Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

                                                                                   TÔI LÊN THÀNH PHỐ
Năm nay tôi là học sinh cấp ba, những điều trong quá khứ với tôi bây giờ chỉ là một phần kí ức. Người ấy có lẽ đang hưởng một cuộc sống sung túc với người mình yêu. Tôi chỉ mong cho anh ấy sống thật hạnh phúc.
Vùng quê của chúng tôi là vùng quê nghèo không có trường cấp 3. Vì mẹ tôi muốn chúng tôi có một cuộc sống tốt hơn nên mẹ con tôi đã lên thành phố. Ba tôi vẫn ở dưới quê vì muốn bảo vệ sản nghiệp của gia đình. Lần đầu tiên là thành phố , thật là ồn ào, náo nhiệt là cảnh mà tôi không thể thấy ở dưới quê. Nơi tôi ở rất tỉnh lặng, chỉ khi đến trường bạn mới cảm nhận được sự ồn ào. Mẹ con tôi vừa ra khỏi sân bay, đã thấy một người đàn quần áo tươm tất của một người tài xế tới gần . Người ấy tỏ ra thân thiện, nở nụ cười với chúng tôi: "Hai người muốn đi taxi của chúng tôi không ?Chúng tôi sẽ lấy giá rẻ thôi .Nhanh chóng lắm ! " Ai nói người thành phố không thân thiện. Đáp lại nụ cười thân thiện đó:" Dạ thôi chú à! Nhà chỗ cháu đi bộ từ đây chỉ mất mấy phút".Ngay lập tức, ông chú đó giở giọng: "Nếu không đi thì phải nói trước chớ, làm mất công quá!" Cái bản mặt của tôi lúc ấy chắc chắn rất khó coi.
   Khi về đến nhà là lập tức tôi bay lên giường để phi một giấc đã đời . Chỉ còn 1 tuần nữa là hết hè, tôi phải gặp bạn mới, trường mới thầy cô mới,... mới nghĩ thôi đã cảm thấy hồi hộp rồi. Mẹ con tôi cùng nhau tất bật sắp xếp lại căn nhà của dì tôi. À mà quên ! Chắc các bạn đang tự hỏi tại sao lại có nhà bà dì tôi ở trong này? Dì tôi hiện giờ đang định cư bên Úc và có một căn nhà trống ở đây. Trước khi đi, dì giao chìa khoá cho mẹ tôi và nói muốn khi nào tới ngôi nhà này cũng được. Nhà của dì tôi tuy không bự lắm nhưng rất nhỏ nhắn ,xinh xắn, ấm cúng. Chỉ cần nhìn một cái thôi là bạn thích mê ngay. Ngôi nhà đã 2 năm rồi không ai ở nên bụi kinh khủng, tôi và mẹ phải mất cả buổi chiều mới làm xong hết. Ôi giờ ơi, chỉ còn 5 ngày nữa thôi là tôi phải đi học rồi. Phải giành những ngày quý báu để đi chơi thôi . Tôi phi lên giường thẳng cẳng đến 11 giờ sáng hôm sau mới dậy. Mẹ tôi ở dưới lầu vẫn đang nấu ăn ì xèo, với giọng gọi tôi xuống. Với cái bản tính lười nhác của tôi thì mẹ tôi là người biết rõ hơn ai hết. Với giọng điệu ngon ngọt của mẹ tôi với một cái chổi lông gà là tôi như siêu nhân đánh răng , rửa mặt trong vòng một nốt nhạc. Vừa ăn trưa xong thì mẹ tôi liền kêu tôi ra siêu thị mua ít đồ dùng, là con gái quê mới lên thành phố nên có rất nhiều điều lạ lẫm đối với tôi. Tôi đi đến đâu là cái đầu quay 360 độ như một con nhỏ nhà quê thứ thiệt. Đến siêu thị , lời đầu tiên tôi thốt lên là"OH MY GOD". Mặt hàng gì đâu mà lắm thế. Chỉ là dầu gội đầu thôi mà tới mấy chục loại. Đúng là siêu thị thành phố có khác bự gấp 5 lần , à không, gấp 10 lần tiệm tạp hóa ở dưới quê tôi cơ. Trong khi tôi đang loay hoay không biết nên mua dầu gội đầu loại nào? loại Hét èn sao đờ gì đó hay loại Ben tin,... Tôi chỉ một mực xài dầu gội đầu bà nội tôi mua ở  dưới quê quá huhuhu...

   -Em là Vy Anh đúng không? Cái giọng ấm áp đó sao mà nghe nó quen thuộc quá. Nhưng tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy lo lắng, khó chịu, không lẽ đó là Trung Quân, kẻ đã bỏ tôi đi , kẻ đã bỏ rơi tôi vào 20 năm trước đó sao. Vy Anh này không phải là loại con gái hiền dịu, nết na giống trong phim Hàn Quốc, cứ gặp người mình thương lâu quá không gặp là cứ bù lu, bù loa. Rồi lại giận hờn hỏi : " Tại sao anh lại bỏ rơi em "hay" Em nhớ anh quá " bla,..bla. Thay vào cảm giác mong chờ ấy, tôi lại thấy rất tức giận. Mặt tôi tối sầm lại, lạnh lùng quay mặt về phía anh, nở một nụ cười đầy khinh bỉ: " Anh là ai? Xin lỗi nhưng tôi không quen những người như anh". Trong phút chốc, Trung Quân như bị sét đánh. Cô bé dịu dàng, tươi cười luôn đi theo anh để muốn được bao vệ hay sao. Giờ đây Vy Anh không còn là một đứa bé hay khóc nhè như trước nữa. Vy Anh rất mạnh mẽ không cần ai bảo vệ nữa.

 - Đi đây, không nói nhiều với anh nữa-nở một nụ cười không mấy thân thiện về phía người đối diện và đi một mạch ra khỏi cái không khí ngột ngạt đó. Tôi quơ đại một chai dầu gội và thẳng tiến ra quầy thu ngân để phía sau mình là một khuôn mặt bối rối. "Quá khứ đã qua rồi , không được nhắc đến nữa".Trong đầu tôi cứ lặp lại hết lần này đến lần khác câu này trong đầu. Hết sức chịu đựng và rồi tôi khóc, khóc vì nhớ anh, khóc vì giận anh. Những giọt nước mắt này tôi không muốn ai thấy, đặt biệt là người đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top