Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14: Chiến lược học tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ở bên dưới, Bạch Dương vừa nằm dài ra bàn vừa kéo áo Song Tử, một tay chống cằm, ghé vào tai cô nói khẽ: "Này, tớ hiểu rồi đấy."

"Hiểu cái gì?"

"Hiểu là tớ không hiểu gì cả.""

Chap 14: Chiến lược học tập

Giống với lớp A, tiết đầu tiên của lớp D ngày hôm nay cũng là tiết chủ nhiệm.

Vừa bước vào lớp, thầy Khương Tiêu đã trịnh trọng thông báo với cả lớp về vấn đề tham gia đại hội thể thao. Tuy nhiên khác hẳn với bầu không khí ở lớp A, hơn nửa lớp D đều rất hào hứng, còn chưa tới năm phút kể từ khi phát đơn đăng kí mà trên bàn Bảo Bình đã có tới gần chục tờ đơn được xếp chồng. Cô thở ngắn thở dài, vừa rồi có người nộp đơn đăng kí cho cô, cô còn như đứa ngốc hỏi lại: "Nộp đơn cho tớ để làm gì?"

Bạn học kia thế mà cũng tỉnh bơ đáp lời: "Vì cậu là lớp trưởng mà."

Bảo Bình suýt chút nữa đã không ngăn được tiếng "Ồ" đầy ngạc nhiên thoát ra khỏi cổ họng. Đây là lần đầu tiên Bảo Bình nhận được chức vụ lớn như thế, dù chỉ là lớp trưởng lớp D nhưng cô vẫn chưa thể quen với công việc của mình.

Thầy Khương Tiêu rất dễ tính. Tổng cộng có mười tám người đăng kí tham gia – tức gần hai phần ba số học sinh của lớp, thầy ấy để mặc lớp náo loạn một hồi rồi mới khẽ hắng giọng, dùng thước gõ vài lần lên bàn để ổn định trật tự trước khi cất lời.

"Đã đăng kí hết chưa?"

Bên dưới đua nhau đáp lại. "Rồi ạ!"

"Tốt." Từ trên bục giảng, thầy Khương Tiêu mỉm cười nói. "Có một tin còn tốt hơn cho các em đây." Rồi chẳng đợi học sinh kịp phản ứng, thầy đã nhanh chóng cướp lời, nói tiếp: "Nhà trường vừa gửi thông báo xuống các lớp, về bài kiểm tra toàn khối đầu tiên diễn ra vào một tháng sau, chắc các em cũng đã biết. Thông tin chi tiết được dán trên bảng tin của nhà trường, lát nữa hết tiết các em có thể tới đó xem."

Thầy Khương Tiêu vừa dứt lời thì bên dưới đã phản ứng dữ dội. Người thở ngắn thở dài, người gục đầu trên bàn học, người bắt đầu lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng ở cuối lớp còn có tiếng loạt soạt của giấy, tiếng nhạc vang lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vụt tắt. Bảo Bình đưa mắt nhìn quanh lớp, phát hiện mỗi người đều đã dời sự chú ý sang việc riêng của mình: từ truyện tranh, điện thoại, tai nghe, thức ăn và thậm chí là đồ trang điểm.

"Này, Song Tử." Bảo Bình giật tay áo người bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm, vừa đủ để cả hai đều nghe được. "Nhìn xem, đây có phải phản ứng 'giống con người' mà cậu vẫn hay nói không? Cậu vào đúng lớp rồi đấy."

