Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15: Vị trí ngồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




""Thú vị đấy." Nghĩ đến đây, Thiên Bình đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Cự Giải quay ra nhìn cô, khẽ nhướn mày, một âm thanh ừ hử giống như là đang thắc mắc thoát ra khỏi miệng của cậu một cách nhẹ bẫng.

"Giờ thì tôi đã hiểu rồi." Thiên Bình chống cằm nhìn Cự Giải, một tay vân vê lọn tóc, mi mắt hơi rủ xuống, dáng vẻ vừa quyến rũ lại vừa chọc tức người khác. "Lý do Nhân Mã hứng thú với cậu tới vậy.""

Chap 15: Vị trí ngồi

Cự Giải không đáp lời, cũng không phản bác. Cậu thu dọn sách vở và đứng lên, động tác chậm rãi, Cự Giải sải bước tới vị trí bên cạnh Thiên Bình mà thầy Khương Tiêu đã sắp xếp cho cậu. Bạn học đang ngồi cạnh Thiên Bình là Trần Thiến – một nữ sinh với hai bím tóc được tết gọn và cặp kính cận dày cộp, sau khi cảm nhận được một khoảng tối bất chợt phủ trên đỉnh đầu thì dời mắt khỏi những trang sách Ngữ Văn, mà thực chất là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình được kẹp ở bên trong, ngạc nhiên ngước mắt nhìn Cự Giải.

"Làm phiền rồi."

Cự Giải hơi nheo mày, vẻ mặt bỡn cợt còn đó, chỉ có điều độ cong của khoé môi nhỏ hơn vì vết bầm tím vẫn đang ở bên cạnh. Trần Thiến giật nảy mình, hoảng hốt vơ toàn bộ sách vở vào trong cặp, vội vàng tới nỗi làm rơi cả cuốn tiểu thuyết ngôn tình xuống dưới đất. Một vài tiếng cười nhanh chóng nổi lên, cho tới khi Cự Giải nhấc mi mắt, và nhìn thẳng vào vẻ mặt đầy mãn nguyện của thầy Khương Tiêu ở phía trước mà không chút tránh né.

"Những lời đại loại như thầy nói em đã nghe không ít." Cự Giải đẩy ghế ngồi xuống sau khi Trần Thiến ôm theo cả chục quyển vở cùng với chiếc cặp sách nặng trịch di chuyển tới vị trí cũ của cậu. Cậu giơ quyển sách vừa được phát lên chắn nửa gương mặt, ngón tay trỏ kẹp ở giữa trang cuối và bìa sách. Không ai biết hành động này của Cự Giải mang ý nghĩa gì, nhưng Cự Giải chẳng phải loại người sẽ cho kẻ khác có cơ hội đoán già đoán non về mình. Chưa đầy ba giây sau đó, cậu lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của cả lớp bằng cách chậm rãi tiếp lời với tông giọng cợt nhả, như mọi khi. "Nhưng người làm được thì không nhiều. Vậy nên em hi vọng thầy không phải người chỉ biết nói suông."

"Thật mừng vì được em tin tưởng, thầy sẽ cố gắng." Thầy Khương Tiêu khách sáo nói, vẻ mặt tràn đầy tự tin, thoạt nhìn chỉ thấy sự thật thà có chút ngốc nghếch trong đáy mắt thầy.

Thiên Bình ngồi bên cạnh quan sát gương mặt nhìn nghiêng của Cự Giải, phát hiện ra người này hoàn toàn không tức giận với việc bị kẻ khác vạch trần bí mật của mình. Cô thầm nghĩ, thứ mà một người giữ không cho ai biết suốt bao nhiêu năm như thế chỉ có thể gọi là bí mật mà thôi.

"Thú vị đấy." Nghĩ đến đây, Thiên Bình đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Cự Giải quay ra nhìn cô, khẽ nhướn mày, một âm thanh ừ hử giống như là đang thắc mắc thoát ra khỏi miệng của cậu một cách nhẹ nhàng.

"Giờ thì tôi đã hiểu rồi." Thiên Bình chống cằm nhìn Cự Giải, một tay vân vê lọn tóc, mi mắt hơi rủ xuống, dáng vẻ vừa quyến rũ lại vừa chọc tức người khác. "Lý do Nhân Mã hứng thú với cậu tới vậy."

