Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌼 Người Quan Trọng Của Mỗi Chúng Ta 🌼

Dù sao cũng đã vào tới nơi, Anna dù đau lòng cũng vẫn phải tới thăm Trường Sơn và Nhật Lệ. Lúc chị ta gõ cửa phòng, đôi gian phu d... ừm, hai cái người này đang chim chuột với nhau. Trường Sơn ngồi ngả lưng trên giường, chớp chớp mắt làm nũng đòi Nhật Lệ đút cháo. Cô rất cưng chiều, vui vẻ thổi nguội cháo, đưa đến bên miệng hắn ta. Nhìn cái túi da bảnh bao kia cười đến tan chảy băng giá mà Anna xiết chặt bàn tay. Chỗ đó vốn dĩ nên thuộc về chị ta, nhưng hiện tại... chị ta nào đủ tư cách nữa?

Anna thua rồi.
Từ giây phút Trường Sơn bất chấp tất cả nhào đến đỡ lấy viên đạn đó cho Nhật Lệ, chị ta đã chính thức thua cuộc.
Chúc Lâm lúc đó dường như cũng có suy nghĩ ấy. Nghe Anna nói ra điều đau lòng mà câm lặng, mãi sau mới lên tiếng sẽ tới gặp riêng Nhật Lệ để nói chuyện. Chúc Lâm còn tự khẳng định sau này sẽ không tới làm phiền hai người bọn họ nữa. Tuy không biết giữa ba người đã xảy ra chuyện gì nhưng như vậy hẳn là ổn rồi nhỉ? Dù sao thì Anna cũng không muốn kẻ rắc rối có năng lực như Chúc Lâm nhúng tay vào chuyện tình cảm của Nhật Lệ đâu.
Chị ta yêu Nhật Lệ đã lâu như thế, Anna tuyệt đối không muốn bất kì ai làm khó dễ cô, khiến cô phải chịu đau khổ.

"Anna?" Nhật Lệ nhìn thấy người ngoài cửa liền đặt bát cháo xuống, đứng dậy chào "Chị mới đi công tác về hả? Hôm trước trợ lý của chị có qua đây."

"Vừa xuống máy bay, khi nãy qua hai người đã đi khám rồi." Anna rất nhanh "khai" sạch. Chị ta đi về phía cái ghế ngay sát chỗ Nhật Lệ ngồi, kéo ra ngồi sát bên cô. Trường Sơn nhướn mày nhìn Anna một cái, nụ cười trên môi hắn ta ẩn chứa đắc ý thâm sâu.
Hừ! Yêu đương vào rồi liền bị ngu đấy à? Còn dám trêu tức chị ta? Đúng là đáng giận!
"Em xanh xao quá, em có ăn uống hẳn hoi không?"

"Em ổn." Nhật Lệ vô thức tránh cái tay của Anna đưa lên vén tóc mình. Chị ta nhìn bàn tay bị chối bỏ của mình, cảm giác hụt hẫng dâng cao nhưng cuối cùng cũng không nói, gượng cười bỏ tay xuống "Trường Sơn mới là người bị thương nặng, nhưng hiện tại đã ổn thỏa cả rồi."

"Trông là biết mà, lại khỏe vâm vâm ngay thôi."

"Ừm... Em đi lấy nước cho chị nhé." Nhật Lệ nhìn quanh phòng, bình nước cạn mất rồi, có thể gọi y tá nhưng khi nãy hai người khám xong họ mới được ăn tối. Nếu giờ gọi cắt ngang việc ăn tối của họ... Nhật Lệ cũng không đành.
Thôi thì dù sao cũng thế, đi từ đây ra chỗ lấy nước cũng chỉ mấy bước chân, cô tự làm.
"Chị muốn uống gì?"

"Bệnh viện chứ có phải quán nước đâu?" Trường Sơn kéo tay cô như thể muốn đánh dấu chủ quyền "Anna cũng không khát, em cũng là người bệnh đấy, mau ngồi nghỉ đi."

"Chút nữa anh cũng phải uống mà..." Nhật Lệ cự lại "...Thôi, anh tự ăn cháo đi, em đi lấy được, gần lắm."