Trước kia khi còn học chung với Ma Kết, Thiên Yết, Song Ngư và Nhân Mã, Song Tử luôn miệng chửi thề mỗi khi nhìn thấy vẻ hiếu thắng trên gương mặt của họ: họ vui mừng vì lại một kì thi nữa sắp tới, đó là cơ hội để Ma Kết và Nhân Mã vượt mặt nhau với khoảng cách chưa tới một điểm trong những bài kiểm tra Vật lý, là cơ hội để lại một lần nữa cái tên Song Ngư đứng chiễm chệ ở đầu danh sách trong sự ngưỡng mộ của bạn học toàn trường, và là cơ hội của Thiên Yết, để dành điểm Ngữ Văn cao nhất cả khối – vị trí mà thường được chia đều cho Xử Nữ dù cô nàng chẳng mấy quan tâm tới điều này.

Đây là lớp học trong mơ của Song Tử, thường thì người ta sẽ cảm thấy thoải mái khi sống trong một tập thể chỉ gồm những người giống mình. Thế nhưng trái với tưởng tượng của Bảo Bình, khi Song Tử giật mình nhìn lên, vẻ mặt gần như thờ ơ của cô đã khiến Bảo Bình phải tròn mắt.

"Ừ, có chuyện gì thế?"

Trước khi Bảo Bình kịp lên tiếng, dù là để nhắc lại câu nói ban nãy hay hỏi thăm tình trạng của Song Tử lúc này, thì giọng nói điềm tĩnh quá mức cần thiết của thầy Khương Tiêu đã cắt ngang lời cô trước:

"Tôi biết các em rất hào hứng muốn được kiểm tra, nhưng các lớp bên cạnh vẫn còn đang học, cho nên muốn hò reo hay gì thì hãy nhỏ tiếng thôi nhé."

Đó là lời mà các giáo viên thường nói – đi ngược lại suy nghĩ của học sinh một cách cố tình. Nhưng trước vẻ mặt tươi cười của thầy Khương Tiêu, tất cả học sinh lớp D đều đột nhiên cảm thấy rùng mình, giống như có một nguồn điện chạy dọc sống lưng và truyền từ hết người này sang người khác. Thầy Khương Tiêu hình như rất biết cách thu hút sự chú ý của học sinh, chỉ bằng vài câu nói, ba mươi cặp mắt của học sinh lớp D đã đồng loạt hướng về thầy. Tất nhiên bọn họ đều có chung một dự cảm không lành.

"Yên tâm, bài kiểm tra này không phân loại lớp, tôi nghĩ là các em sẽ thoải mái hơn khi biết điều đó. Nhưng thoải mái không đồng nghĩa với buông thả. Các em có thấy hiện tại lớp chúng ta đã rất tuyệt rồi không? Tôi không nghĩ sau này chúng ta cần thêm hay bớt một ai khác. Nếu các em muốn, các em hoàn toàn có thể là một tập thể lớp ngang bằng với lớp A, tất nhiên tôi đang nói tới tỉ lệ đỗ đại học trọng điểm, không phải vấn đề điểm số hay khả năng học tập."

Trước ánh mắt dò xét của học sinh, thầy Khương Tiêu hạ tông giọng. Sự úp mở trong lời nói của thầy khiến học sinh vừa lo lắng lại vừa tò mò, và vì thế mà lớp học lúc này yên tĩnh tới nỗi nghe được tiếng kim rơi. Thầy Khương Tiêu rất hài lòng vì điều đó. Thầy mỉm cười tiếp lời với tông giọng cao hơn, vang và rõ.

"Thế này, tôi đã tìm hiểu một số điều về các em."

Thầy rút từ trong cặp sách ra một tập giấy rất dày, gấp rưỡi quyển Vật Lý cao cấp mà Ma Kết thường cầm theo mỗi lần đi học đội tuyển. Song Tử nhìn lướt qua và thấy trên đó toàn chữ là chữ, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc. Bảo Bình ngồi ở bên cạnh đứng lên khi thấy thầy Khương Tiêu nhìn về phía mình, dù trước đó cô suýt chút nữa đã theo phản xạ mà hỏi lại: "Sao lại là em hả thầy?"

