Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Giáo viên chủ nhiệm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Song Tử đập đôi đũa xuống bàn, bắt chước dáng vẻ của các soái tỷ trong phim mà đưa tay vuốt tóc một cách đầy khoa trương. "Bổn cô nương muốn thi vào Học viện Âm nhạc, chỉ có kẻ ngốc mới để tâm tới những thứ tầm thường như điểm số thôi."

Bảo Bình cười thân thiện nhắc nhở Song Tử: "Bạn học Châu, nếu cậu không biết thì cậu vừa tát thẳng vào mặt tớ đấy.""

Chap 7: Giáo viên chủ nhiệm mới

Ngày khai giảng không có quá nhiều người trở về vào đêm muộn như Bảo Bình và Song Ngư. Kí túc xá chìm trong bóng tối, chỉ có vài ánh đèn vàng yếu ớt toả sáng qua tấm cửa kính trong suốt, không đủ mạnh để in bóng hai người lên mặt đất. Kí túc xá của Tư Đường không có giờ giới nghiêm, thế nhưng vẫn phải tắt đèn phòng sau chín giờ tối để tránh gây ảnh hưởng tới những người khác. Điều kiện cơ sở vật chất ở đây rất tốt, nếu không phải năm đó Tư Đường có chế độ tuyển thẳng cho mười học sinh nghệ thuật, mười học sinh thể thao và hơn năm mươi học sinh đạt giải các môn văn hoá trên toàn quốc, có nằm mơ Bảo Bình cũng không ngờ bản thân có thể thi đỗ ngôi trường top đầu cả nước này.

"Cậu sao?"

Bởi vậy sau khi nghe Song Ngư nói rằng cậu vào được Tư Đường cũng là nhờ học bổng âm nhạc, Bảo Bình đã rất ngạc nhiên mà đáp lời: "Cho nên đầu năm lớp 10 cậu nói chúng ta đã từng gặp nhau, chính là ở cuộc thi âm nhạc toàn quốc đó ư?"

Song Ngư nhìn Bảo Bình như muốn nói điều gì đó, thế nhưng ngập ngừng một lúc lâu cuối cùng lại quyết định im lặng. Khi Bảo Bình sắp bị ánh mắt chăm chú của cậu doạ cho xấu hổ mà quay người bỏ đi, Song Ngư mới đột nhiên mỉm cười, sau đó liền dời tầm nhìn sang nơi khác. "Cứ cho là vậy đi. Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, ngày mai còn phải đi học nữa."

Cậu vẫy tay chào Bảo Bình rồi lập tức quay đầu đi, Bảo Bình cũng chỉ kịp để lại một câu "tạm biệt" nhanh như gió thoảng. Kí túc xá nam và kí túc xá nữ cách nhau một quãng đường khá xa, thế nhưng bóng lưng của Song Ngư rất nhanh đã bị màn đêm nuốt trọn. Còn lại một mình, Bảo Bình vẫn ngẩn người nhìn lên khoảng không vô định trước mắt.

Cậu ấy nói "cứ cho là vậy" nghĩa là sao chứ? Bảo Bình chớp mắt, ngẫm lại, thái độ qua loa này của Song Ngư so với hai năm trước, khi Bảo Bình hỏi cậu câu này lần đầu tiên vẫn không thay đổi. Có điều cô thực sự không nhớ ra ngoài cuộc thi âm nhạc kia, bọn họ ở hai thành phố khác nhau, còn có thể gặp nhau ở đâu được nữa?

Tối hôm đó Bảo Bình không ngủ nổi, trong đầu cô cứ quanh quẩn hình ảnh Song Ngư cùng với cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ. Trước giờ số lần cô và Song Ngư nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù sao ngoại trừ việc Song Ngư là lớp trưởng ra thì hai người họ không có lí do gì phải giao tiếp với nhau cả. Thế nhưng chỉ mới vài phút trước, người kia đứng trước mặt cô, Bảo Bình cảm thấy ánh mắt Song Ngư chân thành tới nỗi cô còn cho rằng hai người đã quen nhau từ kiếp trước.

