Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 20 + 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

..........*•♥•*..........

Sau khi giao tên xém chút nữa đã trở thành kẻ ám sát gã cho đồn tuần cảnh khu vực, Lucien đi tìm Dante.

Gã không tin câu chuyện của tên cướp về Nam tước. Tình trạng của cha Aveline không cho phép sắp xếp một cuộc mưu hại đến mạng sống của Lucien, nhưng rõ ràng tin tức về tình hình của ông ta vẫn chưa đến với mọi người ở Luân Đôn. Lần này, kẻ thù của gã đã phạm một sai lầm chết người.Aveline đã đúng. Nam tước Chestwick chưa bao giờ chủ mưu vụ bắt cóc gã. Dù Lucien đã quyết định buông tha mong muốn trả thù với vị Nam tước, giờ gã biết mình nợ Aveline một lời xin lỗi. Cô vẫn tiếp tục hiếu thuận với cha ngay cả khi phải đối mặt với sự lên án từ chồng.

Chính bạn gã - gia đình của gã - là những kẻ đã hủy hoại đời gã. Người bạn thân nhất đã viết lá thư khiến con gã phải trở thành con hoang và có vẻ như đứa em cùng cha khác mẹ là Công tước muốn gã chết. Mong muốn trả thù thêm lần nữa quấn thảo đòi sống dậy khi gã bước lên những bậc thềm đến chỗ ở của Dante.

Nhưng nhà Dante trống rỗng và ở những chỗ y thường lui tới không một ai nhìn thấy y trong vài ngày gần đây. Điều đó khiến Lucien b��i rối, bởi Dante chỉ lặn mất khi nào y có điều gì cần che giấu. Phải chăng đơn giản y chỉ đang sợ chết khiếp vì chuyến viếng thăm gần đây của Lucien? Hay y cũng góp phần trong việc thuê bọn cướp và chạy trốn một khi nhận ra nhiệm vụ của bọn chúng đã thất bại?

Với trái tim nặng trịch, Lucien trở về nhà khi đã gần đến giờ ăn tối.

Lúc gã bước qua cánh cửa, Elton đánh rơi lớp vỏ điềm tĩnh vốn có của mình khi nhìn thấy chiếc áo khoác loang lổ máu cùng cái quần rách te tua của gã. "Thưa ngài! Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Gặp cướp, Elton ạ. Không phải hoảng sợ, tôi khá ổn. Mau gọi Stokes trước khi vợ tôi nhìn th..."

"Lucien!" Từ trên cầu thang, Aveline choáng váng nhìn gã, một tay đè lên cổ họng. "Thánh thần ơi, chuyện gì xảy ra với anh vậy?"

"Chỉ là cuộc ẩu đả với một tên móc túi thôi. Em không cần lo đâu."

"Không cần phải lo!" Cô túm lấy chiếc váy màu hồng phớt mặc để dùng bữa tối và vội vã chạy xuống tầng. "Dối trá! Kia là máu phải không?"

"Không phải của anh. " Nhìn những người hầu đang dỏng tai lắng nghe, gã nắm lấy cánh tay cô và dẫn vào trong phòng khách gần đó. "Anh sẽ nói với em chuyện gì đã xảy ra", gã rì rầm, "nhưng trong phòng riêng".

"Được rồi." Cô đợi cho đến khi gã đóng cửa lại sau lưng. Rồi cô xông lên trước, sờ soạng khắp hai cánh tay và ngực gã. "Anh bị thương ở đâu?"

"Anh không bị thương." Gã giữ đôi bàn tay đang lang thang khắp nơi của cô trong tay mình. "Anh bị hai tên cướp tấn công khi vừa rời khỏi nhà Huntley. Một tên chết còn tên kia thú nhận bọn chúng được thuê để giết anh."

"Cái gì!" Gương mặt cô xám nhợt. "Lucien, chúng ta phải báo cho phố Bow [8] ngay lập tức."

"Nghe anh nói điều này trước đã." Gã thở dài và tì trán lên trán cô. "Anh tin Robert có thể đứng sau những vụ ám sát anh", gã nói, "và anh nghĩ Dante cũng có liên quan".

"Những vụ ám sát ư? Chẳng lẽ còn nhiều hơn một lần?"

"Ngày hôm qua anh xém chút nữa thì bị một con ngựa lồng cán lên người. Anh nghĩ em đã đúng. Anh nghĩ Dante và Robert đã hợp tác với nhau năm năm trước để xếp đặt vụ bắt cóc anh."

"Ôi, Lucien." Cô vòng tay quanh cổ gã và ôm thật chặt. "Em rất tiếc."

Tình thương của cô khiến gã yếu đuối. Cơn sóng của cảm xúc nhẹ nhõm và nỗi khổ sở cuồn cuộn quét qua gã cùng lúc, gã bám lấy cô, vùi mặt vào mái tóc. Gã đã bị phản bội bởi chính những người gã tin rằng có quan tâm đến mình. Nhưng gã vẫn còn Aveline.

Luôn luôn có Aveline bên cạnh.

"Anh đã đi tìm Dante", gã lẩm bẩm, giọng nghe không rõ bởi mái tóc cô. "Cậu ta không có nhà. Không ai trông thấy cậu ta."

"Em trai anh thì sao?

Lucien tiếp tục thở dài và lùi lại khỏi vòng ôm của cô. "Anh sẽ xử lý với nó, nhưng phức tạp hơn nhiều vì địa vị của nó."

"Đương nhiên rồi. Cậu ta là Công tước, và anh..."

"... là thằng anh không cùng một mẹ của nó. Tiền nhiều đến đâu cũng không thể cạnh tranh với cái tước hiệu Huntley." Gã cười khàn. "Robert thậm chí đã mua Cổng Gai, anh đã nói với em chưa? Sau khi anh bị cho là đã chết, nó mua ngôi nhà nhưng chưa bao giờ sống ở đấy. Anh rất yêu ngôi nhà đó."

"Em biết." Cô vuốt mái tóc gã. "Nhưng chúng ta sẽ tìm một căn nhà khác. Nơi có thể trở thành mái ấm cho cả ba chúng ta."

"Đúng vậy." Gã quay bước sang phía kia căn phòng. "Còn điều này nữa, Aveline. Điều anh phải nói với em."

"Điều gì?" Cô đan hai bàn tay vào với nhau, ánh nhìn bình tĩnh, như thể gã có nói gì cũng không ảnh hưởng đến mình.

Aveline của gã. Luôn luôn chấp nhận con người của chính gã, luôn tranh cãi hoặc lý sự với gã. Xinh đẹp, bướng bỉnh, dũng cảm và thông minh. Từng chút một, cô đã đưa Lucifer về nhà và biến gã thành con người lần nữa.

Chết tiệt, nhưng gã yêu cô.

Gã yêu cô. Sự thật về cảm xúc của bản thân nhấn chìm gã và gã nhìn chằm chằm không chớp mắt lên bức tranh phong cảnh bằng màu nước treo trên lò sưởi. Nếu nhìn cô, gã sợ mình sẽ nói ra mất. Và gã chưa sẵn sàng.

Gã hắng giọng. "Em đã đúng về cha em. Dù anh đã quyết định sẽ quên chuyện báo thù, nhưng sự kiện hôm nay càng chứng minh sự vô tội của ông."

"Bằng cách nào?"

Lúc này đã kiểm soátản thân, gã lại quay mặt đối diện với cô. "Tên cướp tự nhận là được một Nam tước sai khiến. Và cả hai chúng ta đều biết tình trạng của cha em không thể sắp xếp bất cứ điều gì như thế."

"A." Mắt cô sáng rực. "Có vẻ tên tội phạm đã mắc sai lầm nghiêm trọng."

"Đồng ý." Gã thêm một lần nữa trở nên nghiêm túc. "Anh xin lỗi vì đã không lắng nghe em. Anh nghĩ em mù quáng mỗi khi có gì đó liên quan đến cha em."

"Đúng vậy mà anh." Cô trung thực nhìn thẳng vào mắt gã. "Em yêu cha, Lucien, nhưng ông cũng là nô lệ cho sự yếu đuối của chính mình và nó đã hủy hoại cuộc sống của hai cha con. Những hành vi gần đây đã chứng minh anh là người hoàn toàn trái ngược."

"Vì anh mà cuối cùng em phải đơn độc với con."

"Nhưng anh đã nhìn thấy sai lầm và cố gắng sửa chữa. Cha em chưa bao giờ nhận thức được những sai lầm của ông." Môi cô nở nụ cười bực dọc nhưng vẫn trìu mến. "Với cha, câu trả lời luôn nằm trong lượt đánh bài hoặc tung quân xúc xắc tiếp theo."

