Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 14

Note:chap này xưng anh-cậu nhé!không tôi nữa:))chap này không thoại nhiều,văn thui.Chap này khá dài,do chap trước không nêu đủ ý của chap đó nên bù qua chap này
 
Nếu nói thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng cũng chẳng sai,loáng cái mà đã đên ngày chuẩn bị đi chơi rồi.

Trời lúc này vẫn tối om,chỉ có ánh sao và vầng trăng thấp chũng.Đánh điểm 2:00 sáng,cậu và anh đã dậy rồi.Chuẩn bị đồ đạc,cũng như thay quần áo;lần này đi,có vẻ dài ngày hơn những lần khác,mấy lần trước cũng chỉ 2-3 ngày,cơ mà lần này hình như đi tận 5 ngày?

  Cậu và anh không định ăn sáng ở nhà,nghe bảo lên xe sẽ phát đồ ăn ngon.Sapa dạo này tiết trời nghe đồn khá rét đậm,không cẩn thận sẽ bị sốc ngay.Cậu cũng khá hồi hộp,vì bản thân cậu là một đứa có một sức đề kháng không hề vững.Nếu chuyến này mà lại sốc nhiệt đến mức nằm ì trong khách sạn thì cậu sẽ buồn lắm,cậu đã mong chờ chuyến đi Sapa này biết bao lần rồi.Anh biết cậu đang sầu não về thời tiết trên ấy,không thôi buông lời an ủi bé nhỏ nhà mình.
-sẽ chẳng sao đâu mà!
-nhưng em sợ mình sẽ sốc nhiệt lắm...
-không sao,có gì anh sẽ ở cùng em,chẳng bỏ em đâu!
-vậy thì anh có uổng quá không?...
-Nếu không có em thì anh đi cũng vô uổng thôi,anh sẽ ở cùng em
-vâng,anh thiệt thòi rồi...
-không sao mà

Anh quả thật biết cách an ủi cậu,nhiều lúc cậu thấy rằng,quả thật thiệt thòi cho anh.Anh là một người hoàn mĩ,anh giống như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích của những đứa trẻ con vậy.Anh có khuôn mặt rất đẹp,anh nấu ăn rất ngon,học cũng rất giỏi;ngay cả việc an ủi hay biết cách làm người khác hài lòng,hay cả khi am hiểu người khác anh cũng làm rất tốt.Còn cậu thì sao?một cậu trai hoàn toàn bình thường,học không giỏi,nấu ăn cũng chẳng ngon;những cặp đôi khác sẽ thường làm món ngon cho nhau,nhưng cậu lại chẳng làm được,ngay cả việc nấu một món đơn giản cậu cũng vật vả,thì hỏi làm sao cậu có thể?
 
   Nhiều lúc cậu tự hỏi mình rằng:"liệu,cậu có phải gánh nặng của anh khi quen nhau hay không?".Cậu chẳng làm gì giúp anh được,vì bản thân cậu quá thiếu sót,còn anh thì lại quá hoàn hảo.Giống như...cậu chẳng nên yêu anh,ở bên anh thì hơn.Nhường cho một ai đó hoàn hảo hơn cậu,để có thể ghép được hai mảnh ghép hoàn hảo không một vết dư,chứ chẳng phải là một miếng giấy nhàu nát,tự khắc cho mình một hình mảnh ghép èo uột,rồi sánh cạnh một mảnh ghép tráng lệ của một bức tranh được đắp bằng những viên kim cương sáng ngời...Liệu?cậu có xứng đáng với anh hay không?hỡi vì sao đêm lấp lánh liệu có thể sánh được với một mảnh vụn không hoàn hảo từ một thiên thạch kém cỏi hay không?...Cậu có xứng đáng hay không?

  Xe khởi hành lúc 2:30 sáng,trên xe ngập trang tiếng thảo luận về chuyến đi của những đồng nghiệp.Cậu và anh lựa một chỗ ngồi không quá được để ý,cốt là để có thể riêng tư làm gì tùy thích.Chưa gì mà cậu đã cảm thấy đầu ốc quay cuồng khi phải hít thở với mùi của xe.Cậu là một đứa yếu xìu,mùi xe cũng khiến cậu cảm thấy choáng váng.Đang cố gắng kìm hãm cái thứ trào ra sắp tận cổ,chợt cậu thấy người kế bên đưa cho cậu một lọ tinh dầu chống say xe.Như vớ được vàng,nhanh thoăn thoắt chớp lấy thứ báu vật đó từ tay của vị cứu tinh kia.Ơn trời cậu đỡ hơn rồi!

- Lúc đi hình như em quên bỏ nó vào túi,anh thấy nên mang nó theo cho em!kẻo gì em cũng say xe mà-anh vừa nhìn tôi hít lấy cái lọ bé tí mà không khỏi cong môi
-em cảm ơn,không có anh thấy nó thì chắc em phải mang túi rồi
(Túi nilon để gặp chị huệ ấy)
-Lần sau chú ý hơn nhé
-vâng

  Cảm giác đau đầu đã trôi qua,nhưng nỗi buồn nôn không hề tha cho cậu.Cứ một nhịp rúng lắc của xe,cậu lại cảm thấy như chị huệ lại kêu tên cậu một lần.Bị nó hành đến mặt mũi xanh xao.Anh bên cạnh cũng không khỏi lo lắng,lần nào đi chơi xa cậu cũng đều mệt mỏi như này.Anh quả thật không biết nên làm sao,chỉ biết hỗ trợ cậu.Có lẽ cậu nên chợp mắt một lát nhỉ?nếu làm thế thì chắc cơn buồn nôn sẽ dịu một chút.

