Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Chia Ly


Kết bái kim lang, một cụm từ thực văn hoa tinh mĩ, nhưng đối với Vô Tình và Lưu Ly, bất quá chỉ là đổi cách xưng hô từ Cố huynh sang Ly ca, ngoài ra chẳng hề khác biệt!

Nàng vẫn cãi hắn nhem nhẻm, hắn vẫn làm bộ thoát tục thanh cao giảng giải mấy thứ giáo điều ngớ ngẩn, đôi khi nàng bày trò quá đáng, hắn liền cho nàng ăn cốc trán, hoặc gọi người đến rình xem nàng tắm, chọc nàng tức điên...

Đủ thứ trò ấu trĩ đều lần lượt bị lôi ra, hai người một chút cũng chẳng hề ý thức được hoàn cảnh thân phận tuổi tác của bản thân, đùa nghịch đến quên đất quên trời, cứ vậy mà ba ngày qua dần, kinh thành chớp mắt đã hiển hiện phía trước!

Vào đêm cuối cùng trước khi nhập thành, không biết dây thần kinh nào của Vô Tình bị chập mạch, bỗng nổi xúc động nướng cho Lưu Ly một con gà to tướng, cười cười bảo:

"Ly ca, này là quà tạ ơn! Nhờ có huynh, quãng đường vừa rồi của ta vui vẻ lắm!"

"Ý đệ là..."

Cố Lưu Ly hết ngó con gà, lại nhìn đến thằng nhóc cười nhăn nhở đối diện mình, vốn dĩ nên tùy tùy tiện tiện mà tiếp nhận thành ý, hào hào phóng phóng hẹn ngày tái ngộ, nhưng không hiểu sao lại cất mãi chẳng lên lời.

"Sao nào? Cảm động quá a? Có muốn khóc không? Khóc cho ta xem một chút?!"

"Đệ... có phải sau này..."

Cố Lưu Ly ngừng lại một chút, ngập ngừng nói:

"Chúng ta sau này... sẽ không gặp lại nữa phải không?!"

"Huynh nói gì vậy?"

Vô Tình lắc đầu như điên, chớp mắt đáp:

"Tiểu Tịnh và huynh đã kết bái thiên địa, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, kề vai sát cánh gắn bó keo sơn..."

"Tên đệ là gì?!"

"Hả? Tên? Hà... Hà Tịnh?!"

"Thôi bỏ đi!"

Cố Lưu Ly bỗng cười nhạt lắc đầu, chuyện đã sớm tính được, giờ khó xử nhau có ý nghĩa gì? Huống hồ con gà trước mắt, da chín vàng rụm, thịt non mềm nhũn, cắn một miếng mùi thơm tràn ngập khoang miệng, nhai một chút, nước thịt liền len qua kẽ răng, vừa béo vừa ngọt... năm trăm huynh đệ tình thâm cũng không đổi nổi cao lương mĩ vị này, hà cớ phải cưỡng cầu tham luyến?!

Nghĩ vậy lòng cũng nhẹ nhõm hơn, liền ăn no uống say, thảnh thơi chìm vào giấc ngủ!

***

"A Trạm..."

"A Trạm..."

Tiếng người khẽ gọi:

"A Trạm... mau trốn... mau trốn đi..."

Khuôn mặt nam nhân phủ đầy máu tươi, tay trái đứt lìa, khắp người chi chít vết thương... duy chỉ có đôi mắt vẫn đau đáu nhìn hắn, thanh âm thổn thức không ngừng:

"A Trạm... con phải sống!"

"Phụ thân, mọi người bị bắt cả rồi, đều chết cả rồi..."

"Ừm, chỉ còn con thôi... Nhất định... phải cố sống... sót..."

Câu nói chưa dứt, một đao đã bổ xuống, máu nhuộm đầy trời, đầu nam nhân chậm rãi rơi ra, lăn long lóc trên mặt cỏ...

"PHỤ THÂN?!!"

"KHÔNGGGG..."

"KHÔNGGGGGG!!!"

***

"Ly ca! Ly ca!"

Hạ Vô Tình vừa vả bôm bốp vào mặt thiếu niên, vừa sốt sắng gọi:

"Ly ca? Tỉnh dậy! Tỉnh đi nào!"

