Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

***

Nguyên Song Ngư đánh rơi hộp giun trong tay xuống đất trong giây phút ngỡ ngàng, gã đưa tay gãi đầu, đưa mắt nhìn em người yêu rồi cười ngại ngùng. Biểu cảm của gã đa dạng đến nỗi mấy đứa con gái ngồi hóng hớt gần đó cũng quên cả chuyện mình đang câu cá, hết đứa này đến đứa kia cố gắng xâu chuỗi ý nghĩa mấy câu ngắn ngủi của bạn mình cùng gã trùm trường vừa nói với nhau. 

Gương mặt Song Ngư như bị bại lộ một phần dưới ánh nắng mùa đông yếu ớt, gió núi lạnh lẽo thổi tung những lọn tóc của gã khiến những lọn tóc như được nhuộm một màu cam ấm đặc biệt mà chỉ có viber nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân mới được đặc quyền tô vẽ, gió cũng ngang tàng thổi ngược chiếc nón Thiên Yết đang đội trên đầu ra sau khiến cô nàng phải vội vàng đưa tay tóm lấy vành nón.

Trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường thì chi tiết này báo hiệu phân đoạn nam nữ chính nhận ra mình từng xuất hiện trong quá khứ của người kia nên ngại ngùng không biết phải làm gì tiếp theo. Vì để đảm nhiện nội dung cốt truyện diễn ra suôn sẻ, Nhân Mã vứt cần xuống đất, miệng cảm thán: "Ủ ôi Nguyên Song Ngư, không ngờ mày lại có mặt trẻ con như thế đấy."

"Sao lại trêu bạn òi." Kim Ngưu hích vai Nhân Mã.

Người cậu ruột duy nhất của Song Ngư cũng ngợ ra điều gì đó, trung tâm bộ não của sinh viên đứng đầu chuyên ngành Khoa học máy tính trường Đại học Thiên An đưa ra một dữ liệu quan trọng trong quá khứ, sau đó tập tin kia bung xõa khắp các hệ thần kinh của Nguyên Bảo Bình, nhắc nhở cậu về một ngày khi còn bé đứa cháu ruột của mình từng ướt như chuột lội chạy về nhà và bị mẹ nó thuận tay cầm dép phang một trận.

"À ha..." Nguyên Bảo Bình chấm đứa cháu dâu Thiên Yết này rồi, ánh mắt anh đầy ẩn ý nhìn qua thằng cháu: "Vậy ra đợt mày ướt như chuột mò về nhà ngày ấy là do suýt chết đuối."

"Chuyện cũ rồi mà, cậu... về nhà đừng nói lung tung với mẹ cháu đó." Song Ngư bắt đầu xù lông trông như con cá nóc khi bị người ta vớt ra khỏi mặt nước.

Nguyên Bảo Bình nhún vai, ra điều: "Tao đâu nhiều chuyện tới vậy." với Song Ngư, nhưng vì cậu mặc bộ áo phao trông như chiếc chăn bông nên cái nhún vai của cậu nhìn giống hệt hình ảnh con chim cánh cụt đang hì hục sải bước trên mặt băng dày.

Cầm lại chiếc cần câu cá, Đỗ Sư Tử hích vai công chúa, cô hóm hỉnh hỏi: "Thiên Bình, ngày xưa lần đầu gặp em, ấn tượng của anh về em trông thế nào vậy?"

Ngô Thiên Bình bỗng nhiên được hỏi tới liền nhướng mày, cậu nhoẻn miệng cười, đưa tay khẽ véo chiếc má thỏ của Sư Tử. Nghĩ đến lúc hai đứa còn là búp măng non, Sư Tử cười toe toét chạy đến làm quen cậu trong ngày đầu tiên Thiên Bình đến trường, giọng cậu trầm xuống: "Con bé học dốt tiếng Anh này chui từ đâu ra ấy nhỉ, sao lại thân thiện với mình thế, trông cũng đáng iu đó."

