Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59

Để quan sát tình hình đội lông xù một cách trực quan hơn, Lộ Bạch không đóng kín nóc xe. Cậu chỉ đeo kính trượt tuyết, cổ quấn chiếc khăn quàng màu đỏ bay phấp phới theo gió, trông cực kỳ bắt mắt trên nền băng tuyết.

Cục lông bị thương được đặt trên ghế phó lái. Lộ Bạch đóng kín nóc xe bên phía nó lại, trước khi đóng còn hỏi cú mèo trên vai mình trước: "Mày lạnh không? Muốn vào trong với nó không?"

Lông của cú mèo tuy rất dày, nhưng xét cho cùng thì nó cũng không phải động vật sống ở vùng băng tuyết, khi xe bắt đầu chạy, mớ lông trên đầu Bé Quần Bó bị thổi tung lên, nó đành phải nhảy xuống dưới: "Kiú ~" Nhưng nó vẫn bướng bỉnh đứng dậy, tìm cách nhìn ra thế giới bên ngoài!

Dường như loài động vật nào cũng giống nhau, nếu có thể ở ngoài tự nhiên thì chúng sẽ không bao giờ ở trong nhà. Ngay cả con sói tuyết bị thương cũng luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy khao khát thế giới bên ngoài.

Cứ phải quay đầu quan sát tình hình đàn sói quả thực quá mỏi cổ, thế là Lộ Bạch nghĩ ra một cách đơn giản thô bạo, để có thể theo dõi đàn sói tốt hơn, cậu mở livestream như bị mất trí.

Phải biết rằng, mười mấy cục lông xù đã có thể khiến khán giả kênh livestream hành động bất bình thường, hâm mộ đố kỵ đủ đường. Vậy mà ở đây có tổng cộng bốn mươi con, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy toàn lông.

Các nhân viên Trạm cứu hộ đều biết Lộ Bạch biến mất mấy ngày qua là để làm gì, nhưng khán giả kênh livestream thì không, họ vẫn cho rằng Lộ Bạch lười thôi. Mười ngày nữa tháng phát sóng một lần, chờ đợi quá đau khổ, nếu nội dung tệ hơn nữa, họ sẽ không canh chừng kênh livestream này rồi, chặn luôn streamer từ sớm cho sướng.

Những khán giả đang giận dỗi ùa vào than thở mắng nhiếc, lần này chuẩn bị sẵn sàng chỉ trích nhân viên cứu hộ một trận, để cậu biết rằng người hâm mộ ngày đêm chờ đợi không dễ dàng chút nào. Dù họ cũng biết rằng dù có viết bao nhiêu tin nhắn thì cũng chỉ chìm hết xuống biển thôi. Về cơ bản là nhân viên cứu hộ không thể đọc được.

Khán giả đang xắn tay áo sẵn sàng chuẩn bị sắp xếp ngôn từ, thế nhưng vừa vào kênh, họ đã phải choáng váng trước cảnh tượng ngoạn mục trước mắt, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, tim suýt nữa thì ngừng đập! Suy nghĩ đầu tiên trong đầu mọi người đều là: không phải chứ? Họ nhìn thấy phía sau nhân viên cứu hộ là cả một biển lông, mỗi con đều trắng như tuyết, tuấn tú uy nghiêm, thật nhiều lông, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, thật nhiều lông.

Bình luận: Mẹ ơi! Một bầy sói tuyết?

Bình luận: Đúng thế, toàn là sói tuyết!

Mấu chốt là con sói tuyết nào cũng đẹp trai quá sức chịu đựng luôn, cả ngoại hình lẫn khí chất đều quyến rũ, làm cho mọi người nhìn mà đờ đẫn. Mỗi bước đi tiến về phía trước của chúng đều hùng dũng, tự động phối thêm BGM, đang chuẩn bị đi đánh hội đồng ai à?

Bình luận: Nước mắt chảy ra từ khóe miệng, hu hu hu, sói tuyết đẹp quá đẹp quá, bản chất còn tận tâm, tình cảm và có trách nhiệm nữa chứ, tại sao ngoài đời lại không có người đàn ông như vậy?

Bình luận: Hơn nửa năm trôi qua, tôi chuyển từ muốn nuôi sư tử sang nuôi báo, muốn nuôi gấu rồi lại muốn nuôi sói tuyết, không ai biết trong lòng tôi đã trải qua những thay đổi tàn khốc như thế nào đâu.

Bình luận: Tỉnh lại đi, sói tuyết là động vật được bảo vệ, nuôi sói tuyết là trái pháp luật.

Bình luận: ??? Thế thì mau bắt Lộ Bạch đi, cậu ấy dám nuôi ba mươi bốn mươi con kìa!

Bình luận: Lộ Bạch làm việc có chứng chỉ, được Đế quốc chấp thuận đấy, đừng ghen nữa?

Chính Lộ Bạch cũng biết cảnh tượng này khá hoành tráng. Để mọi người có thể nhìn rõ hơn, cậu điều chỉnh một trong những máy quay ra khoảng cách xa nhất, cố gắng quay được toàn cảnh.

