Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24.1: Sau khi dự thi - MingKit

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{ = Kit = }

Cuối cùng thì thằng Ming nó cũng được trở thành Nam khôi như lời nó đã nói trước đó.

Lúc họ tuyên bố kết quả, tôi cũng không ngạc nhiên bao nhiêu cả. Đúng là em Wayo nhận được nhiều giải thiệt, nhưng người thích hợp trở thành mặt mũi của trường như thằng Pa chính là thằng Ming. Khán giả ở xung quanh rất hài lòng với quyết định đó. Thằng Ming không được giải làn da đẹp và điểm hữu nghị chắc là do điểm bị âm bởi vì hay đi ghẹo gan thiên hạ. Cho nên để nó làm Nam khôi trường như vậy là thích hợp rồi.

Rồi tại sao tôi lại ngồi suy nghĩ lý do nó được làm Nam khôi vậy?... Đó đâu phải là cơ sự gì của tôi (cao giọng). Và khi nó vừa đạt được danh hiệu (tư thế thể hiện niềm vui cứ như được cúp Pichichi), tôi biết rằng tôi nhất định sẽ được đi ăn với nó lần nữa chắc luôn.

Đi hôm nào cũng được nhưng ngoại trừ ngày mà nó vừa mới được nhận băng đeo vai Nam khôi trường như hôm nay.

Nhưng liệu nó có nghe tôi không đây... Đó mới là vấn đề.

Tao không muốn nổi bật đâu... Từng có kinh nghiệm rồi. Ngồi ăn hủ tiếu bên đường với thằng Pa chết tiệt, lúc đó vừa mới nhận được danh hiệu. Thằng quỷ... cứ tưởng là siêu sao tới làm quán hủ tiếu người ta sập tiệm. Ai đời mà người ta tới xin chụp hình quá trời...

Không muốn lịch sử tái diễn như hôm đó. Bởi vì vậy... đi hôm nào cũng được ngoại trừ hôm nay...

Sau khi giúp thằng Pa khiêng hoa hồng của em Yo (Mẹ nó, bao nhiêu bông vậy trời?) để vào cốp xe nó. Tôi nhanh chóng kêu thằng Beam lái xe chở tôi về nhanh nhất có thể (tránh thằng Ming). Nhưng thằng Beam chết tiệt (Kẻ chưa bao giờ hiểu chuyện gì hết) lại đang vui vẻ với việc tám chuyện với gái sau sân khấu. Thiệt chứ... đáng lẽ tôi nên tự mang xe tới.

"Beam... đi thôi.". Tôi nói câu này lần thứ 1 triệu. Nhìn xung quanh một cách đề phòng, sợ thằng chủ nhân danh hiệu cao nhất năm nay sẽ lảng vảng quanh đây. Và có thể là nó còn đang bận chụp hình với công chúng lâu lắm. Bởi vì vậy, thời điểm này là thích hợp nhất rồi.

"Một chút.". Nó vỗ vai tôi rồi ra vẻ định đi tán gái tiếp.
"Thằng chết tiệt."
"Mày gấp gáp đi đâu vậy? Đâu có đi ăn với thằng Pa đâu."
"Mày không đói hả?"
"Thì... đói, nhưng mà đợi chút."

Đồ con trâu... Ngày mà ghét nó thật sự chính là ngày hôm nay đây.

"Mày gấp gáp một cách bất thường vậy. Đang trốn ai hả?"
.
.
Ghét gấp đôi bởi vì nó biết tỏng.
.
.
"Không có trốn, tao... đói."
"Trốn thằng Ming hay sao?"
"Mày quay lại tán gái tiếp đi."

.
"Mấy anh đang nói chuyện gì vậy ạ?". Thấy chưa... Bởi vì thằng Beam chết tiệt không chịu đưa tôi ra khỏi đây cho rồi, nên thằng Nam khôi trường năm nay mới đứng hiên ngang bên cạnh tôi đây này. Khi tôi vừa ngẩng mặt lên nhìn nó không bao nhiêu thì nó đã nhoẻn miệng cười khoe hàm răng trắng của nó với tôi ngay lập tức. "Em giỏi không?..."

