Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Thời gian như gió, xuân lại đông qua, cứ thế một năm mới dần sang, Hạ Vô Tình đã bước vào tuổi mười lăm, chính thức trở thành một đại cô nương chân chân thực thực.

Lễ cập kê của nàng được tổ chức vào đầu thu cuối hạ, tính một chút cũng cách nửa năm lận, thế nhưng Triệu phủ đã bắt đầu sửa sang nhà cửa, mua thêm cây cảnh, sắm đủ thức hoa. Sơn hào hải vị, rượu ngon có tiếng cũng nô nức đổ về đây, không khí bận rộn khẩn trương so với năm ngoái nhận phong hào quận chúa hay nhất phẩm Thái sư còn vội thêm gấp bội.

Cũng bởi thế, Vô Tình bị cấm cửa=.=!

Không thể ra ngoài dạo chơi lêu lổng, không thể đàn đúm hội họp với bè bạn, đến trò tiêu khiển nàng thích nhất- Cố Lưu Ly cũng không còn!

Mẫu thân lấy lý do nàng đã thành niên, đến tuổi cưới hỏi gả chồng, phải biết nam nữ hữu lễ, danh tiết giữ gìn... cho nên Cố Lưu Ly tuy vẫn là khách khanh trong Triệu phủ, lại không thể tiếp tục làm phu tử của nàng! Thay vào đó là một bà giáo vừa xấu vừa già, suốt ngày tọng vào họng nàng đủ thứ "Nữ luận ngữ", "Nữ phạm tiệp tục", "Nữ giới", "Nữ tắc"... hành nàng nửa chết nửa sống, không ngóc nổi đầu lên!

Đúng là cùng cực khổ sở bi thương!

Cho nên Hạ Vô Tình mới càng hiểu ra: trước đây mình đã sống sung sướng thoải mái cỡ nào!

Tuy phải đọc sách, phải vẽ tranh viết chữ, nhưng Cố Lưu Ly lại chưa từng ép buộc nàng! Mọi sự đều lấy sự vui vẻ hài lòng của nàng làm đầu, như hắn từng nói sẽ nỗ lực chiều chuộng nàng, chiều đến vô thiên vô pháp, thất đảo bát điên!

Nàng nghĩ hắn đã sắp thành công, bởi vì giờ ngoại trừ một Cố Lưu Ly, nàng gần như không thể chịu được thầy dạy nào! Đặc biệt là mụ già trước mắt này! Nghe giọng nói khô khan ngoa ngoắt, nhìn cái mặt già khọm nhăn nheo này, rồi nhớ đến Ly ca anh tuấn dịu dàng, lòng nàng liền tiếc nuối khôn cùng, tim cũng xót đến muốn nứt ra.

Thật nhớ Ly ca!

Muốn hắn ôm, muốn hắn hôn thật lâu thật sâu, cũng muốn bàn tay hắn ve vuốt từng tấc thịt tấc da, cắn mút nàng, hung hăng tiến vào nàng... Nàng muốn hắn đưa nàng lên thiên đường, như trong mùa đông vừa rồi, hai người họ vẫn luôn như vậy!

Thật muốn!

Hạ Vô Tình nghẹn ngào thở dốc, ngực khẽ cọ lên bàn sách, ngón tay lặng lẽ luồn vào trong tà váy, nhấn vào một địa phương nào đó, đã thấy một mảng nước ướt trong.

Đây là xuân thủy từ nơi ấy tiết ra!

Nàng nhớ Cố Lưu Ly từng nói nó vừa ngọt vừa thơm, dù mỗi lần hắn tiến vào huyệt sau, khoái cảm nhận được là dục tử dục tiên, lại vẫn vì lưu luyến mùi vị kia mà không bỏ được tiểu huyệt phía trước!

Hắn sẽ dùng đầu lưỡi miêu tả hình dạng của nơi ấy, hết day lại liếm, hết hút lại đâm. Hoa thần sẽ bị hắn liếm đến đỏ bừng lên, rồi lại dùng răng nhỏ cắn cắn hạt châu, khiến cho nó sợ hãi phát run, khiến nước xuân càng phun ra ào ạt...

Nước kia sẽ bị hắn uống sạch, hoặc có thể để lại một chút ít, để có thể làm trơn làm ướt hậu huyệt dưới mông nàng! Sau đó.. hắn sẽ ăn nàng, tham lam tàn bạo mà ăn nàng, ăn đến xương cốt không còn, khiến lý trí nàng tan vỡ, thân thể nàng điên cuồng, cùng hắn cao trào, cùng hắn dâm loạn trầm mê...

