Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

镜花水月

a/n

từ một draft đã ở trong kho của mình rấttttt lâu, và đây không phải bản gốc

chưa trải sự đời tỏ ra deep deep

dòng thời gian xen kẽ, có sự kiện không có thật

mình muốn viết slow burn lắm, nhưng mà viết rồi mới biết mình không có hợp kiểu này TvT dù rất nghiện, thế nên là mạch truyện rất nhanh, kiểu ngu ngu, cho dù nhiều chữ... mà mình cũng không hiểu mình rặn đâu ra 11k chữ để viết. thoi thì cũng là một cái cột mốc, trước đó mình cũng có 1 fic 30k chữ rùi quá tự hào lun nma ở shipdom (ngoài esports) khác cơ

nói ngắn gọn là đầu voi đuôi chuột ý =)))))

đhs viết đc quả fic lỏ vl nma dài nên cũng tiếc tiếc 😅

mng đọc zuiiiii

-

Hyukkyu ghét việc phải trưởng thành.

Đời người là một dòng chảy, không có luân hồi, không cách nào rút lại sợi dây thời gian đã trôi đi. Vì thế mà người ta hay nói hãy sống sao để mai này nhìn lại, bản thân không hối tiếc vì thời gian đã qua. Hyukkyu đã cố gắng hết sức để tạo thật nhiều kỷ niệm đẹp với dòng chảy thời gian ấy, dẫu sao, sau cùng thứ còn lại cũng chỉ là kỷ niệm, ngay cả 5 phút cuối cùng của đời người cũng dùng đã chiếu lại những phút giây hạnh phúc nhất đã qua của người ta. Và hình như Hyukkyu đã thành công trong việc gây dựng kỷ niệm, nên giờ lòng em có chút hối tiếc, lại cứ đau đáu về những gì đã qua.

Hyukkyu, với thân xác của một người đàn ông trưởng thành, đã 28 tuổi, có một sự nghiệp huy hoàng, có nhà, có xe, có sổ tiết kiệm nhưng không vợ, không con, hình như lại có tâm hồn của một thiếu niên tuổi 16. Em như ám ảnh với cái tuổi 16 xinh đẹp ấy, nó có gì đặc biệt đâu nhỉ? Chỉ là trường học, bằng lăng, phố xá đã quen thuộc, bài vở, nhà cửa, bạn bè, gia đình, và chỉ thế thôi. Nhưng hình như nó chất chứa một Hyukkyu vui tươi và thuần khiết, trong trẻo như thứ nắng sớm tắm mình trong sương, lóng la lóng lánh. Tuổi 16 của Hyukkyu nhìn qua chẳng có gì đặc biệt hết, nhưng nó lại là cái tuổi hạnh phúc nhất của cuộc đời em.

Người ta nói, người sống được trong hiện tại được là người hạnh phúc, nhưng Hyukkyu phải nhớ về quá khứ mới có thể đứng im mà hưởng thụ yên bình.

Có lẽ, em đã quên đi một thứ em coi là lẽ sống, là ánh dương quang vĩ đại của cuộc đời mình. Tuổi 16 của em hình như cũng có chất chứa thứ đó, nó màu hồng, mềm mại và xốp dẻo, y như một viên kẹo bông. Nó mang dáng vẻ của con người, một người đồng niên cao ráo, điển trai, học tập tốt lao động tốt, cái gì cũng tốt. Hình như, đó là người mà tới giờ Hyukkyu vẫn thương.

Không ai lại đi yêu người cũ của mình lâu thế cả. Nhưng mà có Hyukkyu đây, em sinh ra để phá bỏ mọi luật lệ mà.

Những năm tháng tuổi trẻ, không có gì trong tay, chỉ có những hoài bão, những khát vọng xa vời mong mỏi chạm tới. Hai người có nhau. Hồi đó, Hyukkyu cứ tưởng nắm được tay anh ấy là đã có cho mình cả thế giới, lớn lên chút rồi mới biết, người ta không thể nắm tay người mình thích mà sống qua ngày được. Hyukkyu cũng hiểu ra rằng, nếu yêu nhau nhưng không chịu vì nhau cố gắng, thì yêu cách mấy cũng sẽ sớm rời đi thôi.

Nhưng mà, hãy cứ sống cho hiện tại đã. Tuổi 16 vẫn còn đang thảnh thơi, Hyukkyu muốn nắm tay anh ấy đi hết tuổi 18; sau đó tuổi 19, 20 cùng anh ấy cố gắng, cũng là nắm tay, nhưng là nắm tay nhau vượt qua dông bão. Hyukkyu thực sự rất thích anh ấy. Và rồi những độ tuổi sau nữa, hai người sẽ an nhàn hơn, hạnh phúc hơn. Hyukkyu muốn trải qua tất cả khoảnh khắc vui buồn cùng anh, nhưng bất quá, cả hai lại phải buông tay.

Hyukkyu hiểu, trên đời chuyện phân ly là không thể lường trước. Nhưng Hyukkyu thích anh ấy như vậy, lại chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ không còn được anh ấy bước chung một con đường, mà chuyện xảy ra đột ngột như thế, Hyukkyu có chút hoảng hốt. Ngày đó đã rất lo sợ, cứ thế khóc lóc âm thầm cả một đêm, trong lòng cứ mong mỏi anh ấy sẽ đến lau nước mắt cho mình, cuối cùng vì mệt mỏi mà thiếp đi. Sáng hôm sau, nước mắt khô lại trên má, Hyukkyu mới đành ngậm ngùi chấp nhận, đêm hôm qua anh ấy không còn đến lau nước mắt cho mình nữa rồi.

Hyukkyu dùng bài vở để quên đi người ấy, dù biết học cùng một trường, cùng một khối, chắc chắn sẽ có lúc vô tình đụng mặt nhau. Nhưng Hyukkyu cứ lầm lầm lì lì trong lớp giải bài tập, giảm khả năng gặp anh ấy xuống mức thấp nhất có thể. Cuối cùng, kết quả học tập có khá lên, nhưng thần sắc và sức khoẻ cũng chẳng còn tốt như trước. Ấy thế mà, Hyukkyu vẫn diễn ra cái vẻ như mình vẫn đang ổn lắm, vì nếu để người khác biết em đang quỵ lụy thì thật là mất mặt, thật là xấu hổ, Hyukkyu không dám nhìn ai nữa, đặc biệt là anh ấy.

Ngày đó, anh ấy đã từng thổ lộ với Hyukkyu, sẽ thật chăm chỉ để có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, dù trước đó anh nói rằng anh sẽ không thi đấu chuyên nghiệp đâu, chơi game cho vui thế thôi. Nhưng cuối cùng Hyukkyu vẫn ủng hộ anh, lại còn mong muốn được cùng anh thi đấu, em khẽ nói: "Ồ, nguyện vọng của hai chúng mình giống nhau này, tuyệt thật". Anh ấy liền cười khì, nói tốt quá rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng. Ngẫm lại mới thấy, giống nguyện vọng của nhau không tốt lắm, vừa phải gặp mặt anh ấy thường xuyên, lại còn phải cạnh tranh với anh ấy. Nhìn qua thì giống đường ai nấy đi, nhưng là đi song song, chỉ cần ngó sang là biết người kia đi trên con đường của mình có thuận lợi hay không, và Hyukkyu thì hay nhìn về phía anh ấy lắm, giống như một bông hướng dương nhỏ luôn hướng về phía mặt trời.

Hyukkyu cứ như thế âm thầm trưởng thành. Mảnh tình năm ấy cùng những đoá bằng lăng cứ thể bị chôn vùi dưới đáy trái tim, không có ý định muốn trồi lên làm Hyukkyu đau khổ. Hyukkyu còn cứ tưởng mình đã quên được người ta rồi chứ. Mọi người bảo là, sau khi chia tay, 6 tháng tiếp theo mà không yêu ai thì sẽ tiếp tục ế thêm 2 năm nữa. Hyukkyu thấy đúng thật, mà lời nguyền này còn ám em mạnh đến mức, từ năm 18 tuổi chia tay anh ấy, đến năm 28 tuổi, Hyukkyu vẫn không thể thích một ai.

Hyukkyu không còn lưu luyến quá khứ nữa, chỉ đơn giản là em không còn cách nào khiến trái tim mình động đậy. Nó cứ đứng im như tượng trước những lời tán tỉnh mà người ta cho là ngọt ngào, còn trái tim Hyukkyu thì chỉ thấy nó thật là sáo rỗng và mất thời gian. Hyukkyu dù cho có nhìn thấy trong mắt người kia có bao nhiêu là chân thành thì em vẫn không chịu mủi lòng mà tiến đến. Hyukkyu mệt rồi, Hyukkyu không muốn phải day dứt vì tình yêu nữa.

Gia đình của Hyukkyu thấy em cứ thế này cũng không ổn, họ liên tục tìm các mối cho em, đến khi nhận ra em không hề có hứng thú thì cũng đành thôi, thở dài bảo em muốn làm gì thì làm. Bạn bè cũng giục Hyukkyu mau mau kiếm người yêu đi, đã lớn đến chừng này rồi mà.

Hyukkyu chỉ cười trừ, rồi nói qua loa là còn trẻ, không phải vội, đến 30 tuổi rồi bắt đầu hẹn hò cũng chẳng sao. Hết cứu.

