Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.

Khế ước.

Đối với người dân Liyue, đó là một điều thiêng liêng, là một lời hẹn ước không được phép phá vỡ. Đó là đại diện cho vùng đất và vị thần của họ.

Với Morax, khế ước càng là một thứ quan trọng hơn tất cả.

"Ngài nói khế ước, chính xác thì là muốn trao đổi điều gì?"

Zhongli ngồi xuống ghế. Ngài mời bạn tới Lưu Ly Đình, phần vì muốn giữ bí mật cho câu chuyện, nhưng đâu đó cũng có chút tò mò. Nói chuyện với một người thường khi người đó biết rõ danh tính của bản thân mình, cảm giác sẽ ra sao đây?

"Tôi không có yêu cầu gì quá nhiều, chỉ cần cô giữ tất cả những gì cô nghe được tối qua làm bí mật, tôi có thể cho cô một điều cô muốn."

"Một điều tôi muốn?"

"Đúng vậy. Chỉ cần điều ước đó không gây ảnh hưởng tới Liyue, không đụng chạm tới các vị thần, tất cả đều có thể."

"Kể cả giết người?"

Bất ngờ trước câu hỏi của bạn, cốc trà nâng đến môi của Zhongli bỗng khựng lại. Đó giờ bạn luôn rất hiền lành, trước mặt Zhongli thì thể hiện vẻ si mê không kể xiết, với người khác thì hoà đồng và thân thiện. Vốn không có lí do nào để bạn có thể muốn giết một người, đúng chứ? Cuộc đời bạn cũng chẳng khổ đau gì, nếu không muốn nói là khá hạnh phúc.

Hoàn hồn trở lại, Zhongli tiếp tục nhấp một ngụm trà, thong thả nói:

"Nếu người đó không có tầm ảnh hưởng ở Liyue, đều được."

Bạn rùng mình. Vốn chỉ định hỏi chơi thôi, nhưng ngài ta lại nói "được" như vậy, cũng có hơi sợ. Bạn chẳng muốn giết ai cả, nếu có thì chỉ có thể là kẻ tạo ra đám ma vật kia thôi.

"Thế, điều kiện trao đổi của cô là gì."

Giật mình, bạn quay lại nghĩ ngợi. Có rất nhiều điều bạn muốn Zhongli làm, nếu là Zhongli bình thường thì chắc chắn bạn sẽ chọn đó là điều kiện trao đổi. Nhưng bây giờ người ở trước mặt bạn không chỉ là Zhongli, mà còn là Morax, Nham Thần, Nham Vương Gia, Nham Vương Đế Quân. Một người đức cao trọng vọng như vậy không dễ gì chấp nhận những điều kiện ngớ ngẩn từ bạn.

Nhưng ngài đã nói là được mà nhỉ...

"Nếu... nếu vậy thì ngài có thể làm, làm người, người... người y..."

Bạn lắp bắp không nói nên lời.

"Người?"

Zhongli băn khoăn hỏi. Bạn ngượng chín mặt, chui xuống dưới gầm bàn, lí nhí nói:

"Ngài có thể làm người yêu em được không... ạ?"

Trong vô thức, bạn đổi danh xưng thành "em", thêm cả từ "ạ" vào cuối câu nữa. Có lẽ do cách biệt thân phận nên bạn có chút cung kính.

Dường như câu trả lời của bạn đã nằm trong dự tính của Zhongli. Ngài trầm lặng đặt ly xuống, nhắc nhở bạn. Khuôn mặt nghiêm nghị của ngài hơi chùng xuống, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

"Tôi không có cảm xúc với cô, hẳn cô cũng rõ. Nếu làm như vậy thì người thiệt sẽ là cô, như vậy cũng ổn sao?"

Bạn chống cằm, nhìn thẳng vào Zhongli. Trong mắt bạn vẫn luôn chỉ có ngài ấy, thứ hào quang chói loà của một vị thần, không vướng bụi trần. Ngài thậm chí còn rất dịu dàng và lịch thiệp, tuy hay quên ví nhưng chưa lần nào khiến bạn phải trả tiền cho một bữa ăn chung. Cứ từng chút, từng chút một như thế, Zhongli khiến bạn như rơi vào Động Bàn Tơ, dính phải lưới tình mà chẳng thể nào thoát ra.

"Mưa dầm thấm lâu mà, rồi sẽ có ngày ngài phải đáp lại tình cảm của em thôi."

Bạn vừa nói vừa cười. Nụ cười vui tươi, sáng sủa, mang năng lượng tích cực, thế nhưng vẫn man mác buồn. Dù sao nghe từ chính miệng người mình yêu rằng người ta không có cảm xúc với mình, cũng có chút tủi thân.

Zhongli nhìn bạn, rồi cúi xuống thở dài. Ngài biết rằng bạn rất kiên quyết.

"Nếu vậy thì, khế ước được xác lập. Cô sẽ không hé miệng về thân phận thật sự của tôi, ngược lại, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô với cương vị là người yêu."

Hai mắt bạn sáng bừng lên, đứng bật dậy, tiến về phía Zhongli với ánh mắt đáng ngờ.

Bạn thật sự rất vui, vì ít ra cũng đã được đường đường chính chính đứng cạnh Zhongli. Tuy cảm giác ấm ức vẫn còn trong trái tim, nhưng chỉ có chút xíu thôi. Tâm trí bạn đã hoàn toàn bị niềm hạnh phúc chiếm lấy, nên bạn chẳng thấy buồn gì cả.

Đắm chìm trong cảm xúc lâng lâng, bạn tiến lại gần Zhongli, nhẹ nhàng cướp lấy ly trà trên tay ngài và uống hết trong một ngụm.

