Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4.1: Ta Không Phải Đoạn Tụ(>﹏<)


Hạ Vô Tình và Tiểu Lục rời khỏi Ngọc Các phường khi sắc trời đã tối! Trước nay Vô Tình chưa bao giờ có khái niệm về nhà đúng giờ ăn cơm đúng bữa, huống hồ lại biết hộ vệ Triệu phủ luôn ngấm ngầm đi theo bảo vệ mình, nên càng mặc sức chơi bời rong ruổi.

Lúc chạy bên đông lúc lướt bên tây, một chốc đã ra đến ngoại thành.

"Nè~ Nhìn bên kia, sao nhộn nhịp quá?"

Vô Tình bỗng nắm tay Tiểu Lục, kéo về phía trước. Nơi đó đèn đóm giăng trời, hoa treo rực rỡ, từng tốp từng tốp người đứng năm tụm ba vô cùng ồn ào náo nhiệt.

"Hình như là hội Thiên Quan?!"

Tiểu Lục bắt đầu lục lọi đống loạn thất bát tao trong đầu, rốt cục tìm được một chút thông tin vụn vặt thỏa mãn sở thích hóng chuyện của chủ tử nhà mình:

"Chùa Thiên Quan ở Tây thành mỗi năm sẽ mở hội một lần, vào dịp đầu xuân! Khi đó người người tấp nập ùa về, cầu duyên cầu tài cầu danh cầu tự... nghe nói đều khá thiêng! Hội chùa năm nay vừa đúng dịp triều đình mở khoa thi, chắc vì thế mới càng đông đúc như vậy!"

"Cái này ta cũng biết, nhưng mà ý ta, là bên kia á á!"

Vô Tình bỗng chỉ chỉ vào một góc, khó hiểu hỏi:

"Sắc trời đã muộn, dù có cầu duyên cầu tự, cũng nên sớm về nhà rồi! Vậy mà ngươi xem, góc bên đó tập trung rất nhiều nữ tử, nom ra có vẻ đều là con gái nhà lành, vì sao giờ này vẫn còn lang thang bên ngoài chứ?"

"Cái này... thiếu gia* đợi chút, để tiểu nhân* đi hỏi!"

*Hai người cải nam trang, ở Ngọc Các phường là ngồi trong phòng riêng mới xưng hô tiểu thư-nô tỳ, ra ngoài phải đổi thành thiếu gia-tiểu nhân!

Tiểu Lục gãi tai một chút rồi vội vã chạy đi! Lúc sau quay lại, vẻ mặt đã hớn ha hớn hở, nói:

"Thiếu gia, không ngờ lại là cái đó!"

"Hở?! Cái gì cơ?!"

"Chính là cái thiếu gia vẫn hay đọc cho tiểu nhân nghe, cái đó đó!"

"Rốt cục là cái gì?"

"Chính là đoạn tụ, là đoạn tụ, là đam mỹ đó!!!"

Tiểu Lục hưng phấn đến suýt hét ầm lên, Vô Tình lập tức vươn tay bịt miệng nàng ta lại, ngó quanh một chút thấy không ai chú ý, mới quay sang cả giận mắng:

"Đã bảo chuyện ta lén đọc mấy thứ thoại bản kia là bí mật, ngươi định hét cho cả thành nghe thấy à?!"

"Ư ư..."

"Nói hẳn hoi!"

"Tiểu nhân biết tội, mong thiếu gia giơ cao đánh khẽ tha cho một lần, nếu về sau còn tái phạm sẽ phải ăn rau luộc không được chấm mắm, thịt muối không được uống canh, chịu đủ một trăm linh tám loại cực hình thiếu gia phát minh..."

"Rồi rồi!"

Vô Tình xua xua tay, rất có dáng phong lưu công tử, vân đạm phong khinh, tận đến lúc xung quanh vãn hẳn người, không ai chú ý đến mình mới lập tức kéo Tiểu Lục sang một bên, mắt sáng như sao, trên mặt tám chữ "mau kể cho ta, tò mò muốn chết"!

"Tưởng thiếu gia không..."

"Nói hay ăn đập!"

"A..."