Hyukkyu cảm thấy cứ thế này là ổn rồi, ngày ngày cố gắng tiến lên, Hyukkyu có thể không phải là đứa trẻ xuất sắc nhất, nhưng em sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu hổ thẹn. Em vốn thích sự ổn định, em không ưa thay đổi đột ngột, mọi chuyện hãy cứ từ từ đi theo nhịp điệu của nó thôi. Hyukkyu không hề chậm chạp nhé, chỉ là thế giới quá nhanh, và Hyukkyu thì không muốn trôi theo dòng chảy của cái cuộc sống xô bồ này.

Hôm nay vẫn là một ngày chậm rãi như thế. Hyukkyu tâm hồn 16 trong thân xác 28 vẫn chăm chỉ cày cuốc, thi thoảng lại mơ màng nghĩ về cái gì đó rất xa, đến mức thi thoảng tung chiêu hụt. Hyukkyu lại nhìn vào máy tính, một bản cập nhật đầy chữ là chữ. Sắp đến mùa giải mới, Hyukkyu và các tuyển thủ khác lại lao đao thế này đây. Hyukkyu đọc hết bản cập nhật, ghi chú lại một vài điểm quan trọng rồi thảo luận cùng với ban huấn luyện và các thành viên khác, đấu tập lại một lần, và được thả về lúc 4 giờ sáng. Hyukkyu ngáp một cái rõ to, đương định về ký túc xá thì gặp một người rất quen mắt.

Tại sao người ấy lại ở đây nhỉ?

Những quá khứ đã được cất giấu kĩ trong lòng, giờ lại được đào bới lên. Cứ thế nhắc nhớ anh về một thời thanh xuân tươi đẹp. Nhìn mặt anh ấy, Hyukkyu thấy tuổi 16 của mình như đang sống lại, thật đẹp đẽ. Nhưng Hyukkyu không muốn thời gian trôi ngược lại nữa, nó làm em thấy bí bách lắm. Em thà nhớ về tuổi 16 như một cành bằng lăng từng tươi xanh giờ đã héo úa, còn hơn là để nó cứ sống động và mơn mởn thế này.

Chắc là buổi đêm nên tâm trạng của em mới dễ xao động thế. Nhưng nhìn thấy anh ấy dưới dạng "tên thật" chứ không phải "tên thi đấu" khiến em cứ buồn bực trong lòng thế nào. Cứ như thể, đây là lần đầu tiên em gặp anh ấy sau 10 năm xa cách.

Dù sao thì, ngày đó em yêu Lee Sanghyeok, chứ không phải tuyển thủ Faker.

"Chào, Hyukkyu. Lâu rồi không gặp."

Câu nói đau lòng nhất mà hai người từng yêu dành cho nhau có thể nói với nhau khi gặp lại là: "Lâu rồi không gặp nhỉ?"

Hyukkyu siết chặt nắm đấm tay.

Không, không hề lâu. Chúng ta vừa gặp nhau vào sự kiện tuần trước, và từ trước đó, và cả mai này, chúng ta vẫn sẽ luôn chạm mặt nhau.

Ừ, cũng đã 10 năm rồi đó chứ, đã 10 năm kể từ khi Hyukkyu gặp lại anh ấy, với trái tim vẫn còn hướng đến anh, không phải với tư cách đối thủ hay "những người cùng thuyền." Từ những ngày còn non nớt, cho đến khi đã vững chắc như một cây thông trưởng thành, tán lá phủ mát một vùng. Đã lâu lắm rồi, Hyukkyu tưởng mình đã quên được anh ấy rồi chứ, hoá ra là bấy nhiêu năm ấy là nhờ Hyukkyu thôi miên chính mình, nên anh ấy mới có thể nằm ngủ ngoan trong tiềm thức của Hyukkyu. Hyukkyu rất giận bản thân vì sao đến bây giờ vẫn còn yêu anh ấy, và vì sao đến bây giờ mới nhận ra bản thân vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều.

"Chào, tuyển thủ Faker."

Sanghyeok nhíu mày trước cái tên gọi lạ lẫm từ môi Hyukkyu. Thực ra không có gì là lạ lẫm hết. Anh đã nghe Hyukkyu gọi mình cái tên này trong vòng 10 năm rồi. Nhưng khi hai người trút bỏ đi chiếc áo đấu in đậm tên của hai người, cũng như trút bỏ đi gánh nặng chiến thắng, chẳng phải Hyukkyu nên gọi anh bằng cái tên "Sanghyeok" hay sao?

"Cậu luyện tập muộn vậy sao?"

Vẫn là anh ấy mở lời trước. Trước đây Sanghyeok cũng thế, cũng là người ngỏ lời yêu trước, là anh ấy hứa hẹn trước, sau đó, là anh ấy nói chia tay trước. Hyukkyu tự cười trong lòng, hình như luôn là Sanghyeok dẫn trước em trong mọi việc, và cho em có cố đuổi theo anh, em cũng không thể theo kịp bước chân Sanghyeok. Giống như việc, em tìm mãi cũng không biết lý do thật sự của năm ấy là gì.

Hyukkyu lúc này chợt nhận ra, có khi, em không phải lưu luyến Sanghyeok, em đang lưu luyến một lý do mãi chưa được hé lộ.

"Không phải tuyển thủ Faker cũng vừa luyện tập về sao?"

Hyukkyu hỏi vặn lại, và em thấy Sanghyeok nặn ra một gương mặt hơi méo mó.

"À..." Sanghyeok chỉ tay về phía cửa hàng tiện lợi. "Tụi nhỏ đòi quẹt thẻ của mình."

Đúng lúc này, đàn báo con của chủ tịch F từ bên trong cửa hàng tiện lợi ào ra, trông đứa nào cũng hớn hở, phân chia xem cái nào của tao, cái nào của mày, cái nào đem về ăn chung. Hyukkyu thầm mắng tụi nhỏ là ngốc, anh ấy giàu như vậy, quẹt ở đâu không quẹt lại quẹt ở cửa hàng tiện lợi!

"A! Anh Hyukkyu kìa!"

Minseok là người đầu tiên nhận ra Hyukkyu giữa đám nhóc đó. Đột nhiên em cũng cảm thấy ấm lòng, nuôi nó cũng không uổng công lắm. Hyukkyu lại tròn mắt nhìn một đám đã lớn tồng ngồng mà cư xử như trẻ lên ba ào đến chỗ mình, Wooje dúi cho anh một thanh kẹo vị bạc hà, nói "Anh ăn thử đi, ngon lắm ạ!"

Đột nhiên, Sanghyeok chộp lấy thanh kẹo nằm ngoan ngoãn trong tay Hyukkyu, đổi lại thành một túi kẹo vị chanh muối, đủng đỉnh buông một câu nghe như chuyện thường tình ai cũng biết:

"Anh Hyukkyu không có thích bạc hà."

Mọi người, kể cả Hyukkyu, kể cả Sanghyeok, tròn mắt nhìn anh.

Không khó để Sanghyeok tẩy não mọi người, anh nhanh chóng biện minh là vô tình nghe thấy rồi để trong lòng thôi. Điều này dấy lên một mối nghi ngờ giữa 4 đứa trẻ, dự là đêm nay nhóm chat không có "ông zà" sẽ nhộn nhịp lắm. Hyukkyu chỉ biết thở dài, lúc nào cũng là cái mồm hại cái thân.

Nhưng mà mấy nhóc nhà Tê dễ thương thật, kể cả nhóc Minhyeong. Nói thật là em hơi rén nhóc này, tại trông nó máu chiến quá, đã thế lại còn hay gằm ghè em. Mà hôm bữa dự sự kiện Kick-off chung với nhau, em thấy thằng nhóc này dễ thương ác, đã thế còn đáng tin(?) lắm. Thế nên mối quan hệ cũng tốt hơn một xíu. Còn lại thì cũng quen sơ sơ rồi, thế nên nói chuyện cũng gọi là đỡ ngượng. Được một hồi thì kết giao anh em luôn, Minseok có vẻ khoái vì sắp có thêm một người đi ăn Haidilao cùng mình.

Hyukkyu nói chuyện với mấy nhóc này hợp kinh, Sanghyeok thầm nghĩ. Lâu rồi anh mới nhìn thấy dáng vẻ đặc biệt này của Hyukkyu, thoải mái không chút ưu phiền. Gương mặt toát lên vẻ thích thú sảng khoái hiếm có. Sanghyeok lại nhớ đến biểu cảm của Hyukkyu khi ở cạnh mình, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, dường như chỉ chú tâm đến việc thi đấu nên chẳng mấy khi cười, Sanghyeok quăng miếng cũng không thèm bắt. Anh tủi thân nghĩ, có khi nào Hyukkyu thực sự đã chối bỏ anh rồi không?

Ngày ấy Hyukkyu nói gặp được nhau là duyên số, Hyukkyu rất vui vì đã gặp được Sanghyeok. Nhưng nếu lỡ mai này có rời xa thì Hyukkyu sẽ cắt đứt mọi thứ, đóng lại mọi cánh cửa, hai người một chút liên quan cũng không có. Lúc đó chỉ có thể quay lại làm người dưng thôi.

Sanghyeok trước đây ngạo mạn nghĩ không có chuyện Hyukkyu như vậy đâu, ai ngờ đâu, Hyukkyu thật sự lại tuyệt tình đến thế.

