Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Ngày khai giảng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ma Kết, theo như Bảo Bình và Sư Tử nhận xét, là kiểu người trưởng thành và điềm đạm. Thế mà không hiểu sao mỗi lúc ở gần Song Tử là phản ứng hóa học giữa hai người bọn họ lại bùng nổ một cách mãnh liệt. Nếu không phải Song Tử thượng cẳng chân hạ cẳng tay trước thì cũng là Ma Kết lôi từ trên trời xuống một mớ những thứ triết lý quái gở của cậu, mà thường là những thứ mà Song Tử nghe không bao giờ lọt tai, và thế là trận chiến sẽ chẳng kết thúc cho đến khi có sự can thiệp của những yếu tố ngoại cảnh khác."

Chap 1: Ngày khai giảng (1)

Tư Đường là trường cấp ba lâu đời ở thành phố Z, nổi tiếng với hệ thống giáo dục được cho là cực kì nghiêm khắc so với các trường phổ thông khác. Cụ thể, vào khoảng thời gian cuối năm lớp 11, học sinh sẽ trải qua một kì khảo sát với dạng đề và cách thức tổ chức tương tự kì thi đại học, nhằm mục đích phân loại học lực. Theo thứ tự từ A đến E, mỗi lớp được sắp xếp giáo trình và giáo viên đặc biệt. Cứ như vậy hai tháng một lần, quá trình tiến bộ của học sinh sẽ được nắm bắt một cách toàn diện, các giáo viên cũng dựa vào đó mà đưa ra phương án cải thiện điểm số.

Như mọi năm, kết quả xếp lớp khối 12 sẽ được thông báo vào ngày khai giảng của trường. Nghĩa là bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ học sinh cuối cấp sẽ cùng học với những người bạn có thể chưa từng quen biết. Thông tin này đối với nhiều người, ví dụ như Lục Bảo Bình là một cái tát trực diện không thể đau đớn hơn, đến nỗi nữ sinh này chỉ biết ôm má rưng rưng trong ngày đến trường đầu tiên của năm học.

"Cậu nói xem Sư Tử, cho dù tớ học tệ đến đâu cũng không tới nỗi rớt xuống tận lớp D chứ..." Bảo Bình thở dài một hơi sau khi chen ra khỏi bảng thông tin chật ních người.

Mặc dù xếp trên lớp E, thực chất lớp D cũng không khá khẩm hơn là bao. "Luật ngầm" mà các học sinh của Tư Đường đều biết dù không có thông báo chính thức nào từ phía nhà trường, rằng lớp E là lớp dành riêng cho các học sinh năng khiếu – những người đã quyết định sẽ không tham gia kì thi đại học một cách "bình thường". Rất ít học sinh, có thể nói với số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thành tích tệ tới nỗi buộc phải học chung lớp với những học sinh năng khiếu này.

Tư Đường có phần trăm học sinh đỗ đại học trọng điểm xấp xỉ tám mươi, hai mươi phần trăm còn lại quá nửa sẽ rơi vào lớp bọn họ, Bảo Bình nghĩ tới điều này đã thấy đau đầu. Cô vừa thở dài phiền não vừa giơ tay nhẩm đếm, năm lần bảy lượt tính toán lại kết quả bài thi của mình, sau đó đối chiếu lên số điểm nhà trường cho với hy vọng vớt vát được một thứ gì không thực.

Người bên cạnh lúc này mới phản ứng kịp với câu hỏi của Bảo Bình. Mái tóc dài khe khẽ đung đưa theo từng nhịp chân, cô ngẩn người, bày ra gương mặt "Cậu đang nói tớ à?" thường ngày của mình. Mộc Sư Tử là một nữ sinh mắc hội chứng "chậm ba giây" – theo như ngôn ngữ của Bảo Bình. Không phải cô kiêu căng hay tự cao gì, chỉ là bản tính trời sinh của cô như thế, Sư Tử lơ đãng tới nỗi thường xuyên quên đi sự tồn tại của những người xung quanh mình.

Mặc dù đối với Sư Tử, xếp hạng lần này của nhà trường quả thực không đáng để cô phải bận tâm.

Mộc Sư Tử là nữ sinh top đầu của trường cấp ba Tư Đường. Cái gì cũng tốt: ngoại hình tốt, tính tình tốt, gia thế tốt, học lực tốt. Cô là một trong số ít những ngoại lệ của Tư Đường – người dành được một vị trí ở lớp A dễ như trở bàn tay mặc dù là học sinh năng khiếu. Tuy tổng điểm của Sư Tử chỉ cao hơn điểm trung bình lớp A chưa tới 0.5, nhưng khách quan mà nói, với một người không ôn tập cũng không hề quan tâm tới kết quả thi, số điểm này đã góp phần chứng minh thực lực của Sư Tử vô cùng lớn.

