Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 7: [KiriRyo] Bàn về biện pháp làm sao nuôi từ cục cưng thành tên nhóc thối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dựa vào gì mà ba mẹ đi ra ngoài du lịch, lại để con ở nhà giữ trẻ chứ! Con còn phải đi học! Đi huấn huyện nữa!"

Kirihara Akaya đứng trước cửa nhà bi phẫn gào thét, nhưng mà cũng không có ít lợi gì, hai chiếc xe việt dã chất đầy hành lý đã trong tiếng gầm gừ của cậu chạy đi, thuận tiện thải ra một luồng khí thải ô tô coi như đáp lễ.

"....." Nhìn chiếc xe dần biến mất trong tầm mắt của mình, Kirihara mặt đầy ủ rũ, quay đầu trừng mắt nhìn cục nợ mà mình cần trông coi trong hai tháng tới – cha mẹ của cục nợ , Echizen Ryoma, đã cùng cha mẹ và chị gái của mình đi du lịch xa, ở trong lòng căm giận bất bình nghĩ, tại sao cha mẹ bất lương trong thiên hạ lại nhiều đến thế, vì du lịch mà quăng lại đứa nhỏ bốn tuổi nhà mình cho một đứa nhỏ khác chăm sóc hả? Gan cũng quá lớn rồi!

Có điều nhìn kỹ một chút thì thấy, tên quỷ nhỏ một mặt tức giận thật ra cũng rất đáng yêu, chân tay ngắn ngũn bụ bẫm, ngồi trên bậc thang như một cục cơm nắm nhỏ. Nhìn chằm chằm đôi mắt hổ phách to của cục bột nhỏ một hồi lâu, Kirihara cảm thấy mình hình như cũng không bực như vậy nữa, khom lưng cầm lấy vali hành lý của nó, hất hất cằm, "Đi vào."

Bậc thang nhà Kirihara có chút cao, cục bột nhỏ muốn đi lên thì phải mất rất nhiều sức lực, nhưng cũng rất có cốt khí mà không cần Kirihara ôm lấy đi lên, chính mình run run từng bước từng bước trèo lên, chỉ chốc lát sau khuôn mặt nhỏ đã hồng đến đỏ rực.

Ấn tượng của Kirihara đối với con nít nhỏ vẫn chỉ dừng lại ở "quái vật nhỏ chỉ biết gào thét khóc la", lại không nghe thấy sau lưng có tiếng động gì, Kirihara còn tưởng rằng bé còn chưa đi theo, ai ngờ quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời trong lòng hiện ra một loại cảm giác phạm tội, tâm tình muốn ngược đãi cục bột nhỏ để trả thù đôi vợ chồng bất lương kia trong nháy mắt bay màu.

Không nhịn được chép miệng một cái, Kirihara đi tới, nhấc cổ áo cục bột nhỏ lên để bé ngồi trên vai mình, một tay khác mang theo hành lý bước như bay lên bậc thang. Không biết có phải là do từ nhỏ ở nhà làm con trai duy nhất, không có kinh nghiệm làm anh trai hay không, vừa nãy làm cho cục bột nhỏ giật mình ôm đầu cậu, đột nhiên là cho cậu sinh ra một luồng cảm giác thành công, cả người cũng có chút vui vẻ.

Cũng chính là bởi vì quá nhẹ nhàng, Kirihara cũng không chú ý tới độ cao hai người chồng chất lên nhau đã vượt quá độ cao của cửa lớn, dẫn đến khi Kirihara đi vào nhà còn cục bột nhỏ thì lại bị "Bốp" một tiếng đầu đánh vào khung cửa. Nghe tiếng kêu rên nho nhỏ của cục bột nhỏ, trong lòng cậu có chút sợ hãi, vội vã bỏ cục bột nhỏ xuống, nhìn chằm chằm cục sưng đỏ trên trán bé, lắp ba lắp bắp: "Này.... Em không sao chứ? Em, em làm sao cũng không biết nhắc nhở anh à!"

Tuy đã đau đến mức nước mắt rung rung, nhưng cục bột nhỏ vẫn là rất nỗ lực cắn môi nhịn đau, dùng sức lắc đầu một cái, không nói tiếng nào.

"Không có chuyện gì thì tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi.... Làm anh sợ muốn chết..." Vỗ ngực vài cái, Kirihara đem cục bột vào trong nhà, để cho bé ngồi trên sofa bản thân thì chạy lên lầu cuốn cuồn vài vòng. Bởi vì tất cả chuyện này đều là không được thông báo trước, dưới tình huống bất ngờ mà phát sinh, trong nhà đương nhiên không chuẩn bị trước gian phòng cho trẻ nhỏ, người giữ trẻ mới nhậm chức xoắn xuýt hồi lâu, nói với cục bột nhỏ: "Này, buổi tối em chỉ có thể ngủ cùng với anh, không được khóc đêm, không được đái dầm, nếu không anh liền ném em ra đường!"