Sau đó bọn họ sẽ cùng nhau...

"Hạ tiểu thư, ngươi tỉnh!"

Đầu bỗng bị người đập, Hạ Vô Tình mở bừng mắt, liền thấy một khuôn mặt nhăn nheo xấu xí phóng đại trước mắt mình. Bà giáo già đang đăm đăm nhìn nàng, khóe môi mím thành một đường, giọng điệu cứng ngắc chanh chua:

"Hạ tiểu thư, người mới làm gì đây? Sao tiểu thư có thể ngủ gục ngay dưới mắt ta, vào chính lúc này, ở nơi này? Tiểu thư có biết chỉ còn ba tháng nữa người làm lễ trưởng thành, có biết thư phòng là chốn thần thánh thiêng liêng đến mức nào, có biết tôn sư trọng đạo, lễ nghĩa giáo điều không?!"

Mặt Vô Tình khẽ đơ ra, bà giáo già càng được thể nói hăng hơn, xơi xơi mắng:

"Tiểu thư lại còn vừa rên rỉ, vừa chảy dãi ra nữa! Nhìn xem có con gái nhà ai lại ngủ như thế? Ý nhị đoan trang vứt đi đâu hết? Bao nhiêu "Nữ luật", "Nữ tắc".. ta nhọc công dạy dỗ, người vứt hết đi đâu?!"

"Haizz.. Bà nhỏ nhỏ tiếng thôi!"

Vô Tình vừa ngáp, vừa ngoáy ngoáy lỗ tai. Chẳng phải nàng không hiểu hết được lời của bà ta, chỉ là phu tử ngày trước đã dạy quá thành công, cho nên trong ấn tượng của nàng: thư phòng không hề sâm nghiêm thần thánh, mà là chỗ vừa lãng mạn vừa kín đáo, thích hợp nhất để ooxx xxoo!

Đồng thời "Nữ luật", "Nữ tắc", "Nữ quy", "Nữ giới"... toàn bộ đều là giấy rác, không đáng nửa xu!

Chỉ có Hạ Vô Tình là duy nhất, quý giá nhất thế gian!

Nàng không bắt buộc phải sống vì ai, nghe theo phụ thuộc ai! Chỉ cần là chính mình, tùy tâm sở dục, vui vẻ tự do... Trời sập Cố Lưu Ly sẽ chống cho, phân tranh danh lợi, bi thương đau đớn cũng luôn có Cố Lưu Ly ở bên bảo vệ, gồng gánh thay nàng!

Trong ngần ấy năm đi học, đó là điều đúng đắn nhất hắn dạy nàng!

Bởi vì hắn yêu nàng!

Cố Lưu Ly yêu nàng! Sự thật này nàng vẫn luôn coi thường, tận lúc này mới cảm thấy mình đã may mắn vô cùng, lòng cũng có chút vui vui.

Nàng nghĩ có lẽ mình nên gặp hắn ta!

Đến con chó mình nuôi, xa lâu còn nhớ, huống chi hắn là đồ chơi yêu thích nhất mấy năm nay, không chỉ có thể hạ hỏa tâm tình buồn bực chán ngán, còn giải tỏa được thân thể hứng khởi cơ khát, dục vọng ham muốn đang không ngừng gào thét trong người nàng!

Hạ Vô Tình vừa nghĩ liền làm, lập tức sai Tiểu Lục đưa thư tín đến khách phòng của Cố Lưu Ly.

Nàng ở đằng Tây, hắn ở đằng Đông, ngăn cách bọn họ là cả một Triệu phủ bát ngát bao la, lại thêm bà giáo già cùng mấy hầu cận của mẫu thân đến đặc biệt "trông nom", nên bình thường hai người không thể gặp. Cho nên phải đợi tới ngày hưu mộc, Triệu Vũ Hi không vào triều dâng sớ mà ở lì một chỗ với mẫu thân nàng.

Bấy giờ mùa xuân đã qua rồi, khí trời không còn lạnh lẽo mưa phùn, mà như được gội rửa bởi một tầng nắng trong lành, ấm áp dễ chịu. Sức khỏe của Hạ A Sửu theo đó cũng dần chuyển, sắc mặt hồng nhuận, còn có thể ra ngoài tắm nắng đi dạo, ngắm hoa thưởng nguyệt, nghe hát phẩm trà...