Bảo Bình nhận ra đó là ba mươi quyển sách mỏng, mỏng hơn so với những quyển sách khác khoảng hơn một trăm trang. Sau khi phát cho cả lớp, Bảo Bình trở về chỗ ngồi và cầm lấy quyển sách cuối cùng còn lại trên tay mình. Bìa ngoài của quyển sách in bốn từ "Chiến lược học tập" bằng mực đỏ, to và rõ ràng, chiếm tới hơn hai phần ba diện tích bìa; và bên dưới là dòng chữ đen nhỏ tới nỗi khó mà nhìn ra ghi tên của thầy Khương Tiêu.

"Chiến lược học tập, sơ đồ phân tích khả năng, mục tiêu hàng tháng?" Song Tử ở bên cạnh đọc lớn những thứ xuất hiện ở phần mục lục, sau đó quay ra nhìn Bảo Bình. "Thầy ấy không định thu phí của chúng ta đấy chứ? Sao tớ cứ cảm thấy giống mấy quyển sách dạy cách học được các trung tâm lừa đảo phát ra để thu tiền học sinh thế nhỉ?"

"Chắc không phải đâu."

Bảo Bình cố lừa dối bản thân, dù ấn tượng đầu tiên của cô đối với quyển sách kì lạ này đúng là như vậy thật.

Trên bục giảng, thầy Khương Tiêu bỏ qua những biểu cảm phong phú của học trò mà điềm tĩnh nói tiếp.

"Tôi đã dành ra một tuần để tìm hiểu trước về các em, tất nhiên là từ lúc các em được xếp vào lớp. Mất kha khá thời gian khi phải đi hỏi giáo viên cũ và lục lọi các bài kiểm tra giữa kì, cuối kì để có thể đánh giá khả năng học tập của các em một cách chính xác nhất để làm ra mục thứ hai của quyển sách: sơ đồ phân tích khả năng. Đó là lý do tôi không thể dự lễ khai giảng, và chỉ gặp mặt các em vào mười lăm phút đầu giờ hôm qua. Tôi muốn hoàn thành quyển sách này sớm nhất có thể."

"Dù trông giống chiêu trò marketing hơn, thầy ấy nói như một nhà văn thực thụ vậy."

Song Tử bình phẩm, rồi lập tức mím chặt môi khi ánh mắt thầy Khương Tiêu khẽ lướt qua chỗ mình. Tất nhiên, thầy Khương Tiêu sẽ không vì phải nhắc nhở Song Tử mà dừng lại lời nói đang dang dở của mình.

"Các em đều là những học sinh có nền tảng tốt vì các em đã vào được Tư Đường. Các em có điểm mạnh và điểm yếu khác nhau, tôi đang nói đến các vấn đề liên quan tới học tập. Sơ đồ phân tích khả năng hay nói đúng hơn là sơ đồ phân tích khả năng học tập của các em trong tất cả các môn, không ngoại trừ các môn năng khiếu. Các em có thể biết điểm mạnh và điểm yếu của các bạn khác. Trong trường hợp các em gặp khó khăn ở bất kì môn học nào, hay muốn trao đổi thêm với ai về môn học mình yêu thích, các em sẽ biết người mình cần phải tìm là ai. À, đúng rồi, vì bây giờ chúng ta đã là một tập thể, tôi hy vọng các em sẽ bỏ qua vấn đề riêng tư của mình mà hợp tác với cả lớp."

"Cậu có hiểu chủ nhiệm Khương đang nói gì không?"

Song Tử nhìn Bảo Bình, chỉ thấy cô bạn nhướn một bên mày làm ra vẻ suy tư. Người khác thấy cô đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng Song Tử thừa biết bộ dáng này của Bảo Bình có nghĩa là không-hiểu-gì-cả.

Ở bên dưới, Bạch Dương vừa nằm dài ra bàn vừa kéo áo Song Tử, một tay chống cằm, ghé vào tai cô nói khẽ: "Này, tớ hiểu rồi đấy."

