Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

sắc hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vernon đi dạo dọc đường bờ biển. bây giờ đã là buổi xế chiều, từng đợt sóng cuốn nhẹ trôi theo những làn gió. hương của biển thật dịu dàng, mà cũng mãnh liệt làm sao. cánh chim chập chờn chao liệng từ phía chân trời ngả sắc đỏ cam. Vernon quay đầu sang hướng bên ấy, mới chợt nhận ra, hình như thu đã về.

thu về, một đoạn tình tan biến.

anh và cô ấy đã cùng nhau trong suốt những năm tuổi trẻ rực rỡ và đầy sắc màu. chẳng biết tình cảm mà cô dành cho anh chỉ là cảm nắng nhất thời, hay cũng yêu anh thật lòng như cái cách mà anh đã yêu cô ấy.

anh yêu cô ấy thật, nhưng có vẻ chẳng đủ mãnh liệt. bởi lần đầu gặp nhau anh chẳng có ấn tượng gì, chỉ là khi cô ấy vô tình làm đổ tách trà nóng vào chiếc áo sơ mi màu lam mà anh đã chuẩn bị giặt là đủ kiểu cho hội thảo diễn ra vào cuối tuần. cô ấy ríu rít xin lỗi anh, một mực bảo mấy anh nhân viên có ai có áo cho anh mượn để cô đích thân đi giặt áo rồi đem trả cho anh.

sinh viên đại học đang đi làm thêm mà, trái tim mong manh dễ vỡ lắm. nhìn qua cái dáng vẻ lấm la lấm lét khi đem trả áo cho anh là đủ hiểu. nên anh chỉ nhận rồi cảm ơn chứ chẳng định thêm những câu nói khó nghe nào khác như bình thường anh vẫn hay lỡ miệng.

tưởng nhút nhát thế thôi, mặt đỏ lựng như kia thế thôi, ai ngờ khi anh chuẩn bị đóng cửa thì cô ấy giữ lại, lấy hết can đảm để xin số điện thoại của anh.

anh cũng khá có hứng thú đấy, nhìn cô bé mặt đỏ lựng thế kia, bỗng nhiên trong anh dấy lên một cảm giác nào đó không trong sáng chút nào. sau đó, thì ai cũng biết cả rồi.

anh yêu cô bé ấy, thật lòng, suốt năm năm anh và cô bé ấy đã nắm tay nhau và cứ ngỡ rằng sẽ có thể cùng nhau đi đến cuối con đường. mặc dù trong tình yêu có biết bao sự mâu thuẫn và bất đồng, thế nhưng, yêu được những năm năm, với họ có thể coi là cả một đời.

vậy mà, cô ấy lại nói chia tay trước.

phải, cô ấy còn trẻ, không có anh thì vẫn còn hàng tá người con trai khác xếp hàng chờ rước cô ấy về. nhưng tình yêu mà anh cố gắng vun vén và giữ gìn suốt bao năm qua, đâu phải chỉ một câu chia tay là có thể rũ bỏ tất cả một cách dễ dàng đến thế?

anh nhớ là mình đã chẳng làm gì có lỗi với cô ấy, cũng nhớ là mình cũng chẳng làm gì khiến cô ấy buồn đến bỏ đi, nhớ là anh chưa bao giờ mắng mỏ đánh đập cô ấy.

và nhớ là, anh chưa bao giờ nói yêu cô ấy.

anh cứ ngỡ rằng chỉ cần hành động là nói lên tất cả, nhưng đó chỉ là giả thiết của một mình anh thôi. còn cô ấy nghĩ thế nào, bố ai mà hiểu được.

anh đã cố gắng giữ gìn, cố gắng năn nỉ, cố gắng van xin, cố gắng níu kéo. nhưng cuối cùng chỉ nhận lại một câu nói.