"Ryoma còn lâu mới đái dầm, mada mada dane!"

Cảm giác mình bị xem thường, cục bột nhỏ tức tức giận giơ giơ quả đấm nhỏ, quay đầu đi chỗ khác không để ý Kirihara, miệng chu chu lầm bầm: "Cũng đâu phải là muốn đến đây lắm đâu..."

Nhìn sao cũng cảm thấy bộ dạng nỗ lực muốn tỏ vẻ người lớn của cục bột này rất đáng yêu, Kirihara nhếch môi lộ ra nụ cười ngốc nghếch, đi tới ngồi xổm trước mặt cục bột nhỏ, "Cái gì mà đến đây chứ, từ hôm nay trở đi em phải kêu là anh trai, có nghe hay không?"

"Không được! Ryoma có anh trai rồi!" Bàn tay bụ bẫm từ trong túi áo rút ra một sợi dây chuyền, cẩn thận từng li từng tí mở mặt dây chuyền đưa tới trước mặt Kirihara, cục bột nhỏ mặt đầy kiêu ngạo: "Đây là Ryoga nha, anh trai của Ryoma!"

Nhìn hai cái đầu màu xanh xẫm chụm lại với nhau cười đến vô cùng rực rỡ, Kirihara có một cảm giác không phục, hừ một tiếng tỏ vẻ, "Vậy sao anh em không đến chăm sóc em đi, cần gì ném em lại đây?"

Khuôn mặt nhỏ đang cười lập tức trở nên ủ rũ, cục bột nhỏ bàn tay nắm chặt mặt dây chuyền cúi thấp đầu không nói lời nào, nửa ngày sau mới nhỏ giọng, mang theo ngữ khí gần khóc: "Anh trai đi rồi, không trở lại nữa..."

Đột nhiên ý thức được hình như mình chọc đến chuyện thương tâm của cục bột rồi, Kirihara tay chân luống cuống gãi đầu một cái, suy nghĩ một chút đưa tay ra dùng sức xoa xoa mái tóc xanh xẫm mềm mại, hào khí vạn phần vỗ ngực, "Đi cũng đã đi rồi, sau này để anh đến làm anh trai của em, bảo đảm sẽ không để bất kỳ thằng nào con nào bắt nạt em... Nếu có, anh nhất định sẽ đánh nó cho đến khi nó kêu cha gọi mẹ!"

Cục bột nghiêng đầu nhìn nhìn Kirihara, phảng phất như đang tính toán xem lời nói này có bao nhiêu đáng tin. Cuối cùng, bé đột nhiên đưa tay ra với Kirihara, cong cong đôi mắt to xinh đẹp, "Anh Akaya."

Lần đầu tiên có người đưa tay ra với cậu, mà người đó lại là đứa bé nhỏ dáng dấp xinh xẻo đáng yêu, Kirihara cảm nhận được một loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm, cảm giác hạnh phúc như xông lên đầu, thậm chí có chút muốn khóc rồi. Dùng sức xoa xoa viền mắt ẩm ướt của mình, cậu ôm cục bột vào trong tay, nhanh chân chạy lên phòng mình, "Đi, anh trai dẫn em đi chơi game!"

-----

Bởi vì nhà trẻ mà cục bột học tạm chỉ cách nhà có hai con đường, mà bản thân lại không thể thường xuyên xin nghỉ hoạt động của tennis bộ, cho nên Kirihara để một cái chìa khóa dự bị ở dưới chậu hoa nhỏ trước cửa nhà, cho rằng như vậy thì để cục bột nhỏ về nhà một mình cũng không sao.

Có điều, đây cũng chỉ là ý nghĩ chủ quan của Kirihara – vừa không qua mấy ngày, cậu liền phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của cục bột nhỏ xuất hiện vài mảng màu xanh tím đầy khả nghi, truy hỏi mãi cũng không có được đáp án. Vì lẽ đó cậu đặc biệt đi thỉnh giáo một vị tiền bối nhà có hai đứa em trai, lấy được kết quả là cục bột nhỏ có thể đang bị bắt nạt.

Đáp án này làm cho thiếu niên vừa vinh quang lên chức anh trai của cục bột không lâu đứng ngồi không yên, đặc biệt tìm một ngày phó bộ trưởng tennis bộ có việc đi ra ngoài, trốn huấn luyện, vác bao tennis vội vã chạy ra ngoài về nhà.

