Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#8.| Trả || Mận || Có cô gái tên Hạ từng yêu cậu ||

Có người từng hỏi Hạ rằng tại vì sao em luôn cười. Hạ lúc đó chỉ thầm lặng mà đáp lại rằng, vì người em yêu luôn cười nên em cũng sẽ cười. Người nọ lại tiếp tục hỏi Hạ rằng tại vì sao em lại khóc. Câu trả lời của Hạ vẫn chỉ đơn giản là vì người em yêu khóc nên em cũng sẽ khóc. Người nọ nhìn em lâu thật lâu, hỏi rằng tại vì sao em lại cố chấp yêu một người đến vậy. Hạ cười, nụ cười nhẹ nhàng mà đẹp tựa nắng chiều buồn.

"Em không nỡ buông tay, cũng không đành lòng mà quên đi ..."

Hạ chưa từng có một cuộc sống êm đẹp như những người khác. Họ luôn miệng nói họ yêu cha mẹ họ, nói tình mẫu tử thiêng liêng cao quý như thế nào, đổi lại là cái gì chứ? Là những ngày Tết đoàn viên chẳng thấy mặt họ đâu, những lời thăm hỏi vội vàng trên chiếc điện thoại trong khi họ đi chơi cùng người thương hay từng giọt nước mắt trên làn da nhăn nheo của cha mẹ. Hạ ghét những con người đó, họ có tất cả, mà lại chẳng biết trân trọng nó.

Họ khác với em, khi mùa Đông lạnh buốt họ được ủ ấm trong tấm chăn bông mềm mại thì cánh tay gầy gò của em lại phải chìa ra những tờ vé số, thầm cầu mong người qua đường sẽ mủi lòng mà mua một tờ. Đó là tuổi thơ của một đứa bé năm tuổi bị chính cha mẹ ruột quẳng ra bãi rác bốc mùi và bẩn thỉu. Nghĩ mà xem, giữa thủ đô Hà Nội, vào ngày mưa tầm tã, người nào sẽ chịu dừng chân lại và hỏi thăm một con bé xa lạ chứ? Không có chuyện đó đâu. Hạ cứ nằm thoi thóp ở đó gần hai ngày trời, đối với thể lực của một đứa bé mà lại yếu ớt như em thì quả thực là quá sức rồi. Em có lẽ sẽ chết tại đó nếu không có cô bán vé số cứu giúp, cô ta đem Hạ về căn chòi rách nát, cho em chút thức ăn và đưa một tập vé số để bán qua ngày.

Chuyện gì rồi cũng kết thúc, cô ta cũng chỉ giúp đỡ em được một tháng hơn, cuối cùng vẫn là đưa em đến trước cổng cô nhi viện mà gửi vào. Cô nhi đó không được nhà nước trợ cấp xây nên, mà là do một thương binh gom góp cả đời. Trại cô nhi không quá lớn, nếu không muốn nói là quá nhỏ nằm khuất gọn trong con hẻm cách không xa dòng sông Tô Lịch. Điều kiện sống của Hạ chỉ bớt khó khăn hơn một chút, nhưng đối với em, đó là tất cả. Em lần đầu có được một gia đình thực sự, có được một nơi để về, chất lỏng đong đầy ở hốc mắt cứ thế mà tuôn rơi.

Tuy rằng là cô nhi nhưng Hạ cũng chả thua kém ai, em vẫn được đi học như những đồng trang lứa. Điều kiện của cô nhi viện lúc bấy giờ đã tốt lên trông thấy, Hạ cũng mãi mãi chẳng quên được cái cảnh chị Trang lao vào trong phòng ăn mà hét lên rằng có nhà từ thiện sẽ trợ cấp cho nơi đây, cô nhi được xây lại khang trang hơn, chuyển hẳn đến con phố khác. Chị Trang nhào đến ôm ghì lấy em, liên tục lẩm bẩm trong miệng một cách rời rạc, có lẽ chỉ không giấu nổi sự vui sướng, Hạ vẫn nghe rõ mồn một lời chị nói.

"Số tiền này sẽ giúp em vào học cấp ba Hạ à ... Em có thể đi học đại học nữa ... Chị vui quá!"

Nhờ lần đó, mà Hạ nộp hồ sơ vào một trường cấp ba. Hạ học ngày học đêm, ông trời không phụ lòng người, em đậu với một số điểm vớt vát.

