Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 : Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Lưu ý : Ngoại truyện chỉ có bối cảnh như chính văn, còn đâu là nội dung khác.

——————

Tuấn Chung Quốc

Rút cuộc tới hiện tại, em vẫn chưa biết bản thân em đối với anh quan trọng nhường nào.

Đem em về bên cạnh anh, đối đãi với em thật tốt, còn nói yêu em, em đã tin thật, rồi giao cho anh thể xác của em. Cho tới một ngày, cô ấy xuất hiện, anh lại coi em như một kẻ đáng ghét, đánh đập em, lăng mạ em, ấy mà em vẫn chịu đựng. Thật là ngu ngốc biết nhường nào.

Anh luôn cho rằng cô ấy đúng, nhưng anh có biết đâu người khiến ba anh hiện tại liệt giường chính là cô ấy. Anh đâu biết người mà khiến công ty ngày ngày đi xuống là cô ấy. Anh cũng đâu có biết, người đã khiến đôi mắt em trở nên mờ mịt như này cũng là cô ấy. Anh thì cái gì cũng là cậu ấy, chỉ có em sai trong chuyện này, đáng lẽ ra ngày ấy em không nên xuất hiện trước mặt anh, em không đồng ý theo anh về, không làm mọi điều vì anh, thì hiện tại đâu có phải thân tàn hoang dại như thế này.

Nếu như anh có đọc đến đây, mà cảm thấy hối hận thì cũng chẳng còn kịp, nhưng mà ấy, em cũng cảm ơn rất nhiều luôn, em cũng sắp đi khỏi thế giới này rồi, anh có huy động một quân đoàn lớn đi tìm cũng chẳng ra. Mà, anh đâu có rảnh để đi tìm em đúng không ? Em biết, em nói chơi vậy thôi. Hiện tại em phải đi phẫu thuật, nếu như thành công, em sẽ quay lại chăm sóc anh như một người anh trai, coi như tiếp tục làm thế thân cho cô ấy mà bên cạnh anh, nói cũng chỉ được đến đây, tạm biệt, ánh sáng của em...

Nước mắt cứ thế lăn dài trên má Tuấn Chung Quốc, hắn cũng đâu biết, bản thân hắn ngay từ lần đầu gặp mặt đã đem lòng yêu người con trai nhỏ bé tên Mẫn Doãn Khởi ấy, nhìn vào nụ cười đầy ngọt ngào của cậu, hắn lập tức muốn đem cậu về bên mình, ngày ngày yêu thương chăm sóc cậu, nhưng hắn vẫn cho rằng, bởi cậu quá giống với người kia, nên hắn mới động tâm.

Ngày người kia quay lại, hắn đã vô tình làm tổn thương trái tim của Mẫn Doãn Khởi, đem toàn bộ nóng giận trút lên cậu, đánh đập cậu không thua gì một con chó, thậm chí còn nhiều lần bán cậu vào gay bar để thoả mãn thú vui của người kia. Hắn đau, nhưng vẫn không chịu chấp nhận, vẫn ngày ngày cùng người kia ân ân ái ái trước mặt cậu, đem tâm cậu chôn vùi xuống đáy biển sâu, để rồi bây giờ hối hận cũng chẳng kịp.

Hắn biết, toàn bộ những gì xảy ra với hắn là do người kia làm, mà hắn vẫn nhẫn tâm đổ toàn bộ trách nhiệm lên đôi vai gầy yếu ấy, hắn cho rằng chỉ có người tâm cơ như cậu mới xui khiến người kia. Hắn luôn cho rằng người kia đúng. Chính xác, Mẫn Doãn Khởi nói không sai.

Đôi chân này suýt nữa tàn phế, may mắn lại được cậu che chắn, đem thân mình ra đỡ, nên cơ thể vốn đã không mạnh mẽ nay còn ốm yếu hơn. Cậu yêu thương hắn như thế, vậy còn người kia ? Quay lại để cướp bóc tài sản, rồi phân tán tư tưởng của hắn đi ? Là do hắn bị người kia dụ dỗ, hay do hắn yếu đuối không biết chấp nhận sự thật rằng Tuấn Chung Quốc hắn yêu Mẫn Doãn Khởi ?

