Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝐂𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝟑 - 𝐊𝐡𝐮 𝐫𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂𝐧 𝐠𝐢𝐨̛́𝐢

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trận mưa chiều hôm đó dai dẳng khác thường. Theo kế hoạch, đáng lẽ chúng tôi phải lên đường ngay, nhưng vì thời tiết không ủng hộ nên đành phải ở lại trong kho một đêm. Lúc trước ở trong căn nhà giữa rừng bạch dương ít ra còn có lò sưởi, hoàn toàn trái ngược với thực tại bây giờ. Nhóm người Việt Nam ngồi túm tụm lại một chỗ để kiếm chút hơi ấm của nhau. Chỉ tội cho hai cô gái da đen kia, chẳng hiểu vì sao mà quần áo trên người lại có vẻ mỏng manh. Chú Sang nhờ Ivan hỏi thăm mới biết, phần lớn hành lý của cả hai đều để ở trên chiếc xe đã bị tai nạn lúc trước. Một chút xót xa dâng lên trong lòng, tôi khẽ cởi một chiếc khăn len đang choàng trên cổ để đưa cho một trong hai người. Cái Phượng thấy thế cũng làm y hệt. Nhận được khăn từ tay chúng tôi, hai cô gái kia cứ rối rít cảm ơn mãi. Tôi không biết ngoại ngữ nên chỉ khẽ xua tay mong rằng họ đừng bận tâm. Ivan mỉm cười rồi nói gì đó với họ. Nghe đến đâu ánh mắt họ sáng lên tới đó, miệng mỉm cười rạng rỡ. Cũng nhờ Ivan mà tôi mới biết họ tên là Anne và Jane. Cả hai đều là người Trung Quốc gốc Phi. Anne chạy lại gần bắt tay tôi và Phượng, nụ cười của cô ấy làm cho người khác vui lây. Thì ra các nhà văn chân chính trên đời này đều nói đúng, chỉ cần một chút tình người cũng đủ để sưởi ấm cả ngày đông.
Trời càng về tối càng lạnh, nhiệt độ lại tiếp tục hạ thêm. Để không làm cho mình cảm thấy nản lòng, tôi quyết định không nhìn đồng hồ nữa. Gã tóc hung đỏ xách từ trong cốp xe ô tô ra một cái xô nho nhỏ bằng nhôm. Trên tay gã còn cầm một cái bao tải to tướng. Ban đầu tôi không hiểu gã định làm gì. Phải đến khi gã treo cái xô trên đống lửa, rồi lôi từ trong cái túi ra mấy gói mì thì tôi mới hiểu. Đồ ăn của mười mấy con người đều nằm gọn trong cái xô này.
Tôi và Duy Anh phụ giúp gã chuẩn bị đồ ăn bằng cách ra ngoài hứng nước mưa rỏ từ mái hiên, gạn cặn bẩn thật sạch sẽ để mang về đun nước. Chú Sang, bà Loan, Đức Hà Nội lúc này có vẻ đã rất mệt. Gương mặt ai nấy cũng tái nhợt không còn sức sống. Bà Loan dựa vào vai chú Sang, mắt nhắm nghiền không dậy nổi. Riêng tôi và Duy Anh thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng ngay cả chính bản thân chúng tôi cũng không ngờ sức chịu đựng của mình lại bền như vậy. Chúng tôi không dám đi xa, chỉ dám đứng trước cửa kho đặt tạm cái xô xuống đất rồi đứng lấp ló bên cửa nhìn ra ngoài.
Trên bếp lửa bập bùng, một chiếc xô thô kệch chứa đầy nước đang sôi sùng sục. Tôi xé mấy gói mì ăn liền rồi thả vào bên trong. Mọi ánh mắt của những người trong kho đều đổ dồn vào trong chiếc xô đó. Ivan phát cho mỗi người một cái cốc giấy và một đôi đũa nho nhỏ. Chúng tôi ăn trong lặng thinh. Mùi vị của mì ăn liền ở trời tây rất khác so với vị ở Việt Nam. Sợi mì vừa to vừa cứng, nước mì cũng nhạt nhẽo hơn hẳn bình thường. Nghĩ vậy thôi, nhưng mà tôi vẫn chén sạch. Đi cả ngày vừa đói vừa mệt, nếu không ăn thì chỉ có chết đói.