Bảo Bình biết mình đã suy diễn quá nhiều, mà nghĩ nhiều như vậy thì lần tiếp theo gặp Song Ngư chắc chắn sẽ rất xấu hổ. Cô đưa mắt nhìn vệt trăng in dài trên sàn nhà, căn phòng tối đen như mực chỉ còn tiếng thở đều đặn của cô và hai người bạn cùng phòng. Bảo Bình thở dài đầy phiền não, cô bật dậy, vò tung mái tóc được cắt ngắn một cách nham nhở của mình lên, sau đó hết sức chân thành đan hai tay vào nhau thờ nguyện với ánh trăng đang lấp ló phía sau chiếc rèm cửa màu xanh nhạt: "Con tới đánh cờ với người đây Chu Công."* Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chiếc rèm cửa khẽ rung lên như đang đáp lại cô, Bảo Bình tròn mắt, sợ hãi nằm xuống giường, ngay lập tức trùm chăn kín mặt.

"Người âm thầm đồng ý là được rồi, không cần gửi tín hiệu tới con đâu." Bảo Bình ở trong chăn nhắm chặt mắt thì thầm.

Có lẽ bởi vì quá hăng say đánh cờ với Chu Công, kết quả sáng hôm sau Bảo Bình ngủ quên, bạn cùng phòng không gọi được cô dậy đành đi học trước, hơn nữa còn rất quan tâm để lại cho cô một tờ giấy chúc may mắn.

"Tiểu Vy, Thời Cảnh, đồ vô lương tâm."

Bảo Bình khóc không ra nước mắt nhìn cánh cổng trường lạnh lùng đóng lại một giây trước khi cô kịp tới nơi. Bác bảo vệ cách cô một hàng rào sắt bày ra vẻ mặt thông cảm, sau đó chỉ tay về phía cổng phụ, một tay khác giơ nút like cổ vũ tinh thần cho cô.

Bảo Bình thầm cảm ơn bác bảo vệ, bây giờ cô có thể khóc ra nước mắt được rồi.

"Bạn học Lục!"

"Á mẹ ơi!"

Bạch Dương nhìn bộ dáng hoảng hốt tới mức suýt chút nữa ngã ngửa về phía sau của Bảo Bình, lập tức thu lại hai tay vừa dùng để hù doạ cô, trên gương mặt viết rõ bốn chữ "tôi không biết gì".

"Hôm qua thì cả ngày không thấy mặt, hôm nay vừa đến đã gây sự, cậu rảnh rỗi quá rồi đúng không?"

Bảo Bình không còn tâm trạng đôi co với Bạch Dương, kéo quai cặp vừa trượt xuống cánh tay lên cao. Bạch Dương cũng nhận ra sự bất thường trên gương mặt của cô bạn, cậu chớp mắt, sau đó liền vui vẻ khoác vai cô. "Mới có một ngày không gặp mà đã nhớ tớ rồi à? Một tuần trước chúng ta còn đi xem phim với nhau cơ mà, cậu không cần nhớ tớ đến mức đó chứ?"

Bảo Bình bất ngờ bị cánh tay của Bạch Dương đè lên khiến cho nửa người trên trùng xuống một góc 90 độ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà chính cô cũng không hề hay biết, tâm trạng chán nản của Bảo Bình đã bị cảm giác bực bội thế chỗ. Bảo Bình dùng toàn lực hất tay Bạch Dương ra thật mạnh, khiến cho cậu mất đà mà vô thức lùi về phía sau tới hai, ba bước.

"Này Trương Bạch Dương, tớ sẽ đấm cậu ngay bây giờ nếu như cậu còn không biết điều khi tớ đang nói chuyện tử tế đấy."

Bạch Dương nhìn cô bằng vẻ mặt đầy sợ hãi, tự nguyện lùi về phía sau năm bước để bảo toàn mạng sống của mình. "Lục đại nhân, đùa chút thôi mà, cậu căng thẳng như thế làm gì chứ? Cậu cũng đâu phải Song Tử, Lục đại nhân giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ."