Sau khi quyết định rời khỏi trường học để theo đuổi ước mơ, Sanghyeok lật cả trời lên cũng không thể tìm thấy Hyukkyu, cho dù biết cả hai cùng ở trong một thành phố, nơi em đầu quân có khi Sanghyeok còn đến cả tận nơi tìm nhưng vẫn không hề thấy mặt. Sanghyeok cứ tưởng rằng em có thuật ẩn thân luôn cơ đấy, vì thế giới này bé như vậy, cớ sao Hyukkyu ở trước mắt mà lại như xa cả chân trời?

Sanghyeok không biết từ khi nào mà mình bắt đầu ân hận khi đã ngỏ lời chia tay với Hyukkyu. Hồi đó không có quá nhiều thứ để mất, không có gì đảm bảo được mối quan hệ sẽ lâu dài, chỉ có thể dựa vào sự chân thành của cả hai. Nhưng hình như chính Sanghyeok đã tự tay đập nát đi mảnh tình xinh đẹp ngày ấy, chỉ với một câu "không hợp". Hyukkyu rất ngoan, rất hiểu chuyện, nhanh chóng nói đồng ý rồi bỏ lại Sanghyeok phía sau. Lúc đó Sanghyeok cảm thấy mình như bị mất đi thứ gì đó, là do Hyukkyu giật lấy, nhưng anh không đòi lại mà cứ để em cầm đi, coi như một món quà kỉ niệm. Ai có ngờ đâu, thứ Hyukkyu đem đi chính là khả năng rung động, thế nên Sanghyeok đã mất hoàn toàn khả năng rung động trước người khác, trái tim chỉ động đậy khi người trước mặt là Hyukkyu. Nói nghe thật sến súa, nhưng Sanghyeok đến lúc này phải thừa nhận là mình vẫn còn yêu Hyukkyu đi thôi.

Vì thế nên Sanghyeok rất buồn khi nghĩ rằng em đã hoàn toàn bỏ mặc anh lại với vườn hoa ngày xưa hai người cùng vun vén. Dù cho là Sanghyeok bỏ đi trước, nhưng anh vẫn buồn, lại vừa có chút gì đó gọi là ăn năn. Sanghyeok muốn cua lại Hyukkyu nhưng không biết bắt đầu từ đâu hết. Lợi thế duy nhất của Sanghyeok là hiểu được nhiều điều của Hyukkyu, ngày xưa... Còn bây giờ thì chưa chắc, vì có thể Hyukkyu đã thay đổi rồi. Và rào cản lớn nhất của Sanghyeok là chính Hyukkyu, khi em đã mang tư tưởng không muốn dính dáng gì đến người yêu cũ. Sanghyeok nén lại một hơi thở dài, không chừng... Đến lúc cả hai giải nghệ anh cũng không có cơ hội tán tỉnh người thương.

Sanghyeok lại nén lại một hơi thở dài nữa. Đã gần 30 tuổi mà vẫn mải mê chạy theo tình cũ, chắc con cháu tương lai của anh thất vọng lắm. Ông đây cũng không muốn đâu mấy đứa à, chỉ là ông nhỏ của mấy đứa không dễ dụ như thế, nếu không là chúng mình gặp nhau từ tám hoánh rồi. Thôi ráng đi, phải có ông nhỏ thì ông của tụi bây mới sống được.

Nói chứ, ngày xưa rời bỏ em, anh cũng đã vùi mình vào bài vở để quên đi cái dáng vóc cao gầy thanh mảnh của người tình. Và hình như nó hiệu quả thật, tuy rằng thi thoảng Sanghyeok vẫn nhớ đến em rồi ngồi buồn một mình, nhưng nó cũng không còn đau đớn như ngày trước nữa. Rồi khi anh có tất cả, tiền tài, danh vọng,... Quay đi quay lại thì chỉ thấy thiếu mỗi tình yêu, vậy nên giờ anh mới ráo riết đi tìm chàng thơ của mình.

Và chàng thơ của anh thì chỉ có Hyukkyu thôi.

Từ khi nào, Hyukkyu đã là một điều gì đó mà Sanghyeok cho là không thể xoá bỏ, nó in hằn trong tiềm thức, bốc cháy, rực rỡ mà dịu dàng. Sanghyeok chỉ chấp nhận em, một mình em. Còn nếu em không chấp nhận anh, anh đành thôi chứ biết sao giờ. Tình cảm vốn là thứ không thề cưỡng cầu mà.

Nhưng Sanghyeok vẫn muốn có chút hy vọng gì đó, nhỏ thôi cũng được, anh sẽ tự tay nuôi lớn nó.

-

Sanghyeok vô tình gặp Hyukkyu trong rank.

Thật đấy, không phải anh cố tình xem stream của em rồi bấm nút tìm trận cùng lúc với em đâu, mà kể ra xác suất cũng chẳng cao lắm, tại vì cùng lúc ấy có bao nhiêu người ở máy chủ Hàn Quốc bấm tìm trận chứ? Thế mà trộm vía, anh và Hyukkyu lại được ghép chung một tổ đội.

Sanghyeok trộm nhìn vào màn hình đang hiện stream của em, thấy em vẫn ung dung như thế. Sanghyeok tự nhiên thấy buồn hẳn. Chẳng nhẽ là hết tình cảm với anh thật rồi sao?

Ngẫm lại, em cũng có nhiều mối quan hệ ngoài sáng trong tối với những người đồng đội khác, kể cả Sanghyeok cũng thế, trái tim bị lung lay cũng là chuyện dễ hiểu. Vì có thể, họ dịu dàng với em hơn Sanghyeok, yêu chiều em hơn Sanghyeok, và không vô lý như Sanghyeok. Nhưng mà, đến cuối cùng Sanghyeok lại vẫn mong mỏi em hơn bất cứ thứ gì, như thể muốn vươn tay vốc lấy ánh trăng dìu dịu lững lờ trên mặt nước, nhưng chạm vào rồi, ánh trăng ấy liền vỡ toang ra.

m thanh vào trận kéo Sanghyeok lại, anh nghĩ chắc mọi người vẫn sẽ tưởng anh giở trò bắt nạt Hyukkyu trong rank, bây giờ. Nhưng mà giờ Sanghyeok muốn chiều AD của anh. Hyukkyu ăn mềm không ăn cứng. Sanghyeok bắt nạt bạn nhỏ nhiều như vậy, đơn thuần nghĩ làm vậy sẽ khiến em tức giận rồi chất vấn anh, làm loạn một trận, lúc đó Sanghyeok sẽ dỗ dành bạn, nói: "Mình sai rồi, mình lúc nào cũng sai, là mình xấu xa. Tha lỗi cho mình nhé."

Nhưng mà phản tác dụng mạnh quá!

Hyukkyu cứ mỗi lần bị Sanghyeok bắt nạt trong rank, hôm sau gặp nhau ở LoL Park sẽ không thèm chào hỏi, đấu xong một trận cũng chỉ giả vờ cụng tay thôi chứ chẳng chạm vào Sanghyeok nữa, đôi mắt xinh xinh ấy cũng không muốn nhìn thấy Sanghyeok nữa rồi.

Sanghyeok bây giờ mới hối hoảng nhận ra: Mình thật ấu trĩ mà!

Thế là, Sanghyeok chơi một trận vô cùng nghiêm túc với châm ngôn "nhất xạ tứ nô". Sơ hở là anh thắp sáng TP của mình, đáp xuống đường dưới mớm mạng cho xạ thủ đội nhà. Điều này làm các fan ở stream của Deft mắt to mắt nhỏ, đến cả tuyển thủ Deft cũng không tin được, tuyển thủ Faker đã không cướp tài nguyên của mình thì chớ, lại còn nuôi đường dưới xanh cơ đấy?

"Gì đây... Acc fake à..."

Hyukkyu lẩm bẩm, em nói bé xíu nhưng cũng đủ để mic thu giọng của em vào. Sanghyeok nghe em nói thế thì bật cười, hình như là em đang vui hay sao ấy, thấy mắt em cứ sáng lấp lánh, làm anh nhớ về quãng thời gian mình được chìm sâu vào thứ mật ngọt chảy tràn trong đôi mắt em.

Sanghyeok tự nhủ, ai đó vui là được rồi.

Kết thúc trận đấu với việc xạ thủ Deft gây được sát thương nhiều nhất, đồng thời cũng là đội thắng trận, em không khỏi vui vẻ, vươn vai một cái, nhếch khoé môi trộm cười. Em biết người chơi "Hide on bush" đó không phải là giả danh, đó là Núp Bụi hàng real, là tuyển thủ Lee Faker Sanghyeok mà em đã nhẵn mặt. Chỉ là, tự nhiên được người ấy bế, em cũng thấy rạo rực trong lòng.

Sanghyeok nãy giờ vẫn đang xem stream của em, thấy em thích thú như mèo được gãi đầu thì đánh bạo gửi tin nhắn trên client.

Hyukkyu không khỏi sốc, em tắt màn hình đi, để các fan chết trong sự tò mò cùng với chiếc màn hình đen kịt. Cũng may là tuyển thủ Deft không tắt cam, thế nên người ta vẫn nhìn thấy một nụ cười xinh xắn từ từ thoát ra ở khuôn miệng của bạn Lạc Đà nọ.

Sanghyeok thoả mãn, thôi không trêu bạn nữa. Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, vì ít ra, Hyukkyu không bài xích với anh quá, và dù hình như chuyện này bị đẩy đi có hơi nhanh, nhưng dù sao nó cũng đem lại kết quả tốt.

