Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 : Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Mẫn Doãn Khởi đi học trở lại đã bỏ lỡ một tuần kiến thức, cho nên mỗi ngày tan học xong còn phải ở lại học bù, học một môn thì không sao, đây học bù tới ba môn, cậu cảm nhận bản thân sắp thành một thằng điên không hơn không kém. Hơn nữa, cùng nghỉ như nhau, nhưng tại sao Tuấn Chung Quốc lại không phải học bù mà lại còn dạy cho cậu ? Đừng nói do hắn đẹp trai nên được miễn, bởi vì cậu cảm nhận bản thân là một đại nam thần chưa tới lúc bùng nổ !

" Tuấn Chung Quốc, tại sao cậu lại không phải học bù ? "

Mẫn Doãn Khởi thê lương gọi tên Tuấn Chung Quốc, hai mắt rưng rưng nhìn người bên cạnh.

" Tôi đã học bài trong thời gian chúng ta nghỉ, chẳng phải vậy sao ? Học đi nhanh lên còn về, cũng không còn sớm nữa đâu. "

Tuấn Chung Quốc gấp quyển sách trong tay lại, đem vở của cậu lại gần rồi chỉ bài, tất cả mọi cử chỉ đều vô cùng nhẹ nhàng.

Mẫn Doãn Khởi bất đắc dĩ ngồi làm bài tập, trong lòng thầm rủa bản thân nghìn lần vì đã không học cùng Tuấn Chung Quốc, để bây giờ phải học bù tới tối muộn như này, cậu không can tâm.

" Có chỗ nào không hiểu không ? "

Tuấn Chung Quốc cẩn thận nhìn từng đáp số của cậu, rồi đem đối chiếu với vở của hắn, dĩ nhiên, công dạy của Tuấn Chung Quốc không thừa, cậu làm chính xác từ đầu tới cuối.

" Chúng ta có thể đi về chưa Chung Quốc ? Tôi đói lắm rồi. "

Mẫn Doãn Khởi xoa xoa cái bụng nhỏ, bây giờ đã là bảy rưỡi rồi, đáng ra giờ này ở nhà là cậu phải ăn xong lâu rồi, nhưng một tuần nay ngày nào cũng phải ăn đồ ăn nhanh, cậu hình như là sụt vài cân rồi.

" Vậy thì cất sách vở và đi ăn, hôm nay đi ăn ở nhà hàng lần trước, tôi ăn đồ ăn nhanh ngán lên đại não rồi. "

Không phải Tuấn Chung Quốc ngán, hôm trước lúc hắn ôm cậu, hắn cảm nhận được rõ cậu đã gầy đi, lớp mỡ ở bụng cũng không còn, dĩ nhiên, người của Tuấn Chung Quốc hắn phải tròn tròn khoẻ mạnh, nhìn cậu sụt cân hắn cũng đau lòng không ít.

Mẫn Doãn Khởi cảm giác như lần đầu tiên đi ăn nhà hàng cao cấp, gọi thật nhiều đồ ăn, nhưng lại chẳng mấy chốc bị thủ tiêu hết.

" Ăn từ từ thôi kẻo lại nghẹn. "

Tuấn Chung Quốc đưa cốc nước cho cậu, nhìn cậu ăn mà hắn cảm nhận được trong họng có gì đó mắc mắc.

Dường như Mẫn Doãn Khởi mấy ngày này ăn rất ít, lúc tính tiền cũng mất hơn năm trăm tệ.

" Cảm ơn đã trả tiền bữa ăn nhé, ngày mai tôi mang tiền trả lại cho cậu. "

Mẫn Doãn Khởi cười cười, dường như cậu cảm nhận được rằng từ khi Tuấn Chung Quốc quay trở lại nước, cậu không còn là Mẫn Doãn Khởi ít nói của thường ngày, tuyệt đối chú ý, hiện tại nói nhiều chứ không ẻo lả.