"Ừ, thế này là quá tôt với một đứa như mình rồi." Em ngước lên bảng điểm chi chít những con số, nhủ thầm trong bụng. Ngoảnh mặt quay về phía sau, em thấp thoáng thấy hình bóng của một cậu trai trẻ. "Cậu ta có vẻ cao." Em cười thầm, thấy buồn cười bởi chính suy nghĩ của mình. Chả hiểu sao giữa từng ấy con người đứng đây, mắt Hạ lại vừa vặn mà đặt ánh nhìn lên người cậu ta.

Ngày A tháng A, Hạ nhập học đã được một tuần tròn. Em thu đầu gối lại, tì cái má màu mật ong của mình lên. Mái tóc ngắn ngang vai được cắt khá nham nhở, trông chẳng có chút gì gọi là gọn gàng, cái này là do chị Trang cắt cho em, em không thích phí tiền vào những thứ vô ích. Đám con gái phía sân khấu kia có lẽ không ưa Hạ cho lắm, có đứa chỉ vào mái tóc nâu vàng của nó rồi chỉ vào mái tóc xơ rối của em, sau đó cười hình hịch. Hạ nhíu chặt lông lông mày, môi lẩm nhẩm vài thứ không rõ, chai nước uống dở đổ ra sân trường mất một nửa.

"Phiền phức quá!" Hạ len lén trừng lại mắt với con nhỏ kia, chỉ lén thôi, em không muốn chuốc họa vào thân.

"Này, muốn chơi gì không bọn mày?" Có đứa nào đó vừa lên tiếng, lời con nhỏ vừa dứt, đã thấy cả lớp quây lại thành một đám, nom háo hức lắm.

"Nói nhanh coi mày."

"Úp mở hoài à."

"Không nói tao bụp mày nha con dở."

Rôm rả. Tiếng cười của họ vang vọng cả góc sân trường, đập thẳng vào màng nhĩ của Hạ khiến nó đau nhức và khó chịu. Em vẫn mải mê theo đuổi suy nghĩ riêng của mình mà chẳng ngờ rằng đã có người ngồi cạnh mình tự bao giờ. Cậu trai kia nghiêng mặt nhìn em, rồi tự nhiên mà vỗ vai của Hạ khiến em giật mình. Em nhìn chằm chằm cậu trai kia, khẽ nhướn mày, ý hỏi cậu ta đang làm gì vậy. Hạ không nói rõ, nhưng có lẽ cậu trai đó hiểu nên tươi cười mà đáp lời.

"Cậu sao lại ở đây một mình? Lại kia nói chuyện cùng mọi người đi."

"Tôi không muốn." Em chẳng có thiện cảm gì với cậu ta, tốt hơn hết là nên từ chối.

"Vậy tôi ngồi cạnh cậu nha?" Cậu ta hỏi em, sau đó ngồi thụp luôn xuống chố trống kế bên, chưa để Hạ nói thêm một cậu nào nữa. Em im lặng ngồi dịch qua một chút, không buồn đuổi cậu ta đi. Ít có người nói chuyện với em, dù không có thiện cảm nhưng có người ngồi cạnh cũng vui vẻ được chút đỉnh, chỉ cần cậu ta đừng nói gì nữa là được rồi. Hai người ngồi đó thật lâu, không gian tĩnh lặng êm ái, gió thổi mơn trớn da thịt mát lạnh. Hạ bất giác ngoảnh mặt về phía cậu ta, sống mũi cao thẳng tắp, khóe mắt một mí nom rất duyên cùng gương mặt góc cạnh dễ nhìn, tất cả tựa một bức tượng được đẽo gọt tỉ mỉ được nhuộm bởi ánh nắng chiều vàng ruộm.

Tia nắng đục xuyên màn mây trắng, biến thành tiểu tinh linh mà nhảy nhót quanh hai người. 

Năm lớp mười đó, một người vì một người mà tim lệch nhịp, lại cũng vì người đó mà thao thức cùng trăng tròn.

Lớp mười hai.

