Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10.1

Quà sinh nhật Cố Lưu Ly tặng là một cây trâm ngọc. Chất ngọc tuy tốt, nhưng hình dạng lại tầm thường, trạm trổ thô sơ, quả thực là cây trâm khó coi nhất trong đám nữ trang của Hạ Vô Tình.

Nhưng nàng lại biết nó là do hắn tự tay hắn điêu khắc, từng đường từng nét, đều thấm đẫm mồ hôi và máu nam tử. Hai tay thành kính dâng cho nàng, hắn lại cười buồn, bảo:

"Mặc dù chẳng hề tương xứng với thân phận Tình Nhi, nhưng đây là thứ tốt nhất hiện tại ta có được! Mong nàng... mong nàng..."

Nghĩ đến vẻ mặt chán nản của Triệu lão gia đêm qua, cùng ánh mắt thương hại của gia nhân trong phủ, nghĩ đến vị Tam hoàng tử vừa rồi cùng nàng ôm ấp, nụ cười nàng đều là chân tình thật ý, đáy mắt nàng chẳng chút miễn cưỡng mưu toan... Nghĩ đến trong lòng nàng rốt cục có thêm một nam nhân khác không phải bản thân, còn là nam nhân thân phận cao quý, tuấn mĩ vô trù, cực kỳ xứng đôi với nàng...

Nghĩ đến đó, cổ họng Cố Lưu Ly rốt cục nghẹn lại, bao lời tâm tình cũng chẳng thể nói ra được nữa!

Hắn không hỏi han, không oán trách, thế nhưng bộ dạng thất hồn lạc phách, như trong khoảnh khắc đánh mất cả thế giới so với đó lại càng khiến Hạ Vô Tình day dứt khó chịu.

Muốn mở miệng nói câu xin lỗi, muốn bảo hắn đừng cố chờ đợi, muốn nói nhiều lắm, lại cất mãi không lên lời. Bởi trong khoảnh khắc Hạ Vô Tình chợt nhận ra rằng: thiên hạ này, bản thân sợ rằng là kẻ khốn nạn ích kỷ nhất!

Một bên không chấp nhận tình cảm của Cố Lưu Ly, liên tục thương tổn hành hạ hắn, một bên lại vô tư tận hưởng sủng ái yêu thương của hắn, không cho phép hắn lơ là mình một khắc một phân nào! Cho nên vẫn vươn tay nhận cây ngọc trâm, thoải mái cài lên mái tóc huyền, cho nên nàng vẫn mỉm cười dịu dàng, nói:

"Cám ơn Ly ca! Đây là món quà tuyệt nhất ta nhận được!"

"Vậy.. vậy được rồi!"

Cố Lưu Ly khẽ thở phào,  trong chớp mắt mây mù tiêu tán, cả cõi lòng đều là xuân về trăm hoa khoe sắc, tươi mát sáng lạn.

Thực sự là rất ti tiện!

Tình yêu của hắn dành cho Hạ Vô Tình, vừa bi lụy cố chấp, vừa hèn kém ti tiện! Mặc kệ mọi người ném cho hắn ánh mắt thương hại hay khinh ghét, hoặc là coi thường... mặc kệ ai giễu cợt hắn đặt tình sai chỗ, cố công may áo cho người, hắn vẫn kiên trì làm trâu làm ngựa cho quan thái sư, cũng càng nỗ lực quan tâm chăm sóc tiểu thư Triệu phủ.

Thu qua đông lại, đông dứt xuân về, cứ thế lại sang một năm, Cố Lưu Ly vẫn nhiệt tình diễn vai anh trai mưa của mình, mà quan hệ của Hạ Vô Tình và Mạc Kỳ lại càng ngày càng thân mật gắn bó, khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ, sắp đạt đến mức tri âm tri kỷ, có thể nói cho nhau hết thảy bí mật trong lòng.

Chỉ là tri âm tri kỷ.. đến cuối cùng vẫn chẳng phải yêu! Một tầng bằng hữu này cả hai người đều không muốn vượt qua, cũng không cách nào vượt qua được.

Cho nên hoàng đế rất phiền muộn!

Xưa nay tình bạn giữa nam nữ nhân chẳng được mấy nỗi, cái gọi là bằng hữu thân thiết nhất, cuối cùng chẳng phải đều biến thành phu thê sao?! Vậy thì sao không sớm ngày kết hôn đi, cứ dùng dằng lần nữa làm gì?!

Một năm nay Triệu Vũ Hi bề ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàng đế lại cảm thấy sau lưng hắn ta đang toan tính không ít mưu đồ, dù sao kẻ tự tay bóp chết thê tử đầu gối tay ấp bao năm với mình, nói thế nào cũng không phải loại hiền lành lương thiện. Hoàng đế ép hắn ta gắt gao như vậy, cũng rất sợ cố quá hóa vụng, bị hắn cạp lại lúc nào không biết!