Bị ăn hơn chục tát, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ bừng như máu, có ngủ say mấy mi mắt cũng phải chợp giật, chậm rãi hồi thần.

"Là... đệ sao?!"

"Ừm, Ly ca! Huynh mơ thấy ác mộng a? Vừa run rẩy vừa rên la, ta gọi mãi không tỉnh, còn sợ huynh xảy ra chuyện gì, nên là mới..."

"À... cảm ơn đệ!"

Cố Lưu Ly một tay xoa má, một tay day nhẹ huyệt thái dương, khe khẽ gật đầu. Biểu cảm này... thật là lạ lắm nha!

Chẳng phải nàng vừa mới lợi dụng hắn mê ngủ mà hành hung đánh người ư? Đánh đến mặt hắn sưng tợn thành đầu heo, chắc chắn là đau muốn chết đi, sao lại chẳng tức giận một chút?!

Vốn dĩ phải đạp nàng nát đít, sao bỗng lại cảm ơn nàng chân thành như thế, não hắn lẽ nào hôm nay bị úng nước rồi?!

"Sao còn chưa ngủ? Là ta đã phá giấc của đệ à?! Vậy... thực xin lỗi!"

Hắn còn cười, khóe miệng kéo lên một đường, nhưng ý cười lại chẳng dâng nổi trong đôi mắt tăm tối kia. Vô Tình nhạy cảm phát hiện hắn lúc này hoàn toàn khác với trước đây, trong khoảnh khắc tựa như... tựa như lại hóa về khúc nhạc vào buổi đầu gặp nhau, buồn bã thê lương, cùng mênh mang trống trải...

Một Cố Lưu Ly như vậy, Vô Tình thực sự không thích ứng được!

Hắn có thể diễn kịch, có thể giả bộ cao lãnh u sầu, nhưng nếu nét bi thương xuất phát từ tận chân tâm... không! Nàng cực kì không thích!

"Ly ca, nhìn ta, mau nhìn ta!"

"..."

"Huynh... huynh khó chịu ở đâu, nói với ta, ta sẽ..."

"À... Không cần quan tâm! Tình trạng này mấy năm qua vẫn luôn thế, ta ra ngoài hóng gió một chút là có thể..."

"Ta giúp huynh!"

"Hả?"

Cố Lưu Ly trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, Vô Tình đã đẩy ngã hắn xuống giường, rồi nằm đè lên. Thân thể hài tử phấn phấn nộn nộn, vừa nhẹ vừa mềm dán sát vào lồng ngực hắn, đôi mắt to tròn nhìn hắn không chớp, kiên định bảo:

"Để ta giúp huynh!"

Dứt lời hai bàn tay nhỏ xíu nhẹ nhàng vươn sang, chạm lên khuôn mặt hắn. Vuốt ve gò má, lướt qua khóe mắt, khẽ khàng ấn xuống hai bờ thái dương, một cảm giác tê dại bỗng chậm rãi dâng lên, lan tràn khắp tứ chi bách hải.

"Tiểu Tịnh?!"

"Đừng nói gì cả! Nhắm mắt lại, để ta giúp huynh!"

Rõ ràng là đêm cuối ở cùng nhau, Vô Tình không hiểu sao thanh âm mình lại đột nhiên nhiệt thành cương quyết như thế! Mái đầu kề cận bên tai, hơi thở non nớt phả từng hồi vào sườn má hắn, khiến lỗ tai hắn vô thức đỏ bừng, một câu cũng không nói được.

Không thể nói, không thể nhìn, mọi xúc cảm bỗng như được khuếch đại trăm ngàn lần, Cố Lưu Ly dần dần cảm nhận rõ ràng ngón tay hài tử mềm mại như lụa, ướt mọng ấm nóng, từng ngón từng ngón mân mê trên vầng trán.

Khi nặng khi nhẹ, lúc nhu lúc cương, nàng ấn xuống chỗ nào, tất thảy mỏi mệt và đau đớn ở nơi ấy đều tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại tê dại khoái cảm, như đang tắm mình giữa trời mây, được ngàn vạn cọng lông tơ ve vuốt...

"Thế nào, dễ chịu chứ?!"

Hơi thở nóng bỏng lại phả bên tai, khiến lòng hắn bỗng ngứa ngáy ngột ngạt.

