Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 5: [KenyaRyo] I will be here

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
"Echizen Ryoma"

Sao lại là người này chứ.

Hồi trước khi mới bắt đầu giải toàn quốc, anh cũng đã nghe Yuushi nói qua về người này không chỉ một lần.

Mà hiển nhiên là, bản thân mình cũng bởi vì người này mà không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần với Yuushi.

Vẫn luôn định cư ở Kansai chỗ này, đương nhiên là phải bao che học đệ nhà mình.

Mà trên thực tế, bản thân cũng có chút tò mò về đối phương, rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại mới có thể làm người ta không tự chủ được mà mỗi lần mở miệng ra nói chuyện đều phải nhắc tới?

Cho đến khi thực sự nhìn thấy được cậu ấy, anh hình như biết tại sao rồi.

Mái tóc màu lục đậm rũ xuống phía dưới cái mũ lưỡi trai màu trắng, câu được câu không mà vừa nói vừa uống Ponta, đôi mắt màu kim nhấp nháy nhấp nháy, không ngờ lại là màu sắc mà mình thích nhất, trong lòng đột nhiên có chút mềm mại.

Khác với Kin-chan náo nhiệt ồn ào, cậu lại hơi an tĩnh quá mức, giống như một bức họa.

Kết quả, bằng khuôn mặt an tĩnh như vậy lại như được cậu thuận miệng nói: "Jiezzz."

Tính tình trẻ con như thế.

Thì ra, là đáng yêu như vậy sao?

2.
So với sự tự quen thuộc của bản thân, đối phương hiển nhiên cũng không để ý chính mình.

Chỉ thi đấu với Seigaku một trận như vậy, bản thân cũng không có cái vinh hạnh được trở thành đối thủ của cậu.

Rốt cuộc vẫn có chút mất mát.

Vừa không có tennis Kinh Thánh như Shiraishi, cũng không có sự háo thắng của Kintaro.

Rõ ràng bản thân cũng rất hoạt bát, lại không hoạt bát nổi trước mắt thiếu niên.

Khi thiếu niên đi qua bên người mình, trong lòng hồi hộp, bàn tay cũng khẩn trương nắm chặt thành quyền.

Là do sợ lưu lại ấn tượng không tốt gì sao?

Nhưng, may mắn là, chính mình vẫn còn có thể xem được cậu thi đấu.

Nhìn thấy bộ dạng cậu thoát ra được diệt ngũ cảm, cười vô cùng khí phách.

Thì ra đây là bộ dáng động lòng người nhất của cậu ấy, tươi đẹp vạn trượng, chú định làm vua.

3.
Sau đó...

Cậu đi về New York rồi, chuyện này cũng là do nghe Yuushi kể.

Tuy rằng bản thân vẫn như cũ mà luôn tâng bốc sự lợi hại của Kintaro nhưng chỉ có nội tâm anh biết, ngữ khí son sắt khi nói ra những lời nói đó ngay cả bản thân cũng không tin.

Mà khi anh lại một lần nữa ngẩng đầu lên, là lúc bàn tay nắm trái bóng màu vàng xuất hiện ở trước mặt mình.

Ngay cả anh cũng không biết là chính mình còn có thể vui vẻ đến như vậy.

"Xin chào!"

4.
Thời điểm ngồi trên xe buýt, vốn dĩ đã thản nhiên chấp nhận kết cục đó.

Nhưng đột nhiên nghĩ lại đó có thể là lần cuối cùng mình được gặp mặt cậu.

Vậy mà cảm giác mất mát lại đột ngột dâng lên.

Quả nhiên, chỉ dựa vào tốc độ là vẫn không được.

Nhưng khi đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hoàng hôn vừa lúc chiếu lên khuôn mặt cậu.

Này, cũng coi như là có duyên đi?

5.
"Trộm rượu?!"

Không hề nghĩ tới việc mình sẽ cùng cậu trở thành cộng sự.

Chính mình đang giơ cây đuốc, vậy mà có chút lơ đãng.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cậu, đôi mắt ánh lên ánh sáng chói lóa.

Làm bản thân nhìn đến nỗi xuất thần.

Vào thời điểm bản thân lơ đễnh, đối phương lại mười phần bình tĩnh mà đọc xong tờ giấy kia.