"Ông là một người cha đáng thương, nhưng ông không phải người xấu."

"Phải", cô đồng ý. "ông không phải người xấu. Nhưng ông ngần ngại và suy sụp khi đối mặt với những khó khăn của bản thân, trong khi những điều đó càng khiến anh trở nên mạnh mẽ."

"Anh đã phái người đến đón ông, em biết đấy." Gã cảm thấy mất tự nhiên và trở mình khi nhìn thấy gương mặt cô sáng lên thỏa mãn. "Anh đã gửi một cỗ xe ngựa đón ông sáng nay, trước khi anh đi nói chuyện với Robert. Anh đã quyết định, em thấy đấy, rằng báo thù không xứng đáng để hy sinh."

"Hy sinh điều gì?"

"Em."

"Ôi, Lucien" Cô lao đến ôm riết lấy gã. "Chloe sẽ mừng lắm khi em nói với con bé. Con bé cứ mãi hỏi về ông."

Và đã khó khăn nhường nào, gã tự hỏi, cho Aveline khi cố gắng đánh lạc hướng những yêu cầu được gặp ông ngoại của cô con gái nhỏ?

"Có lẽ một bác sĩ ở Luân Đôn có thể giúp được cha em." Gã dịu dàng tách cô ra. "Trong lúc đó, để ý đến quần áo em một chút. Anh bẩn lắm."

"Váy có thể thay được mà." Cô khum lấy má và hôn lên môi gã. "Cảm ơn anh, Lucien", cô thì thầm, đôi mắt rạng ngời hạnh phúc.

Trái tim gã sưng phồng trong lồng ngực. Ngượng ngùng, gã chống chế bằng cách đánh mắt đưa tình với cô. "Em có thể bày tỏ lòng biết ơn của em tối nay." Gã nhìn xuống chiếc quần tàn tạ của mình. "Anh nghĩ tốt hơn nên đi thay quần áo để dùng bữa. Anh e Stokes sẽ chết vì trào máu não khi nhìn thấy tình trạng quần áo của anh mất."

"Anh sẽ sống sót khỏi cơn thịnh nộ của anh ta thôi." Vẻ hài hước của cô nhạt đi. "Lucien, em sợ lắm. Nếu bọn chúng lại cố giết anh thì sao?"

"Vợ yêu ơi." Gã tiến đến với nụ cười tinh nghịch, nâng bàn tay cô lên môi gã. "Chẳng lẽ anh chưa chứng minh đủ cho em thấy anh nổi tiếng là kẻ khó chết thế nào ư?"

"Có mỗi một lần thôi." Cô siết tay gã. "Cứ cẩn thận, Lucien à. Em mất anh một lần rồi. Em không nghĩ mình có thể chịu đựng điều đó thêm lần nữa."

Bàn tay gã lật lại để có thể đan vào tay cô. "Tôi không bao giờ có ý định rời xa cô, thưa phu nhân. Tôi sợ rằng cô đã bị buộc lại với tôi rồi."

Nụ cười dịu dàng hé trên môi cô. "Tốt."

♥♥♥

Đêã đến với cô ngay khi cô hầu phòng vừa rời khòi. Cô đã hy vọng gã sẽ đến và khi cánh cửa ngách mở ra, cô gần như đã đánh rơi chiếc lược đang cầm trên tay vì mong đợi.

"Chà, cảnh tượng này không dễ thương sao?" Trong độc chiếc áo sơ mi cùng chiếc ca vát lủng lẳng trên cổ, gã dựa người vào khung cửa và khoanh tay lại. Gã vắt chéo chân và ánh mắt thỏa mãn ấm nồng quét khắp người cô. "Anh tin giờ này em còn đẹp hơn lần đầu tiên anh nhìn thấy em."

"Và anh thì không hề thay đổi." Buồn cười, cô đón ánh mắt gã trong gương và bắt đầu chải lại mái tóc. "Anh vẫn là một tay phóng đãng."

"Chỉ với em thôi, thưa phu nhân. Chỉ một mình em." Gã đứng thẳng người và tiến lại gần. "Anh có thể giúp em không?"

"Nếu anh muốn." Cô trao chiếc lược cho gã, rồi khoan khoái nhắm mắt khi gã bắt đầu chải tóc cho mình.

"Anh luôn yêu mái tóc em", gã điềm tĩnh nói. "Nó trông như những sợi tơ vàng khi buông lơi trên vai em thế này. Anh muốn được quấn mình trong đó."

"Anh được hoan nghênh nếu làm thế mà."

Gã khoái chí cười. "À, người đàn bà cám dỗ. Anh tin anh đã dạy em thành tài, vợ ạ."

"Chẳng lẽ một người phụ nữ hưởng thụ khi chồng cô ấy là một bậc thầy trong nghệ thuật yêu là trái tự nhiên sao?" Cô mở mắt, lần nữa giữ chặt ánh mắt gã qua tấm gương. "Em tin vào sự chân thực giữa chúng ta, Lucien ạ. Đã có quá nhiều dối trá không do chúng ta tạo nên xen giữa chúng ta rồi."

"Cũng đúng." Gã chậm rãi chải chiếc lược qua mái tóc và cô ngả mái đầu ra sau khi âm thanh gừ gừ thích thú thoát khỏi cổ họng. "Chẳng có gì sai nếu một người phụ nữ tận hưởng sự chú ý từ chồng cô ấy cả", gã thêm vào.

"Nếu đó là sai, em hy vọng không bao giờ phải sửa lại cho đúng

"Anh sẽ dạy em trở nên hư hỏng", gã thì thầm, dùng lược chải tóc khỏi tai cô. "Nhưng chỉ với riêng anh thôi."

"Em cũng có muốn ai khác nữa đâu." Cô mỉm cười. "Chưa bao giờ có ai khác."

Gã huýt sáo. "Em khiến nhiệm vụ kiểm soát bản thân thật khó với anh."

"Em có nói anh phải làm thế đâu nào."

Gã bật cười. "Anh muốn nhàn nhã làm tình với vợ mình, chứ không phải nhảy bổ vào cô ấy như một chú lợn đực đến kỳ động dục."

"Ít nhất anh cũng không phải một chú lợn đực nhàm chán."

Gã rên rỉ. "Thật đáng thương."

Cô bật tiếng cười trầm khàn, thích thú với quyền lực khi được làm phụ nữ của cô. "Em cho là thông minh đấy chứ."

"Em muốn giao dịch nước đôi hả, Aveline?" Gã gạt mái tóc cô sang một bên vai để vạch chiếc lược dọc theo làn da trần của bên kia, những sợi lông mềm mại khiến da thịt cô râm ran thức tỉnh. "Anh lại có ý khác trong tâm trí."

"Anh không thấy cuộc nói chuyện của em thú vị sao?"

Gã cúi xuống đặt miệng gần tai cô. "Anh thấy mọi thứ về em đều quyến rũ."

Cơn rùng mình xuyên suốt người cô. Không có ai khác giống như gã, không một ai khiến cô quá đỗi tuyệt đẹp theo cái cách đơn giản và nữ tính thế này. Cô từng có cảm giác mình là người đàn bà có bề ngoài xấu xí nhất thế gian, nhưng gã vẫn có thể khiến cô cảm thấy như thể mình là người đàn bà duy nhất từng có khả năng thỏa mãn được g

Và cô suýt chút nữa đã mất gã hôm nay.

Cô quay đầu sang, nhìn sâu vào đôi mắt gã - nhìn sâu vào tâm hồn gã - khi cô nói những từ không thể giấu thêm được nữa. "Em yêu anh, Lucien."

Gã khó nhọc hít một hơi, rồi nhắm mắt.

"Em không định nói với anh", cô tiếp tục. Trái tim đập nhanh như nhịp tim của một chú thỏ. Cô không thể đọc nổi nét mặt gã. "Nhưng khi anh trở về hôm nay, em nhận ra anh có thể đã bị giết... Em chỉ muốn anh biết." Cô chạm một tay lên má gã. "Em yêu anh, Lucien. Từ năm năm trước em đã yêu anh, cả bây giờ và mãi mãi về sau."

"Sao em có thể yêu anh sau những gì anh đã làm?" Gã mở mắt, cảm xúc dữ dội rực lên từ tận trong sâu thẳm. "Vì những tội lỗi của cha em, anh đã lấy đi sự trong trắng của em. Em hẳn đã rất sợ hãi, nhưng em vẫn tuân thủ thỏa thuận."