"có lẽ chúng ta không có duyên..."

nhẹ nhàng.
quặn thắt.

thế là hết, công lao và sức lực của anh, mồ hôi và nước mắt của anh, đã hết. cuộc tình này đã đi đến hồi kết. chẳng ai nói với nhau một câu gì, cứ lẳng lặng ra đi như vậy, như để minh chứng rằng duyên tình giữa anh và cô ấy rốt cuộc đến cuối cùng cũng chỉ có như vậy.

anh chưa từng nghĩ rằng đến một ngày nào đó, nơi biển khơi xa xôi vạn dặm mà anh vẫn luôn coi là động lực tinh thần mỗi khi chán nản, bây giờ nhìn nó còn buồn hơn cả tâm trạng của anh.

quả thật, "cảnh buồn cảnh chẳng đeo sầu. người buồn cảnh có vui đâu bao giờ."

người xưa nói cấm có sai mà.

dọc đường bờ biển, anh có đi ngang một căn hộ nhỏ bé. những tưởng nó sẽ chẳng có gì đáng để anh phải để tâm, thì bỗng cánh cửa cọt kẹt được mở ra từ từ, một cô gái cúi đầu xuống bước ra khỏi cánh cửa, chào tạm biệt chủ nhà và đang cầm trên tay một chục trứng.

cô gái ấy vừa đi vừa ngắm nhìn những quả trứng gà , nom có vẻ thích thú lắm.

rồi bỗng nhiên cô ấy quay lại nhìn anh. cô ấy đứng ở một khoảng cách khá xa, nhưng cũng đủ để anh thấy được cô ấy có một ánh mắt xa xăm, và sâu thẳm. tưởng như có thể thấu được lòng anh vậy.

rồi lại quay đi, dáng dấp yểu điệu như cách cách nhà vương gia, nhưng nhìn bộ quần áo lại chẳng ăn khớp gì với phong thái ấy. vậy mà, cô ấy vẫn tỏa ra một sức hút mạnh mẽ đến lạ lùng.

nhìn bóng lưng nhỏ bé đỏ rực màu hoàng hôn ấy, cảm xúc trong anh có lẽ cũng đỏ rực lên rồi.

bỗng anh chẳng còn cảm giác gì với người yêu cũ, thật sự chẳng còn chút cảm giác gì. anh nhận ra, hoá ra năm năm nó trôi qua nhanh chóng và cũng kết thúc nhanh chóng như vậy. anh cứ ngỡ sau khi chia tay, anh sẽ buồn đau và sụp đổ lắm, nhưng khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài, thì bầu trời vẫn xanh, trăm hoa vẫn đua nở, đường xá vẫn xô bồ, mà lòng anh thì đã hết vương vẫn từ lâu rồi.

anh quyết định sẽ ném cái cảm giác về người yêu cũ tại một xó xỉnh nào đó trong cuộc đời, để bắt đầu viết nên một trang sách mới, viết nên những dòng đầu tiên cho một trang đời mới. làm lại từ đầu.

bởi chuyện gì qua rồi thì hãy cho nó qua hẳn đi.

cô ấy còn trẻ, cuộc đời là của cô ấy, anh cũng đã chấp nhận buông tay, giờ đã chẳng là gì của nhau nữa, anh còn gì để vương vấn?

và Vernon nhận ra rằng anh đã có cái khác đáng để lưu tâm hơn rồi.

từ hôm gặp lần đầu tiên sau đó, ngày nào anh cũng trực chờ để được nhìn thấy bóng hình nhỏ bé tuy xa lạ mà quen thuộc ấy. dường như việc chờ một người con gái mà anh thậm chí còn chẳng biết tên tuổi kia đã trở thành một thói quen khó bỏ của Vernon.

mỗi khi cô gái ấy quay lại nhìn anh với một ánh mắt khó hiểu là anh lại đảo mắt nhanh ra chỗ khác. có những lần vì nhìn quá say đắm nên Vernon còn chẳng biết rằng cô ấy đã dừng bước và quay lại nhìn anh một lúc lâu rồi, cho đến lúc bước chân của Vernon dừng hẳn lại khi chợt ngộ ra rằng chỉ còn vài mét nữa thôi, anh sẽ chạm mặt cô gái ấy.