"Em học dốt tiếng Anh?" Sư Tử mặt ủ dột ngay khi nghe được câu nói vừa khen lại có phần chê bai của anh người yêu. Tiếng Anh vẫn luôn là điểm yếu của cô nàng, dù có gắng dành nhiều thời gian cho môn này thì Sư Tử vẫn không hiểu nổi cấu trúc của nó sử dụng thế nào. Đợt trước còn ở chung ký túc xá với Song Tử, Sư Tử cũng học được đôi chút vốn liếng tiếng Anh, cô có thể giao tiếp đơn giản mấy câu cầu cứu ngắn gọn nếu chẳng may sang nước ngoài bị lạc với đội của mình. 

Cô nàng bặm môi, kéo chiếc cần câu cá vẫn còn móc nguyên con giun nhỏ trên lưỡi câu lên, lắc chiếc cần để nó đung đưa trên mặt nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn, Sư Tử hờn dỗi: "Vậy mà hồi đó em lại có suy nghĩ sao bạn nữ xinh đẹp này lại là con gái chứ, phải chăng là con trai thì lớn lên em sẽ gả cho bạn ấy có phải hay ho không..."

"Vậy thì suy nghĩ của bà cũng thành hiện thực một nửa rồi còn gì." Kim Ngưu ngồi bên tay trái Sư Tử, thành thục thu một con cá vào trong xô. Thấy Sư Tử ngó qua mình, cô nàng cười hì hì: "Ngô Thiên Bình lớn lên là con trai đó, còn làm người yêu bà nữa, hai người chỉ thiếu bước bưng cái lễ đường đến và cùng nhau kết hôn thôi."

Sư Tử quýnh lên, mặt đỏ bừng, đưa tay vội vàng đánh vài cái lên vai Kim Ngưu khiến cô bạn la oai oái: "Bà này đừng nói toẹt ra như vậy chứ."

"Lãng mạn phết nhở." Bạch Dương cảm thán. Đoạn anh nhìn qua Nhân Mã đang đứng cười rạng rỡ bên cạnh Thiên Yết, thỉnh thoảng cô nàng lại ủ ôi với Song Ngư mấy tiếng: "Tuổi thơ của anh chỉ có đi theo đuôi bà chị họ này, trông bả khỏi bị chó trong phố rượt, rồi xách bả về nhà khi đến giờ ăn cơm. Làm gì có gặp gỡ tình cờ như Song Ngư hay thanh mai trúc mã giống hai đứa."

Kim Ngưu khựng lại vì câu nói của Bạch Dương, cô gượng gạo: "Ngày xưa chị báo lắm à?"

"Báo lắm đó..." Bạch Dương chốt câu xanh rờn: "Chỉ riêng khoản bắt thằng em này chặn chó cho chị chạy trước đã đủ báo rồi, em vẫn còn nhớ lúc chín tuổi bị chó cắn phải tiêm phòng mấy mũi nè."

"Ồ, vậy chị thay mặt Kim Ngưu bé nhỏ của trước đây thành thật xin lỗi mày nha em."

Bạch Dương khịt mũi vội vàng xua tay: "Chuyện xưa rồi chị xin lỗi làm chi, hồi đó em cũng thích chơi với chị nhất mà. Đằng ngoại chỉ có chị dễ chơi cùng nhất thôi."

Đỗ Sư Tử đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Kim Ngưu như an ủi, Ngô Thiên Bình cũng lặng thinh không nói gì, ngoài ra còn có Nguyên Bảo Bình ánh mắt chất chứa quan tâm thỉnh thoảng lại trộm nhìn gương mặt gượng gạo của Kim ngưu. Ba người bọn họ đều biết An Kim Ngưu không thuộc về thế giới này, cô nàng ấy có tuổi thơ ra sao hoàn toàn không liên quan tới ký ức của Bạch Dương. Trong phút thinh lặng, ba người đều tò mò Kim Ngưu bé nhỏ của thế giới song song kia từng có tuổi thơ như nào nhỉ?