" Xin lỗi, tôi xin lỗi, Doãn Khởi, tôi đã sai, em đừng bỏ tôi đi, làm ơn... "

Tuấn Chung Quốc vô lực quỳ dưới giường bệnh, Mẫn Doãn Khởi hôn mê một tháng trời, cơ thể ngày càng yếu đi, gần như không thể chống chọi được với cuộc sống này. Cũng phải thôi, bị hành hạ cả tâm lý lẫn tinh thần như thế, lại còn bị bệnh, thì lấy đâu ra cơ hội sống nữa ? Phẫu thuật cũng chỉ là biện pháp moi thêm tiền từ bác sĩ, chứ cậu đâu có khá khẩm gì hơn so với ngày trước đâu ?

" Tít— "

Màn hình điện tim đồ thẳng một đường, hơi thở mỏng manh của Mẫn Doãn Khởi chấm dứt, cậu trai nhỏ bé ấy đã qua đời, còn vào ngày sinh nhật hắn, đây, chẳng phải là trừng phạt hắn hay sao ? Biết yêu mà không biết nhận, kết cục bây giờ thê thảm rồi.

" Bác sĩ! Bác sĩ! Cứu người, mau cứu cậu ấy cho tôi! "

Ánh mắt từ từ khép lại, rồi lại từ từ mở ra, Tuấn Chung Quốc nhìn xung quanh, từ khi nào mà hắn được đưa về nhà chính ? Mẫn Doãn Khởi đã được cứu chưa ? Hay là đã bỏ rơi hắn rồi ?

" Thiếu gia, cậu không đi học sao ? "

Đi học ? Gì đây ? Hắn đã tốt nghiệp đại học, đã lên làm chủ tịch được bốn năm nay rồi, sao bây giờ lại đi học ? Đừng nói, đây chính là trọng sinh ?

" Chuẩn bị xe, tôi xuống ngay đây. "

Tuấn Chung Quốc buộc bản thân phải thích nghi với tình huống hiện tại, nhìn ở quyển lịch trên bàn, cái – cái gì ? Năm 2○ ? Đây chẳng phải thời điểm hắn chuẩn bị thi đại học sao ? Trọng sinh về tám năm trước rồi ?

Bản thân hắn tám năm trước không khác với tám nam sau là bao, chỉ là do sức nặng cuộc sống mà hắn chẳng còn năng động như hiện tại, cũng biến thành người đàn ông đầy lãnh đạm, lúc nào cũng im im lặng lặng như người bị câm, bây giờ được trọng sinh về tám năm trước, hắn nhất định phải thay đổi bản thân, tốt nhất là nên tránh xa người kia ra.

Trường hắn theo học là một ngôi trường danh giá nằm ở trung tâm thủ đô Bắc Kinh, với đội ngũ giáo viên số một cùng hệ thống trường học hiện đại, chẳng mấy chốc đây là nơi để bao thế hệ học sinh quyết tâm thi đỗ, cũng không chừa Tuấn Chung Quốc ngày ấy. Lớp 3-A nằm ở tầng hai dãy giữa, lúc Tuấn Chung Quốc đi cứ lơ lơ đãng đãng, lại vô tình đâm sầm một cái vào con người ta.

" Không sao chứ ? "

Nhìn người ngã dưới đất, hắn không ngờ đây lại là người mà nhắm mắt hắn cũng đem được người này về bên lòng – Mẫn Doãn Khởi.

" Tuấn... Tuấn học trưởng ? Em không sao, em có việc đi trước. Xin lỗi học trưởng. "

Mẫn Doãn Khởi nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi chạy ù đi, để mặc người đàn ông còn bận ngơ ra vì cái gì đó.

Nội tâm Tuấn Chung Quốc hiện tại: Mẫn Doãn Khởi cấp ba là cực phẩm đáng yêu, cực phẩm của cực phẩm...