Nên chỉ có cách nắm chắc trong tay bảy tấc* của hắn, mới có thể khiến gã yên lòng!

*bảy tấc là yếu điểm trí mạng của rắn! Ý nói Vô Tình là yếu điểm trí mạng của Triệu Vũ Hi.

Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, quyết định tình cảm thường phát sinh trong tuyệt cảnh, nếu gã chế tạo một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh tâm động phách, không sợ không khiến Hạ Vô Tình yêu Mạc Kỳ đắm đuối, cam tâm tình nguyện gả cho con mình.

Cho nên hội săn mùa xuân năm này chính là cơ hội.

Mạc Kỳ là hoàng tử ôn văn nho nhã, không thích mấy trò máu me chém giết, nên dù theo lệnh hoàng đế tham dự hội săn, cũng chỉ yên lặng đứng một bên, tranh thủ lúc người không để ý liền lặng lẽ giục ngựa rẽ vào con đường nhỏ.

Hạ Vô Tình săn bắn một hồi chẳng còn hứng thú, nghe lời bằng hữu truyền tin, cũng vội vã giục ngựa đi theo hắn.

Hai người kẻ trước người sau, cưỡi ngựa trên con đường nhỏ, thi thoảng dừng lại trêu hoa giẹo bướm, thi thoảng lại quất roi vồn vã, thi xem kỹ thuật cưỡi ngựa của kẻ nào cao minh.

Chơi đến chán chê, mồ hôi ướt lưng, ngựa cũng vừa chạy đến cạnh dòng suối nhỏ.

Nước suối trong vắt mát lạnh, phản chiếu ánh mặt trời lấp la lấp lánh, như một mặt gương khổng lồ. Lòng suối trải đầy đá cuội đủ mọi sắc màu, cùng tôm cá bơi lội tung tăng, không hề e sợ con người tiến lại.

Mạc Kỳ càng nhìn càng thích, trầm trồ tán thưởng:

"Ta đi bãi săn bao nhiêu lần, còn không biết trong đây còn có một dòng suối trong lành như vậy đấy! Cá hình như cũng rất béo, ăn chắc ngon!"

"Ăn cái gì mà ăn! Đây chính là suối đào ngàn năm, rất linh thiêng đấy!"

"Hửm? Là ý gì?!"

Bộ dạng Mạc Kỳ tròn mắt khó hiểu, Hạ Vô Tình liền không nhịn được đắc ý cười, nhiệt tình giảng dạy:

"Huynh nhìn kỹ kìa, trên mặt nước có phải trôi nổi rất nhiều cánh hoa đào không?"

"Phải ha! Hoa ở đâu ra? Quanh đây đâu có cây đào nào nhỉ?!"

"Là ở thượng nguồn! Mẫu thân ta kể sâu trong bãi săn hoàng tộc có một dòng suối nhỏ! Xuôi đến nguồn suối, có thể tìm thấy cây đào ngàn năm, cực kỳ cao lớn, cực kỳ tráng lệ xinh đẹp, mỗi độ xuân về hoa nở rực rỡ, bát ngát bao la, nhuộm đỏ cả bầu trời... Giống như chốn đào nguyên tiên cảnh, có thần đào canh giữ, người tiến vào liền trở thành tiên nhân a..."

"Bốc phét vừa thôi! Hoàng gia khai thác bãi săn bao nhiêu năm, chưa từng nghe đến nơi nào như thế hết!"

"Thật mà thật mà!"

Vô Tình dậm chân, rối rít nói:

"Cũng không phải ai cũng có thể vào nơi đó đâu, nghe nói chỉ người có chân tình mới tìm được đường đúng! Ông già khốn nạn nhà ta trước kia ngược mẫu thân ta đến chết, về sau hối hận, ngày ngày đều đến đó cầu xin thần đào, vậy mà cuối cùng thực sự gặp lại mẫu thân ta mà! Mẫu thân còn bảo nếu cùng người mình thương đến đó ngắm hoa, có thể nhận được chúc phúc của thần, tình sẽ thành thiên trường địa cửu đó!!!"

"Thật sao?"

Nghe câu cuối cùng, khuôn mặt Mạc Kỳ bỗng sáng bừng hẳn lên, tầm mắt cũng vô thức hướng về nơi nào đó, nơi đám ám vệ vẫn đang ẩn nấp, lặng lẽ bảo vệ bọn họ.

Hắn nghĩ nếu có thể dẫn người hắn yêu đến suối đào ngàn năm, dù tình cảm định trước là trái với luân thường đạo lý, không thể nhận được chúc phúc của thần tiên, hắn và người nọ nhất định cũng có thể vì kinh hồng một thoáng, lưu giữ cả đời.