Cùng với cốt chuyện xưa của đám Sư Tử, Nguyễn Song Tử ngồi trên gốc mận trắng gần đó khẽ ghé đầu gần tai Xử Nữ, cô nhẹ thì thầm bên vành tai gã, chất giọng cô trong trẻo khiến nhịp tim gã loạn nhịp: "Anh, anh còn nhớ lần đầu tiên em với anh gặp nhau không? Tuy rằng không đặc biệt giống mấy đứa nhỏ kia nhưng mà cũng ấn tượng lắm ý."

Xử Nữ nhíu mày, gã xoay nhẹ chiếc cần trúc trên tay, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thắc mắc. Song Tử bứt một lọn cỏ già dưới chân, cô bình thản chia sẻ cảm xúc của mình: "Trước lúc anh đến viện trưởng nói bọn em thay quần áo sạch rồi ngồi đợi ở khu nhà chính chờ khách đến, em nhớ khi đó xe của bố mẹ anh phóng từ ngoài cổng vào sân, tiếng còi xe đầy lạ lẫm, đám trẻ xung quanh em đều không giữ nổi bình tĩnh mà dáo dác chạy qua nhìn trộm vị khách mà viện trưởng nói. Ô cửa sổ bằng gỗ mục, em và một đám nhỏ trạc tuổi lúc nhúc đứng chen nhau nhưng phải cố bịt miệng sợ gây ra tiếng ồn lớn sẽ bị viện trưởng phát hiện quở mắng."

"Em nhớ hôm đó mình mặc đồng phục cô nhi viện màu cam, sau khi cả đám nhốn nháo cùng nhau một lúc thì anh bước xuống khỏi chiếc xe màu trắng sang trọng... mãi khi lớn em mới biết chiếc xe đó là Mercedes. Lúc ấy anh đứng cạnh cửa xe liếc nhìn đám tụi em bằng ánh mắt cao ngạo chẳng mấy thân thiện, em còn đang nghĩ sao thằng nhóc kia lại có vẻ mặt kênh kiệu đáng ghét thế nhỉ, chưa kịp nghĩ thêm gì thì viện trưởng chạy vào kéo em đi. Ông dắt em đến trước mặt bố mẹ anh rồi bảo sau này em đi theo bố mẹ cùng nhau xây dựng một gia đình mới."

Ngón trỏ tay phải của Nguyễn Song Tử khẽ vân vê vết bớt hình chiếc lá non trên cổ tay trái, nhắc đến chuyện cũ khiến cảm xúc của cô nàng khó lòng kìm nén. Lam Xử Nữ mới đầu ngồi bất động nghe cô nói giờ đây trái tim như bị ai đó bóp nghẹn. Gã mím chặt môi, không biết phải làm sao để xóa đi phần ký ức xấu xí về mình trong đầu Song Tử, Xử Nữ vụng về đưa tay phải qua, nắm lấy cổ tay trái nhỏ xíu của Song Tử.

Gã bảo: "Anh xin lỗi... thằng nhóc ngày ấy em gặp đúng là thằng nhóc xấu tính nhất anh từng biết. Nhưng mà Song Tử à... thằng nhóc đó lúc ấy không phải người như em nghĩ đâu, vì bố mẹ đã hứa sẽ chỉ nhận một mình Nhân Mã làm con gái, sau đó lại thất hứa với thằng nhóc ấy mà tự ý đến cô nhi viện nhận nuôi thêm em, nên nó xấu tính với em vậy đó. Thằng nhóc ấy sợ bố mẹ giống với mấy gia đình thượng lưu khác, hứng lên liền nhận nuôi một đứa trẻ để lấy danh tiếng cho mình, sau đó qua một thời gian liền bỏ rơi đứa nhỏ ấy... Xử Nữ khi ấy sợ rằng bố mẹ coi em như món đồ chơi của giới nhà giàu, cho em một mái ấm rồi chán sẽ vứt em về lại vị trí ban đầu. Nên mới cáu kỉnh với em... Lam Xử Nữ chưa từng có suy nghĩ Nguyễn Song Tử sẽ là em gái của mình."

"..."