Ngày mai sẽ tốt hơn thôi. Sanghyeok thầm nghĩ.

-

Chà, cũng không tốt như Sanghyeok nghĩ.

Sanghyeok cứ tưởng là, sau trận rank mà anh đã bế ADC đội mình như bế em bé, thì Hyukkyu sẽ có thể cười với anh khi hai người gặp mặt, thế nhưng không khí ở LoL Park vẫn tụt xuống âm độ khi Mặt Trời và Mặt Trăng của LCK gặp nhau, ở đâu đó.

Nhưng không khí xung quanh Hyukkyu vẫn rất tốt, Sanghyeok thầm nhận xét trong đầu. Xung quanh mình cũng thế, Sanghyeok đánh giá lần hai.

Nhưng mà anh vẫn thấy khó chịu.

Hôm nay, lại là một trận đại chiến viễn thông kinh điển, mà nghe chừng còn căng hơn nữa, khi xạ thủ Deft đã trở về ngôi nhà cũ, từ đại chiến trở thành siêu đại chiến.

Đấy là Sanghyeok nghĩ thế. Sau khi kết thúc ván 1 với lợi thế nghiêng về phía kt, Sanghyeok vẫn chưa căng thẳng, nhìn nụ cười của em càng làm anh thoải mái, thế nên bước vào ván đấu thứ 2, T1 mới như một con trâu điên, húc đổ từng cái trụ của kt, cuối cùng kết thúc ván đấu một cách ngoạn mục.

Hyukkyu sau đó sẽ hút thuốc, Sanghyeok chắc chắn một điều như vậy.

Mà Sanghyeok không thích nhất là khi em hút thuốc.

Hyukkyu đã có một hành trình vừa dài vừa gian khổ, có thể nói là gắng gượng từng bước để tiến đến đỉnh vinh quang. Trong quãng thời gian đó, lời khen ngợi cho em có, mà lời chê bai cũng chẳng ít. Ông trời lại bất công, luôn để em đọc được những lời nhận xét ác ý, để rồi em suy nghĩ nhiều, áp lực căng lên như quả bóng, cuối cùng chỉ nhờ vào những điếu thuốc mà xẹp đi. Lúc đó Sanghyeok và em đã chẳng liên quan gì đến nhau nữa rồi, thế nhưng, anh vẫn ghét điên lên mỗi lần thấy môi em phả ra một làn khói mỏng, như thơ như mộng, như khoét vào tim anh một lỗ sâu hoắm.

Sanghyeok rất muốn vứt đống thuốc của em đi, thay bằng một túi kẹo chanh muối mà em thích. Nhưng mà bây giờ ra tay, Hyukkyu có thể sẽ ghét anh thêm nữa, thế nên là đành nhờ người làm hộ thôi.

"Minseok ơi."

Sanghyeok gọi, và em nhỏ nghe lời te te chạy đến.

"Dạ. Anh gọi em."

"Ừa, em đem cái này cho tuyển thủ Beryl," Sanghyeok đưa túi kẹo chanh muối cho Minseok, "bảo cậu ấy đổi thuốc của Hyukkyu thành cái này được không?"

Minseok mở to mắt bất ngờ, một phần vì không nghĩ Sanghyeok sẽ biết chuyện anh Hyukkyu nhà nó hút thuốc, một phần vì Sanghyeok lại quan tâm chuyện anh nhà nó.

Sanghyeok biết Minseok rất tò mò, cũng nghĩ chuyện giữa hai người giấu mãi sao được, nhưng anh cũng đang đợi lúc thích hợp rồi mới kể cho mấy nhóc trong nhà. Suy cho cùng, chuyện của anh và Hyukkyu chỉ có vài người biết thôi, đơn cử như Junsik chẳng hạn.

"Giữ bí mật nhé, đến lúc thích hợp sẽ kể cho mấy đứa."

Minseok là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện, thế nên nó rất ngoan ngoãn mà làm theo lời anh lớn. Nó len lén đưa kẹo cho Geonhee, rồi Geonhee lại len lén đổi thuốc lá của Hyukkyu thành kẹo.

Hyukkyu nhìn túi kẹo chanh muối trong tủ đồ, mím môi, sau lại thả ra một tiếng thở dài.

Sanghyeok, túi kẹo chanh muối này là của anh đúng không?

Hyukkyu chỉ dám tự hỏi như vậy, cũng không mong tâm tình của mình bị ai đó nhìn thấu. Kẹo chanh muối là một thứ gì đó rất đặc trưng cho mối quan hệ của hai người, ngày xưa, mỗi lần Hyukkyu gà gật trong giờ học, bị Sanghyeok đi qua nhìn thấy, lúc ra chơi anh sẽ ghé qua lớp của Hyukkyu đưa cho em một vài viên kẹo chanh muối, và đối với Hyukkyu, nó hiệu quả hơn kẹo bạc hà vừa đắng vừa hăng nhiều.

Và đúng là sau đó, chanh muối trở thành vị kẹo yêu thích của Hyukkyu, đến giờ vẫn không đổi.

Nhìn túi kẹo nằm ngoan trong tủ, Hyukkyu cũng không thèm hút thuốc nữa, cũng chẳng có mấy tâm trạng mà ngậm kẹo.

Em đành xách balo lên, nhét túi kẹo vào đó, khoác lên vai đi về nhà.

-

Hyukkyu bỗng nhớ lại quãng thời gian mình vừa ngậm kẹo chanh muối vừa khóc, nước mắt rơi lã chã khắp mặt, tay nhỏ lau không kịp, đành để nó tuôn mãi tuôn mãi.

Là vì hôm đó, trong phòng chờ ồn ào đông đúc, Sanghyeok không ngần ngại đưa cho em một viên kẹo chanh muối quen thuộc, Hyukkyu cũng trong vô thức đưa ngay vào miệng, thấy khoé miệng của ai đó khẽ cười.

Lúc đó, Hyukkyu biết, một là em sẽ phải từ bỏ vị kẹo ấy, hai là em phải gắn với nó suốt đời.

Bẵng đi một thời gian, em cứ tưởng là em đã từ bỏ được vị kẹo ấy rồi chứ, ai ngờ là vẫn thích lắm, thích rất nhiều. Đến nỗi cứ cho vào trong miệng là bật khóc.

Cõi đời người đến người đi, Hyukkyu luôn tự nhủ ấy là cái duyên của mình, vì thế nên em luôn đón nhận mọi thứ đến với em, kể cả là ngẫu nhiên, và trân quý nó như một phần vô cùng đáng giá của mình.

Cho đến khi gặp Sanghyeok và những viên kẹo chanh muối của anh, em đã từng mơ mộng nghĩ. Anh không chỉ đơn giản là một mối lương duyên lướt qua, mà anh là một định mệnh, là một người em không thể trốn tránh. Và nó thực sự là như vậy, chỉ là, nó không ngọt ngào như Hyukkyu nghĩ thôi.

Hyukkyu lại liếc mắt đến túi kẹo chanh muối kia. Hốc mắt nhanh chóng nóng hổi, đầy nước.

Em nhớ Sanghyeok, cũng rất nhớ viên kẹo mà anh trực tiếp đưa cho em.

Dù biết không có cách nào quay về quá khứ, nhưng Hyukkyu vẫn rất cảm tạ tình yêu mà Sanghyeok đã dành cho em. Đoạn đường hai người đi cùng nhau không dài, lại còn có nhiều va vấp, nhưng Hyukkyu vẫn nhớ đến, như một bức tranh treo trên tường nhà, mỗi lần em nhìn thấy chỉ đành thở dài nuối tiếc, rồi thôi.

Sanghyeok khi chia tay có nói, phải chăm sóc tốt cho bản thân. Hyukkyu sụt sịt, chắc phải làm anh ấy thất vọng rồi.

Ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc.

Hyukkyu phả ra một làn khói mỏng, thèm kẹo chanh muối thật, nhưng không có can đảm cho nó vào miệng, sợ nó không ngọt như ngày xưa nữa.

-

Đi khám bệnh vô tình gặp người yêu cũ là trải nghiệm thế nào?

Chà, Hyukkyu cũng không biết nữa.

Thú thực, em không muốn bất kì ai biết về tình trạng sức khoẻ của em, cốt là vì không muốn mọi người lo lắng, để bác sĩ biết thôi là được, mấy đứa nhóc chơi thân với em, mấy bạn đồng niên, mấy tiền bối mà em kính trọng, không ai biết em bị đau cột sống tới chảy cả nước mắt hết. Thế nên khi gặp Sanghyeok ở đây, em muốn câm nín, muốn chạy thật nhanh khỏi cái ánh mắt như găm như dán vào mình của người kia.

Hyukkyu ngứa ngáy, muốn đi hút thuốc.

Nhìn thấy Sanghyeok là lại muốn hút thuốc.

Hyukkyu đành phải tỏ ra không quen, nhưng mà hình như Sanghyeok không muốn thế. Rõ ràng là anh kiểm tra xong rồi đấy, thế nhưng lại đợi đến khi Hyukkyu hoàn thành lượt khám của mình, đi theo em đến khu vực có thể hút thuốc.

Sanghyeok nhíu tít cả mày lại.

"Hyukkyu à."