Ờ, mày giỏi... Mày đấm Muay tới nỗi tao không dám ghẹo gan mày luôn, thằng quần.

"Ờ, Ming. Chúc mừng nhé.". Beam nói "Học sinh trường mình giành lấy danh hiệu Nam khôi trường đại học 2 năm liên tiếp rồi. Năm sau nếu có đứa đẹp trai vào nữa thì không phải tao sẽ được trở thành người lăng xê luôn sao."

"Cũng hay đó anh.". Thằng Ming đồng ý. Trong tay nó ôm hoa, ôm giải thưởng, ôm đồ này nọ đầy ra đó.

"Cần tao giúp không?". Tôi xung phong tình nguyện giúp... Có gì đâu, tôi cũng không phải người vô tình tới cỡ đó.

"Em xách nổi.". Thằng Ming lách người né. "...Đói rồi. Đi, đi ăn theo như mình đã hứa đi."

Thấy chưa, thấy chưa hả?... Tôi nói rồi rằng nó nhất định chọn ngày hôm nay. Ngày mà nó siêu đẹp trai và là ngày mà nó sẽ được khai sinh trước thiên hạ rằng là người nổi tiếng nhất của sinh viên năm nhất năm nay.

"Không đi hôm nay không được hả?"

"Tại sao vậy?". Nó la lối giọng kiểu con nít.

"Thì tại..."

"Ờ, Ming! Mày đem bạn tao đi đi. Cản trở công việc tán gái của tao muốn chết.". Thằng Beam chết tiệt đẩy tôi cho thằng Ming. Ơ, thằng khốn nạn này, nếu có cái mâm chắc mày đặt tao lên đó rồi hiến dâng cho thằng Ming luôn rồi, đúng không? Thằng bạn xấu xa...

"Sẵn lòng ạ.". Thằng này cũng hùa theo nó nữa.

Tôi không biết nên nói thế nào. Nếu như thằng Beam không chở tôi về thì chắc là chỉ có thằng Ming chở tôi được thôi. Nhưng mà trước đó... chắc là tôi phải đi ăn với nó trước đã nhỉ.

"Mày chọn được quán chưa?..."

Khi mà không làm gì được, thì chắc là phải để tới đâu thì tới vậy.

"Chưa". Ming cười. "Đang đợi chiều ý anh."

"Để tao chọn?"

"Ừm, 3, 4 quán luôn cũng được. Em không cần phải giữ thân hình nữa."

Ừm... Lúc ở trên sân khấu nó khoe sáu múi nữa. Bóng và pê đê la hét tới chết hết luôn rồi.

Nhưng mà... tôi lại nhớ hủ tiếu quán đó một cách lạ lùng.

******************************************************

"Đúng nóng luôn.". Nó đem đồ cất ở cốp xe của nó xong, đi vào trong xe cùng với kéo áo sinh viên ra ngoài quần, cởi bớt một nút áo và tháo băng đeo vai ra khỏi người nó.

Rồi tôi nhìn mọi hành động của nó chi vậy trời?

"Muốn có được hả anh?". Ming hỏi nữa đùa nữa thật lúc nó xử lý cái băng đeo vai xong.
"Muốn có làm cái khỉ gì."
"Hey, thử đeo đi."
"Thằng chết tiệt, mày khỏi đi.". Ming kéo tôi lại định đeo băng đeo vai cho tôi.
"Thử đi, thử đi. Nhé! Nhé! Nhé!"

Mẹ nó... Mỗi lần gặp nó nói như vậy tôi đều chịu chiều nó hết. Hay là bởi vì tôi lười nói chuyện dông dài với nó vậy?

Không lâu sau, băng đeo vai mà mấy đứa nhóc trên sân khấu giành nhau muốn chết đã ở trên người tôi.