- Anh à
-ơi anh nghe?
-em ngủ một chút nhé?
-em mệt à?
-có lẽ vậy,vả lại nếu em ngủ thì chắc cơn buồn nôn sẽ dịu lại
-đúng rồi,em nên ngủ một lát xem sao
-vâng
-đến nơi nào đẹp ah sẽ gọi em!giờ thì nghỉ ngơi một lát đi nhé
-dạ,anh nhớ gọi em
-anh biết rồi

Thế là,cậu liền tựa vào bả vai của anh,híp đôi mắt rồi từ từ nhắm tịt.Đánh một giấc,ắt hẳn cậu sẽ khỏe hơn.Anh nhìn cậu trai bé nhỏ bên cạnh mình,ánh mắt mang ý cười,vòng tay ôm lấy eo,rồi cũng nhắm mắt rồi cùng vào giấc mơ của cậu.

- "ôi tình yêu của ta,em có muốn cùng anh đi suốt phần đời còn lại không?" cậu!thiên thần của nhà Saphire đang được chàng thiên thần nhà Leopotta tỏ tình sao?Cậu có thể không tin vào thực tại này được chứ?sao nó quá đỗi vi diệu rồi!"em..em đồng ý!"một thứ ánh sáng kì ảo đột ngột xuất hiện,nó có đủ màu sắc tựa như quả cầu tinh thể Inertisna của thần Diavict.Rồi trong luồn ánh sáng đó,nó kết tinh thành một vật lấp lánh.Rồi bỗng chốc hóa trở thành một vòng Hoa Spectia.Anh đội vòng hoa lên tóc tôi,những hạt phấn tỏa ra bay đan vào những áng mây xanh.Vậy là,lại có thêm một đôi thiên thần đã đến với nhau tại Rovicte-
*chú thích
Đó là giấc mơ,toàn bộ tên đều là bịa đặt,kể cả chú thích!không có thật!
Vòng hoa Spectia:một thứ tương tự như nhẫn cưới,vật trong cầu hôn hoặc trao nhau ở lễ đường tại thiên đàng nói chung
Cầu tinh thể Inertisna và thần Diavict:một tinh thể cầu do nữ thần Diavict tìm ra,tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh với những tinh thể pha lê vây quanh
Rovicte:một khu vực thuộc thiên đàng
Nhà Saphire và Loepotta:thiên thần cũng sẽ chia ra làm nhiều nhà hay còn gọi là họ.Saphire là do nữ thần Saphire
Olymfer tạo ra.Loepotta là do thần Loepotta Clancos tạo ra
Mục đích viết ra cho mấy bạn dễ hiểu hơn thôi,chứ cũng không quan trọng gì.Nhớ đây là bịa đặt,không có thật trong lịch sử thần thoại gì hết nhé!

Giấc mơ đẹp thật nhỉ?thật bình yên cũng thật lãng mạn,thật khiến người ta cảm thấy nao nức.Giá như trên cõi thiên này,ai cũng được trao nhận một tình yêu đẹp như những mẫu truyện thần thoại,một tình yêu đẹp đẽ được vun đắp từ những cảm xúc,kỉ niệm thì sẽ xinh đẹp đến nhường nào đây?

4 giờ sáng,cậu được đánh thức bởi tiếng gọi của anh.Đột nhiên bị gọi khỏi cơn mụ mị,quả nhiên cậu có hơi bực bội.Anh nói rằng,đã sắp đến trạm dừng chân đầu tiên rồi,có lẽ cậu nên đi xuống tìm một ít gì đó bỏ bụng,từ nãy giờ,dạ dày cậu đã phải chờ đợi quá lâu rồi.

Những rung lắc nãy giờ chợt nghiêm lại,mọi thứ đột nhiên yên tĩnh đi.Xuất hiện một vài tiếng trò chuyện,có vẻ như đã đến trạm dừng chân.Cậu mệt mỏi đứng dậy,rão bước đi xuống.Anh nắm chặt lấy eo cậu,sợ rằng cậu trong cơn ngớ ngủ sẽ không may vấp chân té.Không biết hôm nay có phải điềm rủi gì không,mà ngay cả trạm dừng chân cũng chẳng có gì để bỏ bụng được.

Thế là anh và cậu lại để mặc chiếc bụng bé nhỏ đang khóc thầm mà trèo lại lên xe.Nghĩ lại mà chán,biết vậy cậu đã ăn sẵn rồi!chẳn để đói meo như này.

Xe lại tiếp tục lăn bánh,cậu lại dán mắt vào điện thoại,nhìn những bài post của mọi người mà chán nản lướt đi.Thật đáng ghét,cậu lại chẳng đem theo cuốn sách nào,dường như tất cả sự chán trường trên cõi đời này đều muốn dồn nén vào mặt cậu vậy!Quá đỗi bực bội!bé Tài hờn,bé Tài dỗi!

À không...sự hờn dỗi đó biến mất rồi!vì sao á?
.
.
.
.
.
Vì anh dũng cho bé tài một thanh choco hạnh nhân rùi!
____________
Tạm end ở đây!thật ra vẫn chưa đến được phần chính nhưng mệt quá!không ngờ cái chap này mà mình soạn gần một tháng trời:)
Cốt là tại thi thố áp lực quá,với bonus bị lười nên vậy đó
Mong mấy bồ không quên tui nhen
Chắc truyện sẽ kéo thêm 4-5 chap nữa do sự lười biến của con khùm này
Spoil là trong dịp đi chơi này sẽ có một nhân vật không ngờ tới xuất hiện,hay đoán xem người ấy là ai mà làm ảnh hương đến cp của chúng ta nào?
Chúc mn đọc vui vẻ và có một ngày tốt đẹp nha!
Iu nhắm❤
Cày bình chọn cho tui zới nhaaa
#1k7words


 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top