Đúng lúc chúng tôi đang ăn thì có tiếng động cơ xe ô tô từ đằng xa vọng lại. Âm thanh được gió đưa tới làm cho mọi người đều cảnh giác. Ivan là người phản ứng đầu tiên, gã rút từ trong người ra một khẩu súng. Bàn tay tôi chạm vào chiếc quai xách của ba lô, nếu cần thiết sẽ chạy trốn ngay lập tức.
Một phút...
Hai phút...
Rồi ba phút trôi qua. Không có động tĩnh gì.
Ivan lúc này mới buông cây súng xuống, gã ra lệnh cho một tên chốt cửa lại. Tôi chắc mẩm, vừa rồi có khi chỉ là một ai đó băng qua nơi này. Lúc thả mình xuống bên cạnh bà Loan, tôi thì thầm vào tai bà:
"Chắc mình sẽ không phải rời đi ngay đâu cô ạ."
Người đàn bà bên cạnh tôi khó nhọc gật đầu. Cái Phượng khẽ dìu bà ấy ngồi xuống. Bếp lửa vừa nãy còn đang cháy là thế, giờ đã tắt ngấm từ lúc nào. Cái lạnh lại tràn tới như con thú rừng lăm le rình rập cuối cùng cũng vào được căn nhà. Đức Hà Nội và Duy Anh hì hục nhóm lửa bằng mấy chiếc vỏ mì ăn liền. Khói bốc lên rồi lại tắt ngóm, phải mất một lúc sau, củi mới bắt đầu cháy. Tôi lo lắng nhìn đám củi trong nhà vơi dần, không biết liệu có đủ để cho chúng tôi cầm cự đến hết đêm nay hay không.
Gần bảy giờ tối, chú Sang kéo mọi người ra một góc để tránh việc Ivan có thể nghe thấy rồi bàn bạc với chúng tôi:
"Tình hình đêm nay có vẻ không ổn đâu. Chưa biết được thế nào. Thằng Ivan nhìn còn tử tế, chứ ba thằng đi cùng nó nhìn gian lắm. Nãy giờ chúng nó cứ liếc nhìn người trong đoàn liên tục. Tôi có ý kiến thế này, giờ chúng ta sẽ chia nhau ra để nghỉ ngơi. Một nửa thức để canh cho số người còn lại ngủ. Sau đó lại đổi lại, có được không?"
Nhóm người Việt chúng tôi đều gật đầu đồng ý. Ca trực đầu tiên gồm có tôi, Duy Anh và Đức Hà Nội. Chúng tôi không bắt thăm mà ưu tiên cho những ai mệt thì đi ngủ trước. Cái Phượng nửa nằm nửa ngồi bên cạnh bà Loan, chú Sang úp mặt vào đầu gối rồi bắt đầu ngáy vang. Ngay cả Anne và Jane cũng ngồi xích lại gần với tôi để ngủ. Đối diện với tôi lúc này có Ivan vẫn đang lăm lăm cầm cây súng trên tay, ba gã đàn ông đội còn lại cũng đã bắt đầu ngủ.