"Gớm quá... Lấy ra."
"Hey, anh... hợp ghê.". Ming giơ ngón cái like liên tục.
"Hợp cái khỉ gì? Tao muốn lấy ra."
Ming mỉm cười và giúp tôi lấy ra... "Hợp làm người yêu Nam khôi chứ gì."
Tao không còn gì để nói hết. "Mày lái xe đi được chưa vậy?"
"Vâng, vâng.". Thằng Ming dù cho nó mệt nhưng vẫn còn đủ sức ghẹo gan tôi tiếp.
.
.
Người yêu Nam khôi điên khùng gì chứ... Mày nghĩ là mày sẽ cưa đổ được tao hay sao...

Mẹ nó... không biết nên làm vẻ mặt sao luôn.
.
.

"Lúc ở trên sân khấu đó anh... thấy em tự tin như vậy nhưng em sợ muốn chết. Em tự gây áp lực bản thân tới cỡ nào, anh biết không?"

Làm sao mà biết được chứ...

"Nếu như không được làm Nam khôi thì chắc là không được lái xe cho anh như bây giờ.". Và nó cắn KitKat mà nó moi ra từ ghế sau hồi nào không biết trong khi đang lái xe.

"Rốt cuộc mày muốn đạt danh hiệu là bởi vì tao hả?"
"Đừng đi nói với mấy người cổ vũ cho em nhé... rằng đúng rồi."
"Khỉ."
"Nói thiệt mà."
"Mày đúng là..."
"Ngầu chứ gì?"
"Ngầu mẹ gì."
"Mỗi lần mắc cỡ... anh đều thích thốt câu chửi tục nhỉ!"

.
"Mắc cỡ mẹ gì, thằng quần! Cha già mày!"
.

"Thấy chưa..."
"Thằng Ming chết tiệt."
"Em nói đúng. Hahaha.". Bị tôi chửi câu tục vào mặt (khá là nhiều) nhưng không hề thấy nó bị chấn động, lung lay gì nhiều. "Giọng của anh đó... Không có thô lỗ, không có lưu mạnh. Thế nên nhìn giống như... người dễ thương thích la lối. Đại loại vậy đó."

"...Chết tiệt."

"Em lại nói đúng nữa chứ gì."

.
Tôi quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng ngày càng cảm thấy lạ lạ với lời nói của nó. Thằng Ming chết tiệt nó lanh thật. Nó biết cách ghẹo gan và lại biết cách làm cho người ta có triệu chứng lạ lùng.

.
Tiếng điện thoại của nó vang lên... Ming với tay nhấn nhận cuộc gọi và mở loa ngoài bởi vì nó đang lái xe.

"Vâng..."
"Anh ơi... Anh được danh hiệu hả?". Tiếng con gái... rất dễ thương nữa chứ. Giống như kiểu con gái ngọt ngào, dịu dàng vậy. Nói với thằng Ming bằng cách xưng hô mà người ta hay chọc rằng ba mày là người đàn mộc cầm hả mà cứ ta-reng ta-reng suốt.

(Cái cách xưng hô trong đây giống với tiếng ta-reng )
.
.

Tôi không có nhiều chuyện. Chỉ là nghe thấy bởi thằng Ming mở lớn tiếng lắm.

"Hey, sao em biết được vậy?"

Nó lạ ở chỗ là ba thằng Ming cũng chơi đàn mộc cầm.

"Waew gọi điện nói. Chúc mừng anh nhé. Thấy tập luyện cực lắm luôn mà."
"Cảm ơn. Tại sao không tới xem vậy?"

... Cuộc trò chuyện thật ngọt ngào cứ như là người yêu với nhau giống như cách xưng hô mà tụi nó gọi nhau vậy.

"Thiệt là, thì trường của anh ở ngoại ô tới cỡ đó."
"Gái thành thị như em mới không muốn tới chứ gì."
"Thì vậy đó. Lúc đầu cũng không muốn đi cho lắm đâu, nhưng nhìn hình mà Waew gửi tới rồi thì muốn đi ngay lập tức luôn."

