Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10.

Trước sự ương ngạnh của bạn, Zhongli sầm mặt. Đôi mắt màu hổ phách toả ra khí tức đầy đe doạ, từ từ rút ngắn khoảng cách với bạn. Zhongli đứng chắp tay, uy nghiêm nhìn bạn từ trên xuống, dáng vẻ đó khiến bạn hơi chột dạ, vô thức lùi về phía sau.

"Về đi."

Ngài lặp lại lời đề nghị.

"Không về. Dựa vào đâu mà ngài bắt em phải quay về? Không thích về."

Bạn vẫn cứng đầu đáp trả.

Zhongli nhíu mày, một tay vươn tới, định dùng vũ lực để đưa bạn về, nhưng bạn đã nhanh tay hất ra. Tiếng va chạm vang lên thật ầm ĩ, bạn cảm thấy sống mũi cay cay.

Đã quá lâu rồi chưa gặp lại, vậy mà khi vừa thấy nhau đã lại xích mích như thế này. Có đáng không cơ chứ? Nhưng lỗi cũng đâu phải do bạn, tâm huyết và công sức đổ vào những viên kẹo màu nâu ngọt ngào đó đột nhiên bị từ chối thẳng thừng, chắc chắn ai cũng sẽ nổi giận.

Bạn lườm Zhongli, đuôi mắt hơi ngấn nước, hất cả hộp kẹo đã cất công chuẩn bị vào người ngài rồi bỏ chạy, chỉ còn vọng lại lời nhắn nhủ: Em không về, thích làm gì thì làm.

Zhongli đứng đó, sững sờ.

Trong tay ngài, một viên chocolate hình trái tim nhỏ nhắn đang nằm yên không nhúc nhích. Phần kem phủ bên ngoài vẫn chưa đông lại, dưới sức nóng của bàn tay ngài mà chầm chậm tan chảy.

Ngài hơi nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào những viên kẹo ngọt rơi khắp người. Đây là bạn làm tặng cho ai cơ chứ, lại vì thế mà không chịu về thành phố, người được tặng quan trọng vậy sao?

Nham Vương Gia không nghĩ rằng quà tặng trong Lễ Thất Tịch sẽ là socola, cũng không cho rằng người bạn tặng sẽ là ngài. Bấy lâu nay bạn không quay về, vừa gặp mặt đã lại bỏ chạy, khiến Zhongli hoài nghi liệu sức hút của ngài đã mai một hay sao?

Nhưng sự thực, những viên kẹo đó là dành cho ngài. Trái tim của bạn, cũng là dành cho ngài. Chỉ có điều, dường như lâu ngày không gặp, chút nhớ mong đã khiến thần trí không tỉnh táo, suy nghĩ cũng loạn hết cả.

Zhongli hơi khó chịu, ánh mắt thâm trầm nhìn phần quà mà bạn làm cho "người khác". Nếu đã ném vào người ngài, vậy tức là bạn cho ngài rồi, "người khác" đừng mong ăn được.

Nghĩ vậy, ngài liền không ngần ngại cắn một miếng.

Socola ngọt ngào tan chảy trong miệng. Mới đầu là vị đắng của ca cao, nhưng rất nhanh sau đó đã được mùi hương thơm ngọt của sữa, đường thay thế. Hương vị đọng lại nơi đầu lưỡi, quấn quýt, lưu luyến như chưa muốn rời đi.

Chút hương ngọt đó khiến sự bức bối trong lòng Zhongli vơi đi phần nào. Ngài chợt cảm thấy tiếc, những viên kẹo ngon như vậy thế mà lại bị bạn vứt thẳng tay. Khom người nhặt kẹo, ngài đặt chúng vào trong cái hộp quà nhỏ trên bàn, thậm chí còn kĩ tính, sắp xếp chúng sao cho thật đẹp.

"Nắp hộp đâu mất rồi?"

Sắp xếp xong hết cả, Zhongli nhìn quanh, không thấy nắp hộp đâu. Muốn đóng được hộp quà thì phải có nắp tương ứng, nếu không thì chỉ có thể để mở như vậy mà thôi. Nhưng làm thế sẽ hỏng hết kẹo mất, điều đó khiến Zhongli tìm hết các nơi trong gian bếp.

"Đế Quân?"

Xiao vừa từ bên ngoài về, có lẽ là đi diệt ma, trông cậu hơi kiệt sức, trên gò má còn sót lại một vết thương nhỏ.

"Xiao, về rồi sao?"

Nghe câu hỏi của Zhongli, Xiao gật đầu. Thấy Đế Quân đang cắm cùi lục lọi xung quanh, cậu ngồi đỡ trán trên ghế vẫn không kìm được mà hỏi:

"Đế Quân... Ngài tìm gì vậy?"

Zhongli vẫn không ngưng tay, tiếp tục cần mẫn lục lọi.

"Cậu muốn biết sao, là nắp hộp quà đó. Nắp của cái hộp trên bàn kia."

Xiao đưa mắt nhìn sang, thấy một hộp vuông nhỏ nhắn, góc cạnh, với màu đỏ rượu hút mắt mang đậm sắc tình. Lại nhìn quanh một lúc, chưa gì đã có thể khẳng định.

Nắp hộp không ở đây.

Zhongli dường như đã biết trước, nhưng vẫn cứ tìm mãi như vậy, thật không hiểu vì sao.