"Sao vậy... em muốn biết lý do không?" Xử Nữ đan từng ngón tay của gã dính lấy những ngón tay bé nhỏ của Song Tử, giọng gã thanh mát như kẹo bạc hà, rủ rỉ bên tai cô nàng: "Tại vì từ trước đến giờ Lam Xử Nữ chỉ có tần số rung động với em, thằng kiêu căng ngạo mạn ấy chưa từng coi em là em gái bởi vì làm gì có ông anh trai nuôi nào nhìn thấy em gái mình lại chỉ muốn hôn môi em, nắm tay, ôm em ngủ... và nghĩ đến chuyện yêu đương với em."

Ánh mắt gã khi nói những lời an ủi vụng về này với Song Tử trong trẻo như viên pha lê, ánh mắt ấy khiến trái tim vốn dĩ lạnh lẽo của Song Tử nhanh chóng bị lay động, nó tạo cho cô cảm giác sự sạch sẽ tinh khiết của đôi mắt ấy đã chạm thẳng vào trái tim vốn dĩ vẫn thường hỗn loạn khi ở bên cạnh gã của Song Tử.

Không phải lần đầu Xử Nữ biện bạch lòng mình với Song Tử, trước đây cô vẫn luôn không chịu đón nhận phần tình cảm này của gã nhưng hiện tại tim cô đập điên cuồng, hệt như cách con ngựa điên đứt dây cương lao vút về phía thảo nguyên xanh mà nó ao ước. Song Tử dịu dàng nhìn gã như muốn nói thẳng những lời thầm kín cất giấu trong đáy lòng cho Xử Nữ nghe.

Ở phía xa, Nhân Mã ném hòn đá to như nắm tay xuống mặt nước, hòn đá rơi tõm ngay sát chiếc phao của Xử Nữ, cô em gái tinh nghịch phá bĩnh bầu không khí khó khăn lắm mới tạo ra được của anh trai mình. Giọng Nhân Mã đủ lớn: "Anh làm gì thế, không muốn về à? Đã câu được con cá nào cho bữa trưa chưa đấy, bọn em định về ăn trưa rồi đó, hai người nhanh chóng thu dọn rồi cùng về thôi."

"Vẫn chưa nghĩ được nên trả lời anh ra sao à?" Xử Nữ buông nhẹ tay Song Tử ra, anh đứng dậy nghiêng đầu về phía Nhân Mã: "Đi trước đi, bọn anh xong ngay đây."

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cuốn tung những cánh mận trắng mỏng manh lên trời cao, dưới những cánh hoa ấy Lam Xử Nữ đứng ngược sáng so với tầm nhìn của Song Tử, dáng người gã cao lớn thanh lịch, không béo cũng chẳng gầy, gã như chàng hoàng tử vừa bước xuống khỏi yên ngựa bình thản đưa một cánh tay về phía công chúa lọ lem đang ngồi ngây dưới gốc mận trắng. Trong vài giây ngắn ngủi khi công chúa lọ lem đưa tay hướng tới bàn tay to lớn của gã, cánh tay kia liền thuận thế nắm lấy tay cô nàng rồi kéo em một lực vừa phải để Song Tử rơi vào vòm ngực gã.

Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Song Tử rơi vào khu vườn mà cậu quý tử nhà họ Lam xây lên, bên trong khu vườn, Xử Nữ dường như đã chờ đợi vị khách này từ rất lâu rồi. Nhịp tim Song Tử rơi xuống liên hồi như cách những ngôi sao hạ cánh xuống trái đất. Cô đắm mình trong khu vườn lộng lẫy kia của Xử Nữ, chần chừ do dự không muốn ra ngoài.

"Lam Xử Nữ..." Song Tử mím môi gọi khẽ tên người trước mặt, cô lén nghiêng đầu ra sau vai Xử Nữ nhìn qua vài giây, sau khi xác định đám Nhân Mã đã đi xa được một đoạn cô túm lấy cổ áo gió của người đối diện khiến Xử Nữ phải cúi thấp đầu xuống, mũi chân cô nàng nhón nhẹ như động tác múa ba lê, Song Tử áp môi lên khóe miệng người đối diện, nụ hôn phớt qua diễn ra trong vài giây chóng vánh khiến Xử Nữ choáng váng hoàn toàn.