Trong góc quay này, chiếc xe ba bánh của Lộ Bạch kẹp ở giữa, hai con sói đầu đàn của hai đội sói tuyết đi hai bên trái phải. Khí thế của sói đầu đàn khác hẳn với những con sói tuyết bình thường, khán giả kênh livestream có con mắt tinh tường, thực sự có thể tìm ra manh mối.

Bình luận: Con đi đầu bên phải chắc hẳn là sói đầu đàn, nhìn thân hình cường tráng rắn chắc của nó kìa, không thể không thừa nhận, nếu không có Trắng Bự, nó chắc là con mạnh nhất trong đám sói tuyết này.

Bình luận: Tôi lại tới đây với một góc độ kén chọn, hai đội một trái một phải có sự khác biệt rõ ràng thấy chưa, đội bên trái tròn trịa hơn thấy rõ, bên phải thì trông mạnh mẽ hơn, nhìn là biết dân chơi thứ thiệt rồi.

Bình luận: Sao Xám Lớn nhà tôi mấy ngày không gặp mà đã tròn thế này??? Hãy rút kinh nghiệm từ sói đầu đàn Trắng Bự nhà mình đi được không? Nhìn dáng người hoàn hảo của người ta đi kìa!

Bất thình lình thấy nhiều lông xù như vậy thật là phấn khích, khu bình luận bắt đầu một cuộc thảo luận sôi nổi xung quanh nhóm sói tuyết này. Những người hâm mộ nghe tin lần lượt tìm đến cũng nhảy vào đội ngũ tán thưởng sói.

Hãy nhìn những bước đi hiên ngang hùng dũng này đi. Kìa, nhìn vào đôi lông mày và đôi mắt đầy hung ác kia đi, khu bình luận xuýt xoa: Đội này có đủ tư cách làm bá chủ trên núi tuyết không? Trừ khi có bầy hổ, nếu không thì chúng nó là mạnh nhất.

Hành tung của hổ quá khó đoán, mọi người đều nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ gặp được hổ. Nhưng đi theo nhân viên cứu hộ thần kỳ này, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

Gia đình Oliver luôn có mặt đúng hạn. Khi mở kênh livestream ra, họ rất ngạc nhiên khi thấy nhiều sói tuyết như vậy, nhưng họ nhanh chóng tìm thấy Trắng Bự nổi bật nhất trong đàn sói. Đúng vậy, họ đã chấp nhận cái tên nhân viên cứu hộ đặt cho mà không hề có chút áp lực nào, một cái tên thoải mái và dễ thương biết bao nhiêu, thậm chí còn thấy cái tên này rất thân thiết, bây giờ dùng Trắng Bự làm biệt danh cho Oliver.

Oliver đã bình phục hoàn toàn, dẫn đầu đoàn chạy bộ trên tuyết trông cực kỳ đẹp trai không sao tả xiết. Ở bên nhân viên cứu hộ, Trắng Bự tự tin lại vui vẻ, được khẳng định được tin tưởng, được cảm nhận có người cần đến mình, những ai quen biết anh ta đều có thể thấy rằng Oliver hiện đang tự do và hạnh phúc. Tất cả những người biết Oliver đều rất vui vẻ hài lòng với trạng thái hiện tại của anh ta. Đây là Oliver thoải mái và hạnh phúc nhất mà họ từng thấy. Loại bỏ được sự u ám, hướng tới tương lai, một điều tuyệt vời biết bao.

Phía trước là một con đường hướng xuống tương đối dốc, nhân viên cứu hộ đóng vai trò làm người lãnh đạo, lo lắng cho đám lông xù nên đứng dậy hét lên: "Phía trước có đoạn đường xuống dốc! Tất cả chú ý thắng xe!" Thế là con dốc xuất hiện: "Tao xung phong trước... A a a..."

Vừa dứt lời, xe ba bánh đã lao vụt xuống, chạy ở phía trước. Gió lạnh từ trước thổi vào mặt, thực sự là quá kích thích.

Đàn sói tuyết tạm thời tụt lại phía sau, dường như coi lời nhắc nhở của nhân viên cứu hộ là hiệu lệnh xung phong, Trắng Bự và hai con sói đầu đàn thấy xe ba bánh tăng tốc, lập tức sải bước đuổi theo không chút do dự. Sói đầu đàn chạy, cả đàn sói đằng sau đương nhiên cũng chạy theo, đàn sói tuyết nằm dài mấy ngày liền nay dốc hết tinh lực kìm nén bao ngày trên nền tuyết trong thời tiết đẹp!

Một bầy sói tuyết vừa gào thét vừa chạy ầm ầm xuống dốc tuyết hiểm trở, tốc độ khi lao xuống dốc rất nhanh, không thắng lại thì chẳng khác nào bay trên tuyết... Tốc độ tự lái của xe thông minh là cố định, đám sói tuyết lướt như bay trên nền tuyết, đội đầu tiên đã có dấu hiệu vượt qua xe ba bánh.

Lộ Bạch sửng sốt không thôi, các anh em không thắng xe à? Lát nữa định dùng mặt làm thắng?