Lúc đi qua công viên nhỏ, cậu nghe thấy mấy đứa nhỏ khá lớn đang cùng nhau chơi đùa trò chuyện: "Cái tên chibi kia đúng là kiên cường quá đi, đã bị chặn lại mấy ngày còn không chịu mang chúng ta đến nhà nó chơi máy game, nếu không thì quên đi thôi?"

"Không có sao, ngày mai lại tiếp tục ngăn nó, dù sao nhà nó cũng đâu có người lớn."

Có cảm giác người bọn nó đang nói chính là cục bột nhà mình, Kirihara dừng một chút, ngay sau đó liền lấy tốc độ nhanh hơn chạy về nhà. Từ xa xa đã nhìn thấy cục bột đang ôm cặp sách ngồi xổm trước cửa nhà, cậu hơi thở phào nhẹ nhõm,đi tới hỏi: "Sao lại không vào nhà? Không phải nói với em là tan học phải bé ngoan về nhà sao?"

Ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Kirihara một chút, cục bột nhỏ lấy tay kéo mũ che nắng nhà trẻ kéo thấp xuống hơn, nghiêng đầu không nói lời nào.

Tuy rằng chỉ nhìn qua một chút, Kirihara lại chú ý thấy trên mặt cục bột lại có thêm vài vết đỏ so với hôm qua, lại liên tưởng đến mấy thứ vừa nãy nghe lén được, cơ bản đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Tức giận không ngừng xông lên đầu, vốn định ngay lập tức đi thu thập mấy người... mấy tên quỷ nhỏ kia, nhưng vào thời khắc mấu chốt cậu lại đột nhiên nhớ tới nhắc nhở của vị tiền bối kia – chuyện của con nít phải để cho con nít tự giải quyết, nếu không thì nó vẫn sẽ bị khi dễ.

Mạnh mẽ dừng bước, ôm cục bột lên, Kirihara vừa đi vừa dạy dỗ đứa em trai đã bị bắt nạt lại còn không thèm hé răng nói câu nào: "Chờ chút đứa nào đánh em liền đánh trở lại cho anh! Nếu em còn không dám đánh trả lại, bọn chúng sẽ càng bắt nạt em nhiều hơn, lẽ nào em muốn làm một đứa nhỏ bị người khác cười nhạo, nói là đứa nhỏ vô dụng sao? Noi theo anh một chút, ai dám bắt nạt anh, anh liền đánh nó, bây giờ cũng không có ai dám chọc đến anh rồi!"

Nghe xong mấy lời Kirihara nói, cục bột nghiêng đầu, trong đầu đều là nghi hoặc – không giống với mấy lời mẹ thường nói với bé lắm, đến cùng là ai đúng ai sai vậy nè? Có điều bé vẫn có thể khẳng định, bé không muốn làm một đứa nhỏ vô dụng.

Lo rằng nếu như mình xuất hiện cùng cục bột, mấy người... mấy tên quỷ nhỏ ghê tởm kia sẽ chạy đi như ong vỡ tổ mất, Kirihara để cục bột nhỏ ở khúc cua xuống, dặn dò vài câu, sau đó nhanh chân tiến vào công viên nhỏ, quơ tay hai ba cái liền bắt được đám nhóc đấy. Kêu cục bột chạy đến, chỉ vào mấy tên nhóc đầy hoảng sợ, "Là bọn hắn đúng không? Không cần sợ, anh giữ bọn chúng, em chỉ cần động thủ là được rồi! Dùng sức mạnh một chút!"

Có thể hay không? Ánh mắt dừng lại chốc lát trên người đứa trẻ ra tay mạnh nhất với mình, lại nhìn Kirihara, cục bột mon men đưa tay lên, trên mặt đứa bé đấy bấm một cái. Dùng lực không mạnh, nhưng không biết là có phải để cho Kirihara buông tha mình hay không mà nó hét lên một tiếng thảm thiết, làm cho cục bột nhỏ giật mình lui lại vài bước, một mặt khiếp sợ nhìn Kirihara như là đã làm lỗi gì đó.

"Không có chuyện gì đâu, nó giả bộ đấy, cứ tiếp tục, dùng lực mạnh vào." Dùng sức ấn đầu tên nhóc còn đang liều mạng gào thét, Kirihara vẻ mặt lạnh lẽo, hung tợn nói: "Lúc bắt nạt em trai ta không phải là đắc ý lắm hay sao? Còn đắc ý không? Hả? Còn vui vẻ không?"