"Ồ." Cự Giải nghiêng đầu, quét dọc cơ thể Thiên Bình từ trên xuống dưới trước khi thờ ơ đáp lời: "So với cậu thì quả thật là thế."

Từ cuối được ngân lên một cách cố ý, khoé môi của Thiên Bình khẽ giật.

Mặc dù trước đây chưa từng nói chuyện với Cự Giải, Thiên Bình tin chắc cả hai đều biết rõ về đối phương; chưa kể tới việc Nhân Mã và Cự Giải đã quen biết nhau từ nhỏ. Cự Giải rất ít khi nhờ vả Nhân Mã, nhưng "rất ít" không có nghĩa là chưa từng. Điều kì lạ là dù những chuyện ấy không hề liên quan tới mình, miễn nằm trong khả năng, Nhân Mã nhất định sẽ không từ chối. Trước đây Thiên Bình không quan tâm, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy điều đó rất thú vị. Đúng là có nghe bao nhiêu cũng chẳng bằng một lần trải nghiệm. Thiên Bình thừa nhận Cự Giải là một con rắn độc. Cậu ta khó hiểu và nguy hiểm, mọi người đều biết vậy, nhưng không ai biết cậu ta khó hiểu và nguy hiểm tới mức nào.

Tin đồn về nữ sinh vì cậu ta mà phải chuyển trường, có lẽ không hoàn toàn là một lời đồn vô căn cứ.

*

Kể từ sau khi Cự Giải ngồi bên cạnh Thiên Bình, từ góc lớp luôn toả ra một luồng khí u ám tới kì lạ. Thế nhưng bất chấp sự căng thẳng vô hình lan toả khắp lớp học, thầy Khương Tiêu vẫn dùng hai mươi phút còn lại để hoàn thành nốt việc sắp xếp chỗ ngồi. Thầy giải thích lý do rất kĩ càng, một số cặp bạn cùng bàn trông có vẻ không liên quan – qua lời nói của thầy Khương Tiêu lại trở nên vô cùng hợp lý. Như có một lực hút kì lạ, suốt hai mươi phút đó lớp D vô cùng tĩnh lặng, phần vì tò mò muốn nghe về khả năng của bản thân, phần vì hồi hộp không biết ai sẽ là người bạn cùng bàn sắp tới của mình.

Bảo Bình và Kim Ngưu được xếp ngồi cạnh nhau, ở ngay trên Thiên Bình và Cự Giải. Trong sách nói Bảo Bình học đều tất cả các môn, Kim Ngưu cũng không quá nổi trội ở bất kì môn học nào. Thầy Khương Tiêu cho rằng vấn đề của Bảo Bình nằm ở cách tiếp thu và áp dụng kiến thức quá máy móc, đổi lại Kim Ngưu dù không có khả năng ghi nhớ như Bảo Bình, cậu giỏi hơn trong việc sử dụng những gì giáo viên dạy theo cách riêng của cậu; cũng có nghĩa lợi thế của Kim Ngưu nằm ở việc hệ thống hoá các kiến thức nhận được. Kim Ngưu có thể hướng dẫn cho Bảo Bình điều đó và đổi lại, Bảo Bình có thể dễ dàng chỉ ra lỗi sai của Kim Ngưu trong những cách làm ngắn gọn mà cậu nghĩ ra, hay là những công thức mới do chính cậu sáng tạo. Dựa vào đó, cả hai sẽ có thể tạo ra được những cách giải riêng của mình.

Về vị trí ngồi, lớp trưởng cần ngồi ở nơi có thể quan sát cả lớp, và Kim Ngưu thì phải tránh xa cửa ra vào – cậu sẽ gây rắc rối nếu ngồi ở vị trí có quá nhiều nữ sinh nhìn thấy. "Điều quan trọng hơn." Thầy Khương Tiêu nhấn mạnh. "Thầy tin là hai đứa đủ kiên nhẫn và khôn ngoan để giúp đỡ Thiên Bình và Cự Giải bên dưới. Mấy đứa cũng từng là bạn cùng lớp mà, phải không?"

Kiên nhẫn là Bảo Bình, khôn ngoan là Kim Ngưu. Thiên Bình và Cự Giải khá khép mình và có cái tôi lớn, tất nhiên sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự trợ giúp của những học sinh khác, thậm chí còn có thể doạ sợ bọn họ. Khương Tiêu không nói hết những lời đó, thầy lấp lửng như thể muốn cho bọn họ có cơ hội suy nghĩ.