Không chỉ có cậu choáng váng một lát, mà các khán giả kênh livestream cũng choáng váng, bầy sói tuyết này cũng thật hiếu thắng quá đi?

Sau khi hoàn hồn, Lộ Bạch vẫn rất vui mừng. Đâu phải cậu không chấp nhận thua cuộc được, bị vượt mặt thì có sao đâu, cậu đứng dậy cổ vũ cho đàn sói đang vui vẻ: "Lông xù tiến lên...Trắng Bự tiến lên..."

Thí sinh Trắng Bự đang ở vị trí thứ nhất!

Một sói dẫn đầu, không ai qua mặt được phong thái này!

Gió lạnh thổi tung bộ lông trắng như tuyết trên người nó, bốn chân to lớn mạnh mẽ di chuyển nhanh đến mức không còn nhìn rõ được bóng dáng, móng vuốt sói chạm lên nền tuyết như đang bay. Cũng đẹp trai lắm.

Bình luận: Trắng Bự siêu ngầu! Trắng Bự tiến lên...

Bình luận: Tiến lên tiến lên tiến lên... Trắng Bự tiến lên...

Tình hình cuộc đua thay đổi chóng mặt, đúng lúc mọi người đang rơi nước mắt vì Trắng Bự, một nhân vật bất ngờ lao ra, sói đầu đàn của đàn sói hàng xóm! Tạm thời gọi nó là Lão Vương!

Bình luận viên Lộ nóng lòng online: "Xin giới thiệu với các bạn con này, thí sinh sắp đuổi kịp Trắng Bự, sói đầu đàn Lão Vương của đàn sói mới, một vua sói rất có cá tính, kiêu ngạo không ai bằng, thực lực hùng mạnh, đánh với Trắng Bự còn chưa biết ai thua ai thắng."

Bình luận: Coi thường Trắng Bự nhà tôi????

Bình luận: Đánh nó đi đánh nó đi!

Gia đình Oliver vừa rồi rất vui mừng phấn khởi, vì con họ quá xuất sắc. Thấy mọi người cổ vũ cho Oliver, tự hào là điều khó tránh khỏi. Cho đến khi một kẻ thực sự có khả năng bắt kịp Oliver xuất hiện, ngay lập tức khiến trái tim họ vọt lên tận cuống họng, ai nói tình bạn là trên hết thi đấu là thứ hai cũng vô ích, họ chỉ muốn con mình chiến thắng, thế thì đã sao?

"Oliver, cố lên..." Người cha không khỏi siết chặt nắm tay động viên con trai.

Người nhà anh ta cùng xem livestream đồng loạt nhìn sang: "..."

Một lúc sau, thấy một con sói khác sắp đuổi kịp, mọi người không thèm để ý đến hình tượng gì nữa, cùng nhau kích động đứng dậy, mặt đỏ bừng hét lên: "Trắng Bự tiến lên! Cắt đuôi nó! Chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa!"

Trắng Bự dường như chưa dùng hết sức lực, khi thấy một con sói khác đuổi kịp mình, nó vốn không có lòng hiếu thắng nên không để ý đến, nhưng sau khi nhận ra đó là Lão Vương thì đôi mắt chợt tối sầm đi. Trắng Bự đang sắp bị vượt mặt lại bất ngờ tăng tốc phóng đi, một đường thẳng tiến, bỏ xa đối thủ đằng sau.

So với Trắng Bự hết sức thoải mái, Lão Vương dường như đã cạn kiệt sức lực, không thể đuổi kịp đối thủ mạnh mẽ đến khó tưởng tượng nổi kia.

Bình luận: Wooooo!

Bây giờ ai thắng ai thua đã rõ.

Chạy hết một đoạn đường dài và dốc, Trắng Bự bất ngờ thắng gấp, thân sói nằm ngang ở giữa chờ đoàn quân đông đảo đến gần. Bóng của nó đã ở rất xa trong tầm nhìn, nhưng cú thắng xe vô cùng ngầu này vẫn lọt vào mắt mọi người.

Cả đoàn quân đã đuổi kịp, dừng lại xả hơi chờ đội ngũ còn rớt lại phía sau, như bầy sói con vẫn chạy hì hà hì hục phía sau. Có điều trông cả đàn dường như đã có một khoảng thời gian chạy thỏa thích, đứa nào đứa nấy đều rất vui vẻ.

Lộ Bạch cũng tới nơi, tuy cậu chạy bằng xe xuống nhưng vẫn thở hổn hển, dù sao đây cũng là vùng núi cao, hò hét suốt dọc đường cũng rất vất vả.

Lộ Bạch tháo kính trượt tuyết, đi xuống vừa xoa vừa ôm Trắng Bự vừa có màn biểu diễn xuất sắc, cười nói: "Trắng Bự anh dũng giành hạng nhất, được thưởng một cái hôn của nhân viên cứu hộ, nào qua đây thơm một cái ~"

Bình luận: Phần thưởng gì mà bèo!

Mọi người đều phun nước khi nghe xong nội dung giải thưởng, như vật thực sự tốt à?

Bình luận: Nhưng Trắng Bự chúng ta vẫn mừng như chó? Dễ dỗ quá vậy trời?