Triệu Vũ Hi vì thế vui vô cùng, ngoài mặt tuy không có biểu hiện gì, lại có thể qua ánh mắt lóng lánh nét cười, giọng nói thong thả hào phóng mà đoán biết hết ra. Hạ Vô Tình nhìn hắn giống hệt con chó nhỏ không ngừng nhảy nhót, quanh quẩn bám dính lấy mẫu thân, lông mày không khỏi nhăn tít cả lên, khẽ gằn giọng:

"Chỉ biết giở mấy trò tà đạo bàng môn khiến mẫu thân ta mê hoặc..."

"Tiểu thư, nếu lão gia tự tay xuống bếp nấu cho phu nhân tổ yến cũng là bàng môn tà đạo, thì phải làm sao mới chân tâm thực tình?!"

"Ngươi bớt bớt chen lời, cũng bớt cái thói ăn cây táo rào cây sung đi!"

Vô Tình lườm Tiểu Lục rõ lâu, khiến nàng ta lè lưỡi co vai, thức thời ngậm miệng. Bấy giờ Vô Tình mới vừa lòng tỏ vẻ "bộ mặt thật của Triệu Vũ Hi chỉ có ta nhìn được, ta sẽ cứu rỗi đám nhân loại ngu ngốc này"!

Nghĩ rồi cũng dượm bước tiến gần, đỡ lấy tay Hạ A Sửu, lại ngọt ngào nói:

"Mẫu thân, sao lại chạy ra gió? Hôm nay cảm thấy thế nào?!"

"Trời đẹp lòng vui!"

Hạ A Sửu mỉm cười loan loan, rồi kéo nàng ngồi xuống ghế dài, múc cho nàng một chén tổ yến nóng thơm, dịu dàng tiếp:

"Bữa này con có lộc ăn, cái này là nhất phẩm Thái sư đích thân vào bếp!"

"Hừ, vị chán chết!"

Vô Tình lẩm bẩm mắng, nhưng trước đôi mắt trông mong ao ước của mẫu thân và lão già nào đó, vẫn cắn răng đem canh uống sạch. Rồi nhìn thấy mẫu thân vì thế mà vui vẻ, nhìn Triệu Vũ Hi như con chó nhỏ vẫy đuôi liên tục, miệng cười ngoắc ngoắc mắt híp một đường... Hạ Vô Tình không tự chủ cũng bật cười, thầm nhủ: thật ngốc chết!

Cứ như thế, bọn họ cùng nhau tận hưởng buổi sáng mùa hè yên bình ấm áp, nghe tiếng chim reo ríu rít, ngửi mùi thơm của cỏ hoa nắng mới, hay bình phẩm điểm tâm trà nước do chính tay Thái sư đại nhân làm.

Cứ như thế, tâm tính như được trong gột rửa hoàn toàn, trong khoảnh khắc như quên hết ưu phiền, chỉ có trong trẻo đạm bình, an yên thanh thản...

Hạ Vô Tình gần như đã quên sạch mục đích mình đến thăm mẹ, cho đến khi Cố Lưu Ly xuất hiện, kính cẩn hành lễ trước ba người, nói:

"Quấy rầy nhã hứng của các vị đại nhân, thực có lỗi! Nhưng ở đây có văn kiện khẩn cần Thái sư phê duyệt..."

"Ngươi không thể đợi đến tối à?!"

Triệu Vũ Hi giọng điệu tà ác lạnh nhạt, khi quay sang Hạ A Sửu, mặt mũi lại lập tức lật 180 độ, nịnh nịnh nọt nọt nói:

"Sửu Nhi, ta sang bên kia xem công văn, chỉ một khắc.. không, nửa khắc thôi.. nhé?!"

"Đại nhân đi đi!"

"Ừm.. nàng nói chuyện với Tình Nhi đi nhé! Nếu trong người khó chịu nhớ gọi ta một tiếng! Trà nguội cũng gọi ta hâm nóng! Nếu điểm tâm hết cũng..."

"Được rồi, người đi mau đi!"

Hạ A Sửu thở dài xua đuổi Triệu Vũ Hi, đợi cho hắn đi xa, mới quay qua nhìn chăm chú tiểu nữ nhi, cười hỏi:

"Ta còn thắc mắc hôm nay sao Tình Nhi rảnh rỗi đến thăm ta lâu như vậy, hóa ra là..."

"Không phải mà~"

"Không phải cái gì?! Còn dám chối không phải vì Ly ca của con sao?!"