"Tiếc chứ gì. Người ta đẹp trai đó.". Có 'người ta' nữa chứ, thằng Ming...
"Thì đó...". Tiếng cô gái có vẻ nhỏ bớt đi. Cũng như tiếng hít thở của tôi cũng trở nên nhỏ đi.
"Ờ nè, em. Anh đang lái xe. Để khi rảnh rảnh thì anh gọi cho nhé."
"Đừng quên gọi tới đó... Cô đơn lắm luôn. Bạn cùng phòng không có ở nhà."
"Ừ". Ming quay vô lăng rẽ xe. "Đừng quên ăn cơm tối nhiều nhiều đó. Em đang ốm ốm nữa."
"Ừ, anh cũng vậy nhé."
"Ừm."
"Gọi lại nhé."
"Vâng ạ."

Đầu dây bên kia cúp máy rồi... cùng với sự im lặng gây ngột ngạt kéo tới bao trùm lấy.

Thằng khỉ này... rốt cuộc thì mày như thế nào vậy?

"Anh muốn ăn quán nào ạ?"
"Tao bắt đầu không thấy đói rồi."
"Ơ, phải ăn chứ. Giờ cũng tối lắm rồi."
"Tao thật sự không thấy đói nữa."
"Vậy quán này... kế bên 7Eleven này đi vậy."

******************************************************

Thằng Ming đậu xe, nó muốn ăn mì hoành thánh Chay 4 hả? Tôi bước xuống xe theo sau thằng đẹp trai ăn mặc không chỉnh tề cực kỳ cho tới quán kế bên 7Eleven đông nhất trong trường đại học này.
(Chay 4: tên nhãn hiệu mì hoành thánh hoạt động theo hệ thống ở Thái)

Nổi bật cho lắm vào...
.

"Ăn gì đây ạ?". Ming hỏi tôi với khuôn mặt mỉm cười. Không biết tại sao nụ cười đó lại trở nên đáng ghét hơn bình thường gấp triệu lần...
"Giống mày đi vậy."

.
Mẹ nó, bực bội quá... Tôi muốn về phòng trọ nằm học bài rồi đó.

"Ok...". Ming đi gọi món. Người ta ngoảnh mặt nhìn nó cùng với có âm thanh vang vọng xung quanh rằng: Nam khôi năm nay kìa cậu... Ngay cả con gái chủ quán Chay 4 cũng trở nên đứng hình khi nghe thằng Ming gọi mì.

.
Làm gì biết được nó trăng hoa, giả tạo tới cỡ nào...
.

"Nước ạ.". Nó đi múc nước miễn phí cho tôi nữa. "Sợ anh đổi ý nên em chọn ngồi quán này đại luôn."

.
Nhìn có vẻ như nó đã nghĩ đúng... chuyện tôi sẽ đổi ý.
Bởi vì nếu nó không đậu ở đây, tôi sẽ nói nó chở tôi về phòng trọ.
Thì tại... bực mình mà.

.
"Bị gì vậy anh?"
"..."
"Làm vẻ mặt đúng bực mình. Em thấy không yên lòng rồi đó."
"Mày không có gì để nói với tao hả?"
"Dạ?"
"Thật sự không có hả?"

.
Ming làm vẻ mặt khó hiểu... "À...". Nó kêu đúng lớn. "Chuyện của Moowan, đúng không?"
.

Moowan nào vậy? Có xôi nếp ăn cùng không?
(Moowan: tên món 'Thịt heo kho ngọt', hay ăn với xôi nếp)

.
"Người yêu cũ của em đó anh."

Tôi đang cầm gia vị chơi chơi phải dừng tay đột ngột.

"Theo như những gì nghe được, không giống cũ chút nào.". Tại sao tôi lại nói cái câu cực kỳ ngớ ngẩn này ra vậy?

.
"Hey... em quên.". Tự nhiên thằng Ming vò đầu mình tới nỗi suýt hỏng kiểu tóc đã được làm đẹp đẽ. "Em quá quen việc nói chuyện với Moowan nên không kịp nghĩ tới anh sẽ nghĩ thế nào. Oh, cảm ơn ạ.". Nó nhận tô mì đầu tiên rồi đẩy qua cho tôi. "Là như vầy nè anh... Moowan là người mà em quen lâu nhất trong dàn người yêu cũ... Bao nhiêu người ta?". Nó đếm ngón tay. Tôi chau mày lại mà không nhận ra rằng bản thân mình tập trung nghe nó nói tới cỡ nào. "13..."