Tôi cẩn trọng lôi cuốn sổ tay trong ba lô ra để bắt đầu ghi chép. Cuốn sổ này tôi mang theo từ Việt Nam, vốn định dùng để chuẩn bị ôn thi đại học. Có ai ngờ, nó lại đồng hành cùng tôi đến nơi đất khách quê người như thế này. Tôi lật trang đầu tiên, bắt đầu hí hoáy viết:
𝐍𝐠𝐚̀𝐲.... 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠.... 𝐧𝐚̆𝐦 𝟏𝟗𝟗𝟗
𝐶𝑜̛𝑛 𝑚𝑢̛𝑎 đ𝑎̂̀𝑢 𝑡𝑖𝑒̂𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 đ𝑎̂́𝑡 𝑁𝑔𝑎 𝑛𝑎̀𝑦 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑙𝑜̛́𝑛. 𝑀𝑖̀𝑛ℎ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑘ℎ𝑢 𝑟𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑛𝑎̀𝑦 𝑡𝑒̂𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑔𝑖̀. 𝐶ℎ𝑎̆́𝑐 𝑐ℎ𝑎̆́𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡𝑎 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 đ𝑎̣̆𝑡 𝑐ℎ𝑜 𝑛𝑜́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑖 𝑡𝑒̂𝑛. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑠𝑒̃ 𝑔𝑜̣𝑖 𝑛𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑘ℎ𝑢 𝑟𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂𝑛 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖. 𝐻𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑚𝑎𝑖 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑣𝑢̛𝑜̛̣𝑡 𝑟𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑡ℎ𝑢𝑎̣̂𝑛 𝑙𝑜̛̣𝑖. 𝑁𝑒̂́𝑢 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑔𝑖̀ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑚𝑜𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑠𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑢̛̣𝑐, 𝑡ℎ𝑖̀ đ𝑒̂𝑚 𝑛𝑎𝑦 𝑙𝑎̀ đ𝑒̂𝑚 𝑐𝑢𝑜̂́𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑜̛̉ 𝑁𝑔𝑎. 𝑇𝑎̣𝑚 𝑏𝑖𝑒̣̂𝑡 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑐𝑎̂𝑦 𝑏𝑎̣𝑐ℎ 𝑑𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔.
Lúc tôi đang ngẫm nghĩ xem có nên viết thêm gì nữa hay không, thì bên ngoài có một tiếng hét vọng lại làm tôi giật mình đánh rơi chiếc bút. Ivan lập tức đứng dậy, giơ súng lên tầm ngắm. Duy Anh và Đức Hà Nội quay ra phía cửa nghe ngóng. Tôi chắc chắn tiếng hét vừa rồi là tiếng của một con người, chứ không phải tiếng thú. Người ấy chắc chắn đã gặp chuyện, bằng không thì sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh vào lúc đêm hôm thế này?
Tiếng hét vang lên đột ngột rồi im bặt. Ba gã đàn ông kia vậy mà thính, mới lúc trước còn đang dựa vào nhau ngủ, giờ đã trong tư thế sẵn sàng tự vệ. Bốn người đàn ông thủ thế một lúc. Khi không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, họ mới trở về trạng thái như bình thường. Tôi nhìn Ivan rồi nghĩ ngợi, không biết phía đường dây có thể trả cho những người này số tiền lớn đến mức nào để họ dấn thân vào con đường bán mạng như vậy.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì một gã đàn ông cởi mũ ra để lộ mái tóc màu hung đỏ. Gã thòng tay xuống dưới cạp quần, từ từ tiến lại chỗ cái Phượng đang nằm. Bụng tôi đánh thót một cái. Theo phản xạ tôi đưa tay chạm vào chiếc mũ len đang đội trên đầu, bên trong có lưỡi lam.
Gã đàn ông tóc đỏ liếc nhìn tôi rồi chuyển tầm mắt ra hướng cái Phượng. Gã khẽ vỗ nhè nhẹ vào mặt nó. Cái Phượng ú ớ thức dậy. Vừa nhìn thấy gã, con bé như hiểu ra chuyện gì đó, gương mặt nó lập tức tái nhợt. Gã đàn ông tóc đỏ cười hì hì. Phượng lôi từ trong ba lô của mình ra một cái túi nhỏ rồi lặng lẽ bước vào một góc nhỏ ở trong kho. Tiếng cởi quần áo vọng ra. Tôi quay mặt đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy.