Cho nên cô cảm thấy nếu bây giờ mình an ủi Bảo Bình, thì hình như có gì đó không được đúng cho lắm.

"Chỉ là cái bảng phân chia lớp thôi mà." Sư Tử không phải người giỏi ăn nói, chỉ có thể thốt ra đôi ba lời sáo rỗng trấn an bạn mình. "Cậu không cần để tâm đâu Bảo Bình à."

"Hầy, thôi bỏ đi. Còn không phải cậu chẳng học hành gì đã có thể thi vào lớp A rồi sao?" Bảo Bình nghe xong lại thở dài, cô buông thõng hai tay, bắt chước dáng đi của tổ tiên lúc còn chưa tiến hoá.

"Cậu thậm chí chẳng có ý định thi các môn văn hoá. Tớ thì khác, nếu trượt Học viện Âm nhạc tớ sẽ phải thi đại học, nghĩa là phải ra chiến trường, thực sự sẽ phải ra chiến trường đó cậu biết không?"

Khả năng diễn kịch của Bảo Bình quá khoa trương, cô nàng vừa ôm ngực vừa thút thít khóc, thu về không ít ánh nhìn kì quái của các học sinh xung quanh. Sư Tử thấy vậy có chút bất tiện, đang định tìm cách an ủi thì bị người trước mặt ngắt lời.

"Người đẹp này, đừng quên cậu vào được Tư Đường là nhờ học bổng âm nhạc, nói vào lớp D thực chất cũng là đứng đầu lớp D, cậu có thể đừng ủ rũ như thế được không?" Châu Song Tử ngậm kẹo mút tới phồng một bên má, những lời nói ra cũng không được rõ ràng. Cô đi giật lùi về phía sau, bởi vì cơ thể vốn đã nhỏ bé nên không bị va chạm nhiều. "Cậu cũng là học sinh năng khiếu mà, học sinh năng khiếu có bản lĩnh đứng đầu lớp D đã là chuyện hiếm có rồi. Hoặc không cậu có thể xin chuyển xuống lớp E, như vậy cậu càng có thời gian và cơ hội..."

Song Tử tự nhận những lời mình nói hoàn toàn có ý tốt, vậy mà còn chưa kịp dứt câu, một lực lớn từ trên trời rơi xuống đã hạ ngay xuống đỉnh đầu cô. Song Tử "á" một tiếng lớn, ngoảnh mặt nhìn "hung thủ" với hung án là quyển sách Vật lý dày cộp trên tay, đột nhiên cảm thấy hôm nay cũng là một ngày tốt để gây án.

"Cậu đập cái gì hả Ma Kết? Tớ nói không đúng sao? Tớ chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi mà. Hơn nữa Bảo Bình nói vậy có để cho người đứng chót lớp D như tớ chút mặt mũi nào không chứ?"

Người kia cao hơn Song Tử gần hai cái đầu, nhìn xuống cô cũng chỉ sợ mỏi mắt, nên sau khi đập xong một cái liền lãnh đạm dời đường nhìn sang chỗ khác, gương mặt viết rõ bốn chữ "Tôi không biết gì". Song Tử càng tức điên lên, hận không thể ngay lập tức nhào tới mà xâu xé Hướng Ma Kết.

Ma Kết cảm nhận được sát khí toả ra mạnh mẽ từ ánh mắt của cô bạn, cho dù đã đi được mười bước chân vẫn không hề huyên giảm, lúc này mới chầm chậm thở dài mà cất tiếng. "Không biết an ủi thì đừng nói nữa, mất công làm phiền người ta."

Song Tử lập tức bĩu môi tỏ vẻ khinh thường. Cô quay ra nhìn Bảo Bình đang đứng ở đối diện, giọng nói lên cao một quãng, dường như đang cố gắng chứng minh rằng mình đúng. "Bảo Bình, tớ nói vậy cậu không buồn chứ?"

Bảo Bình bất chợt bị gọi tên thì mệt mỏi nhấc mí mắt. Thực chất từ nãy tới giờ cô không để ý tới một màn gà bay chó sủa của hai người trước mặt, chỉ mải nghĩ ngợi xem rốt cuộc tại sao điểm thi lại thấp hơn điểm cô dự kiến nhiều đến như thế. Có điều sau khi trông thấy vẻ mặt hống hách của Song Tử ở phía trước, Bảo Bình đột nhiên nổi hứng làm người xấu xa, quyết tâm không để cho cô bạn được toại ý nguyện.

