Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#59.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chiếc xe mang số hiệu ZG-433-OJ, đã gặp tai nạn thảm khốc. Vào lúc mười giờ ba mươi phút sáng ngày XX tháng YY, chiếc xe gồm hai mươi lăm sinh viên cùng một tài xế đã lao thẳng xuống vực hiện chưa có thông tin chính xác về số người bị thương, bị mất tích, tử vong cũng như thông tin cá nhân của hai mươi sau người 

Cảnh sát cùng đội cứu hộ đã có mặt để điều tra nguyên nhân dẫn đến vư tai nạn thảm khốc kia, cũng như cố gắng giải cứu những người còn có dấu hiệu sinh tồn

Mới sáng sớm ra tin tức đã được truyền tải khắp mạng xã hội cũng như các phương tiện truyền thông khác, đa số mọi người chỉ biết chấp tay cầu nguyện hi vọng cho thiệt hại không quá nhiều

- Tôi là người nhà của bệnh nhân Vương Hải Long, con…..con trai tôi có ở đây không ?

Bà Vương nước mắt giàn giụa khi đứng trước một cô y tá trẻ, mới ban nãy vừa được cảnh sát báo tin rằng con trai bà đang nguy kịch và phải chuyển tới khoa hồi sức tích cực 

- Dạ, để cháu kiểm tra đã

Dứt lời cô y tá nhanh thoăn thoắt gõ bàn phím, từng phút từng giây mà ngỡ như cả ngàn năm đang chậm rãi trôi qua vậy

- Mình à, vừa nhận được thông tin là tôi tới đây ngay…..con trai của chúng ta….Hải….Hải Long nhà mình…..sao rồi ?

Mặc dù không quá xúc động như vợ mình, gương mặt của ông Vương cũng thể hiện được bản thân đang rất lo lắng rồi

- Nếu như thằng bé có mệnh hệ nào chắc tôi không sống được đâu mình ơi, ôi Hải Long của mẹ con ơi là con. Tôi đã cảm giác có gì đó không đúng rồi mà, linh cảm của một người mẹ và giác quan thứ sáu làm sao mà sai được chứ

Vừa thấy chồng là bà Vương lại tiếp tục nghẹn ngào, một người mẹ khi nghe tính mạng con mình đang gặp nguy hiểm thì làm sao mà chịu cho thấu

- Dạ thưa cô chú bệnh nhân đang nằm ở phòng hồi sức tầng ba, bác sĩ đang chờ để thông báo tình hình của bệnh nhân đó ạ

Chưa kịp nói xong thì hai vợ chồng họ đã lao thẳng vào bên trong thang máy rồi, ông Vương lúc này không thể làm gì hơn ngoài việc phải giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho vợ mình

Phòng hồi sức tích cực tầng ba đã chật kín người đa số là những nạn nhân của vị tai nạn sáng nay, bác sĩ và y tá thay phiên nhau chạy đôn chạy đáo để chăm sóc cho bệnh nhận. 

- Bố mẹ, con ở đây ?

Hải Long vui mừng khi nhìn thấy bố mẹ của mình sau bao nhiêu lâu chờ đợi thì cuối cùng họ cũng tới, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cậu chưa kịp nắm rõ tình hình. Nhưng sao gọi mãi mà hai người họ không trả lời nhỉ, cậu đứng ngay đó nhưng dường như biến thành vô hình trước mặt họ vậy

- Chúng tôi rất tiếc phải thông báo một tin rất xấu, bệnh nhận tiên lượng rất xấu đa số xương đã bị gãy do va chạm mạnh. Não bộ bị tổn thương và xuất hiện máu tụ sáng mai chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật nhưng phần trăm thoát khỏi hôn mê chỉ có mười phần trăm mà thôi

Bác sĩ nói tới đâu là bà Vương gào khóc tới đó, ông Vương cũng nghẹn ngào quệt những giọt nước mắt đang lăn dài xuống khóe mi

Chính chủ đang lắng nghe và chứng kiến tất cả mọi chuyện cũng thể tin được, Hải Long sẽ có thể vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa. Biết bao nhiêu nguyện vọng rồi ước mơ hoài bão mà vẫn chưa thể thực hiện được, còn bố mẹ cậu nữa công nuôi dưỡng sinh thành hai mươi mấy năm còn chưa thể báo đáp.