Hyukkyu, không biết là vì bực mình hay thế nào, mà lại để một giọt nước mắt rơi qua khoé mi. Em hận nhất là khi Sanghyeok gọi tên em, hận vì cứ nghe anh gọi, em lại thấy lòng mình không thể thanh tịnh, lại muốn lao vào vòng tay anh như ngày xưa. Hyukkyu sống vì những ngày tháng tươi đẹp đã úa vàng ấy, cũng vì bị nó hút đi sinh lực mà kiệt quệ đi từng ngày.

"Sao lại đi theo?"

Hyukkyu hỏi, giọng nghẹn hẳn đi, Sanghyeok tinh ý nhận ra, muốn tiến đến lau nước mắt cho bạn, cũng như muốn vứt phăng đi điếu thuốc bạn đang định châm lên. Sanghyeok tự hỏi, sao Hyukkyu lại không mang kẹo chanh muối theo bên mình, Sanghyeok đã đưa cho Hyukkyu một thứ vật dư thừa rồi hay sao?

"Muốn xem cậu chọn thuốc hay kẹo."

Hyukkyu phì cười, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.

"Giờ thì thấy rồi chứ?"

Nhưng Sanghyeok vẫn không hiểu một điều.

"Hyukkyu, cậu còn nhớ mình đã dặn cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân không?"

Hyukkyu gật đầu: "Nhớ rất rõ."

"Thế sao còn hút thuốc thế này."

Hyukkyu im lặng, muốn nói ăn nhiều kẹo quá cũng bị tiểu đường đó thôi, nhưng em biết mình không thể nói lý với người kia, nên em đành ngậm miệng lại. Điếu thuốc chỉ cầm trên tay chứ chưa được châm lửa, em cũng chẳng nỡ vứt đi.

"Nếu cậu là mình, cậu cũng sẽ hút thôi."

Sanghyeok hết cách, thở dài tiến lại gần, cũng may là Hyukkyu không né tránh. Anh nhẹ nhàng cầm tay bạn lên, tách điếu thuốc ra khỏi bàn tay mảnh nhẹ xinh đẹp ấy, rồi vứt chúng đi.

"Màu môi không đẹp như ngày xưa nữa rồi."

Sanghyeok nói, có chút xót xa, tay này cũng gầy hơn ngày xưa nhiều lắm, má béo cũng chẳng tròn trịa nữa, quầng thâm dưới mắt cũng đậm hơn một vòng. Sanghyeok biết, hành trình của em không hề dễ dàng; Sanghyeok biết, em muốn nỗ lực, nhưng em không nên lao lực đến thế này.

"Lưng, nặng lắm không?"

Sanghyeok nhả ra một câu nhẹ nhàng mà Hyukkyu nghe lại cứ đuỳnh đoàng như thể anh vừa thả bom nguyên tử vào giữa đại não mình. Em chết đứng, không ngờ rằng, Sanghyeok lại biết về tình trạng sức khoẻ của em.

Lại khóc nữa...

Lần này, Sanghyeok không ngần ngại mà lau nước mắt cho người đối diện. Móng mèo chạm vào da vào thịt, không đau mà lại mềm, lại ấm đến mức khiến bạn lạc đà nào đó khóc càng dữ tợn hơn. Nhớ đến chuyện ngày xưa Meo Meo Hyeok trêu mình mít ướt, nên nay Lạc Đà Kyu quyết tâm khóc lụt Mapo cho con mèo kia coi.

Mèo ta lau hoài không kịp, đánh bạo ôm luôn cục bông mít ướt kia vào lòng. Tiếng nức nở của Hyukkyu bị nghẹt lại, hai tay trắng trắng xinh xinh níu vào vạt áo màu đen của Sanghyeok, khóc ướt cả một mảng.

Hyukkyu đã chọn ở lại thi đấu thêm một năm nữa, miệng thì nói một lý do, nhưng trong đầu lại có một đáp án khác. Cho dù sức khoẻ có tệ, cho dù phải hút nhiều thuốc, cho dù thắt lưng có đau nhói lên, em vẫn muốn ở lại.

"Em đau..."

Hyukkyu lẩm bẩm, và Sanghyeok đã nghe thấy, thế rồi tim anh như bị một người đàn ông lực lưỡng giã cho hiểu chuyện, chỉ có thể nằm một chỗ thoi thóp chờ chết. Từng ấy năm qua, Hyukkyu đã trải qua bao nhiêu chuyện, sao Sanghyeok có thể biết hết tất cả, nhưng vì còn yêu, thế nên bây giờ, nỗi đau của Hyukkyu, sự buồn tủi của Hyukkyu anh như ngậm trọn trong miệng, và hiểu ra, đắng, đắng thật, khác hẳn vị kẹo chanh muốn thơm thơm quen thuộc.

"Xin lỗi."

Sanghyeok biết mình có lỗi với em rất nhiều, và hai chữ "xin lỗi" ấy không thể bù đắp tất cả cho em, nhưng nó vẫn làm xôn xao một Hyukkyu đang bất ổn. Em nức nở thêm một lúc nữa, rồi như kẻ say tỉnh dậy trong cơn mê rượu, em giờ mới nhận ra bản thân đã mất mặt thế nào. Ai đời lại ôm người yêu cũ vào lòng khóc như trẻ con bị giật mất kẹo cơ đấy.

Nhưng sao lại xin lỗi cơ?

"Đừng xin lỗi mình, cậu có lỗi gì chứ."

Sanghyeok lau nốt mấy giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má trắng xinh của bạn, nhỏ nhẹ an ủi:

"Vì đã không đi cùng cậu, xin lỗi."

Hyukkyu bật cười, nhưng vì vừa khóc xong nên tiếng cười của em nghe như tiếng nấc:

"Mười năm rất dài, Sanghyeok."

Ý là trách anh, vì sao lại để em đơn độc lâu như thế.

-

Hyukkyu không hiểu thế nào mà mình lại về nhà với Sanghyeok rồi. Ý là nhà của anh ấy, căn biệt phủ trong mơ của biết bao nhiêu người, Hyukkyu cũng không ngờ là mình có cơ hội được vào đây chiêm ngưỡng đầy đủ từ trong ra ngoài.

Em ngồi ngoan trên ghế sofa mềm, mơ màng nghĩ, hình như là mình đã vô tình để lộ mọi điểm yếu ra trước mặt anh rồi thì phải, mà Hyukkyu cũng tò mò, không biết là anh định làm gì với những điểm yếu ấy của em, làm tổn thương thêm lần nữa, hay là lại khiến nó càng thêm đau.

Sanghyeok lẹt quẹt dép lê từ trong phòng bếp bước ra, đưa cho em một cốc nước, dỗ dành em uống cho bằng hết:

"Vừa khóc xong sẽ mất nước đó, bù chút nước đi."

Hyukkyu nghe lời mà, chỉ cần Sanghyeok dịu dàng nói cho em nghe, em đều nghe hết, ngày xưa Sanghyeok ngỏ lời yêu cũng dịu dàng, mà khi bỏ em đi cũng dịu dàng chẳng kém.

Hyukkyu chậm rãi nhấp từng ngụm một, Sanghyeok thì lại rất kiên nhẫn đợi em uống xong cốc nước đó.

Nghĩ đến chuyện hôm nay thất thố trước mặt Lee Sanghyeok, Hyukkyu cũng có chút áy náy khi nhìn anh thay chiếc hoodie đen đã bị nước mắt của Hyukkyu thấm cho ướt nhẹp thành một chiếc áo khác. Em hít nhẹ một hơi, lấy một chút can đảm nói một lời xin lỗi, cũng như một lời cảm ơn:

"Xin lỗi, làm phiền cậu rồi. Cảm ơn vì đã chăm sóc mình."

Câu xin lỗi luôn treo đầu môi, Sanghyeok không thích chút nào. Anh cũng không thích khi em nói lời cảm ơn với anh, vì nghe khách sáo làm sao, như thể giữa hai người chẳng có mối quan hệ đặc biệt vậy. Mà rõ ràng, Sanghyeok không muốn giữa anh và em có gì đó tầm thường.

"Đừng xin lỗi nữa được không? Với lại cũng chẳng cần cảm ơn mình đâu."

Mình mới là người cần xin lỗi và cảm ơn kia mà.

Hyukkyu cười buồn, nhẹ nhàng bỏ cốc thủy tinh xuống bàn kính.

"Cảm ơn vì đã lau nước mắt cho mình, cũng lâu rồi."

Sanghyeok nghe đâu đó trong tim mình vụn vỡ. Mảnh vỡ vừa nhỏ vừa sắc, cứa cho lòng anh chảy đầy máu, đau nhói hết cả lên. Sanghyeok biết bây giờ ân hận cũng chẳng được gì, vì chính anh là người đã bỏ mặc em trên con đường ấy mà không biết nó toàn là gai là góc, nó đã làm đau em xinh đẹp của Sanghyeok, đã làm em gục gã biết bao nhiêu lần, làm em khóc, làm em tuyệt vọng, nhưng Sanghyeok chỉ biết trơ mắt nhìn, có lẽ điều đó còn làm em tổn thương hơn mấy cái gai cái góc đó nhiều.

Nhân sinh chia ly là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nếu muốn quay lại thì cũng có mấy đâu dễ dàng.

"Mình luôn ở đây mà."

Hyukkyu nghe xong lại muốn khóc.

"Cậu ở đây nhưng đâu có đến với mình."

Sanghyeok biết, anh mắc tội tày trời rồi.