Bảo Bình thở mạnh một hơi, quyết định không đôi co với Bạch Dương mà rảo bước về phía cổng phụ. Thành viên hội học sinh đã đứng sẵn ở đó, Bảo Bình thầm thở dài, cũng may hôm nay thầy giám thị không ở đây trực cổng, nếu không chắc chắn cô sẽ bị mắng còn thê thảm hơn nữa.

"Lục Bảo Bình, lớp 3-D."

Bảo Bình nói với cô bé mặc đồng phục thể dục khối dưới đang đứng trước cổng phụ. Cô bé kia ngẩng đầu nhìn Bảo Bình bực tức đi thẳng vào phía trong, lại nhìn Bạch Dương vừa chạy theo vừa vẫy tay cười rạng rỡ với mình. "Hi Đình Đình, làm việc tốt lắm, buổi sáng vui vẻ."

Cô bẽ khẽ gật đầu thay cho lời chào, miễn cưỡng nở một nụ cười thân thiện, sau đó chán nản thở dài, ghi lên quyển sổ cầm tay một dòng chữ đen nắn nót: "Trương Bạch Dương, lớp 3-D."

"Em biết Bạch Dương à?"

Phía đối diện đột ngột truyền tới một giọng nói dịu dàng, Đình Đình ngẩng mặt lên, vừa gãi đầu vừa cười một cách gượng gạo với người trước mặt. "Vâng, cũng không phải lần đầu anh ấy đi học muộn mà."

Người đối diện nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu đồng tình. "Cũng phải." Im lặng một lúc lâu, sau cùng cậu quyết định ngập ngừng lên tiếng. "Thế còn... cậu ấy thì sao?"

Đình Đình chớp mắt. "Anh hỏi ai thế?"

"Người đi cùng Bạch Dương, Bảo Bình ấy."

"Em cũng không biết nữa, em không nhớ mặt chị ấy, cũng không biết trước đây chị ấy có từng đi học muộn không." Đình Đình thành thật lắc đầu. "Có chuyện gì sao anh Song Ngư?"

"À, không có gì." Song Ngư vội vã xua tay. "Anh chỉ tiện mồm hỏi thôi."

Đình Đình nhướn mày, trông thấy Song Ngư đang nhìn về một nơi xa xăm bên trong sân trường.

*

"Đi học muộn mà tâm trạng vui vẻ quá nhỉ?"

"Đi học muộn thì sao? Một danh nhân vĩ đại đã có câu, nếu cậu không đi học muộn một lần trong đời thì cậu không phải con người."

Bạch Dương vừa đút tay vào túi quần vừa thong thả bước đi, không để ý Bảo Bình ở bên cạnh đang nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ. "Danh nhân nào mà có phát ngôn để đời thế?"

Bạch Dương quay ra nhìn cô, nhún vai tỉnh bơ đáp. "Tớ."

"Quả là danh nhân thế giới." Bảo Bình "hờ" một tiếng, hơn nữa còn vỗ tay ba lần bày tỏ sự tán dương.

Bạch Dương không biết xấu hổ còn làm như đang đỏ mặt gãi đầu. "Quá khen rồi."

"Phải rồi, thế rốt cuộc giải bóng rổ của các cậu bao giờ tổ chức thế?" Dáng vẻ không biết xấu hổ của cậu làm Bảo Bình không muốn tiếp tục trò đùa nhạt nhẽo này nữa, liền tìm cách chuyển chủ đề.

"Một tháng nữa." Bạch Dương thản nhiên đáp.

"Một tháng nữa?"

"Làm gì mà ngạc nhiên thế? Cuối năm trước không phải còn có một giải đấu ở trường sao, cái giải đấu mà có rất nhiều ông chú già đến xem ấy."

"Độc mồm thật, nhờ mấy ông chú già đó mà cậu lên được đội tuyển thành phố, hơn nữa còn không phải thi đại học nữa đấy." Bảo Bình nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt kì thị. "Vậy ra hôm qua cậu không đến lễ khai giảng là vì thế à? Hơn nữa còn rủ Sư Tử biến mất vào lúc cuối giờ?"

Bạch Dương gật đầu chắc nịch. "Dù sao Sư Tử cũng là đội trưởng đội tuyển nữ của trường, hơn nữa cậu ấy cũng muốn tới xem đội bóng rổ thành phố tập luyện thế nào, cho nên tớ đặc biệt mời cậu ấy á đau tớ!"