Tiếng thở nặng nhọc của gã đàn ông vang lên từ trong xó xỉnh. Duy Anh và Đức Hà Nội cúi đầu hút thuốc trong im lặng. Một trong hai gã đàn ông còn lại nhìn tôi chằm chằm. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của tôi. Trước khi bắt đầu hành trình này, tôi đã được nghe nhiều người kể lại rằng, có những cô gái khi vượt biên sang tới Anh thành công cũng là lúc chuẩn bị đẻ. Những đứa bé ấy gần như chẳng bao giờ biết được bố mình là ai. Bởi những tay lái người trong đoàn sẽ thay nhau lạm dụng. Cũng chính vì thế mà người ta truyền cho nhau kinh nghiệm phải tự tránh thai cho mình. Trong ba lô của tôi ngoài thuốc cảm cúm, thuốc trị tiêu chảy, còn cơ man thuốc tránh thai. Tay tôi run bần bật, cổ họng bắt đầu khát khô. Tôi cố gắng mở nắp chai nước, nhưng không tài nào làm được. Duy Anh giật nhẹ chai nước từ trên tay tôi rồi khẽ xoay cái nắp. Chai nước mở tung, tôi run rẩy uống một ngụm. Tiếng càu nhàu của gã đàn ông phía bên trong truyền ra bên ngoài rõ mồn một. Gương mặt Ivan cứng như đá, gã uể oải nói một câu tiếng Nga rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, gã đàn ông tóc hung đỏ bước ra, gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn. Phải mất thêm vài phút nữa, cái Phượng mới lảo đảo đi ra ngoài. Nó nhìn tôi rồi quay đi ngay lập tức. Hai mắt Phượng đỏ hoe, nó tựa vào Jane và nhắm mắt lại. Tôi biết rằng nó không hề ngủ.
Gã đàn ông tóc đen lại nhìn tôi chằm chằm. Khi gã toan bước tới trước mặt tôi thì Ivan giơ tay cản lại. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ivan đã đứng dậy. Gã kia hiểu ý lùi lại phía sau. Tôi ngước lên nhìn người thanh niên tóc vàng đứng trước mặt, trống ngực đập thình thịch.
Ai đó hãy nói cho tôi rằng đây chỉ là một cơn ác mộng đi!!!
Bàn tay lạnh ngắt của Ivan túm lấy tay, làm cho tôi cảm thấy mình hệt như một con chuột nhắt trước miệng mèo. Đầu óc tôi như tê dại, chẳng còn nhớ được gì. Trước khi rời đi, tôi nghe giọng bà Loan hắng giọng. Bà ấy đã tỉnh dậy từ bao giờ, biết được chuyện nên dúi vào tay tôi một cái gói nhỏ. Đấy là một chiếc bao cao su.
Phải rất lâu sau này, tôi không còn thể nhớ nổi cơn ác mộng ấy đã diễn ra như thế nào. Những kí ức về nó trong đầu tôi rất vụn vặt. Tôi chỉ kịp nhớ gương mặt của gã thanh niên tên Ivan mờ mờ dưới ánh sáng leo lét của ngọn lửa hắt lại từ xa. Mặt đất khô ráo nhưng buốt cóng, trần nhà bẩn thỉu phủ đầy bụi. Anh ta liên tục nhấp nhổm trên người tôi. Cảm giác đau đớn từ trong tim gan lan tỏa ra bên ngoài khiến tôi cứ ngỡ mình đã chết nửa con người. Điều khiến tôi nhớ nhất là cuộc nói chuyện giữa Ivan. Tôi đã hỏi gã trong khi hai hàng nước mắt cứ rơi:
"Bất cứ ai cũng bị như thế này à?"
Ivan nhìn tôi:
"Những người già thì có thể không. Đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nhiều khi vẫn lọt vào mắt một vài thằng trong đường dây. Sau đó thì..."
Tôi nghiêng đầu sang bên trái để không phải thấy mặt gã ta:
"Anh để ý tôi từ đầu có phải không?"
Ivan gật đầu. Anh ta nói rất nhỏ:
"Mấy thằng ở bên ngoài sẽ thay nhau giải tỏa trên người phụ nữ."