"Vậy lấy cho chị nước ấm là được." Anna không khách khí đề nghị, một câu này nói ra lập tức làm Trường Sơn liếc qua, đôi mắt sắc như dao nhỏ.
Biết làm sao đây? Chúng ta có chuyện cần nói riêng mà.
"Cảm ơn em."

Nhật Lệ cầm lấy bình nước, đi ra ngoài còn cẩn thận khép cửa lại. Trường Sơn nghiêm túc nhìn Anna, ánh mắt đầy sự dò xét. Anna cũng chẳng kém, đôi mắt chán ghét cùng cực bắn những tia nhìn ghét bỏ về phía Trường Sơn.
Đây này các chụy em ơi! Đây mới đích thực là tình địch này!

"Cặp đôi vàng... Mua báo PR dọn đường cũng đẹp quá nhỉ?" Anna chìa điện thoại ra trước mặt Trường Sơn, một loạt tin báo hiện lên làm hắn không nhịn được nở nụ cười.

Luôn nắm bắt thời cơ là phong cách của Trường Sơn, hơn nữa, lúc này không tung con át chủ bài còn đợi đến khi nào?
Hai người vốn dĩ đang ở trong thế khó, Nhật Lệ là vị hôn thê cũ của Anh Hào, còn Anh Hào lại là "bạn thân" từ hồi đại học của Trường Sơn. Nếu giờ hai người đến với nhau, nam thanh nữ tú, nam cô nữ quả, Nhật Lệ còn là bị phản bội nữa thì cũng được thôi nhưng... Đúng! NHƯNG cuộc đời vốn dĩ là vậy mà, vướng vào những mối quan hệ lằng nhằng rắc rối thế kia kiểu gì cũng có người dị nghị.
Trường Sơn không sợ bị người ta nói yêu lại vợ của bạn thân, nhưng hắn lại lo Nhật Lệ bị người ta chỉ trỏ. Có thể cô không quan tâm, bất chấp để ở cạnh hắn. Nhưng hắn không nỡ để Nhật Lệ phải chịu đựng bất kì chỉ trích nào. Nếu hắn đành lòng khiến cô chịu tổn thương, có lẽ Trường Sơn sẽ không phải ngu ngốc đứng ngoài nhìn Anh Hào từng bước tính kế Nhật Lệ như vậy.

"Vậy thì sao?" Trường Sơn nhếch môi cười hào hứng "Nam thanh nữ tú, không gọi cặp đôi vàng cũng quá uổng phí."

"Chỉ một chuyến này mà đánh bật được tất cả mọi đối tượng cạnh tranh..." Anna cười nhạt "...Đúng không hổ danh sếp tổng mới của LS, cao tay quá."

"Thông tin này mà cô cũng biết rồi?" Trường Sơn nói mà chẳng hề ngạc nhiên, tựa như việc hắn là sếp tổng của LS chính hắn yêu cầu người ta tiết lộ cho Anna biết vậy.
Nói cho Anna biết, một phần để kích động chị ta, một phần là để Anna tự thấy khó mà lui, đừng mơ cạnh tranh với hắn nữa.
Bản năng thị uy của con đực, nhất là khi có một tình địch khác dám bén mảng tới chỗ "con cái" của nó. Điều này đã khắc sâu vào mã gen của mọi loài động vật, con người, hiển nhiên cũng không thể loại trừ.

"Sao lại không biết? Tôi còn đang mong được sếp tổng LS hạ thủ lưu tình đây." Anna dài giọng, mỉa mai "Để ý phần tình cảm mãnh liệt trước đây của tôi với cậu, cho tôi chút đường sống đi."

"Tình cảm mãnh liệt?" Trường Sơn phì cười, nghĩ đến khoảng thời gian Anna giả bộ theo đuổi mình mà không khỏi đau đầu. Nhưng có lẽ cũng vì nhờ sự theo đuổi giả tạo công khai ấy mà không có nhân viên nào trong công ti dám bén mảng làm phiền đến hắn nữa.
Đỡ phí kha khá thời gian giải quyết rắc rối vô ích, nếu bình thường hắn sẽ phải cảm ơn Anna lắm lắm, tiếc là hắn lại vô tình biết được cái thỏa thuận giám sát ngu ngốc của chị ta với Chúc Lâm. Độc chiếm đến mức khiến người ta sợ hãi.
"Nói hay quá, nếu không phải không tiện, chắc tôi phải vỗ tay tán dương đấy."