"Cũng.. cũng có một phần... Nhưng mà vì nhớ người nhiều hơn á~~"

Hạ Vô Tình vừa dựa vào lòng mẫu thân, vừa ngọt ngào nói:

"Sức khỏe của mẫu thân không tốt, Tình Nhi chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ở bên người, tấm lòng này người không hiểu? Không hiểu một chút nào sao?!"

"Rồi rồi, chỉ được cái miệng dẻo thôi! Đợi một lát bọn họ nói chuyện xong, con cũng theo Ly ca con gặp nhau một chút đi!"

"Mẹ à~~"

Hạ A Sửu bật cười, bóp nhẹ chóp mũi của nàng, lại nói:

"Ta thấy Ly ca của con thực tốt lắm! Phụ thân con từng điều tra hắn, thấy hắn bối cảnh giản đơn, tuy rằng có dã tâm nhưng tâm địa không xấu! Hắn lại có thể vì tiểu đệ mới quen mà bỏ dở công danh, một mình lặn lội hai năm tìm kiếm, còn thay con đỡ mũi dao đó, thấy rõ là nặng nghĩa nặng tình! Về sau dù có đoạn thời gian hắn u uất nặng nề, này cũng vì hắn phải trả giá quá lớn, con lại đối hắn vô tâm tệ bạc... May mà cuối cùng nghĩ thông được, nỗ lực theo phụ thân con gây dựng sự nghiệp, đối với con cũng không buông không bỏ, có thể thấy là người đáng để tin tưởng, phó thác cả đời!"

"Mẫu thân đang nói cái gì vậy?! Tình Nhi còn nhỏ mà~"

"Không nhỏ nữa rồi!"

Hạ A Sửu khẽ thở dài. Nàng ta biết với quyền uy nhà họ Triệu, nữ nhi của mình có thể tìm được bất kể đấng lang quân nào trong thiên hạ, đừng nói thư sinh áo vải như Cố Lưu Ly, đến quan lại quý tộc, quốc thích hoàng thân cũng cam tâm tình nguyện cưới về!

Nhưng dù cưới về, nhìn tính cách Hạ Vô Tình, có mấy người thực lòng với nàng đây?

Lại mấy người có thể mặc kệ gia tài bạc vạn, quyền khuynh triều dã của Triệu gia, chỉ thực tâm thực dạ chiều chuộng yêu thương, vì nàng mà vứt bỏ lợi danh, lại vì nàng mà lập nghiệp kiến công, chống cho nàng một khoảng trời rộng lớn như thanh niên này?!

Hạ A Sửu càng nghĩ càng hài lòng, cảm thấy nữ nhi mình nếu Cố Lưu Ly không lấy thì cũng chẳng ai thèm vào, bèn càng ca ngợi hắn hết lượt. Nào là Cố Lưu Ly ngoan ngoãn hiểu chuyện, theo hầu Triệu Thái sư thì chăm chỉ, đến thăm mình lại lễ phép! Nào là hắn mua cho nàng ta nhiều đồ ăn ngon, còn cả trầm hương từ tận Tây Vực tiến cống, khiến nàng ta dạo này ngủ thực sâu giấc, sức khỏe cũng tốt lên nhiều...

Nói suốt một hồi, thấy Vô Tình đã chán muốn chết mới khanh khách bật cười, tha nàng rời khỏi.

Hạ Vô Tình ra khỏi đào uyển, chờ chung quanh vắng lặng liền đẩy nhanh cước bộ, rẽ qua đường nhỏ, chạy núp dưới bụi cỏ lau.

Cỏ mọc đến ngang lưng, vừa dày vừa cao, lại có hòn non bộ phía trước che chắn, càng khuất tầm nhìn, người bên ngoài căn bản không thấy được!

Nàng lặng lẽ ngồi đợi, không qua bao lâu liền thấy một nam nhân mắt phượng mày kiếm, mặt tựa ngọc quan rón rén tiến lại. Ánh nắng vàng ươm rót xuống mình hắn từng giọt, khiến thần thái hắn càng rực rỡ sáng lạn, nơi khóe môi còn kéo nụ cười nhẹ, càng đẹp đẽ vô cùng.

Hạ Vô Tình nhìn đến nhập thần, nước bọt không khỏi tiết ra ừng ực, đợi khi hắn đến bên liền nhón chân ngẩng cổ, vội vàng dâng lên hắn một nụ hôn!