Cả buổi sáng hôm ấy, Tuấn học trưởng của chúng ta luôn trong trạng thái lơ đãng, thầy nhắc bạn réo cũng không nghe, trong tâm trí chỉ còn hình bóng Mẫn Doãn Khởi nhỏ bé bị ngã dưới đất, mái tóc đen lúc nào cũng che đi đôi mắt, lúc ấy bởi bị ngã mà gọn sang hai bên, khoe ra đôi mắt nhỏ nhỏ xinh xinh, cái môi hồng thì cứ mấp máy, Tuấn Chung Quốc hắn hận không thể cúi xuống cưỡng hôn cậu ngay lập tức mà.

" Thưa thầy, em đi xuống phòng y tế một chút, vết thương của em bị chảy máu rồi. "

Đoạn giơ bàn tay thấm chút màu đỏ thẫm ra cho thầy xem, lập tức thấy cho đi ngay, bởi dù sao Tuấn Chung Quốc hắn vốn là học sinh top một của trường, mấy bài này đọc sách cũng có thể hiểu, mà con trai cưng của Tuấn gia ở trường bị bắt nạt hay bị thương, chẳng phải thầy cô ở trường cũng lâm vào rắc rối sao ?

Đi qua phòng y tế, hắn không ngờ lại có thể gặp Mẫn Doãn Khởi ở đây, bảo bối đại nhân của hắn hình như bị thương, lại còn trúng chỗ hắn mới đem màu đổ lên tay hắn. Thiên a, đây chẳng phải duyên phận thì là cái gì ?

" Mẫn Doãn Khởi! "

Ngước mặt lên, Mẫn Doãn Khởi bất ngờ không thôi, Tuấn học trưởng tìm cậu làm gì vậy ? Còn biết tên cậu nữa. Trái tim đập mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

" Dạ ? "

" Tôi thích em! "

Gì đây ? Hai má Mẫn Doãn Khởi đổ bừng, bàn tay đang lau vết thương cũng run rẩy, Tuấn học trưởng thích cậu, chẳng phải trước đó anh ấy còn hẹn hò với hoa khôi của khối cậu đó sao ?

" Em biết là anh còn hẹn hò với Trần Anh. "

Trần Anh ? Là ai nhỉ ? Hắn không nhớ ra, hiện tại, trong cơ thể hắn, chỗ nào cũng chỉ có hình bóng Mẫn Doãn Khởi, còn có, bộ dạng đầy dâm đãng của cậu vào vài năm sau trên giường hắn lúc trước nữa.

" Tôi vốn dĩ không nói là tôi yêu cô ấy, là cô ấy bám theo. "

Mẫn Doãn Khởi xúc động không thôi, nhưng bản thân vẫn có lòng tự trọng, cậu chưa thể đồng ý ngay.

" Em cần suy nghĩ, học– "

" Đừng gọi tôi là học trưởng! "

Bỗng Tuấn Chung Quốc tức giận, nói cũng to tiếng hơn, làm Mẫn Doãn Khởi nhỏ bé bị giật mình, ngơ ra thành một cục.

" Xin lỗi đã to tiếng với em, nhưng tôi muốn em gọi tên tôi. "

Tuấn Chung Quốc bước đến trước mặt cậu, một lần nữa quỳ xuống, như cách mà hắn ở bệnh viện đã làm, ôm cậu vào lòng, hắn vỗ lưng cậu thủ thỉ.

" Mẫn Doãn Khởi, tôi yêu em, cho dù em không chấp nhận, tôi vẫn yêu em, tôi vẫn chờ khi nào em đến bên tôi, Mẫn Doãn Khởi... "

Mẫn Doãn Khởi bùm một cái liền hoá một đứa nhỏ ngốc, tay chân múa loạn lên, rút cuộc cũng đặt lên lưng Tuấn Chung Quốc.

" Chỉ là, em muốn xác nhận lại giữa anh và Trần Anh có thật là như vậy không. Em không muốn làm tiểu tam. Em... em cũng thích học trưởng... "

Tuấn Chung Quốc nghe người nọ nói xong liền cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp hơn, lập tức đặt lên môi người nọ một nụ hôn, ban đầu là mút mát bờ môi mỏng rồi đem lưỡi tách hàm răng người nọ, quấn quýt lưỡi một hồi mới chịu thả ra.

" Học... học trưởng... "

Mẫn Doãn Khởi lần đầu hôn môi, hơn nữa còn ở thế bị động liền hít thở không thông, lúc dừng lại thở thật mạnh, như chưa từng được hít thở.