"Tất nhiên là buồn rồi, đồ con khỉ. Cả nhà cậu đều là đồ con khỉ."

"Này!"

"Nghe thấy chưa? Đồ con khỉ."

"Hướng Ma Kết cậu bảo ai là đồ con khỉ?"

Ma Kết một tay cầm quyển sách Vật lý, tay kia phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng ngăn cho Song Tử không lao về phía mình. Cậu nhìn gương mặt ủ rũ của Bảo Bình, sau cùng vừa mỉm cười vừa lên tiếng an ủi:

"Tớ biết cậu đặt nặng vấn đề điểm số vì muốn cùng lúc thi hai trường đại học, nhưng lời Song Tử nói không phải không có ý đúng. Chẳng thà bây giờ cậu tập trung vào học piano, khả năng cậu thi đậu Học viện Âm nhạc sẽ cao hơn là khi cậu bị phân tâm bởi cùng lúc hai thứ. Giải Âm nhạc toàn quốc sẽ được tổ chức vào tháng một năm sau đúng chứ? Tới lúc đó cậu có thể á đau tớ Song Tử!"

Bảo Bình: "..."

"Xem một đám học sinh lớp A các cậu đang nói gì kìa. Còn không phải tớ sợ sẽ không đỗ nổi Học viện Âm nhạc hay sao?" Nhắc đến vấn đề đáng lo sợ nhất, giọng nói Bảo Bình càng lộ rõ vẻ hoang mang. "Có bao nhiêu người giỏi ở các trường cấp ba năng khiếu dự thi chứ? Tớ học hành đã chẳng đến đâu, tới piano cũng như vậy, thật là..."

"Thấy chưa Ma Kết? Cậu an ủi còn tệ hơn tớ, cậu ấy buồn hơn rồi kia kìa."

"Còn không phải do cậu khơi mào trước sao? Tớ đang cố dọn dẹp giúp cậu đấy."

"Dọn cái gì? Đâu? Đâu? Sao tớ chỉ thấy cậu bày ra thế?"

Sư Tử: "..."

Ma Kết, theo như Bảo Bình và Sư Tử nhận xét, là kiểu người trưởng thành và điềm đạm. Thế mà không hiểu sao mỗi lúc ở gần Song Tử là phản ứng hóa học giữa hai người bọn họ lại bùng nổ một cách mãnh liệt. Nếu không phải Song Tử thượng cẳng chân hạ cẳng tay trước thì cũng là Ma Kết lôi từ trên trời xuống một mớ những thứ triết lý quái gở của cậu, mà thường là những thứ mà Song Tử nghe không bao giờ lọt tai, và thế là trận chiến sẽ chẳng kết thúc cho đến khi có sự can thiệp của những yếu tố ngoại cảnh khác. Ví như lúc này hai người bọn họ đã có thể cãi nhau tới tận khi bước vào hội trường lớn, nếu không phải có một giọng nữ sắc lạnh bỗng từ đâu vang lên:

"Chà, không ngờ lại được gặp người quen ở đây đấy."

Song Tử đang cãi nhau hăng say, theo phản xạ định há miệng ra phản bác, nhưng sau khi ngoái đầu và nhận ra chủ nhân của giọng nói kia là ai đã ngay lập tức nuốt lời muốn nói xuống cổ họng. Cô gãi đầu cười hì, sau đó ngoan ngoãn về chỗ ngồi mà không nói bất cứ một lời nào.

"Lâu không gặp, Thiên Yết." Song Tử rời đi khiến Ma Kết phải đối mặt trực tiếp với người kia. Ánh mắt Dương Thiên Yết lạnh lùng quét dọc cơ thể Ma Kết, khiến cậu không còn cách nào khác ngoài giơ tay chào cô cùng với một nụ cười gượng gạo.

"Đội tuyển Lý cũng không có ngoại lệ đâu nhé."

Sau cùng Thiên Yết chỉ ném cho bọn họ một câu như vậy rồi lạnh lùng quay mặt đi, sau lưng còn có hai bạn học nữ nối gót, trông rất giống phản diện chính trong bộ phim học đường dài tập đang chiếu trên ti vi dạo gần đây. Bảo Bình ở phía sau vừa xoa cằm vừa cảm thán, hội phó hội học sinh, truyền nhân của Khương ác ma quả nhiên là danh bất hư truyền.