Bạch Dương và Song Tử được xếp ngồi cạnh nhau ở bàn cuối dãy thứ hai, bên cạnh Thiên Bình và Cự Giải. Khi nói tới hai người, thầy Khương Tiêu dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể, mặc dù ai cũng dễ dàng nhìn ra nét cười ở đuôi mắt thầy. Điều đó được để lộ một cách cố tình, Bạch Dương nghĩ vậy khi thầy Khương Tiêu nhìn thẳng vào mắt mình.

"Các em có lợi thế ở những môn năng khiếu, và một người thậm chí đã được tuyển thẳng. Tôi không khuyến khích chuyện bỏ bê việc học, nhưng tôi nghĩ rằng hai đứa nên tập trung vào những môn lợi thế của mình hơn. Ừ thì, hai đứa chỉ cần không gây ảnh hưởng tới các bạn là được, sẽ có những yêu cầu về kết quả học tập khác cho các em."

Tới khi đã quá tiếng chuông hết tiết gần năm phút, thầy Khương Tiêu mới kết thúc tiết dạy đầu tiên của mình và không chút lưu luyến cầm cặp sách bước ra ngoài. Vào khoảnh khắc ngắn ngủi khi chiếc cặp sách được nâng một cách nhẹ bẫng ra khỏi mặt bàn, học sinh lớp D chợt nhận ra đó thực chất chỉ là một chiếc cặp rỗng. Ngoài những giấy tờ đã phát, thầy ấy không mang theo bất kì thứ gì bên mình cả.

*

Cự Giải đẩy ghế đứng lên, cậu là người đầu tiên ngay sau thầy Khương Tiêu bước ra khỏi lớp.

Hành lang sớm đã trở nên ồn ào, đặc biệt là khu vực bảng tin của trường. Chỉ có hai thông báo được dán ở trên đó: Đại hội thể thao và bài kiểm tra toàn khối, Cự Giải nghiêng đầu, cũng chỉ có ngần ấy thông tin, bọn họ đọc đi đọc lại để làm gì? Cậu vuốt ngược những lọn tóc rơi xuống mi mắt ra phía sau, sải bước rất nhanh về phía trước. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đột nhiên Cự Giải hơi nghiêng người sang bên trái như đang tránh né điều gì đó, rồi rất nhanh, nhanh tới nỗi hành động đó dường như bị số lượng học sinh ở hành lang nhấn chìm, Cự Giải đặt tay lên đỉnh đầu người kia, kéo một đường dài từ nơi cao nhất xuống tóc mái. Những lọn tóc rơi qua kẽ ngón tay tạo nên cảm giác mềm mại vô cùng.

"Anh thua rồi."

Khoé môi cậu nâng lên, lộ ra niềm vui trẻ con như khi nhận được quà. Giây phút ấy trông Cự Giải đơn thuần tới lạ.

Rồi cũng rất nhanh, chìm trong dòng người đông đúc xung quanh bảng thông tin, Cự Giải biết mất, chút khoảnh khắc ngắn ngủi kia dường như xảy ra ở một chiều không gian khác, ở một nơi mà chỉ có hai người tồn tại.

Người kia thu tay về từ không trung, khẽ "xì" một tiếng. Khi anh quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của một nữ sinh đang ghim chặt vào cơ thể mình, một ánh mắt gần như là chất vấn.

Xử Nữ vốn định dời mắt đi, nhưng nụ cười của người trước mặt đã níu cô lại.

*

"Giờ nghỉ trưa sao?" Bảo Bình dí sát mặt vào bảng thông tin trường, thậm chí mi mắt đã cọ lên mặt giấy nghe được những tiếng loạt soạt rất khẽ. Sau khi xác nhận được thông tin, cô nàng mới dựng thẳng lưng, trở về vị trí cũ rồi thở dài một tiếng. "Đúng là giờ nghỉ trưa rồi."

Bảo Bình chậm chạp bước về phía trước, vẻ mặt tràn đầy suy tư. Ở phía sau, Song Tử, Bạch Dương, Sư Tử cùng Ma Kết bước theo cô, bầu không khí náo nhiệt hơn hẳn so với sự tĩnh lặng nơi Bảo Bình.

"Cái gì? Thật á? Talent Scout? Sao bây giờ cậu mới kể với bọn tớ?"