"Thế nào? Kỳ ca, vẻ mặt này là nóng lòng muốn thử rồi sao?!"

"Ha.. muốn thử là đương nhiên! Chỉ là.. ta không được! Mà người nọ.. e rằng cũng không muốn..."

"A a a... "người nọ" "người nọ"... huynh và ta chơi với nhau lâu như vậy, ngay cả chuyện ta đái dầm năm mấy tuổi cũng nói cho huynh, huynh lại nhất định giấu diếm ta người trong lòng! Huynh như vậy là có ý gì? Ý gì chớ?!"

Mạc Kỳ bật cười không đáp, nhưng khoảnh khắc đáy mắt hắn lại mơ hồ phủ một tầng sương, u uất và trầm lặng. Vô Tình thấy thế, cũng không tiếp tục gặng hỏi, suy cho cùng dù thân thiết đến mấy, trong lòng ai cũng sẽ giữ lại một tầng bí mật sâu chót, không phải vì không tin tưởng, mà là vì điều đó quá mức quý giá tốt đẹp, đến mức ngoài chính bản thân, liền không nỡ chia sẻ với bất cứ kẻ nào.

Hạ Vô Tình vừa nghĩ, vừa bất giác sờ cây trâm thô ráp trong ngực áo mình. Gần đây nàng rất hay mơ, không phải điều gì quan trọng, mà chỉ là những mẩu chuyện vụn vặt quá khứ.

Khi nàng là Tiểu Tịnh, từng cùng một người kết bái kim lang...

Hay giữa cầu gỗ cong, thả đóa thiên đăng, không mơ mộng xa xôi, chỉ nguyện ước hội ngộ...

Hoặc chạy trốn sát thủ, trốn vào trong hốc nhỏ, rồi cuồng nhiệt hôn môn...

Hoặc là khi ngắm nhìn người dạo đàn dưới ánh trăng... hoặc là lúc cùng người ân ân ái ái...

Những chuyện tưởng nhỏ nhặt không đáng nhắc ấy, lại từ rất sớm đã khắc sâu trong lòng!

Hạ Vô Tình biết rằng Mạc Kỳ như vậy, nàng cũng như vậy! Mặc kệ thân bất do kỷ, cũng đều là một loại hèn nhát ích kỷ, xấu xa giả dối!

Buổi chiều mùa xuân đó, hai người cứ thế cùng nhau lặng lẽ, lại mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, chẳng hề biết đối phương nghĩ gì.

Không gian rất tự tại yên bình, không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra một đám sát thủ.

Ám vệ xung quanh thấy thế lập tức xông đến bảo vệ bọn họ, hai bên đánh nhau kịch liệt, đao kiếm tung trời. Mạc Kỳ nhìn mà sợ cuống cả lên, mấy lần định xông lại giúp đỡ đều bị Vô Tình kéo lại.

Nàng một bên giữ hắn, một bên rút ra chiếc còi xương cá, đưa lên môi mạnh mẽ thổi. Còi này là Cố Lưu Ly không biết từ đâu tìm về cho nàng, nói là có thể thổi ra sóng âm, như vậy dù nàng ở xa thật xa, khi gặp nguy hiểm, hắn vẫn có thể nghe được mà tìm tới cứu nàng.

Hắn nhất định sẽ đến cứu nàng, chỉ là... còn phải đợi bao lâu?!

Đám sát thủ thế mạnh người đông, dù ám vệ có liều chết chống trả, cũng đã dần dần rơi xuống hạ phong, sợ rằng không đợi được lâu nữa.

Đánh suốt vài khắc, chẳng biết có phải do Vô Tình tưởng tượng hay sao, mà nàng cảm thấy đám sát thủ tuy ra tay tàn ác, nhưng lại không hề có ý tổn thương nàng và Mạc Kỳ. Chúng dường như đang cố ý dồn bọn nàng vào trong núi, tách biệt với thế giới bên ngoài. Cho nên nàng tương kế tựu kế, vừa lui vừa đánh, ngược lại dẫn dắt chúng chạy đến cạnh sườn vực.

Quả nhiên lúc này đám sát thủ sĩ khí giảm hẳn, tuy vẫn chẳng ngừng tay, nhưng không còn áp sát nữa, sợ vô ý sẽ đẩy họ rơi xuống vực. Chúng không muốn bọn họ chết!

Rút ra kết luận này, Hạ Vô Tình liền thấy bình tĩnh hơn nhiều, hướng phía thủ lĩnh đám sát thủ, cao giọng hỏi:

"Rốt cục các ngươi có mục đích gì?! Nếu thành thật nói, biết đâu ta sẽ đáp ứng các ngươi!"

"..."