Có không phục thủ đoạn vuốt lông của nhân viên cứu hộ cũng không xong, tất cả khán giả kênh livestream đều thấy được, Trắng Bự được nhân viên cứu hộ hôn lên trán quả thực vui vẻ như như một chú chó, khiến người ta tưởng nó vẫn còn chạy được thêm 300 vòng nữa.

Những cục lông xù đã qua sử dụng: "..."

Mấy cục lông xù đã qua sử dụng khi còn làm lông xù cũng thường được ôm ôm hôn hôn, có điều không ảnh hưởng gì đến việc có ghen tỵ hay không. Nhưng nghĩ lại, người được hôn là Oliver thì lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mọi người đều có trách nhiệm quan tâm chăm sóc Quân đoàn trưởng bị tổn thương về thể xác và tinh thần đến nỗi phải xuất ngũ mà.

Lộ Bạch thật ra không phải đang dỗ dành ai cả, cậu chỉ rất thích đám lông xù nên mới hôn tới hôn lui thôi, hơn xong Trắng Bự lại chuyển sang ôm Lão Vương: "Lão Vương của chúng ta cũng rất giỏi."

Còn có những con sói tuyết khác ở gần đó đều được xoa đầu, tiếp theo còn cả một chặng đường dài phía trước.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi." Khi những đội khác đến đủ số, đàn sói tiếp tục bước đi chậm rãi, lúc này nhân viên cứu hộ mới rảnh trò chuyện với khán giả kênh livestream: "Xin chào, là thế này, chúng tôi vừa mới rời khỏi địa điểm dừng chân trước đó, bởi vì ở đây sẽ có bão tuyết trong vài ngày tới, chúng tôi cần tìm một nơi an toàn để ở."

Thì ra là vậy.

"Một tuần trước ở đây tuyết rơi dày đặc, chúng tôi bị mắc kẹt tại điểm dừng chân, đàn sói mới ở sát vách với chúng tôi, chúng đông quá nên không đủ lương thực, nên Lão Vương dẫn đàn sói đi săn, một con bị thương, cũng may là Lão Vương không bỏ rơi nó, khi tôi đến nơi, Lão Vương đang kéo đồng loại bị thương của mình về..." Lộ Bạch nhìn sang con sói tuyết trên ghế phó lái: "Bây giờ nó đang hồi phục rất tốt, dù sao thì sau khi khỏe lại cũng vẫn là một con sói khỏe mạnh, chạy nhảy đi săn sẽ không có vấn đề gì."

Khán giả nghe xong cảm thấy khá xúc động, sói thực sự là một loài động vật tốt.

Lộ Bạch: "Cho nên tôi không mở livestream, không phải vì lười biếng mà vì tôi rất bận chăm sóc nó, mọi người đừng thầm mắng tôi trong lòng đấy."

Bình luận: "!!" Đúng vậy, biết là cậu bận rồi, bận đến nỗi không có thời gian để viết báo cáo công việc.

Tại sao Lộ Bạch biết có người thầm mắng mình, chuyện này đơn giản thôi mà, mỗi lần mở kênh livestream lên thấy số lượng người đang có mặt đều phải giật mình, cậu không tin rằng những người này đang chờ đợi mình mà lại bình tĩnh ôn hòa, không giục phát sóng tí nào, cái này là không thể.

Đàn sói di chuyển trên đường, mỗi ngày phải mất thời gian đi săn, vì thời tiết tốt nên việc săn bắt không khó khăn, đàn sói cơ bản có thể ăn đủ no.

Ba ngày sau, thời tiết quả nhiên bắt đầu thay đổi, tốc độ của bọn họ quá chậm, vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi phạm vi bão tuyết, nên phải tăng tốc lên. Lần này không còn vui vẻ như lúc ban đầu, bầu không khí của cả đàn sói trở nên nghiêm túc hẳn lên, sói đầu đàn dẫn đầu đội của mình tiến bước trên cánh đồng tuyết nơi cơn bão sắp ập đến. Các loài động vật xung quanh dường như cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết, Lộ Bạch nhìn thấy rất nhiều động vật vội vàng di cư, trong đó thậm chí có những con lúc bình thường là thức ăn của đàn sói, nhưng giờ thì không quan tâm quá nhiều nữa, cứ thoát khỏi trận bão tuyết trước rồi tính sau. Trên đường đi, họ còn gặp phải một đàn sói thuộc giống khác, chúng cảnh giác hơn nhiều, thấy lực lượng hùng hậu của đoàn bên này thì đổi hướng. Nhưng mục tiêu cuối cùng của mọi người đều giống nhau, là phải thoát khỏi cơn bão tuyết.

Lộ Bạch: "Tất cả lấy lại tinh thần nào, cố gắng thêm chút nữa, chúng ta sắp đến đích rồi!"

Nhưng đi trên tuyết suốt ba ngày liên tục, đàn sói cũng mệt mỏi, tinh thần có phần uể oải. Chúng đi theo xe ba bánh, dường như cảm nhận được sự đe dọa của bão tuyết nên cố lên tinh thần, tăng tốc độ.

Bầu trời ngày càng tối, gió và tuyết dần che khuất tầm mắt.