Kể từ mùa đông năm ngoái, có đến ba tháng bọn họ không gần gũi nhau. Lần này vừa hôn chính là lửa bốc củi khô, cuồng nhiệt đến phát điên, không sao kiềm chế được. Y phục cởi ra một kiện lại một kiện, chưa tới nửa khắc hai người đã trần như nhộng, ôm nhau lăn lộn, ngã xuống thảm cỏ mềm.

Cố Lưu Ly nằm đè lên mình nàng, đôi mắt thâm thúy ngắm nhìn nàng, ngón tay vừa xoa nắn hai khỏa ngực tròn, vừa nhẹ hỏi:

"Có nhớ ta không?!"

"Tiểu Lục đang đợi, tốc chiến tốc thắng đi!"

"Trời.. mới có mấy ngày không gặp, thân thể Tình Nhi không chỉ càng mẫn cảm dâm đãng.. đến cái miệng nhỏ cũng thành thật hơn rồi!"

Hắn bật cười, bàn tay sờ soạng hoa huyệt non nớt, quả nhiên thấy nơi đó đã chảy nước dầm dề, bèn vô cùng hài lòng bảo:

"Xem ra nàng rất nhớ ta!"

Dứt lời vội vã rướn hông, một bên kịch liệt hôn nàng, cùng nàng nước bọt giao triền, đầu lưỡi đảo quanh, một bên lại dùng ngón tay cùng cự vật thô to căng cứng đùa nghịch trái phải trước sau, khiến cho cả hoa huyệt và cúc huyệt đều đỏ bừng lên, không ngừng run rẩy. Xuân dịch nàng phun ra ào ạt, hắn bèn quẹt lấy một mảnh, chậm rãi đẩy vào cúc huyệt nàng.

Từ lần ở thư phòng tiểu cúc bị bạo hành, trải qua hắn tỷ mỷ dạy dỗ liên tục, đến bây giờ đã ngoan ngoãn vô cùng. Tuy vẫn khô khốc và khít chặt, lại không còn bài xích hắn như lúc đầu. Ngón tay hắn chỉ cần khai thác một hồi, cửa huyệt đã mềm nhũn, mị thịt cũng hồng hồng, hé mở liên hồi như cái miệng thèm ăn.

"Thật sinh động nha!"

Hắn thở hồng hộc, ánh mặc nhìn nơi đó càng nóng rực thêm, lại nói:

"Tình Nhi có nhớ không?! Hồi vài năm trước, nàng rất thích xem đam mỹ sắc.. còn buộc ta cùng xem! Ngày ấy nàng vẫn giả nam trang.. làm ta tưởng nàng đang câu dẫn ta.. dẫn ta vào con đường đoạn tụ kia.. dẫn ta muốn nàng..."

"Đừng.. đừng nói nữa mà!"

"Sao nào?! Không cho ta kể à?"

Hắn nhướn mày, vừa vuốt ve nàng, vừa nhẹ tiếp:

"Nàng có biết hồi đó ta khổ lắm.. rõ ràng là thẳng nam, lại cứ luôn nhớ nhung mông của nam nhân khác.. còn thường trộm nghĩ hậu huyệt của nàng có giống như trong sách.. vừa mềm vừa khít.. có phải cũng sẽ cắn chặt lấy cự vật của ta không?!"

"Aaa.. Đừng nói nữa.. Ly ca.. mau tiến vào.. tiến vào a~~"

Hắn cười cười, theo như lời nàng bôi đầy xuân thủy xuống hạ thân, rồi nhắm thẳng nơi non mịn kia, vội vã đâm mạnh.

"Haa~ chậm.. chậm thôi mà..."

Nàng rên nghèn nghẹn, chỉ đổi được hắn càng nhấn hông hung bạo, cự vật xỏ xuyên dồn dập, nghiền nát hậu huyệt nàng. Bàn tay đằng trước cũng tàn ác vô cùng, lúc thì bóp nhéo hoa thần, khi lại ép mạnh cánh hoa, rồi lại xông vào bên trong, cào loạn nhấn xoa, khiến tiểu huyệt cũng thích đến phát điên, phun đầy xuân thủy.

"Haa... aa.. Ly ca thật giỏi... đâm ta.. aa.. thật thích.. thích..."

"Ta cũng rất thích!"

Cố Lưu Ly khàn giọng nói, rồi nhấc chân nàng gác lên vai, để cử vật tiến vào sâu nữa, để cặp mông tròn nhấc khỏi mặt đất, theo mỗi nhịp thúc hông xông tới, càng va bôm bốp với hạ thân mình.

