Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Ngày khai giảng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Kim Ngưu nhấc lưng khỏi thành tường, vỗ vào vai cậu bạn mấy cái. "Giữ sức khoẻ đi, dù sao mày với Song Tử cũng đã từng biểu diễn bài này rồi, có thời gian thì nghỉ ngơi chút cũng được."

"Thôi khỏi, chỉ còn một năm cuối, chịu đựng thêm một năm nữa thôi là có thể thoát khỏi cái trường này được rồi."

Song Ngư cười cười, sau đó quay lưng bỏ đi, không chú ý tới vẻ mặt khác thường của người phía sau nữa."

Chap 2: Ngày khai giảng (2)

"Thôi được, cho các em một cơ hội." "Ác quỷ thiếu hai cái sừng" ở đối diện ngắm nhìn những gương mặt hoảng sợ đang cúi gằm xuống đất, cảm thấy vừa thoả mãn lại vừa có chút đáng thương, rốt cuộc cũng chỉ đành nhỏ giọng cất lời. "Chỉ cần một trong số các em đọc được điều thứ bảy mục một kia, coi như tất cả cùng miễn tội."

Đám trẻ ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy hoảng sợ và lo lắng. Sau một hồi xì xào bàn tán, những gương mặt non nớt dần xịu xuống, giống như đã chấp nhận số phận bị trừng phạt, còn hơn là phải đứng mãi ở đây để làm trò cười cho mọi người.

Đã qua một lúc lâu mà vẫn không có ai trả lời, Thiên Yết âm thầm quét mắt một lượt, cuối cùng không đợi được mà lặng lẽ thở dài. "Bỏ đi, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, lần lượt đọc tên và lớp..."

"Hội phó, hội phó, đợi đã!"

Một giọng nói trong trẻo vút cao lên, Thiên Yết có chút ngạc nhiên quay đầu, bắt gặp nữ sinh có bím tóc được buộc gọn hai bên đang mỉm cười rạng rỡ. Chính là nữ sinh kể chuyện rất hăng say vừa rồi, Thiên Yết nhớ rõ tên gọi của cô bé, Tiểu Đồng Đồng.

Tiểu Đồng Đồng sợ trễ thêm một giây nữa sẽ thực sự bị ghi tên vào sổ học sinh, vội vã gật đầu chắc nịch. "Hội phó, em đọc được."

Thiên Yết buông bút, khoé môi có chút cong lên, nhưng sự thay đổi này rất nhỏ và cũng rất nhanh, cho nên ngoài Xử Nữ đang đứng ngay bên cạnh ra thì không ai có thể nhìn thấy. Thiên Yết quay đầu nhìn Xử Nữ, Xử Nữ chỉ dịu dàng mỉm cười.

Thiên Yết gật đầu ra hiệu cho Tiểu Đồng Đồng tiếp tục. Tiểu Đồng Đồng chỉ đợi có thế, lập tức đọc to, âm thang lớn tới nỗi gần như có thể vang vọng khắp hội trường lớn. "Điều thứ bảy mục một, nội quy học sinh trường trung học phổ thông Tư Đường: Không túm năm tụm ba, không nói xấu, không chỉ trỏ, không gán ghép, không bịa đặt, không lan truyền những thông tin xấu cũng như bất kì hành vi nào làm ảnh hưởng đến danh dự của học sinh và giáo viên trong trường."

Sau khi Tiểu Đồng Đồng dứt lời, có thể nghe thấy tiếng cười ồ ồ cùng với tiếng vỗ tay tán thưởng của một số học sinh trong trường. Nhưng cha mẹ sinh cô da mặt dày tới nỗi dùi đâm không thủng, cho dù như thế cũng chỉ mỉm cười thật tươi đáp lại.

Tiếp tục nói đến Thiên Yết, lần này trên gương mặt của cô thực sự đã có một nụ cười trọn vẹn.

"Rất tốt. Tên là gì? Đã biết lớp của mình chưa?"

Tiểu Đồng Đồng bắt chước những người trong quân đội dựng thẳng lưng mà đáp. "Biết ạ. Em là Tiểu Đồng Đồng, học sinh lớp 10C. Chủ nhiệm năm nay là thầy Trần, dạy môn Toán."