Tôi rùng cả mình. Ivan thấy gương mặt tôi biến sắc nên vội nói:
"Tôi là thủ lĩnh ở đây. Chúng sẽ không dám với cô."
Tôi lắc đầu bật cười chua chát. Hàm răng tôi cắn vào môi đến bật máu vì không muốn cho ai nghe thấy tiếng rên rỉ. Ivan giày vò tôi đến ba lần. Tôi tự hỏi trong lòng: "Hay là mình chết đi?"
Khi quay trở lại bếp củi hồng, Phượng nhìn tôi với ánh mắt cảm thông. Con bé giang rộng tay ôm tôi một cái. Tôi cắn chặt răng để không phát ra tiếng khóc nức nở. Không một người đàn ông nào trông thấy cảnh tượng này. Hoặc cũng có thể là họ giả vờ như không thấy. Hôm đó tôi thức trắng đêm.
* * * * *
Sáng hôm sau mưa đã ngừng rơi. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất làm không gian trở nên ấm áp vài phần. Tôi bước ra bên ngoài để gân cốt được giải tỏa. Bốn bề xung quanh tôi lúc này chẳng có gì ngoài gió lạnh. Một mình đứng giữa không gian vắng lặng này làm mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng tôi vơi bớt phần nào. Đêm qua, khi đang ngồi bên bếp lửa tôi chỉ muốn được chạy ra khỏi nhà, ngửa mặt lên trời mà khóc. Ấy vậy mà bây giờ, khi đã có thể làm được điều ấy thì mắt tôi lại ráo hoảnh. Một tia suy nghĩ nhẹ nhàng len lỏi vào trong đầu tôi. Rốt cuộc thì chuyến đi này có phải là một lựa chọn đúng?
Tôi rũ mắt, khẽ lắc đầu rồi tiếp tục bước đi. Đúng lúc ấy, tôi vấp ngã vào một vật cưng cứng bị vùi ở dưới lớp lá ướt nhẹp. Toàn thân tôi ngã sõng soài, gương mặt vục xuống đất nhưng không hề đau đớn. Tôi cố gắng chống tay rồi quay lại nhìn để xem xem thứ quái quỷ ấy là gì. Giây phút ấy tôi kinh hoàng hét lên. Dưới lớp lá khô có một xác người.
Tiếng hét của tôi đánh động cho những người còn lại ở trong nhà chạy tới. Dẫn đầu là Ivan, theo sau là mấy gã đội mũ len, cuối cùng là mọi người trong đoàn. Vừa nhìn thấy tôi ngồi bệt bên cạnh một ụ đất để lộ ra một gương mặt trắng bệch, Ivan vội vã xốc nách tôi đứng dậy. Một trong ba tên đội mũ len vội vã rải lá cây che lấp thi hài lại như lúc trước. Chúng tôi nhanh chóng bước vào nhà kho. Ivan lập tức tra hỏi tôi rằng có thấy ai ở đó không, có nhìn thấy bất cứ thứ gì khác lạ không. Cơn sợ hãi vẫn chưa dứt, lại thêm việc thái độ gay gắt của Ivan khiến tôi run như cầy sấy:
"Không...Không... Tôi... quả tình tôi không thấy gì hết."
Ivan đi đi lại lại trong nhà. Vầng trán của gã nhăn lại. Gã bàn bạc với ba tên còn lại. Tôi đứng giữa nhà, nhìn chú Sang, bà Loan và những người còn lại. Đức Hà Nội hơi cau mày phán đoán:
"Cái xác này xuất hiện ở đây rất đáng ngờ. Có khi nào người chết cũng là người đi vượt biên như mình không?"
Tôi lắc đầu phủ nhận:
"Không! Mặc dù nhìn không rõ nhưng tôi có khẳng định ấy là một người phụ nữ tây âu. Đó đâu phải là đối tượng vượt biên."
Duy Anh thầm thì:
"Hay là cô kia tử tự?"