"Làm sao em có thể không yêu anh? Anh đã sống cuộc đời anh với cả đam mê và bắt nó tuân theo ý chí của anh." Tuy gã không thể đáp trả lời tuyên bố của cô, nhưng cũng không có khả năng phủ nhận nó. Run run, cô nói từ tận trái tim mình. "Anh đã sống sót một cách lạ thường sau bao gian khổ và gây dựng từ con số không. Anh đã dạy em làm điều tương tự."

"Anh không xứng đáng với em", gã thô lỗ lẩm bẩm, kéo cô lên khỏi ghế để ôm trọn lấy thân hình mềm mại.

"Nhưng anh có em."

"Tạ ơn Chúa vì điều đó." Gã bế cô trong tay, kinh ngạc bởi tiếng cười ré lên từ cô và bước qua cánh cửa ngách.

"Anh mang em đi đâu thế?"

"Đến giường của anh." Gã đặt cô lên tấm nệm, sự thỏa mãn tạc trên gương mặt gã khi nhìn xuống cô. "Anh thích cảnh tượng em nằm đây

Cô lười biếng duỗi mình, biết làn vải lụa trên chiếc váy ngủ sẽ theo cử động đó ra sao. "Em thích ở đây."

"Yêu nữ." Gã cọ những khớp tay lên má cô. "Em cố quyến rũ anh đấy à?"

"Đâu có." Cô chống người trên khuỷu tay, môi cong lên tự mãn khi ánh mắt gã thả xuồng hai nụ hoa cứng rắn đâm qua làn vải. "Là em đang quyến rũ anh mới đúng."

"Đúng thế thật." Gã cúi xuống hôn, cô tự nguyện quấn hai cánh tay ôm lấy gã và kéo nằm lên giường với mình.

Những âu yếm của họ có vẻ giống một bản giao hưởng hơn một ngọn lửa, với những cử chỉ vuốt ve dịu dàng, những lời thì thầm ngọt ngào, du dương và những tiếng thở gấp gáp vì thỏa mãn. Những đôi bàn tay hăm hở gạt quần áo sang một bên. Những chiếc miệng mải mê hôn, mơn trớn và thì thầm những lời tán thưởng. Khoái cảm của họ dâng mỗi lúc mỗi cao, luôn thật gần nhưng chưa bao giờ chạm đến đỉnh điểm. Cuối cùng, gã để bản thân nấn ná trưóc lối vào cơ thể cô, trêu ghẹo bằng sự cứng rắn nóng rực nơi gã. Gã đỡ gương mặt cô trong tay và khẽ khàng hôn, đắm chìm vào trong đôi mắt cô. "Anh yêu em", gã rì rầm, rồi hòa quyện cơ thể họ vào nhau.

Cô tức thì đạt đên đỉnh điểm của khoái lạc, kiệt sức vì sự hòa quyện giữa đam mê cuồng nhiệt và xúc cảm dâng trào. Cô níu lấy gã, những giọt nước mắt lăn dài khỏi đôi mắt, khi gã mãi thầm thì những lời đó cùng với nhịp điệu của những cú đẩy cho đến khi gã cũng ngửa đầu ra sau và thét lên trong cơn khoái cảm. Rồi họ nằm trọn trong vòng tay nhau và ngủ thiếp đi.

♥♥♥

Buổi khiêu vũ của phu nhân Tripton chứng tỏ là sự kiện thú vị nhất Aveline từng tham gia vào mùa lễ hội. Cuối cùng, chồng cô đã thú nhận tình yêu với cô và Nữ Công tước Huntley không tham dự để khiến cô tê cứng từ xa với ánh mắt đóng băng của bà ta. Nhưng hạnh phúc của cô bây giờ là cuộc hôn nhân đang tiến rất gần đến một mối quan hệ bình thường, cô cũng sợ hãi - sợ hãi rằng tất cả sẽ bị cướp đi bằng một viên đạn từ tên sát thủ.

Làm sao Lucien có thể bình tĩnh nói chuyện kinh doanh với các quý ông ở lần tham dự này khi biết có ai đó đang cố giết gã? Và kẻ tình nghi nhất là người bạn thân nhất, Dante? Thế nhưng đó lại là chính xác điều gã đang làm. Trong khi cô cố gắng ở bên, níu lấy cánh tay gã, đề phòng kẻ thù đằng sau tất cả những chậu cọ cảnh, gã lại dịu dàng bảo cô đi loanh quanh để tận hưởng buổi vũ hội. Có vẻ vài đối tác kinh doanh của gã rất khó bàn các vấn đề quan trọng khi có sự hiện diện của phụ nữ.

Và cô có thể làm gì ngoài việc nghe theo đây?

Aveline miễn cưỡng rời khỏi gã, ngồi nghỉ ở rìa sàn nhảy với những phụ nữ lớn tuổi. Cô cố gắng giữ Lucien trong tầm mắt, nhưng điều đó thật khó khăn khi đám đông chen chúc mỗi lúc một đông trong phòng khiêu vũ nhà phu nhân Tripton. Cô đã nhìn thấy hành tung của một trong những kẻ thù của chồng cô náu trong đám đông và đã sẵn sàng để đâm một con dao vào xương sườn của hắn.

Cô và chồng chỉ mới tìm lại được nhau. Cô không định để mất chồng mình nữa.

Công tưóc Huntley không biết từ đâu xuất hiện, cúi chào và giơ bàn tay ra. "Cho phép tôi dẫn chị dạo quanh phòng một vòng chứ, phu nhân DuFeron?"

Đám phụ nữ có chồng ngừng câu chuyện tầm phào của bọn họ lại, công khai tò mò chờ đợi lời đáp của cô. Aveline do dự. Robert cũng nằm trong danh sách đáng ngờ đằng sau những cuộc tấn công Lucien, điều khiến cô cảnh giác, nhưng rồi cô nhận ra nếu đi với cậu ta, ít nhất cậu ta cũng không thể ra lệnh cho bất cứ mưu đồ nào nhằm giết Lucien khi có cô bên cạnh. Thậm chí cô còn có thể kiếm được một lời thú tội từ cậu ta cũng nên. "Đương nhiên rồi, thưa Đức ngài."

Đặt bàn tay lên cánh tay vươn ra của cậu ta, cô cho phép cậu ta dẫn mình đi.

"Tôi chưa nhìn thấy mẹ ngài tối nay", Aveline lưu ý sau một vài khoảnh khắc im lặng lúng túng.

"Bà về Havenmeade - điền trang của tôi chiều nay. Bếp trưởng người Pháp mới đột ngột bỏ

"Tôi rất tiếc khi nghe điều đó."

"Mẹ tôi sẽ lo lắng mọi việc trong gia đình cho đến khi tôi kết hôn." Robert bắn cho cô ánh nhìn ý tứ. "Thực tế, tôi đã từng đính hôn, với một tiểu thư được cha mẹ nhắm cho từ khi tôi còn nhỏ."

"Thưa Đức ngài", cô nói, những bước chân chậm lại, "có điều gì ngài muốn nói với tôi chăng?".

Cậu ta thoáng bối rối, như thể vừa bị cô giẫm phải một bí mật. Rồi cậu ta thở dài và gật đầu cụt lủn. "Lại đây đi, cho phép tôi mang cho chị một ly punch."

"Không cần thiết dùng đến punch đâu. Thay vào đó chúng ta có thể tìm một góc yên tĩnh để ngài an tâm kể cho tôi nghe điều ngài muốn nói."

"Chị là một người phụ nữ rất thực tế, thưa phu nhân." Robert dẫn cô đi dọc mép sàn nhảy đến một khu vực thưa người hơn của phòng khiêu vũ. Rất ít quý cô nán lại đây khi mùi thuốc lá khó chịu bay ra từ phòng đánh bài của các quý ông gần đó.

Robert dừng chân, ánh nhìn kiêu kỳ quét sạch góc phòng có hai thanh niên vừa ngừng lại để tranh luận những giá trị được hưởng từ những chú chiến mã yêu thích của bọn họ.

"Ngài làm tốt lắm", Aveline nói, khi nhìn nhóm quý ông trẻ kia lút cút bỏ đi.

"Cảm ơn. Một trong những lợi ích của việc làm Công tước mang lại."

Cô suýt chút nữa đã mỉm cười trước vẻ gà trống choai của cậu ta. Thật khó để nhận ra cô và vị Công tước trẻ này bằng tuổi. "Tôi nghĩ ắt hẳn có lý do nào đó ngài mới đưa tôi ra đây, thưa Đức ngài."

Cậu ta nhướn một bên lông mày. "Có lẽ tôi chỉ muốn trò chuyện với một phụ nữ đẹp thôi."

"Ngài rất quyến rũ, nhưng đừng hy vọng tôi sẽ cảm động vì lời nịnh hót như thế. Ngài không phải kiểu đàn ông sẽ thú nhận các bí mật của gia đình giữa một phòng khiêu vũ đông đúc."

"Cũng đúng. Nhưng tôi muốn có được sự chú ý từ chị."

"Ngài có thể ghé thăm nhà tôi."

Cậu ta bật tiếng cười chua chát. "Tôi không biết chị có cho tôi vào nhà không."

Trái tim cô nhảy lên cổ họng. Cậu ta biết những nghi ngờ của vợ chồng cô sao? "Điều gì khiến ngài có ý nghĩ đó vậy, thưa Đức ngài?" Cô ra vẻ tự nhiên với tất cả cố gắng.

"Lucien đã đến gặp tôi hôm nay. Chúng tôi... tranh luận về một rắc rối xảy ra trong quá khứ. Tôi nghĩ anh ta có thể cấm chị gặp tôi nếu tôi có ghé thăm."

"Tranh luận?"

Cậu ta cho cô ánh nhìn đau khổ dài thượt. "Được rồi. Chúng tôi cãi nhau."

Nghi ngờ cậu ta, cô thoáng nhìn về phía đám đông, tìm kiếm Lucien. "Anh em lúc nào cùng cãi nhau mà."

"Anh em cùng cha khác mẹ."

Cô thở dài bực dọc. "Rút cuộc ngài muốn nói gì với tôi?"

"Tôi muốn nói chuyện với chị về Lucien."

"Thật bực mình. Giờ là gì nữa?"

Cậu ta trông có vẻ bị sốc trước giọng nói của cô. "Tôi nghĩ một người vợ sẽ rất háo hức muốn biết về quá khứ của chồng"

"Tôi đã biết mọi thứ về quá khứ của chồng tôi rồi, thưa Đức ngài. Và điều đó không ném ngài vào ánh hào quang đâu."

Sự tức giận nhen lên trong đôi mắt cậu ta. "Thật sao? Có lẽ chị không nhớ người đàn ông mình kết hôn là loại người nào rồi."

Cô nheo mắt khi giận dữ cũng bốc lên trong cơ thể. Cậu ta định bôi nhọ thanh danh của Lucien với cô đấy à? Bọn họ đã đủ hiểu để nhìn thấu nhau, vì Chúa. Tại sao không một ai chịu để họ được yên? "Tôi biết chính xác người đàn ông tôi cưới là loại người nào."

"Chị có chắc không? Anh ta đã hủy hoại vị hôn thê của tôi."

"Tôi nghi ngờ điều đó."

"Nó là sự thực."

"Sự thật của ngài thôi. Tôi chắc câu chuyện không còn gì nữa. Buổi tối tốt lành, thưa Đức ngài."

Cậu ta tóm lấy cánh tay khi cô định quay đi. "Chờ đã. Tôi muốn kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra."

"Vì Chúa!" Cô ném cho cậu ta ánh nhìn tức giận tột độ. "Thôi được rồi, tôi sẽ nghe, nhưng đừng nghĩ đến chuyện khiến tôi chống lại chồng tôi."

Nét mặt cậu ta sa sầm lại vì thất vọng, nhưng vẫn gật đầu. "Được rồi. Tôi được hứa hôn với Victoria từ ngày cô ấy ra đời. Cô ấy luôn được cho là sẽ trở thành Nữ Công tước của tôi, nhưng cái đêm thông báo ngày tổ chức lễ cưới, Lucien đã thử quyến rũ cô ấy."

"Ôi, cho tôi xin. Sao anh ấy lại phải làm một chuyện như thế?"

"Bởi anh ta luôn ghen tị với sự thật tôi là người thừa kế chính thống." Cậu ta khinh khinh nhìn cô như thể câu trả lời đã rõ ràng.

"Ngài lôi cái ý nghĩ vớ vẩn như thế từ đâu ra vậy?" Cô giễu cợt.

"Tôi luôn biết điều đó."

"Anh ấy đã nói thế à?" Cô gặng hỏi. "Hay đây là điều ngài tự công nhận với bản thân?"

'Tôi..."

"Chồng tôi là một người đàn ông đáng kính trọng", cô lớn tiếng cắt ngang. "Và nếu anh ấy làm một chuyện như thế anh ấy hẳn phải có lý do."

Vẻ mặt Robert trở nên bướng binh. "Gã đàn ông đó là một tay trác táng. Đó là tất cả lý do anh ta cần."

"Không", cô rít lên, "thêm nữa. Giờ anh ấy là chồng tôi".

"Cho đến khi mắt anh ta đi thơ thẩn."

Cô bực mình bặm chặt môi. "Đây chính là lịch sử giữa hai người đấy à? Là người phụ nữ đó?"

"Phải."

Cô lắc đầu thương hại. "Được gần sáu năm rồi, Robert. Bây giờ anh ấy là người hoàn toàn khác."

"Chị mụ mị vì anh ta", Robert khinh bỉ. "Nhìn chị mà xem, còn trung thành mù quáng hơn cả con chó săn giỏi nhất của tôi."

Cô nâng cằm lên hãnh diện. "Tôi đã được nghe điều đó trước đây rồi."

"Chị sẽ làm gì khi anh ta làm tan nát trái tim chị?" Robert bắn trả. "Anh ta là một tên đàng điếm. Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Tôi đang cố mở mắt cho chị nhìn s�

"Vậy nói đến sự thật đi", cô phản pháo. "Cậu có thể nói với tôi cậu biết bao nhiêu về những cuộc ám sát Lucien."

"Chị đang nói cái quỷ gì vậy?" Cậu ta tái mặt khi cô trừng mắt với cậu ta. "Ai đó đang cố giết Lucien sao?"

"Ai đó đã cố giết anh ấy từ năm năm trước, nhưng anh ấy đã sống sót." Cô giật tay ra. "Và ai đó đã thử làm thế hai lần kể từ khi anh ấy trở về Luân Đôn. Tôi không nghĩ cậu biết chút gì về điều đó phải không, thưa Đức ngài?"

"Chị đang buộc tội tôi đấy à?" Cơn thịnh nộ lẫn ngạc nhiên vật lộn trên gương mặt cậu ta. "Chị có điên không?"

"Chuyện cậu tức giận với những điều đã xảy ra với cuộc đính hôn của cậu không có gì là bí mật. Và phải, có lẽ là tôi đang buộc tội cậu đấy. Bởi có ai đó ghét Lucien đủ để giết anh ấy và giờ cậu có lý do hợp lý nhất rồi."

"Tôi muốn... Lạy Chúa, cuộc nói chuyện này không nằm trong ý định của tôi."

"Tôi chắc là không."

"Đừng lên cái giọng đó với tôi", cậu ta gầm gừ. "Chị là ai mà dám quăng những lời kết tội vô căn cứ đó vào tôi?"

"Tôi là vợ Lucien." Cô chĩa một ngón tay vào cậu ta. "Và nếu ai đó định chia rẽ chúng tôi, tốt hơn hết kẻ đó nên nghĩ lại."

Cậu ta chộp lấy cổ tay cô, cúi sát lại trong một vị trí đầy hăm dọa. "Chị đang dọa tôi đấy à, phu nhân? Tôi cảnh cáo chị, tôi không còn là trẻ con nữa. Không dễ để biến tôi thành thằng ngốc nữa đâu."

"Và ai là kẻ đang biến ngài thành thằng ngốc vậy?" Lucien thình lình xuất hiện, nhíu mày khi để ý Robert túm chặt tay Aveline. "Vui lòng buông vợ tôi ra đ

Robert buông tay và Aveline lao đến bên cạnh Lucien, an lòng bởi bàn tay gã đặt lên eo cô. "Chúng tôi đang nói về quá khứ", Robert đáp, một lần nữa lại trở thành vị Công tước ôn hòa, tao nhã.

"Quá khứ đã trôi qua và kết thúc rồi. Tốt hơn hết nên nghĩ đến hiện tại." Lucien mỉm cười nhìn vợ. "Và hiện tại, dàn nhạc đang định chơi một điệu valse. Em có muốn khiêu vũ với anh không, vợ yêu?"

"Vâng."

Lucien gật đầu ngắn gọn trước đứa em cùng cha khác mẹ của mình. "Nếu ngài thứ lỗi cho chúng tôi, thưa Đức ngài."

"Đương nhiên rồi." Robert phẩy tay xua đuổi, nhưng cậu ta vẫn gửi cho Aveline ánh mắt ẩn ý cuối cùng khi Lucien đưa cô đi.

"Làm sao vậy?" Lucien hỏi, khi dẫn cô trở lại sàn nhảy.

"Em cũng không chắc." Cô nhìn gã lo lắng. "Nhưng hãy cẩn thận với cậu ta, Lucien. Cậu ta đang vô cùng tức giận."

"Anh biết." Nắm bàn tay vợ, gã quấn cả hai vào điệu valse. "Nó trách anh vì để mất vị hôn thê của nó."

"Cậu ta nói anh đã hủy hoại danh tiết của cô ta."

"Cô ta là đứa lăng loàn", gã thô lỗ nói. "Anh chỉ muốn cho nó thấy bản chất thực của cô ta trước khi nó kết hôn với cô ta thôi."

"Cậu ta nghĩ anh ghen tị với cậu ta."

"Hầu như không." Môi gã cong lên thành điệu cười xấu xa. "Một cái tước hiệu có hữu ích gì khi anh đã có tất cả mọi thứ anh muốn?"

" mọi thứ ư?" Cô liếc gã bên dưới hàng mi, rồi chầm chậm liếm môi.

Gã hớp một hơi. "Có lẽ không phải tất cả mọi thứ", gã lẩm bẩm, khi kéo cô lại sát thêm một chút.

"Chúng ta sẽ phải làm rõ tối nay."

"Chắc chắn rồi."

Khi cô khiêu vũ với chồng, Aveline phát hiện Công tước đang rời buổi vũ hội. Sự ra đi của cậu ta làm vơi bớt chút căng thẳng ám ảnh cô cả tối nay. Cô thư giãn trong vòng tay Lucien, cho phép gã đưa cô vào thế giới của sự tán tỉnh đầy trêu ngươi lúc gã thành thục xoay tròn cô quanh căn phòng. Điệu nhảy dần biến thành sự cám dỗ, khiến hết thảy trở nên kích thích hơn bao giờ hết bởi họ đã biết những khoái cảm nào đang chừ đợi họ trong phòng ngủ.

"Trong vòng tay anh, trước mặt toàn giới thượng lưu thế này có chút gì đó thật bê bối", cô lẩm bẩm, khi điệu nhạc kết thúc.

"Em phải để dành mọi bản valse cho anh."

"Đồng ý." Môi cô cong lên. "Điều đó sẽ giúp anh không phải lôi ai đó ra ngoài thách đấu chỉ vì một điệu nhảy."

Gã đưa bàn tay cô lên môi. "Cuộc hẹn duy nhất lúc bình minh của anh là với em, tình yêu của anh ạ."

Cô tinh nghịch nhìn gã. "Nhớ mang súng của anh đến nhé."



Chương 21

..........*•♥•*..........

Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức họ ngay khi bình minh hé rạng sáng hôm sau.

"Kẻ chết tiệt nào thế không biết?" Lucien lẩm bẩm.

Aveline rúc sát hơn vào chồng, vùi mặt vào ngực gã. "Bảo họ đi đi."

Gã vuốt bàn tay dọc lưng cô khi tiếng đập vẫn tiếp tục vang lên. "Hẳn phải cấp bách lắm nếu họ không để cánh cửa được yên như thế." Gã ấn một nụ hôn lên tai cô. "Anh sẽ trở lại ngay."

Cô mơ màng phản đối khi gã trượt mình khỏi giường và đặt tay cô vào trong tấm chăn, nơi hơi ấm từ cơ thể gã còn sót lại. Mở mắt ra, cô nhìn gã vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo choàng ngủ để khỏa thân đi về phía tủ.

Tiếng ầm ầm trên cửa lại vang lên. "Thưa ngài!" Ai đó gọi. "Ngài đã dậy chưa vậy, thưa ngài?"

"Rồi, quỷ tha ma bắt! Một giây nữa."

Tiếng đ��p cửa tạm ngừng và Lucien ném nụ cười lười nhác về phía vợ khi gã mặc quần áo. "Anh sẽ trở lại ngay."

Môi cô cong lên đáp lại với vẻ lấp lánh trong đôi mắt gã. "Em sẽ đợi ở đây."

Cười khùng khục, gã bước đến giật tung cánh cửa. "Sao vậy?" Gã quát.

Từ giường. Aveline có thể nhìn thấy Elton, ăn vận hoàn hảo vào cái giờ sớm sủa thế này. Có ai đó đi cùng ông ta, nhưng c không thể nhìn rõ qua bờ vai rộng của Lucien. Cô nhắm mắt, mỉm cười khi nghĩ xem phải mất bao lâu Lucien mới giải tán được người hầu để họ có thể quay trở lại với những vấn đề quan trọng hơn.

"Thưa ngài! Tiểu thư Chloe đi mất rồi!"

"Đi mất? Ý cô là gì, đi mất?"

Sự kinh hãi đánh mạnh vào những từ đó. Bật dậy khỏi giường, Aveline vùng vẫy để quấn những tấm mền quanh cơ thể trần trụi khi Lucien gầm lên những câu hỏi dồn dập với người giúp việc. Sẩy chân với tấm khăn trải giường quấn quanh người, cô có thể nhìn thấy cô bảo mẫu của Chloe đang đứng đằng sau Elton.

"Tiểu thư khôngở trên giường, thưa ngài." Giọng cô Edgerton rung lên vì quẫn bách. "Tôi tỉnh dậy để đi uống nước và khi ngó lên giường tiểu thư, cô ấy không có trên đó!"

"Mấy người đã tìm kiếm hết ngôi nhà chưa?"

"Không, thưa ngài." Elton chìa ra một mảnh giấy. "Chúng tôi tìm thấy thứ này trên gối của tiểu thư."

Aveline hốt hoảng chạy đến chỗ Lucien, không quan tâm đến tình trạng bừa bãi của mình. "Nó nói gì?"

Vẻ mặt Lucien tối sầm. "Nó nói nếu anh muốn gặp lại con gái chúng ta, anh phải mang hai mươi nghìn bảng đến địa điểm định trước trong này giữa trưa hôm nay."

"Hai mươi nghìn bảng!" Đầu cô choáng váng. "Anh có chừng ấy tiền không?"

"Tiền không là vấn đề." Gã vò nát lá thư trong nắm đấm. "Nhưng kẻ đó sẽ phải hối hận vì dám đụng đến con gái anh."

"Sao chuyện này có thể xảy ra?" Cô run rẩy từ đầu đên chân, phải níu lấy cánh tay Lucien mới có thể đứng vững. "Làm sao kẻ đó có thể bắt cóc con bé từ phòng ngủ của nó được? Từ bên trong ngôi nhà này

"Chuyện đó, vợ thân yêu của anh, là điều chúng ta sẽ tìm ra sớm thôi."

"Để tôi báo cho phố Bow biết nhé, thưa ngài?" Elton hỏi.

"Ừ. Và Fenworthy. Tôi sẽ xuống ngay lập tức."

"Được rồi, thưa ngài."

"Cô Edgerton", Lucien nói vói giọng dịu hơn đôi chút, "Làm hơn hãy mặc quần áo và gặp chúng tôi trong phòng khách dưới tầng. Tôi chắc chắn tuần cảnh sẽ có vài câu hỏi về lịch sinh hoạt hàng ngày của Chloe".

"Vâng, thưa ngài." Đôi mắt đỏ hoe với những giọt nước mắt, cô bảo mẫu sụt sịt và quay đi.

Lucien đóng cửa khi người hầu tản đi hết và dựa lưng vào nó. Gã nhìn vào mắt Aveline, đôi mắt tối đen vì dằn vặt. Cô bước vào vòng ôm của gã ngay khi gã vươn tay ra đón. Hai cánh tay siết lấy người cô và lúc gã vùi mặt vào cổ mình, cô nhận ra gã cũng đang run rẩy.

"Chúng mình làm gì tiếp theo?" Cô hỏi, vuốt tóc gã với bàn tay còn lại.

"Trả tiền chuộc và mang con bé trở về."

"Anh có nghĩ chuyện này liên quan đến những cuộc ám sát anh gần đây không?"

"Có." Gã ngẩng đầu lên và nhìn cô, sự tàn nhẫn bắt đầu lan trong đôi mắt. "Nếu đúng như vậy, kẻ đó sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này."

"Anh có nghĩ là Robert không? Hôm qua cậu ta rời bữa tiệc rất sớm."

"Anh dứt khoát sẽ điều tra hành tung đứa em trai yêu dấu của mình tối qua

"Còn Dante thì sao?" Cô khẽ hỏi.

Hàm gã nghiến chặt. "Anh cũng sẽ tìm cậu ta."

"Em sợ lắm, Lucien." Cô bấu mạnh những ngón tay vào tấm mền bao quanh người. "Nếu đó là những kẻ đang cố giết anh thì sao? Chloe chỉ là một đứa trẻ."

Gã vỗ về lưng cô. "Bọn chúng sẽ không ra tay với trẻ con, anh mới là người chúng muốn. Con bé chỉ là mồi nhử thôi."

"Còn tiền thì sao?"

"Người của anh sẽ đi gom tiền."

"Nhanh vậy sao?"

Miệng gã châm biếm có vẻ giống một nụ cười. "Fenworthy nghĩ anh là thần. Ông ta sẽ làm được."

Cô miễn cưỡng ra khỏi vòng tay của gã. "Em nghĩ tốt hơn hết mình nên mặc đồ. Tất cả mọi người sẽ đến đây sớm thôi."

"Ừ." Gã vuốt ve má cô. "Anh hứa với em, anh sẽ mang con bé về."

Cô nắm tay gã và siết tay động viên. "Em biết. Em tin anh, Lucien."

♥♥♥

Fenworthy đến ngay khi tuần cảnh từ phố Bow rời đi. Aveline vào phòng làm việc của Lucien cũng ngay khi Fenworthy chuẩn bị ra về. Người đàn ông thấp, đeo kính đó gửi đến cô lời chào buổi sáng an lành lịch sự, rồi vội vàng cất bước, chiếc cặp da chất đầy giấy tờ ủy quyền thanh lý một vài tài sản của Lucien ôm giữa hai cánh tay.

Lucien ngồia lưng trên ghế, nhìn chằm chằm xuống bàn như thể chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.

"Chưa bao giờ có điều gì khiến em sửng sốt bằng việc anh có thể thu lại cả một gia tài chỉ bằng chữ ký của mình", cô vừa nói vừa băng qua căn phòng đến chỗ gã.

Gã ngước lên và trao cho cô nụ cười rầu rĩ, sự mệt mỏi và lo lắng vẫn không buông tha đôi mắt gã. "Anh ước mọi vấn đề có thể xử lý dễ dàng như thế?"

"Anh coi tiền là vấn đề đơn giản?" Cô ngừng lại bên cạnh và dựa hông lên cạnh bàn.

"Luôn là thế với anh. Anh có tài biến bã trầu thành vàng." Gã nắm tay cô và giữ chặt như thể cần được chia sẻ. "Nếu đây là trường hợp đòi tiền chuộc đơn giản, anh sẵn sàng trả gấp mười lần để mang con gái của chúng ta trở lại."

"Nhưng không phải. Nó phức tạp hơn thế nhiều."

"Rất nhiều", gã đồng ý. Gã áp tay cô lên má và nhắm mắt. "Anh sợ", gã thú nhận. "Kẻ thù này của anh, dù hắn có là ai, đã lên kế hoạch để hủy hoại đời anh. Và bằng việc bắt cóc con gái chúng ta, hắn có thể đã thành công rồi."

"Anh sẽ tìm thấy con bé." Cô cố gom lại một nụ cười yếu ớt và bện những ngón tay vào với gã. "Anh là một người đàn ông quyền lực và giàu có. Anh có tất cả mọi công cụ trong tay để mang Chloe về nhà mà."

Gã bật cười khô khốc. "Vô dụng hết cả thôi."

"Ông Harris ở phố Bow có vẻ rất tự tin. Khi nào ông ấy quay lại?"

"Mười rưỡi."

"Anh định mang tiền đến chỗ nào?"

"Một chỗ ở Kent, mất một gi�i từ Luân Đôn. Có vẻ sẽ là một chòi săn. Fenworthy nói ông ta sẽ mang tiền đến trong vòng một giờ, rồi tuần cảnh và anh sẽ đi gặp lũ vô lại đó."

Cô siết mạnh tay trong gã. "Em sẽ đi với anh."

"Không đi đâu hết."

Cô trừng mắt lại với gã. "Em sẽ lui lại phía sau, nhưng em phải có mặt ở đó. Em có thể chăm sóc Chloe trong khi anh thương lượng với kẻ bắt cóc."

"Anh không muốn em gặp nguy hiểm." Gã nâng hai bàn tay quyện chặt của họ lên và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. "Anh không thể lại mất cả em. Không lần nào nữa."

"Em sẽ ở lại trong xe ngựa. Em không thể ngồi không một chỗ và đợi anh mang con gái chúng ta về nhà được. Nỗi lo lắng sẽ giết chết em." Cô nhìn thấy một lời phản đôi khác đang thành hình. "Chết tiệt, Lucien! Chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Tiếng cười chân thật bật khỏi môi gã. "Do tai anh nghe sai, hay một câu chửi thề thô lỗ vừa thoát ra từ miệng quý phu nhân của anh vậy?"

"Em là con gái của một con nghiện cờ bạc, chồng ạ, em còn một loạt câu khác thoát ra từ chỗ vừa rồi nếu anh bỏ lại em."

"Thôi được rồi." Gã trở nên nghiêm túc. "Nhưng em phải ở lại trong xe ngựa như đã hứa. Anh không cho phép sự bướng bỉnh nào hết trong trường hợp này."

"Vâng."

Elton lại gần cánh cửa. "Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, nhưng Công tước Huntley vừa mới đến."

"Cái chết tiệt gì thế...?" Lucien liếc nhìn Aveline.

"Cậu ta làm gì ở đây?" Cô thì thào

"Đến để hả hê, rõ ràng rồi. Cho nó vào đi", Lucien nói với vị quản gia.

Aveline di chuyển ra đứng bên cạnh ghế của Lucien, rút tay ra và đặt nó lên vai gã biểu lộ sự đồng lòng. Gã vươn tay vuốt nhanh những ngón tay cô rồi thả xuống khi Công tước xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

"Lucien, tôi vừa nghe người hầu nói con gái anh bị bắt cóc." Robert sải chân bước vào căn phòng, dựng lên mình bức chân dung đầy lo lắng. "Tôi có thể giúp gì được không? Anh có cần tiền không?"

"Tôi có đủ tiền chuộc rồi, Robert." Lucien đứng dậy, không rời mắt khỏi người em trai cùng cha khác mẹ của gã. "Nhưng chắc chắn cậu có thể nói cho tôi, cậu biết gì về hành động đáng ghê tởm này."

"Những gì mà tôi biết ấy hả?" Robert nhìn hết người này đến người kia, sự kích động rộ lên trong mắt. "Lạy Chúa, không phải anh đang nghĩ tôi có liên quan đến chuyện này đấy chứ?"

"Tôi nói thẳng với cậu đấy", Lucien khẽ đáp.

"Anh điên à?" Mắt Robert quét sang Aveline. "Vợ anh đã kể với anh những lời buộc tội điên rồ của chị ta có phải không?"

"Vợ tôi và tôi ở cùng một bên, Robert ạ, chúng tôi kể mọi chuyện với nhau."

"Có nghĩa là anh tin..." Cậu ta lắc đầu như thể muốn hiểu rõ ràng. "Lucien, tôi không rõ."

"Cậu ở đâu tối qua, Robert?" Lucien ngồi lên mép bàn, trong khi giọng nói nhẹ nhàng, nhưng gương mặt gã không đồng nhất như vậy.

"Ở buổi tiệc nhà Tripton, giống anh." Cậu ta trừng mắt với Aveline. "Cả hai người đều thấy tôi

"Nhưng cậu ra về", Aveline chỉ ra. "Sau đó cậu đi đâu?"

Gương mặt Robert đỏ bừng. "Sao chị dám hỏi hành tung của tôi. Nên nhớ tôi là ai!"

"Tôi biết chính xác cậu là ai", Lucien gầm lên. "Cậu là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch vẫn chơi trò đóng giả kẻ trưởng thành vì cái tước hiệu của cậu."

"Tôi là Công tước Huntley!"

"Cậu là em trai tôi", Lucien sửa lại. Và khi Robert mở miệng định trả đũa, Lucien giễu cợt thêm vào, "Em cùng cha khác mẹ".

"Tôi không phải đứng đây cho các người chất vấn." Hai nắm tay siết chặt hai bên sườn, Robert trợn mắt với cả hai vợ chồng. "Tôi đến xem có thể giúp được gì không, thay vào đó các người sỉ nhục tôi!"

"Cậu sẽ không đi." Lucien vòng qua chiếc bàn để đổ chiếc bóng hăm dọa lên người đàn ông trẻ. "Cho đến khi tôi có vài câu trả lời."

Robert không thừa nhận. "Tôi không thể nói với anh những điều tôi không biết."

"Ai là kẻ đã bày mưu bắt cóc tôi?" Gã truy hỏi. "Ai là kẻ đang cố giết tôi? Ai là kẻ đã bắt cóc con gái tôi?"

Robert nao núng trước tiếng gầm của Lucien. "Không phải tôi. Mẹ kiếp, Lucien." Gã đẩy ngực anh trai, gương mặt vặn xoắn vì xúc động. "Tôi đang cố tìm cách để đến gần anh, chứ không phải giải thoát khỏi anh!"

"Dối trá."

"Tôi không nói dối." Robert vênh mặt lên và khiến tất cả bọn họ bất ngờ bằng cách quắc mắt lại Lucien. "Tôi đã cư xử tồi tệ với anh khi chúng ta còn nh

"Tôi biết điều cậu đã làm. Tôi có mặt ở đấy."

"Tôi không tự hào về điều đó." Robert hết liếc Aveline rồi lại đến Lucien, sự bào chữa ánh lên trong đôi mắt. "Là do ảnh hường từ mẹ tôi. Bà luôn bảo tôi tốt hơn anh bởi một ngày nào đó tôi sẽ trở thành Công tước. Và anh chỉ là một đứa con hoang."

"Cậu không khiến cho tôi mến cậu, Robert."

"Anh lắng nghe tôi một lần có được không? Tôi không giỏi diễn đạt." Vị Công tước bước xa khỏi Lucien, rồi quay lại đối mặt với gã. "Tôi đã cố tạo lập hòa bình với anh, nhưng tôi liên tiếp làm hỏng nó."

"Cậu tìm ra cách hay để thiết lập hòa bình rồi đấy."

"Lucien", Aveline nói, "nghe cậu ta nói gì xem nào".

Chồng cô quăng cho cô ánh nhìn tức tối. "Aveline, thằng nhóc này bày tỏ nỗi oán hận của nó với anh hàng năm trời. Anh sẽ không hạ mình bởi những câu chuyện Banbury [9] muộn mằn của nó đâu."

"Tôi không oán hận anh. Chưa từng." Robert nhìn cả hai người. "Tôi biết anh không tin tôi."

"Cậu đúng rồi dấy", Lucien phát cáu.

"Sự thật là, tôi luôn ngưỡng mộ anh, Lucien ạ." Cậu ta bật cười tự giễu cợt bản thân. "Tôi đã có tước hiệu, nhưng anh có được sự ngưỡng mộ từ giới thượng lưu, nhờ những thành tích của mình. Ngay cả cha chúng ta cũng bình luận về nó."

"Thật cảm động."

"Anh thành công trên mọi lĩnh vực, từ ki doanh đến phụ nữ", cậu ta tiếp tục, gửi ánh nhìn xin lỗi đến Aveline. "Anh là một tay thiện xạ và luôn được nhắc đến với vẻ kính phục nhất. Tôi muốn được trở nên giống anh. Nhưng tôi đã định phải mang tước hiệu."

"Và tôi thì không."

"Anh sẽ trở thành một Công tước giỏi giang hơn tôi rất nhiều", Robert thì thào.

"Giờ còn nói thế làm gì?" Lucien lôi chiếc đồng hồ bỏ túi ra. "Trong một giờ nữa, tôi phải mang tiền để chuộc lại con gái tôi. Trừ khi cậu muốn nói với tôi nơi con bé...?"

"Tại sao anh không nghe tôi? Tôi không bắt con gái anh. Con bé là cháu tôi, trời ạ! Làm sao tôi có thể hãm hại con bé?"

"Giống cái cách cậu cố giết anh trai mình thôi."

"Tôi không cố giết anh, tôi đã khóc thương cho anh, Lucien. Tôi đau buồn khi tưởng rằng anh đã chết." Giọng nói cậu ta vỡ vụn, quỵ xuống một chiếc ghế.

"Tôi nghĩ..."

"Lucien." Aveline vòng đến và đặt bàn tay lên cánh tay, ngăn lại bất cứ lời bình luận nghiêm khắc nào gã định thốt ra. "Em nghĩ cậu ta đang nói thật."

"Dĩ nhiên tôi đang nói thật!" Giận dữ hằn trên gương mặt non trẻ của Robert. "Tôi ghét anh bởi chuyện xảy ra với Victoria. Và tôi còn ghét anh hơn nữa khi nhận ra tôi vui mừng vì anh đã phá hủy lần hứa hôn của tôi. Tôi còn quá trẻ để lập gia đình."

"Cậu có vẻ vẫn canh cánh chuyện đó." Được dỗ dành bởi bàn tay Aveline đang vuốt ve cánh tay, Lucien tựa hẳn người vào chiếc bàn.

"Mẹ tôi đã mất hàng năm trời để nói với tôi Victoria sẽ trở thành Nữ Công tước của tôi như thế nào. Tôi cũng đã từng có ý tưởng ấy, nhưng đến lúc thông báo chính thức ngày diễn ra hôn lễ, phát hiện mình không muốn kết hôn nữa. Tôi chỉ mới mười chín tuổi. Nhưng mẹ cứ nài ép tôi."

"Cho nên cậu hành động như một chú rể bị xúc phạm."

"Tôi không thể để lộ ra cảm giác của mình. Mẹ tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ."

"Giờ cậu là đàn ông rồi, Robert. Đừng để bà ta kiểm soát cuộc đời cậu nữa."

"Mẹ tôi là một phụ nữ ghê gớm", Robert vừa nói vừa thở dài. "Nhưng trong lúc tôi không thể cho bà thấy sự đau buồn của mình khi nghĩ anh đã chết, tôi mua Cổng Gai như để lưu giữ ký ức về anh. Tôi chưa bao giờ thay đổi bất cứ thứ gì trong ngôi nhà đó. Nó vẫn hệt cái ngày anh rời khỏi đó năm năm trước."

Lucien cứng người. "Cậu mua ngôi nhà để tưởng niệm?"

"Phải." Robert vỗ vào túi. "Thực tế... à, nó đây rồi." Cậu ta lôi một mảnh giấy từ túi áo khoác ra. "Tôi định tặng nó lại cho anh như một món quà cưới. Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội."

"Cậu còn mải bận rộn tranh cãi", Aveline nhăn nhó nói.

Lucien từ tốn lấy tấm giấy Robert đưa cho gã. "Không phải cậu đã sắp xếp vụ bắt cóc tôi ư?"

"Lạy Chúa, không. Tôi yêu mến anh." Robert nhún vai khi bọn họ ném về phía cậu ta những ánh mắt nghi ngờ. "Tôi yêu mến anh. Chỉ là không biết cách thể hiện điều đó. Tôi không thạo việc thừa nhận tôi quan tâm đến người anh ngoài giá thú của mình thế nào, nhất là khi trong tầm nghe của mẹ tôi."

"Lúc này cậu đã là Công tưóc, Robert. Có lẽ cậu nên xem xét đưa mẹ cậu về ngôi nhà là của hồi môn của bà ấy."

Robert co rụt lại. "Không dễ đâu."

"Thử đi." Lucien nhìn chằm chằm xuống tờ giấy như thể ai đó vừa đưa cho gã cả mặt trời. "Tôi không biết phải nghĩ thế nào về tất cả những chuyện này. Tôi cứ tưởng cậu đã trả tiền để người ta giết tôi."

"Không phải tôi." Robert bật dậy. "Tôi biết mình không phải người em tốt, nhưng tôi muốn quên quá khứ giữa chúng ta và hướng về phía trước như những người anh em thực thụ." Cậu ta bước đến chìa tay ra.

Lucien nhìn chằm chằm vào bàn tay đó lâu đến mức Aveline sợ gã sẽ không nắm lấy nó. Nhưng cuối cùng, gã siết bàn tay Robert, lẩm bẩm lời chấp thuận đề nghị hòa bình.

"Vậy là cậu nghiêm túc khi nói với tôi cậu muốn sửa chữa mọi thứ với anh trai mình", Aveline nói.

"Phải." Robert nhếch miệng cưòi. "Không may chuyện ăn nói không dễ dàng với tôi. Rất nhiều lần tôi để cơn giận của bản thân dẫn dắt lối cư xử của mình."

"Điểm đặc trưng có vẻ được truyền lại trong gia đình cậu", Aveline nói, liếc ánh mắt ám chỉ về phía Lucien.

"Dù sao chuyện này cũng đẩy chúng ta vào một tình huống khó xử." Lucien đặt tờ giấy sở hữu Cổng Gai xuống bàn. "Nếu cậu không phái tên ác ôn đó, vậy kẻ đó là ai?"

"Giá anh có thể tìm thấy Dante", Aveline thở dài.

"Wexford? Hắn thì có liên quan gì?" Công tước thắc mắc.

Lucien nhìn Aveline, cô gật đầu. "Trước khi tôi biến mất, Dante đã chặn lá thư của Aveline thông báo cô ấy đang mang thai. Rồi mạo danh tôi, cậu ta cũng hồi âm bằng cách gửi một lá thư vứt bỏ cô ấy."

"Đê tiện!" Robert kêu lên. "Tôi không biết anh tiếp tục làm bạn với tên bất lương đó kiểu gì nữa, Lucien."

"Không may là tôi mới phát hiện sự gian dối của cậu ta vài ngày trước. Tôi đã đối chất với Dante và giờ cậu ta biến mất."

"Chắc là bỏ ra nước ngoài rồi", Robert nói.

"Có lẽ. Nhưng khoảng thời gian gửi lá thư cũng trùng khớp với vụ bắt cóc tôi."

"Chúng tôi tin Dante có thể liên quan gì đó đến sự biến mất của Lucien", Aveline nói. "Cái đêm diễn ra bữa tiệc tổ chức mừng đám cưới chúng tôi ở nhà cậu, tôi đã nhìn thấy cậu và Dante cãi nhau ngoài vườn."

"Thế nên chị cho rằng tôi có dính líu đến những kế hoạch của hắn hả?"

"À, xét đến thái độ của cậu với chồng tôi và sự thật phải mất một khoản lớn mới sắp xếp được việc bắt cóc một người có địa vị như Lucien, ý kiến ấy cũng không quá lố bịch."

"Tôi cũng phải đồng ý với chị điều đó", Robert nói. "Nhưng cuộc tranh cãi của tôi với Wexford chẳng liên quan gì đến Lucien. Tên khốn đó lại đang lởn vởn quanh mẹ tôi. Tôi đã cảnh cáo hắn tránh xa khỏi bà."

Lucien đông cứng. "Mẹ cậu ư?"

"Phải, thật đáng ghê tởm, không phải sao?" Robert nhăn nhó. "Những tên trẻ tuổi ở địa vị của hắn luôn nghĩ đến chuyện ve vãn với những người phụ nữ ở độ tuổi của mẹ tôi và đóng quân luôn ở đấy."

Lucien và Aveline nhìn nhau. "Chuyện xảy ra từ trước rồi à?" Lucien hỏi.

Robert gật đầu. "Vài năm trước, Wexford bắt đầu đột ngột đến thăm hằng ngày, rồi đi cùng một xe ngựa với mẹ tôi, rì rầm vào tai bà ở những sự kiện của giới thượng lưu. Thật đáng hổ thẹn. Adminton làm bạn với bà còn có lý hơn nhiều

"Có lẽ mối giao thiệp của họ không như cậu tưởng", Lucien nói. "Nếu họ không phải quan hệ yêu đương thì sao?"

"Còn cách giải thích nào khác... Anh không nghĩ..."

"Chẳng còn ai ghét tôi hơn Nữ Công tước Huntley cả", Lucien khẳng định.

"Không thể nào." Robert lắc đầu. "Tôi biết bà chưa bao giờ thích anh, Lucien, nhưng tôi thây khó mà tin nổi bà lại đi xa chừng này để loại bỏ anh."

"Tôi không thấy khó tin chút nào. Bà ta có đủ tiền cho hành vi đó, cậu không thấy lạ là ngay khi tôi biến mất, ông bạn Adminton của bà ta đã đưa đầu ra bảo lãnh cho Dante vào giới thượng lưu sao?"

"Có thể hoàn toàn không phải mẹ. Có thể là Adminton."

"Tôi rất tiếc, Robert, nhưng Adminton chẳng việc gì phải chống lại tôi cả", Lucien nói. "Thực tế, chúng tôi thậm chí còn làm ăn với nhau trong một vụ đầu tư nhiều lợi nhuận vài năm trước. Ông ta sẽ là người cuối cùng thử loại bỏ tôi. Đó hẳn là Clarissa."

"Lạy Chúa", Công tước thì thào, cơn sốc hiển hiện trên gương mặt.

"Cậu không phải vừa nói mẹ cậu không ở trong thành phố sao?" Aveline hỏi.

"Bà về Havenmeade sáng hôm qua."

Aveline nhìn Lucien. "Thật trùng hợp, anh có nghĩ thế không?"

"Đồng ý." Lucien chộp lấy mảnh giấy đòi tiền chuộc trên bàn. "Địa điểm gặp mặt là một chòi săn ở Kent."

"Một trong những điền trang bên họ ngoại của tôiở Kent. Đó là một phần hồi môn của bà khi lấy cha."

"Cậu có nhận ra nơi này không?" Lucien ấn tờ giấy vào tay Robert.

Chàng trai trẻ trắng bệch. "Có. Nó là một phần trong điền trang của mẹ."

"Hóa ra là vậy." Lucien bước phăm phăm ra cửa và thét gọi Elton.

"Anh định sẽ làm gì?" Aveline hỏi.

"Anh sẽ đến nơi đó, anh sẽ tìm con gái chúng ta."

"Không được, nếu không có em đi cùng, anh không được đi."

Gã ngừng lại một giây, rồi gật đầu. "Nhớ thỏa thuận của chúng ta đấy."

"Em sẽ đi lấy áo choàng." Cô bắt đầu hướng ra cửa.

"Tôi cũng đi cùng." Robert ném tờ giấy lên bàn và trợn mắt đáp lại Lucien. "Tôi có thể giúp. Tôi có thể nói chuyện với mẹ, bởi bà sẽ không nghe anh đâu."

"Cũng phải." Lucien đón tay Aveline khi cô vươn tay về phía gã và nắm chặt nó. "Hứa với anh, em sẽ không làm điều gì ngốc nghếch."

"Một khi anh cũng hứa điều đó với em."

Trước khi gã có thể đáp lời, Elton đã xuất hiện. "Vâng, thưa ngài?"

"Báo cho ông Harriss ở phố Bow ngay lập tức và gửi lời nhắn đên ông Fenworthy, bảo ông ta không cần quan tâm đến những chỉ thị nhận được sáng nay."

"Vâng, thưa ngài." Người quản gia biến mất để thực hiện các yêu cầu của g

Lucien xoay người khỏi cửa và quay lại bàn để mở khóa ngăn kéo. Gã lôi ra một hộp gỗ gụ tuyệt đẹp. "Trước khi đi, chúng ta tốt hơn hết nên lấy những thứ này." Gã bật nắp để lộ hai khẩu súng nằm trên lớp nhung đỏ.

Robert tiến lại gần gã và nhìn chằm chằm vào vũ khí. "Anh có nghĩ thứ này cần thiết không?"

"Có." Lucien thoáng nhìn Aveline, người vẫn nán lại gần cửa. "Tôi không cho phép rủi ro xảy ra với tính mạng của gia đình tôi."

Robert vươn tay đặt lên tay Lucien khi gã lấy một khấu súng từ chiếc hộp. "Tôi cũng sẽ không để rủi ro xảy ra. Hứa với tôi, anh sẽ không làm hại mẹ tôi đi."

Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu.

"Tôi không biết có thể làm điều đó không."

Robert siết chặt quai hàm đầy quyết tâm. "Tôi thề với anh, tôi sẽ thương lượng phải trái với bà. Tất cả những gì tôi yêu cầu là anh đừng gây tổn thương cho bà ấy.

Lucien gạt tay Robert ra và nâng khẩu súng khỏi nơi cất giữ. "Một khi bà ta không gây hại cho ai, tôi sẽ giữ lời hứa. Nhưng nếu tôi phải chọn giữa mẹ cậu và vợ hoặc con tôi, cậu biết lựa chọn của tôi thế nào rồi đấy."

Robert chầm chậm gật đầu và lấy khẩu súng còn lại. "Vậy ít nhất đừng bắn chí mạng. Anh là một thiện xạ, Lucien. Anh có thể bắn những vết thương không gây chết người."

"Tôi sẽ làm hết khả năng," Gã đặt một bàn tay lên vai Robert.

Sự đụng chạm này là bằng chứng rõ ràng đầu tiên của tình anh em, Aveline mở cửa. "Em sẽ đi lấy áo choàng", cô nói và ra khỏi phòng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top