Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[1]: Hoàn cảnh

Một ngày nọ, Tomoyo mời Syaoran và Sakura đến chơi, ôn lại kỉ niệm về những dấu mốc thời gian quan trọng qua những thước phim mà cô nàng cất công để dành trong suốt sáu năm qua. Syaoran khá bất mãn, vì sao mình phải đến nhà của cậu ấy để xem lại mấy cái thước phim quá khứ đáng xấu hổ kia, nhưng Tomoyo chỉ có thể kết thúc bằng "Ố hố hố" vô cùng quen thuộc, còn Sakura thì cười trừ và bày ra một bộ dạng như "Tớ quen rồi. "

Thước phim đó là cả một vùng trời kí ức từ rất lâu, bao gồm những lần thu thập những thẻ bài đầu tiên, khoảnh khắc gặp gỡ và tị nạnh nhau, những lần ôm nhau, hay cùng nhau khiêu vũ trong vở kịch,... Tất cả mọi thứ như là một cuốn băng quay chậm lại những khoảnh khắc vô cùng đáng nhớ trong tâm trí của Syaoran và Sakura.

- Nhìn kìa, nhìn kìa Sakura-chan, cậu thật sự quá xinh đẹp trong bộ váy này! - Tomoyo đang rất phấn khởi vì bộ váy công chúa kiêm kiệt tác có một không hai mà mình đã tự tay làm nên, và nó càng hoàn hảo hơn khi kết hợp với cô bạn thân của mình.

- Tomoyo-chan... - Sakura chỉ có thể cười trừ, không gì có thể cản bước được Tomoyo khi cô đang quá phấn khích.

- À đúng rồi, nhắc mới nhớ, tớ có chuẩn bị vài thứ. Hai cậu hãy chờ tớ nhé, tớ sẽ quay lại sớm thôi.

- Kh... Khoan đã chứ...

Sakura không kịp với theo Tomoyo, chỉ có thể ngồi cạnh Syaoran mà mặt trở nên đỏ ửng, không chỉ vì mấy cảnh quay hồi bé kia, mà còn khoảng không gian chỉ còn có hai người, thật sự là rất ngượng ngùng. Kể cả khi cả hai đang là người yêu của nhau, đối diện những hình ảnh của mình hồi còn bé, không phải ai cũng đủ tự tin để khoe nó trước mặt người yêu của mình cả, dù sự thật là họ đã quen biết nhau khi học lớp 4 rồi.

Nhưng im lặng cũng không phải là cách hay, nên Sakura đã tự mình lên tiếng trước để phá vỡ không gian ngượng ngùng này.

- À nè.... Syaoran-kun... Tụi mình cũng đã quen nhau rất lâu rồi nhỉ... Nhìn mấy hình ảnh này thật sự rất là... hoài niệm chăng?

- À ờ.... Cũng rất lâu rồi... Tớ vẫn còn nhớ rất nhiều thứ lắm chứ...

- Tớ vẫn còn nhớ lần đầu gặp cậu, cậu đã giành giật bài Clow với tớ, và còn mắng tớ nữa chứ haha, thật sự quá ư là lâu rồi đi...

Syaoran bỗng chột dạ, sao chuyện gì không nhớ lại nhớ đến cái kí ức muốn chôn vùi này chứ. Bản thân anh cũng đã rất hối hận vì sự nóng tính đến mất khôn của mình, và cư xử không phải phép với cô bạn đáng yêu ấy.

Nhưng điều tội lỗi trong quá khứ nhất lúc đó, là Sakura không vì tính cách bộc trực, nóng nảy của Syaoran mà đáp trả thô lỗ, trái lại, cô ấy rất hiền hoà, tốt bụng và chân thành với anh, không có bất kì ý nghĩ xấu xa trong trái tim của chính mình. Và những nét tốt đẹp này vẫn còn hiện hữu rất rõ và phát triển rất mạnh mẽ ngay hiện tại, thế nên đôi lúc Syaoran rất xấu hổ và tội lỗi, hà cớ gì mà mình đã từng đối xử thậm tệ với một thiên thần như vậy chứ.