"Đáng sợ quá." Ma Kết nhìn theo bóng lưng người trước mặt, thái dương lặng lẽ chảy xuống một giọt mồ hôi, từ phía trên quay đầu nói với hai người đằng sau mình. "Thế mà chủ nhiệm Uông đầu năm lớp 10 còn đặc biệt dặn dò tớ và Song Ngư phải để ý tới cậu ấy, nói rằng Thiên Yết hiền như vậy rất dễ bị bắt nạt."

"Cũng đâu phải học sinh tiểu học chứ." Bảo Bình nhún vai, còn đang định nói gì đó thì bắt gặp cái nheo mày của Thiên Yết từ phía xa. Cả ba người lập tức im bặt, không nói lời nào từ cổng lớn hội trường nhanh chóng di chuyển về vị trí lớp mình. Bảo Bình vỗ vai Ma Kết, bày ra vẻ mặt vô cùng thương xót mà nói nhỏ: "Hai năm vừa rồi chủ nhiệm Uông đều xếp chỗ cho cậu ở cạnh Thiên Yết, năm nay có lẽ vẫn sẽ duy trì 'truyền thống' ấy. Cố gắng lên, chúc cậu may mắn."

Ma Kết nghe được lời động viên của cô thì âm thầm nuốt nước bọt. Trong hội trường điều hoà bật mát lạnh, cảm giác ngứa ngáy của mồ hôi không rõ từ đâu chảy xuống khiến cậu vô cùng bức bối.

"À, nói mới nhớ." Đúng lúc này, tiếng Bảo Bình ở phía sau đột nhiên vang tới tai Ma Kết. "Tên nhóc Bạch Dương trốn đi đâu rồi nhỉ?"

*

Ngày khai giảng của Tư Đường là một dịp đặc biệt. Nói là đặc biệt, bởi thực chất nó chẳng khác một lễ hội nhỏ là bao. Sau vài bài diễn văn và dặn dò của ban giám hiệu là chương trình văn nghệ, sau chương trình văn nghệ là buffet khai mạc và thời gian tuyển thành viên của các câu lạc bộ.

"Hiếm có học sinh nào chịu bỏ qua một lễ hội náo nhiệt như thế này. Nói là hiếm, bởi vì nếu đã ở Tư Đường ba năm, thì có thể nhận ra trong ngày khai giảng chắc chắn sẽ có ba học sinh đến muộn hoặc vắng mặt, chẳng vì lý do nào cả."

Tiếng rì rầm phát ra từ khu vực của học sinh lớp 10. Một nữ sinh trong lúc nhận được sự hưởng ứng của các bạn xung quanh đã phổng mũi tiếp lời, giọng nói mỗi lúc một lớn như sợ không có ai tiếp chuyện với mình.

"Thứ nhất." Cô nàng ngừng một chút, rất chuyên nghiệp mà ra vẻ thần bí. "Đại tiểu thư Hà Thiên Bình."

Một bạn học tò mò hỏi lại. "Đại tiểu thư? Nhà chị ấy giàu lắm sao?"

Nữ sinh kia bĩu môi, dáng vẻ đầy khinh thường đáp lại. "Không phải giàu lắm sao, mà là rất rất giàu." Dừng một chút, không thấy ai lên tiếng thắc mắc liền trôi chảy mà tiếp lời. "Chính vì chị ấy giàu như vậy, không lạ gì loại lễ hội như thế này, đại tiểu thư lại ghét đến trường vô cùng, cho nên tớ nói các cậu nghe, có khi chị ấy còn không nhớ hôm nay là ngày khai giảng ấy chứ."

"Làm gì có ai không nhớ ngày khai giảng chứ!" Một bạn học bĩu môi đáp lại. "Đây là ngày khai giảng toàn quốc, tất cả các trường đều tổ chức lễ khai giảng vào ngày này. Có khi chỉ là chị ấy cố tình không tới mà thôi."

Hà Thiên Bình nếu xuất hiện ở đây sẽ rất cảm kích lời nhận xét chân thành của bạn nhỏ lớp 10 này, thế nhưng xui xẻo làm sao, Thiên Bình quả thực không nhớ hôm nay là ngày khai giảng.

Sau khi hắt xì một hơi, lại cuộn tròn trong chăn như một con mèo nhỏ, mắt nhắm nghiền sưởi nắng dưới ánh mặt trời, dường như Thiên Bình đã có một giấc mộng vô cùng đẹp, cho tới khi từ phía cửa cất lên ba tiếng "cốc cốc cốc".

Phản ứng đầu tiên của cô là dùng gối bịt tai lại.