Song Tử đè giọng: "Thiếu gia, là anh dắt em tiến vào thế giới của anh trước, sau này nếu anh vẫn xấu tính bắt nạt em, em sẽ không tha thứ cho anh đâu."

"Ừ." Xử Nữ híp mắt cười, một tay kéo Song Tử vào ngực, ôm chặt lấy cô trong vòng tay của gã, dưới những cánh mận trắng ngón tay của ác ma dịu dàng vuốt ve lọn tóc của nàng thiên sứ gã yêu.

Phía xa xa, Thiên Yết cầm cần câu vác trên vai, bước chân thong dong đi bên cạnh Song Ngư, thỉnh thoảng cô nàng lại đưa tay giữ lấy vành nón khi cơn gió đường đột lướt ngang qua. Thấy gã người yêu ôm chiếc xô nhỏ có con cá chép do cô câu được, Thiên Yết đùa gã: "Anh định lấy tiền mua cá của em nữa hả?"

"Em bán không?" Song Ngư hỏi, ánh mắt gã mỗi khi đối diện với cô người yêu đều vô cùng trong sáng, khác hẳn với đôi mắt lạnh lẽo lúc bình thường khi đi chung với đám đàn em của mình.

Một tay không cầm cần câu của Thiên Yết ôm lấy tay Song Ngư, cô nàng ngang ngược đưa một cái giá trên trời: "Bằng giá chiếc RR của anh đấy."

"Đắt vậy à?" Gã nhíu mày: "Vậy đợi anh tốt nghiệp đi làm có tiền riêng sẽ quay lại mua cá của em nhé, còn con cá này... thôi chiên đi."

Cách vài bước chân phía sau, Ngô Thiên Bình đi bên cạnh Bạch Dương, hai người chia nhau cầm cần câu và xô đựng cá, Nhân Mã khoác tay Sư Tử hí hửng kể chuyện qua năm mới sẽ đi thực tập ở công ty nhà mình, Sư Tử cũng nóng ruột sốt sắng muốn thực tập chung với bạn thân. Nguyên Bảo Bình đi sau cùng, một tay cầm cần câu cá một tay cầm cái xô nhỏ của mình, bên cạnh có An Kim Ngưu rụt rè ngỏ ý muốn cầm đồ giúp cậu.

Cậu nhìn lướt qua cô nàng, trong đầu thầm nghĩ: "Người thì gầy nhơ như thiếu ăn mà cái gì cũng tranh làm, không biết yêu bản thân tí gì cả."

Còn nhớ ngày xưa gặp nhau trên núi Tinh Lạc cô xách xô nước to như cái vại hì hục từ dưới suối về để đổ vào chiếc lu cho Bảo Bình có nước tắm, chiều nào cô cũng vác đon củi rõ to trên lưng vào bếp nấu cơm đun nước cho cậu ăn uống. Nhưng tất thảy đều là chuyện quá khứ rồi, vì lúc cậu quyết lấy tấm thân này báo đáp Kim Ngưu bảo em không cần nó.

Trái tim của cậu vào ngày bị cô nói lời từ chối vỡ tan tành thành từng mảnh, mỗi mảnh rải rác khắp dải ngân hà, chỉ sợ sau này chẳng có ai đủ dũng cảm bước đến tinh cầu của Bảo Bình, vụng về nhặt từng mảnh tim vỡ nát kia. Liệu có không nhỉ, người nở nụ cười thật rạng rỡ, ôm lấy mảnh tim vừa nhặt được rồi hớn hở chạy đến vá lại vết thương trên người Bảo Bình, sau đó cô ấy khoe khoang: "Mảnh này là của em, mảnh kia cũng của em, tất cả đều là của em."

Nguyên Bảo Bình thôi nhìn sâu vào An Kim Ngưu, dưới cái lạnh của mùa đông bước chân cậu nhanh hơn, giọng cậu nhẹ bẫng: "Không cần đâu, tôi có chân tay."