"Cô làm gì vậy?"

Zhongli vô cùng hoang mang, nếu bạn muốn uống trà tới vậy thì có thể nói với ngài mà, đâu cần phải cướp giật của người khác như thế. Với cả, dùng chung ly là hôn gián tiếp...

Bạn cắt ngang dòng suy nghĩ của Nham Vương Gia, mặt đỏ bừng bừng, leo lên người ngài, đặt ngón tay lên đôi môi quyến rũ của ngài và thì thầm:

"Ngài không biết sao, Nham Vương Đế Quân của em? Đó chỉ là một trong những điều rất bình thường mà những cặp đôi yêu nhau sẽ làm thôi... Nếu ngài muốn trải nghiệm cuộc sống phàm trần thì ngài tốt nhất nên làm quen đi, bắt đầu với em này..."

Zhongli nhìn hành vi của bạn, khẳng định trong trà có vấn đề. Bạn không mạnh bạo đến mức dám leo lên người ngài mà nói những lời mập mờ ái tình như vậy. Lẽ nào trong trà có rượu? Hoặc có thể là bạn là tạng người dễ say trà...

Mà dù thế nào thì Zhongli không thể để bạn tiếp tục phá đám với bộ dạng thế này được. Ngài gỡ tay bạn xuống, định bụng bế bạn đặt xuống đất, song bạn lại nhanh hơn một bước.

Tay vừa rời môi, bạn đã nhoài người lên ôm ghì lấy cổ Zhongli , đôi môi vẫn còn hương trà thơm ngát chiếm trọn bờ môi của ngài. Zhongli vô cùng bất ngờ, mở to mắt nhìn bạn đang rướn người lên để vừa tầm hôn được ngài.

Với kinh nghiệm tình trường được tính bằng con số âm, và tất cả kiến thức tình ái là từ tiểu thuyết mà ra, nụ hôn của bạn thật vụng về và non nớt. Bạn chỉ nhớ mang máng những miêu tả trong sách truyện mà không biết thực hành sao cho đúng. Cái lưỡi nhỏ tưởng chừng rất năng nổ, hoá ra lại rụt rè không dám tiến vào, và bạn còn căng thẳng đến mức dường như nhịp thở đã dừng lại lúc nào không hay.

Zhongli để ý từng cử động nhỏ của bạn, ngài cười thầm trong lòng. Dáng vẻ của bạn rất mắc cười, không biết cách hôn nhưng lại cứ tỏ ra bản thân chuyên nghiệp lắm, ngài không muốn khiến tâm hồn thuỷ tinh của bạn bị tổn thương nên mới tránh không cười thành tiếng.

Vốn định để bạn rời ra, nhưng trong vô thức, ngài lại đặt tay lên eo bạn, từ từ mà chắc chắn, chậm rãi chiếm lại thế thượng phong. Bạn chưa kịp chuẩn bị đã bị đẩy xuống thế bị động, bối rối quơ tay loạn xạ. Zhongli nhẹ nhàng đưa lưỡi chạm vào lưỡi của bạn, khiến bạn giật thót mình mà nhắm chặt mắt lại. Chiếc lưỡi điêu luyện luồn lách, dẫn dắt cho bạn, cứ thế đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên của hai người.

Bạn bị khí thế của Zhongli áp bức, sớm đã không còn rướn người lên, ngược lại cứ từ từ ngả ra phía sau. Bàn tay ấm áp của Zhongli đặt trên eo bạn, tay còn lại dịu dàng vén sợi tóc con của bạn ra sau vành tai. Chút tiếp xúc nhỏ đó đã khiến tâm trí bạn trống rỗng, vô lực hưởng thụ phần quà nhỏ mà Zhongli tặng cho bạn.

Nụ hôn dài mãi rồi cũng dừng lại. Môi lưỡi quấn quýt rồi cũng rời ra. Bạn mơ màng tựa vào người Zhongli, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng bừng, hai mắt cứ dại ra.

A, thế là được hôn rồi...

Bạn thoáng nghĩ về những hình ảnh ban nãy, chợt thấy ngại không tả xiết, úp mặt vào người Zhongli trong khi hai tai như đang bốc khói.

"Cô là người bắt đầu mà, bây giờ lại ngại gì chứ?"

Zhongli thích thú nhìn sự chuyển biến của bạn, bàn tay ve vuốt vành tai nhỏ ửng hồng, khẽ cười.

"Không... Em không có, không ngại..."

Bạn lí nhí, gạt tay Zhongli ra, bịt hai tai lại.

Zhongli cười, nhưng rồi ngài chợt nhận ra rằng mình vừa đi hơi xa, vội chấn chỉnh tâm lý, nghiêm nghị nói với bạn.

"Chúng ta dừng lại thôi, cô có thể đi về được rồi. Bữa này tôi trả."

Bạn không bất ngờ trước thái độ này, cười cười một cách ngớ ngẩn rồi cúi đầu tạm biệt. Tay vừa chạm đến cửa, chợt Zhongli gọi bạn lại.

"Khoan đã."

Bạn quá tập trung suy nghĩ mà không để ý, vặn tay nắm cửa và mở ra. Zhongli giật mình, vội chặn bạn lại. Ngài thở dài bất lực.

Bạn bây giờ trông rất không an toàn, toàn thân không có một món vũ khí tự vệ nào, quần áo tuy kín đáo nhưng vẫn hơi xộc xệch, hơn hết, bạn cũng là phụ nữ. Sự lịch thiệp ăn vào trong máu của Zhongli không cho phép ngài để khách mời, mà lại là phụ nữ đi về một mình vào ban đêm được.

Đúng là chẳng để ý gì cả.

"Tôi đưa cô về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top