Tiếng gõ cửa dường như không chịu thua, hoặc người gõ cửa đã quá hiểu Thiên Bình nên âm thanh cứ rõ lên từng hồi, nhanh lên từng hồi, lớn dần, mạnh dần, mặc kệ người bên trong cố dùng đủ mọi cách để gạt nó đi. Sau khi trùm chăn kín mặt, bịt chặt hai tai mà vẫn bị tiếng gõ cửa kia làm phiền, Thiên Bình mới bực dọc trở mình, từ từ hé mắt đón ánh mặt trời.

"Mẹ!"

Việc đầu tiên Hà Thiên Bình làm sau khi tỉnh giấc, chính là mặc kệ đầu tóc xoã xượi, quần áo xộc xệch, gương mặt cau có, vừa tung chăn lại vừa đập gối hét lên một tiếng vô cùng rõ ràng, mẹ.

Tiếng gõ cửa bên ngoài khựng lại trong khoảnh khắc, sau đó một vài tiếng ho khan cất lên trước khi giọng nói âm trầm hạ xuống.

"Là tôi."

"Tôi cái gì mà tôi!"

Thiên Bình chưa kịp tỉnh ngủ cáu kỉnh đáp lại. Không gian yên ắng một hồi, giống như người ngoài kia cũng muốn cho cô thời gian để tự nhận ra mình đang nói chuyện với ai, tạm thời không làm phiền nữa. Quả thực Thiên Bình cứ ngồi ngây ngốc như vậy một lúc lâu, sau khi não bộ chậm rãi tua lại âm thanh kia một vài lầm, cô mới dần nhận ra có gì đó không đúng lắm. Đồng khoảnh khắc một tia sáng loé qua đầu, lúc này Thiên Bình lập tức bật dậy khỏi giường, theo phản xạ lấy chăn che kín cơ thể lại.

"Nhân Mã!?"

Thiên Bình không đợi lời xác nhận của người kia, vội vã vứt chăn sang một bên mà lao vào nhà vệ sinh. "Sao cậu lại ở đây?" Cô thảng thốt nói lớn.

Tiếng hắng giọng từ ngoài cửa lặng lẽ truyền vào. "Tôi đến đón cậu."

"Đi đâu cơ?" Thiên Bình vội vàng lau mặt trước khi nhảy vội ra bên ngoài tìm kiếm quần áo. Mặc kệ là đi đâu, nhất định không thể mang dáng vẻ xuề xoà như thế này ra ngoài được.

Người sau cửa nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ bên trong, cũng phần nào đoán được Thiên Bình ở trong phòng đang làm những cái gì, dở khóc dở cười đáp lại. "Không cần tìm quần áo đâu, tôi tới đón cậu đi học."

Lúc này động tác của người bên trong mới chậm rãi dừng lại, Thiên Bình mất một lúc lâu để tiếp nhận thông tin mà Triệu Nhân Mã vừa mang tới. Cuối cùng cô mới hoảng hốt nhớ ra, hôm nay là ngày khai giảng cuối cùng trong đời học sinh của mình. Không có nhiều thời gian để nghĩ, cô liếc nhìn đồng hồ, sau đó giống như con thiêu thân lao vào tủ quần áo để tìm đồng phục.

"Chết rồi chết rồi, Hoàng Song Ngư sẽ xé xác mình mất." Thiên Bình chán nản tự trách móc bản thân sau khi bới tung tủ quần áo lên, khóc không thành tiếng.

Triệu Nhân Mã điềm nhiên đứng ngoài cửa xem giờ, lại lặng lẽ lắng nghe từng âm thanh phát ra trong căn phòng lớn được khoá trái cửa. Tiếng lạch cạch của móc treo quần áo, tiếng ghế gỗ va chạm với mặt sàn, tiếng than thở nho nhỏ và thậm chí cả tiếng đổ vỡ, tất cả diễn ra trong vừa tròn ba mươi phút. Ba mươi phút sau, cửa phòng nặng nề mở ra, Thiên Bình đứng trước mặt cậu, dáng vẻ so với ba mươi phút trước khác một trời một vực. Mái tóc dài gợn sóng để xoã, làn da trắng nõn được che dưới lớp vải màu xanh thẫm và gương mặt toát ra khí thái ngạo nghễ không nên có ở một nữ sinh mười tám tuổi, khiến cho Nhân Mã nhìn đã quen mắt ba năm nay cũng không khỏi cười trừ.

"Không sợ Song Ngư xé xác cậu sao?"

Thiên Bình chớp chớp mắt một lúc, giống như đang tìm lý do để thoái thác. Sau đó cô lại cảm thấy không việc gì phải nói dối cả, cuối cùng ngạo mạn hất cằm về phía Nhân Mã.

"Muộn thì cũng đã muộn rồi, tôi không thể ra ngoài với bộ dáng thảm hại ban nãy được chứ. Ba mươi phút là nhanh rồi đấy."