Bảo Bình dùng hết sức lực đạp vào mông Bạch Dương, chưa thoả mãn còn liên tiếp đấm vào bắp tay cậu vài cái. "Tên nhóc xấu xa này, sao cậu có thể thản nhiên như không thế hả? Cậu cũng biết Sư Tử bị loại khỏi đội tuyển nữ thành phố, cậu cố tình rủ cậu ấy đi là muốn chọc điên cậu ấy đúng không? Đúng không hả? Đồ xấu xa, tớ phải trả thù cho Sư Tử."

"Đau đau đau đau tớ!" Bạch Dương vừa ôm bắp tay vừa la lên oai oái. "Oan ức quá, tại Sư Tử nói là muốn gặp các đàn anh cho nên tớ mới... á đau, đừng đánh nữa đừng đánh nữa. Thôi được rồi, tớ nhận lỗi, tớ nhận lỗi là được chứ gì?"

"Thái độ của cậu là thế nào đấy? Đã làm sai còn bày ra cái kiểu 'xin lỗi, được chưa' à? Tớ phải đánh chết cậu, hôm nay tớ không đánh chết cậu thì tớ không phải người... a đau..."

Bảo Bình chỉ kịp rên lên một tiếng khe khẽ trước khi theo phản xạ thu tay về, cô ấm ức nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của người đối diện, chỉ hận không thể đánh cho cậu ta thêm vài cái nữa cho hả giận. Bạch Dương dù sao cũng là vận động viên thể thao, là thành viên của đội tuyển đội bóng rổ thành phố, là học sinh danh dự được tuyển thẳng vào trường Đại học Thể thao mà không cần thi đầu vào, Bảo Bình muốn so về thể lực với cậu ta rõ ràng là lấy trứng chọi đá. Thế nhưng cô vẫn không cam tâm, nhất định phải đá vào chân Bạch Dương kèm theo một lời mỉa mai đầy cay nghiệt: "Chết tiệt, tên đần nhà cậu chỉ phát triển tứ chi thôi phải không? Giá mà não cậu cũng to ra được như vậy thì tốt biết mấy."

Bạch Dương ôm lấy cơ thể, làm ra dáng vẻ của thiếu nữ mười tám, vừa ấm ức vừa uỷ mị nói: "Không phải cũng học cùng lớp D với cậu hay sao?"

"Cậu...!"

Bạch Dương chắc chắn đang giả ngu, cậu ta không thể ngốc đến nỗi vô tư chọc vào nỗi đau của người khác như vậy được! Đúng, nhất định không thể như vậy được!

Còn cách cửa lớp vài bước chân, Bảo Bình lè lưỡi nhìn Bạch Dương nói lời cuối: "Sư Tử có mù mới thích cậu."

Dứt lời liền không để ý tới dáng vẻ tổn thương sâu sắc của cậu ta, lập tức quay lưng đường hoàng bước vào lớp. Thế nhưng Bảo Bình đã đứng sững lại ngay khi vừa bước chân qua cửa lớp, cũng may Bạch Dương ở phía sau có phản xạ nhanh nhẹn, giữ cho bản thân không đâm sầm vào người trước mặt theo quán tính. Cậu ngẩng đầu, muốn xem xem rốt cuộc Bảo Bình đã bị thứ gì thu hút tới nỗi thất thần đến như vậy.

"Ồ, em cũng tới rồi à."

Từ trên bục giảng truyền tới giọng nói ấm áp của một người đàn ông trẻ tuổi. Bạch Dương nheo mày, người đối diện có gương mặt hiền lành, người khác nhìn vào liền có cảm giác đây nhất định là một thanh niên chất phác thật thà; chỉ có điều tỉ lệ cơ thể rất đẹp, là dáng vẻ của những chàng trai thành phố được bố mẹ chăm chút kĩ lưỡng từ nhỏ, hoàn toàn không ăn nhập gì với gương mặt đôn hậu kia của anh cả.