"Hiểu cái gì?"

"Hiểu là tớ không hiểu gì cả."

Không đợi Song Tử phải động tay, Kim Ngưu ở bên cạnh đã cuộn tròn quyển vở đập vào đầu Bạch Dương đang cười nhăn nhở một cái. Khoé môi Song Tử hơi nhếch lên, một nút like trên tay giơ về phía cậu.

"Quá khen rồi." Kim Ngưu thành thực đáp lời.

Tất nhiên Song Tử không phải người duy nhất thắc mắc thầy Khương Tiêu đang muốn nói điều gì. Xung quanh lớp học bắt đầu nổi lên tiếng bàn tán.

"Làm thế quái nào mà thầy ấy biết được những thứ này thế?"

"Tớ còn chưa nói với ai là tớ từng học cờ vây đâu, tớ thề, kể cả với giáo viên chủ nhiệm cũ."

"Thầy ấy giống FBI hơn là giáo viên đấy."

Song Tử thầm nghĩ, mặc kệ thầy Khương Tiêu đang bày ra trò gì, ít nhất thì thầy ấy cũng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người. Song Tử khẽ reo lên, cô biết mà, thầy Khương Tiêu quả nhiên không giống với các giáo viên bình thường khác.

Song Tử phấn khích quay sang Bảo Bình định chia sẻ phát hiện mới mẻ này với cô bạn, kết quả lại phát hiện từ người Bảo Bình toả ra một nguồn năng lượng tiêu cực khiến cô sởn da gà.

"Tớ không biết thầy ấy đang định bày trò gì, nhưng thầy ấy đã làm lãng phí hai mươi phút đầu giờ của tớ đấy."

Bảo Bình – người vừa bực bội lôi đề toán từ trong cặp vừa nghiến răng đáp. Song Tử lặng lẽ nuốt nước bọt, dời tầm nhìn về vị trí cũ. Được rồi, thời gian này không nên chọc Bảo Bình thì hơn.

Những câu hỏi vẫn liên tiếp được đặt ra, thầy Khương Tiêu cố tình dừng lại một lúc để nghe hết những câu hỏi đó, mãi sau mới hắng giọng tiếp lời. Thầy cuộn nhanh tập giấy trắng trên bàn bằng cách bó chặt hai cạnh vào nhau, sau đó dùng cuộn giấy vừa tạo được mơ hồ chỉ một vòng quanh lớp, trước khi đầu mũi giấy chĩa thẳng vào một nữ sinh ngồi trong góc đang chăm chú ghi chép cái gì đó.

"Tôi sẽ lấy ví dụ để cho các em dễ hiểu. Bắt đầu từ Thiên Bình đi." Thầy Khương Tiêu cười tươi tắn. Thầy cười rất nhiều kể từ lúc bước vào lớp, và nụ cười nào trông cũng thật thà như vậy cả. "Thiên Bình, em bỏ tai nghe ra được không?"

Vô thức, những cặp mắt trong lớp đều nhìn chằm chằm vào đôi tai của Thiên Bình. Thiên Bình dừng bút, hình như khẽ thở dài. Cô vén tóc, để lộ ra chiếc tai nghe bluetooth màu trắng, sau khi tháo nó xuống mới bắt đầu đưa mắt nhìn về phía bục giảng. Hàng mi cong dài của cô hơi rung lên, đúng lúc đó một vạt nắng vô tình đậu trên đó, khiến vẻ đẹp sắc sảo ngày thường của Thiên Bình tăng thêm chút mỏng manh và dịu dàng.

Song Tử chớp mắt nhìn cô, trong đầu hiện rõ năm từ: hiệu-ứng-nhân-vật-chính. Người đẹp quả nhiên lúc nào cũng có thể toả ra thứ ánh sáng chói mắt đó, Song Tử thầm thở dài.

