lơ là sẽ lập tức xuất hiện, tàn ác đem nàng nuốt trọn đến không còn một mảnh xương nào. Con người âm u, tâm tư sâu đến không lường được, tàn bạo lại độc ác, giống như là ma quỷ, hoàn toàn trái ngược với dương quang thiếu niên luôn cười xinh đẹp đang ngồi đây này.

Khang Dụ ngồi im lặng nhìn nàng chầm chậm làm bài, mắt phượng thu lại toàn bộ động tác khẩn trương cùng lúng túng của người trong lòng, ngay cả chữ viết cũng xiêu vẹo lung tung, ánh mắt phá lệ ôn nhu, lại mang theo yêu thương cùng sủng nịnh. Mái tóc thiếu nữ khẽ lay động, để lộ cái gáy cao gầy trắng nõn, vài sợi tóc mềm mại bị gió thổi lướt qua tay hắn, ngưa ngứa. Mùi đào ngọt ngào quanh quẩn bên chóp mũi làm hắn toàn thân bức bách, hầu kết lăn lộn, nhưng vẫn thuỷ chung nhịn xuống. Chưa được, vẫn chưa đến lúc, hắn không thể khiến nàng bị doạ sợ hãi, như vậy nàng sẽ bỏ chạy mất, lúc này hắn vẫn chưa có đủ năng lực để giữ chặt được nàng. Ôn nhu đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc mai của Nhược Vũ, Khang Dụ mở miệng thủ thỉ, giọng nỉ non như đang làm nũng.

"Em đi ra ngoài một chút."

"Ừm."

Hắn nhìn thiếu nữ vẫn thuỷ chung cúi đầu không hề ngẩng lên, chống tay đứng dậy, lại cúi xuống nhìn đũng quần đã phồng lên của mình, có chút dục cầu bất mãn, nhíu mày lập tức rời đi.

Mà toàn bộ biểu cảm cùng hành động của Khang Dụ, đều đã bị một người thu hết vào trong mắt.

Noãn Ái ngồi một bàn ở ngay gần đó, khuôn mặt xinh đẹp không ngừng vặn vẹo, đôi mắt hoa đào vằn lên tia máu vì tức giận, bàn tay trắng nõn nắm chặt gấu áo, ánh mắt như hận không thể nhào tới ôm lấy người con trai kia, mang hắn giấu đi. Chống tay đứng dậy, thiếu nữ xinh đẹp cẩn thận điều chỉnh lại tâm trạng, hướng chỗ hắn vừa rời đi mà bước tới. Tiếng gót giày dẫm lên mặt sàn đá hoa cương vang lên lạch cạch, trong không gian phá lệ thanh thuý.

Nhược Vũ vốn đang cúi đầu học bài, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, vui vẻ ngẩng lên hướng đối phương mỉm cười.

"A Dụ, quay lại nhanh vậy sa-..."

Thấy được người tới không phải hắn, nàng không khỏi nhíu mày, nhìn nữ sinh lạ mặt ngồi xuống trước mắt mình, bộ dáng vô cùng nhã nhặn, nhưng trên khuôn mặt lại đầy vẻ lạnh lùng cùng ghét bỏ. Noãn Ái ở đầu kia, nghe được hai tiếng "A Dụ" đầy thân thiết, trong lòng nhanh chóng lạnh thêm một phần, cũng không thèm giấu diếm địch ý với Nhược Vũ.



Khang Dụ ở bên này sau khi tới nhà vệ sinh liều mạng giải quyết một phen, vào lúc hắn đang dựa vào vách tường thở dốc, hai mắt nhắm nghiền đầy thoả mãn, điện thoại trong túi chợt rung lên.

"A Dụ, em lại đang làm bừa bãi đi?"

Khang Dụ vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại vào một bên vai, vừa rút lấy giấy vệ sinh lau sạch mọi dấu vết còn sót lại, ném vào thùng rác, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của Dịch Thừa. Dịch Thừa ở đầu kia vốn đã nghe ra được hơi thở rối loạn của hắn, trong giọng nói mang theo tò mò cùng trêu chọc, ngả ngớn i như con người hắn.

"Anh nói này, sao em không tìm bừa một ai đó mà tạm thời phát tiết?"