"Đừng có tỏ ra đắc ý..." Anna nghiến răng, nhưng nghĩ tới chuyện Nhật Lệ sắp quay lại, chị ta cũng không ý kiến gì nhiều nữa mà nói thẳng "Tôi thua rồi."

Trường Sơn hơi giật mình, ngoảnh mặt nhìn về phía Anna. Chị ta cười chua xót, người phụ nữ luôn cao cao tại thượng, không coi ai ra gì, hiếu thắng, luôn ganh đua... nay lại cúi mặt, buồn bã nói với hắn ba chữ: "Tôi thua rồi!"

Không đợi Trường Sơn đáp lời, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, Anna tiếp tục: "Từ lúc biết cậu bất chấp tính mạng che chắn cho Nhật Lệ, tôi đã hiểu mình không còn cửa chen vào mối quan hệ của hai người."

"Cô sẽ sớm tìm được người khác." Trường Sơn bình thường hư tình giả ý hoặc đối chọi gay gắt với Anna, nay tự dưng được tình địch thực sự trải lòng, bỗng dưng thấy hơi hốt hoảng. Hắn không quen, và cũng không muốn dỗ dành an ủi bất kì người phụ nữ nào khác ngoài mẹ và Nhật Lệ của mình. Ừm, bà hắn mất cả rồi, vui lòng đừng cue!

"Tôi biết..." Anna ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi ngạo nghễ nhưng buồn thê lương tràn trong đáy mắt "...Hàng chất lượng cao như tôi sao có thể không kiếm được ai vừa ý? Cậu cũng đừng đắc ý vội, dù là Nhật Lệ yêu cậu, nhưng nếu cậu dám khiến cô ấy buồn, cũng đừng trách tôi không cảnh cáo trước."

"..."

"Lúc đó, dù có táng gia bại sản, tôi cũng nhất quyết phải lôi cậu xuống!"

"..."

"Khiến cho cậu phải trả giá! Vạn kiếp bất phục!"

"..."

*

Bên này Anna đang nói chuyện với Trường Sơn, bên kia, Nhật Lệ đã tới cuối hành lang, vào khu vực để nước nóng chờ lấy đầy bình nước.
Thường thì chỗ này nhân viên y tế đi lại nườm nượp, nhưng nghe nói hôm nay có sự kiện y khoa quan trọng nên họ xin rút đi dự sạch. Thành ra trong khu VIP chỉ còn lại vài người ở lại trông coi những bệnh nhân nặng và phục vụ những bệnh nhân nhẹ khi có chuông yêu cầu. Lúc nãy Nhật Lệ đi khám lại cùng Trường Sơn đã biết được cái sự nhân lực mỏng yếu ấy là thế nào. Cô cảm thông sâu sắc với việc các y tá y sĩ chạy như bay trên đất, từ sáng chưa được hạt cơm nào vào miệng và... Đúng vậy, cô thấy Anna có chuyện gì đó muốn nói riêng với Trường Sơn, thế nên cô tự mình đi.
Không cần biết chuyện riêng của họ là gì, chỉ cần biết, Trường Sơn sẽ không giấu cô, cũng không lừa dối cô. Vậy là đủ.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nhật Lệ bị lừa gạt một lần dĩ nhiên sợ hãi bị người khác dắt mũi lần nữa. Nhưng với Trường Sơn, với những gì hắn làm cho cô, những gì hắn thể hiện với cô, Nhật Lệ tình nguyện tin tưởng.
Cuộc đời này nói tuy rằng dài thật, số lượng người mình gặp trong một đời tuy rằng nhiều thật... nhưng có mấy ai dám bỏ cả mạng để níu giữ mình lại nhân gian chứ? Ngoài bố mẹ hoặc anh chị em ruột thịt trong nhà, Nhật Lệ quả thật không nghĩ được ai khác nữa. Thế mà Trường Sơn lại dám vì cô, hắn dám...