"Sơ đồ phân tích khả năng còn nhằm một mục đích nữa, là chỗ ngồi mới của các em, ít nhất là trong một tháng tới." Thầy Khương Tiêu vỗ tay một tiếng sau khi vừa dứt câu. "Thiên Bình sẽ ngồi cạnh Cự Giải tại vị trí đó, bàn cuối cùng dãy thứ ba, sát cửa sổ."

Đôi mày xinh đẹp của Thiên Bình hơi cau lại, mà lúc này Cự Giải từ dãy thứ hai vốn không quan tâm tới những gì đang xảy ra từ đầu tới giờ cũng nhấc mi mắt lên, cùng với hai mươi chín cặp mắt khác nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trên bục giảng. Chất vấn có, sửng sốt có, ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có, sau cùng Khương Tiêu cất tất cả những biểu cảm đó ra phía sau, dựa lưng vào cạnh bàn phân tích:

"Nói tới một vấn đề ngoài lề trước. Cái này có thể các em cũng biết, là khả năng tập trung của Thiên Bình và Cự Giải đều nằm ở mức rất cao. Tôi không cho rằng những thứ như tiếng ồn bên ngoài, thời tiết hay bầu không khí trong lớp học có thể khiến các em xao nhãng và mất tập trung vào việc mình đang làm. Đó là lý do tôi để hai em ngồi bàn cuối, ở vị trí gần cửa sổ, là chỗ ngồi rất dễ mất tập trung nhất trong giờ. Tất nhiên vẫn còn những lý do khác quan trọng hơn mà bây giờ tôi sẽ nói tiếp."

"Em có thể không quan tâm tới giáo viên luôn đấy, thầy không nghĩ thế sao?" Từ góc lớp, giọng Thiên Bình nhàn nhạt vang lên kèm theo một nụ cười lạnh.

"Hai đứa sẽ lắng nghe những môn học mà hai đứa cảm thấy hứng thú, tất nhiên, đó lại là vấn đề của giáo viên." Khương Tiêu nhún vai, đoạn chỉ vào quyển "Chiến lược học tập" của một bạn học ngồi bàn đầu. "Lý do tiếp theo. Các em có thể đọc sơ đồ phân tích khả năng của Thiên Bình và Cự Giải, ở trang thứ hai mươi tư nếu tôi nhớ không nhầm. Tôi đã xếp tên hai em ấy gần nhau để các em dễ so sánh. Thế nào, có nhận ra sự trùng hợp nào không?"

Không ai trả lời, hay nói đúng hơn, không ai dám trả lời, chỉ có tiếng sột soạt của giấy vang lên. Vậy nên thầy Khương Tiêu lại tiếp tục lên tiếng: "Nói một cách ngắn gọn thì Thiên Bình giỏi Tiếng Anh và yếu các môn Tự Nhiên, các môn Xã Hội nằm ở mức trung bình. Cự Giải học không tốt Văn, Sử, Địa, tuy nhiên lại có khả năng ở các môn Tự nhiên, đổi lại thì Tiếng Anh của em không được tốt."

"Thầy ấy nói thật sao? Điểm Toán của Cự Giải còn kém hơn cả tao nữa." Bạch Dương thì thầm với Kim Ngưu nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của cậu. Tất nhiên ngoài Bạch Dương ra, Song Tử và Bảo Bình cũng biết rõ điều đó. Dù sao thì bọn họ đã chung lớp với Cự Giải hai năm liền và số lần cậu ta bị giáo viên Toán phàn nàn về điểm số không hề ít. Các môn Vật Lý và Hoá học cũng thế, thậm chí còn thê thảm hơn. Vậy nên vẻ mặt nghiêm túc của thầy Khương Tiêu khi nói rằng Cự Giải có khả năng ở các môn Tự nhiên khiến cả ba người không tránh khỏi cảm giác khó hiểu.