Rốt cuộc thì tại sao ông trời lại có thể tàn nhẫn đến như vậy được, có khi tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi

Nhưng thân xác cậu vẫn còn nằm ở đây, toàn thân bị băng bó kín mít rồi máy monitor cứ thi thoảng lại kêu tít tít. 

- Hải Long, biết thế mẹ đã cản con lại rồi. Làm sao mà mẹ sống được đây trời ơi, mình ơi trả con cho tôi đi…..

Dứt lời mẹ cậu hức lên một cái rồi ngã vật ra nền đất trước sự lo lắng và bàng hoàng của tất cả mọi người, các nhân viên y tế cũng nhanh chóng thực hiện đo dấu hiệu sinh tồn rồi kiểm tra nồng độ oxy trong máu

- Chàng trai trẻ đã đến lúc rồi, lưu luyến mãi kiếp này không ổn đâu

Hải Long giật mình khi có một bàn tay ấm áp chạm vào vai của mình, trước mặt cậu là một ông già râu tóc bạc phơ ăn mặc cổ quái

- Ông là ai ? Mà ông có thể nhìn thấy tôi à, đương nhiên là phải lưu luyến rồi nhìn xem gia đình tôi đang đau đớn vật vã như thế nào kìa

Hải Long chau mày, ông lão kia thật sự rất kì lạ nói toàn mấy điều khó hiểu

- Hahaha kiếp này kết thúc thì phải mau chóng chuyển sang kiếp khác chứ, sẽ có người thay thế chỗ của cậu ở kiếp này chỉ có điều là muộn hơn mà thôi

Ông lão kia mỉm cười đôn hậu, Hải Long bỗng nhìn sang mẹ vẫn còn đang được các y tá vây xung hậu

- Ý ông là….mẹ tôi sẽ có tin vui hay sao ? Nhưng bà ấy không còn trẻ nữa, liệu như vậy sẽ nguy hiểm lắm

Một ý nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu cậu, chẳng lẽ mọi thứ lại diễn biến nhanh tới vậy ư

- Âu cũng là sự sắp xếp của vũ trụ, sinh mạng này cũng chỉ là tình cờ được đầu thai kiếp khác mà thôi. Đã yên tâm mà đi được rồi chứ, không có nhiều thời gian mà suy nghĩ đâu

Hải Long mặc dù vẫn còn có chút do dự nhưng  không còn sự lựa chọ nào, mười lăm giờ chiều ngày XX tháng YY Vương Hải Long đã trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện O trong sự tiếc thương của gia đình

*****

- Công chúa người cứ định thế này mãi sao, nếu như ngài ấy đã nói như vậy rồi thì cứ chấp dứt đoạn tình cảm này luôn cho rồi

Hoắc Lê an ủi công chúa của mình, từ dạo đó nàng ấy trở nên lầm lì ít nói hẳn đi. Ăn cũng không ăn nhiều mà ngủ thì cũng ít nên trông cơ thể càng lúc càng gầy guộc ốm yếu, cái danh y nổi tiếng nhất Dị Vực cũng chỉ lắc đầu chịu thua vì đây là tâm bệnh rất khó chữa trị

- Đến ngươi mà cũng nói vậy à, Lâu La Thiện và ta sớm tối bên nhau dần dà có tình cảm thì phụ thân ta lại nỡ lòng nào ngăn cản….báu vật đó thì chỉ có nước lên trời mới tìm ra được

Ngũ Anh buồn bã thở dài, mọi thứ càng ngày càng không giống như trong tưởng tượng của nàng chút nào, thứ bảo vật đó được lưu truyền trong những câu chuyện cổ tich tại Dị Vực

Rất lâu trước đây tưng có một người tìm ra được một chiếc hang sâu nằm dưới vùng sa mạc nóng như lửa đốt này, anh ta lấy được rất nhiều vàng bạc châu báu đem về chia cho người nghèo sau cùng chỉ còn lại duy nhất một món đồ đó chính là chiếc nhẫn được làm từ Hắc Diệu Thạch. Lòng tham che mờ lí trí đã khiến hắn ta phải bỏ mạng giữa sa mạc hoang vu, ý hiểu nôm na là tìm được nơi đây thì cũng đồng nghĩa với việc một đi không trở lại còn gì