Tiểu Lục sợ run, tự thôi miên mình: được rồi, hủ nữ không chấp hủ nữ! Bấy giờ trái tim mong manh mới tránh khỏi tổn thương vì bị chủ tử bạo ngược, vội vàng kể:

"Thiếu gia cũng biết hội Thiên Quan, khấn phật cầu thần vốn không phải dựa vào lễ lạy khói hương, mà là dùng tâm sáng dạ trong thắp lửa hoa đăng, tự tay viết lên tâm tư ước nguyện, đúng không? Bên kia đông người như vậy, đều là đang đợi xếp hàng mua đèn!"

"Đừng nói chủ hiệu đèn là hai nam nhân đi?!"

"Còn hơn vậy!"

Tiểu Lục hai mắt xoay tròn, nhăn nhở đáp:

"Chủ tiệm đèn nghe bảo là một vị công tử cực kỳ tuấn tú, đẹp tựa thiên tiên, thậm chí có tên trong bảng "Thất đại mỹ nam kinh thành"... vậy mà trong tim chàng ta lại ẩn giấu một câu chuyện bi thương vô cùng..."

"Ngươi mau nói đi, đừng làm bộ thần bí nữa!"

"Chính là..."

"Là..?"

"Là..."

"Là??"

"Là..."

________đây là giải phân cách slow motion________

"Đệch, là gì nói mau nói mau nói mau!!"

"Thiếu gia đừng bóp cổ tiểu nhân, sẽ chết người chết người đó!"

"Nói!!"

"Ư ư... là hai năm trước chủ tiệm đèn lên kinh tham dự hội Chiêu Sinh tình cờ quen biết nghĩa đệ của mình hai người ban đầu là oan gia ngõ hẹp về sau trải qua nhiều trắc trở gập ghềnh cộng tử đồng sinh dần nảy sinh cảm tình kết bái kim lang ai ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang trời cao ghen ghét duyên phận mà đột ngột xa cách vị nghĩa đệ kia bị bọn buôn người bắt đi chủ đèn vô cùng đau đớn bỏ cả hội Chiêu Sinh đã chờ đợi bao năm để đuổi theo hòng cứu người về từ Đông sang Tây từ Nam ra Bắc vừa làm thuê kiếm ăn vừa không ngừng tìm kiếm tung tích nghĩa đệ mình vậy mà suốt hai năm ròng vẫn biệt tích biệt tăm..."

"Từ từ!"

Vô Tình vội vàng xua tay, khổ sở nói:

"Ngươi có thể làm ơn cho ta tí dấu chấm dấu phẩy được không! Nói thế này làm sao ta theo nổi?"

"Ư ư..."

Tiểu Lục phụng phịu một hơi, mới chầm chậm tiếp:

"Đại khái là chủ tiệm đèn tìm nghĩa đệ suốt hai năm không có tung tích, rốt cục đau lòng quá đành trở về kinh tham gia hội thi lần này! Chủ đèn vốn là học trò nghèo, để có sinh hoạt phí mà phải vừa ôn thi vừa bán đèn, dù vậy vẫn không hết hi vọng tìm nghĩa đệ mình, mỗi ngày dù đắt hàng đến mấy cũng để dư lại một ngọn hoa đăng, mực đen giấy đỏ mà cẩn trọng viết lên nguyện ước duy nhất..."

Tiểu Lục kể đến đây cả người đã xoắn xuýt qoắn quýt, sung sướng bảo:

"Thiếu gia có thấy chuyện này còn cảm động hơn cẩu huyết hơn cả mấy thoại bản trong viện nhà ta không? Ư ư ư Tiểu Lục sắp khóc rồi nè, sao lại có thể ngược tâm ngược tâm như thế chứ?! Đám cô nương kia xếp hàng đông tới thế, không chỉ vì mua đèn, mà còn là đợi thời khắc đó đấy! Thời khắc chủ đèn tự tay thả nguyện ước lên trời..."

"Nguyện ước của hắn là gì?!"

Vô Tình khẽ hỏi câu này, bàn chân bỗng không tự chủ bước nhanh về phía trước.

Bấy giờ xuân về lành lạnh, giữa đoạn cầu tre có một thiếu niên đang lẳng lặng đứng, áo vải mỏng mảnh, tóc buông lất phất, để mặc cho gió cuốn mây bay.

Gió len lỏi khiến mười ngón tay hắn hơi run, nhưng vẫn kiên trì nâng niu một ngọn đèn sáng rực.

