Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9 |Hoàn|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Anh ơi, dậy đi, em sắp rời xa anh thật rồi...

 Ngày cuối tôi ở lại Việt Nam, tối qua đã chuẩn bị sẵn hành lý và đem qua bệnh viện, tôi ở với anh đêm cuối cùng. Tôi đã nói với anh rất nhiều điều, từ những chuyện nhỏ nhặt thường ngày tôi vẫn hay lảm nhảm, đến những điều trước giờ tôi chưa từng kể anh nghe. Tôi dặn anh phải sống thật tốt sau khi tôi rời đi, mặc dù biết anh không thể chủ động quyết định cuộc sống của mình sau này, chỉ là muốn củng cố tinh thần cho chính bản thân mình một chút. Nếu thật an tâm, tôi có lẽ sẽ dễ dàng quên anh thật nhanh, tìm cho mình một cô người yêu, bắt đầu một cuộc sống an nhiên nơi xứ người. 

  Nhưng có những người, không phải chỉ tồn tại trong trí nhớ, để mà quên. Họ tồn tại cả trong trái tim, đến khi chết đi, hình ảnh người mới hoàn toàn biến mất.

 Tôi đem toàn bộ vật kỉ niệm để lại trên chiếc bàn sát giường bệnh, mai này anh tỉnh dậy, nếu có thể, sẽ biết được đã từng có người đợi anh lâu thế nào. Cũng là tôi muốn bỏ lại quá khứ tại đây, những hoài niệm, kỉ vật, và cả anh. 

  Quyển album cũ kỹ, cây bút đã cạn mực cùng chiếc vòng cổ mới tinh là tất cả những gì tôi để lại. Cây bút ấy, chính là món quà đầu tiên anh tặng tôi vào cái ngày sinh nhật năm tôi 17, với tư cách một người đồng đội. Nhưng thứ gì đầu tiên, đều là thứ đáng trân quý nhất. Tôi dùng nó để viết nên những dòng tâm sự trong cuốn album kia, chỉ là tôi muốn, tất cả mọi kỉ niệm, dù là nhỏ nhặt nhất, đều liên quan đến anh. 

 Chiếc vòng cổ, tôi đặt từ khi có quyết định xuất ngoại, đến hôm qua thì vừa kịp hoàn thành. Lớp bạc óng ánh phản chiếu nắng vàng dịu nhẹ, lòng tôi an nhiên đến lạ. Chiếc vòng này được tôi tự tay thiết kế, dặn dò người thợ làm kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ nhặt. Tuy nhìn trông đơn giản thôi, nhưng đối với một chàng cầu thủ không có chút khái niệm về nghệ thuật như tôi, nó là cả một tâm huyết lớn lao.

 Dây được làm từ bạc nguyên chất, mặt dây đơn giản là hình tròn của trái bóng, niềm đam mê của chúng tôi. Có hai mặt, một khắc chữ CP10, mặt còn lại khắc dòng VT17. Suy nghĩ của tôi đơn giản lắm, chỉ là muốn lấy những gì gần gũi nhất, thân thiết nhất, gắn bó nhất đặt vào món quà cuối cùng tôi có thể tặng cho anh. 

  Suy cho cùng, đã thật sự đến lúc phải từ bỏ cái thứ tình cảm xã hội ngoài kia cho là sai trái, trả cho anh sự bình yên vốn có và bước khỏi cuộc đời anh như cái cách tôi xuất hiện. Lặng lẽ.

 Hoàng hôn buông nắng, giờ bay sắp điểm, Văn Thanh đặt chiếc vòng cổ lên bàn tay để ngửa của anh người thương rồi kéo vali bước đi. Đến tận khi kết thúc, vẫn xin người cho Thanh gọi hai tiếng "người thương". Thương đến thế, cuối cùng vẫn là chẳng thể bên nhau một đời. Ai rồi cũng mệt mỏi, và khi không còn đủ sức níu giữ, họ sẽ buông xuôi thứ tưởng chừng như quan trọng nhất.

 Keng

Tiếng dây chuyền bạc chạm đất, điện tâm đồ chỉ còn một đường kẻ ngang.

 Nguyễn Công Phượng, chẳng bao giờ có thể tỉnh dậy nữa.

 Với linh cảm tồi tệ, Văn Thanh quay lại phòng bệnh nhìn người lần cuối.

 "Anh ơi, dậy đi!", lời khẩn cầu vang vọng khắp bệnh viện, từ bao giờ đã trở nên vô nghĩa.

 "Ai rồi cũng mệt mỏi, và khi không còn đủ sức níu giữ, họ sẽ buông xuôi thứ tưởng chừng như quan trọng nhất."   Đúng vậy, Công Phượng buông xuôi mạng sống của bản thân. Còn Văn Thanh, liệu rằng có thể buông xuôi thứ tình cảm dành cho người, hay sẽ ôm đau thương trọn đời? Hoặc không, thương người đến hôm nay đã là trọn vẹn một đời.

  Anh ơi, dậy đi... Nếu anh không dậy, em ngủ cùng anh nhé?











 - Đôi lời -

   Vốn là định HE, nhưng với tâm trạng của mình hiện tại, HE là điều bất khả thi. Dù gì đây cũng là một chiếc SE không quá đau buồn. Hôm nay, buồn đau hơn tất thảy là chuyện về anh Thanhhh. Ừ, sớm quay trở lại nhé. Sân cỏ và cả người hâm mộ sẽ chờ Thanh trở lại! 

  Nếu có thể, hãy đặt lại một chiếc nhận xét. Dù khen hay chê, mình vẫn sẽ rất biết ơn!

9/10/2018

From MH. With love.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top