"Bão tuyết đang tới, mọi người chạy nhanh lên!" Lộ Bạch lo lắng kêu lên, tăng tốc độ xe ba bánh, với tốc độ này thì chỉ có Trắng Bự mới theo kịp, nhưng cậu thực sự lo lắng có con sói nào đó tụt lại phía sau, bèn vẫy tay với Trắng Bự, nói: "Trắng Bự đi ra phía sau, đuổi tất cả tăng tốc đi!"

Trắng Bự hiểu ý Lộ Bạch, quay người chạy thẳng về phía sau. Một nhóc sói con không chạy được nữa, Trắng Bự ngoạm lấy gáy nó chạy về phía trước.

Trong Trạm cứu hộ, các nhân viên tại trung tâm giám sát rơi vào trạng thái lo lắng, thông thường khi gặp chuyện gì họ sẽ báo cho Dave trước, nhưng lúc này Trưởng trạm đang ở trên núi tuyết, chính Trưởng trạm mới là người gặp rắc rối.

"Thân vương Samuel, bão tuyết đến đúng như dự đoán, chúng tôi phát hiện Dave vẫn chưa rời khỏi phạm vi trận bão tuyết, hiện tại đang đứng yên, như thể lạc đường vậy..."

Mọi người đều biết, hình thú của Trưởng trạm khá ngờ nghệch, chỉ số IQ thấp hơn rất nhiều so với mãnh thú, cũng rất nhút nhát. Trước đây mọi năm Trưởng trạm đều được sắp xếp ở vị trí tương đối an toàn, nhưng năm nay có vẻ như Trưởng trạm đã tự mình yêu cầu, đòi phải thử thách bản thân? Thử thách xong rồi gặp chuyện chứ còn gì nữa!

Thực ra không phải như vậy, trên thực tế thì khu vực Dave được sắp xếp năm nay vẫn khá là an toàn, chẳng qua là anh ta đi sai hướng.

Dave đi sai hướng di cư, Samuel đã nhận ra từ lâu nên nói: "Lộ Bạch hẳn là ở gần đó, nếu có nguy hiểm thì báo Lộ Bạch tới đón anh ta."

Nhân viên nhìn qua thì thấy Lộ Bạch quả thực đang ở gần đó, dẫn đầu đàn sói, đang tránh bão tuyết, bây giờ gần như đã thoát khỏi phạm vi bão tuyết. Đợi đã, theo lộ trình di chuyển của Lộ Bạch, xem ra sớm muộn gì cậu và Trưởng trạm cũng sẽ gặp nhau. Chuyện này quá trùng hợp phải không, hay là có âm mưu từ trước? Có lẽ vì bão tuyết nên nhiều động vật đổ xô tới đây, cũng không thể chắc chắn đó là sự tính toán trước.

Lộ Bạch trên xe ba bánh, trong gió tuyết dường như có một cái bóng màu trắng vụt qua, nhưng cậu không thể loại trừ trường hợp mình hoa mắt, nhìn cái gì cũng giống lông xù. Dù sao thì tầm nhìn hiện nay cũng quá kém, dù thị lực có tốt đến đâu cũng không thể nhìn rõ. Có lẽ là do hoa mắt thật, lái xe tốc độ cao trên đường, cậu luôn lo lắng sẽ va vào thứ gì đó, đây là một ám thị tâm lý.

Tuy nhiên, chiếc xe ba bánh chợt tự động dừng lại, phát ra âm thanh cảnh báo trước mặt có vật sống. Lộ Bạch thấy da đầu tê lên, tim đập loạn nhịp, sợ mình thực sự đụng phải động vật. Có điều cậu vẫn tin rằng kỹ thuật của hệ thống tự lái công nghệ cao sẽ giúp mình không va chạm.

Lộ Bạch xuống xe, đi tới đầu xe trong gió tuyết để kiểm tra, chỉ có thể nói là tầm nhìn thực sự rất kém, cậu vừa nhìn thấy thứ gì đó có vẻ là động vật thì đã là giỏi lắm rồi. Lúc này, cậu nằm hẳn xuống nhìn vào dưới gầm xe, chỉ thấy một cục lông trắng cuộn tròn lại, đang run rẩy trong tuyết. Con này khá lớn, trông không giống thỏ mà giống cáo hơn.

Lộ Bạch kéo nó ra ngoài thì phát hiện quả thực là một con cáo đang nhắm mắt, tạm thời không rõ có bị thương hay không, chỉ thấy nó run rẩy dữ dội, có thể là bị cóng do trận bão tuyết hoặc là sợ xe của cậu. Dù sao thì cáo cũng là loài động vật thật sự không dũng cảm lắm. Lộ Bạch bế nó lên đưa lên xe trước, chờ đến nơi rồi tính sau.

Bão tuyết hoành hành ngang dọc, nóc xe ba bánh đã bịt kín toàn bộ. Chú cáo được vào một nơi ấm áp, cuối cùng không còn co rúm lại nữa, nó mở to hai mắt tròn xoe, hoảng hốt quan sát tình hình xung quanh, tựa hồ không hiểu tại sao mình lại đột nhiên bị chuyển sang một nơi khác.