- Công chúa ơi, có chuyện không hay rồi

Một tì nữ khác tên Hoắc Phi hớt hải chạy vào báo tin khẩn cấp, nom thấy bộ dạng này chắc chắn có chuyện chẳng lành rồi

- Nói đi, ngươi cứ vòng vo mãi

Sẵn đang có sự bực tức trong ngươi nàng trút giận lên tì nữ kia luôn, Hoắc Lê bên cạnh cũng hóng hớt không kém chẳng biết có chuyện gì mà khiến cho Hoắc Phi gấp gáp đến thế

- Tướng quân Lâu La Thiện nghe nói ngày mai sẽ kết hôn với quận chúa Trữ Di Thủy Họa, họ sẽ đãi bảy ngày bảy đêm. Tướng quân mang rất nhiều sinh lễ tới đó rồi, chuyện này đang được đồn thổi ầm ĩ khắp Dị Vực

Ngũ Anh cảm nhận hai bên tai mình ong ong rồi tiếp đến là đầu óc quay cuồng, vừa mấy hôm trước hắn nói chia tay mà nay đã chuẩn bị kết hôn với người con gái khác

- Th…Thông tin này có chính xác hay không ? Phi Nhi ngươi mà dám nói lung tung thì đừng trách tại sao ta độc ác, Lâu La Thiện chẳng phải một người cạn tàu ráu máng như thế đâu

Dù không muốn tin nhưng gương mặt nghiêm túc của Hoắc Phi đã nói lên tất cả, Ngũ Anh cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt lại để nó vỡ ra từng mảnh nhỏ

- Hai ngươi tìm cách cho ta gặp Thiện Thiện chắc chàng ấy có điều khó nói nên mới làm như vậy thôi, không thể nào có chuyện như vậy được có lẽ phụ thân đã chặn hết đường lui của huynh ấy rồi

Ngũ Anh cười nhạt, suy đi tính lại thì người có thể một tay che trời làm ra những chuyện như thế này chỉ có thể là phụ thân của nàng mà thôi

- Không được đâu công chúa đường từ đây tới Trữ Di rất xa xôi hiểm trở nếu có đi bây giờ thì cũng chẳng thể làm gì được nữa, tướng quân có lẽ đã con đàn cháu đống với nàng quận chúa kia rồi….tì nữ xin người hãy suy nghĩ lại. Hoàng Đạo quốc chỉ mai đây thôi sẽ cho đoàn sứ giả tới đưa người tới đó, Dị Vực đang kí hiệp ước hoà bình nếu không giữ đúng giao hẹn thì sẽ có chuyện lớn xảy ra đó người hãy nghĩ cho đại cục đi ạ

Nghĩ cũng phải thôi từ Ô Xá mà tới được Trữ Di thì cũng mất hơn hai tháng, Lâu La Thiện chắc đã rước kiệu cùng với sính lễ đi từ lâu rồi có muốn đuổi theo chắc gì đã kịp nói với nhau vài lời cuối cùng

Nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt, Ngũ Anh khóc vì bất lực vì bản thân chẳng thể mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của mình. 

- Bao giờ thì đoàn sứ giả tới, ta phải chuẩn bị những gì để tới Hoàng Đạo Quốc

Ván đã đóng thuyền có hối hận thì cũng không kịp nữa, nàng có lẽ đành phải vứt sợi tình cảm này đi thôi

- Yên tâm ạ, từ đây tới cuối tháng còn rất nhiều thời gian để người học hết các quy định cũng như luật lệ của Hoàng Đạo Quốc

Sau ngày hôm đó công chúa của Ô Xá như biến thành một người khác vậy, mặc dù không còn ít ăn nói như trước nhưng cứ giam mình trong phòng nghiên cứu những cuốn sách tới từ Hoàng Đạo Quốc

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua cuối cùng cũng đã tới ngày quan trọng, một đoàn sứ giả từ phương xa đã có mặt ở Dị Vực với mục đích kí hiệp ước hòa bình trong sự vui vẻ của hai bên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top