"Không nói sao? Lẽ nào ngươi không sợ đánh tới đánh lui, chẳng may bất cẩn trúng phải ta hoặc Tam điện hạ sao? Đến lúc đó làm sao bàn giao với chủ nhân các ngươi được?!"

"..."

Thủ lĩnh sát thủ vẫn không đáp lời, chỉ là binh khí trong tay cũng ngừng lại, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của nàng! Dù gì bản thân gã biết rõ tuyệt cảnh là giả, chém giết là thật, nếu đối tượng đã chủ động phối hợp, gã tội gì phải hi sinh mạng của huynh đệ mình!

Nghĩ như vậy, đồ đao buông xuống, cũng ra lệnh thủ hạ không tiếp tục đánh nữa, gã bảo:

"Nếu Quận chúa đã thẳng thắn, ta cũng không vòng vo làm gì! Bọn ta không muốn mạng hai người, chỉ muốn mời hai người vào núi chơi vài hôm, tiện thể vay mượn Thái sư và hoàng đế ít tiền tiêu, anh em chúng ta mấy năm nay sống quả thực kham khổ quá mà!"

"Chỉ như vậy?!"

"Quả thực như vậy!"

Vô Tình nghe sát thủ gật đầu khẳng định, cũng tỏ vẻ cam chịu cúi đầu. Đương lúc mọi chuyện tưởng như ngã ngũ rồi, một ám vệ thân hình nhỏ nhắn không biết từ lúc nào đã tránh qua tai mắt đám người, bất ngờ xông đến chém tên thủ lĩnh một đao.

Diễn biến quá nhanh, thủ lĩnh không tránh được bị một chém ngang lưng, ngã vật xuống đất, chết trong tức tưởi. Đám sát thủ thấy thế như rắn mất đầu, cũng mặc kệ thương thảo trước đó, lại xông vào đánh giết tàn bạo.

Mạc Kỳ nhìn đến, đập vào mặt là cảnh tiểu ám vệ nọ lọt thỏm giữa vòng vây kẻ địch, trong nháy mắt đã trúng liền mấy chiêu, lưng ngực bụng chỗ nào cũng là vết thương, chảy ròng ròng máu. Khóe mắt hắn lập tức đỏ ửng, kinh hoảng hét:

"Không được! Đừng đánh nữa! Không được thương tổn y!"

"Mạc Kỳ, huynh đi đâu?! Bọn chúng đánh đến điên rồi, huynh lại muốn xông lại tìm chết à?!"

Vô Tình mạnh mẽ giữ tay Mạc Kỳ, kéo hắn về phía con ngựa tuy đã bị đánh què nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chạy được bên kia, lạnh lùng nói:

"Tranh thủ lúc bọn chúng đang hăng máu, phải mau chạy trước thôi! Ta đã thổi còi hiệu, có lẽ viện quân sắp đến rồi!"

"Không! Nàng đi trước!"

Mạc Kỳ giãy khỏi tay Vô Tình, rồi cũng không biết lấy được sức chín trâu hai hổ từ đâu, bỗng ném bổng nàng lên cao, bay giữa không trung một vòng, vững vàng đáp xuống yên ngựa.

"Mạc Kỳ, huynh..."

"Xin lỗi bằng hữu! Nhưng ta không thể bỏ rơi y!"

Dù có chết, cũng không thể bỏ rơi Tử!

Thanh âm Mạc Kỳ rất nhỏ rất nhẹ, lại cực kỳ cương quyết cường liệt, khiến người ta không thể lơ là. Rồi cũng không đợi Vô Tình kịp phản ứng gì nhiều, hắn đã ném một hòn đá vào giữa mông ngựa. Con ngựa hí lên một tiếng, khập khiễng chạy đi. Vô Tình sợ hãi ôm chặt nó mới không bị ngã lăn ra, chỉ là cái cổ vẫn cố chấp ngoái đầu nhìn lại.

Nàng nhìn thấy Mạc Kỳ, vị Tam hoàng tử dịu dàng như nước ôn nhu như ngọc lần đầu tiên trút bỏ lớp vỏ thần tiên hoàn mĩ của mình, biến thành một ác ma điên cuồng xông vào đám người chém giết.

Máu nhuộm bạch y của hắn, đỏ tươi rực rỡ, tuyệt đẹp hệt như đôi mắt hắn, đang đau đáu nhìn theo tiểu ám vệ kia. Dù vết thương chất chồng, dù da nát thịt tan, cũng quyết phải ôm chặt lấy y, bảo vệ y, yêu thương y, không để y tổn thương thêm nữa.

___________________________

Éc~ có thể bạn đã biết, ước mơ của tác giả là viết một bộ đam~ nên không có Kỳ Lạc, chỉ có thuyền Kỳ Tử (maybe Tử Kỳ) có ai muốn chèo hơm~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top