"Sanghyeok, hồi đó mình khóc nhiều như thế, là vì lo rằng mai này sẽ không có ai lau nước mắt cho mình nữa. Mình muốn được cậu yêu, được cậu chiều. Nhưng cậu làm sao ý, bỏ mình đi, xong lại quay về làm mình khóc, rồi lại lau nước mắt cho mình, cậu rảnh lắm à?"

Một giọt, hai giọt tí tách.

Không phải mưa, cũng không phải nước mắt của Hyukkyu.

Là của Sanghyeok.

Hyukkyu đang buồn phát tức cả lên, nhìn thấy anh khóc thì lại cuống cuồng. Lần này là Sanghyeok ôm Hyukkyu mà khóc nức nở, khóc như thể một đứa trẻ mới sinh. Hyukkyu luống cuống chẳng biết làm gì ngoài việc xoa lưng cho anh, cố gắng dỗ anh nín khóc. Hyukkyu đột nhiên nhớ tới lời mẹ dặn vào hôm Sanghyeok chia tay em, em không nói không rằng, ôm mẹ khóc lớn, mẹ nói: "Đàn ông con trai không nên khóc một cách dễ dàng như vậy, nhưng lỡ rồi thì khóc cho no cơn đi."

Hyukkyu muốn anh cứ thoải mái khóc trong lòng mình thế này, muốn anh trở thành một Lee Sanghyeok cho em kẹo chanh muối và yêu chiều em hết mực, không cần phải là Thần hay Quỷ Vương Bất Tử, chỉ cần là Lee Sanghyeok thôi. Cho dù trái tim anh có vụn vỡ thành từng mảnh, Hyukkyu vẫn sẽ vui vẻ đi nhặt từng mảnh về, tự hào nói: Mảnh này là của mình, mảnh kia cũng là của mình. Hyukkyu muốn cùng anh thêm một lần nữa.

Hyukkyu bỗng nhớ lại chi tiết trong quyển sách Nhà Giả Kim mà em từng đọc, anh chàng người Anh đi ròng rã bao năm để đến gặp nhà giả kim có thể tạo ra thuốc Trường Sinh và Đá Tạo Vàng xin một lời chỉ dẫn, nhưng đến nơi, ông ta lại nói rằng: "Cậu hãy cứ thử đi." Anh ta miệt mài như thế, ấy vậy mà lại nhận về câu trả lời mà anh ta đã biết trước. Song anh cũng rất vui vì đã không tốn thêm mươi năm nữa để chờ đợi, và anh đã thực sự thử làm việc đó.

Thế nên, chi bằng cho nhau thêm một cơ hội, xem kết quả sẽ thế nào, còn hơn là cứ dông dài mãi, rồi đáp án lại không có, tâm trạng càng khó chịu.

Quay lại với người yêu cũ chẳng có gì là xấu cả đâu mà, nhỉ?

-

Hình như Hyukkyu đã chịu mở lòng hơn một chút rồi, Sanghyeok cho là vậy.

Tại vì Hyukkyu đã chủ động chào hỏi Sanghyeok rồi này, trông cũng thoải mái hơn khi có anh bên cạnh nữa, hơn hết là em đã đem theo kẹo chanh muối bên người, thi thoảng đi qua phòng nghỉ của tuyển thủ Deft sẽ thấy em ấy bóc kẹo chanh muối bỏ vào miệng, ngậm cho tan hết ra. Geonhee âm thầm báo cáo lại cho Minseok, Minseok báo lại với cả Sanghyeok lẫn Kwanghee (vì anh Kwanghee cũng rất muốn anh Hyukkyu luôn khoẻ mạnh).

Vị kẹo vẫn như ngày xưa, nhưng chắc lớn rồi không hảo ngọt, Hyukkyu ăn quá 3 viên 1 ngày lại thấy đau đầu. Thầm nghĩ cách này cũng không thực sự tốt, tại vì ăn nhiều kẹo cũng dễ bị tiểu đường mà.

Hyukkyu thở dài, cuối cùng cũng chẳng biết cái nào tốt hơn cái nào mà lựa chọn.

Trong lúc em đang mê man suy nghĩ dọc hành lang LoL Park lại chạm mặt lũ nhóc nhà Tê, hình như là vừa mới đến, đám trẻ ồn ào đằng trước, đội trưởng Faker thì đi sau dùng móng mèo vuốt vuốt tóc, khéo léo gạt tóc mai sang một bên, Hyukkyu bật cười, anh ấy vẫn giữ cái kiểu gạt tóc mái y hệt ngày xưa.

Tiếng cười nho nhỏ ấy thành công thu hút sự chú ý của đám trẻ và Sanghyeok, một cách vô tình.

Hyukkyu bị một đám người nhìn chòng chọc, bất giác ho khan:

"Chào mọi người."

4 đứa nhỏ lập tức ùa vào chỗ Hyukkyu để nói chuyện, Sanghyeok đứng một bên im lặng không nói gì. Người ngoài nhìn thấy lại chép miệng: "Tuyển thủ Deft lại bị T1 bắt lẻ rồi kìa." Hyukkyu dở khóc dở cười, trong game dí rồi mà ngoài đời cũng không tha nữa.

Được một lúc thì 4 bạn nhỏ cũng chịu thả em đi, Hyukkyu thở phào một hơi, nhìn bóng mấy đứa đi khuất, quay sang thì lại hú hồn vì Sanghyeok vẫn đứng đó nhìn mình chằm chằm.

"Có... việc gì nữa hả?"

Woa... siêu ngoan luôn.

Sanghyeok khẽ lắc đầu, trong lòng gào thét vì em nhìn ngoan xinh yêu ứ chịu được, rất là muốn xoa cái đầu tròn tròn của em, mà không dám.

"Ừm, không có gì, mình đi trước."

Phải té đi nhanh thôi, ở đây lâu thêm nữa mắc công Sanghyeok à.

Vừa bước vào phòng chờ, Sanghyeok đã bị 4 bạn nhỏ túm lại, năn nỉ anh cho phép chúng rủ anh Hyukkyu không biết từ khi nào đã trở thành của tụi nó tham gia tụ tập vào buổi tối nay, tại nhà Sanghyeok.

Sanghyeok suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

-

Sau khi kết thúc trận đấu, Hyukkyu chuẩn bị ra về xong xuôi hết rồi thì một lần nữa bị T1 bắt lẻ. Trông mấy đứa có vẻ háo hức, Minseok nhanh nhảu nói:

"Anh, tối nay ún gụ với tụi em không, tụi em qua nhà anh Sanghyeok uống á."

Hyukkyu mở to mắt.

"Cái này... mấy đứa sao lại rủ anh, anh người ngoài mà..."

"Tụi em quý anh mới rủ mà anh ơi~"

Wooje dài giọng làm nũng, Hyukkyu giờ cũng đã hiểu sức hút của siêu má bư, nhìn nó năn nỉ thấy thương. Mà cũng khổ cái thân Hyukkyu, đã oải gần chết rồi mà mỗi đứa túm một bên lắc lắc làm em váng hết cả đầu.

"Cơ mà Sang-" Hyukkyu nuốt một hơi, "tuyển thủ Faker có đồng ý chưa."

Vì Hyukkyu chắc chắn là Sanghyeok không cho nên mới hỏi như vậy, ai có ngờ đâu:

"Dạ cho rồi! Tụi em xin ảnh rồi mới qua rủ anh nè."

Hyeonjoon bồi thêm một câu, và Hyukkyu tiếp tục mở to mắt.

Chẳng nhẽ sau cái hôm cả hai cùng bị sảng, Sanghyeok đã thay tâm đổi tính rồi hả?

Hyukkyu hoang mang như thế cả một buổi chiều, đến lúc ngồi trong nhà Sanghyeok rồi vẫn chưa hết hoang mang. Gì đây... Hôm trước còn lên cơn sảng ôm nhau khóc tu tu, hôm nay đã tò te tí uống rượu với nhau được rồi.

"Anh, sao cứ ngồi thần ra thế?"

Minhyeong đi lại hỏi, thằng nhóc này hướng ngoại duy nhất trong số các AD hướng nội tại LCK, nhưng mà trước đây em cũng chẳng có cơ hội nói chuyện với nhóc này nhiều lắm, gần đây thì thân hơn rồi, nhóc đã bạo lại càng bạo hơn.

"À, nghĩ một chút chuyện, để anh giúp mọi người một tay nhé?"

Minhyeong cười cười xua tay:

"Dạ xong hết rồi, có anh Sanghyeok đang làm thêm đồ nhắm thôi ạ."

Hyukkyu lẩm bẩm tiếng cảm ơn, bấm bụng đứng lên đi vào giúp đỡ. Mà vừa đến đứng cạnh thì đã thấy Sanghyeok tắt bếp rồi.

"Hửm? Xong rồi, Hyukkyu lấy hộ mình cái đĩa nhé."

Có vẻ tay nghề của Sanghyeok đã lên cao hơn rồi, ngày trước vì để nấu chè khoai môn đậu đỏ cho Hyukkyu mà căn bếp nhà họ Lee banh chành khói lửa, còn mặt Sanghyeok thì nhem nhuốc hết. Hyukkyu hồi đó rất là hoang mang, chỉ là nấu chè thôi mà, sao mà cứ như đi đánh trận vậy. Nhưng mà bát chè đó ngon lắm, hương vị có một không hai, mai này Hyukkyu muốn ăn lại vị như thế cũng tìm không được, hoặc là không có cơ hội thử lại nữa.

