Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44: Hâm nóng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày dọn ra sau đó...

_MÁ! Tôi điên á...tự nhiên...tôi nhận lời đi leo núi với ô.n..g...-Tôi vừa nói vừa thở hổn hển.
_Sắp tới rồi...còn một chút nữa thôi!
_Anh leo...một...mình...đi...!
_Leo được đến đây rồi...chẳng lẻ còn một chút nữa...bỏ hay sao, ráng leo đi em!
_Leo...lên...được tới đỉnh...thì sao?
_Thì...tối về ngủ ngon!
_Anh bệnh hả...?

>>>>><<<<<>>>>><<<<<>>>>><<<<<

Một tuần lễ dài miên man lại trôi qua...

_Mỗi lần gặp anh là trời mưa.
_Vô mùa mưa thì trời mưa thôi!
_Anh chờ em lâu chưa?
_Anh vừa nhắn tin xong thì em xuống. Em không đem theo dù à?
_Anh đợi em chút xíu để em lên lấy.
_Dù anh nhỏ, anh chỉ sợ em ướt thôi.
_Không sao! Mưa đầu mùa dễ bị cảm lắm mỗi người che một cái dù cho đỡ tạt.
...
_Tụi mình giống tham gia game show: "Hôm nay mình đi đâu" quá ha?
_Trời đang mưa, không có đi leo núi được rồi!
_Ưm! Chỉ có chơi lòng vòng trong khu trung tâm thương mại thôi. Anh muốn chơi ở đâu, hay mình đi "thành phố Ý" chơi đi!
_Tuốt bên Thẩm-chảy xa quá! Mấy hôm nay anh bị mất ngủ thôi mình chơi ở gần đây thôi!
_Qua bên New Yao Han chơi ha, trên lầu có đồ ăn nữa.
_Ừ cũng được!
Biết tôi giận vụ hồi nãy anh đưa tay nắm lấy tay tôi.
Bíp bíp bíp bíp...
Tiếng còi xe phía sau xin nhường đường.
_Thôi anh đi trước đi, lát đụng xe nữa!

Vào trong toà nhà các anh bảo vệ cho chúng tôi mỗi người một cái bịch xốp đựng dù. Lúc lên thang máy anh nắm lấy tay tôi, tôi nói:
_Anh lên trước đi, đi dàn hàng người ta muốn vượt lên cũng không được.

Trên đây giống như Familys Food Court bán rất nhiều đồ ăn đặc trưng của tất cả các nước: Thái Lan, Miến Điện, Nhật Bản, Sin, Việt, Trung...Mỗi lần đi chơi với anh, anh đều kêu chết một món cơm gà hải nam, hôm nay tôi kêu một phần Bún Thái hải sản chua cay và hai ly nước sâm củ năng. Sau khi ăn xong, thấy anh có vẻ mệt mỏi do thiếu ngủ nên chúng tôi về sớm.
_Đến nhà rồi, anh về đi!
_Hay mình nói chuyện thêm chút xíu nữa đi!
_Mưa vậy không có chỗ đâu mà nói.
_Anh lên chỗ em được không.
Tôi đưa tay nhìn đồng hồ.
_Giờ này nhà tụ tập xem đá banh, ăn nhậu um sùm. Mình nói chuyện sẽ không được tự nhiên cho lắm.
_Ừm! Tuần sau em off ngày nào thì nhắn tin cho anh biết.
_Dạ, em biết rồi, anh về đi.
_Em lên trước đi, anh muốn chờ em lên an toàn rồi anh mới về.
_Ừm! Lát anh về cẩn thận nha, bye anh!