Câu từ chối của cậu khiến Kim Ngưu chết đứng trong vài giây ngắn ngủi, Bảo Bình đi vài bước đã đến cạnh Song Ngư, chỉ có Kim Ngưu một mình đứng lại giữa đường đất toàn cỏ dại, không biết phải đi tiếp hay dừng lại tại chỗ. Cô nàng đá hòn sỏi dưới chân, ngửa đầu nhìn lên trời cao, suy nghĩ đến kế hoạch lấy lại từng mảnh tim vỡ nát của Bảo Bình, bằng vẻ mặt chán chường miệng Kim Ngưu lẩm bẩm: "Đúng là nghiệp chướng của mình mà. Nếu biết trước cậu là ABB mà tôi thần tượng thì tôi tội tình gì phải tìm B thế A."

Bởi lẽ A hay B thì đều là một người, dù cô có thích A và tìm B để thay thế mảnh ghép bị mất trên khung hình thì sau cùng tất cả đều tổn thương. Nguyên Bảo Bình và ABB, hai cái tên đứng trên đỉnh tháp khiến người bình thường khó lòng chạm đến, đáng lẽ Kim Ngưu phải tinh ý nhận ra sớm hơn một chút. Bây giờ sau khi rõ ràng lý lịch của Bảo Bình, Kim Ngưu bắt đầu sợ trong lúc tình cảm còn chưa kịp rõ hình rõ dạng, cô xuyên về thế giới song song kia vậy người ở lại biết phải làm sao đây? Kim Ngưu cảm thấy nếu hai bên cùng tổn thương thì thà rằng không bắt đầu nữa như vậy vết thương lòng sẽ nhanh chóng liền lại thôi.

"Nếu cậu quyết rạch ròi ranh giới giữa hai đứa như vậy, tôi sẽ không tiến về phía cậu thêm nửa bước nào nữa. Như vậy chúng mình đều có thể sống tốt mà không có nhau, phải không?"

Sau bữa trưa đầu tiên tại quê Ma Kết, mười hai người trẻ bắt đầu thay đồ đi trải nghiệm hái hồng xiêm buổi chiều. Lam Xử Nữ vốn là thiếu gia thích sạch sẽ nên gã nhất định không chịu mặc đồ xấu đi theo xe ba gác của Ma Kết ra vườn hồng xiêm, gã sợ sâu róm và ghét bẩn, cuối cùng vùng vằng một hồi Xử Nữ quất sét đồ màu trắng của Chanel theo cả đám ra vườn hồng xiêm nhà bà nội Vũ Ma Kết.

Đỗ Cự Giải và Bạch Dương mặc áo phao đen chân thì đi ủng dành cho công nhân, khinh bỉ liếc gã vài lần. Thân là trai thành phố nhưng bị quê vợ đồng hóa, Cự Giải vỗ vai Xử Nữ, an ủi gã như an ủi bệnh nhân tâm thần: "Tôi bảo bạn chút được không?"

"Bảo gì?" Xử Nữ liếc anh một cái, ngang ngược khoanh tay trước ngực.

"Nếu không muốn nửa tiếng nữa bộ đồ này như cháo lòng thì bạn về thay đồ tối màu đi nhé." Một người từng mặc áo sơ mi trắng đi thái củ chuối cho gà ăn như Cự Giải đã có kinh nghiệm khi phải vứt áo đi vài lần chân thành khuyên nhủ gã ác ma. Trái với vẻ chân thành của anh, Xử Nữ từ chối ý kiến của bạn cùng trường.

Bạch Dương cũng tham gia góp ý: "Cá không ăn muối cá ươn, rồi tí nữa nhựa hồng xiêm dính đầy người tao coi bộ Chanel đó của mày có bị quăng làm giẻ lau chân không."

Mấy đứa con gái vác rổ đi theo chân Vũ Ma Kết, nghe đàn chị hướng dẫn cách hái hồng xiêm sao cho quả vừa có lá lại giữ được cuống, Nhân Mã hớn hở chạy đến thực hành trước, khi trái hồng xiêm bự chà bá trên tay cô nàng được cắt xuống một tiếng phựt vang lên kéo theo đó là mủ hồng xiêm bắn lên áo Nhân Mã một đường dài.