"Thì tớ mới nhận được tin ngày hôm qua thôi mà. Bạch Dương, cậu đừng có hét to như thế được không? Đây là tin tuyệt mật đấy!"

"Cái gì? Thế sao Ma Kết lại biết trước bọn tớ?"

"Cậu ta đoán được." Song Tử bĩu môi, nhìn sang Ma Kết đang vừa đi vừa đọc sách, chính là quyển Vật Lý cao cấp rất dày kia. Sau giờ nghỉ trưa hôm nay Ma Kết sẽ có một buổi học đội tuyển ở phòng thí nghiệm của trường.

Bạch Dương hạ giọng, tiến sát về phía Song Tử, thế nhưng vẫn không giấu nổi sự phấn khích trong lời nói: "Thế nào, cậu có tham gia không? Chắc chắn là có rồi phải không? Cậu sẽ được xuất hiện trên truyền hình đó, rồi cả nước sẽ biết đến cậu, cậu sẽ nổi tiếng sớm thôi! Đến lúc đó đừng quên tớ nhé."

Sư Tử ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Song Tử, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu còn có nhiều cơ hội để nổi tiếng sau này." Sư Tử ném quả bóng rổ trên tay về phía Bạch Dương. Theo phản xạ, Bạch Dương lập tức lùi về phía sau, giơ tay đón lấy quả bóng một cách dễ dàng; nhưng ngần ấy thời gian cũng đủ để Sư Tử kéo Song Tử sang vị trí của mình, bản thân thì đứng chắn giữa Bạch Dương và Song Tử. "Đừng nghe tên ngốc đó ba hoa." Sư Tử nói bằng giọng trấn an, phớt lờ vẻ mặt tổn thương của Bạch Dương ở bên cạnh. "Cậu mới mười tám tuổi thôi, nếu cậu chưa sẵn sàng để nổi tiếng, vậy thì đừng do dự."

Việc Song Tử nổi tiếng chỉ sau một đêm khi video hát trong ngày khai giảng của cô được đăng tải trên trang web của trường tất nhiên Sư Tử biết. Dù cô có chậm chạp trong việc cập nhật tin tức tới đâu, miễn là việc liên quan tới gia đình và bạn bè, qua tai Sư Tử đều trở nên rõ ràng tới lạ. Thế nhưng điều cô để ý không phải chỉ là những lời khen có cánh của cộng đồng mạng, mà tất nhiên cả những lời dèm pha, những đánh giá có thể đúng, có thể sai, nhưng được bình luận một cách tiêu cực của một bộ phận những kẻ thậm chí còn chưa từng gặp Song Tử.

"Tớ biết với thực lực như hiện tại, việc trở nên nổi tiếng chỉ là may mắn." Song Tử thở dài. "Tớ sẽ không tham gia đâu, ít nhất thì tớ cũng phải thi đỗ Học viện Âm nhạc đã."

"Hả!? Sao lại không..."

Bạch Dương chưa nói hết câu đã lập tức im bặt khi bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm của Sư Tử. Sư Tử vỗ vỗ đầu người bên cạnh, hài lòng nói: "Tốt, suy nghĩ được như vậy là tốt rồi."

Bạch Dương "xì" một tiếng. "Hai cậu bằng tuổi nhau đấy, trông cứ như mẹ con vậy."

"Bỏ qua chuyện này, nói về thầy Khương nhỏ của các cậu đi." Sư Tử rẽ câu chuyện sang một hướng khác. Lúc này cả năm người đã ra tới sân trường, Sư Tử dừng lại, nhét tiền vào máy bán nước tự động đang đứng im lìm ở dưới chân cầu thang. "Bây giờ thì tớ công nhận thầy ấy là một giáo viên đặc biệt." Cô nhận xét khi cúi đầu nhặt lon coca vừa được máy bán nước chậm rãi đẩy xuống. Lon coca mát lạnh trong tay Sư Tử, cô lắng nghe tiếng xèo xèo của bọt khí trước khi nuốt xuống một lượng nước lớn.

Ở bên cạnh, Bảo Bình đã thoát ra khỏi thông báo "Giờ nghỉ trưa họp cán bộ lớp" vừa đọc được trên bảng tin của trường, vừa chống cằm vừa đăm chiêu suy nghĩ.

"Thầy ấy rất quan tâm tới các cậu." Lần này tới lượt Ma Kết – người vẫn ôm quyển Vật Lý cao cấp kể cả khi đang sải bước tới khu thể chất lên tiếng. "Quyển sách đó nói đúng, ít nhất là về ba cậu, tớ ngạc nhiên vì thầy ấy có thể tìm hiểu kĩ tới vậy đấy."

"Thầy ấy biết từng cuộc thi tớ tham gia, thậm chí còn nhận xét được sự tiến bộ của tớ qua các năm." Bảo Bình nói. "Tới giáo viên piano của tớ cũng không làm được điều đó!"

Song Tử, lúc này cũng gạt đi những suy nghĩ về chương trình Talent Scout mới vừa nãy vẫn còn quẩn quanh trong đầu, bị cuốn theo nội dung cuộc nói chuyện mà hăng hái bổ sung thêm: "Và tớ cũng chưa từng nói với ai về việc tớ thích nhạc hí kịch hay thần tượng Whitney Houston." Rồi cô dừng lại một lúc như thể đang suy nghĩ điều gì đó, ngước đôi mắt ngây thơ nhìn sang Sư Tử đang đứng ở bên cạnh. "Hay là tớ nói rồi nhỉ?"

"Cậu nói rồi." Sư Tử ném cho Song Tử một ánh mắt khinh thường. "Ít nhất là nói với bọn tớ."

"Nhưng cậu ấy chỉ nói với chúng ta thôi đúng không? Cả tớ cũng vậy, thầy ấy không chỉ biết thần tượng của tớ, mà còn biết tỉ lệ ghi điểm trong từng giải đấu của tớ kể từ khi tớ còn học cấp hai." Bạch Dương sốt sắng xen vào, cùng lúc đó đưa ngón tay ra trước mặt nhẩm đến. "Còn cái gì mà... tỉ lệ 1:10, thầy ấy phân tích cái gì đó về khả năng nhận rủi ro trong cách dẫn bóng của tớ, những kiến thức mà thậm chí tớ còn chẳng hiểu được."

Ma Kết gật gù: "Thầy Khương Tiêu viết tất cả những điều ấy lên sách sao?"

Song Tử lắc đầu: "Không phải, trên quyển sách có ghi tên từng người. Những thông tin chi tiết như thế được viết ở trang cuối, một hàng dài toàn chữ là chữ những lời khuyên của thầy ấy, có lẽ là cho từng người." Rồi nghĩ tới thứ gì đó, Song Tử đột nhiên cười ngốc. "Thầy ấy thậm chí còn biết tiểu thuyết ngôn tình ưa thích của Trần Thiến là Tôi và thiếu gia ác ma hoán đổi trong một ngày. Nghe tên đã thấy cẩu huyết, các cậu đọc qua bao giờ chưa?"

Bảo Bình dùng vẻ mặt "đừng nói chuyện với tớ" để đáp lời.

"À, phải rồi Bảo Bình, lát nữa mấy giờ cậu phải tới phòng hội học sinh?" Ma Kết gấp quyển sách trên tay hỏi. "Tớ sẽ đi cùng cậu, tớ phải gặp Song Ngư để lấy vài đề Vật Lý."

"Mười lăm phút nữa." Bảo Bình bật màn hình điện thoại lên nhìn. "Có kịp không nhỉ?"

Bạch Dương nhún vai. "Nếu bọn họ tới đúng giờ thì chắc sẽ xem được năm phút đầu đó."

"Ồ, cậu thiêng lắm." Sư Tử vỗ vỗ vai Bạch Dương. "Bọn họ tới rồi."

Trong lúc mải nói chuyện thì năm người đã tới nhà thể chất từ bao giờ. Vừa đến gần, mùi mồ hôi thoang thoảng đã quanh quẩn bên mũi họ, và năm người dễ dàng cảm nhận được không khí rực lửa của những trận đấu thể thao, hay nói đúng hơn là hương vị tuổi trẻ – một bầu không khí đầy nhiệt huyết và cháy bỏng chỉ có ở Tư Đường.