>>>>><<<<<>>>>><<<<<>>>>><<<<<

_Mặt em hôm nay bị sao vậy?
_Thôi anh đừng hỏi nữa em đang bực bội nà. Bình thường nó cắn em hai, ba nhát rồi thôi đi em cũng không keo kiệt gì, hôm nay nó cắn em đến tận bảy nhát trên mặt. Ghét ghê, cắn chỗ nào không cắn, dè chỗ mặt tiền làm ăn của người ta ra cắn.
_Em lấy dầu sức vô!
_Cũng có sức đó mà nữa đêm dầu bay hơi hết, nó lại cắn cho mấy phát.
_Lát ghé qua chợ anh mua cho em cái mùng.
_Ừm!
_Hay...-Anh ngập ngừng nói rồi lại thôi!
_Anh muốn nói gì?
_Cũng gần một tháng, em hành hạ anh nhiêu đó đủ rồi, hay em dọn về lại đi, tiền nhà anh ra hết cho, em chỉ cần ở thôi!
_Tại sao anh muốn em dọn về?
_Thì không phải đóng tiền nhà.
_Rồi sao nữa?
_Có anh nấu ăn cho, anh rửa chén cho!
_Rồi sao nữa?
_Em có tiền gửi về cho baba mama nhiều hơn.
_Mấy câu đó không phải câu trả lời em cần!
_Chứ em cần câu trả lời như thế nào?
_Anh hiểu ý em mà, anh hỏi em lần này lần thứ ba rồi, em cảm ơn anh. Nhưng em cần xác định một chuyện mà anh luôn né tránh. Vậy thôi vẫn như cũ đi, nếu không cuộc đi chơi lại mất vui!
_Ừ như cũ vậy!

>>>>><<<<<>>>>><<<<<>>>>><<<<<

Thêm một tuần nữa lại trôi qua...

_Hôm nay mình đi đâu?
_Xẩu-tả-ca-phé. (cà phê thủ công)

Tin nhắn:
"6 giờ.
_Mưa rồi anh.
_7 giờ mình mới đi mà, chờ thêm chút nữa biết đâu tạnh thì sao!
_Ừm!
6 giờ 45 phút
_Mưa tạnh rồi nhưng chưa dứt hẳn.
_Mình che ô cũng được, em chuẩn bị đi lát 7 giờ anh qua.
_Ừm, anh cũng chuẩn bị nha, lát gặp!
7 giờ
_Anh tới rồi nè, em xuống đi.
_Ừ anh chờ em chút xíu nha!"

7 phút trôi qua...

_Em make up hả?
_Ừ, đẹp không?
_Mai mốt gặp anh khỏi make up làm gì mất công tốn thời gian, anh thích em để mặt mộc hơn.
_Vậy ư? Thật ra em chuẩn bị xong lâu rồi, em muốn anh hiểu cảm giác chờ đợi một người!
_Em muốn làm gì thì làm em thích make up thì cứ make up đi. Lúc trước em chờ anh nhiều rồi vậy bây giờ hãy để anh chờ em. Cho anh chờ nửa tiếng, một tiếng gì cũng được.
_Anh nói vậy thôi, anh biết em không nỡ phải không?
_Thôi tụi mình đừng nói nữa, đi chơi vui vẻ nè!

Tôi im lặng, anh nắm tay kéo tôi vào lòng, mưa vẫn rơi lác đác, hai chúng tôi đi dưới ô ra trạm xe buýt.

Chúng tôi im lặng suốt quãng đường đi, lâu lâu anh có hỏi tôi vài câu liên quan đến lịch làm việc tuần sau như thế nào. Còn lại tôi đều nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh thì ở bên cứ nắm chặt tay tôi, lâu lâu thì đung đưa qua lại lâu lâu thì khều khều móc móc, đùa giỡn với mấy ngón tay, thật không hiểu nổi?!

_Em bấm đi!
_Tới rồi hả anh?
_Ừ!

Mưa đã tạnh từ lâu, mặt đường đang ướt, không khí lạnh vẫn còn. Xe buýt đi khỏi, tôi ngước lên nhìn biển tên trạm hỏi:
_Trạm này đúng không, sao em thấy nó là lạ?
_Đúng rồi, lên một chút có lối đi nhỏ với các bậc cầu thang dẫn trực tiếp xuống dưới quán cà phê luôn, rất gần.
_Từ đây đến lối đi xa không anh?
_Không xa gần lắm!
Vừa đi tôi vừa hỏi anh:
_Sao anh biết lối đi này vậy?

Tôi nhìn thẳng vào mắt, anh dường như cũng đoán ra được tôi muốn hỏi gì?
_Em yên tâm chỗ này anh với nó chưa đi qua, anh lên mạng search những địa điểm cần đến ở Ma Cao nó chỉ đi như vậy gần hơn nên hôm nay anh dẫn em đi thử.