Tiếng cười lại nổi lên rầm rộ. Thiên Yết có vẻ hài lòng gật đầu, đẩy gọng kính đen đang trượt trên sống mũi lên cao hơn một chút. "Biết rõ nội quy trường lại vẫn cầm đầu gây rối, tội này nên xử lí như thế nào cho đáng?"

Tiểu Đồng Đồng: "..."

"Thôi được rồi, nói lời phải giữ lời." Thiên Yết, cuối cùng trước con mắt mong chờ của những học sinh lớp 10 kia cũng gấp quyển sổ lại, bấm bút, sau đó nở một nụ cười dịu dàng. "Cẩn thận lời nói của các em. Đây không phải là trường cấp hai của các em nữa, ngày hôm nay ở đây các em đã là học sinh của Tư Đường. Nhập gia, tuỳ tục."

"Vâng ạ!"

Mười mấy học sinh đồng thanh đáp, trong đó giọng của Tiểu Đồng Đồng vẫn là vang và lớn nhất. Thiên Yết gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa đi về phía cánh gà tiếp tục công việc của mình, để lại những gương mặt non nớt đang lén lút thở dài ở phía sau.

Thiên Yết đi rồi, nhưng Xử Nữ thì vẫn còn ở đó. Lúc này Tiểu Đồng Đồng mới nhanh nhẹn kéo vạt áo cô, giọng nói có phần nhỏ hơn, nhưng đủ để cho đám học sinh vừa đứng hóng hớt ở đây nghe thấy. "Cảm ơn chị nhiều, không có chị giúp đỡ chắc tụi em chết mất."

Tiểu Đồng Đồng lén lút trả lại cho Xử Nữ chiếc điện thoại vẫn luôn được giấu phía sau lưng. Xử Nữ mỉm cười gật đầu. "Có thể học thuộc trong thời gian ngắn như vậy, trở thành học sinh lớp A cũng là chuyện sớm muộn thôi."

"Thật sao? Cảm ơn chị, có điều em cảm thấy ở lớp C cũng rất tốt. Haha, nói thế này có hơi xấu hổ, nhưng thực ra em có thể thi vào Tư Đường đã là một kì tích rồi." Tiểu Đồng Đồng gãi đầu cười khì, hai bên má bỗng dưng xuất hiện một lớp phấn màu hồng nhạt.

Tiểu Đồng Đồng không chú ý tới vẻ cứng đờ thoáng qua trên gương mặt Xử Nữ. Thế nhưng rất nhanh sau đó cô đã trở lại dáng vẻ dịu dàng ban đầu, chậm rãi gật đầu nói. "Các em mới vào trường có thể không biết, nhưng Thiên Yết tuy là có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng nếu gặp khó khăn mà không thể nói với ai thì cứ đến tìm cậu ấy. Không có ai giúp đỡ các em tận tình hơn Thiên Yết đâu. Hội phó của chúng ta nhan sắc như hoa, bản tính lương thiện mà."

Bọn trẻ khẽ cười thầm, hình như không dám lớn tiếng sợ đánh động tới vị hội phó "lương thiện" kia.

Xử Nữ dõi theo gương mặt của chúng, đôi mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm, trước khi rời đi còn nhẹ nhàng nói với chúng sáu từ: "Chào mừng đến với Tư Đường."

"Quãng thời gian sau này sẽ còn gặp lại nhau, tới lúc đó mong được mấy đứa giúp đỡ thêm nhé."

Những thiếu niên mười lăm tuổi khi ấy bị sự ngọt ngào kia khiến cho đỏ bừng mặt mũi, trong lúc đó ai ai cũng thầm nghĩ, "nhan sắc như hoa, bản tính lương thiện" có phải hay không đang nói đến nữ sinh dịu dàng kia, chứ không phải hội phó hội học sinh chỉ cần xuất hiện đã khiến người ta phải rùng mình.

*

"Cái bài sớ dài tới mấy chục trang như vậy ai mà thuộc nổi chứ." Bảo Bình từ khu vực của học sinh lớp 12 tựa người lên lưng ghế phía trước, cười thích thú trước một màn kịch hay vừa được thưởng thức. "Nhưng trông vẻ mặt Thiên Yết lúc đó, có lẽ cậu ấy cũng thừa biết Xử Nữ ở đằng sau đã lén lút giúp tụi nó."

"Vì vậy nên cậu ấy mới là Thiên Yết mà." Sư Tử ở phía trên quay nửa đầu, cùng lúc đánh vào cánh tay đang bám chặt lưng ghế của Bảo Bình. "Bỏ ra, cậu sắp bẻ gãy ghế của tớ rồi đấy."

"Ghế của lớp A các cậu chẳng lẽ mềm hơn ghế của lớp D bọn tớ chắc."

Bảo Bình bĩu môi lẩm bẩm. Xưa nay lớp A và lớp D luôn được xếp ngồi trên dưới trong các buổi lễ của trường, cho nên may mắn thế nào bốn người bọn họ mặc dù không còn học chung lớp, trong lễ khai giảng vẫn là một người ở hàng ghế trên một người ở hàng ghế dưới, khoảng cách địa lý không đáng kể. Thứ đáng kể chính là khoảng cách tâm lý, từ cách mà giáo viên tới học sinh lớp A nhìn bọn họ, Bảo Bình trong ngày trở lại trường đầu tiên đã bị nhìn cho tới phát điên rồi.

Tất nhiên, lòng tự trọng của bạn học Lục lớn hơn Song Tử, bị đánh giá như thế ắt sẽ cảm thấy khó chịu. Nói chuyện với Sư Tử một hồi, Bảo Bình tự nhiên cảm thấy không thể lãng phí thời gian quý giá của mình, liền ngay tại chỗ lôi giấy bút ra học.

Song Tử với lòng-tự-trọng-thấp-hơn-Bảo-Bình chứng kiến hành động này của cô bạn, vừa nhai que cay trong miệng vừa kinh hãi thốt lên: "Cậu điên rồi đúng không?"

"Nhất định trong hai tháng nữa phải lên được lớp C, nếu không tớ thề sẽ thành ma ám cái trường này." Bảo Bình không nhìn cô bạn, nhưng tiếng loẹt xoẹt của giấy bút cũng đủ khiến Song Tử ở bên cạnh phải bật cười.

Hai tháng sau bọn họ có bài kiểm tra xếp lớp đầu tiên của năm học. Ở Tư Đường, học sinh lớp 12 có tổng cộng bảy lần thi thử, trong đó có ba lần thi sẽ tráo đổi học sinh giữa các lớp. Học sinh không đạt điểm chuẩn của lớp sẽ bị chuyển xuống lớp dưới, và tương tự, được chuyển lên lớp trên nếu đạt hoặc vượt quá số điểm chuẩn của lớp đó. Đây cũng là lý do mà danh sách lớp sẽ được thay đổi và cập nhật liên tục. Song Tử không thích quy định này chút nào, cô nghĩ đến viễn cảnh cả Sư Tử, Ma Kết và Bảo Bình đồng loạt bỏ cô đi, mặc dù nói là cô không mấy quan tâm đến thành tích học tập vì bản thân cũng là học sinh năng khiếu, nhưng nếu bảng điểm quá thê thảm thì sẽ bị phụ huynh la rầy. Song Tử vô tư như thế nào cũng là con gái ngoan, sao cô có thể khiến bố mẹ phiền lòng được chứ?

Nỗi chán chường khuếch trương cùng với cơn đói bụng bên trong cô, Song Tử thở dài một tiếng, cầm ba chiếc que cay còn lại trong bịch cho vào miệng.

"Trong hội trường không được ăn vặt, cậu cũng dũng cảm đấy nhỉ?"

Song Tử phất tay, vừa nhai nhai vừa chán nản đáp: "Không phải cậu vừa nói nội qui trường giống như bài sớ sao? Dài tới vậy, vi phạm một hai điều thì ảnh hưởng gì chứ..."

Song Tử: "..." Không đúng, đây là giọng con trai mà?

"Ồ."

