Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Sợ đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Quần dường như chưa từng sợ đau, ngay từ đầu, hắn đã sẵn sàng lấy dao đâm bản thân chỉ để đánh đổi sự trở về của Lý Trình Tú. Nhưng điều khiến Giản Tùy Anh ấn tượng sâu sắc nhất là khi Thiệu Quần mời anh đi uống rượu.

Vào thời điểm đó, Thiệu Quần cuối cùng cũng không thể giữ Lý Trình Tú. Giản Tùy Anh cũng quyết định kết thúc mối quan hệ khi Lý Ngọc - sau một sự hiểu lầm – lại tàn nhẫn đánh anh.

Giản Tùy Anh vẫn nhớ rõ khi ấy có một người say rượu làm loạn trong quán bar. Chai rượu được ném thẳng vào Thiệu Quần đang đứng trước mặt anh. Giản Tùy Anh nghe thấy tiếng chai rượu vỡ khi chạm vào người Thiệu Quần, từng mảnh vỡ chai rơi xuống sàn. Tuy nhiên, Thiệu Quần còn không hề giật mình hay chớp mắt, mà lại tiếp tục quan tâm hỏi Giản Tùy Anh về tình hình gần đây của anh.

Có vẻ Thiệu Quần thật sự không hề sợ đau!

Nhưng Giản Tùy Anh thì khác, anh có một bí mật. Đó là, anh rất sợ đau, nhưng nỗi sợ này có lẽ chính bản thân anh cũng đang dần quên đi mất rồi.

Khi mẹ qua đời, không ai quan tâm khi anh một mình sốt cao lên 39 độ trong đêm tối, không ai quan tâm khi cơ thể anh đầy vết thương sau những trận đánh, không ai quan tâm khi anh uống rượu đến mức chảy máu dạ dày.

Và rồi khi gặp được Lý Ngọc, từ những lần đụng độ tay chân với nhau, cho tới đêm anh bị Lý Ngọc cưỡng bức, rồi bị Lý Ngọc với Giản Tùy Lâm hợp sức lừa anh, đến cả đêm bị Giản Tùy Lâm...

Tất cả những điều trên xảy ra với anh, cũng đâu có ai quan tâm.

Đau sao? Tất nhiên là đau, không thể không đau. 

Vậy tại sao anh không thể thốt ra? Vì trên đời này làm gì còn ai quan tâm hay dỗ dành anh chứ? Giản Tùy Anh dường như đã quen với việc chịu đựng mọi thứ mà không cần ai an ủi mình.

Những điều trên vì Thiệu Quần vì rời nước sớm mà không hề hay biết, Giản Tùy Anh cũng không nói với hắn.

Thiệu Quần là một kẻ xấu tính, vô cùng cực đoan với ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ. Sự chiếm hữu của hắn đối với Giản Tùy Anh đã tạo ra nhiều thói quen xấu khi ở trên giường. Hắn thích gặm nhấm và cắn Giản Tùy Anh, không chỉ là đùi mà còn là cánh tay, thậm chí ngay cả những nụ hôn bình thường giữa hai người cũng thường làm rách môi anh.

Vì vậy mà hiếm khi thấy được làn da trắng trẻo mịn màng của Giản Tùy Anh mà không có dấu vết của Thiệu Quần.

Da của Giản Tùy Anh lại vô cùng mềm mại và mịn màng, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ là để lại vết đỏ, vì những hành động của Thiệu Quần, sau mỗi lần ân ái, toàn than Giản Tùy Anh đều là những vết thương nhỏ rải rác cả người. Thương cũ chưa lành vết mới đã xuất hiện.

Thiệu Quần từng tin rằng nếu yêu ai thì phải biết dỗ dành họ, cho dù đó là với những người tình nhỏ của mình hay sau này khi quay lại với Lý Trình Tú, hắn đều rất biết cách dỗ dành người khác, những lời nói yêu thương cưng chiều tựa như ở ngay đầu môi Thiệu Quần.

Nhưng khi đối mặt với Giản Tùy Anh, những lời ngọt ngào đó tự dưng khó thốt nên lời. Hắn không muốn dùng những cách quen thuộc, những lời dỗ dành tưởng như thành bản năng với người khác đó, đem nói lại với Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh không trách quá khứ của hắn, anh không quan tâm đến sự ám ảnh của Thiệu Quần với người khác trong quá khứ ra sao. Tuy nhiên, lòng Thiệu Quần luôn rối bời, hắn thương Giản Tùy Anh vì đã gặp những người không xứng đáng, và hắn luôn muốn, luôn cố gắng đối xử tốt hơn nữa với Giản Tùy Anh. Nhưng mặc dù lòng hắn đầy tình yêu thương, hắn vẫn không biết làm cách nào để chứng minh điều đó, không biết làm thế nào để dỗ dành, nuông chiều Giản Tùy Anh.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi sau khi Giản Tùy Anh bị bỏng trong khi nấu ăn cho Thiệu Quần.

Khi nghe tiếng kêu của Giản Tùy Anh vang lên từ phòng bếp, Thiệu Quần vội vã chạy đến. Giản Tùy Anh đang lúng túng với chiếc nồi dầu nóng. Tay anh đã đỏ bừng sưng lên, Thiệu Quần lo lắng vô cùng và ngay lập tức chạy tới, tắt bếp và đặt tay của Giản Tùy Anh vào nước lạnh để làm dịu.

