Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Limerence

mối quan hệ giữa tuyển thủ canna và tuyển thủ rascal là gì? là kẻ địch trên sân đấu, là hai đường thẳng song song chẳng hề có điểm chung, là vĩnh viễn không cùng chung một chiến tuyến và cũng chỉ là đồng nghiệp không hơn không kém.

vậy thì mối quan hệ giữa kim changdong và kim kwanghee là gì? là một đoạn tình cảm chẳng thể nói, là nỗi nhớ thầm thương, là một mối nhân duyên bị bỏ ngỏ và còn là những nụ hoa chớm nở trong tim.

đã từ rất lâu, khi mà tuyển thủ canna chỉ vừa được thi đấu chính thức một thời gian ngắn, lại đem lòng mến mộ vị đối thủ bên kia sân đấu của mình. changdong biết việc ngưỡng mộ một tuyển thủ khác là chuyện bình thường, chỉ là em không thể ngờ rằng sau đó bản thân từ mến thành thích, rồi lại từ thích thành yêu đối với người đó. từ đầu đến cuối thư tình yêu đơn phương này chỉ có thể giấu kín trong lòng.

kim changdong chưa từng nghĩ thứ cảm xúc khác thường này lại trở nên sâu đậm đến thế. em từng nghĩ nó chỉ là nhất thời, như những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tâm hồn, không đủ để tạo nên bất kỳ sự thay đổi lớn nào. changdong không biết từ khi nào mà em lại nảy sinh thứ tình cảm không nên có này; đến khi em nhận ra mình thích kim kwanghee thì cũng là lúc trái tim em lỡ nhịp chỉ vì nụ cười của anh lúc thi đấu.

là yêu nhưng chẳng thể nói. ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy anh cười, em như bị mê hoặc bởi thứ bùa yêu làm từ nụ cười ấy, như chìm đắm trong cạm bẫy tình yêu chết người được thần giăng sẵn. hóa thân thành một kẻ say mê thứ nghệ thuật được sinh ra bởi tạo hóa, em chẳng thể rời mắt khỏi người mình yêu, âm thầm mà tràn đầy si mê.

dù em đã cố gắng cho tình yêu ngủ quên,

giả vờ như anh không có mặt ở nơi kế bên.

như bao người khác khi yêu ai đó, em cũng biết ngại ngùng, đỏ mặt khi chạm tay với tuyển thủ rascal, cũng vô thức mà chú ý đến người ấy nhiều hơn. rồi lại âm thầm tìm hiểu về người mình thầm thương, hay thậm chí chỉ đơn giản là vui vẻ cả ngày mỗi khi được ghép cặp trong trận với anh. nhưng đơn phương cũng chỉ là đơn phương. có lẽ bởi vì tình cảm này không được đáp lại, nên nơi lồng ngực trái đôi khi lại cảm thấy đau nhói khi đứng trước anh. cổ họng bỗng chốc khô khốc ngứa ngáy như nghẹn lại mỗi lần nghĩ đến người thương.

ban đầu, changdong vốn nghĩ chắc chỉ là dấu hiệu của bệnh vặt thông thường, lại trùng hợp với những thời điểm có anh xuất hiện. nhưng cho dù có đi khám ở rất nhiều nơi thì cũng chỉ có chung một kết quả là cơ thể bình thường. thế rồi em cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ như thế mà bỏ qua những dấu hiệu kì lạ này.

nhưng dường như ông trời muốn thử thách một kẻ tội đồ với tình yêu đơn phương đầy lỗi lầm đang ngày càng lớn dần, cơ thể em cũng xuất hiện thêm nhiều triệu chứng khác thường, như một dấu hiệu của việc trái tim em đã bị chiếm giữ hoàn toàn bởi kim kwanghee. những cơn ho nhẹ, ban đầu chỉ như dấu hiệu của một cơn cảm mạo thông thường, dần trở nên phiền toái hơn với tần suất ngày càng nhiều và nặng hơn. mỗi lần cơn ho kéo đến, cảm giác nơi cuống họng nghẹn ứ, buốt rát và đau đớn khôn nguôi.