Tôi nhớ lại ngày dọn ra tôi có nói với anh một câu: "Anh nói với em anh đi chơi với nó là muốn biết nhiều chỗ hơn để dẫn em đi chơi. Anh tưởng em là đứa trẻ lên ba sao? Thời buổi thông tin đại chúng rồi muốn biết một địa điểm nào đó chỉ cần hỏi bạn bè hoặc lên mạng tìm kiếm là có. Thật ra đó chỉ là cái cớ để hai người viện lí do đi chơi chung với nhau mà thôi!"

Anh và tôi lại im lặng
_Ý! có một lối đi nhỏ thiệt. Qua! Không khí ở đây mát mẻ, trong lành làm sao!

Tôi nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác này mà rất lâu rồi tôi không có. Mùi đất ẩm sau những ngày mưa dầm dề hoà trộn với mùi cỏ cây hoa lá thật làm cho con người ta dễ chịu quên đi những đều muộn phiền phía trước.

_Lối đi này nhìn cũng hay ho quá ha!
_Em chụp không, anh chụp dùm em!
_Thôi khỏi!
_Anh sẽ ráng canh khung chụp cho em.
Nhìn ánh mắt đầy thành ý của anh tôi cũng không nỡ khước từ.
_Em đứng đây nha!
_Ừ!
_Xong chưa anh, lâu vậy!
_Từ từ anh đang canh góc đẹp.
Cuối cùng anh cũng bấm máy.
Tách tách tách tách tách
...lát sau
_Em qua bên đây chút xíu nà!
_Bên đây phải không?
_Ừ!
_Á...
_Em có sao không?
_Không sao, hên nhờ có cái thành này vịnh lại kịp.
_Trời mưa trơn đó em đi từ từ thôi!
_Ờ biết rồi! Nãy giờ chụp cũng nhiều rồi, thôi không chụp nữa, cho em xem hình lại đi anh.
_Sao?
_Cũng được vài tấm đẹp, để tối về rảnh rỗi em xem kỹ lại.

...

Đây là một quán cà phê lâu đời và nổi tiếng cũng được biết đến như một địa điểm du lịch khi đến Ma Cao dành cho du khách nước ngoài, nó nằm trên bán đảo Coloane chúng tôi hay gọi vui là đảo "Cô-Loan". Điều mà ta cảm nhận trước tiên khi bước vào quán đó là nét mộc mạc, giản dị có chút bình yên, dân dã khác xa với vẻ hào hoa, tráng lệ và náo nhiệt ngoài kia. Sân trước nhà được bày chục bàn ghế gỗ dài, gian bên trái là nơi chế biến đồ ăn thức uống. Nổi bật nhất vẫn là hai tấm biển: một màu gạch treo bên trong tiệm, một màu đỏ tương đối lớn được treo trên cửa chính của tiệm viết theo lối thư pháp xưa từ phải sang trái "啡咖打手記漢" (Cà phê thủ công Hán Ký) Hán là tên của chủ tiệm, tên đầy đủ của ông là Lương Kim Hán có lẽ bây giờ ông cũng ở vào độ tuổi thất tuần. Nghe đâu mấy tấm biển đó do vài người nổi tiếng đến thưởng thức đề tặng. Quán có từ năm 1990, nhưng vào năm 2004 có một người nước ngoài khoảng 70 tuổi đến tham gia giải Granville Grand Prix-giải đua xe công thức 3 (F3) đã "truyền lại bí kíp công thức cà phê thủ công" cho ông mà lúc bấy giờ các nhà hàng lớn đều bảo mật. Thay vì pha theo cách bình thường chế nước sôi vào cà phê, đường, sữa thì mỗi ly cà phê được đánh chung với một muỗng đường cát đánh khoảng 400 lần để cho ra lớp bọt bồng bềnh mịn như kem, sau đó mới chế nước sôi và cho sữa vào là hoàn tất. Do được đánh bằng tay liên tục và lặp đi lặp lại nhiều lần nên có tên là "cà phê đánh tay" gọi hoa mỹ hơn là "cà phê thủ công" cũng được ra đời từ đó. Điểm hấp dẫn ở ly cà phê chính là lớp bọt kem sánh mịn, thơm nồng, giống như lớp "milk foam" trên ly trà sữa. Ngoài cà phê ra thì quán còn bán những đồ ăn nhẹ kèm theo như: bánh mì sandwich nướng hoặc món mì nước sẽ ăn kèm với trứng chiên, jambon (thịt nguội), phô mai, xúc xích, cá ngừ, vân vân...tuỳ theo bạn thích mix với món gì, ăn chung với "tương ớt nhà làm" ngon như nhà làm. Chắc chắn chủ quán không thể bỏ qua món đặc sản của Ma Cao trong menu của mình, có tên là "豬扒包" (bánh mì sườn cốt lết heo). Đó là bánh mì tròn, giống như bánh mì "con cóc" của Việt Nam kẹp chung với thịt gà hoặc thịt heo nguyên tảng ướp gia vị rồi rán vàng với hành tây ăn rất ngon.