" Bảo bối, tôi yêu em chết mất. "

Hai từ " bảo bối " của người kia lập tức biến Doãn Khởi đỏ mặt, ngượng ngùng không biết chui vào đâu.

" Học trưởng... "

" Ơi ~ "

" Em cũng yêu anh. "

Tuấn Chung Quốc sống trên đời hai mươi bảy năm, vui buồn đau sướng đều trải qua, nhưng chưa từng lần nào lại cảm thấy bay bổng như lúc này, đem bảo bối ôm vào trong lòng, Tuấn Chung Quốc từ kiếp trước sang kiếp này đã định, một đời yêu Mẫn Doãn Khởi, không có thế thân hay gì cả, Mẫn Doãn Khởi là Mẫn Doãn Khởi, chỉ có cậu trong tim hắn.

*

Thời gian như chó chạy ngoài đường, ấy mà cũng nửa năm trôi qua, người kia mà Tuấn Chung Quốc dặn lòng phải tránh xa cũng đã về nước – Tô Trạch.

Tô Trạch và Mẫn Doãn Khởi có một form người nhỏ nhắn cân đối giống nhau, bóng lưng cũng giống nhau, nhưng khuôn mặt và cách ứng cử của hai người lại đối ngược nhau, một người xinh đẹp như ánh nắng ban mai đầu xuân, người còn lại như một chú báo đầy quyến rũ, một người luôn luôn mỉm cười với mọi người, tính tình ôn hoà như nước, một người lại là thiếu gia đầy nhiệt huyết, sớm chiều quậy phá, chỉ là có một thời gian mắc phải lưới tình của Tuấn Chung Quốc mà im hơi lặng tiếng. Nhưng đấy là chuyện của năm hắn hai mươi ba tuổi, hiện tại mới có mười chín tuổi, đủ tránh khỏi phiền phức từ sớm.

" Ơ kìa anh trai, đứng đây một mình buồn chán, chi bằng tìm lấy một phòng, em sẵn sàng phục vụ tận tình. "

Nói rồi, bàn tay chạm vào hạ thân Tuấn Chung Quốc, rồi lại làm như vô tình mà ' ai nha ' một tiếng.

" Không phải một mình, mà là một cặp, tôi không thích đâm vào cái lỗ đã qua dùng nhiều lần, có ngày mắc bệnh chết sớm không hay. "

Tuấn Chung Quốc một cước đạp vào đầu gối Tô Trạch, theo phản xạ tự nhiên, hắn ngã khuỵu xuống đất, kêu lên một tiếng ai ui.

" Bảo bối, chúng ta đi, ở đây lâu quá sẽ bị lây bệnh. "

Mẫn Doãn Khởi từ đầu tới cuối đứng cạnh nhưng bị coi là vô hình liền tức giận, suýt nữa mất khống chế lao lên đánh người kia túi bụi, may mắn cho y rằng từ ngày quen Tuấn Chung Quốc, tính kiên nhẫn của cậu tăng lên một trăm lần rồi!

" Ông xã, ruồi nhặng như vậy lần sau cần xịt thuốc đàng hoàng! "

Mẫn Doãn Khởi kiễng chân lên, hôn một cái lên má nam nhân, liếc xéo Tô Trạch còn quỵ dưới đất, mơ tưởng ông xã của ông, có ngày tan xác đừng hỏi!

Tuấn Chung Quốc bị hai từ ' ông xã ' làm cho hoá đá, bảo bối của hắn, lúc ghen lại chính là mèo nhỏ đáng yêu như này a.

" Tuân mệnh bà xã! "

Tô Trạch bị hai người tung hường tức muốn chửi bậy, nhưng còn bị người ta nhìn, hiện tại y chỉ biết lẩn trốn. Chết tiệt, đã dẫn ra bộ dáng câu nhân như vậy còn bị đánh. Nhục nhã!

Thôi thì, xui chọc phải người có gia đình, Tô Trạch lần sau xin chừa.

***

Một cái kết cũng có thể nói là HE nhỉ ? Vắt hết công suất não mới xong ngoại truyện TvT

[ Berryssi ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top