tệ hại hơn, changdong kinh hoàng nhìn những cánh hoa cúc họa mi trắng muốt, mỏng manh và tinh khiết cứ luôn trào ra khỏi miệng mình. những cánh hoa ấy, tưởng chừng như đẹp đẽ và vô hại, lại được tạo nên từ chính nước mắt và nỗi đau thầm kín nhất trong trái tim em, là sự tồn tại của tình yêu mà em chẳng thể giải bày. cúc họa mi, biểu tượng của tình yêu thầm lặng và sự chờ đợi lặng lẽ, giờ đây lại trở thành thứ lời nguyền đầy ám ảnh, sự trừng phạt tàn khốc cho kẻ tội đồ.

chúng cứ tăng dần lên, ngày một nhiều, ngày một lớn, như chính cái tình yêu giấu kín ấy đang ăn mòn từng chút một sức sống của em. kim changdong muốn hét lên, muốn cầu xin ai đó hãy cứu vớt mình, nhưng đồng thời em cũng sợ hãi vô cùng. nếu mọi người biết, liệu họ sẽ xem em là gì, liệu họ có chấp nhận chuyện này? hay xem em như một kẻ bị nguyền rủa, một con quái vật thực sự cần phải loại bỏ? kim changdong không dám tiết lộ với bất kỳ ai. em rất sợ, sợ rằng chỉ cần một lời nói ra, tất cả mọi thứ sẽ hóa hư vô, tình bạn, tình yêu, sự ngưỡng mộ, cả chút hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong tâm trí.

vậy nên, em lựa chọn im lặng, lựa chọn sống chung với nỗi đau, cố gắng che giấu đi những dấu vết của căn bệnh quái ác này. mỗi đêm, khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, kim changdong ngồi một mình trong phòng tắm ngắm nhìn những cánh hoa rơi rụng trên sàn nhà lạnh lẽo, hòa tan với dòng máu đỏ. nhưng cho dù có đau đớn đến mấy, kim changdong vẫn chẳng thể ngừng yêu kim kwanghee, vẫn không thể ngừng khát khao, dù biết rằng điều đó chỉ mang lại thêm cho em nhiều nỗi đau.

mỗi lần ho, kim changdong cảm thấy như cả ruột gan mình bị lôi ra ngoài, như thể căn bệnh quái ác ấy đang từng chút từng chút một gặm nhấm cơ thể em. cứ mỗi đợt như thế, changdong luôn phải gồng mình chịu đựng, gắng gượng để không gục ngã, nhưng khi cơn ho qua đi, em như kiệt sức, mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi. đôi lần, khi cơn ho bùng phát mạnh mẽ, em cảm thấy mắt mình tối sầm lại, đầu óc quay cuồng như đang đứng trên bờ vực của sự mất ý thức. thậm chí có lần kim changdong gần như ngất xỉu ngay trên stream. mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy tuyển thủ canna trở nên xanh xao, gầy gò hơn trước, cố gặng hỏi nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười gượng gạo của em, luôn miệng bảo rằng mình ổn. em không còn lựa chọn nào khác, nếu như nói ra, em sợ rằng mọi thứ mà em đã dày công xây dựng sẽ sụp đổ.

nhưng dẫu cho kim changdong có che dấu tốt đến đâu cũng chẳng thể qua mắt được kim hyukkyu. anh biết rõ cái thứ lời nguyền đầy méo mó và kinh tởm này hơn ai hết. ngay từ khi kim changdong chỉ mới bắt đầu mắc bệnh, kim hyukkyu đã nhận ra chúng, anh nhận ra nỗi đau mà changdong đã và đang gánh chịu. kim hyukkyu không thể làm ngơ, anh không thể đứng đó khoanh tay nhìn đứa em mình yêu thương bị những cánh hoa rút dần sinh mạng. một ngày nọ, khi changdong lại lặng lẽ ho ra những cánh hoa trong phòng tắm, hyukkyu đã gõ cửa và bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng.