Nhân Mã không nói gì, gương mặt viết rõ ba chữ "thế cơ à". Cậu đưa người về phía sau Thiên Bình, nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi lùi lại một bước, giống như muốn mời cô đi trước.

Thiên Bình đã quen với sự bảo bọc này tất nhiên không để ý, chậm rãi liếc nhìn đồng hồ treo tường đã gần chuyển tới số tám, hai mắt mở lớn, vội vã lao xuống cầu thang như bị ai đó đuổi, để mặc Nhân Mã ở phía sau chỉ biết lắc đầu cười.

"Thiên Bình, đi từ từ kẻo ngã."

Lời vừa ra khỏi miệng, lúc sau quả thật vang lên một tiếng "oạch" ở chân cầu thang.

Nhân Mã: "..."

*

Lại trở về với câu chuyện ba mươi phút trước của nữ sinh lớp 10 vừa rồi. Lúc này sau khi kể xong về Hà Thiên Bình, có một bạn học không nén nổi tò mò hỏi người thứ hai là ai. Nữ sinh bày ra dáng vẻ của người cái-gì-cũng-biết, ưỡn ngực tự hào nói tiếp.

"Người thứ hai, chính là đại thiếu gia Triệu Nhân Mã."

Có tiếng cười phì. "Hết đại tiểu thư rồi đến đại thiếu gia, nghe cứ như công chúa và hoàng tử ấy."

"Chính xác!" Nữ sinh kia giơ ra phía trước một nút like, sau đó dưới con mắt ngạc nhiên của người vừa cất tiếng liền hồ hởi kể tiếp. "Triệu Nhân Mã là con một của tập đoàn buôn bán bất động sản, gia đình rất rất rất giàu có. Người này ngoại hình không tồi, tính tình lạnh lùng khó nói, cái gì cũng giỏi, vô cùng hoàn mỹ. Triệu Nhân Mã, các cậu nghe cái tên này có thấy quen không? Đúng vậy đó, một trong ba tập đoàn đứng đầu thành phố chính là nhà bọn họ."

"A, tớ nhớ ra rồi! An Gia Thành, Hàn Vương Tiệp, Triệu Chính Đình... Triệu Chính Đình chính là bố của Triệu Nhân Mã sao?"

Đợi các bạn học khác đua nhau "ồ" lên một tiếng, nữ sinh này mới hài lòng buông một câu chốt hạ:

"Đúng vậy! Nhưng mà các cậu đừng giữ suy nghĩ muốn làm cô bé Lọ Lem, bởi vì anh ấy là hoa đã có chủ rồi, Triệu Nhân Mã là hôn phu của Hà Thiên Bình."

Một bạn học nam nghe xong liền cười ha hả: "Sáng mắt ra chưa, đến cuối cùng hoàng tử chỉ yêu công chúa thôi...", tuy nhiên sau khi nhận được cái lườm của rất nhiều nữ sinh đã lập tức im bặt. Để chữa ngượng, cậu ta lên tiếng đánh trống lảng. "Thế người này vì sao phải đến muộn?"

"Lý do đơn giản nhất, đi cùng Hà Thiên Bình."

"Thật sao? Lãng mạn quá đi!"

"Thích thật đấy, không uổng công tớ học ngày học đêm để thi vào Tư Đường. Xem ra đúng như lời đồn, ngôi trường này có quá nhiều chuyện để hóng hớt."

Tiếng rì rầm bắt đầu nổi lên, thu hút sự chú ý của một số học sinh xung quanh. Nữ sinh kể chuyện thấy thế vội đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. "Suỵt, các cậu nhỏ tiếng thôi, để cho hội học sinh nghe được sẽ không hay đâu." Sau đó đợi tiếng nói chuyện đã vơi bớt phần nào, nữ sinh mới dùng một tay che miệng, lại bắt đầu thì thầm tiếp lời. Nhưng không hiểu sao lời này nói ra rất nhỏ, giống như chính bản thân cô nàng cũng đang e sợ điều gì đó. "Người cuối cùng, chính là An Cự Giải."

Có người liền hỏi lại. "Đồng Đồng, sao cậu phải nói nhỏ như vậy?"

Nữ sinh lập tức gạt tay, có chút bất bình khi bị nhắc tên lớn như vậy. "Cậu nói nhỏ thôi Tiết Lâm, người này... tớ cũng không dám nhắc nhiều đâu. Các cậu chỉ cần biết là anh ấy vô cùng vô cùng lợi hại, trên mặt luôn dán ít nhất một cái băng urgo, tính tình lại nóng nảy. Được cái ngoại hình cũng được coi là ưa nhìn. Bố anh ấy chính là An Gia Thành, chủ tịch tập đoàn lớn nhất thành phố, nhưng khuyên các cậu gặp mặt tốt nhất nên tránh sang một bên. Hừ, mới nhắc đến tên là tớ nổi hết cả da gà rồi đây này. Không nói nữa không nói nữa."