Lộ Bạch cúi đầu đối diện với nó, lập tức bị cái đáng yêu của nó văng đầy mặt. Đây là cáo tuyết chỉ thấy được trong phim thôi đấy, đầu tròn vo, mặt thon nhọn, mắt to tròn, lông quanh mắt hơi sẫm hơn giống như một lớp trang điểm màu khói nhẹ, chẳng trách mà cáo còn thường được gọi là hồ ly tinh, quả thực rất quyến rũ. Nhưng điều khiến Lộ Bạch chú ý nhất chính là bộ lông trắng như tuyết vừa xù vừa mềm của nó, phối hợp với thân hình tròn trịa và chiếc đuôi to xù, rất xứng với danh hiệu tinh linh trên tuyết.

Cáo tuyết vừa hoang mang vừa sợ hãi, ngồi xổm trong góc, co rúm người lại, sợ rồi lại sợ, sau đó ngáp một cái, ngáp xong thì hai mắt lại càng long lanh nước.

Lộ Bạch nhận thấy sự bất an của nó, suy nghĩ một chút rồi lấy trong túi ra một củ cải trái cây, đây là thứ cậu dùng để bổ sung vitamin, trên đó vẫn còn hơi ấm, cậu đưa củ cải cho chú cáo nhỏ. Cậu nhớ cáo tuyết hình như rất thích ăn mấy thứ đồ ngọt như củ cải.

Tinh linh trên tuyết xinh đẹp, đáng yêu mà vẫn rất ngô nghê, mùi thức ăn khiến nó mất cảnh giác, dần dần xác nhận xung quanh vẫn an toàn, cáo thò đầu qua ngoạm lấy củ cải. Nó chộp lấy củ cải bằng hai móng vuốt trắng, chẳng bao lâu sau đã nghiêng đầu ăn ngấu nghiến. Sau khi vui vẻ ăn hết một nửa củ cải, cáo tuyết giấu nửa củ còn lại dưới chân mình, rồi đè cả người lên.

Bé Quần Bó đứng trên lưng ghế, thò đầu ngó nghiêng cục lông xù mới tới, đôi mắt tròn xoe tỏ vẻ nghi ngờ.

"Kíu?"

Nếu cú ​​mèo biết nói thì câu vừa rồi sẽ được dịch là: Ê? Chúng ta có quen không? Nó mơ hồ nhận ra đây chính là Dave mà mình quen, mặc dù bây giờ người kia đã biến thành cục lông, nhưng một số thứ vẫn không thể thay đổi.

Nhưng hình thú của Dave không nhận ra nó. Không chỉ vậy, đôi mắt cáo nhìn cú mèo còn tỏa ra ánh sáng khi nhìn thấy thức ăn.

Bé Quần Bó lúc đó rất bối rối, lòng thầm nhủ: Bộ đói quá điên rồi à? Xì!

Theo lời dặn của Lộ Bạch, Trắng Bự cần mẫn làm việc ở đằng sau, thấy con sói nào tụt lại phía sau thì lại xua đuổi lên trước. Vì vậy, sau khi đi trong gió tuyết thật lâu, tất cả thành viên đàn sói vẫn còn nguyên vẹn, đều đi theo hướng của Lộ Bạch, thành công bước ra khỏi vùng bão tuyết bằng con đường ngắn nhất.

Do tính phức tạp của địa hình nên nhiều vi khí hậu được hình thành ở đây, đôi khi gió thổi tuyết rơi phía bên này, sang sườn núi tuyết bên kia lại êm đềm thoải mái. Đàn sói đi về phía khe núi không có bão tuyết, có thể tưởng tượng được, đã có rất nhiều động vật tụ tập ở đó, cả ăn cỏ lẫn ăn thịt đều có mặt. Giữa các loài thiên địch bình thường luôn sống mái với nhau dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó, tạm thời chung sống hòa bình ở đây. Tuy nhiên, khi tất cả lấy lại sức lực, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Trước khi đàn sói khổng lồ đến, một đàn bò Tây Tạng được mệnh danh là thuyền trên tuyết vừa lao vừa qua đây, động tĩnh của chúng quá lớn, làm bầy hươu và hoẵng Siberia rụt rè phải sợ chết khiếp... Sói đồng cỏ kiêng kỵ bò Tây Tạng là vì cặp sừng nhọn và nóng tính, cũng sợ tính đoàn kết của bò Tây Tạng, chúng không có gan khiêu khích mà nhắm vào đàn hươu đã kiệt sức.

Núp sau vách núi, báo tuyết đang lặng lẽ tiến về phía trước, ngơ ngác trước nguồn thức ăn tràn về bất ngờ dưới chân núi, như mắc phải chứng rối loạn chọn lọc. Mãnh thú cỡ lớn lẩn khuất giữa rừng cây, kiên nhẫn chờ cơ hội đi săn.