Người đang đứng bên cạnh Song Tử nhếch môi, tạo thành một tiếng ngân rất khẽ đủ khiến cô rùng mình. Song Tử quay mặt ra, bắt gặp một thiếu niên toàn thân mồ hôi ướt sũng, chiếc áo sơ mi dính bết lại trước ngực, ánh mắt dò xét nhìn cô, ánh sáng phản chiếu trên chiếc violin của cậu ta khiến Song Tử chói mắt. Song Tử thầm nghĩ, cái này mà đập vào đầu chắc sẽ đau lắm.

"Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó, bây giờ cậu ra cánh gà chuẩn bị một chút đi."

"Hả? Không phải đã nói trước rằng hôm nay không có tiết mục nào của tớ sao?" Song Tử ngạc nhiên đáp.

"Đáng ra là thế, nhưng Điềm Linh gặp chút chuyện không thể tới. Mà tiết mục thứ ba của cậu ấy rất quan trọng, đã bàn trước với ban giám hiệu nhà trường rồi, không đổi được."

"Là bài gì thế?"

"Gió nổi rồi của Châu Thâm."

"Không phải Song Ngư, thế thì cậu tìm Tiêu Đình hay Thời Cảnh thay thế cũng được mà. Hai người bọn họ đều biết bài này, hơn nữa cũng từng biểu diễn qua rồi." Song Tử cười khổ. "Hôm nay không được đâu, tớ vừa tụt xuống lớp D đó, tâm trạng không tốt."

Nam sinh tên Song Ngư ổn định hơi thở một hồi, sau đó thành thật nhìn Song Tử đáp. "Bọn họ phối hợp với tớ không tốt bằng cậu."

Hoàng Song Ngư xuất hiện cũng kéo theo ánh nhìn của những học sinh trong phạm vi xung quanh đó. Sau khi cậu nói xong câu này khu vực của bọn họ bắt đầu nổi lên tiếng xì xào cũng như tiếng cười thích thú. Song Tử thở dài chẳng muốn giải thích, còn Bảo Bình ở bên cạnh lại nhìn Sư Tử phía trên với ánh mắt "Tớ đã nói rồi mà."

Chỉ có Ma Kết vẫn im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng. "Hội trưởng này, cậu cũng có chút... tự nhiên quá rồi đấy."

Song Ngư không để ý đến lời của Ma Kết, cậu nhìn về phía Song Tử, sau khi giải thích lý do mà đối phương vẫn không chịu hợp tác, tất nhiên chỉ còn một cách cuối cùng. "Cậu lấy công chuộc tội đi, ngày hôm nay cậu ăn vặt trong hội trường xem như tôi không nhìn thấy."

Song Tử bày ra vẻ mặt rất muốn chửi thề. "Mang đồ ăn vào hội trường là tội lớn như thế sao?"

"Mau lên, vẫn còn ba mươi phút cho cậu chuẩn bị đấy."

Lần này Song Ngư không nói thêm gì mà bỏ đi thẳng. Song Tử ở phía sau thở dài, cuối cùng vẫn là đứng dậy đi theo Song Ngư trong ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học xung quanh.

"Còn nhìn nữa cậu sẽ biến thành hươu cao cổ thật đấy." Bảo Bình ở phía trên đập nhẹ vào vai Ma Kết, thế nhưng chỉ nhận được cái lườm nguýt của cậu bạn.

Lúc này lễ khai giảng chuẩn bị bắt đầu, trên sân khấu ánh đèn được bật sáng rỡ, rèm đỏ ở hai bên cũng sẵn sàng để kéo ra, thế nhưng phía sau sân khấu lại là cảnh tượng còn náo loạn hơn cả bên dưới khán đài.

"Trang điểm nhẹ nhàng thôi, mười phút sau cậu tới phòng âm nhạc cùng tớ duyệt qua một lần tiết mục này."

Song Ngư, theo đúng nghĩa thả Song Tử cùng với chiếc violin của mình ở lại khu trang điểm, sau đó nhanh chóng rời đi mất, cũng không để ý tới ánh mắt muốn giết người của bạn học Châu. Lúc này lưng áo cậu đã ướt đẫm mồ hôi, Song Ngư rõ ràng không thể mặc chiếc áo sơ mi này nữa, phải nhanh chóng di chuyển đến phòng trang phục để thay đồ.

"Ồ, hội trưởng tới rồi đấy à?"