.
Phụt... Nước mà tôi vừa hút vào suýt chút nữa bay vào mặt thằng đẹp trai có 13 đứa người yêu cũ.
.

"Eh... Hay 15 ta?"
"Chuyện của mày."
"Xin lỗi, không có đếm kỹ.". Ming lấy khăn giấy đưa cho tôi lau miệng. "Em quen với Moowan được khoảng hơn 1 năm thì chia tay. Cô ấy là người yêu cuối cùng của em. Hai đứa tụi em thân nhau lắm tới nỗi khi chia tay nhau cũng không thay đổi cách xưng hô được. Thế nên khỏi đổi luôn. Moowan vẫn hay gọi điện cho em. Em thì vẫn nói chuyện với cô ấy, chỉ là bạn thôi ạ."

"Rồi tại sao lại chia tay vậy..."

"Cô ấy phát hiện rằng em... đang thích người khác."

"Tại sao mày khốn nạn vậy?"

Ming nhún vai... "Lúc đó em cũng không có thích người đó tới mức sẽ đeo đuổi đâu. Nhưng em cũng không có yêu Moowan nhiều tới nỗi tiếp tục quen với cô ấy được. Bởi vì vậy... độc thân thì hơn."

Đúng phức tạp... Thằng khỉ Pa đâu có phức tạp như mày đâu... Nó thích Wayo... Nhưng cũng thỉnh thoảng ngủ với phụ nữ tới tự dâng mình miễn phí cho nó thôi... Nhưng thằng này, có người yêu rồi lại đi thích người khác, và thích kiểu không đủ nhiều tới mức đeo đuổi. Cái quái gì vậy?

"Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ anh. Bây giờ em đang đeo đuổi người đó đó."

"..."

"Người đang ăn mì đây nè."

Khặc khặc khặc... Tôi sặc một cách không kiểm soát được.

"Hey, anh có sao không?"

Rốt cuộc tôi là nguyên nhân làm cho thằng Ming với em xôi nếp thịt heo đó không quen nhau tiếp được à?

"Mày có chém không vậy?"
"Không có chém đâu anh... Đúng là em đào hoa thiệt, nhưng khi thích thì thích thật đó."
"Đủ rồi."
"Đủ cái gì?"
"Ngưng nói đi."
"Anh hết hiểu lầm em chưa?"
"Tao đâu có hiểu lầm gì đâu."
"Nhưng anh bực bội lắm luôn đó."
"Bực bội mẹ gì..."
"Sợ em còn vương vấn với Moowan chứ gì..."

Tôi chọt đôi đũa xuống tô mì thay câu trả lời... giống như người đang bực mình vậy...

.
"Giờ vậy đi. Em sẽ ngưng nói chuyện với Moowan."

"Hey". Tôi bất ngờ. Ngẩng mặt lên nhìn thằng Ming.
"Cô ấy nói sẽ quên em nhưng cô ấy lại vẫn không chịu quên em đi cho rồi... Em sẽ ngưng nói chuyện với cô ấy."
"Thằng khỉ... Con gái họ sẽ buồn lòng đó..."
"Còn cảm giác của anh thì sao ạ?"

.
Tôi khựng lại...
.

"Em tiếp tục nói chuyện với Moowan rồi tiến tới đeo đuổi anh. Anh nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy thế nào?"

Tôi đứng hình vì nhiều chuyện trộn lẫn vào nhau. Cả sự thẳng thắn quá mức của thằng Ming và chuyện của em xôi nếp thịt heo. Tôi không biết nên cư xử sao luôn rồi đó.

"Muốn làm gì thì làm đi.". Vài chuyện không phải trực tiếp là chuyện của tôi. Tôi quyết định nói ra như vậy trong khi tiếp tục tập trung vào tô mì trước mặt. Dù nói là không đói nữa... nhưng giờ tôi muốn ăn tô thứ hai rồi...