"Xin chào!" Giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng, Nhật Lệ ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Chúc Lâm đang ngồi trên xe lăn, được Vệ Sĩ ngày đó đầy tới chỗ cô.
Lúc này trong phòng nước nóng chỉ có ba người, ngoài hành lang cũng vắng vẻ, chẳng có một ai qua lại.
Dù sao cũng là khu VIP, số người bệnh ở đây ít, hôm nay bác sĩ y tá còn đi hết, vắng người cũng là điều hiển nhiên.
"Cô Nhật Lệ!"

"Chúc Lâm?" Nhật Lệ cười chào, sau đó ấn nút tắt nước trước mới quay sang chỗ Vệ Sĩ "Hôm trước có xin gặp anh mà anh không chịu, chúng tôi còn chưa cảm ơn anh tử tế."

"Không cần thiết." Vệ Sĩ vẫn lạnh nhạt y như cũ, đáp lời mà không thèm để ý đến người đối diện. Nhật Lệ không quá quan tâm, vị "ân nhân" này từ lúc xuất hiện đã thế, tính cách người ta lãnh đạm, người ta chỉ để ý đến người trong lòng thôi.
Giống hệt Trường Sơn của cô, nhìn ngốc nghếch chết đi được.
"Hai người cũng giúp tôi không ít."

"Tôi muốn nói chuyện riêng." Chúc Lâm hất tay Vệ Sĩ ra, anh ta nhìn thoáng qua mặt cô chủ mình một cái rồi im lặng bước ra ngoài. Cánh cửa sau lưng khép hờ, một cái khe nhỏ vừa đủ để người bên ngoài nhìn thấy bên trong, cũng là để người bên trong không bị khó chịu khi nhận sự giám thị.

Nhật Lệ hơi bối rối nhìn Chúc Lâm thảm thương trước mắt. Mối quan hệ của hai người là gì? Tình cảm của hai người là gì? Vốn dĩ không thân thiết, nói chuyện riêng thật sự thích hợp sao?

"Cảm ơn cô!" Không ngờ lời đầu tiên Chúc Lâm nói lại là câu này. Đôi mắt Chúc Lâm lúc đầu hơi bất đắc dĩ, sau đó sáng lên, kiên định "Tôi đã hiểu tình cảm của hai người, tôi sẽ chúc hai người hạnh phúc."

"Cô đã cảm ơn tôi rồi." Nhật Lệ nhớ lại lúc ở trong phòng lớn, cô xua tay gạt đi "Chỉ là quan hệ qua lại, nếu không có Vệ Sĩ và ông X chắc chúng tôi cũng không thể làm gì."

"Lúc đó cô có thể lấy tôi làm bia đỡ đạn, nhưng cô không làm." Chúc Lâm nhắc lại lúc Nhật Lệ đẩy cả cô ta và Trường Sơn ra, tránh được mấy phát đạn liên tiếp.
Nhật Lệ chỉ làm theo bản năng, cô có thể chống đỡ được cũng không muốn người khác phải làm bia đỡ cho mình. Tuy rằng nếu xảy ra chuyện gì bố mẹ sẽ đau lòng chết đi được, nhưng mạng sống xây trên tính mệnh người khác, tâm hồn Nhật Lệ yên được sao?
"Tôi... Tôi đã hiểu vì sao cô ngốc vậy mà Trường Sơn lại yêu cô rồi."

"(ʘᴗʘ)" Này bạn! Đang khen mình hay móc mỉa mình vậy? Mình thấy... Nó lạ lắm à nghen!

"Tôi thật sự ghen tị với cô." Chúc Lâm cúi mặt, nụ cười trên môi đầy buồn bã "Nhưng tôi cũng thật lòng chúc phúc cho cô. Yên tâm đi, tôi sẽ không gây phiên phức nào cho cô cả."

"Vì sao phải ghen tị với tôi?" Nhật Lệ cười đầy ẩn ý, tay chủ động đưa lên, trỏ ra cửa "Không phải cô cũng có sẵn một người dám vì mình mà nhảy vào biển lửa hay sao?"

Chúc Lâm ngẩn ra, sau đó liếc về phía cửa.
Vệ Sĩ thấy bên trong im lặng bất thường liền đẩy cửa ra vài cm, đưa mặt vào. Anh ta nhìn thấy ngay nụ cười ngọt ngào trên môi Chúc Lâm, chẳng hiểu sao, trái tim vốn dĩ lạnh băng lại loạn thêm một nhịp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top