- Thôi nào, tớ xin lỗi mà, tớ sẽ không nói năng thô lỗ với cậu nữa đâu. TT_TT

- Haha tớ đùa thôi, tớ không còn để bụng đâu mà. ^^

- Thật không đó... Cậu mà để bụng là tớ cù lét cậu đó...
 ̄︿ ̄

- Phải tin tớ chứ. Tuyệt đối không có đâu. ^^ - Nói rồi, Sakura tự vỗ vai mình, ngụ ý rằng phải tin tưởng cô bạn này chứ.

Syaoran cũng cười tươi, quả nhiên đúng là Sakura lúc nào cũng đáng yêu và lạc quan như thế.

Bỗng nhiên trên màn hình, bất ngờ có sự xuất hiện cảnh tỏ tình lãng mạn của vị Hoàng tử nước láng giềng, mà Kero cho rằng, đó chỉ là cảnh tình cảm siêu ướt át và thằng nhóc đáng ghét ấy còn không bằng các soái ca trong phim nữa mà thích thể hiện. À, đây là vở kịch hồi năm lớp 6 đây mà...

Syaoran nhớ lại lời mỉa mai của vị Thần thú Phong ấn đó mà trong lòng chất chứa nhiều cảm xúc không vui mấy, nhưng ngó qua cô nữ chính kia, thì cô nàng đang chui rúc ôm mình vì quá xấu hổ với vai diễn của mình, và bây giờ trông cô như một quả cà chua di động vậy. Anh cảm thấy buồn cười lắm chứ, nhưng không thể nhân dịp này mà trêu chọc nàng ta được, phải dỗ dành yêu thương một chút cho cô thoải mái hơn.

- Này Sakura, không sao cả đâu, cậu diễn hay mà.

- Kh... Không có đâu... Tớ... tớ...

- Haha, nhìn lại cũng đáng nhớ thật đấy chứ, ước gì tớ được trở lại thời gian đó để còn tập thoại sao cho tình cảm hơn với cô Công chúa nào đó đấy nhỉ. - Nói rồi, Syaoran còn lém lỉnh tặng cho Sakura một cái nháy mắt chết người.

- Thật tình, cậu cứ trêu tớ. - Sakura phồng má lên tức giận, nhưng kì thực chúng không mang tính tức giận một tí nào cả.

- Rồi rồi, không trêu nữa, không là chúng ta sẽ bị teo nhỏ như lúc tớ bị teo nhỏ mất. ^^ Bỗng dưng nhìn mấy hình ảnh này, tớ cũng thấy hoài niệm đấy chứ.

- Đúng vậy nhỉ. - Nói rồi, Sakura liền lấy trong cặp mình một xấp Clear Card, và nhìn tấm thẻ Rewind với ánh mắt lấp lánh - Nhớ lại cậu lúc nhỏ thật sự quá là đáng yêu đi! >o<

- Này này... - Syaoran cười mếu máo, không ngờ bạn gái mình lại có thể phát cuồng quá mức vì thẻ bài này.

- Nhìn lại những hình ảnh đó, tớ mới nhận ra mình trưởng thành đã rất nhanh đi, nên nhiều lúc tớ thấy hối tiếc lắm. Ước gì tớ có thể quay trở lại lúc bé nhỉ, tớ nhớ những kí ức ngày xưa quá....

Bỗng nhiên, có một luồng ánh sáng kì bí xuất hiện ở giữa gian phòng, và tập trung về một chỗ về phía Sakura. Ánh sáng ấy chói loá đến mức khiến mắt Syaoran theo phản xạ phải nhắm lại, và nó chỉ xuất hiện trong vài giây.

Khi luồng ánh sáng đó biến mất, Syaoran bỗng nhận ra rằng, Sakura đã không còn ở đây. Trên sàn nhà, xuất hiện một bộ đầm quen thuộc. Nhưng điều kì lạ là, không thấy chủ nhân của nó đâu cả, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn xuất phát từ một cục bông dưới tấm vải đó.

Syaoran tò mò đến xem thử, và phát hiện một điều rất kì lạ.

Một em bé đang ngủ?

Sự thông minh và nhạy bén với phép thuật đã khiến Syaoran tờ mờ nhận ra em bé đó có gì là lạ. Mái tóc nâu trà và khuôn mặt có những nét gì đó rất quen thuộc, và sự biến mất đột ngột của cô bạn gái của mình.

Không lẽ....

Đây chính là...?

------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top