Đáng lẽ trong lễ khai giảng giáo viên chủ nhiệm mới sẽ tới nhận lớp, thế nhưng không biết vì lí do gì mà giáo viên chủ nhiệm của lớp D lại vắng mặt vào ngày hôm qua, do vậy Bạch Dương cũng không biết năm nay ai sẽ là người chủ nhiệm lớp mình. Tuy nhiên nếu người đang đứng trên bục giảng thực sự là thầy chủ nhiệm, cậu cảm thấy thầy giáo này cũng không tồi tệ đến nỗi khiến cho Bảo Bình phải sợ hãi đến mức đứng khựng lại như vậy. Thế thì rốt cuộc trong năm giây trước khi cậu đuổi kịp Bảo Bình, ở trong lớp học đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Bạch Dương vừa dứt dòng suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên đã thấy giáo viên chủ nhiệm đang đứng trước mặt mình, hơn nữa còn rất thân thiện vỗ vai cậu vài cái. "Lớp trưởng vừa tới, tiếp đó lại đến lớp phó. Không biết sau đó còn có thể đến..."

Lớp phó? Lớp trưởng?

Bạch Dương chỉ nghe lọt bốn từ này, cậu nhìn sang Bảo Bình cũng đang đau khổ ra hiệu ở phía trước: "Không phải, thầy ơi, thầy vừa nói..."

"Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới." Người phía trước dường như không để ý đến cậu, hơn nữa còn phũ phàng đẩy Bạch Dương sang một bên. "Nào, cả lớp vỗ tay đi, đây chính là ban cán sự lớp sau này của các em."

Bạch Dương bị đẩy về phía sau, chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, thế nhưng khoảnh khắc một nam sinh đột ngột xuất hiện trước cửa lớp, mọi thắc mắc của cậu đều bị thế chỗ bởi sự ngạc nhiên, hay đúng hơn là sự kinh sợ. Ở bên tai, giọng nói của người nọ lại chậm rãi truyền tới. "Lục Bảo Bình, lớp trưởng. Trương Bạch Dương, lớp phó. An Cự Giải, lớp phó học tập. Trước mắt cứ như thế, cán sự bộ môn sẽ để các thầy cô khác tự bầu chọn."

An Cự Giải chỉ vừa bước vào lớp đã nghe được lời này, cậu khẽ nhướn mày, trên gương mặt vốn không dễ gì bộc lộ cảm xúc bây giờ cũng hiện lên chút ngạc nhiên hiếm thấy. Ánh mắt ba người Bạch Dương, Bảo Bình, Cự Giải giao nhau, cùng lúc đó ở bên dưới một tràng pháo tay giòn giã vang lên như đang chọc tức bọn họ.

Để miêu tả ánh mắt ba người lúc này chỉ có thể dùng bốn từ "đồng bệnh tương lân" mà thôi.

*

"Lớp trưởng? Cậu sao?"

Bảo Bình chống cằm, miếng thịt sườn trong miệng đã được cô nhai hơn hai phút vẫn chưa có tâm tư nuốt xuống. Sư Tử ngồi đối diện gắp vào đĩa ăn của cô một miếng thịt sườn ra vẻ an ủi. "Không sao, lớp trưởng rất rốt, lớp trưởng rất tốt." Sau đó lại dùng ánh mắt cảm thông nhìn về phía Bạch Dương.

Bạch Dương bị tổn thương nghiêm trọng, uỷ khuất lên tiếng: "Thái độ của cậu như thế là sao chứ?"

Song Tử ở bên cạnh dùng vẻ mặt thấu hiểu vỗ vai cậu vài cái, sau đó liền tốt bụng gắp cho Bạch Dương một cọng rau muống từ trong đĩa của mình, bắt chước giọng điệu của Sư Tử vừa rồi mà an ủi. "Không sao, lớp phó cũng rất tốt, lớp phó cũng rất tốt."

"Có điều chỉ là lớp phó thôi sao?" Ma Kết ở bên cạnh tranh thủ thời gian lật sách, nhấc mi mắt nhìn về phía Bạch Dương ở đối diện. "Không nói rõ là lớp phó gì?"

"Thế mới nói, rõ ràng là cố tình áp bức tớ. Bảo Bình đứng đầu lớp D làm lớp trưởng cũng dễ hiểu, thế còn tớ và Cự Giải? Một người hạng hai từ dưới đếm ngược, một người hạng mười lăm từ dưới đếm ngược. Đừng nói là lớp phó, có cho tớ làm người quản lí trực nhật tớ cũng thấy sợ hãi rồi." Bạch Dương tức giận đập bàn, tay còn lại gắp cọng rau héo úa của Song Tử trở về chỗ chủ nhân nó, dứt lời còn quay ra lè lưỡi với cô. "Tớ sốc chứ tớ không ngu."

"Đáng đời cậu lắm, ai bảo ba người các cậu trong ngày đầu tiên đi học đã tới muộn." Song Tử không chịu thua, lại gắp cọng rau kia sang đĩa của Bạch Dương, thế là bắt đầu một màn gà bay chó sủa, như mọi khi. Ba người đối diện đã quen với việc này đều cảm thấy không có gì lạ lẫm. Ma Kết tiếp tục đọc sách, Sư Tử vừa ăn cơm vừa hỏi chuyện Bảo Bình. "Khương Tiêu phải không? Thầy ấy thực sự là em trai của thầy Khương lớp tớ sao?"

"Phải không? Cậu cũng cảm thấy vô lí đúng không?" Cuối cùng Bảo Bình cũng có thể nuốt trôi miếng thịt sườn xuống bụng. "Ngoại hình không giống nhau, tính cách càng không giống, cũng chưa từng nghe Khương ác ma nhắc đến người em trai này bao giờ."

"Thầy ấy nhắc đến người em trai này lúc nào cậu biết được sao?" Ma Kết ở bên cạnh gấp sách nhìn cô. "Hơn nữa với tính cách của thầy ấy, đừng nói là học trò, tới bạn bè thân thiết cũng chưa chắc biết đến người em trai này. Hoặc cũng có thể thầy ấy không có bạn bè thân thiết."

Bảo Bình cảm thán nhìn Ma Kết: "Cậu độc mồm thật đấy."

"Giới thiệu chi tiết hơn đi, thầy Khương nhỏ của các cậu ấy." Sư Tử lại gắp thêm một miếng thịt sườn nữa vào đĩa Bảo Bình. Bảo Bình trầm ngâm một lúc như đang hồi tưởng.

"Tên là Khương Tiêu, giáo viên dạy môn Ngữ Văn. Năm nay hai tư tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học sư phạm, nói chung rất trẻ, ngoại hình không khác chúng ta là bao. Có cảm giác hiền lành chất phác, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng mà lời nói thâm độc. Cũng khá đẹp trai, không mở miệng thì thực sự rất đẹp trai."

Song Tử có vẻ rất hào hứng khi nhắc đến thầy Khương nhỏ, vừa nắm tóc Bạch Dương vừa rạng rỡ cướp lời. "Này, tớ cảm thấy trình độ giảng dạy của thầy ấy đặc biệt đặc biệt tốt, hơn nữa còn hiểu tâm lý học sinh, dễ gần lại không quá áp lực, chắc chắn hơn hẳn ông thầy mặt quỷ của các cậu."

Ma Kết cười khẩy. "Cậu mới gặp người ta một tiết học, sao đã đánh giá được cả trình độ giảng dạy của người ta rồi?"

"Quá khen rồi, nếu đề văn khảo sát là giới thiệu về thầy Khương nhỏ, điểm văn của tớ sẽ cao gấp đôi con số ba mươi thảm hại của cậu đấy." Song Tử hào sảng phẩy tay, chỉ nhận được một tiếng "hừ" nhẹ của Ma Kết.

Bạch Dương ở bên cạnh la lên oai oái: "Song Tử, bỏ tóc tớ ra."

Sư Tử không để ý tới cặp đôi chó mèo ở đối diện, lại nghiêng đầu nhìn Bảo Bình thắc mắc: "Thế tiết đầu các cậu làm những gì?"

"Thầy ấy dùng năm phút phân chia ban cán sự lớp, năm phút tự giới thiệu bản thân, sau đó cho cả lớp hoạt động tự do rồi biến mất. Phương hướng học tập, mục tiêu đề ra, ngay cả sơ lược về kì thi định kì của năm ba cũng không thèm đề cập tới." Bảo Bình thầm thở dài, sau đó liền trưng ra dáng vẻ khó hiểu của bà mẹ hai con mà thắc mắc. "Có điều nhà trường coi thường lớp D đến thế sao? Một giáo viên vừa ra trường lại có thể trực tiếp giảng dạy học sinh năm ba, làm sao đảm bảo được chất lượng đầu ra cơ chứ?"

"Cậu là người ở thế kỉ nào thế? Cổ hủ còn hơn mẹ tớ nữa." Bạch Dương kinh hãi nhìn Bảo Bình.

Song Tử xua tay. "Đừng động đến ý chí học hành của cậu ấy, bây giờ cậu ấy quyết tâm rồi, tốt nhất cậu đừng đến gần, sẽ bị sát khí của cậu ấy doạ chết đó."

Ma Kết ở đối diện nhếch môi. "Còn hơn ai đó tới một chút ý chí học hành cũng không có."

"Này Ma Kết, một ngày cậu không cãi nhau với tớ sẽ cảm thấy rất nhàm chán đúng không?" Song Tử đập đôi đũa xuống bàn, bắt chước dáng vẻ của các soái tỷ trong phim mà đưa tay vuốt tóc một cách đầy khoa trương. "Bổn cô nương muốn thi vào Học viện Âm nhạc, chỉ có kẻ ngốc mới để tâm tới những thứ tầm thường như điểm số thôi."

Bảo Bình cười thân thiện nhắc nhở Song Tử: "Bạn học Châu, nếu cậu không biết thì cậu vừa tát thẳng vào mặt tớ đấy."

Song Tử cười hì hì xua tay. "Thất lễ, thất lễ rồi."

"Á đau Song Tử, cậu nói thì cứ nói, dẫm vào chân tớ làm gì thế..."

"Cậu cao như vậy, dẫm vào chân cậu một chút thì cậu sẽ lùn đi à?"

"Được rồi được rồi, cậu dẫm nữa đi, dẫm tới năm mươi năm sau tớ cũng không lùn bằng cậu đâu."

"Trương Bạch Dương hôm nay tớ không đánh chết cậu tớ không phải là người."

Sư Tử nhìn không nổi hai người trước mặt, rốt cuộc cũng chán nản thu dọn bát đĩa mà đứng dậy. "Tớ ăn xong rồi."

Bảo Bình thấy vậy cũng đẩy ghế đứng lên. "Đợi tớ, tớ muốn đi mua nước." Dứt lời liền quay ra nhìn Ma Kết. "Có muốn đi cùng bọn tớ luôn không?"

Ma Kết khẽ lắc đầu. "Không cần, các cậu đi trước đi, tớ đang đọc dở, còn vài trang nữa là xong rồi."

"Ok, vậy bọn tớ về lớp trước đây."

Thế nhưng khi Bảo Bình và Sư Tử đã đi được một đoạn, Ma Kết lại âm thầm nhấc mí mắt nhìn lên, trong đôi đồng tử đen láy là một màn gà bay chó sủa của hai người đối diện.

*

"Phía bên kia náo nhiệt quá nhỉ."

Xử Nữ nuốt xuống một ngụm nước lọc, khoé môi vô thức cong lên khi nhìn thấy Song Tử và Bạch Dương cãi nhau chí choé như trẻ con ba tuổi ở bàn ăn phía trước. Thiên Yết đối diện theo đường nhìn của Xử Nữ quay đầu, một bên má phồng lên vì viên chả cả lớn vừa đưa vào miệng.

"Có Song Tử và Bạch Dương ở đó muốn không náo nhiệt cũng khó." Thiên Yết trở về vị trí cũ, thản nhiên nhún vai đáp.

"À phải rồi, ban nãy tớ có nghe sơ qua về thầy giáo chủ nhiệm lớp D, là cái thầy Khương Tiêu vừa mới về trường mình đó..."

"Là em trai của Khương ác ma đấy." Không đợi Xử Nữ nói hết câu, Thiên Yết sau khi nuốt viên chả cá xuống bụng liền lập tức đáp lời. "Nhưng mà nghe nói làm việc tuỳ hứng, rất cợt nhả, trái ngược hoàn toàn với Khương ác ma của chúng ta."

"Khương ác ma?" Xử Nữ chớp mắt hỏi lại.

Thiên Yết nhìn cô như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, rõ ràng định nói gì đó, cuối cùng lại nuốt xuống câu nói kia mà bất lực thở dài. "Là chủ nhiệm mới của chúng ta, Khương Tiệp đó."

Xử Nữ bật cười: "Ồ, biệt danh này nghe hợp đấy chứ."

Khương ác ma là biệt danh mà thế hệ trước của trường cấp ba Tư Đường đặt cho giáo viên môn Vật lý Khương Tiệp còn lưu truyền tới đời bọn họ. Khương ác ma thực chất là một thầy giáo trẻ năm nay mới bước sang tuổi ba mươi lăm, thế nhưng cả tính tình lẫn cách giảng dạy đều khiến cho học sinh khiếp sợ tới mức khóc không ra nước mắt. Trong buổi đầu tiên gặp mặt đã bắt bọn họ làm tới ba đề kiểm tra năng lực, ban cán sự lớp được phân công một cách qua loa, cũng chỉ có hai người là Song Ngư và Thiên Yết tiếp tục nhận chức như năm ngoái mà không qua bầu cử. Thậm chí tới màn chào hỏi cũng vô cùng sơ sài, sau khi thầy Khương Tiệp bước vào lớp liền viết hai chữ "Khương Tiệp" to đùng lên bảng, sau đó thầy ấy ngẫm nghĩ một lúc lâu, liền quyết định viết thêm hai chữ "Vật lý" ở bên dưới. Lúc đó Xử Nữ ngồi gần Ma Kết còn nghe rõ tiếng đập bàn khó hiểu của cậu, kế đó là một câu chửi thề được kìm ném để không phát ra một cách quá phô trương: "Mẹ nó, quá khủng bố!"

Tới bây giờ Xử Nữ nhớ lại vẫn cảm thấy rất buồn cười. Cô chậm rãi uống hết cốc nước lọc đặt bên cạnh, sau khi nhìn Thiên Yết đang lặng lẽ ăn cơm ở đối diện lại nhớ ra điều gì đó, dùng tay gõ hai lần lên mặt bàn để phân tán sự chú ý của cô. "Mà này, Thiên Yết."

Thiên Yết không ngẩng đầu nhìn cô mà dùng giọng mũi đáp trả một tiếng "ừm" rất nhẹ. Xử Nữ cũng không để ý, tò mò hỏi tiếp: "Chuyện hôm qua thế nào rồi?"

"Chuyện gì cơ?"

"Không phải tối hôm qua cậu nhắn tin cho tớ than vãn việc phải mang cơm cho Kim Ngưu sao?" Xử Nữ ngạc nhiên hỏi. "Hai người thế nào rồi?"

Thiên Yết hơi khựng lại, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ lúc đầu, không nhìn Xử Nữ mà điềm tĩnh đáp lời. "Vẫn như thế thôi, không có gì cả."

Xử Nữ nhìn chiếc đũa đảo liên tục không chủ đích trong đĩa ăn của Thiên Yết, lại nhìn ra vẻ bất thường được che giấu một cách kĩ lưỡng trên gương mặt cô, rất nhanh đã hiểu ra phần nào câu chuyện. Xử Nữ không có ý định sẽ vạch trần Thiên Yết, cô chỉ chống cằm, tìm một điểm xa xăm bên ngoài lớp kính trong suốt của chiếc cửa sổ bên cạnh, như có như không chậm rãi cất lời: "Thời gian của chúng ta đều trôi qua rất nhanh. Nếu cậu cứ như vậy, năm năm thực sự sẽ trở thành năm mươi năm đấy."

Đôi đũa của Thiên Yết xuyên qua viên chả cá tròn xoe, nước sốt cà chua bên trong cứ thế tràn cả ra bên ngoài.



Chú thích:
1. Đi gặp Chu Công/ Đi đánh cờ với Chu Công: Đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top