Đỗ Sư Tử vỗ tay cảm thán: "Giỏi lắm bạn tui, nhát cắt đầu tiên của bạn gây ấn tượng thật đó."

"Đến nỗi mà con sâu róm bị cắt ngang luôn." Song Tử kết luận.

Lúc này Nhân Mã vẫn còn hân hoan cầm trái hồng xiêm trên tay mới chú ý tới nửa con sâu róm sót trên cuống hồng xiêm, cô nàng suýt hét ầm lên nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đặt trái 'lựu đạn' vào sọt mây. Nhân Mã e dè liếc vườn cây một lượt, không liếc thì thôi, liếc lại đếm được mấy bóng hồng lắm lông đang ngo ngoe: "Nhiều sâu róm quá vậy trời."

"Tụi nó chắc không sợ giá rét đâu nhỉ?" Thiên Yết kéo găng tay lên cao một chút: "Lạnh thế này mà con nào con nấy béo tròn như mấy má đuông dừa."

"Ma Kết, lại bà bảo cái này." Từ đằng xa bà nội Vũ Ma Kết đang phân công chỉ đạo công nhân bê vác từng sọt hoa quả lên ô tô vận chuyển. Đây là vụ hồng xiêm thứ ba trong năm nay, vì gần sát Tết rồi nên số lượng hồng xiêm còn lại chưa thu hoạch cũng không nhiều nữa. Bà nội Ma Kết đang định phát lương rồi cho công nhân về nghỉ Tết trước ngày hai mươi sáu.

Ma Kết chạy đến rồi quay lại với một câu trần thuật: "Mấy đứa ở lại hái hồng xiêm nhé, chị lên thành phố có công chuyện xíu, chập tối chị về."

Cự Giải tháo găng tay xuống vứt vào sọt mây, đi đến gần bé người yêu, anh quan tâm hỏi: "Em đi một mình hả? Hay anh đi cùng em."

"Em định vào ngân hàng rút tiền mặt về cho bà nội phát lương." Ma Kết không giấu giếm lý do: "Ở quê em đa số chỉ dùng tiền mặt giao dịch, tiền mặt của bà nội hiện tại không đủ."

"Anh đi cùng em."

"Ừm... em đi xe ba gác đó." Ma Kết lười về nhà lấy xe máy. Cô nhảy lên xe ba gác rồi vẫy tay gọi Cự Giải lên ngồi cạnh mình.

"Em đi cùng được không?" Nguyên Bảo Bình đến gần chỗ hai người, đưa lý do: "Em muốn rút tiền mua mấy bộ quần áo. Lúc đi không chuẩn bị đồ."

"Ừ, thế cậu lên xe luôn đi." 

"Tôi đi với cậu nhé Bảo Bình." Kim Ngưu bắt sóng chạy tới nhưng Nguyên Bảo Bình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, quần áo vẫn phong phanh không biết lạnh là gì, cậu bảo: "Tôi từ chối ý tốt của đằng ấy."

Thế là chiếc xe ba gác của Ma Kết lăn bánh khởi hành, để lại một hòn vọng phu đứng im không nhúc nhích nhìn theo. Hòn vọng phu đứng được mười phút thì bị Nguyên Song Ngư tóm đi hái hồng xiêm, trùm trường hớn hở cười trên nỗi đau của cô bạn thân vợ: "Gieo nhân nào gặp quả nấy, cảnh này thật quen thuộc."

An Kim Ngưu bị ghẹo liền đi mách Thiên Yết: "Thằng bồ bà trêu tui kìa."

"Nguyên Song Ngư, anh đứng đắn chút đi." Thiên Yết quát thẳng thừng nhưng người kia vẫn nhăn nhở tay cầm kéo cắt hồng xiêm mỏ huýt sáo, thái độ vừa làm vừa chơi, miệng còn dẻo như kẹo đáp lời cô nàng: "Dạ, anh biết rồi."

Note: Đăng nay để thứ Sáu không phải đăng nữa.

[Không được phép mang truyện đi đâu khi chưa hỏi ý kiến của mình.]

By: Linh Yunki's Story.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top