Những học sinh năm nhất thấy vẻ mặt Tiểu Đồng Đồng như vậy cũng bất giác lo sợ, quyết định không hỏi thêm gì nữa. Nhưng để câu chuyện kết thúc ở đây thì hụt hẫng quá, nên một trong số những bạn học nữ đã quyết định lên tiếng. "Đồng Đồng, còn nhân vật nào lợi hại trong trường chúng ta nữa không? Cậu mau kể tiếp đi, ai đó đẹp trai thì càng tốt."

Tiểu Đồng Đồng chỉ sợ không có người nghe chuyện tất nhiên nhanh chóng gật đầu. "Có chứ có chứ, có rất nhiều là đằng khác. Xem nào, nên bắt đầu từ ai nhỉ?"

Đôi mắt đảo quanh hội trường lớn một lần, chợt dừng lại ở một nữ sinh đang ôm quyển sổ đen đứng lấp ló sau sân khấu. Ánh mắt Tiểu Đồng Đồng lập tức loé sáng, quay ra những bạn học còn đang hóng hớt nghe chuyện xung quanh kia, nhỏ giọng thủ thỉ. "Xem nào, tớ đã nói về An Cự Giải và Triệu Nhân Mã, vậy thì người còn lại trong tam đại thiếu gia, các cậu biết Hàn Kim Ngưu là ai không?"

Một trong số đó lập tức hưởng ứng. "A, tớ biết tớ biết. Chính là con trai của Hàn Vương Tiệp, bố anh ấy là đối tác của bố tớ, có gặp qua vài lần. Vô cùng đẹp trai luôn, là đại nam thần trong truyền thuyết đó."

Quả nhiên trai đẹp luôn là đề tài thu hút phái nữ, các bạn học nữ nghe được lời này đều rất tò mò, vô thức sán lại chỗ Tiểu Đồng Đồng.

Nữ sinh tên Tiểu Đồng Đồng được đà hăng say kể tiếp. "Tớ nghe nói gia đình anh ấy có rất nhiều quán bar, khách sạn, resort và nhà hàng ăn uống. Mọi người đều nói Hàn Kim Ngưu có khiếu kinh doanh từ nhỏ, nên đối với việc đi học anh ấy không mấy hứng thú." Dứt lời, Tiểu Đồng Đồng lại bất chợt thấp giọng. "Còn nữa còn nữa, cái này chỉ nói cho các cậu nghe thôi nhé. Hàn Kim Ngưu có một cô bạn quen từ nhỏ, mặc dù hai gia đình rất thân thiết với nhau, nhưng dường như mối quan hệ giữa hai người bọn họ không được tốt cho lắm. Cô gái này cũng rất có tiếng ở Tư Đường, chính là..."

"Đồng Đồng cậu nói lớn hơn được không, tớ không nghe thấy gì cả. Ai là bạn quen từ nhỏ của anh Kim Ngưu cơ..."

Tiểu Đồng Đồng lập tức lấy ngón trỏ đặt lên miệng muốn ngăn bạn học kia nói tiếp, nhưng đã quá muộn, vì cô nàng nghe từ phía sau có tiếng nói sắc lẹm vang lên.

"Ai là bạn quen từ nhỏ của Kim Ngưu cơ?"

Đám trẻ lớp 10 ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại quay ra nhìn nữ sinh có mái tóc buộc thấp đằng sau và ánh mắt sắc sảo đến rợn người, trên tay còn cầm theo một quyển sổ đen giống như là đang ghi chép điều gì đó. Nữ sinh gương mặt trắng trẻo dễ nhìn, nhưng khi đôi mày cau lại liền tạo ra áp lực vô hình khiến cho người đối diện phải vô thức rùng mình.

Trong số những người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn có thành phần tưởng rằng một bạn học xinh đẹp nào đó cũng muốn cùng bọn họ hóng hớt câu chuyện, đang định hồ hởi cất lời thì chợt nghe thấy giọng nói biến sắc của Tiểu Đồng Đồng từ từ cắt ngang ở phía sau.

"H-Hội phó..."

Ba chữ "hội học sinh" phía sau, Tiểu Đồng Đồng không có can đảm nói hết.