Cuộc sống của Hạ dần trở nên ổn định, em rời cô nhi viện, kiếm luôn cho mình một vài công việc nhỏ để trang trải. Cứ định kì hàng tháng, đều đặn gửi tiền về mái ấm của em. Hạ cùng cậu trai kia nghiễm nhiên trở thành bạn, không phải là quá thân nhưng cũng đủ thân để dựa đầu vào vai người kia mà tâm sự. Làm bạn với cậu ta, em mới biết cậu ta tên Quân, Hoàng Minh Quân.

Ở bên cạnh Quân, Hạ luôn cảm thấy có gì nghẹn ứ nơi cổ họng mình, em thấy mình dần trở nên nhạy cảm hơn bởi cái quàng vai của cậu ta, thấy mặt mình dần trở nên nóng bừng bởi câu nói "Tôi yêu Hạ ghê." Em thu nhỏ bản thân mình lại, tránh né chiếc ôm của Quân mà trước giờ em luôn nhào vào. Trong khoảng khắc, em chợt nhận ra, mình đã thích Quân đến điên rồi. Quân là người duy nhất nhất có thể lại gần em, là người duy nhất mà Hạ làm bạn, đáng lẽ em phải biết việc này sớm hơn chứ.

"Hạ đang tránh mặt tôi phải không?" Quân đã từng hỏi câu đó khi thấy những hành động né tránh của em. Em sợ phải đối mặt với chính cái thứ tình cảm này, em không dám thú nhận, em sợ Quân sẽ chẳng còn là người mà em biết nữa, em sợ Quân sẽ xa em, xa đến mức em chẳng thể với đến.

"Không đâu." Đó luôn là câu trả lời của em khi nghe Quân hỏi, che giấu bằng nụ cười méo mó.

Đến cuối, vẫn là không thể chịu đựng. Hạ đem hết chút can đảm ít ỏi của bản thân mà hẹn Quân đến quán café em làm việc.

Cạch. Reng

Cánh cửa quán hé mở, tiếng chuông ngân một hồi dài. Thấp thoáng bóng của một cậu thanh niên cao lớn bước vào. Ngó thấy Quân, hạ lau vội bàn tay còn ướt nước vào chiếc tạp dề rồi chạy lại bên Quân, không quên mang theo một ly café nóng. Hạ thấp thỏm nhìn Quân hớp từng ngụm nhỏ café, vân vê mu bàn tay gầy gò, mấp máy có ý định nói chuyện trước thì đã bị Quân cắt ngang.

"Hạ có chuyện gì à?"

Hạ giật nhẹ bờ vai, thân hình bé nhỏ cũng theo đó mà co rúm lại, cắn cắn môi dưới.

"Tôi ..."

Quân nhìn Hạ, buông cái chén xuống, vẻ mặt mong chờ. Hạ thu người, nói rời rạc từng từ, lý nhí trong miệng.

"Tôi ... thích ... Quân ..." 

Quân mở trừng mắt nhìn em, vẻ mặt phút chốc đã tái mét lại, ánh mắt thoáng vẻ đượm buồn, miệng chỉ để lại vài từ mà bước ra khỏi quán. Hạ cúi xuống, mắt long lanh nước, lấp lánh tựa pha lê mà rơi xuống. Vốn biết là không thể, vậy mà cứ cố chấp, liệu còn ai ngu ngốc như em không đây. Ngỡ rằng sẽ là một kết thúc cổ tích tuyệt đẹp, rốt cục lại là mảnh tình vỡ vụn, quá tin rằng cậu ấy cũng thích mình dù chỉ một chút, vậy mà một chút ngọt ngào cũng chẳng còn, thay vào đó là vị đắng chát đến quặn thắt lòng.

Có lẽ tình yêu chẳng đẹp như người ta vẫn nghĩ, dù cho nó có lộng lẫy đến nhường nào, hay giản dị không bắt mắt thì con người ta vẫn sẽ cứ như vậy mà vô tình lướt qua nhau giữa mênh mông biển người thôi. Nên Quân à, dù rằng kiếp này chúng ta không thể nên duyên, Hạ vẫn sẽ chờ cậu ngàn kiếp. Chỉ mong ràng cậu nhớ ...

Có cô gái tên Hạ từng yêu cậu

***

naka_mii 

Mong rằng cậu sẽ thích :"> Nghề tớ còn non nên có gì không vừa ý cậu cứ nói thẳng ra nhé.

Follow tớ và team để trả công và để tớ có động lực làm nhận đơn khác.

Mơn cậu vì đã tin tưởng ủng hộ Team Gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: