Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tự hài lòng với bản thân 1

Tự hài lòng với bản thân là con đường ngắn nhất dẫn tới hạnh phúc, tuy nhiên, phải biết lúc nào nên tự hài lòng, và lúc nào nên thay đổi để tự hài lòng

Con người tôi đầy ắp những sự mâu thuẫn. Có vẻ như ảnh hưởng lớn nhất chính là cái chòm sao mang tên Bảo Bình, bị ảnh hưởng bởi cung mặt trăng Ma Kết. Ngoài đời tôi cũng khá là lầm lì với người lạ, nhưng nếu như sau khoảng 2-3 câu bắt được "sóng", tôi sẵn sàng bốc những câu chuyện mà đến bạn thân còn không biết để kể cho họ.

Do cảm thấy hơi lạc đề, nên tôi quay lại. Title là: Tự hài lòng với bản thân. Đúng vậy. Tôi là người luôn tự nhắc mình phải tự hài lòng với bản thân. Nếu không tự hài lòng với bản thân, tôi sẽ lại cố gắng, và khi cố gắng quá nhiều mà không đạt được kết quả, tôi sẽ stress. Tôi là người dễ bị stress vì những thứ rất ư không đâu, ví dụ như việc đôi giày có một vết xước hoặc gọi điện cho sếp, sếp không trả lời vì bận nhưng cứ tự ôm vào người là sếp giận vì mình làm không tốt; từ đó suy nghĩ và làm mệt mỏi bản thân. Tôi tự biết được tật xấu của mình nên hoàn toàn cố gắng tránh những thứ ấy hết sức có thể, lúc nào cũng tự nhủ phải tự hài lòng với bản thân. Tuy nhiên, tự hài lòng với bản thân mà mù quáng, không biết khi nào nên cố gắng thay đổi cũng không phải là một ý hay...

Năm nay tôi 23, có nghĩa là tôi đã ra trường được 1 năm. Bắt đầu bước vào ngưỡng cửa cuộc đời ở một trường đại học danh tiếng, bên cạnh tôi khi ấy gần như có đủ mọi thứ mà một đứa hậu teen cần: người yêu, gia đình, bạn bè.

Người yêu tôi khi ấy là cậu bạn học cùng cấp 3. Tạm đặt tên là D. D không hề đẹp trai, vốn do tôi cũng k xinh xắn gì cho cam. Được cái cậu ấy học được, có ý thức, ngoài ra cũng ít nói nhưng thở ra câu nào là đồng bọn không đập bàn thì cũng lăn lộn vì cười. Tôi với cậu ấy có cảm tình với nhau từ lớp 11, tôi là người ngỏ lời trước sau vài câu khích bác của thằng bạn giời đánh mang tên HD. Cậu ấy lúc đầu rất ngại, không từ chối, cũng không đồng ý. Chỉ là lẳng lặng nhắn tin với tôi hàng ngày, sáng đèo đi học, chiều đèo về. Dần dần chẳng cần lời nói, chúng tôi bên cạnh nhau như hình với bóng, dù đương nhiên, chẳng chạm lấy người bên cạnh 1 lần. Ngày ấy, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, cũng đủ để làm con tim vui vẻ mà khúc khích như thần kinh mất nửa ngày. Nếu vô tình cô giáo mà ghép nhóm 2 đứa chung nhóm nữa thì cả tuần sẽ chỉ là những moment của 2 đứa flash back trong đầu, để rồi end up bằng việc bị thầy dạy thêm toán cốc 1 phát đau điếng "cho mày tỉnh cơn mê giai". Tôi rất hài lòng với thứ tình cảm kiểu "tình trong như đã mặt ngoài còn e" này. Cảm thấy chỉ cần vậy là đủ, nói yêu cũng làm gì đâu vì lời nói gió bay mà ... Thế rồi...

Ngày bắt đầu vào Đại học, trời run rủi cho 2 đứa được học cạnh nhau. Tôi cực kỳ hạnh phúc. Trưa nào tôi với D cũng lội nắng đi ăn trưa với nhau. Gọi là ăn trưa cho sang, chỉ là 2 cái bánh mì, đôi khi kèm thêm cốc nhân trần và cái kẹo Double Mint bác bán hàng khuyến mãi. Nhưng ngày ấy là vậy. Tình yêu đơn giản lắm. Nắm tay nhau bước qua cổng trường trong ánh mắt đầy gato của hội nam sinh ế chỏng chơ mà cảm thấy tự hào thay người yêu mình.