Thế nên, bây giờ nhìn thấy Sanghyeok vào bếp, Hyukkyu tự nhiên thấy nhớ nhớ, cũng cảm giác thời gian trôi qua nhanh ghê, chưa gì mà anh đã có thể nấu nhiều món ngon rồi, không còn vụng về như trước nữa.

-

Bữa tiệc rượu sẽ rất vui vẻ nếu như Hyukkyu không bị chuốc đến say bí tỉ, cả người mềm oặt đổ vào người Sanghyeok mè nheo làm nũng. Cũng may là bọn nhóc không còn đứa nào đủ tỉnh táo cả, thế nên Sanghyeok dễ dàng bế em vào phòng mình, đắp cho em chăn ấm. Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến em thoải mái đến vậy sau những ngày dông dài, Sanghyeok cũng thấy lòng mình bớt nặng nề hơn. Sanghyeok lúc nào cũng muốn em được thoải mái, vô lo vô nghĩ, sống tự do như một chú chim nhỏ, nhưng mà nhìn lại, hình như chính anh lại là người làm em buồn, làm em khóc, làm em nghĩ nhiều đến phát hoảng lên.

Tội lỗi, tội lỗi quá.

Anh mặc kệ mấy đứa nhóc làm loạn ngoài kia, ngồi thảnh thơi ngắm em ngủ, tay không tự chủ đưa lên trán em vuốt vuốt phần tóc mềm. Nhìn xinh thật, ngắm 10 năm rồi vẫn thấy xinh như ngày nào, mà hình như còn xinh hơn ấy chứ, mỗi lần Sanghyeok nhìn em là lại thêm một lần rung động không sao kiềm chế.

Hình như là vì trong tấm chăn kia toàn là mùi của Sanghyeok nên em cứ mê man mãi trong giấc ngủ, mơ về một ngày được thêm lần nữa nắm chặt tay anh. Thế nhưng mộng đẹp của Hyukkyu nhanh chóng tan biến bởi cảm giác mềm mềm ấm ấm đậu lên trán, hé mắt ra nhìn thì thấy Sanghyeok ở đó, với hơi thở ấm nóng sát gần em. Hyukkyu còn mơ ngủ nhíu mày khó chịu, và dường như chỉ trong một tích tắc, em bỗng tỉnh rượu, bỗng nhớ ra mối quan hệ giữa hai người hiện khó nói thế nào, và em ngay lập tức bật dậy, mặt đỏ phau không biết vì rượu hay vì ngại. Sanghyeok thấy em như thế thì bật cười, muốn đè ra hôn thêm mấy phát nữa cho bõ.

Hyukkyu thừa biết tên kia tỉnh như sáo, nên lý do mặt hắn đỏ chỉ có một mà thôi. Và Hyukkyu hận nhất là khi Sanghyeok tiến đến gần rồi cho mình một nụ hôn lên môi, em lại không hề né tránh, đã thế còn nghiêng đầu hé miệng đón người kia vào. Sanghyeok vừa hôn vừa cười xấu xa, báo hại em như con tôm luộc. Như thằng nghiện mãi mới được cho thuốc, Sanghyeok càng hôn càng mê luyến, đến khi không chịu được mà phải tách ra, Sanghyeok vẫn đặt lên môi em mấy cái hôn nhỏ như dỗ dành.

"Đừng hút thuốc nữa, không thích ăn kẹo thì hôn mình."

Chà, nói đơn giản như kiểu cơm ngày ba bữa ý.

Cơ mà Hyukkyu vẫn đồng ý mới ghê, đúng là dại trai mà.

Sanghyeok cười cười hôn lên chiếc má nhỏ xinh của bạn, dỗ dành một câu ngọt lịm:

"Thế sao rồi? Đã tỉnh rượu chưa?"

Hyukkyu ngây thơ gật đầu.

"Tỉnh rồi thì phải nhớ đấy nhá, nhớ hôn ý."

Đồ nghiện hôn! Hyukkyu thầm mắng mỏ trong đầu.

Mà Hyukkyu cũng không biết trong phi vụ này em có lời hay không, mà thấy cái môi rách hơi ghê rồi đó, nhưng ngược lại, em cũng nhận về sự cưng chiều và yêu thương vô điều kiện của Sanghyeok, khiến em như quay về thuở mới yêu. Mà mọi cứ phải gọi là như trong mơ, khi Hyukkyu lại chấp nhận bước vào một mối quan hệ kì cục thế này cùng với Lee Sanghyeok, như kiểu, nó chỉ nên có ở trong phim ảnh truyện tranh gì đó thôi chứ nhỉ?

Mà thôi kệ đi, lỡ rồi.

Hyukkyu đang mê man nghĩ ngợi thì bị cảm giác nhói lên ở môi đánh cho tỉnh lại, quay ra mới thấy Sanghyeok đang hậm hực nhìn mình. Hyukkyu cũng không biết mình sai ở đâu, đành ngọt nặng ngọt nhẹ dỗ dành.

"Chả tập trung gì cả!" Sanghyeok hờn dỗi trách móc

"Mình sẽ chú ý mà. Thôi giờ thả mình ra đi, môi sưng hết rồi."

"Thế hun thêm cái nữa cho hết sưng hén?"

Sanghyeok vừa dứt câu thì Hyukkyu đã chọi xong cái gối vào mặt anh rồi.

"Nhưng mà, nãy bạn nghĩ gì mà nghĩ ghê thế?"

Hyukkyu bình thản trả lời:

"Nghĩ xem mình là gì của nhau."

Giữa mặt hồ tĩnh lặng, Hyukkyu nhẹ nhàng thả xuống đó một quả bom nguyên tử với sức công phá không tưởng, nó làm đầu óc Sanghyeok trống rỗng, trái tim thì trắng bệch như thể bị vắt cạn máu. Sanghyeok choáng váng, Sanghyeok ngẩn cả ra, chỉ biết nhìn em như thế, đôi mắt trống trải bơ vơ.

"Mình nói sai hả?"

Không, không hề sai. Và vì đó là sự thật nên nó mới khiến Sanghyeok ngẩn cả ra như thế.
"Không có."

Nhìn Sanghyeok như thế Hyukkyu cũng đau lòng chứ, cũng khó xử chứ. Khi mà anh cứ mập mờ mãi mà chẳng cho em một danh phận. Em đâu biết Sanghyeok muốn làm gì em, biến em thành kẻ ngốc, thành chú chim hoàng yến nhỏ cả ngày chỉ biết ríu rít với anh, thành một con rối cho anh mặc sức chơi đùa. Em không biết, nhưng em vẫn cứ ngu muội chìm đắm vào.

"Thế mình vẫn chưa là gì hết đúng không?"

Tại vì chẳng ai không có gì với nhau lại quấn quýt với nhau sớm tối, lại ôm ôm ấp ấp, lại hôn môi thắm thiết như thế này cả. Nhưng cũng chẳng ai đang hẹn hò mà lại cứ làm nhau đau mãi thế.

Hyukkyu nuốt lại nước mắt vào trong khi thấy Sanghyeok im lặng không nói gì.

-

Thứ mà cả hai cần chính là thời gian.

Có lẽ là vì họ đã va vào nhau quá vội vàng, thế nên mới đẩy mối quan hệ này đến một chỗ nào đó ngợp ngụa thiếu khí. Em cần sự chân thành, nhưng Sanghyeok thì lại đang nóng vội quá, và hình như Sanghyeok đã nhận ra anh sai ở đâu. Nói cho cùng thì anh cũng chỉ là người trần mắt thịt lại lần nữa tập yêu, thế nên sai sót là không thể tránh khỏi, quan trọng là Hyukkyu có chịu bỏ qua hay không.

Cũng may là Hyukkyu luôn có kiên nhẫn để chờ đợi anh, và cũng rất khoan dung với anh.

Nhiều lúc Sanghyeok cũng không biết kiếp trước mình đã làm gì để có được em. Không có ai là thực sự hoàn hảo, nhưng mà đối với Sanghyeok, em chính là người gần với định nghĩa hoàn hảo nhất, và sự dịu dàng của em cứ làm anh mê mẩn mãi không thôi. Sanghyeok thật sự, thật sự rất yêu em và muốn em quay về với mình, và anh sẽ cố gắng để không dọa em sợ nữa.

Nhưng mà nghiện rồi thì không bỏ được, Sanghyeok đây thì không nghiện gì ngoài đôi môi của Kim Hyukkyu.

Thế nên theo đuổi thì theo đuổi, chứ hôn là việc khác à.

Hyukkyu cũng hết cách nói, để mặc cho người kia quậy loạn. Sanghyeok cũng không dám lấn lướt như trước, Sanghyeok muốn từ từ cho em biết em có vị trí cao thế nào trong trái tim anh, ý là để cho em quen dần với không khí trên đó ý mà. Ngạo nghễ Kim Deft.

Hyukkyu dần quen hơn với sự quấn quýt của Sanghyeok, và phải nói là anh còn bám người hơn ngày xưa nhiều, sơ hở là "Hyukkyu ơi, Hyukkyu à", sơ hở là mua cho cái này hay cái kia, sơ hở là đưa em đi chơi "xả stress", sơ hở là lại hôn hôn đến rách cả môi em.