Lúc này, cơn đau trong người cậu lại bùng phát. Xiao ôm mặt, gục đầu xuống bàn, khẽ phát ra những tiếng thở dốc đầy đau đớn. Nhận thấy tình trạng của cậu, Zhongli ngay lập tức thôi tìm kiếm, tiến về phía Xiao.

"Bình tĩnh một chút, để ta áp chế chúng."

Ngài nói, giọng nói trầm ổn, trấn an vị Dạ Xoa nhỏ bé. Nồng độ nguyên tố Nham trong bếp chợt tăng cao, bao bọc lấy thân hình của Xiao. Được một lúc, cậu cũng bớt nhức nhối, thở phào nhẹ nhõm.

Sợ lại tiếp tục làm phiền Đế Quân, Xiao nhanh chóng cảm ơn, rồi liền biến mất không một dấu vết.

Zhongli nhìn vào hư không, khẽ lắc đầu.

Nham Thần cũng đã thoái vị, nhưng Xiao quả thực vẫn cố chấp làm theo khế ước như vậy. Bị đau khổ, nghiệp chướng dày vò, khiến Zhongli cũng phải cảm thán trước sức chịu đựng của thân thể bé nhỏ ấy.

Ngài quay đầu lại, đối mắt với hộp kẹo trước mắt.

Nắp hộp chắc chắn đã bị bạn mang đi rồi, ngài thật muốn biết rốt cuộc ai là người được đề tên trên cái nắp ấy.

...

"Tặng Zhongli, người trong lòng của em, người mà em nhớ thương vô cùng."

Bạn ngồi trong một căn nhà cũ ở vùng Ngoại Ô Li Sa, mân mê nắp hộp quà trước mắt. Càng nhìn vào nó, bạn càng cảm thấy cay đắng, buồn bực. Nhớ lại lúc bản thân giận quá mất khôn, lại ném hết kẹo vào người Zhongli, khiến bạn lúc này cảm thấy hơi tiếc.

"Kẹo ngon như vậy mà... là để tặng cho ngài mà..."

Bạn lẩm bẩm, vuốt ve dòng chữ được viết nắn nót trên nắp. Nước mắt trên mặt đã khô từ lâu, bạn cũng đã sớm kiệt sức. Ôm những tủi thân, những nhớ mong, những hối lỗi trong lòng, hai mắt bạn cứ thế từ từ khép lại.

...

Cả đêm qua, Zhongli không ngủ được.

Tiên nhân không cần ngủ, tất nhiên là vậy, nhưng nếu đã mang thân xác người phàm thì ít nhiều cũng có cảm giác muốn nghỉ ngơi.

Đêm hôm qua, trăng rất đẹp, trời cũng rất mát, vô cùng thích hợp để nghỉ ngơi. Nhưng Zhongli chỉ mải lo lắng cho bạn, ban đêm chạy loạn ở bên ngoài, không biết có gặp vấn đề gì không? Ngài lúc đó mới bắt đầu cảm thấy tội lỗi dấy lên trong lòng.

Mặc dù không biết bạn định tặng quà cho ai, và rằng quả thực ngài rất không thoải mái với hộp quà ấy, nhưng công sức bao lâu của bạn lại vì ngài mà bỏ hết đi, thật phí phạm.

Hơn nữa, kẹo cũng rất ngon.

Vị ngọt như lúc ở trong Lưu Ly Đình, bạn vì say trà mà để ngài nếm qua mùi vị nụ hôn đầu tiên của bạn.

Vị ngọt như lúc ngài thưởng thức sự yếu đuối, bất lực của bạn ngay trong nhà mình.

Zhongli không hoàn toàn là chính nhân quân tử. Ngài cũng là tiên nhân, là sự hiện hữu ngạo nghễ, kiêu căng và chiếm hữu bậc nhất Liyue. Với thân phận là Nham Vương Đế Quân, Chúng Tiên Tổ Sư, sự cao ngạo lại càng ăn sâu vào trong thần tính.

Dù có áp chế bản chất ấy, làm một người khiêm nhường, vẫn không tránh được những giây phút bộc phát.

Ví dụ như lúc này đây, ngài thật sự rất muốn túm gáy bạn mà xách về hỏi tội: Vì sao lại dám tặng quà Thất Tịch cho một người khác, trong khi khế ước với ngài vẫn còn đó?

Zhongli vừa uống trà vừa nghĩ ngợi, vừa nói với lòng mình: Ngài chỉ đang bực mình vì bạn dám vi phạm khế ước, còn việc bạn tặng quà cho ai không liên quan tới ngài.

Tán thành trước suy nghĩ của bản thân, Zhongli đi lên lan can cao nhất của Nhà Trọ Vọng Thư, phóng tầm mắt ra xa.

Không biết, bạn lại đi đâu rồi?

.

.

.

Ok cho tui flex một tí=)))) Tình hình là mấy hôm trước tui trúng rate Hutao, xong rồi cày bục mặt với hy vọng lấy Yelan về làm team double vape luôn, nên thành ra không có đăng truyện cho anh em.

Giờ tui vừa nổ vàng rồi nên căm bách nè. VÀ BIẾT GÌ KHÔNG, TUI TRÚNG RATE YELAN LUÔN, CÓ C5 XINGQIU, QÁ LÀ NGON NÈ 🤩🤩🤩💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top