Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12.1

"Ta sẽ... không dừng lại!"

Tiến vào bóng đêm, từng bước từng bước một, để mặc gió cuồn cuộn gào thét, sương giăng mắc bủa vây, để cho thê lương lạnh lẽo luồn qua vạt áo, thấm đẫm tủy xương, khiến dáng hình Cố Lưu Ly càng mờ mịt tăm tối hơn, hòa làm một thể với không gian này...

Cho đến khi chân trời bừng lên vệt nắng sớm, báo hiệu màn đêm chấm dứt, ngày mới bắt đầu.. cho đến khi Hạ Vô Tình tưởng mình đã nhìn hắn đến địa cửu thiên trường, nam nhân rốt cục mới chậm rãi quay đầu, lặng lẽ rời khỏi con ngõ nhỏ.

Bấy giờ ánh bình minh ấm áp trong trẻo, phủ khắp cành cây bãi cỏ, rải từng giọt lên mình hắn. Cố Lưu Ly đi trong ánh nắng, khóe mắt đuôi mày cũng nhuộm vàng màu nắng, dương quang lấp lánh, rực rỡ sinh cơ...

Cố Lưu Ly trong khoảnh khắc đã trở về đây, là người nàng quen biết, một Cố Lưu Ly tha thiết yêu Hạ Vô Tình!

Hắn lại cười với nàng, thâm tình hỏi:

"Tình Nhi, gả cho ta nhé?!"

"Hả? Cái gì?!"

"Gả cho ta nhé!"

Hắn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhìn sâu vào mắt nàng, thanh âm chắc nịch:

"Trở thành người một nhà, thành những người thân thuộc nhất của nhau, từ đây cộng khổ đồng cam, song phi song túc, mãi không chia lìa?!"

"Được!"

"Hả?"

"Ta... đồng ý!"

Nàng nhẹ gật đầu, rồi chợt kiễng chân, hôn lên môi hắn. Bàn tay cũng vội vòng ra sau, nàng ôm chặt lấy tấm lưng rộng dài của hắn, để thân thể bọn họ dây dưa gắn bó, hai cỗ hơi thở vấn vít quẩn quanh.

Nàng thầm muốn đến gần hắn, gần thêm một chút nữa.

Giữ chặt lấy nam nhân này, để hắn vĩnh viễn phụng bồi bên nàng, không xa không rời không phản bội.. để trái tim trong lồng ngực không còn giống như đêm qua, sẽ không lo lắng khó chịu như vậy nữa. Nên càng phải giữ lấy hắn... giam cầm hắn... càng gần... càng thân mật...

Nên là... Hạ Vô Tình vừa ôm chặt lấy nam nhân, vừa vội vàng tháo mở y phục trên người hắn. Từng lớp từng lớp, đến khi thân thể người kia đã hoàn toàn trần trụi, mà trên mình nàng vẫn chỉnh tề mũ áo, nàng mới đẩy hắn ngã ra giường, cúi đầu ngắm nhìn hắn, khàn giọng bảo:

"Cố Lưu Ly, ngươi là của ta!"

"Ừm..."

"Không cho phép rời đi! Là của ta, không được bỏ rơi ta! Không được đi đâu hết!"

"Ừm, ta sẽ không đi đâu! Ta sẽ luôn ở đây, ta là của nàng!"

Dứt lời hắn bỗng lật người, áp nàng xuống dưới thân. Bàn tay hắn mân mê đuôi mắt, lướt quan gò má, dừng lại bên khóe môi nàng. Rồi không kìm được, cúi đầu trao nàng một nụ hôn dịu dàng.

Môi lưỡi giao hòa, nước sữa dây dưa, bàn tay hắn luồn qua váy áo, vói vào nơi mềm mại bí ẩn kia, nỗ lực vuốt ve xoa nắn, kích thích tình dục của nàng. Ngón cái đè lên hạt đậu nhỏ, lúc búng bên này, khi gảy bên kia, mà ngón trỏ vốn mò mẫm nơi miệng huyệt, từ bao giờ đã chậm rãi tiến vào.

Thực chặt chẽ!

Miệng huyệt chưa bao giờ được người thăm hỏi, cực kỳ khô khốc nhỏ hẹp, dù chỉ một ngón tay cũng đủ làm nàng đua xót, không nhịn được nức nở:

"Ưm... Ly.. ngươi đừng.. đừng mà!"

"Thế nào?! Nàng hối hận rồi?"

"Không! Ta.. vậy.. vậy nhẹ một chút!"

Cố Lưu Ly bật cười, hôn lên khóe mi an ủi nàng, ngón tay trong huyệt lại không khách khí ngoáy loạn một đường, khiến vách thịt ngây ngô sợ hãi co rúm lại, không ngừng chảy ra xuân thủy.

Xuân dịch càng chảy, ngón tay hắn di động càng trôi chảy thuần thục hơn, một ngón, hai ngón, lại tiếp ngón thứ ba, tận tới khi miệng huyệt bị căng đến gần như trong suốt, quấy đâm day nghiến đến dầm dề ướt át, hắn mới tạm bằng lòng, rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt, rồi thay bằng cự vật thô cứng nóng bỏng.