Đột nhiên, một đội quân trắng như tuyết khổng lồ lao tới, chúng đông đảo và đoàn kết thống nhất, sói tuyết trưởng thành vây sói cái sói già sói con vào giữa, tạo thành một lực lượng rầm rộ tiến tới. Ba thủ lĩnh kiệt xuất đã quản lý đàn sói bằng toàn bộ sức lực và tâm trí, cuối cùng đã đưa đàn sói về nơi trú ẩn an toàn. Đàn sói thở phào, Lộ Bạch cũng thở phào.

Hơi thở nguy hiểm của động vật ăn thịt bỗng tràn ngập cả hẻm núi, khiến một đàn lừa hoang khiếp sợ phải kêu thét lên, phải nói thật lòng là tiếng lừa kêu thật khó nghe... Sự có mặt của một quần thể lớn không chỉ khiến động vật ăn cỏ sợ hãi mà cả động vật ăn thịt đang chiếm giữ nơi này từ sớm cũng cảm thấy bị đe dọa. Và cảm giác của chúng là đúng. Những kẻ săn mồi mới đến từ phương xa nhanh chóng tìm được nơi ở, chiếm một vị trí tốt và bắt đầu săn mồi. Mùi máu tanh nồng nặc, khiến một phần trong số những động vật vừa trải qua cơn khủng hoảng của bão tuyết căng thẳng vì sợ mình sẽ trở thành mục tiêu bị săn giết tiếp theo, phần khác lại nhìn như hổ rình mồi, bị khơi dậy ham muốn đi săn.

Tiếng răng nanh xé thịt, tiếng nhai xương vang vọng khắp đàn sói.

Lộ Bạch liếc nhìn A Ly đang run rẩy dưới chân mình, nó đang ôm nửa củ cải còn lại, có vẻ đã bị đàn sói dọa sợ chết khiếp. Nhất là khi Trắng Bự đi tới, cáo thoắt một cái đã trèo lên vai Lộ Bạch, trông càng giống một chiếc khăn quàng cổ.

Lộ Bạch còn phải chăm sóc cục lông xù bị thương, tạm thời không có thời gian quan tâm đến cáo. Nhưng cậu cũng không thể trơ mắt nhìn cáo bị sói ngoạm đi mất, nếu không lúc đó đã không mang nó về. Cậu suy nghĩ một lúc rồi cởi khóa kéo trên áo ra, nhét cáo vào lòng, để nó dính mùi hương của mình. Về mặt lý thuyết, nếu cáo đã dính mùi của cậu thì không sợ bị sói tuyết ăn thịt nữa.

Quả nhiên, sau khi cáo có mùi của Lộ Bạch thì Trắng Bự chỉ ngửi ngửi nó, xong không còn hứng thú nữa, vì đây là thức ăn được Lộ Bạch dánh dấu, thuộc về Lộ Bạch. Cáo được thả xuống đất, sói tuyết khác đến đánh hơi, Trắng Bự liền xua đuổi chúng, vì đó là thức ăn của Lộ Bạch. Trong vấn đề giao tiếp của đàn sói, trăm lời của Lộ Bạch cũng không hiệu quả bằng thái độ của Trắng Bự. Tóm lại, cả đàn sói đều biết con cáo này là thức ăn của Lộ Bạch, không ai được chạm vào. Tất nhiên con cáo này cũng không thể trốn thoát được, Trắng Bự cứ như vô tình lại như cố ý trông chừng cáo. Sự chú ý của ông lớn khiến cáo luôn trong trạng thái sợ hãi.

"Lộ Bạch, tình hình bên cậu thế nào rồi?" Max phát hiện họ đã gặp mặt, bèn vội vàng hỏi thăm tình hình.

"Chúng tôi đã đến nơi an toàn, hiện tại đều an toàn, không có tai nạn gì cả."

"Thế thì tốt." Max mừng cho họ, nhưng rồi lại buồn khi phải bắt đầu nói dối! Nhưng anh ta vẫn phải phạm tội: "Trên đường cậu có gặp một con cáo không?"

Lộ Bạch không hiểu: "Đúng là có một con, sao anh biết?"

Max: "Con cáo này đã được vài tuổi rồi, chúng tôi đã lắp một con chip vào người nó để quan sát hệ sinh thái của cáo, cậu... nhớ bảo vệ nó, chú ý đàn sói, đừng bắt nạt nó!"

Lộ Bạch liếc nhìn cáo đang được Trắng Bự theo dõi sát sao, gật đầu: "Đừng lo, chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Max gật đầu, xong việc thì báo cáo cho Thân vương Samuel.

Cuối cùng Dave vẫn gia nhập đoàn của Lộ Bạch rồi sao? Ngài Thân vương vốn chưa bao giờ có tâm trạng thất thường cũng vẫn phản ứng bình thản trước kết quả này. Vì chuyện đã xảy ra không thể đảo ngược, đã gia nhập thì phải làm việc theo luật thôi. Chẳng bao lâu sau, anh nhìn thấy cậu thanh niên dẫn đầu đàn sói đi trốn bão tuyết mở kênh livestream, báo cáo tình hình hiện tại cho mọi người.

Ồ không, cậu không báo cáo, cậu chỉ tiện tay mở nó ra thế thôi, sau đó vẫn đang bận rộn với việc riêng của mình. Lộ Bạch rất bận.