Trong phòng trang phục lúc này chỉ có duy nhất một nam sinh đang đứng tựa vào cửa sổ, trên tay là xấp giấy dày chi chít chữ, thoáng nhìn thấy Song Ngư thì mỉm cười thích thú. "Các lớp đều báo sĩ số học sinh ở đây rồi." Cậu đưa xấp giấy cho Song Ngư, ánh mắt cong cong không rõ đang nghĩ gì. "Mày xem, vẫn như năm trước, vỏn vẹn ba người."

Song Ngư nhận lấy, lật qua lật lại tập giấy một hồi, trước khi buông xuống một câu thở dài. "Cứ ghi tên vào sổ học sinh trước vậy."

Cả Song Ngư và nam sinh kia đều đã quen với sự vắng mặt của ba người này. Lần một thì không nói, lần hai nhắm mắt cho qua, nhưng đến lần ba, lần bốn, bọn họ không thể dựa vào mối quan hệ "bạn cùng lớp" mà bao che cho ba người này nữa, miễn cưỡng phải xử lí theo quy định trường.

Trong lúc đó, giọng đọc trầm khàn của thầy hiệu trưởng đã vang lên từ bên ngoài, có lẽ buổi khai giảng vừa được bắt đầu. Song Ngư không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng thay trang phục, mùi áo mới phả vào mũi khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

"Phải rồi Kim Ngưu, có nhìn thấy Thiên Yết đâu không?" Song Ngư cầm theo chiếc áo vừa thay định rời đi thì nhớ ra chuyện gì đó, liền quay đầu lại hỏi Hàn Kim Ngưu.

"Cậu ấy à?" Kim Ngưu chỉ ra đằng sau, Song Ngư theo hướng tay cậu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. "Ở dưới đó. Nhân Mã nhắn tin báo rằng cậu ta đang chờ Thiên Bình trang điểm, ít nhất mười lăm phút sau mới bắt đầu khởi hành được. Thiên Yết nói không muốn như lần trước bọn họ vừa bước vào đã khiến hội trường náo loạn cho nên sẽ đứng đợi, từ cổng sau đưa bọn họ vào."

Song Ngư nhớ lại trong lễ hội văn hoá năm ngoái khi Nhân Mã và Thiên Bình tới muộn ba mươi phút. Lúc bọn họ vừa bước vào cửa chính của hội trường, xui xẻo thế nào lại là lúc thầy hiệu trưởng đang đọc diễn văn, tất cả học sinh bên dưới đều vô cùng buồn chán. Cho nên một số nữ sinh ngồi gần cửa hò hét cuồng nhiệt vì nhìn thấy Nhân Mã đã tạo ra hiệu ứng đám đông, thu hút sự chú ý của cả hội trường, trong một khắc ngắn ngủi khiến buổi lễ bị gián đoạn mất mười lăm phút. Nhân Mã là nam sinh nổi tiếng nhất của Tư Đường, số nữ sinh theo đuổi cậu ta qua các năm chỉ có tăng chứ không bao giờ giảm.

Song Ngư nghe được lời vừa rồi của Kim Ngưu cũng gật đầu đồng tình. "Được rồi, tao tới phòng âm nhạc tập luyện chút."

Kim Ngưu nhấc lưng khỏi thành tường, vỗ vào vai cậu bạn mấy cái. "Giữ sức khoẻ đi, dù sao mày với Song Tử cũng đã từng biểu diễn bài này rồi, có thời gian thì nghỉ ngơi chút cũng được."

"Thôi khỏi, chỉ còn một năm cuối, chịu đựng thêm một năm nữa thôi là có thể thoát khỏi cái trường này được rồi."

Song Ngư cười cười, sau đó quay lưng bỏ đi, không chú ý tới vẻ mặt khác thường của người phía sau nữa.

*

Sư Tử nghiêng đầu, ánh đèn sân khấu vừa được bật sáng trong phần diễn văn cùng lúc tắt ngấm. Thông thường từ tiết mục thứ ba trở đi sẽ là phần văn nghệ do các câu lạc bộ chuẩn bị, tất nhiên cũng là phần văn nghệ được đông đảo học sinh trong trường ủng hộ nhất. Sư Tử lấy một tay đỡ cằm, tay kia vân vê lọn tóc dài còn thơm mùi dầu xả. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi sau đó, hội trường im ắng bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân. Khối 12 ngồi ở vị trí khá xa sân khấu, cho nên Sư Tử chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người đang chậm rãi cúi đầu. Ngay sau đó một tràng pháo tay rộn rã cất lên cùng những tiếng hò hét cổ vũ, mà náo nhiệt nhất là từ vị trí của học sinh khối 10.

Cô không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra người đứng trên sân khấu là Song Ngư và Song Tử.

Sư Tử là tiêu biểu cho dạng người "không nghe, không biết, không thấy". Một tin đồn lớn tới mức 99 phần trăm học sinh của Tư Đường đều đã biết, có thể thừa ra một phần trăm là Sư Tử chẳng hề hay biết gì. Không chỉ vì bản tính lơ đãng vốn có, mà còn vì trí nhớ ngắn hạn cũng như châm ngôn sống "Không quan tâm đến chuyện không phải của mình" đã theo cô suốt mười bảy năm này.

Mặc dù vậy, một người vô tâm như Sư Tử có thể biết Song Ngư và Song Tử là cặp đôi tin đồn nổi tiếng bậc nhất của trường cấp ba Tư Đường, là do Bảo Bình từng kiên nhẫn ngồi giải thích cho cô những hai tiếng đồng hồ về vấn đề này. Cái gì mà chênh lệch chiều cao lý tưởng, cái gì mà chung câu lạc bộ, cái gì mà motif nam lạnh lùng nữ năng động. Tóm lại, Sư Tử cũng chỉ nhớ được ở Tư Đường, bọn họ được yêu thích một cách đặc biệt.

Trong khi Sư Tử tự thán phục trí nhớ bản thân ở phía dưới khán đài, thì trên sân khấu lúc này, Song Ngư vừa hít một hơi thật sâu vừa dùng tay ra hiệu cho Song Tử, ngay sau đó tiếng piano da diết bắt đầu cất lên. Trong khoảnh khắc phá vỡ sự tĩnh lặng, âm thanh dịu dàng lặng lẽ khuếch trương và bao phủ hội trường rộng lớn, cùng lúc đó giọng hát trong trẻo của Song Tử bắt đầu vang lên, ngọt ngào giống như mật ong, từng chút từng chút rót vào tai người khác.

Sư Tử quét mắt một vòng quanh hội trường, phát hiện ngoại trừ nữ sinh đang hí hoáy ghi chép cái gì đó ở hàng ghế phía sau, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái tĩnh lặng như nín thở, sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng có thể phá hoại sự thành công của tiết mục này.

"Cậu không xem Song Tử biểu diễn à?"

"Hả?" Người đằng sau bị Sư Tử làm cho giật mình, suýt chút nữa đã buột miệng hét lớn. "Xem cái gì cơ?"

Sư Tử đánh mắt về phía sân khấu, Bảo Bình nhìn theo hướng cô chỉ, sau đó quay lại với vẻ mặt chán chường, vừa nhún vai vừa lắc đầu, lại tiếp tục hí hoáy ghi chép như chưa từng nghe thấy gì.

"Nếu có người bắt gặp thì cậu sẽ lên confession của trường ngay tối nay đấy." Sư Tử cười khổ nhìn cô. "Cậu luôn miệng nói muốn tránh xa những người nổi tiếng, nhưng hành động lúc nào cũng đi ngược lại đám đông. Ngày cả trường nhớ tên cậu chắc cũng không còn xa đâu."

"Nhớ tên tớ cũng được, giờ việc học quan trọng hơn, nếu nổi tiếng có thể giúp tớ được tuyển thẳng vào Học viện Âm nhạc thì tớ cũng không ngại nổi tiếng đâu."

"Cậu sắp bị chữ 'học' đè chết rồi đấy." Sư Tử bĩu môi nhìn người trước mặt liên tục nhẩm tính những bài toán dài cả trang giấy, thế nhưng sự chán nản khiến cô không kìm được mà tiếp lời. "Này, cậu nói xem, lễ khai giảng lần này Song Ngư sẽ còn lên sân khấu bao nhiêu lần nữa?"