"Ở nhà mẫu thân thường hay đau ốm, ta bèn nhờ đại phu dạy một bài thuốc này! Thấy thế nào? Hiệu quả không tồi chứ?!"

"Ưm~ tốt lắm!"

Cố Lưu Ly không biết giọng mình đã vô thức ngân thành tiếng rên rỉ. Vô Tình càng nghe càng cười đến đê tiện, lại cúi thấp đầu, thổi nhẹ bên tai hắn:

"Vậy... huynh nợ ta một ân tình, sau này nếu ta có yêu cầu gì, huynh phải đáp ứng ta đấy nhé!"

"Chuyện này..."

"Được không?!"

Hơi thở nàng nóng bỏng ướt át, khẽ khàng đập vào vành tai. Bàn tay lại mềm mại, đôi mắt càng nồng nàn sáng trong, trong khoảnh khắc khiến hắn như si như say, vô thức gật đầu bảo:

"Được!"

Cả đêm được xoa bóp như vậy, Cố Lưu Ly không ngờ lại ngủ một giấc sâu, chẳng chút mộng mị mơ màng, là chuyện mấy năm qua chưa bao giờ có.

Tỉnh dậy khí sảng thần thanh, ngó sang hài tử đang say ngủ trong lòng, thâm tâm bỗng nhiên dâng lên chút ngu ngơ đần độn.

Tiểu tử này vốn lãnh tâm vô cảm, vậy mà đêm qua vì giúp mình lại cố sức nỗ lực như vậy, dường như phải thức rất khuya, dưới hốc mắt đã in hai vệt đen dài thượt.

Vì sao phải thế?!

Nếu ngay cả tên họ thật cũng không cho nhau biết, đều là giả dối, thì cần gì phải vậy?!

Cố Lưu Ly vừa nghĩ vừa vô thức vươn tay vuốt ve mái tóc nó, lại cẩn thận ngắm nhìn đến gương mặt.

Tiểu tử tuy dùng bút mực da dê vẽ nhăng vẽ quậy, tuy hiện tại da dẻ ngăm đen, trên má trên trán còn lỗ chỗ tàn nhan mụn nhọt, nhưng ẩn sau lớp hóa trang xấu xí tầm thường này là một khuôn mặt ưa nhìn khả ái lắm!

Hắn đã từng rình coi thằng nhóc tắm, hắn rõ mà!

Để nhớ xem nào... làn da hài tử không có nửa vết sẹo, trắng mịn màng như trứng gà bóc, sống mũi cong vút linh động, và nhất là bờ môi này... Bờ môi hồng phớt, vừa mọng vừa mềm, giống hệt như trái chín đầu mùa, tỏa hương mênh mang khiến người ta trầm mê chỉ muốn cắn một ngụm...

Cắn một ngụm... một ngụm... ơ cái đệch!

Mình đang làm quái gì thế này?!

Vừa... vừa rồi, mình... h..ô..n nhóc đó sao?!!

Á á á điên rồi!

Cố Lưu Ly bỗng nhảy bật xuống giường, vừa vội vàng chạy xa chục trượng, vừa không ngừng khóc gào tru tréo, lúc thì vò đầu bứt tai, lúc đập đầu vào thân cây, khi lại lấy tay tự mình bóp cổ...

Hình tượng gây dựng mấy năm đều bị ném sạch, trong đầu hắn chỉ còn lại cái cảnh kinh dị vừa rồi. Hắn hắn hắn... đồng tính luyến ái, chi phích đoạn tụ cũng thôi đi, nhưng mà vừa rồi hắn... hắn lại hôn... hôn thằng nhóc đó?

Hôn thằng nhóc mới chín tuổi đầu vắt mũi chưa sạch?!

Còn là đệ đệ kết nghĩa của mình?!!

Điên à?!

Biến thái à?!!

Năm hắn mười bốn lần đầu mộng xuân, rõ ràng đã mơ thấy một cô em eo thon ngực tròn! Hắn là thẳng nam, sở thích từ lúc cha sinh mẹ đẻ đều là nữ nhân mà! Cớ sao bây giờ đột nhiên cong, khẩu vị còn vừa mặn vừa nặng, vừa trái với đạo lý luân thường như thế?!!

Không!!

Chắc chắn không phải!!!

Vừa rồi là hắn bị mộng du!

Đúng đúng!

Ta là ai? Đây là đâu? Ta không nhớ gì hết! Ta chỉ vừa mộng du không kiểm soát được hành động!

Ta tuyệt đối không có hôn Tiểu Tịnh... á á á sao lại nhớ ra nữa thế này?!

Cố Lưu Ly muốn điên rồi, vừa khóc vừa gào ba chân bốn cẳng chạy đi!

Khi Vô Tình tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, tên kia vẫn mất dạng đâu đâu chưa chịu mò về. Tiểu Lục bước vào phòng, vừa dâng điểm tâm cho nàng, vừa cười hỏi:

"Thiếu gia, đã đến kinh thành rồi, tiếp theo định đi đâu chơi đây?!"

"Đi đâu ư?!"

Vô Tình nhíu khóe mi, phải rồi, mục đích của chuyến đi này...

"Tất nhiên là đến nơi phải đến! Tiểu Lục, mau thu dọn hành lý đi!"

"Dạ?!"

"Hôm nay chia tay đám học trò kia, hành trình thực sự của chúng ta, rốt cục... cũng phải bắt đầu rồi!"

Không hề chần chừ, chẳng chút luyến tiếc mông lung, cứ thế bọn họ một trước một sau bước ra khỏi nhà trọ. Giống như ngay từ đầu vốn dự định, bèo nước gặp nhau, cây to chắn gió, tùy ý lợi dụng, mà hôm nay giá trị của ai kia đã cạn kiệt, cũng nên tiệc tàn người tan, chia năm xẻ bảy...

"Cứ đi như vậy? Lẽ nào... người không đợi Cố công tử về sao?"

"Sao phải đợi hắn?"

"Thì nói lời tiễn biệt? Dù sao ngài ấy... ngài ấy cũng là..."

"Hắn sớm đoán được rồi!"

Hạ Vô Tình khẽ bật cười, lòng nghĩ nghĩ: ngay từ đầu, người kia hẳn đã sớm đoán "tình huynh đệ" giữa bọn họ giả dối mà mong manh đến nhường nào! Đoán rằng trên đời này... vốn chưa từng có một người cùng hắn kết bái kim lang tên là Hà Tịnh!

Tất cả đều là giả!

Vô Tình vừa xốc lại tay nải trên vai, bước từng bước dài, vừa lanh lảnh hát:

"Cuộc đời là vở kịch, người người là diễn viên~~ Muôn mặt muôn vai, hảo tụ hảo tán~~"

Hạ Vô Tình vào đến kinh thành, Tiểu Lục cứ tưởng nàng sẽ dẫn nàng ta đến mấy chỗ phố chợ náo nhiệt, hoa viên rực rỡ gì đó... cứ tưởng phen này sẽ được ăn chơi thỏa thích, không ngờ bọn họ cứ đi thẳng một đường, vậy mà lại đến Thượng Thư Triệu phủ.

Bấy giờ Vô Tình đã tắm rửa sạch sẽ, thay đổi phục trang, từ nam hài xấu xí biến thành một tiểu cô nương xinh xẻo khả ái, cao quý lãnh lệ. Cho dù chỉ có một nô tỳ theo hầu, thị vệ canh cửa vẫn chắc mẩm nàng xuất thân nhà quyền quý, nên dù không nịnh nọt ton hót, thái độ đều là nghiêm cẩn đối đãi chẳng chút coi thường:

"Tiểu thư muốn bái kiến lão gia, có thể để lại bái thiếp chăng? Ngài cũng biết lão gia là thượng thư nhị phẩm, công vụ mỗi ngày không phải ít! Hiện tại lão gia cũng đang ra ngoài làm việc không ở trong phủ, thiết nghĩ nếu có bái thiếp, chúng nô tài sẽ thuận lợi sắp xếp lịch hẹn sớm nhất cho tiểu thư..."

"Ha~ ta gặp mặt đã là nể mặt ông ta, lại còn phải xếp hàng nữa sao?!"

"Tiểu thư?"

Vô Tình phất phất tay, bá đạo nói:

"Thôi thôi, ta không có bái thiếp, cũng không làm khó các ngươi nữa! Khi nào ông già đó về các ngươi chỉ cần chuyển lời: "Hạ Vô Tình, con gái thất lạc mười năm của ông ta đang ở quán trọ Lạc Phương. Cho ông ta ba ngày, nếu không xuất hiện, đời này vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện!""

Một lời này vừa thốt ra, muốn bao nhiêu động địa kinh thiên có bấy nhiêu kinh thiên động địa. Đừng nói bọn thị vệ canh cửa, đến cả Tiểu Lục theo hầu Vô Tình bao lâu nay cũng há mồm trợn mắt, sợ hãi không lên lời.

Ai có thể giải thích với nàng chuyện gì đang xảy ra được không?

Phụ thân tiểu thư chẳng phải là tướng sĩ chết trận ư? Một mình phu nhân vẫn nuôi nấng nàng nhiều năm như vậy, tại sao lại đột nhiên lòi ra một người cha là nhị phẩm thượng thư nữa?

Tại sao bọn họ hai nơi xa cách?

Rồi tại sao tiểu thư lại phải giấu diếm tất thảy mọi người, lặn lội lên tận Đông Kinh?

Tại sao đột nhiên tiểu thư lại tìm đến thượng thư đại nhân? Tại sao mà...

"Tại vì không muốn thấy bộ dạng ngươi ngu ngốc như bây giờ đấy!"

Vô Tình khẽ trừng mắt, lạnh giọng bảo:

"Mấy thứ ân oán tình thù rối ren phức tạp của đời trước, người suy nghĩ đơn giản như ngươi vẫn không nên biết thì hơn, đỡ mệt đầu!"

"Tiểu thư, người đang ngầm mắng nô tỳ ngu sao?!"

"Đương nhiên! Chứ lẽ nào ta khen ngươi ngây thơ lương thiện?!"

"Ư ư..."

Tiểu Lục thật khóc không ra nước mắt, tiểu thư nhà mình ức hiếp người quá đáng mà!

"Vậy tiểu thư, giờ chúng ta đi quán trọ Lạc Phương đợi Triệu đại nhân sao?!"

"Gì gì?! Bổn gia gia chấp nhận gặp đã là phúc của ông ta, còn dám bắt ta phải chờ ư?!"

"Vậy chúng ta..."

"Đi! Mặc kệ Lạc Phương Lạc Phủng, ta đi kiếm cái gì ngon ngon ăn đã, còn phải nhân dịp này dạo chơi kinh thành..."

Vô Tình vừa cười vừa hăm hở kéo tay Tiểu Lục, chỉ là chân chưa kịp nhấc lên, đã có một cỗ ngựa xe hoa lệ chặn ngay trước mắt.

Màn cửa nhẹ vén, một nam tử vội vàng bước xuống, chòng chọc ngó Hạ Vô Tình.

"Ồ~ xem ra không chơi được rồi!"

Vô Tình thở dài với Tiểu Lục, lúc quay sang đối diện nam nhân kia, ánh mắt bỗng lạnh lùng như băng, thanh âm thốt lên cũng ẩn ẩn căm ghét khinh bỉ:

"Đến nhanh thật đấy!"

"Sửu... Sửu Nhi... là... nàng?!"

"Hửm?! Triệu thượng thư, ông biết ta là ai sao?!"

Triệu Vũ Hi lảo đảo từng bước, từng bước tiến lại. Bàn tay hắn run rẩy vươn xuống, khát khao chạm vào tiểu cô nương trước mắt, lại vừa như cùng cực e sợ. Hắn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng hoang đường, rằng nàng sẽ hóa ra tro tàn, tan theo sương khói... Hắn sợ nàng một lần nữa sẽ lại biến mất trước mắt hắn.

"Sửu Nhi... Sửu Nhi..."

Thanh âm hắn run run, từng tiếng từng tiếng gọi tên nàng. Là giằng xé tột cùng, đau đớn tự trách tột cùng, là mười năm đằng đẵng cô độc, khoảnh khắc này bỗng biến thành hai hàng lệ, chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy hốc hác.

"Sửu Nhi... gặp lại nàng rồi... nhìn thấy nàng rồi... ta rốt cục... rốt cục đã được chết rồi... phải không?!"

Tiếng khóc của hắn nghẹn ngào thổn thức, vang vọng cả một con đường, vậy mà một chút cũng chẳng chạm đến lòng tiểu cô nương.

Ánh mắt nàng vẫn lạnh lẽo nhìn hắn, ngoài sự chán ghét và khinh thường, nửa điểm cảm thông cũng không có!

Nàng nghĩ trên đời này chẳng có bánh xe nào khiến thời gian quay ngược. Chuyện đã làm, tổn thương đã gây ra sẽ vĩnh viễn hằn sâu nơi đó, không phải vì vài câu xin lỗi mà xem như chưa từng tồn tại.

Cho nên những kẻ mắc tội với mẫu tử nàng, khiến nàng tổn thương, những kẻ từng khiến nàng đau, dù chỉ một lần, cả cuộc đời nàng sẽ đều ghi nhớ!

Đặc biệt là kẻ trước mắt, "người cha cao quý" này!

"Triệu Vũ Hi... ông biết ta là ai không?!"

Nàng lại khẽ hỏi hắn, khóe mắt trào phúng, nụ cười khinh khi, so với tiểu cô nương trong trẻo tinh nghịch trong kí ức kia càng xa xôi cùng cực.

Triệu Vũ Hi ngẩn nhìn nàng, dường như hắn đã dần nhận ra, lại dường như mông lung mơ hồ: nàng không phải là nàng... nàng không phải A Sửu, vậy... nàng là ai?

"Ta là Hạ Vô Tình, năm nay chín tuổi, nhà ở núi Lâm!"

Nàng hơi ngừng lại, thưởng thức vẻ mặt kinh hoảng của người kia, mới nhạt tiếp:

"Mẫu thân ta bệnh tình nguy kịch, nghe nói trong cung mới chuyển đến một cây bạch ngọc linh chi ngàn năm, lại còn cả nhân sâm Cao Ly sáu trăm năm và Hồi Hồn đan mua từ phương Tây về... Triệu Vũ Hi, nom ông có vẻ nhớ thương mẫu thân ta lâu như vậy, kiếm vài vị thuốc về cứu mạng người, hẳn không phiền chứ?!"

"Con... con lẽ nào..."

"Phải, ta là con gái ông! Con gái của ông và người phụ nữ cả một đời bị ông tra tấn đọa đày - Hạ A Sửu!"

***

Khi đi mất hơn nửa tháng, lúc về bất quá lại chỉ tốn ba ngày. Chẳng những gom đủ những thứ Vô Tình yêu cầu, còn kèm theo mấy xe kim đan thảo dược, ba vị ngự y từ trong cung và hai vị đại phu nổi danh nhất kinh thành, Vô Tình không biết nên khâm phục tác phong nhanh nhẹn, quyền chức tài vật của Triệu Vũ Hi, hay là nên càng căm hận hắn ta nữa!

Hắn rõ ràng có năng lực như thế, sống trong vinh hoa phú quý sung sướng vui vẻ như thế, mà lại để mặc mẫu thân nàng...

Nếu không phải Lưu đại phu ngầm nói với nàng bài thuốc cứu mệnh mẫu thân còn thiếu mấy vị thần dược, nếu không phải nàng biết họ Triệu này có thể kiếm được, rồi chủ động tìm đến, có phải cuối cùng mẫu thân sẽ chết, còn hắn ta vẫn thảnh thơi mà sống không?!

"Tình Nhi..."

"Câm miệng! Ai cho ông gọi tên thân mật của ta?!"

"A... Vô... Vô Tình... xin lỗi! Ta... ta chỉ muốn hỏi mẫu thân con... mấy năm qua mẫu thân con..."

Triệu Vũ Hi vặn vẹo ngón tay, lắp bắp mãi không lên lời.

Nhiều năm qua hắn xông pha quan trường, trở thành lão gian hùng dưới một người trên vạn người, sớm đã luyện được tính tình tàn khốc, cao quý lãnh lệ. Thậm chí đứng trước đương kim hoàng đế cũng mặt không đổi sắc mắt không chớp giật, vậy mà khoảnh khắc đối diện với đứa nhóc này, lần nào cũng đều biến thành mèo con, vừa cẩn thận lấy lòng, vừa rụt rè sợ hãi...

Có lẽ là nhân quả báo ứng!

Triệu Vũ Hi vừa nghĩ, vừa mỉm cười khe khẽ.

Để cho đứa con quý giá nhất, xinh đẹp hoàn mĩ nhất trên đời này ghét bỏ hắn như thế, thậm chí là cả A Sửu hận hắn thấu xương thấu tủy cũng chẳng sao! Có hành hạ tra tấn hắn thế nào cũng chẳng sao, chỉ cần bọn họ đang sống!

Thê tử và con gái, gia đình hắn, trái tim sinh mạng của hắn vẫn đang sống, vậy là đủ!

Triệu Vũ Hi lại mỉm cười thỏa nguyện!

Cứ thế bọn họ vượt qua năm ngọn đồi bảy quả núi, rốt cục cũng trở về sườn núi Lâm đã lâu không thấy kia.

Đây là nơi hai người lần đầu gặp nhau!

Triệu Vũ Hi khẽ nhủ thầm, bước chân càng sải thật dài, tiến tới tòa trang viên trước mắt!

"Nhà của ta!"

Vô Tình nghiến chặt răng, rồi cũng mặc kệ vẻ mặt ngơ ngẩn của Triệu Vũ Hi, năm bước thành ba bước chạy vào nhà, hét lanh lảnh:

"Mẫu thân~ Tiểu Thúy cô cô~ Tình Nhi thông minh tài trí đáng yêu vô địch thiên hạ của mọi người đã trở về rồi nè~~"

"Tình Nhi? Tình Nhi!!"

Tiểu Thúy cô cô dang tay muốn ôm lấy Vô Tình, nhưng nhìn thấy kẻ đứng sau lưng nàng lại như nuốt phải ruồi bọ, khóe môi thoáng chốc vặn vẹo:

"Tình Nhi, con... con..."

"Chỉ là người dẫn thuốc thôi, đừng để tâm! Cô cô, mẫu thân con đâu rồi?!"

"Tình Nhi, kẻ kia... kẻ kia là..."

"Cô cô, người biết con không thích nhắc lại một câu nhiều lần mà!"

Giọng nói Vô tình ôn hòa, nhưng biểu cảm lại lãnh liệt quyết đoán không cho người khác phản biện. Tiểu Thúy hết nhìn nàng lại ngó sang nam nhân phía đó, đột nhiên hiểu được hài tử mình từng ấp ôm bế bồng đã không còn nhỏ nữa! Ngay từ đầu nó đã có lựa chọn của riêng nó, vậy thì người ngoài cuộc như ả có tư cách gì mà xen vào can ngăn?!

Nghĩ như vậy, ả liền nở nụ cười tươi, nhẹ đáp:

"Phu nhân đang ở trong vườn, tiểu thư mau vào thăm đi, người hẳn là nhớ tiểu thư lắm! Ta sẽ chuẩn bị cho tiểu thư nước tắm rửa và điểm tâm chiều!"

"Được!"

Vô Tình gật gật đầu, rẽ qua vài khúc hành lang, chẳng mấy chốc đã bước vào một khu vườn nhỏ. Mẫu thân nàng bấy giờ đang nằm trên chõng tre kê dưới gốc cây đào, đôi mắt nhắm nghiền, khóe môi hé mở.

Gió lơ thơ lất phất, tóc nàng ấy phiêu diêu. Nắng dịu dàng mông lung, len qua tán lá rải từng vệt xuống khuôn mặt say ngủ của nàng ấy, khiến làn da nàng càng trắng ngần trong suốt, dáng hình càng mơ màng thản nhiên, như không thuộc về nhân thế này...

"Mẫu thân!"

Vô Tình gọi một tiếng thật khẽ, nữ nhân he hé đôi mắt, ngước nhìn lại.

"Mẫu thân, Tình Nhi đã trở về!"

Ngừng một hồi, liếc liếc đến nam nhân vẫn theo sau lưng mình, nàng khẽ bảo:

"Tình Nhi muốn giới thiệu một người bạn với mẫu thân!"


___________________________


Đừng hỏi vì sao nam chính rình trộm nữ chính tắm rồi mà vẫn không phát hiện ra nàng là con gái! Vì khi đấy người ta mới chín tuổi a ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top