"changdong, em ổn chứ? anh biết em đang phải trải qua những gì, anh hiểu rõ chúng hơn ai hết. nếu em muốn, anh có thể giúp em chữa khỏi."

anh ngập ngừng nhìn changdong đang mở to mắt đầy kinh ngạc, sau đó lại nói:

"có điều, em sẽ phải đánh đổi thứ tình cảm đang lớn dần trong em, thứ tình cảm ấy chính là nguồn dinh dưỡng tốt nhất để nuôi lớn những bông hoa. chỉ cần xóa đi đoạn tình này, em sẽ sống."

trái với dự tính của kim hyukkyu, em chỉ im lặng như đang dự tính một điều gì đó. rồi em nhìn thẳng vào mắt anh, nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt em cong cong như vầng trăng non.

"thật sự không cần thiết đâu, anh. em không muốn làm phiền anh. hãy để em tự lo liệu."

đứng trước ngưỡng cửa của sự kiệt quệ, kim changdong đưa ra một quyết định táo bạo, một quyết định mà có lẽ em sẽ phải đánh đổi bằng cả tính mạng.

mùa giải mới bắt đầu, mang theo những thử thách mới đầy áp lực không chỉ vì sự cạnh tranh mà còn vì tình yêu giấu kín đã từ lâu. changdong biết mình sẽ phải đối mặt với người thương thường xuyên hơn, niềm hạnh phúc khi được nhìn thấy người mình yêu lại đi kèm với nỗi đau đớn khôn nguôi. một lời nguyền thiên niên kỷ mà changdong phải nhận. em biết mình không thể trụ lâu hơn nữa. sức khỏe ngày càng suy giảm, từng chút từng chút một bị rút cạn, như cát chảy qua kẽ tay không cách nào níu giữ. cả sinh mạng của em, cả mối tình đầy nghiệt duyên này sẽ chẳng có thứ nào kim changdong có thể níu lấy.

một ngày nọ, khi đội tuyển dplus kia có trận đấu với drx, kim changdong dù biết rõ tình trạng sức khỏe của mình đã suy yếu, vẫn nằng nặc đòi ra sân. cả đội đều nhìn thấy sự mệt mỏi rõ rệt trên khuôn mặt changdong khuyên em nên nghỉ ngơi, để một tuyển thủ trẻ thay thế. nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy quyết tâm của em, cùng lời năn nỉ để được phép thi đấu như thể đây là lần cuối cùng em được thi đấu.

khi trận đấu bắt đầu, kim changdong với lời hứa của mình đã chứng tỏ bản lĩnh, em chơi vô cùng xuất sắc, dẫn dắt đội đến chiến thắng và thậm chí nhận được danh hiệu pog. cả đội hân hoan, phấn khích động viên nhau tiếp tục chiến đấu, giữ vững phong độ. kim changdong nhìn thấy đồng đội ai nấy đều vui vẻ, như được tiếp thêm sức mạnh mà cố nhẫn nhịn cảm giác nhộn nhạo nơi cuống họng, cùng cơn đau nơi ngực trái đến tê dại. không thể để bệnh phát tác, em không muốn bản thân lại trở thành gánh nặng của đội. phải đánh bại người ấy, chính kim changdong sẽ chấm dứt đoạn nghiệt duyên mà em đã tự tạo. em cứ mãi chìm trong mớ suy nghĩ của bản thân mà chẳng hề hay biết có một ánh mắt đầy lo lắng dành cho mình. kim hyukkyu nhìn changdong đang gắng gượng chống đỡ trước căn bệnh quái ác mà lòng như lửa đốt. anh muốn giúp em nhưng không thể, anh chẳng thể làm gì ngoài việc bất lực nhìn đứa em mình thương đang dần dần bị tước đi sinh mạng. miễn là chủ thể vẫn còn yêu thì những bông hoa sẽ tiếp tục chiếm lấy buồng phổi, chúng sẽ ăn dần ăn mòn mọi thứ bên trong, và rồi biến chủ thể trở thành một cái xác rỗng tuếch. cuối cùng, chủ thể chỉ có thể trở thành vỏ chứa cho hàng ngàn đóa hoa cúc họa mi lớn nhỏ.