Mực đen giấy đỏ, hai chữ hắn viết theo lối cuồng thảo, vừa hào phóng nồng nhiệt, lại văng vẳng chút buồn bã bi thương... giống như ước nguyện của hắn: hội ngộ!

"Đệch!"

Vô Tình không nén nổi văng ra một tiếng chửi tục, ai có thể nói cho nàng biết Cố Lưu Ly đang làm gì ở đây không?!

Đừng có nói là...

"Tiểu... Tịnh?"

Cố Lưu Ly như bỗng cảm ứng được, chậm rãi quay hướng về phía nàng! Trong mắt hắn là mịt mờ, rồi dần chuyển sang ngạc nhiên, là vui mừng, rồi biến thành phấn khích không sao đè nén nổi:

"Tiểu Tịnh?!"

Hắn gọi tên nàng, thanh âm khàn khàn, bước chân vội vã.

Năm bước thành hai bước, khắc chốc đã chạy đến bên nàng. Hắn nhìn nàng, nhìn từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, ngơ ngẩn một hồi, dường như rốt cục cũng khẳng định đây không còn là giấc mộng hão huyền, vòng tay bỗng bất ngờ kéo nàng vào lòng, thật chặt thật chặt:

"Tiểu Tịnh, là đệ! Cuối cùng cũng tìm thấy đệ... tìm thấy... tìm thấy rồi!"

Mặt hắn vùi vào cổ nàng, có lẽ là vùi quá sâu, hoặc cái ôm kia quá chặt, khiến giọng nói hắn bỗng nghèn nghẹn run run, tựa hồ sắp khóc.

"Ly ca, huynh lẽ nào..."

"Hôn đê!"

"?"

"Hôn đê hôn đê!!"

"??"

"Hôn đê hôn đê hôn đê!!!"

"???"

Ai có thể nói cho nàng biết cái qoái gì đang xảy ra không?

Tại sao mấy vị tiểu thư khuê các tú nữ danh môn kia lại vây lấy huynh đệ họ, ngó chằm chằm họ như hổ rình mồi thế? Lại còn trăm miệng một lời đòi hôn?

Là ai hôn ai? Đừng có bảo là...

"Tiểu Tịnh, ta nghĩ lại rồi, hiện giờ tạm dừng phần huynh đệ hội ngộ, đối phó với đám hủ nữ này trước đã!"

"Đối phó kiểu gì?"

"Chạy!"

Cố Lưu Ly dứt lời, nắm chặt tay Hạ Vô Tình vội vã kéo đi. Hai người lướt qua đám người, rẽ vài ngõ dọc, quặt chục hẻm ngang, chạy suốt một đường không nghỉ không ngừng mới có thể cắt đuôi được đám người điên cuồng đáng sợ. Bấy giờ toàn thân đã rã rời, tứ chi tê liệt, bất quá trong lòng bỗng hưng phấn dạt dào, Vô Tình liền hả hả bật cười, nghịch ngợm nói:

"Hoan hỉ oan gia, ngược luyến huynh đệ... ha ha cười muốn chết ta rồi!"

"Buồn cười lắm à?"

"Ừm! Rõ ràng chỉ là tùy tiện kết bái, về sau đường ai nấy đi, ta với huynh hồi đó cũng đâu phải thân thiết gì cho cam, sao mới hai năm không gặp đã biến thành một hồi ngược luyến tàn tâm như vậy chớ?! Ly ca, họ bảo ta với huynh yêu nhau đó... ha hả... ta cười sắp nội thương luôn rồi!"

"Vậy ư?!"

Cố Lưu Ly thoáng khựng lại, đáy mắt bỗng vẳng chút tăm tối mênh mang. Nhưng cũng chỉ khoảng khắc thôi, nụ cười đê tiện lại nở đầy môi, hắn làm bộ đau khổ nói:

"Đệ đừng có khinh thường, này là miếng cơm manh áo của ta đó!"

"Gì gì?"

"Để ta kể cho đệ nghe..."

Nói rồi vừa kéo Vô Tình về khu nhà cũ mình nghỉ trọ, vừa thong thả nói:

"Chả là hai năm trước kết thúc Chiêu Sinh hội, ta đột nhiên muốn vào nam ra bắc phiêu lưu một hồi, thế nên không có về học viện ở quê nhà! Mà đệ biết rồi đấy, ta vốn xuất thân ăn mày, từ nhỏ mồ côi, hồi đó lên kinh, kinh phí cũng đều là học viện cấp cho, bây giờ không về viện..."

"Nên không có tiền? Nên phải đi bán đèn ở Thiên Quan hội?!"

"Đúng đúng! Ngặt nỗi thị trường đèn đóm cạnh tranh khốc liệt, ta lúc đầu không có khách quen, buôn bán thua lỗ ế ẩm, về sau..."

Cố Lưu Ly nói đến đây hai mắt bỗng sáng ngời, đắc ý cực kỳ tiếp:

"Ta tìm hiểu thị trường, phát hiện đam mỹ đang là trào lưu nóng nhất nửa đầu năm nay! Thế là thuận tiện mua một thoại bản về, kết hợp tình tiết trong đó với trí tưởng tượng phi thường phong phú, diễn xuất đỉnh cao xuất chúng cùng nhăn sắc khuynh quốc khuynh thành người gặp người yêu hoa gặp hoa nở của mình, liền vẽ lên một thiên tình sử bi đát lâm ly, thỏa mãn đam mê của thiếu nữ, đồng thời thúc đẩy nhu cầu tiêu thụ đèn tiệm ta lên mấy chục lần... thế nào, có phải Ly ca của đệ cực kì thông minh chứ?"

"Là cực kì vô sỉ!"

Vô Tình khinh bỉ cười, bước vào khu trọ cũ kĩ lụp xụp của Cố Lưu Ly, liền thấy tre giấy đèn hoa quăng đến la liệt. Mà trong đám đó có vài ngọn đèn đỏ rực, một mặt chữ lượn rồng bay phượng múa, mà mặt bên kia...

"Xem xem nhìn xem! Ta mà tin mỗi ngày huynh thả đèn chỉ để mong gặp lại ta, ta sẽ biến thành con cún!"

"Hì hì... đều mất công thả, một hay mấy trăm nguyện ước cũng có khác biệt chi chi chớ!"

Cố Lưu Ly gãi đầu gãi tai, đoạt lấy ngọn đèn đỏ trong tay Vô Tình. Trên đó ngoài hai chữ to bự chà bá mà ai cũng biết là gì, thì ở cái mặt khuất bóng người nhìn, còn viết chi chít chì chịt một đống linh tinh, chữ nhỏ như kim, không căng mắt ra không nhìn thấy nổi.

Nào là "ta muốn đạt trạng nguyên" "muốn phủ đệ rộng trăm mẫu" "cưới được tam thê tứ thiếp quận chúa, huyện chủ"... đủ thứ ước nguyện lớn lao xa vời, cũng đủ thứ vớ vẩn lăng nhăng, thậm chí cái kiểu "ta ước một ngày ngủ mười hai tiếng" "ăn cá không hóc xương" "Tiểu Vượng nhà hàng xóm đừng nửa đêm động dục mà kêu méo méo đánh thức giấc ta"... hắn cũng lôi ra ước cho bằng sạch.

"Thiệt tình..."

Hạ Vô Tình câm nín đến nghẹn lời, Ly ca của nàng quả đúng là:

"Siêu cấp đê tiện!"

"Được rồi được rồi, tối rồi đói rồi, đệ có muốn ăn gì không? Nói cho đệ hay hai năm trôi qua đã mài dũa vị nghĩa huynh tựa như thiên tiên tránh xa khói lửa của đệ thành một nam nhân vào được phòng bếp ra được phòng khách, thập toàn thập mỹ không gì không làm được nè~ Hiện giờ để siêu cấp đê tiện này nấu cho đệ một bữa, nha nha?"

"Tin nổi không?"

Vô Tình nhíu mày, khóe mắt tràn đầy nghi ngờ khinh khi.

"Đệ phải tin tưởng ta..."

...mới là lạ!

Hạ Vô Tình đỡ trán, đảo mắt nhìn bánh bao cứng như đá với mấy cọng rau đen đen cháy cháy trên bàn, này mà gọi là món ăn à? Đúng là không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn, càng dày càng dày vượt cả vạn lỹ trường thành, giống như mặt vị huynh đài trước mắt này vậy!

"Hế hế... chỉ là sai sót kĩ thuật, sai sót kĩ thuật một tí~"

Cố Lưu Ly vừa cười vừa gắp rau gặm bánh, hành động tự nhiên như chuyện thường ở huyện. Vô Tình chán đến chả thèm cười cợt, nghĩ nghĩ một hồi mới chợt hỏi:

"Huynh lên kinh lần này, thực định tham gia thi hội sao?"

"uyện ó òn ải ỏi à?" (Chuyện đó còn phải hỏi à)

"Là vì bộ dạng chủ đèn phởn phơ nhởn nhơ huynh chẳng có tí tẹo điểm nào giống sĩ tử sắp vượt vũ môn, được chứ?!"

"a ũng âu uốn ế! Ì a èo à, ải iếm ống ước!" (Ta cũng đâu muốn thế! Vì ta nghèo mà, phải kiếm sống trước!)

"Ăn xong rồi nói!"

Vô Tình hừ hừ, đợi mãi không thấy người kia đáp lời, bèn lại bảo:

"Nếu vì quyền vì lợi, còn rất nhiều đường khác tốt hơn! Cá nhân ta thấy huynh không hợp với quan trường, nơi ấy..."

Ngừng lại một chút, như chợt nhớ đến người nào, nàng bỗng gằn giọng:

"Rất dơ bẩn!"

"Nhưng nam nhân ở đời, có ai không mong lập nghiệp kiến công, rạng danh tiên tổ? Lẽ nào đệ không như vậy?"

"Ta không vậy! Tiền vật quyền chức chẳng phải chỉ là vật ngoài thân sao? Ta thật không hiểu sao con người ta lại cứ vì chúng mà đấu đấu tranh tranh, ngươi sinh ta tử? Ta ấy à..."

Vô Tình tìm trong góc phòng được cây đàn cũ mèm, gảy gảy vài hơi, bật cười nói:

"Vui vẻ là tốt rồi! Mỗi ngày sống là mỗi ngày hạnh phúc vui vẻ, không cần quan tâm miệng lưỡi thế nhân, chẳng cần màng đến đạo lý luân thường... sống chỉ vì mình, chẳng phải thoải mái hơn sao?"

Là vì đệ gặp may!

Đệ có tiền tài, mới dễ dàng mở miệng khinh tiền tài! Có thân nhân gia đình, được hưởng yêu thương bao bọc, mới có thể tùy tâm sở dục, vị kỷ mặc nhân!

Đệ may mắn hạnh phúc như vậy, khiến người ta ngưỡng mộ khát khao, càng khiến người ta đố kị ghen ghét! Nhưng dù vậy, chẳng hề gì, hãy cứ sống như thế!

Cố Lưu Ly chợt mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu đứa nhóc, dịu dàng bảo:

"Sống như thế cũng không sao, bởi vì... ta sẽ cố bảo vệ đệ!"

"Gì gì gì???"

Vô Tình bỗng gạt phắt tay hắn ra, vội nhảy xa cả vài trượng, rùng mình nói:

"Ly ca, diễn đam mỹ diễn muốn điên rồi à? Đừng có đột ngột giở bài sến rện như thế chớ?! Ta chịu không thấu a~"

"Vậy sao?!"

Mặt Cố Lưu Ly hơi ngẩn ra, chột dạ đáp:

"Nhưng rõ ràng mấy tiểu cô nương rất thích kiểu này, đây là hottrend nửa đầu năm nay mà?!"

"Truyện cổ đại, cảm phiền đừng dùng mấy từ hiện đại được không?! Với cả ta không phải nữ nhân, ta là nam nhân á!!!"

"Ồ~~ xin lỗi! Ta sẽ chuyển lời lại với tác giả!"

Cố Lưu Ly cười hềnh hệch, rồi vội gắp một cọng rau khô cháy, nhai nhồm nhoàm.

Hắn không hiểu sao lòng hắn bỗng khác thường. Câu nói vừa rồi rõ ràng chỉ miêu tả lại một sự thật vô cùng, nhưng mà: "ta là nam nhân" "ta là nam nhân" "nam nhân" "nam nhân" "nam nhân"... sao nghe vào tai lại bực mình thế chứ?!

____________________

Tác giả là hủ, nữ chính nữ phụ là hủ, nên đừng hỏi vì sao truyện là một rổ bách hợp đam mỹ trá hình   ~(◔౪◔)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top