Do mấy hôm nay trời mưa, nên quán cũng không đông lắm, tính luôn hai đứa tôi là vừa tròn bốn người. Sau khi lựa được vị trí ngồi thích hợp để quan sát hết mọi thứ trong quán có một dì ra đưa cho chúng tôi menu, tôi đoán dì có thể là vợ của chú:
_[Các em từ từ xem, chị đi làm đồ cho khách khác, chồng chị ra ngoài đi chợ rồi bây giờ quán có mình chị à!]
Tôi lắc tay nói:
_[Không sao, dì đi làm công việc của dì đi, chúng con cũng muốn từ từ xem.]
_[Ờ! Vậy có gì kêu chị sau nha!]
_[Vâng ạ!]
Anh hỏi tôi:
_Em muốn uống gì?
_Ở đây nổi tiếng là món gì thì mình kêu món đó. Còn anh?
_Anh cũng kêu giống em.
_Em nhớ anh không thích uống nóng.
_Hôm nay khí trời se lạnh, uống nóng cũng không đến nổi ra mồ hôi. Em có ăn gì không?
_Vậy em ăn bánh mì sandwich thập cẩm, anh ăn gì hay anh ăn mì nước đi, ăn qua ăn lại xem vị nào ngon.
_Ừ cũng được, nghe em!
Cũng vừa khéo "chị" chủ bưng đồ ăn lên cho khách, anh vẫy tay lấy order luôn.
_[Cho tôi hai ly cà phê thủ công, một bánh mì sandwich thập cẩm và một tô mì gà.]
_[Ngồi chơi một chút sẽ có liền!]
_[Không gấp, dì từ từ làm!]

Một cơn gió nhè nhẹ mang theo hơi lạnh thổi qua mặt, tôi bất giác thốt lên một câu:
_Thật sự thích cái không khí này ghê!
_Anh thấy tâm trạng em hôm nay tươi hơn, em có vẻ phấn khích với cỏ cây hoa lá nhỉ?!
_Ừ! Em thích một cuộc sống gần gũi với thiên nhiên, cuộc sống ở thành phố xô bồ xô bộn quá! Con người bị vật chất cám dỗ, ganh ghét đấu đá lẫn nhau, lòng người cũng thay đổi theo.
_Dạo này thi nhân nhập em hoài vậy!
Tôi liếc anh cười mỉm nói:
_Tức cảnh sinh tình!

Đúng lúc đó chú chủ quán về đến, bà chủ đang làm dở miếng bánh mì sandwich chạy ra đỡ lấy miếng thịt với bó rau trên tay ông.
_[Ông vô pha hai ly cà phê thủ công cho khách nhanh đi, họ chờ lâu lắm rồi!]
_[Hai ly hả?]
_[Mấy cái khác tôi làm xong hết rồi!]
_[Ờ! Tới liền.]

_Em nhìn gì vậy?
_Em nhìn cách họ sinh hoạt với nhau, vợ chiên trứng, chồng pha cà phê, hạnh phúc thật giản đơn!
Anh mỉm cười im lặng lắng nghe.
_Đồ ăn của chúng mình xong rồi kìa! -Tôi nói.
_Đâu?
_[Các bạn ăn trước nha, cà phê chưa làm xong.]
_[Không sao, không sao!]
_[Từ từ làm, tụi con cũng đang nói chuyện với nhau.]

Chúng tôi ăn gần xong thì cà phê cũng được bưng ra.
_[Cà phê đến rồi!]
_[Cảm ơn chị đẹp nhiều!]

Tôi nhắp một miếng cà phê từ từ thưởng thức.
_Em thấy sao ngon không?
_Ngon, thơm và béo, hậu vị đắng nhẹ!
_Không giống cà phê pha phin của Việt Nam mình.
_Ừ hai vị khác nhau.
_Chứ nó là cà phê gì?
_Nó được làm từ bột cà phê hoà tan kết hợp với chút xíu đường đánh bông lên như đánh trứng tạo thành lớp kem mịn, có màu nâu sáng. Sau đó cho thêm sữa tươi chế thêm xíu nước sôi vào cho đầy ly là xong.
_Vậy về nhà anh làm thử mới được.
_Cà phê mình đem qua là cà phê rang xay có thể áp dụng nhưng hỗn hợp đánh lên không mịn, lớp kem không tạo chóp đứng mau bể bọt khí, bọt nhanh tan, nước cà phê lắng xuống. Tốt nhất khi làm món cà phê này nên sử dụng cà phê hoà tan nó sẽ cho ra lớp bọt mịn như bông kem.
_Em hay quá vậy! Em thấy cà phê pha phin của mình và cà phê này, cà phê nào ngon hơn?
_Mỗi loại có một vị riêng.
...
Sau khi ăn uống xong, chúng tôi đi dọc theo con đường mòn ra Cô-Loan chơi.
_Anh biết nơi đây trước đây là gì không?
_Là gì?
_Xưởng đóng tàu của Ma Cao.
_Sao em biết?
_Brian kể em nghe!
_Nó dẫn em qua đây rồi!
_Ừ, anh kêu em nên đi chơi nhiều hơn mà, em ra ngoài học hỏi kiến thức người khác về kể lại cho anh nghe!
_Vậy em kể đi anh nghe nè!
_Ma Cao trước đây là một làng chài nghèo và nhỏ cư dân trên bán đảo sinh sống chủ yếu bằng nghề chài lưới, đánh bắt cá và tất nhiên có cả đóng tàu nữa. Anh xem đằng sau anh còn sót lại vết tích của khung tàu nữa kìa, tuy bị mục nhiều do năm tháng nhưng vẫn có thể nhận ra trước kia nơi đây từng là một xưởng đóng tàu.
_Ừ đúng rồi, quá trời ván gỗ trôi lềnh bềnh luôn!
_Sau đó triều đình nhà Minh cho Bồ Đào Nha thuê Ma Cao để làm cảng giao thương. Nhưng đến năm 16...quên rồi, ngành công nghiệp đánh bạc tại Ma Cao, do Hà Hồng Sân (何鴻燊) điều hành theo một giấy phép độc quyền của chính phủ. Sự độc quyền chấm dứt vào năm 2002 và một vài chủ casino từ Las Vegas đã nỗ lực tiến vào thị trường đánh bạc của Ma Cao.
_Anh còn biết tên gọi Ma Cao xuất phát từ đâu không?
_Từ Bồ Đào Nha.
_Dễ dàng đoán được em hỏi làm chi? Nó xuất phát từ Bồ Đào Nha nhưng anh có biết nguyên do vì sao có tên gọi này không?
_Vì sao?
_Vào giữa thế kỷ XVI các thương nhân người Bồ Đào Nha lần đầu đến định cư tại Ma Cao trong thập niên 1550, thì Ma Cao được biết đến với các tên gọi Hào Kính (濠鏡) hay Kính Hải (鏡海). Người ta nói rằng các thuỷ thủ Bồ Đào Nha đổ bộ lên bờ biển ngay bên ngoài miếu và hỏi tên của địa điểm này, những người bản địa đã trả lời là "má-cọt" tiếng Phổ Thông là 媽閣 dịch ra là Ma Cát. Sau đó, người Bồ Đào Nha đã đặt tên cho bán đảo là Ma Cao. Anh thử đọc hai từ "Má-cọt" và "Ma-cao" đi, có sự na ná âm phải không?
_Sao em biết nhiều kiến thức quá vậy?
_Thời gian để chơi game và làm những việc "linh tinh" thì tranh thủ đọc thêm nhiều thứ để bổ sung kiến thức cho mình.
Anh gãi đầu nói:
_Đi chơi với em vui hơn với nó, học hỏi được nhiều thứ hơn.
_Xứ! Bây giờ anh mới biết! Thật ra kiến thức này là anh nói cho em biết!
_Có hả?
_Anh quên rồi và em cũng không nhắc đâu!
_Không nhắc thì thôi! Em nè!
_Gì?
_Tháng sau anh làm ca chiều rồi, không dẫn em đi chơi được!
_Không sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top