Ngày ấy hỏi tôi, có hài lòng với tình yêu của mình không, tôi chắc chắn sẽ gào lên: hài lòng chết đi được. Có gì để chê chứ, chúng tôi phối hợp ăn ý, hiểu nhau đến mức không cần phải nói ra. Đương nhiên, có nhiều sự khập khiễng mà lúc ấy trái tim mù loà kia đã che mất, điển hình là việc bây giờ khi hỏi lại HD, nó bảo là tao không hiểu tại sao thằng D có thể nghe lời mày đến vậy (quá ư là bất hợp lý). Nhưng tóm lại, tôi vẫn hài lòng, dù biết là không hoàn hảo.

Dần dần, trong quá trình học và làm, tôi nhận ra mình cũng không phải dạng kém cỏi. Giỏi giang trong học tập, khéo léo trong công việc, cũng được người này người kia trầm trồ và những tiếng "Ồ" vẫn vang lên mỗi khi nghe thấy sự thật rằng tôi đã có người yêu. Mỗi ngày tôi thay đổi bản thân một chút, đào sâu vào chuyên môn, đồng thời học tập cách ăn nói sao cho khéo léo, nhờ đó cả công việc và học tập đều tiến triển tốt. Tôi được học bổng, được đề cử trao tặng lớp trưởng xuất sắc, và ti tỉ các loại bằng khen khác cứ tích tụ sau mỗi lần tôi tham gia vào các hoạt động chứng tỏ bản thân. Cuộc sống của tôi khi ấy trong mắt người khác gần như là hoàn hảo, trừ một điểm duy nhất: người yêu!

Tôi dần cảm thấy chán nản. Khi tôi ngày một tiến xa hơn, thì người yêu tôi khi ấy vẫn dậm chân tại chỗ. Cậu vẫn đi học, không đi làm thêm. Những cuộc hẹn hò của chúng tôi vẫn chỉ là trà đá cổng trường và đôi bánh mì trứng như những năm đầu. Tôi chán nản mọi thứ ở cậu. Chậm chạp, ù lì, không có chí tiến thủ. Dường như khi ấy cậu ta đã thay đổi, thành một con người mà tôi sợ, phải nói là sợ.

Tôi sợ những người không biết lo cho bản thân và có xu hướng kéo người khác xuống. Có thể mọi người nghĩ rằng tôi hết yêu thì viện lí do nhưng đó, lý do là tôi không muốn cậu ta kéo tôi xuống như cậu ta. Dù sao cũng là người giỏi giang, có tham vọng, lại thực tế, chịu khó làm lụng tích lũy, tôi nghĩ chẳng khó để có thể có được cuộc sống mà ở mức độ nào đó tôi tạm hài lòng với sự cố gắng của mình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tiếp tục với cậu ta, rồi sau đó kết hôn và chịu đựng phần còn lại của cuộc đời với một con người thấy xe buýt đang tới mà không muốn chạy, tôi cảm thấy sợ hãi thực sự.

Biết trước rằng không có tương lai, tôi quyết chia tay. Kết thúc mối tình 4 năm rưỡi, tôi chẳng chút luyến tiếc. Tôi đã cho cậu cả nhiệt huyết và tình yêu tuổi trẻ, và tôi không hối hận khi đã chia tay cậu ta đúng lúc, vừa là lúc để cậu nhận ra đã đến lúc cố gắng trở thành người tốt hơn.

Vậy đấy, dài dòng, nhưng rút lại là: sự tự hài lòng bắt nguồn chính từ Nhận thức về bản thân. Một khi bạn tự nhận thức được giá trị của bản thân mình, bạn sẽ biết thứ gì xứng đáng với mình, thứ gì không. Bạn sẽ nhìn mọi thứ xung quanh theo chiều hướng khác, bớt làm khổ bản thân bởi những thứ không đáng bận tâm, từ đó dành nhiều thời gian cho những thứ thực sự quan trọng với mình.

Hãy cứ thử làm một giả thiết nho nhỏ, nếu tôi khi ấy vẫn tự hài lòng với bản thân rằng tôi giỏi, tôi có bạn bè tốt và có người yêu luôn chung thủy đến mức bám lấy tôi cả ngày, có lẽ giờ này tôi đã là bà mẹ 1 con đang lo cho ông chồng chuẩn bị đến ngày bảo vệ đồ án tốt nghiệp mà chưa kiếm được việc. Và cái tương lai ấy, thực sự không tốt đẹp gì đối với tất cả mọi người; vì vậy, tôi mừng rằng tôi đã biết thay đổi để tự làm hài lòng bản thân đúng lúc, từ đó tự tạo ra hạnh phúc cho bản thân và có thể là cho cả người khác nữa.

Vậy nên, các cô gái tuổi 23 ạ, tự hài lòng với bản thân là con đường ngắn nhất dẫn đến hạnh phúc, nhưng đừng vì mong muốn hạnh phúc mà tự hài lòng với những thứ không xứng đáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top