Dịch Thừa cảm thấy vô cùng kì lạ. Cậu em này của hắn luận về tướng mạo tuyệt đối thuộc hàng cực phẩm, luận về gia thế học vấn sau khi cũng đều không thua kém ai, nhưng lại không hề có một phụ nữ nào ở bên ngoài, có thể nói hoàn toàn trong sạch, khác hẳn với những tên thiếu gia công tử hào môn, không biết đã dùng qua tay bao nhiêu người đàn bà. Dịch Thừa biết Khang Dụ có bao nhiêu chiếm hữu cùng dục vọng đối với người con gái tên Nhược Vũ, mỗi lần nhìn thấy nàng đều phải khó khăn nhịn xuống dục vọng đầy thống khổ, nhưng lại cứng đầu không chịu tìm người giải quyết mà luôn tự mình khổ sở xử lý qua loa, có chút chật vật.

"Không." Khang Dụ chém đinh chặt sắt, không cho Dịch Thừa cơ hội thương lượng. Đối với hắn mà nói, ngoài nàng ra, tất cả đám đàn bà trên đời này đều vô cùng dơ bẩn, thèm muốn khuôn mặt của hắn, nhưng lại chê bai xuất thân của hắn, nâng mạnh đạp yếu, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn thấy buồn nôn. "Khi nào anh gặp được người như thế sẽ hiểu thôi."

Dịch Thừa nghe hắn nói chỉ cười cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Nhưng hắn vốn không ngờ rằng, sau này, thật sự có một người khiến cho hắn thần hồn điên đảo, tất cả mọi quy tắc trước đây đều trở nên vô nghĩa, mỗi ngày đều điên cuồng muốn đem nàng chơi đến ngất, chỉ hận không thể đem nàng giấu đi mãi mãi, biến nàng trở thành của hắn, chỉ biết đến hắn, chỉ muốn mình hắn.

"Gọi em có chuyện gì không?" Khang Dụ kẹp điện thoại một bên tai, tay vặn vòi nước rửa sạch. Làn nước mát lạnh chảy tới hay bàn tay, bên tai lại nghe thấy tiếng cười của người kia, hắn nhíu mày mất kiên nhẫn. "Không phải em không hiểu anh là loại người gì, đừng ở trước mặt em diễn trò."

"À," Dịch Thừa biết cậu em này lại không vui, thật tình mới mười mấy tuổi, khó tính lạnh lùng lại còn nghiêm túc như ông già vậy để làm gì. Hắn cũng không đùa cợt nữa, nhanh chóng vào chủ đề chính, mắt phượng lạnh lùng quét qua tập hồ sơ trên bàn. "Đã điều tra ra được vài lỗ hổng trong quản lý của Khang thị rồi, thời gian trước Khang Thần vẫn luôn nhận được sự trợ giúp của Hi gia, thậm chí còn xoay vốn bằng thủ đoạn hèn hạ lừa lấy cổ phần của một vài cổ đông nhỏ."

"A Dụ, muốn đánh sập hắn không?"

Khang Dụ nghe được vô cùng hài lòng, lấy khăn giấy lau khô tay, nhìn bản thân trong gương. "Không vội. Vờn anh ta một chút, thời gian vẫn còn dài, chơi đến chán đi."

Người trong gương quai hàm góc cạnh, mày kiếm sắc lẹm, mắt phượng thâm thuý. Nam nhân hơi nhếch khoé miệng, đôi mắt không một tia ấm áp, trào phúng cười ra tiếng, quỷ dị vô cùng. Thiếu niên xinh đẹp không tì vết, lại giống như Tu La địa ngục, sườn mặt lạnh lùng chìm trong bóng tối, hung ác nham hiểm.

Lại cúp điện thoại một cái, hắn liền trở về bộ dáng thiếu niên ngoan ngoãn đơn thuần, đôi mâu quang sáng rực, không thể nhìn ra có nửa điểm liên quan với kẻ vừa nãy nói lời muốn đem anh trai ruột chơi đùa trong tay.

Trò chơi này, chỉ mới bắt đầu thôi.

__________

Tớ đã cập nhập lại giới thiệu nhân vật rùi mọi người rảnh ghé qua xem nhé. 🥺👉🏻👈🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top