rõ ràng kim hyukkyu có thể cứu lấy đứa trẻ ấy, anh có thể chấm dứt lời nguyền mà thần linh đã giáng xuống đầu kim changdong. nhưng anh lại bất lực, anh như trở thành kẻ vô dụng trước tình yêu của changdong, anh nào có thể nhẫn tâm giết chết thứ cảm xúc chân thành của một người. và, giờ đây anh chỉ có thể cầu nguyện cho đứa trẻ ấy, chỉ hi vọng đứa trẻ ấy được thần linh thương xót.

hi vọng rằng sẽ không có chuyện gì xảy đến với kim changdong.

dưới ánh đèn sân khấu, không ai ngờ rằng điều tồi tệ nhất lại ập đến, một thảm họa bất ngờ làm trái tim mọi người ngừng đập. trận đấu bị tạm dừng, nhưng không phải vì trục trặc kỹ thuật. sự im lặng chết chóc bao trùm khi cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi hiện ra: tuyển thủ canna ngồi đó, cơ thể em đổ gục lên bàn, những cơn co giật kinh hoàng lan khắp thân thể, từng đợt máu tươi liên tục trào ra từ miệng em. tiếng la hét và âm thanh hỗn loạn bao trùm khắp sân thi đấu, cả khán đài như bị đông cứng bởi sự sợ hãi và kinh hoàng.

đồng đội và nhân viên y tế lao đến bao quanh canna, vẻ mặt họ đầy sự hoảng loạn, ánh mắt nhuốm nỗi sợ hãi mà không lời nào có thể diễn tả. trận đấu ngay lập tức bị gián đoạn, và giữa sân đấu, kim kwanghee đứng bên kia, như bị một cú sốc tàn nhẫn đánh vào tâm trí. những vệt máu đỏ thẫm và những cánh hoa tan chảy vào nhau, bao phủ lấy không gian xung quanh kim changdong. một bức tranh được vẽ bởi máu, điểm xuyết là những cánh hoa cúc họa mi nhỏ bé đến vô hại lại là thứ thuốc độc chết người. mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có nỗi lo lắng trong lòng kwanghee cuộn trào như những cơn sóng dữ dội, cuốn trôi mọi sự bình tĩnh còn sót lại. anh đứng đó, cứng đờ như một pho tượng, ánh mắt đăm đăm vào changdong, cảm giác đau đớn xé nát trái tim như thể chính anh đang phải chịu đựng nỗi đau đớn ấy.

kim changdong được đưa đến bệnh viện nhanh nhất có thể, bất ngờ hơn hết tuyển thủ rascal lại cùng đi với đội. ngay cả bản thân anh cũng chẳng thể lý giải rõ ràng cảm xúc của mình. cơ thể anh tự di chuyển, kêu gào anh cần phải ở bên changdong ngay lúc này. không gian bị bao trùm bởi sự căng thẳng tột độ, mọi người đều vô cùng lo lắng cầu nguyện cho sức sống yếu ớt bên trong căn phòng cấp cứu. những bác sĩ và y tá liên tục ra vào phòng cấp cứu, ánh mắt của họ phản chiếu sự nghiêm trọng và sự cố gắng không ngừng nghỉ. Thời gian trôi qua như cứ chậm chạp, mỗi phút giây đều như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

khi đèn báo hiệu trên cửa phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ chính bước ra với khuôn mặt nghiêm trọng. gương mặt ông đầy buồn bã, với ánh mắt chứa đựng nỗi tiếc thương sâu sắc. ông lắc đầu nặng nề, thông báo rằng bản thân đã cố gắng hết sức nhưng chẳng thể làm gì hơn. kim changdong mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, một trường hợp đầu tiên trong lịch sử y học mà các bác sĩ chưa từng gặp phải. căn bệnh này không chỉ bí ẩn mà còn phát triển một cách âm thầm và nhanh chóng. vì không được phát hiện kịp thời, bệnh đã di căn, khiến cơ thể changdong suy yếu đến mức vô phương cứu chữa. các bác sĩ đã cố gắng hết sức để tìm ra phương pháp điều trị, nhưng trước sự tiến triển quá nhanh của căn bệnh, họ đành bất lực. ông ấy khuyên mọi người nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, dù điều đó thật khó chấp nhận. sự sống của changdong như ngọn nến trước gió, mong manh và có thể tắt bất cứ lúc nào.