Giả thiết này cũng không ổn. Nếu tử tự thì thiếu gì cách, tại sao lại phải vùi mình vào trong lá cây để chết từ từ? Tôi sực nhớ ra tiếng hét vang lên vào đêm hôm qua. Tiếng hét ấy rất ngắn, chưa đầy một giây đã tắt. Giả như sắp xếp những thông tin ít ỏi này lại với nhau, thì đáp án gần nhất là: người phụ nữ kia bị giết.
Tôi nói chuyện này với Ivan. Mọi người nghe xong đều tán đồng rằng giả thiết này gần với sự thật nhất. Rất nhiều kẻ sau khi giết người thường có thói quen quay lại nơi giấu xác để thăm dò. Để đảm bảo cho hành trình của chúng tôi không bị nguy hiểm, Ivan quyết định sẽ băng rằng ngay vào sáng ngày mai. Kế hoạch chờ thời tiết ấm hơn bị hủy bỏ. Cả đoàn gật đầu ngay tức lự. Chúng tôi có khoảng hai tiếng để chuẩn bị. Riêng Ivan phải đảm bảo phương tiện cho chặng đường cam go sắp tới.
Đêm hôm trước thức trắng, cho nên vừa ăn xong miếng bánh mì khô như ngói là tôi dựa đầu vào vai cái Phượng để ngủ. Duy Anh khoác một tấm chăn mỏng dính của nó lên người tôi rồi trầm giọng:
"Chị Lam ngủ đi. Em sẽ trông cho chị ngủ."
Cảm giác được người khác quan tâm thật ấm áp. Tôi khẽ mỉm cười rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Một cơn ác mộng kéo đến. Trong mơ tôi thấy tất cả chúng tôi bị một tên người tuyết khổng lồ nuốt chửng. Mọi người bị vùi trong một khối tuyết khổng lồ, rắn đanh như đá, không thể nào thoát ra. Tôi cố gắng nhoài người về phía trước nhưng vô ích. Một giọng cười the thé vang lên ở bên tai tôi. Ai đó nói rất rành rọt:
"Chúng mày cũng sẽ như tao thôi!"
Giọng nói vừa dứt cũng là lúc tôi giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ sắp bốn giờ chiều. Thế là tôi ngủ được hơn mười tiếng.
Lại là một đêm tủi nhục nữa. Lần này lại một gã đàn ông khác kéo cái Phượng vào bên trong. Tôi nghe thấy tiếng nó bật khóc. Jane và Anne nhìn tôi, cả hai run bần bật.
Tôi cố gắng trấn tĩnh bằng cách nghĩ về giấc chiêm bao khi nãy. Ngay cả khi bà Loan lại dúi vào tay hai cô gái kia mấy cái bao cao su trước khi bị kéo đi, tôi vẫn không dám nhìn theo. Ngọn lửa vàng rực lan tỏa ánh sáng dịu dàng khắp nhà kho cũng không đủ sưởi ấm lòng người. Ivan vẫn ngồi trước bản đồ nghiên cứu, thỉnh thoảng lại nhìn sang chiếc la bàn ở bên cạnh.
Chờ cho Jane và Anne thất thểu bước ra. Bà Loan thở dài rồi cho mỗi người uống một viên thuốc tránh thai. Mỗi người đuổi theo một dòng suy nghĩ khác nhau. Tôi mở cuốn sổ nhật kí để trước mặt nhưng chẳng biết phải viết gì. Chỉ vỏn vẹn có vài chục tiếng đồng hồ mà có quá nhiều chuyện xảy ra. Anne lúc này đang nằm hướng mặt về phía tôi. Ánh lửa chiếu vào làm cho hai dòng nước mắt của cô gái trở nên lấp lánh. Bàn tay tôi khẽ lướt trên mặt giấy mềm:
𝐍𝐠𝐚̀𝐲.... 𝐭𝐡𝐚́𝐧𝐠.... 𝐧𝐚̆𝐦 𝟏𝟗𝟗𝟗
𝐻𝑜̂̀𝑖 𝑐𝑜̀𝑛 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔, 𝑚𝑢𝑜̂́𝑖 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑐𝑎́𝑛ℎ đ𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑎̣̆𝑛 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡. 𝐿𝑜̛́𝑛 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑚𝑜̛́𝑖 ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔, 𝑣𝑖̣ đ𝑜̛̀𝑖 𝑐𝑜̀𝑛 𝑚𝑎̣̆𝑛 𝑐ℎ𝑎́𝑡 ℎ𝑜̛𝑛 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢.