Tuấn Chung Quốc chỉ gật, rồi kêu tài xế đưa cậu về tận nhà. Nhà Mẫn Doãn Khởi cách nhà Tuấn Chung Quốc không xa, đi áng chừng ba trăm mét sẽ tới, nhưng Mẫn Doãn Khởi cảm thấy, ngày nào cũng gặp mặt, không nhất thiết phải sang ăn nhờ ở đậu như vậy.

" Hôm nay tôi xin mẹ sang ngủ cùng cậu. "

Mẫn Doãn Khởi khoé miệng giật giật, giường của cậu không phải là nhỏ, nhưng Tuấn Chung Quốc to con như thế này, chỉ sợ hai người đàn ông nằm có hơi chật.

" Có sợ chật quá không ? "

" Đủ ôm cậu là được. "

Mẫn Doãn Khởi tim đập dumbabum, cậu không phải chưa từng nghe qua mấy câu nói lãng mạn từ miệng bạn trai, nhưng hiện tại nghe từ miệng Tuấn Chung Quốc, hai má lại đỏ bừng lên.

Tuấn Chung Quốc nhìn người bên cạnh, khoé môi bất giác cong cong, cảm giác muốn đè người này ra hôn hôn rồi ăn hiếp lại trỗi dậy, nhưng hiện tại là trong xe, có hơi chật chỗi nên đành để lát nữa vậy.

Lúc cậu cùng hắn vào nhà, Mẫn Doãn Khởi cảm nhận hình như cậu chỉ là con nuôi, Tuấn Chung Quốc mới là con đẻ. Rõ ràng cùng học như nhau, tại sao chẳng bao giờ mẹ hỏi han cậu mà lại đi hỏi tên chết dẫm này.

" Mẹ, ai mới là con mẹ ? "

Mẫn Doãn Khởi không cam chịu kéo kéo tay mẹ, chắc chắn cậu phải đi kiểm tra giấy khai sinh thôi.

" Ừ ừ con là con mẹ, thôi hai đứa đi ngủ sớm đi mai còn đi học. "

Mẹ Mẫn buồn cười, hoá ra, đứa nhỏ ngày nào mặt cũng như mặt tiền này cũng có lúc ghen tỵ với người yêu chỉ vì mẹ hỏi han người yêu rồi " bỏ quên " mình.

***

Tuấn Chung Quốc bất ngờ muốn sang đây ngủ, cho nên không có quần áo, chỉ đành lòng khoác áo choàng tắm của bố Mẫn rồi đi ngủ. Mà dĩ nhiên, chỉ có áo choàng tắm thôi dĩ nhiên sẽ có nhiều thứ cần cẩn thận.

Ví dụ như hiện tại, Mẫn Doãn Khởi theo thói quen đưa chân lên hông Tuấn Chung Quốc mới có thể ngủ, lại vô tình kê vào tiểu Tuấn Tuấn kia. Được rồi, Tuấn Chung Quốc sẽ không vì thế mà cương lên, nhưng phải bắt nạt người này một chút.

" Mẫn Doãn Khởi, là cậu cố tình sao ? "

Tuấn Chung Quốc thò tay vào bên trong áo ngủ của Doãn Khởi, hết xoa rồi lại nhéo eo cậu.

" Bị điên à ? Rảnh đâu mà cố tình. Ngủ đi, chưa tới thời kỳ động dục đâu nên đừng nghĩ tôi cho ăn. "

Mẫn Doãn Khởi đem bàn tay nghịch ngợm kia để ra bên ngoài, nhưng vẫn là để trên eo.

Tuấn Chung Quốc hôn lên tóc cậu, mùi hoa nhài cứ thế lan vào cánh mũi hắn, vốn dĩ hắn không ưa mùi hoa nhài, theo cảm nhận của hắn thì hoa nhài vừa không thơm lại rất xấu, nhưng từ lúc nào hắn cũng không biết, chỉ biết là thích mùi hoa nhài dịu nhẹ này đến chết me chết mệt mà thôi. Kéo rèm cửa xuống, Tuấn Chung Quốc mệt mỏi nhắm mắt ngủ, được rồi, trước khi ngủ ăn đậu hũ như vậy là ổn.

-

😀???
[ Berryssi ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top