Tiếng da thịt bành bạch, hòa cùng tiếng nước kêu lép nhép hay tiếng nữ nhân rên rỉ khóc lóc, đều trở thành những giai điệu sinh động quyến rũ, càng dâm loạn phấn khích đến tận cùng...

Tiểu Lục đang đứng gác bên ngoài OTZ!!!

Rút kinh nghiệm ngày trước, lần này nàng ta đã biết dùng bông gòn nhét vào lỗ tai mình! Chỉ là vẫn chẳng ích lợi gì, khi những âm thanh kia điên loạn ma mĩ vẫn bủa vây đầu óc nàng, khiến cả người nàng ta cứng nhắc tê rần, cổ họng cũng ngứa ngáy khát khô!

Mồ hôi nóng chảy ròng ròng sống lưng, nàng ta lại chẳng dám lau đi, chỉ nghiêm nghiêm cẩn cẩn nhìn ngó xung quanh, đảm bảo không có bất cứ người nào bén mảng đến đây, phá hỏng "chuyện tốt" của tiểu thư nàng!

Săn sóc tận tâm đến mức này, Tiểu Lục nghĩ phải được tăng lương gấp ba lần, còn phải trao mình một cái bằng: "nha hoàn hoàn mỹ bậc nhất thiên hạ"!

Dù sao nàng ta mới mười sáu tuổi, đừng nói yêu đương, đến cái móng tay nam nhân còn chưa từng chạm, trái tim tinh khiết trong trẻo, lại vì tiểu thư mà tiết tháo vứt đi cả, thực đau lòng muốn chết mà ọ_ọ!

Cứ như thế, Tiểu Lục canh trừng... vẫn canh trừng OTZ!!!

Từ lúc giữa trưa đến khi trời chiều, âm thanh sau lưng mới thưa thớt dần, cũng nhỏ dần đi! Nàng ta thở phào một hơi, thầm nghĩ cuối cùng đã sắp xong, nhưng đúng vào lúc này, lại nghe tiếng gọi:

"Tiểu Lục! Tiểu Lục!"

"Hả @.@?"

"Tiểu thư đâu rồi?!"

Bà giáo già bỗng từ đâu hiện hồn, vừa nhíu mày vừa chanh chua hỏi:

"Nàng xin đi thăm phu nhân, ta cho nghỉ học buổi sáng, mà bây giờ đã gần chiều tối, nàng lại chạy đi đâu rồi?!"

"Cái.. cái này..."

Tiểu Lục tim đập thon thót, mồ hôi ròng ròng, vừa ấm úng cúi đầu, vừa trộm liếc ra sau bụi cỏ.

Bên trong bị cỏ... Vô Tình đang bị Cố Lưu Ly làm dồn dập, cự vật chen sâu vào hậu huyệt, ép cho vách tường sưng căng đỏ mọng, bao chặt nó không còn khe hở nào. Hoa huyệt phía trước cũng bị ngón tay dày xéo không lưu tình, thích đến tận cùng, chảy ồ ồ dịch xuân.

Lý trí nàng đã hoàn toàn vỡ tan, ngoài điên cuồng rên rỉ, mở rộng chân để hắn đâm mạnh hơn, đã không thể nghĩ ngợi gì nữa.

Cho đến khi hắn vừa khẽ hôn môi, vừa thì thầm nói:

"Tình Nhi, có người đến! Rên nhỏ chút.. rên nhỏ chút nào..."

"Ưmm... aa.. không muốn... đừng dừng lại mà..."

Nàng lắc lắc cái đầu, hậu huyệt co rút nhiệt tình, bao chặt cự vật bên trong. Lại bởi vì cự vật bỗng thả chậm tốc độ, vách thịt không còn được ma sát, điểm mẫn cảm sâu nhất cũng không có người âu yếm ghé thăm, liền khó chịu hẳn lên, vội giục dã:

"Ly ca đừng ngừng nữa.. tiến vào đâm ta.. mạnh nữa.. mạnh nữa lên..."

"Haa... Nàng... Khốn kiếp, là nàng nói đó nha!"

Cố Lưu Ly khẽ rít lên, một tay bỗng bịt miệng nàng, để nàng không thể hét to, một tay khác thì cào vào tiểu huyệt sâu hơn, cự vật cũng càng thô lớn trướng căng, ngoáy sâu trong hậu huyệt nàng.

Tất cả điểm mẫn cảm đều bị hắn phát hiện, khai thác đến tận cùng, biến đổi đủ góc độ đâm chọc nàng, làm cả hai huyệt đều co rút liên hồi, khoái cảm đến như thủy triều, khiến nàng chìm đắm đê mê.

Nước mắt sinh lý chảy ra, cùng nước bọt từ khóe miệng và xuân thủy từ dưới bắn lên, hòa thành một bãi lầy lội lung tung phủ khắp trên mặt nàng. Tiếng khóc nàng nức nở nghẹn ngào, như thống khổ vô cùng, lại như đỉnh cao tình dục:

"Ly ca.. thật mạnh.. đâm ta thật mạnh.. bay mất cả linh hồn..."

"Tình Nhi cũng đang cắn mút ta.. hút mất hồn ta rồi..."

Vô Tình gật đầu, càng co lại mông mình, mút thật chặt dương căn thô lớn của nam nhân. Tiếng da thịt va chạm vốn đã dần nhỏ dần thưa, giờ bỗng lại ngân vang, hữu lực cùng mạnh mẽ.

Tiểu Lục vừa nghe liền khóc không ra nước mắt, thầm nhủ: tiểu thư, nô tỳ cũng muốn bảo vệ người lắm, nhưng người như thế, bảo nô tỳ phải sống thế nào ọ_ọ?!

Tiểu Lục gục ngã rồi, lại vẫn phải hướng sang bà giáo già, khổ sở nói:

"Tiểu thư đã về viện rồi! Hôm nay thực mệt mỏi trong người, tối cũng không học..."

"Ta vừa từ viện của tiểu thư tiến lại, tiểu thư không ở, ngươi đừng lừa ta!"

Bà giáo già trợn trừng mắt lên, lạnh lùng tiếp:

"Ngươi với tiểu thư luôn như hình với bóng, giờ người không thấy, ngươi nói tiểu thư ở chỗ nào?!"

"Thì là.. người là..."

"Khoan đã, yên để ta nghe..."

Bà giáo già bỗng dựng thẳng tai lên, nghe một hồi, mày càng nhăn, chợt hỏi:

"Có tiếng gì vậy?! Như là tiếng nước chảy.. tiếng vỗ tay.. hay là tiếng người than khóc?!"

"Không hề có!"

Tiểu Lục vội hét lớn, rồi cũng chẳng đợi bà ta phản ứng đã chụp lấy cổ áo, kéo bà rời đi.

"Nhưng mà ta nghe..."

"Ngươi nghe nhầm rồi! Ở đấy chả có gì!"

"Nhưng mà..."

"Tiểu thư mất tích rồi! Ta và ngươi hợp sức, mau đi tìm người đi!"

Tiểu Lục cứ vậy mà kéo bà giáo già đi!

Người đã khuất xa, thanh âm rống hét của nàng ấy mới xuyên qua cành lá, xuyên qua mưa hôn dày đặc cùng khoái cảm cùng tận kia, vọt đến tai Hạ Vô Tình. Linh hồn vừa bay mất cũng chậm rãi tìm về, nàng mở đôi mắt ngập nước sau cao trào, ngước nhìn Cố Lưu Ly, khàn giọng hỏi:

"Vừa rồi.. hình như là..."

"Là bà giáo tìm nàng! May có Tiểu Lục kéo đi rồi, chứ để mụ nhìn thấy cảnh nàng..."

"Ta.. ta thế nào?!"

"Nàng thế nào?!"

Cố Lưu Ly khẽ nhướn mày, đỉnh đỉnh cự vật vừa mềm xuống vào tiểu huyệt ướt sũng của nàng, lại cười hỏi:

"Vừa rồi mụ ta đến gần, ta đã cố tình dừng lại! Vậy mà ai kia lại a a kêu loạn, kêu ta phải đâm thật nhanh thật mạnh, một chút cũng không được ngừng?! Ai khiến chúng ta suýt bị phát hiện rồi?! Nàng nói.. thế là thế nào đây?!"

"Không.. không phải! Là ngươi ép ta!"

Hạ Vô Tình trừng mắt phản bác Cố Lưu Ly, bất quá giọng nói nàng khản đặc mềm nhũn, đôi mắt lại sóng nước mênh mang, nhìn vào chỉ thấy câu nhân, không có chút lực uy hiếp nào.

Cố Lưu Ly thấy thế đành lắc đầu, ôm nàng vào lòng, vừa lấy ra khăn lụa cẩn thận chà lau thân thể nàng, vừa cười dung túng:

"Phải phải! Là ta không tốt, bắt nạt khi dễ Tình Nhi!"