Trong lòng vốn định viết thêm nữa, nhưng rồi lại thôi. Tôi quyết định sửa soạn đồ đạc trong ba lô cho có việc để làm. Khi ngẩng lên thì mọi người đã ngủ say. Tiếng con cú mèo rúc lên ở đâu đó, nghe mơ hồ hệt như tiếng quạ kêu ở bãi biển gần nhà tôi vào những đêm tịch mịch.
* * * * *
Buổi sáng hôm sau cơn mưa lại bất ngờ xuất hiện. Mặc dù không nhiều như ngày đầu tiên tôi đến đây, nhưng cũng đủ khiến cho hai hàm răng của người ta va lập cập vào nhau. Tôi sợ rằng một lúc nữa khi đi ra bên ngoài, gió thổi mịt mùng sẽ khiến chúng tôi ngã khuỵu. Thế là tôi lấy từ trong tư trang của mình ra thêm một đôi tất để lồng vào chân cho ấm. Mọi người truyền tay nhau chai dầu gió để xoa vào thái dương và lòng bàn tay. Jane và Anne thấy kì lạ nhưng cũng muốn thử. Vài giây sau cả hai người đều xuýt xoa, tỏ ý rằng cơ thể đã ấm áp hơn rất nhiều.
Chiều xuống, trời bắt đầu tối dần. Đây là thời điểm lý tưởng nhất để vượt rừng. Chúng tôi ăn thật nhanh món mì tôm nhạt nhẽo rồi dập lửa để lên đường. Vẫn như mọi lần, tôi quay lại nhìn căn nhà kho bẩn thỉu trước khi rời khỏi mãi mãi. Tôi không hề lưu luyến nơi này, nhưng những kí ức đã diễn ra trong nhà kho ấy đủ để khắc sâu trong lòng tôi tới tận cuối cuộc đời.
Quãng đường lần này đặc biệt nguy hiểm, cho nên cả đoàn bắt buộc phải đi bộ. Xe ô tô mà lần trước bọn Ivan đưa chúng tôi tới đây được vất lại ở một địa điểm bí mật. Mọi người trong đoàn đoán rằng sau đó sẽ có người tới lái đi. Ivan và ba gã đàn ông kia đeo kính hồng ngoại nhìn ban dêm để dẫn đường. Cách bố trí đội hình cũng có sự thay đổi rất lớn. Ivan và tên đàn ông tóc hung đỏ sẽ đi đầu tiên để dẫn đường. Nhóm chúng tôi đi ở giữa và phải đi theo hàng dọc. Đi cuối cùng là hai gã đàn ông còn lại có nhiệm vụ cảnh giới. Trước khi xuất phát, Ivan nhắc lại cho chúng tôi nguyên tắc khi di chuyển: Thứ nhất, không được phép tự ý tách đoàn. Thứ hai, không được phép nói chuyện hay làm bất cứ việc gì để phát ra tiếng động. Thứ ba, trong trường hợp bị cảnh sát phát hiện, mọi người phải tự lo thân. Đừng trông chờ sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Anh ta còn nói thêm, hiện giờ chúng tôi vẫn đang đứng trên đất nước Nga. Thị thực nhập cảnh của chúng tôi vào nơi này vẫn còn hiệu lực, nếu ai muốn bỏ ngang thì có thể về luôn, nhưng tiền đặt cọc sẽ không được hoàn trả. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội này. Và dĩ nhiên, tất cả đều đồng tình đi tiếp.

_________________________________________
Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi