Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Tin nhắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÔNG VIÊN

Hai tháng sau...
_Em nộp đơn xin nghỉ rồi!
_Nghỉ luôn đó hả?
Tôi gật nhẹ.
_Em nói thiệt hay giỡn vậy!
_Thiệt.
_Mai em lên nhân sự rút đơn lại xem được không?
_Em đã nộp một tuần trước rồi, muốn rút lại cũng không kịp.
_Sao em không bàn bạc với anh gì hết.
_Mấy tuần trước ở công viên em có nói ra dự định của mình cho anh nghe.
_Anh không nghĩ em nộp đơn nhanh đến thế!

Hai đứa tôi nắm tay nhau im lặng hồi lâu...

_Anh biết thời gian vừa qua, em dọn ra để dày vò bản thân, khiến anh phải dằn vặt lương tâm. Anh là người làm em đau khổ anh đáng bị như vậy nhưng anh đã cố gắng bù đắp lỗi lầm. Bây giờ em lại bỏ về Việt Nam, hy sinh công việc nuôi sống gia đình và bản thân chỉ để trả thù anh thôi sao, em làm vậy có đáng không?

_Những tưởng sau khi dọn ra em sẽ quên được anh nhưng em không làm được. Từng cành cây, ngọn cỏ, từng khu phố, con đường mỗi nơi em đi qua đều in hình bóng của đôi ta, từng lời nói, hành động đều hằn rõ trong trí nhớ không thể khiến em quên hết mọi thứ về anh. Em lại cho chúng ta cơ hội hàn gắn. Hằng tuần anh xuất hiện để bù đắp lỗi lầm của mình khiến em rất cảm động. Những hành động lúc lạnh nhạt lúc ấm áp thất thường của anh càng làm cho em chìm trong mông lung mất phương hướng về mối tình này. Sự cô đơn nơi đất khách, sự trống vắng về đêm ở nơi ở mới càng làm cho em thêm nhớ anh da diết, nhớ về những kỷ niệm hạnh phúc lẫn buồn đau nơi đây, cách duy nhất khiến em lãng quên là rời xa nó...

Tôi ngừng một chút lại nói tiếp:
_Hay là anh cùng em về Việt Nam tránh xa những thị phi cám dỗ hai đứa mình làm lại từ đầu, nơi chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào của hai ta.
_Anh...em..em hỏi bất chợt quá, anh chưa suy nghĩ đến.
_Giỡn thôi! Chắc cũng còn một tháng nữa em mới về, em muốn những ngày này lưu lại khoảnh khắc tốt về nhau để khi ra đi không còn gì để lưu luyến.
_Vậy để anh một tháng này nấu cơm đem qua hai đứa cùng ăn.
_Cảm ơn trước! Anh có thề cho em mượn laptop đánh CV đưa cho bạn của Cleo gửi vô công ty được không?
_Được chứ, vậy em lấy ipad luôn đi, anh mua cho em mà!
_Em không muốn lấy!

Anh và tôi ngồi đó cho đến khi nắng chiều hoàng hôn dần tắt đi!

>>>>><<<<<>>>>><<<<<>>>>><<<<<

Hôm nay ngày cuối tranh thủ đi chợ xem còn thiếu thứ gì không sẵn mua quà lưu niệm về tặng cho mấy đứa em. Tôi gặp được người quen.

_Chị Dilys phải không?

Tôi quay qua thấy Ami, bồ nó đang dìu nó đi chợ. Đúng là đang "dìu" đó vì nó đang có bầu đoán cỡ bảy, tám tháng rồi!
_Ủa em với bạn trai cũng đi chợ hả?
_Dạ! Nghe nói chị sắp về phải không?
_Mai chị bay rồi!
_Chúc chị thượng lộ bình an, giữ gìn sức khoẻ nha chị!
_Chị cũng chúc em được nhiều sức khỏe, mọi sự suôn sẻ, cầu được ước thấy.
_Cảm ơn chị nhiều! Chị cũng vậy nha! Vậy em đi chợ tiếp đây!
_Chị cũng còn một vài món chưa mua, tạm biệt em!

>>>>><<<<<>>>>><<<<<>>>>><<<<<

Tối đó, tôi đang sắp xếp lại đồ đạc bỏ vô va li, dì chủ nhà đi làm về hỏi:
_Ngày mai con về hả?
_Dạ, dì và cả nhà ở lại mạnh giỏi nha! Con còn thiếu khoản nào chưa đóng hông?
_Tiền nhà đầu tháng con đã đóng rồi muốn đóng thêm nữa cũng được!
Tôi cười.
_Dì giỡn thôi, chúc con nhiều sức khoẻ thuận buồm xuôi gió.
_Dạ con cảm ơn dì!
_Con đưa chìa khoá luôn cho dì đi để sáng mai lộp chộp con đem về nước luôn mắc công dì phải làm lại.

Chợt có tin nhắn từ má anh gửi đến:

"_Bac muon hoi con ly do gi hai con gian nhau noi cho bac biet voi hoi thang phong no khong noi gi cho bac biet het bac chi nghe ma con noi cho bac biet thoi"

Tôi suy nghĩ ít phút rồi hồi âm lại:
"_Dài quá không biết bắt đầu từ đâu, con kể vắn tắt cho bác biết.
Anh Phong có thích một đồng nghiệp cùng làm chung trong công ty với ảnh. Người này đã có chồng và chồng cũng đang làm ở đây. Hai người thường xuyên đi chơi ăn uống sau tan ca. Đỉnh điểm là hẹn đi chơi riêng với nhau bên Châu Hải, còn chụp hình thân mật nữa bị con phát hiện...
Mọi chuyện cũng xong rồi bác. Thôi kệ ảnh đi bác đừng có chất vấn ảnh nữa, chắc ảnh cũng biết lỗi rồi, con cám ơn bác đã quan tâm con!"

Ít phút sau, tin nhắn hồi âm lại:

"_Con cho phong mot co hoi quay tro lai phong chac bi nho do du do do

_Ngày mai con về Việt Nam rồi..."

Nhắn đến đây thì không thấy tin nhắn từ má anh nữa.

"Anh làm gì phải để má anh nhắn tin xin em tha thứ cho anh vậy Phong?"

Tôi đang nghĩ:

Nếu như năm ấy tôi cho người tôi thích thầm một cơ hội?

Nếu như tôi không chủ động pm trước!

Nếu như lúc đó tôi không gọi lộn người?

Nếu như tôi không qua Ma Cao?

Nếu như tôi không down ứng dụng phục hồi tin nhắn, hình ảnh?

Nếu như ngày hôm đó anh giữ tôi lại.

Nếu như tin nhắn này được gửi sớm hơn?

Nếu như sau đó...

"Sau đó
Không có sau đó nữa đâu
Em đầu hàng chính mình
Em đầu hàng cả giấc mơ em từng mơ

Xin lỗi
Không có xin lỗi nữa đâu
Em dừng lại lúc này
Em dừng lại để chấm hết bao ưu phiền

Mang hết cả những buồn vui gửi lại quá khứ
Mang hết cả hy vọng cuối cùng giữ anh
Vì yêu nên phải rời đi
Vì yêu đến chết cũng đành
Một lần sống có đáng bao nhiêu mà phải yêu thế này..."

"Trong một mối quan hệ, tình cảm trao đi không được hồi đáp, đồng nghĩa việc duyên phận cũng cạn. Hoa vẫn là hoa, gió vẫn là gió, đừng vì một ngọn gió vô tình thoáng qua mà ngả mình theo làn gió.
Giữa biển người mênh mông, gặp nhau bởi chữ duyên, bên nhau bởi chữ nợ. Khi duyên đến thản nhiên đón nhận, khi duyên đi chẳng nên cưỡng cầu. Đã đến lúc lịch sự rút lui, mỗi người một ngã, trả người về với tự do, còn tôi về với chính mình. Không có yến tiệc nào không tàn, mọi cuộc vui sau cùng đều đi đến biệt ly. Hoạ chăng chỉ khác nhau ở cách thức từ biệt mà thôi! Hai người hai lối, từ đó không còn gặp lại, chẳng nợ nần cũng không lưu luyến.

"Bước qua những ngày cô đơn
Một mình vui hơn em không hối tiếc
Chúng ta sẽ có tất cả mọi thứ
Chỉ là không có chúng ta
Em đầu hàng và nói chính mình
Anh muốn yêu ai thì yêu đi
Em đầu hàng cả thế giới này
Ai muốn yêu anh thì cứ yêu đi được rồi!
Anh muốn yêu ai thì cứ yêu đi
Tạm biệt!"

(Đầu hàng - ca sỹ Hồ Ngọc Hà)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top