Sau khi giao cáo cho Trắng Bự, cậu phải giải quyết vấn đề đi vệ sinh cho cục lông xù bị thương, ai cũng biết là động vật rất giỏi nhịn... Con sói tuyết này cả ngày hôm nay chưa đi vệ sinh, chắc bây giờ nó cũng chịu hết nổi rồi. Sau khi Lộ Bạch đưa nó đi, quả nhiên nó liền vội vàng đi tiểu...

Khu bình luận: "!!"

Tuy thấy ảnh hơi cay mắt, nhưng... không có ai phàn nàn cả. Nhiều khán giả thực chất đã tiếp xúc với bệnh nhân bị liệt chi dưới. Họ có thể là điều dưỡng hoặc bác sĩ, hoặc các thành viên trong gia đình họ gặp hoàn cảnh tương tự. Họ biết quá rõ việc chăm sóc một người bị thương là biết bao chuyện vụn vặt lẻ tẻ, tốn nhiều công sức như thế nào.

"Xin lỗi, để lâu thế rồi mới dẫn mày đi vệ sinh." Thấy cục lông xù vội vàng như vậy, Lộ Bạch đau lòng không thôi, nếu hôm nay không vội đi đường thì đã không tới nỗi này.

Sói tuyết dường như cảm nhận được tâm tình của cậu, bèn quay đầu cọ mặt cậu, kêu lên nho nhỏ, nghe như an ủi lại như nịnh nọt. Nhưng trên thực tế, đây là một con sói đực trưởng thành rất mạnh mẽ, thả nó về cánh đồng tuyết, chắc chắn là một sự hiện diện khiến động vật ăn cỏ phải hãi hùng. Trải qua thương tật khi tuổi đời còn trẻ là một đòn nặng nề đối với cả động vật và con người.

Bình luận: Không cần phải tự trách mình nhiều như vậy, cậu không bỏ rơi hay từ bỏ nó, nó đã rất biết ơn cậu rồi, đây là ơn cứu mạng đấy.

Ngoài đời thực, có bao nhiêu người quan tâm đến sự sống hay cái chết của một con vật?

Bình luận: Mong nó sớm khỏi bệnh, sói tuyết đã hiếm thấy rồi, một con sói tuyết khỏe mạnh oai phong lại càng hiếm hơn.

Lộ Bạch cõng con sói tuyết bị thương về, mọi người đều nhìn ra được cậu hơi quá sức rồi, dù sao thì con sói tuyết to khỏe thế này cũng không hề nhẹ. Nhưng cậu vẫn vững vàng đạt sói tuyết bị thương lên thảm dã ngoại.

Lão Vương ngoạm nửa con mồi trong miệng đi tới, đút cho anh em nhà mình. Con sói tuyết bị thương tuy di chuyển khó khăn nhích người đến gần, dùng hai móng ấn vào nửa con mồi, nghiêng đầu cắn xé.

"Trắng Bự, mày ăn gì chưa?" Cuối cùng Lộ Bạch cũng rảnh để hỏi thăm đến Trắng Bự bận việc với mình suốt ngày, xem nó đã ăn cơm chưa.

"U." Trắng Bự chưa ăn. Nó đang trông chừng đồ ăn cho Lộ Bạch, bây giờ thấy Lộ Bạch đã rảnh tay rồi, nó há miệng ngoạm vào gáy con cáo, tha đến trước mặt Lộ Bạch... Thậm chí nó còn do dự có nên giúp Lộ Bạch cắn chết con mồi này không? Nhưng cuối cùng nó đã không làm vậy.

"Cảm ơn." Lộ Bạch xoa tai Trắng Bự, cảm ơn nó đã giúp cậu chăm cáo. Cậu đón lấy cáo xoa xoa, thấy nó cũng mập mạp nhiều thịt lắm, chỉ có điều là sợ hãi và ủ rũ quá: "Đừng sợ, tao cho mày đồ ăn nha."

Chú cáo xinh đẹp và đáng yêu thoắt cái đã chui vào áo khoác của Lộ Bạch, sau đó thò đầu ra, nhận thấy con sói đang nhìn mình thì lập tức rụt vào, chỉ để lộ tai và đuôi.

Cáo tuyết quả thực rất xinh đẹp, ngay lập tức chiếm được cảm tình của người xem kênh livestream.

Khu luận bình toàn là tiếng kêu thét ngạc nhiên: Dễ thương quá, a a a, nó đang cầm nửa củ cà rốt!

Thực sự là đang ngắm động vật ngoài tự nhiên sao? Thật là thần kỳ, ai cũng cảm nhận như vậy, những nơi nào có Lộ Bạch thì luôn có cảm giác như vườn thú...

Bình luận: Không phải chứ, cáo mập! Tại sao mày lại đi chơi với đàn sói?? Đây không phải là nhà của mày đâu.

Bốn mươi con sói và một con cáo, đây không thể là câu chuyện HE được, chỉ có thể là một câu chuyện đẫm máu BE thôi.

Lúc này, toàn thể nhân viên Trạm cứu hộ thầm nhủ: Nhiệt liệt chào mừng Trưởng trạm chính thức online kinh doanh...! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top