Học sinh trường cao đẳng thể thao đã tới Tư Đường vào giờ nghỉ trưa ngày hôm nay, và đội bóng rổ nam có một trận giao hữu nhỏ với bọn họ. Bảo Bình, Ma Kết và Song Tử là những người bị kéo tới, đây là chuyện khá bình thường mỗi khi có một trận bóng rổ được tổ chức tại Tư Đường. Thường thì Sư Tử sẽ hăng say quan sát trong khi Song Tử liên tục hỏi về những anh chàng đẹp trai có mặt trên sân. Ma Kết vốn không quan tâm tới những gì diễn ra ở khu nhà thể chất, cậu ngồi đó như người vô hình với máy tính và đống đề Vật lý trên tay; tương tự là Bảo Bình – người luôn thờ ơ theo dõi trận đấu trong khi đeo tai nghe, để vừa học Tiếng Anh và đôi lúc là ghi nhớ nhạc phổ.

"Đi đây." Bạch Dương vẫy tay chào bốn người còn lại lúc này đã yên vị ở một hàng ghế ngồi rất gần sân bóng rổ, trong khi vừa nhảy chân sáo vừa đập bóng bước vào sân. Cậu mỉm cười, không quên nháy mắt đầy ẩn ý với Sư Tử. "Đội trưởng, có gì muốn nói trước khi tớ ra trận không?"

"Đã bảo đừng gọi tớ là đội trưởng, tớ không phải là đội trưởng của cậu." Sư Tử cau mày, thở dài. "Dù là giao hữu cũng đừng để mất mặt đội bóng rổ Tư Đường đấy."

"Đã rõ."

Bạch Dương cười nhăn nhở trước khi quay lưng đi thẳng.

Bảo Bình: "..."

Ma Kết: "..."

Song Tử: "..." Bọn này vô hình hả?

Thế nhưng Song Tử còn chưa kịp lên tiếng càu nhàu, vừa lúc đó, từ trên đỉnh đầu bọn họ phát ra một tiếng cười lặng lẽ, vừa thâm trầm lại vừa ngọt ngào: "Quan hệ của hai đứa tốt thật đấy."

Song Tử ngước mặt lên, phát hiện ở trước mặt có hai người: một nam, một nữ không biết đã đứng đó từ bao giờ. Thế nhưng điều cô quan tâm tất nhiên không phải là giới tính của họ, điều cô quan tâm là...

"Con mẹ nó, thần tiên tới rồi!" Song Tử bám áo Bảo Bình cũng đang há hốc miệng ở bên cạnh, vô thức buông ra một câu chửi thề. Nhan sắc này không thể nào là của phàm nhân được!

"Anh Mặc Nhiên? Chị Yên Tử?"

Sư Tử ngước mắt, đôi đồng tử mở to khi nhận ra hai người đang đứng trước mặt mình. Cô vội vã bật dậy, hành động có chút bối rối, vừa nói vừa lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách vừa đủ với Mặc Nhiên đang mỉm cười dịu dàng.

Mặc Nhiên? Yên Tử?

"Đó có phải đàn anh mà Sư Tử rất ngưỡng mộ không?" Song Tử kéo Bảo Bình lại gần, thẫn thờ hỏi.

Bảo Bình gật đầu, miệng vừa há ra đã vội vã khép lại. "Đẹp trai thật đấy. Tớ mới nghe Sư Tử miêu tả thôi, hôm nay là lần đầu tiên được gặp người thật." Bảo Bình dụi dụi mắt. "Xin lỗi Bạch Dương nhưng mà... Tớ nghĩ Sư Tử sẽ thích kiểu con trai như thế này hơn."

"V-Vậy còn..." Song Tử đưa tay quệt ngang miệng. "Vậy còn mỹ nhân ở bên cạnh thì sao? Là chị họ của Sư Tử đúng không? Ôi mẹ ơi, chị ấy còn xinh hơn cả trên ảnh! Tớ cong mất..."

Ma Kết ở bên cạnh nhấc mi mắt, nhìn dáng vẻ há hốc mồm của cả Song Tử và Bảo Bình, chán nản lắc đầu. "Bảo Bình, đi thôi, sắp tới giờ rồi đấy."

Bảo Bình giật mình, quay ra nhìn Ma Kết, mất một lúc lâu mới hiểu cậu đang đề cập tới chuyện gì. "À, ừ, thì đi." Cô trả lời một cách bâng quơ, sau đó lại quay ra vỗ vỗ vai Song Tử, hạ giọng thấp nhất có thể như sợ bị người khác nghe thấy. "Lát nữa nói với Sư Tử hộ tớ nhé, tớ... cậu ấy đang nói chuyện với đàn anh và đàn chị, cứ để cậu ấy nói chuyện đi. Tớ không muốn làm phiền bọn họ."