Quy đầu sưng chướng tròn trịa cố gắng đâm vào, đẩy ra mị thịt, không chút bất ngờ đụng đến tầng trở ngại kia. Cơn đau bén nhọn khiến Vô Tình suýt chút khóc lên, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, mở to mắt kiên trì nhìn hắn.

Nhìn hắn chậm rãi chiếm lấy nàng, thân thể bọn họ gắn liền, linh hồn hòa làm một thể với nhau! Nhìn họ đã hoàn toàn thuộc về nhau, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn.. vĩnh viễn không rời xa nhau nữa!

Cố Lưu Ly.. huynh là của ta.. sẽ không thể bỏ rơi ta nữa!

Hạ Vô Tình khẽ mỉm cười, khẽ nâng hông, để cự vật của hắn phá tan trở ngại, tiến sâu vào cơ thể mình. Máu tươi đỏ rực, hòa cùng xuân dịch trong suốt, theo mỗi nhịp nhấp hông của hắn bắn tung tóe ra ngoài. Cơn đau khủng khiếp từng khiến người ta kinh sợ cũng dần trở nên mịt mờ, thay bằng tê tái khoái hoạt, tràn trề sung sướng.

"Aaa..."

Đã thích ứng được với kích thước dị vật khổng lồ, nhục bích từ ban đầu sợ hãi co rúm dần biến thành tham lam đòi hỏi, lúc thì hôn cắn quy đầu tròn trịa, khi lại liếm láp cự vật to lớn nổi đầy gân xanh, không muốn cự vật rút ra, rời đi dù chỉ một chút.

Bị hoa huyệt kẹp chặt cắn mút, cự vật vừa đau vừa thoải mái, càng căng chướng cứng phồng, mạnh mẽ day nghiến thị huyệt nàng. Chạm đến điểm nhạy cảm thì càng phát lực bội phần, khiến nhục bích không ngừng co giật, xuân dịch lênh láng.

Hoa huyệt nước chảy như suối, ngay cả cúc huyệt phía sau cũng kích thích đến mấp máy đóng mở, Cố Lưu Ly còn sợ không đủ, đem hai chân nữ tử ép đến trước ngực, một tay đẩy hoa môi của nàng, một tay kéo cổ nàng xuống, để nàng tận mắt nhìn thấy hình ảnh hoa huyệt hồng nộn của mình bị cự vật xấu xí xâm phạm.

Hắn hỏi:

"Thế nào? Hối hận không?!"

"Ta.. ta thích lắm!"

"Khốn kiếp!"

Cố Lưu Ly thầm mắng một tiếng, cự vật lại một lần nữa rút ra cắm vào, như chày giã gạo không nghỉ không ngừng, làm đến hai bên hoa môi sưng đỏ đờ đẫn, không còn chút tác dụng che chắn nào, để mặc cho cự vật dữ tợn điễu võ dương oai đâm vào dày xéo.

Hoa huyệt sung sướng cực điểm, cúc huyệt cũng khó chịu bứt rứt đến cực điểm. Rõ ràng trước kia được tiến vào đều là nó mà, vui thích khoái cảm đều là của mình nó, mà sao giờ lại bị người bỏ bê trống vắng? Nó rốt cục đã làm sai điều gì?!

Cúc huyệt đau đớn thương tâm mà nghẹn ngào bật khóc, dâm dịch chảy ra hòa cùng xuân dịch phía trước, khiến dưới thân hai người càng cực kì ướt át, ngay cả nệm chăn cũng đọng một vũng nước nhỏ.

Bấy giờ, dù Cố Lưu Ly vô tâm đến mấy cũng không thể lờ là. Bàn tay hắn thử tham dò trong cúc huyệt, thấy nơi đó cực kỳ ướt át nóng bỏng, liền giả bộ kinh ngạc nói:

"Nơi này... nàng.. nàng đúng là dâm đãng! Ngay cả nơi này cũng muốn.. nhưng vật của ta lại chỉ có một cái, biết hầu hạ nàng thế nào bây giờ?!"

"Ta.. ta mới không phải!"

"Hay là... chúng ta cùng nhau tìm thử một chút nhé, xem trong phòng có gì thỏa mãn cái huyệt tham lam này được!"

"Ta.. ta không.. Aaa..."

Vô Tình hét thảm một tiếng, bởi vì người kia bỗng thay đổi tư tế, cự vật còn chôn trong hoa huyệt cũng không hề báo trước mà xoay loạn một vòng. Tất cả điểm mẫn cảm đều bị hắn ma sát một lần, khiến nàng thích đến ngón chân co quắp, không ngừng rên rỉ.

Thế nhưng nàng không biết, bữa đại tiệc lúc ấy chỉ mới vừa bắt đầu, động tác của hắn càng tàn ác cường liệt, cảm quan của nàng cũng càng bị đánh thức mãnh liệt hơn.