Sanghyeok biết là Hyukkyu đã mở lòng với anh rồi, nhưng nếu tiến đến luôn thì em sẽ ngợp lắm, Sanghyeok cần phải làm em mềm lòng hơn nữa. Cơ mà, Sanghyeok đang bí quá, thế nên anh đành nhờ quân sư vậy.

"Anh làm cho ảnh ghen đi, anh mưu mô vào, gian xảo vào!" Minseok phấn khởi nói. Thằng nhóc cũng nửa tỉnh nửa mê về mối quan hệ giữa anh và "tình đầu" của nó rồi, và nó rất ủng hộ, còn giúp anh trong công cuộc tán tỉnh lại người cũ nữa chứ, hảo huynh đệ.

Nhưng cách này không đúng lắm...

"Anh thấy Hyukkyu không phải kiểu thấy ghen là đùng đùng lên đâu... Nhỡ em ấy cạch mặt anh luôn thì sao?"

Sanghyeok nói và mắt Minseok mở to.

"Anh, anh mất gốc môn Hyukkyu học rồi hả? Hẹn hò với nhau kiểu gì vậy?"

Sanghyeok khờ luôn. Lúc này Minseok vỗ vai anh cái bốp rồi nói.

"Anh, tin em, kiểu gì cũng lừa được ổng."

Ừa rồi mày mất anh rể tau không chịu trách nhiệm đâu nha.

-

Kế hoạch đã được đề ra, công việc là Sanghyeok phải làm cho Hyukkyu ghen để Hyukkyu thừa nhận rằng, em vẫn còn yêu Sanghyeok rất nhiều.

Thật ra thì việc đó ai cũng biết, chẳng qua là em cứ đỏng đảnh không muốn thừa nhận thôi.

Trong LoL Park, Sanghyeok cùng một người lạ mặt đi xuống canteen, bất ngờ gặp tuyển thủ Deft đang đi uống cà phê một mình ở đó. Sanghyeok thầm thở dài, cái gì em cũng muốn làm một mình hết, Sanghyeok rất khó để có thể bước chân vào thế giới của em. Sanghyeok cố tình cười cười nói nói khi đi qua em để thu hút sự chú ý, cố tình làm lơ em, cố tình ngồi ở chỗ em dễ nhìn thấy, và khi anh đặt mông xuống, anh đã nhìn thấy ánh mắt như ghim thù chứa hận của em dính lên người mình. Ôi không ngờ kế sách của Minseok lại thành công, Sanghyeok thầm chấm nước mắt trong lòng, em trai nhỏ, cảm ơn em nhiều lắm!

Hyukkyu lúc này thì đang mắng Sanghyeok là tra nam.

Em tức lộn cả ruột lên, một vì anh đi chơi cùng người khác vui vẻ, một vì em biết mình không thể làm gì được hết, giờ ra làm loạn thì lại xấu mặt cả hai. Hyukkyu làm nốt hớp cà phê rồi đỏng đảnh bỏ đi, mặc kệ bên kia có người hốt cả hoảng vì thấy mọi chuyện đang đi sai kế hoạch đã đề trước...

"Sao mình thấy Hyukkyu đi mất tiêu rồi... Vỡ kế hoạch rồi hả?"

Người bạn kia ái ngại nói, và Sanghyeok thấy đúng là vậy thật.

"Xin lỗi vì đã lôi cậu vào đống rắc rối này nhé, mình đi trước đã."

Sanghyeok vội vội vàng vàng đuổi theo Hyukkyu, trong lòng nhẹ hơn mấy phần vì thấy em chưa biến mất hẳn, và cũng không đi hút thuốc, Hyukkyu chỉ đơn giản là bỏ đi thôi. Anh chạy thật nhanh đến, kéo em vào một nơi không người. Hyukkyu hốt cả hền vì bị tấn công bất ngờ, không kịp phản kháng nên chỉ biết chạy theo anh, cổ tay dần nhức lên vì bị anh siết mạnh, khi Sanghyeok buông tay còn để lại một vòng siết đỏ ửng. Sanghyeo nhìn chằm chằm vào đó, trong lòng tự nhiên thấy vui vui khi trên cơ thể của em lại có dấu vết của mình.

Còn Hyukkyu thì bực bội lắm, vì anh cứ vờn em như mèo vờn chuột, Hyukkyu không thích chút nào, không thích khi em chỉ là sự lựa chọn của anh, khi em không phải là duy nhất. Hyukkyu muốn anh chỉ hướng về em, riêng em mà thôi. Lòng tham con người là không đáy, thế nên khi Hyukkyu một lần nữa được anh cưng chiều thì lại chỉ muốn sự cưng chiều ấy thuộc về riêng mình, việc gì liên quan đến anh cũng đều nhỏ nhen, vì chỉ khi đó Hyukkyu mới cảm thấy như thể anh thuộc về riêng mình. Nhưng Hyukkyu quên mất rằng anh có quá nhiều việc phải lo, có quá nhiều người để biết, có quá nhiều mối quan hệ để bận tâm, và rằng có thể em chỉ là một người bé nhỏ trong những con người ấy.

Hyukkyu không thể là ưu tiên và duy nhất của anh được.

Càng nghĩ càng tủi thân, và rồi em bật khóc.

"Cậu đuổi theo mình làm gì nữa?"

Lòng mề Sanghyeok quặn xoắn cả lên, anh theo bản tính muốn tiến đến lau nước mắt cho em, ai ngờ đâu em lại quay mặt đi né tránh. Và Sanghyeok chính thức sụp đổ, anh biết rằng mình đã lại sai thêm lần nữa. Còn em, em cũng không biết vì sao mình lại trở nên mềm yếu như vậy, dễ khóc như vậy khi đối diện với anh, cứ như Sanghyeok có sức mạnh gì đó khiến em phải phơi bụng mình ra trước anh vậy.

"Mình xin lỗi... Mình chỉ muốn xem phản ứng của cậu thôi."

Ấu trĩ hết biết luôn... Hyukkyu đang khóc còn muốn lao vào đấm anh một cái cho hả giận.

"Cậu biết đó, bây giờ chuyện của cậu không có liên quan gì đến mình." Hyukkyu hít mũi một cái rồi nói thêm. "Nếu cậu muốn chuyện của hai chúng mình liên quan đến nhau, thì cậu phải tỏ tình mình chứ."

-

Với sự cao tay hơn của Hyukkyu, Sanghyeok cuối cùng lại mới là người phải ngỏ lời trước. Sau khi hốt Hyukkyu về nhà thêm lần nữa, anh mới hiểu ra, thực ra cơ hội của hai người có là rất nhiều trong vòng 10 năm, và thực ra cả hai đều hèn nhát cả. May mắn là đêm đó em đã động lòng mãnh liệt thêm lần nữa, và anh cũng đã dũng cảm hơn khi đối mặt với em.

Vì thế nên Sanghyeok rất biết ơn em và bản thân mình đêm hôm ấy, cứ như thể ông trời ban cơ hội cho họ vậy, kiểu: "Hai bây nhìn ngứa mắt quá, đây cơ hội đây hốt nhau về dùm tau cái."
Hyukkyu nghe anh nói đến chuyện này mà bật cười, ngẫm lại thì cũng có thể là như thế lắm. Tại vì trong vòng 10 năm đó, lần nào gặp em cũng rung động rồi, nhưng hôm ấy là em cảm thấy mình rung động mạnh mẽ nhất, ác liệt nhất, và em không thể kiềm chế được cảm xúc của mình vào đêm hôm ấy. Thôi coi như là thiên thời địa lợi nhân hoà, có thế thì họ mới quay về với nhau được thêm lần nữa chứ.

Cho dù bây giờ em cũng chưa biết lý do chia tay là gì thì em cũng không bận tâm nữa, vì giờ em đã chắc chắn Sanghyeok sẽ không bỏ mặc em nữa đâu. Sanghyeok khác với ngày xưa một điểm là không hứa hẹn nhiều, anh cứ âm thầm làm cho em vài thứ, khiến em cảm động điên lên, thành công trói buộc em bên cạnh anh.

Và sau khi Sanghyeok khóc tùm lum tùm la khi thấy Hyukkyu không chịu chia sẻ với mình, em cũng đã hiểu, thứ anh muốn là sự chia sẻ giữa ca hai bên, từ chuyện nhỏ như cùng nhau ăn một bữa cơm, cho đến chuyện lớn như cùng nhau đi đăng ký kết hôn. Sanghyeok muốn "cùng nhau, cùng em" mãi vậy thôi. Mà Hyukkyu cũng nghi nghi, có khi nào ngày xưa Sanghyeok chia tay em có phải là vì em khép kín quá hay không, tại vì ngày xưa Hyukkyu ít khi chia sẻ cùng anh lắm, có lẽ vì điều đó mà Sanghyeok mất đi cảm giác yêu đương ý nhỉ?

Nhưng mà Sanghyeok đã bảo em không cần nghĩ nhiều, chỉ cần yêu anh thật nhiều thôi là được, thế nên em cũng không nghĩ nữa.

À đúng rồi, tuy Sanghyeok không hứa hẹn gì nữa, nhưng anh vẫn hùng hổ tuyên thệ với trời với đất rằng sẽ cho Hyukkyu một cuộc sống thật hạnh phúc.

Và anh thực sự đã làm được.



































fic này dở thật sự xin lỗi anh chị em bạn dì (và các chị tham gia event) rất nhiều (kiểu ì ven toàn fic hay xong sang fic mình ba chấm voãi...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top