khi nghe những lời này, ngoại trừ kim hyukkyu im lặng một cách bất thường, những người ở đó đều sốc đến mức chẳng nói thành lời , nỗi kinh hoàng dần hiện rõ trên gương mặt mọi người. họ không thể tin rằng một căn bệnh bí ẩn và ác nghiệt như vậy lại tồn tại. sự hoang mang và lo sợ len lỏi vào từng tâm hồn, như thể một cơn ác mộng đang diễn ra ngay trước mắt. chẳng ai có thể hiểu được rằng tại sao ông trời có thể tàn nhẫn đến mức cướp đi sinh mạng của changdong. chẳng ai có thể tin được việc một người trẻ vốn dĩ khỏe mạnh lại sắp trút đi hơi thở cuối. kim kwanghee đứng đó, lắng nghe từng lời nói của bác sĩ, khiến anh như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng. sâu hun hút, đen thẳm và chẳng có lối thoát cho anh.

trong phòng cấp cứu, giữa ngổn ngang dây nhợ và tiếng máy móc, kim changdong dần dần chìm vào giấc ngủ sâu chẳng thể tỉnh dậy. chết lặng trước sự thật đau đớn không thể chấp nhận, trái tim kim kwanghee đầy nặng trĩu, như thể đã mất đi một phần sinh mạng. nỗi đau cứ như sóng triều trào dâng trong anh đầy nặng trĩu, kéo anh xuống vực sâu không đáy. trong lòng anh, có một sự khó chịu tột cùng, như thể có thứ gì đó đang mọc lên, gây ra cơn đau âm ỉ trong trái tim và cổ họng, không thể so sánh với bất kỳ điều gì trước đây mà anh đã trải qua.

đám tang của tuyển thủ canna diễn ra ngay sau đó, một buổi lễ buồn bã mà dường như cả bầu trời cũng chìm trong sự u ám nặng nề. những người bạn, đồng đội, và người quen của changdong đều lặng lẽ đến tiễn đưa em lần cuối, từng bước chân nặng nề trên con đường đưa em về cõi vĩnh hằng. giữa đám đông lặng thinh, kwanghee cũng có mặt, nhưng trái tim anh trống rỗng, như bị khoét một lỗ sâu không đáy, mang theo cảm giác nặng nề đè nén đến nghẹt thở. trong nỗi đau tột cùng ấy, anh nhận được di vật cuối cùng của changdong – một phong thư niêm phong cẩn thận, có lẽ đã được viết từ rất lâu rồi.

không dám mở bức thư ngay giữa không gian đau thương đó, kim kwanghee chỉ biết ôm chặt nó vào ngực, như thể đang giữ lấy chút gì còn sót lại của changdong. anh lái xe về nhà, giam mình trong căn phòng tối tăm với bức thư trên tay, cảm giác như bị bao vây bởi những ký ức đau đớn. khi cuối cùng anh cũng mở bức thư ra, những dòng chữ mà changdong đã viết dần dần hiện ra trước mắt, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào trái tim đang rỉ máu. nỗi đau thấm vào từng mạch máu, từng nhịp đập, như một lời nguyền ác độc đeo bám những kẻ yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau.

và rồi, giữa những dòng chữ đầy thương nhớ ấy, một cánh hoa họa mi nhỏ bé, mỏng manh, rơi xuống tấm thư, như một sự kết nối cuối cùng giữa kim kwanghee và kim changdong. cánh hoa ấy, trắng ngần nhưng nhuốm màu bi thương, chính là câu trả lời cho hai kẻ bạc duyên, một lời từ biệt nhẹ nhàng nhưng đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top