Kết quả không có bất ngờ gì xảy ra, chính mình lại bị đám dơi vây quanh làm cho khiếp sợ, sau đó chính là chạy trối chết.

Người đang chạy trối chết, cũng không phải là chỉ có một mình mình.

Ngoài cửa hang động, nhìn thấy được đôi mắt sáng quắc của đối phương nhìn về phía mình, đột nhiên lại bị chọc cười ha ha bởi vì bộ dạng chật vật của người kia.

Thì ra trong lúc khổ cực cũng có thể làm người ta vui vẻ như vậy.

Nhưng vui vẻ chưa được vài giây, khuyết điểm giữ thăng bằng kém của mình liền bị bại lộ trước mặt của người đó.

Càng muốn chứng minh chính mình, lại càng làm hỏng việc.

Chỉ có thể cố gắng mà bay nhanh trên hai chân.

Bản thân như vậy trong mắt người ta nhất định là rất kém cỏi đi.

"Kenya-san."

Hửm, cậu ấy thực sự nhớ được tên của mình à?

"Không phải là anh đang chạy trên mặt nước à?"

Này, lời này là đang khích lệ bản thân à?

6.
"Thật sự phải đi vào à?"

Nhìn căn cứ huấn luyện canh phòng nghiêm ngặt, không tránh khỏi lo lắng.

Nhưng nếu như không hoàn thành nhiệm vụ mà trở về tay không nhất định sẽ bị huấn luyện viên Nyudo cười nhạo, chính là chuyện mà đối phương càng không thích xảy ra.

Quả nhiên tính tình thật trẻ con mà!

Nhiệm vụ một thuận lợi hoàn thành, ba người vui vẻ dựng ngón tay cái lên khuyến khích lẫn nhau, rõ ràng lúc đầu sự không tình nguyện của cả ba đều đã được thay thế bằng sự hưng phấn không rõ.

Cho dù là leo núi cũng được, múc nước cũng được.

Làm một thành viên của tổ thất bại cũng khó tránh khỏi cảm xúc suy sụt.

Lại luôn bất tri bất giác mà được đối phương cổ cũ lên.

Có lẽ đây chính là lý do tại sao mình lại không dời mắt ra khỏi đối phương được đi.

Mà những cảm xúc trái chiều đó của mình, trước sau cũng không dám để người đó biết được.

7.
"Xuống thêm chút nữa là được."

Đối mặt với tia hồng ngoại khó chơi, đúng là không còn cách nào khác ngoài chịu thua.

Ý niệm từ bỏ vừa mới dâng lên giây đầu tiên, đã bị ánh mắt sáng lấp lánh của đối phương đánh bay mất.

"Anh rõ rồi!"

"Chúng ta cùng nhau làm!"

Thì ra giữa hai chúng ta còn có thể ăn ý như vậy sao?

Mà khi bụng cả hai đều kêu lên rột rột.

Mới phát hiện, thì ra chúng ta còn có thể ăn ý hơn vậy nữa.

Khi hai người vứt tay nải qua một bên, không kiêng nể gì mà ăn vụng.

Cậu ấy vừa ăn vừa lẩm bẩm mà nói một câu: "Thật ra anh cứ như vậy là tốt rồi."

"Cái gì?"

"Cứ cư xử với cách chân thật nhất là tốt nhất rồi."

Chính mình vẫn luôn nghĩ tuyệt đối không thể thua mà liều mạng luyện tập tốc độ.

Chính mình vẫn luôn muốn bản thân phải cư xử tự nhiên mà không mất đi phong độ.

Kỳ thật, ở đáy lòng mình trước sau vẫn mong muốn bản thân được khẳng định.

Như vậy là tốt rồi à?

8.
"Tiền bối, anh nhìn này."

Duỗi tay chỉ vào chữ "Inui", nụ cười tươi đáng yêu pha lẫn giảo hoạt.

Mình lúc này mới phát hiện, thì ra đối phương cũng sẽ phúc hắc mà trộm rót Inui Juice cho Nyudo huấn luyện viên.

Sau đó vào thời khắc mưu kế không thành mà thất vọng, lại bị huấn luyện viên gọi lại kêu giao đồ ăn ra giật mình một lát...