"Đau không?" Thiệu Quần nhíu mày, nắm lấy tay Giản Tùy Anh nhưng không dám dùng sức.

Giản Tùy Anh dường như không quan tâm, lơ đãng trả lời, "Không đau, nhìn vậy thôi chứ không sao đâu".

"Ngốc thật, không cần em nấu ăn cho anh, em làm những việc đó làm gì."

Giản Tùy Anh cười, "Em muốn làm vậy mà."

Khi Thiệu Quần đang thoa thuốc cho anh Giản Tùy Anh trên ghế sofa, hắn nhìn bàn tay trắng nõn của anh giờ đã đỏ bừng sưng lên. Thiệu Quần bất ngờ sợ hãi, lo lắng rằng anh Giản Tùy Anh đang chịu đau.

Sau khi bôi thuốc xong, Giản Tùy Anh muốn rút tay lại, nhưng khi nhìn Thiệu Quần đang cẩn thận giữ lấy bàn tay bị bỏng của mình thổi nhẹ vào, trán hắn nhăn lại, đôi mắt tràn đầy lòng thương yêu. Giản Tùy Anh không biết liệu đó có phải là ảo giác của mình hay không, anh luôn cảm thấy rằng đôi mắt của Thiệu Quần có đang ướt lên.

Giản Tùy Anh nhìn cảnh đó, trong lòng anh đau đớn. Anh nhìn chăm chú vào mái tóc của Thiệu Quần và nói, "Thiệu Quần."

"Sao vậy em?"

Anh lặng lẽ trong hai giây, rồi bất ngờ nói, "Anh ơi, đau quá."

Thiệu Quần nhìn chằm chằm Giản Tùy Anh, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Từ khi hắn trở về từ Thâm Quyến, hắn chưa từng nghe Giản Tùy Anh than mình đau một lần nào. Nhưng trước đây...

Trong ký ức của hắn, Giản Tùy Anh từ mười mấy năm trước hiện lên - bé nhỏ, mềm mại, chỉ cần một vết thương nhỏ là có thể khóc ròng, vừa chạm vào cũng đau suốt nửa ngày mà không thể nói lời. Mắt ướt nhòa, hắn nhớ mãi cảnh đó, khiến người khác cảm thấy hết lòng thương xót.

Hắn nhìn lại quá khứ, những năm qua, Giản Tùy Anh đã gặp rất nhiều người xấu, trong đó có cả chính Thiệu Quần. Khi nghĩ lại về điều đó, hắn trở nên bất an, ngực hắn nhói đau. Hắn lại nhìn Giản Tùy Anh, bàn tay anh bị bỏng với vết đỏ nhức mắt, cánh tay đầy những vết cắn, cổ vai sưng phồng vì dấu hôn, dưới áo ngủ rộng còn thấy những vết tay còn lằn đỏ từ những lần bị Thiệu Quần bóp mạnh.

Giản Tùy Anh Giống như một búp bê xinh đẹp, mặc những bộ trang phục lộng lẫy tinh xảo, nhưng dưới vẻ bề ngoài hoàn hảo ấy là một cơ thể tràn đầy vết sẹo.

Nỗi đau trong lòng Thiệu Quần trở nên không thể tả nổi.

Đau đến mức muốn chết đi.

Cổ họng hắn như bị tắc nghẽn, không thể phát ra âm thanh, chỉ còn biết nắm lấy tay và nhìn Giản Tùy Anh như vậy.

Thấy Thiệu Quần đột ngột buồn phiền, Giản Tùy Anh vội vàng để ý , cố gắng an ủi, "Có chuyện gì vậy? Anh muốn khóc sao? Em chỉ nói đùa thôi, không có đau đâu mà".

Thiệu Quần đột nhiên đứng dậy ôm chặt Giản Tùy Anh, vòng tay ngày càng siết chặt, nhưng rồi vì sợ Giản Tùy Anh đau mà đột ngột nới lỏng. Giản Tùy Anh đột nhiên cảm thấy lòng mềm đi, im lặng nằm yên trong vòng tay Thiệu Quần, một cách ngại ngùng và đáng yêu, nhẹ nhàng rúc đầu vào vai hắn.

Từ đó trở đi, Thiệu Quần đã bỏ đi nhiều thói quen xấu, không còn làm đau Giản Tùy Anh mỗi khi ân ái nữa. Ngay cả khi để lại những dấu hôn, hắn cũng tỏ ra rất cẩn thận, lo lắng rằng Giản Tùy Anh có thể bị đau mà không nói ra, vì vậy hắn thường hỏi anh, "Em có đau không?"

Thực tế, Thiệu Quần không sợ đau, nhưng hắn sợ Giản Tùy Anh phải chịu đau.

Giản Tùy Anh, chính là điểm yếu duy nhất của hắn.

(end.)

* Mình nghĩ ngoài fic H thì mình cũng sẽ dịch những oneshot bình thường khác của Thiệu Giản vào đây luôn, thường fic rate cao sẽ kèm "H" trên tiêu đề.

Đọc này là biết, Thiệu Quần cảm thấy đau không phải chỉ đơn thuần là vết bỏng trên tay Tùy Anh. Mà ảnh nhìn được trong lòng Tùy Anh đã có biết bao vết sẹo, để từ người em trai nhỏ luôn sợ đau biến thành Tùy Anh kiên cường như giờ.

Thích mấy fic nhẹ nhàng soft soft như này ghê T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top