.
"Vậy..."
.

Ming nói giọng nhỏ nhẹ. Thế nên tôi ngẩng mặt lên nhìn nó và đó là điều mà tôi không nên làm chút nào. Ánh mắt thằng Ming trở nên đào hoa nhất thế giới này...

.
"...đeo đuổi nhé?"
.

Có vụ nhướng mày hai cái và cười tới híp mắt... Tôi gồng nắm đấm một cách vô ý thức và thả lỏng ra để lấy cái tay đó gãi đầu.

.
"... Cho phép không?"
.

Tôi gãi đầu tới nỗi giống như tóc của tôi có gàu vậy.

.
"Mày không ăn đi... Nguội hết rồi đó."
"Thì trả lời trước đi..."
"Thằng Ming chết tiệt, ăn hay không ăn? Không ăn thì tao ăn gấp."
.

Thiệt không nên nói mà. Thằng Ming đẩy tô của nó mà nó chưa có đụng vào cho tôi một cách không cần suy nghĩ.

"Có vẻ ăn mạnh nhỉ. Không sao, em nuôi nổi."
"Thằng khỉ này, nhìn xa tới cỡ đó rồi hả?"
"Thì anh không trả lời, nên em tự suy diễn rằng anh cho phép."

Không biết nên nói gì với nó tiếp nữa... Tôi tiếp tục ăn tô thứ hai mà không để ý gì nó nữa...
Gặp bị tấn công thẳng thừng như vậy, không biết nên làm gì luôn.
.
.
.
.
.
Hay là việc tôi tuyên bố rằng thích con gái... sẽ bị lay động bởi thằng nhóc này...
Và buổi hẹn hò (trong suy nghĩ của một mình thằng Ming) tới đây đã kết thúc.

******************************************************

Ôi... Vẫn chưa hết chương truyện này nữa.

Mingkwan lái xe chở tôi về nhà trọ. Nó cúi mặt cúi mũi nhìn khu trọ của tôi rồi than thở lầm bầm "Khu trọ gần khu trọ thằng Yo luôn. Em chuyển tới khu này luôn được không ta?"
"Mày ở khu nào?"
"Sao hả? Định đi kiếm em hả?"

Khi thấy khuôn mặt mừng rỡ như con nít của nó rồi thì tôi mới nghĩ ra rằng thiệt không nên hỏi mà.

"Haha, ở khu phía bên kia đó anh. Nhưng mà hay tới khu này bởi vì phải đi đón thằng Yo. Nhưng từ bây giờ chắc là không cần nữa. Bởi vì nó có tài xế cá nhân siêu đẹp trai của riêng nó rồi.". Nó nói "Hey, không đúng. Em phải tới đây thường xuyên hơn trước."
"Cái quái gì vậy?"
"Tới đón anh chứ sao."
"Không cần, tao có xe. Kế bên phòng tao là thằng Beam, tao quá giang xe nó cũng được."
"Sắp bắt đầu học kì rồi. Học thì mỗi người học một khu..."
"Rồi sao?"
.
.
"Em muốn thấy mặt..."
.
.
Thằng nhóc này... "Nói cứ như là chưa bao giờ tới nhìn lén tao ở khoa vậy."
.
.
"Hey, câu nói của anh giống như đèn rọi dẫn đường cho em luôn vậy đó!!!"

"Tao đi đây.". Tôi mở cửa định bước xuống xe. Cùng lúc đó điện thoại của thằng Ming phát ra tiếng chuông.
.
.
.

Màn hình hiện hình ảnh một cô gái xinh đẹp mà nếu thằng Beam thấy thì chắc sẽ chảy nước miếng. Người hay búp bê vậy...

Tôi biết rằng xôi nếp thịt heo gọi tới. Thế nên tôi định nhanh chóng xuống xe, để cho thằng Ming nói chuyện với xôi nếp thịt heo tiếp...

Nhưng cánh tay dài của thằng Ming lại nắm lấy tay tôi, để cho tôi ngồi tiếp...