Một câu này của cô đối với những học sinh lớp 10 xung quanh nghe như lời chào hỏi, chẳng qua thêm vài phần sửng sốt cùng với hoảng sợ vào bên trong, thế nhưng đối với nữ sinh vừa xuất hiện lại giống như câu trả lời. Sắc mặt mỗi lúc một xấu đi, Thiên Yết không nói không rằng mở quyển sổ vẫn luôn được đóng kính trên tay ra, chiếc bút bi vang lên một tiếng tách thật to rõ.

Người khác có thể không hiểu, nhưng bạn học Tiểu Đồng Đồng lại biết rất rõ hành động này có ý nghĩa gì, nhất thời bị doạ cho mặt mày tái mét. Ngày đầu tiên đi học đã bị ghi tên vào sổ học sinh, vô số hình phạt tàn khốc của Tư Đường như đang dần hiện ra trước mắt cô. Trước khi vào ngôi trường này, Tiểu Đồng Đồng từng hóng hớt được hội phó hội học sinh là một thiếu nữ "nhan sắc như hoa, bản tính lương thiện". Tiểu Đồng Đồng cắn chặt môi để tránh rơi nước mắt, thực chất trong lòng đang gào thét rất lớn: Lừa dối, tất cả đều là lừa dối!

Thật may lúc đó nữ sinh đi sau Thiên Yết đã kịp thời chặn tay cô lại.

"Làm gì đó?"

Thiên Yết cáu kỉnh lườm người kia, chỉ thấy nữ sinh bên cạnh vừa nghiêng đầu vừa mỉm cười ôn hoà. "Đừng nghiêm khắc với tụi nhỏ quá, mấy đứa mới chỉ đến trường ngày đầu tiên thôi mà."

"Nội quy đã gửi rõ về từng người cùng với thông báo trúng tuyển, tới hôm nay phải học thuộc làu làu rồi mới phải, đừng nói đến chuyện làm trái quy định trường."

Trong giọng nói của Thiên Yết không nhìn ra chút cảm xúc thương tiếc nào, dứt lời còn muốn chứng minh cho câu nói của mình, cô chỉ tay về phía bạn học vừa lớn tiếng hỏi "ai là bạn từ nhỏ của Kim Ngưu cơ?" kia, khiến nam sinh này nhất thời bị doạ cho một phen ngây người. "Em ạ?"

Thiên Yết không thèm trả lời câu hỏi ngây ngô của cậu ta, trực tiếp đáp lại. "Tên là gì, học lớp nào?"

"Tiết Lâm, lớp 10C ạ."

Giọng nói của Tiết Lâm bắt đầu có phần hoảng sợ, nhưng Thiên Yết không nghe ra điều ấy hoặc cố tình không nghe ra điều ấy, lạnh lùng cất lời. "Đọc điều thứ bảy mục một trong bản nội quy đi."

Tiết Lâm cứng họng, cậu cứ tưởng vào được Tư Đường là cuộc sống cấp ba tươi đẹp tự do sẽ mở ra trước mắt, ai ngờ ngày đầu tiên đã bị bắt đọc thuộc nội quy giống như học sinh tiểu học. Đừng nói là đọc thuộc, tới hình dáng bản nội quy ra sao cậu cũng chưa từng xem qua. Sắc mặt Tiết Lâm càng lúc càng tối đen, nhất thời không biết đối đáp ra sao, chỉ trong một khoảnh khắc đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Thiên Yết nghiêng đầu quan sát gương mặt đối diện dần chuyển sang màu xám xịt, hình như lại vô cùng thoả mãn với thái độ này của cậu. Cô quay đầu nhìn sang người vừa cất tiếng bênh vực. "Cậu thấy không, Xử Nữ?"

Nhạc Xử Nữ không nói gì, chỉ lặng lẽ cười.

Thiên Yết được đà bèn tiếp lời. "Gây mất trật tự trong lễ khai giảng, không đọc thuộc nội quy, hai tội này nên xử lí thế nào đây?"

Hơn mười mấy học sinh mới vừa rồi còn rôm rả nói chuyện bây giờ đều nín thít, thậm chí không dám thở mạnh vì sợ người đối diện sẽ càng thêm bực bội. Bọn họ không tưởng tượng nổi người trước mặt chỉ là một đàn chị hơn bọn họ hai tuổi. Sự chênh lệch ngắn ngủi như thế đáng lẽ không thể tạo áp lực nặng nề như hiện tại mới phải.

Hội phó hội học sinh cái gì mà lương thiện, cái gì mà như hoa, người đang đứng trước mặt bọn họ đây rõ ràng chỉ thiếu hai cái sừng nữa liền có thể biến thành ác quỷ được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top