"Không biết." Bảo Bình nhún vai. "Nhưng không dưới hai lần đâu, tính cả bài diễn văn cuối buổi lễ của đại diện học sinh. Hội trưởng là mặt hàng văn nghệ sáng giá, khai thác một hai lần thì Tư Đường nên phá sản từ lâu rồi mới phải."

"Cũng đúng..."

Sư Tử gật đầu đồng tình, lúc này bài hát trên sân khấu đã đến phần cao trào, cô không để ý Bảo Bình ở phía sau đang liên tục lẩm bẩm những con số kì lạ mà bắt đầu bị phần biểu diễn của Song Tử lôi kéo, toàn bộ sự tập trung đặt hết vào giọng hát trong trẻo của người phía trước.

"我曾難自拔於世界之大
Ta từng vật vã không thoát khỏi sự rộng lớn của thế giới này

也沉溺於其中夢話
Cũng từng đắm chìm trong những lời nói mơ mộng

不得真假 不做掙扎 不懼笑話
Không biết thật giả, không hề vùng vẫy, cũng chẳng sợ bị cười chê."

Cả hội trường bị cuốn hút theo sự tha thiết trong lời bài hát, khả năng truyền tải cảm xúc của Song Tử mãnh liệt tới mức Bảo Bình đang đau đầu trước đề toán cũng phải dừng bút một lúc để lắng nghe.

Sư Tử ở phía trên ngay lập tức nhận ra hành động nhỏ này của cô, từ bên dưới quay đầu về phía Bảo Bình thì thầm. "Sao? Song Tử nhà chúng ta có tố chất làm ngôi sao đấy chứ?"

Bảo Bình lần thứ hai bị doạ cho giật mình, suýt chút nữa đã dùng cây bút trên tay gây chiến với Sư Tử. "Cậu có bị điên không thế? Cậu không thể vỗ vai tớ một cách nhẹ nhàng rồi mới thì thầm cái gì đó được à?"

Sư Tử không đáp lời, chỉ cười hì hì rồi nhún vai. Bảo Bình cũng ngại nói gì thêm, cô đưa tầm nhìn trở lại phía sân khấu, vô tình bắt gặp ánh mắt của Song Tử cũng đang hướng về phía mình.

"短短的路走走停停
Đoạn đường ngắn ngủi hết đi lại dừng

也有了幾分的距離
Cũng đã có vài phần khoảng cách

不知撫摸的是故事 還是段心情
Chẳng biết những lời vỗ về là câu chuyện cũ hay một đoạn tâm tình

也許期待的不過是 與時間為敵
Có lẽ điều vẫn mong chờ cũng chẳng qua là có thể đối địch với năm tháng."

Bảo Bình hơi rướn người về phía trước nói nhỏ với Sư Tử. "Cậu có cảm thấy bài hát này nên được biểu diễn vào lễ bế giảng mới phải không? Năm học mới vừa bắt đầu đã khiến cho không khí tràn ngập sự quyến luyến, khí thế học tập của tớ bị hai người bọn họ thổi bay rồi."

"Vậy sao? Vậy là do sức tập trung của cậu chưa đủ tốt đó." Sư Tử còn đang chú tâm vào lời bài hát, bâng quơ đáp lời Bảo Bình.

Bảo Bình bĩu môi nhìn cô, quyết tâm vứt cả phần biểu diễn trên sân khấu và Sư Tử ra phía sau đầu, quay lại giải quyết nốt bài toán đang dang dở.

Đợi đến khi Bảo Bình giải xong bài toán thứ hai, những nốt ngân cuối cùng của bài hát cũng kết thúc. Tiếng vỗ tay nổi lên như sóng trào làm rung chuyển cả hội trường, hình như còn nghe được tiếng khóc thút thít của bạn học Tiểu Đồng Đồng ngồi cách bọn họ sáu, bảy hàng ghế. "Hay, hay quá!"

Song Ngư nắm tay Song Tử tiến lên một bước, cả hai cùng cúi đầu về phía khán đài. Ánh đèn sân khấu được bật lên, chiếu rọi gương mặt tươi cười của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top