Nó mở loa ngoài, mỉm cười với tôi một chút trước khi rót tiếng nói vào đó.

"Sao..."
"Chậm ghê... Không chịu gọi lại gì hết."
"Đang đi ăn với người yêu."

Thằng khỉ... Mày đừng có tự ảo tưởng rằng tao là người yêu mày. Tôi há miệng định la lên chửi, nhưng tay thằng Ming với tới bịt miệng tôi lại. Rồi thân nó to hơn tôi biết bao nhiêu, sức tôi không đấu lại nó được chút xíu nào...

"Ng... người yêu hả?". Cô gái có vẻ nghẹn lời bởi vì câu nói cực kỳ ảo tưởng của thằng Ming.
"Ừm."
"Nói dối."
"Không có nói dối."
"Tại sao anh lại nói em chứ?..."
"Không có nói dối thiệt mà."
"Bao lâu nay... nói chuyện với nhau... Em cứ tưởng rằng hai chúng ta sẽ làm lành với nhau được chứ."

Ming, người vẫn đang bịt miệng tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi trước khi nói rằng...

.
"Lúc mình quen với Wan... Wan phát hiện rằng mình đang thích người khác, đúng không?..."
"Rồi... sao...?"
"Người đó đó... Người yêu của mình bây giờ."

Tôi vùng vẫy muốn cầm lấy điện thoại thằng Ming rồi biện minh với xôi nếp thịt heo quá đi rằng không giống như những gì thằng Ming nói. Nhưng có vẻ như đầu dây bên kia mất tỉnh táo rồi. Cô ấy hét rồi chửi thằng Ming đủ kiểu rằng tại sao lại cho cô ta hy vọng...

Nó nói rằng không có... Nó nói chuyện với cô ấy bởi vì cô ấy hay có vấn đề để xin ý kiến của nó thôi.

Lúc đầu tôi nghĩ rằng chắc nó nói quá sự thật. Người từng quen nhau thì phải còn một chút sự gắn bó chứ. Nhưng điều mà thằng Ming nói, có vẻ như là sự thật. Bởi vì con gái người ta hét quá trời tới nỗi nghe không hiểu gì, thế nên Ming xin cúp máy.

Nó buông tôi ra... rồi nó thở một hơi thật dài.

Tôi ngồi chớp mắt lia lịa... Không nghĩ ra rằng nên nói gì trong tình huống này.

"Con gái họ buồn lòng đó..."
"Em cũng buồn... Nhưng em chỉ nhìn một mình anh, muốn em phải làm sao?"

Tôi nói không nên lời luôn... "Tao có gì tốt tới cỡ đó chứ?"

"Không có đâu.". Ơ, thằng khỉ này... "Nhưng mà em thích... chỉ có vậy thôi."

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy cả xe... Cuối cùng cũng tới lúc tôi phải bước xuống xe.

"Chúc mừng nhé.". Tôi nói với nó lần cuối cùng trước khi rời đi...

"Chúc mừng chuyện...?"

"Danh hiệu chứ gì."

"À, đúng rồi.". Nó với tay tháo băng đeo vai đang treo trên ghế rồi đưa cho tôi. "... Của anh."

"Của tao cái khỉ gì? Của mày..."

"Của anh. Em làm vì anh."

"Thôi...Thằng khùng, mày còn phải dùng để chụp hình này nọ."

"Thì nếu khi nào dùng, em sẽ được tới chỗ anh lấy chứ sao..."

.
Nó làm ánh mắt đáng thương.
.

"Em muốn gặp anh nữa... Gửi lại... không được ạ?"

.
Tôi nghĩ nó bắt đầu biết được điểm yếu của tôi là gì rồi...
.

"Nhanh nhanh tới lấy đi vậy.". Băng đeo vai màu đỏ được giành khỏi tay thằng Ming một cách mạnh bạo trước khi tôi bước xuống xe.

Nó không quên hạ kính xe xuống với la lên nói với tôi...
.
.
.
.
.
.
"Tối nay trả lời LINE nhé!!!!"

============ End Chap 24.1 ===========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dm