  Thầy Khương Tiêu không giải thích lý do, nhưng sau khi thầy dứt lời, từ bên dưới, chất giọng trầm khàn của Cự Giải chậm rãi vang lên, đánh động bầu không khí nghiêm túc của lớp học lúc bấy giờ.

"Thầy tìm hiểu kĩ thật đấy."

Đó là một lời khen nhưng cũng có thể là không. Câu nói ngắn gọn và cụt lủn, không rõ cảm xúc trong đó là gì. Khoé môi Cự Giải hơi nâng lên rồi lập tức hạ xuống bởi vết thương vẫn chưa lành ở gần đó. Có vẻ cậu cảm thấy đau mỗi khi cố gắng mỉm cười.

Rất hiếm khi Cự Giải chịu nghe giáo viên nói tới câu thứ hai, thường thì cậu ta sẽ gục xuống bàn ngay sau khi giáo viên bước vào lớp. Còn lần này Cự Giải đã đáp lớp Khương Tiêu. Một vài ánh mắt tò mò quay xuống nhìn cậu, đa phần đều là bạn cùng lớp cũ, có điều những ánh mắt ấy cũng chẳng giữ được lâu khi họ bắt gặp những vết bầm tím còn chưa lành trên má, trên trán và trên cả khoé môi của cậu. Dưới ánh nắng, sắc tím ánh lên và làm nổi bật vẻ nhợt nhạt tới đáng thương trên gương mặt Cự Giải.

Cự Giải không để tâm tới những điều ấy, cậu chưa từng để tâm tới ánh nhìn của người ngoài, chỉ im lặng và nhìn thẳng vào thầy Khương Tiêu như đang chờ đợi thầy nói tiếp. Ánh mắt phẳng lặng và gương mặt hiền lành của thầy Khương Tiêu không biến sắc. Thầy cũng nhìn cậu, như để trả lời cho sự chờ đợi của cậu, thầy nhanh chóng tiếp lời.

"Ngoài ra, ở dòng cuối, như các em có thể thấy, tôi đã nhấn mạnh bằng bút đỏ: cả hai người đều có năng khiếu nghệ thuật." Nói tới đây, tập giấy được cuộn tròn của thầy Khương Tiêu lại bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng dừng trước mặt Thiên Bình và kết thúc ở cái nhướn mày của Cự Giải. "Em, thiết kế thời trang, và Cự Giải là kiến trúc."

Đến lúc này thì dù áp lực Cự Giải mang tới có lớn đến thế nào, tiếng xôn xao như cơn sóng trào không thể đè nén được vẫn chậm rãi lớn dần.

Ngón tay Kim Ngưu vuốt dọc trên những hàng chữ đen của cuốn sách nói tới khả năng này của Cự Giải, và cậu nhanh chóng tìm thấy một dòng chữ nhỏ chỉ có vỏn vẻn vài từ: "Yêu thích và có năng khiếu Mỹ thuật, cụ thể: kiến trúc." Thầy Khương Tiêu không phân tích dài dòng mà sử dụng câu trần thuật, ngắn gọn, như thể đó là một sự thật hiển nhiên vậy.

Cự Giải, kiến trúc.

Tới một người thích hóng hớt như Song Tử cũng phải "chấn động" với thông tin này. Ai cũng biết tới Thiên Bình với tư cách là một nhà thiết kế thời trang trẻ, nhưng còn Cự Giải và "kiến trúc"? Hai cụm từ đó rõ ràng không liên quan tới nhau!

Thế mà khi Song Tử lén lút quay xuống nhìn Cự Giải, thứ cô tìm thấy không phải là nét cười cợt dửng dưng như mọi khi, như thể đây chỉ là một câu chuyện cười mà cậu ta vô tình nghe được; mà là một gương mặt nghiêm túc đến kì lạ. Ánh mắt cậu tối đi, và khoé môi hơn run lên cho biết cậu đang muốn nói gì đó.

Có nghĩa là thầy Khương Tiêu đã đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top