Ma Kết: "Các cậu bị điên à?"

*

"À, ra vậy, là đàn anh của đàn anh sao?"

Lúc này Mặc Nhiên và Yên Tử đã ngồi xuống bên cạnh Sư Tử. Song Tử giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ mỗi lúc một sâu, khi nhận ra thì phát hiện ba người bọn họ đang nói chuyện gì đó.

"Ừ, anh ấy vừa tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, về nước vào tuần trước. Cũng rất thích bóng rổ, có điều lại bị gia đình phản đối."

"Tháng trước khi về nước bọn anh từng gặp nhau, anh ấy nói muốn chơi bóng rổ lại nên anh đã giới thiệu cho anh ấy trận giao hữu này. À, phải rồi, sở dĩ là vì anh ấy cũng từng theo học Tư Đường." Mặc Nhiên dừng một chút, sau đó liền nhoẻn miệng cười. "Giống như chúng ta vậy."

Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh ba từ cuối.

Song Tử không biết có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng hai từ "chúng ta" được thoát ra nhẹ bẫng khỏi khuôn miệng của người kia thực sự quá ngọt ngào! Suýt chút nữa Song Tử đã bị nụ cười của đàn anh đánh gục, nếu như cùng lúc đó cô không đồng thời cảm nhận được một luồng khí âm u đang chiếu thẳng về phía mình. Song Tử quay mặt, phát hiện ra cách đó mười bước chân Bạch Dương đang nhìn chằm chằm về phía này, quả bóng rổ trên tay bị bóp chặt tới nỗi dường như nhìn thấy được những vết lõm tối màu trên đó.

"Em hiểu rồi. Anh Mặc Nhiên, vậy người đó đang mặc áo số mấy thế?"

Song Tử: "S-Sư Tử, nhìn kìa..."

Song Tử run rẩy kéo áo người bên cạnh, cắt ngang lời nói của Sư Tử. Sư Tử hơi giật mình, ngạc nhiên quay ra nhìn cô: "Sao thế? Ơ, Bảo Bình với Ma Kết đâu?"

"Chuyện đó quan trọng sao? Cậu không cảm thấy gì ư? Cậu không cảm thấy..."

Bóng râm đột ngột phủ lên đỉnh đầu hai người, cắt ngang những câu nói vì hoảng hốt mà loạn lên của Song Tử. Song Tử sợ hãi, vừa nhắm chặt mắt vừa lẩm bẩm hai từ "chết rồi". Có trời mới biết con cừu trắng kia khi nổi điên đáng sợ tới mức nào! Thế nhưng khi Song Tử cuối cùng cũng gom hết can đảm ngước mắt nhìn lên, người đang đứng trước mặt bọn họ lại không phải người mà cô đã nghĩ tới.

"Xin chào."

Một chàng trai với mái tóc vàng óng ả như nắng và nụ cười rạng rỡ tiến tới gần. Chiếc áo ba lỗ đặc trưng của các vận động viên bóng rổ ghi số mười bốn dính bết lại vì mồ hôi, để lộ những đường nét quyến rũ nhất có thể của một người đàn ông ở bên dưới, cùng với cơ ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Song Tử thấy hai má nóng bừng, cô thậm chí còn tượng tượng ra hơi thở của người kia đang thổi bên tai mình một cách đều đặn.

"Anh có thể biết tên của em được chứ?"

Người đó cất lời, ánh mắt nheo lại đầy dịu dàng. Đó là chất giọng êm ái như mặt nước vào ngày thu đẹp nhất, chẳng những không chút gợn sóng mà còn vô cùng thuần khiết, khiến cho bất cứ ai nghe được cũng phải vô thức trầm trồ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Sư Tử không chút do dự, khiến cho một vài giây ngắn ngủi Sư Tử cũng nghe tim mình hẫng một nhịp. Tròng mắt cô mở lớn, tựa như có một áp lực vô hình nào đó khiến cho cô theo phản xạ đáp lời: "Sư Tử, Mộc Sư Tử."

"Này anh kia, đừng có mà tiếp cận bạn gái..."

"Cảm ơn Sư Tử nhé, em có thể cho anh biết bạn nữ tóc ngắn ban nãy còn ở đây đã đi đâu rồi không?"

Hai luồng âm thanh cùng một lúc phát ra, có điều giọng nói của người nọ đã nhanh hơn một bước.

Song Tử trợn mắt, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top