Một người cứ tỏa sáng lấp lánh lên như vậy.

Cũng sẽ có những thời điểm sẽ có các tâm tư nho nhỏ bình phàm giống như chính mình.

Như vậy là tốt rồi.

Cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của câu nói này.

9.
Cho dù là ở trong một rừng cây giữa núi rừng, cho dù cái gì cũng không có.

Nhưng mình trước sau cũng rất cảm ơn thời gian như vậy.

Làm cho hai người ngay từ đầu không hề có giao thoa gì, cũng có thể trở thành bạn bè.

Mình sẽ ngẫu nhiên mà chạy lung tung đến bên người đối phương dọa cho cậu ấy nhảy dựng;

Sẽ cùng cậu ấy chia sẻ những bí mật của Shitenhoji ít ai biết;

Mình cũng sẽ giúp cậu ấy tránh đi Kin-chan dây dưa làm phiền;

Mình thậm chí còn nói với cậu ấy rằng bản thân cũng sẽ thường xuyên nhuộm màu cho tóc mình;

Sau đó còn nghe đối phương vừa nhìn đầu tóc mình vừa nói "Cũng không tệ đấy!";

Mình còn chia sẻ với cậu ấy làm như thế nào mới có thể chạy vào lớp học đúng không giây nữa chuông reo;

Cậu ấy sẽ cùng mình nói việc mình nuôi mèo, mà mình cũng sẽ nhớ thương con kỳ nhông của mình;

Mình thậm chí còn kỳ diệu phát hiện môn học hai người thích đều giống nhau...

Người mà bản thân dùng tốc độ nhanh nhất cũng không thể nào đuổi theo kịp.

Cứ như vậy mà ngồi bên cạnh mình, an tĩnh mà nghe mình nói chuyện.

Ánh mặt trời ấm áp như vậy, gió cũng tuyệt như vậy.

"Này, Echizen, em biết không? Năng lực cân bằng của anh đã tăng lên nhiều rồi đấy!"

"Hửm? Vậy đúng là phải chúc mừng anh nhiều lắm!"

Mình nhìn thấy mồ hôi trên gương mặt tráng nõn của đối phương, giống như đang phản xạ ra ánh sáng bảy màu.

Rõ ràng bản thân đã khắc phục điểm yếu thiếu cân bằng của mình, nhưng hình như có cái gi đó đang lặng lẽ lung lay sắp đổ.

10.
Lần cuối cùng huấn luyện.

Mọi người xếp thành hàng dài cùng nhau xuống núi.

Mỗi người đều thể hiện ra tất cả mọi thứ của mình để chứng minh bản thân.

Mà cậu ấy đương nhiên là chạy phía trước, trực diện đối mặt với khiêu chiến lớn nhất.

Mà bản thân cũng nóng lòng chứng minh chính mình, cũng như mũi tên rời cung, chạy như bay ra xông lên phía trước.

Mắt thấy sẽ đuổi kịp cậu ấy.

Ở khoảng cách cách cậu nửa mét, cậu ấy đột nhiên giảm tốc độ, quay đầu nhìn về phía mình:
"Kenya-san, thật ra anh cũng không cần chạy nhanh như vậy đâu."

Kết quả, mình không đầu không đuôi mà nói một câu:
"Anh cảm thấy nếu như mình không chạy nhanh một chút, liền sẽ không đuổi kịp em nữa."

"Em ở đây cơ mà."

"Anh biết chứ."

Trả lời mà không cần suy nghĩ đổi lấy khuôn mặt tức giận của đối phương.

"Ý của em là: Anh không cần tiếp tục truy* cũng được."
(*truy: có nghĩa là chạy đuổi theo, cũng có nghĩa là theo đuổi một người, ở đây Ryoma chơi chữ, dùng nghĩa theo đuổi ở câu này.)

Rõ ràng mặt đã đỏ lên rồi, ánh mắt lại như cũ mà kiêu ngạo sáng ngời.

Mình há miệng thở dốc, nhất thời không phản ứng kịp.

Mà bản thân cũng không biết khóe miệng cong lên đã bán đứng mình rồi.

Cái gọi là thích, đã sớm tồn tại ở trong lòng đối phương.

Không cần tốc độ nữa.

"Cùng nhau đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top