Hắn để hai chân nàng vòng qua eo mình, ôm nàng đứng dậy. Trọng tâm cơ thể nàng tất thảy đều đặt nơi cự vật cứng rắn của hắn, bởi vậy mà theo mỗi bước đi của hắn chậm rãi hữu lực, cự vật đâm vào càng sâu sắc thâm trầm hơn. Có đôi khi ngay cả miệng tử cung bị đâm đến mở ra, khiến nàng gào thét chói tai, mi tràn lệ nóng.

Hắn đi một hồi mới đến cạnh bàn gỗ, cầm ấm chén trên bàn nhìn ngắm một hồi, lắc đầu bảo:

"Cái này to quá.. cái này lại vừa ngắn vừa nhỏ.. không được!"

Dứt lời đặt nàng lên bàn thao một hồi, lại lần nữa ôm nàng tiến về bàn sách.

"Bút lông.. không tồi.. vừa dài vừa kích thích.. bất quá hơi nhỏ..."

"Đừng.. đừng nói nữa..."

"Chặn giấy.. góc cạnh quá, sẽ làm thương huyệt nhỏ..."

"Ly ca.. ta chỉ cần ngươi.. ngươi là đủ rồi mà!"

"Sao đủ được!"

Cố Lưu Ly nâng lên khuân mặt nhỏ của nàng, hôn liếm một hồi, mới xấu xa tiếp:

"Nơi đó vẫn còn chảy nước kìa! Yên tâm, nếu trong phòng này không tìm được, ta sẽ đem nàng ra ngoài tìm, nhất định có thể tìm được thứ khiến nàng dục tử dục tiên, tràn trề thỏa mãn..."

"Không.. ưm..."

Vô Tình vừa định cực lực ngăn cản, đôi môi của người kia đã ngấn nghiến lấy môi nàng, cự vật bên dưới cũng mạnh mẽ đâm vào, mãnh liệt nghiền ép đâm chọc.

Hạ Vô Tình thích đến không thở nổi, đầu óc đã biến thành mớ hồ nhão nhoét, trơ mắt nhìn nam nhân dùng tư thế xi trẻ đi tiểu mà bế nàng ra khỏi phòng, từng bước tiến về nhà bếp nhỏ phía bên.

Tuy đoạn đường đến đó ngắn ngủi, trước đó Vô Tình đã dặn Tiểu Lục cho gia nhân lui bớt, nhưng cảm giác làm tình giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bắt gặp khiến Vô Tình cực kỳ sợ hãi hoảng loạn. Kèm theo đó cũng là cảm giác kích thích hưng phấn đến tận cùng, hoa huyệt không nhịn được mà liên tục co rút đóng mở, kẹp chặt đến cự vật của Cố Lưu Ly suýt chút nữa không nhìn được bắn ra.

Cố Lưu Ly trừng phạt vỗ bốp hai cái nên cặp mông tròn trịa kia, thấy nàng đau ứa nước mắt ra, mới vừa đẩy cửa phòng bếp con, nhẹ tay nhẹ chân tiến vào.

Bấy giờ không phải giờ làm cơm, lại có dặn dò của Vô Tình từ trước nên phòng bếp vắng vẻ không một bóng người.

Cố Lưu Ly hăm hở đặt người lên bàn bếp, tìm kiếm một lúc, lấy ra một củ cà rốt to tướng, và một quả mướp đắng nhỏ hơn một chút, nhưng bề mặt lại xù xì nham nhở.

"Cho nàng quyết định! Muốn cái nào?!"

"Không.. Ly... đừng mà.. Áaaa~~~"

Tiếng hét của nàng vang vọng ngân dài, cùng lúc mướp đắm cắm sâu vào cúc huyệt, hoa huyệt cũng vì sung sướng tột đỉnh mà mạnh mẽ bắn ra, thân thể run rẩy co giật từng cơn, mặt trợn trắng, ngất lịm.

"Thích đến ngất rồi?! Không sao, ta sẽ giúp nàng tỉnh lại!"

Cố Lưu Ly nói rồi, cự vật dưới thân vì tắm tưới trong xuân dịch ấm áp mà càng chướng căng thô cứng, cùng với mướp đắng trong cúc huyệt một lần nữa bước vào vòng luận động mới, dục tiên dục tử...

Ngày hôm ấy, Cố Lưu Ly điên cuồng làm Hạ Vô Tình, từ chiều sớm đến tận đêm khuya, không biết bao nhiêu lần khiến nàng sướng đến ngất đi, lại bao nhiêu lần thích rồi tỉnh lại, hắn cũng không nhớ nổi nữa.

Hành hạ nàng dã man như vậy, hắn thầm nghĩ mình quả là đồ khốn!

Khốn nạn xấu xa đến tận cùng, hắn là kẻ ác, vậy nên là... cứ tiếp tục xấu xa độc ác đi!

"Tình Nhi.. cho đến khi vận mệnh chia cắt đôi ta, ta sẽ không rời xa nàng!"

Dù rằng ta sớm hiểu vận mệnh ấy sẽ rất nhanh.. rất nhanh ập đến rồi!

Đến khi đó hai chúng ta.. ta và nàng.. sẽ đối mặt như thế nào đây?!

__________________________

Chương sau có người chết, đoán xem là ai~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top