Vernon lúng túng thấy rõ, tay chân bỗng trở nên thừa thãi khi hết gãi đầu gãi tai lại huơ huơ bên hông, miệng lắp ba lắp bắp chẳng nói được câu gì.

"Shannon!"

tiếng gọi từ đằng xa vọng tới, cô gái ấy đang nhìn anh khi nghe tiếng gọi kia liền lập tức quay lại.

"ừ. đợi tớ một chút."

rồi sau đó lại nhìn Vernon, tuy chỉ là anh nghĩ vậy thôi nhưng có lẽ ánh mắt khi Shannon nhìn anh lại mang một nét nào đó vừa u buồn lại vừa tiếc nuối. bỗng trong một giây phút nào đó, rất nhanh thôi, chỉ thoáng qua thôi, Vernon lại thấy đôi mắt kia còn long lanh hơn cả sắc trong veo của đại dương mà anh vẫn hằng yêu mến.

không thể để cô ấy đi dễ dàng như vậy được.


"em... em tên là Shannon à?"

một hành động hoàn toàn dựa theo bản năng, Vernon đã chẳng chút nghĩ ngợi, chẳng chút chần chừ gì khi bỗng nắm chặt lấy cổ tay bé nhỏ của cô ấy. hỏi một cách dè dặt, mà anh cảm giác như cuộc đời này có lẽ anh chưa bao giờ can đảm được như thế.

Shannon gật đầu.

"thì bạn tôi vừa gọi mà!"

Vernon bỗng mỉm cười, cười một cách mãn nguyện.


"tên tôi là Vernon... nhớ nhé..."

"tôi nhớ rồi! chào anh Vernon nhé. bạn tôi gọi rồi, tôi phải đi đây!"

tưởng như tay đã buông lỏng khỏi cổ tay nhỏ bé kia. nhưng có vẻ như Vernon vừa chợt nhận ra điều gì đó, khiến trong anh bỗng dưng nôn nao khó tả, một cảm giác nuối tiếc xen lẫn khát khao được đi cùng cô gái kia dấy lên từ tận sâu trong tâm khảm anh. anh cứ chần chừ, cứ mãi nghĩ xem rốt cuộc mình có nên nói ra không.

cô ấy đã đi được một đoạn rồi, cứ vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn anh. bước chân lưu luyến chẳng muốn rời.

rồi, anh cất tiếng.

"Shannon! em vẫn sẽ quay lại chứ?"

Shannon dừng hẳn bước chân lại, đứng hướng về phía anh. khuôn miệng nhỏ xinh đang nở một nụ cười tươi roi rói. cho dù từng đợt gió thu đang thổi bay mái tóc màu nâu hạt dẻ khiến chúng che đi mất gần hết khuôn mặt của em, nhưng từ khoảng cách ấy, Vernon vẫn biết rằng, nụ cười ấy là dành cho mình.

nhẹ nhàng lấy tay gạt những sợi tóc còn vương trên khuôn mặt, Shannon trả lời anh, câu trả lời xuất phát từ tận đáy lòng, một cách chân thành và chắc nịch.

"tôi sẽ quay lại nhanh thôi!"

rồi Shannon quay đi, chạy về phía cô bạn đang đứng đợi. em đã nói là sẽ quay lại.



"Shannon! tôi đợi em!"



tôi đợi cho đến khi chân trời ngả màu dần, đợi đến khi sắc hoàng hôn trở nên đỏ rực lại một lần nữa, đợi đến khi xúc cảm trong tôi dâng trào mãnh liệt vì em một lần nữa, đợi đến khi em sẽ quay trở lại, bên tôi.

và, đợi cả tương lai của chúng ta nữa.

em nhé.

----------
lostangeless
ít thấy người ship cặp nay nhỉ? tự nhiên mình hứng lên nhớ ra nên viết bừa thôi đấy:))) kiểu đang lướt instagram tự nhiên thấy cặp này, mặc dù chẳng có moment nào cả nhưng mà được cái là hai bạn đều lai Hàn-Mỹ đều đẹp cả nên ship:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top