"Hiểu là được rồi! Đại nhân đại lượng sẽ tha thứ cho ngươi!"

"Hì.. đại nhân, kì thực không tha thứ cũng được a! Chỉ cần có thể gặp người thôi, bị đánh bị mắng bị chém bị đâm, ta đều cam tâm tình nguyện..."

"Chứ không phải muốn cùng nhau lăn lộn?!"

Hạ Vô Tình hừ lạnh, nghĩ ngợi một chập liền nhẹ nói:

"Từ giờ đến cập kê.. còn ba tháng nữa!"

"Ừm.. ba tháng nữa nàng chính thức thành người lớn rồi!"

"Và có thể.. cũng sẽ rời xa ngươi!"

"Hả? Nàng nói gì cơ?!"

Cố Lưu Ly tròn mắt nhìn sang, liền thấy nàng cười thực thản nhiên, nhún vai đáp:

"Tuy tính tình ta tùy tâm sở dục, vô tư phóng đãng, lại hiểu rằng sẽ không phải cả đời như thế! Trước mười lăm tuổi, ta để mặc mình làm bậy quậy phá, nhưng về sau đó, ta cập kê, ta lớn, ta không chỉ sống cho ta nữa, mà phải nghĩ đến mẫu thân mình!"

"Tình Nhi, ý nàng là..."

"Ngươi là nam nhân ta thích nhất cho đến bây giờ! Nhưng nếu để phó thác cả đời, ta sẽ càng phải lựa chọn lại một lần nữa! Có thể là ngươi, là Mạc Kỳ hay một người nào đó... ta không thể nói trước, nên hi vọng ngươi chuẩn bị tâm lý, lúc ấy đỡ thương tâm..."

"Nàng.. nàng sẽ cưới người khác sao?!"

Cố Lưu Ly khổ sở hỏi ra, lại trầm mặc thật lâu, mới cười nhạt tiếp:

"Kì thực cũng không cần chuẩn bị, ta đã sớm nghĩ đến! Cho nên mới nỗ lực chiều nàng, cũng mới bước vào quan trường lần nữa, gắng gượng lập nghiệp kiến công..."

"Phải ha? Ngươi không thi cử mà xin cha ta chức quan cửu phẩm, ngày ngày ngược xuôi vồn vã, vậy cũng dám nói là vì ta..."

"Nàng thật ngốc!"

Cố Lưu Ly chợt hôn nàng cái chóc, rồi giúp nàng sửa sang tóc tai, mặc lại quần áo, xong xuôi hết mới dịu dàng bảo:

"Tham gia thi cử, dù đỗ Trạng nguyên, phong quan lục phẩm ngũ phẩm, bất quá ta cũng chỉ là cái cây trơ trọi, một mình một bước giữa quan trường! Mà cha nàng lại là ngọn núi lớn nhất ở nơi này! Ta dựa núi, khởi đầu nghe chừng nhỏ yếu, kì thực lại an toàn tuyệt đối, còn nắm được khoảng đất màu rộng lớn, về sau sẽ càng vươn lên mạnh mẽ, phát triển lâu dài! Thậm chí khi núi già, nếu ta có thể thay thế ngọn núi này... nàng nghĩ xem có phải rất tuyệt?!"

"Đúng là xảo quyệt! Chưa gì đã muốn đá bay lão họ Triệu.. lão ta mới không ngu như vậy! Không để ngươi lừa gạt đâu!"

"Ta có tài đức gì mà lừa nổi Thái sư! Đã qua lâu vậy người còn chưa hoàn toàn tín nhiệm ta.. ta còn phải nỗ lực nhiều lắm!"

Cố Lưu Ly thở dài buồn bã, vừa ôm vừa đỡ Hạ Vô Tình ra khỏi bụi cỏ lớn, trở về biệt viện của nàng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rì rầm, chỉ là nắng ngày nhẹ tắt, sắc trời cũng tăm tối dần, cho nên nàng chẳng hề thấy phía sau lưng mình, Cố Lưu Ly bỗng mỉm cười lạnh lùng, sâu nơi ánh mắt cũng giấu đi tia toan tính âm trầm, sát khí cùng âm hàn quyết tuyệt!

______________

Hai đứa kia không có tiết tháo, chỉ thấy tội Tiểu Lục vc! Tối ngày bị bắt nghe dân ca và nhạc cổ truyền(┬_┬)cầu A Phong  mau đến thương em~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top