Nhìn thấy mấy tên hay bắt nạt mình bị Kirihara làm cho ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, gào khóc nói "Xin lỗi", cục bột nhỏ đột nhiên cảm thấy người anh này rất đẹp trai, một đôi mắt to sáng rực rỡ, trong mắt đều là sùng bái. Đột nhiên rất muốn trở nên giống anh trai uy phong lẫm liệt như vậy, cái ý niệm này khích lệ cậu tiến lên phía trước, hai tay bóp mạnh lấy mặt đứa nhóc kia, tiện thể còn quay một vòng.

Lần này là đau thật, tên nhóc không tiết tháo mà khóc lớn, nước mũi cùng nước mắt trào ra đầy mặt, làm cho Kirihara nhìn đến buồn nôn. Buông tay ra, nhìn bọn họ lăn lộn chạy trốn, cậu nói với đứa nhỏ còn đang nhìn chằm chằm mình, ngoắc môi, "Thấy không, đối với người xấu là phải đánh, em dữ tợn, bọn họ đương nhiên là không dám động vào."

"Ừm!" Chạy tới chủ động nắm lấy tay của Kirihara, cục bột ngửa đầu nhìn cậu, "Anh Akaya thật là lợi hại!"

Bản thân làm vai ác lại nhận được lời khen của em trai, Kirihara không nhịn được vui vẻ. Khom lưng ôm lấy cục bột, cậu dương dương đắc ý hỏi: "Hài lòng không?"

"Ừm! Hài lòng!"

"Vậy nếu sau này lại bị bắt nạt thì nên làm gì?"

"Đánh nó!"

"Đánh không lại?"

"Tìm anh Akaya."

Ây da! Sao có thể đáng yêu như thế được vậy! Thật sự không thể khống chế được trái tim hồng đang không ngừng phun trào trong lòng, Kirihara ôm cục bột xoa nắn một trận, sau đó giả ra một dáng vẻ uy phong lẫm liệt, "Được, anh trai mang em theo cùng nhau đánh bọn họ!"

-----

Từ ngày trốn huấn luyện sau đó bị phát hiện, Kirihara vẫn nằm trong tình huống nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày đều bị phó bộ trưởng Sanada Genichirou đeo bám gắt gao, nếu không huấn luyện đến mức không bò dậy nổi là tuyệt đối không tha cậu về.

Nhưng hôm nay không giống, ngày hôm nay Kirihara đột nhiên nhận được điện thoại của giáo viên ở nhà trẻ mà cục bột tạm theo học, kêu câu bất luận như thế nào cũng phải trước khi tan trường phải đến đó một chuyến, nguyên nhân là cục bột nhỏ đánh người, phụ huynh của đứa bị đánh đó tìm tới, nói rằng nếu không giải quyết tốt việc này liền sẽ đánh cục bột một trận tơi bời.

Trong đầu đều là hình ảnh tưởng tượng cục bột nhỏ bị phụ huynh của đứa nhỏ kia đánh đến tơi bời thê thảm, Kirihara cảm thấy chuyến này đúng là không đi không được, trước khi căm giận ném điện thoại xuống đất nổi giận đùng đùng quát với đầu dây bên kia: "Đánh con nít thì hay chỗ nào? Có giỏi thì đánh ta này! Cô nói với hắn ta chờ đó!"

Bị tiếng gào thét như hổ gầm bên này làm cho kinh động, Sanada quay đầu tức giận nhìn Kirihara, "Không lo luyện tập đi đứng bên kia gào thét gì đấy? Quá thư giãn!"

Kirihara lo sợ co rúm người lại, nhưng ngay lập tức dưới cái gọi là trách nhiệm của anh trai mà lại ưỡn ngực lên, Kirihara bước nhanh đến bên người Sanada, nhỏ giọng nói: "Phó bộ trưởng, em muốn xin nghỉ, em phải đi đến nhà trẻ một chuyến."

"Cậu đi nhà trẻ làm gì?" Nếu như không phải nhìn thấy Kirihara gấp đến mức mắt cũng đỏ lên, Sanada nhất định sẽ cho đứa đàn em lời nói không mạch lạc này một cái Thiết quyền chế tài. Nhưng bởi vì thấy được, mới miễn cưỡng kiềm chế lại cảm giác kích động này, nhíu mày: "Nói chuyện cẩn thận vào."

"Em trai em, à không, không phải là em trai ruột của em, không nó chính là em trai của em..." Gấp đến độ ngay cả đầu lưỡi cũng không thẳng được, Kirihara tức giận đến mức tán bản thân một cái, lấy lại bình tĩnh, hít một hơi lại tiếp tục: "Có một tên phụ huynh khốn nạn muốn đánh nó, em phải đến đó! Tên khốn kia nếu dám làm chuyện gì xằng bậy, em nhất định phải đánh tên kia đến kêu cha gọi mẹ!"

Thấy Kirihara vừa nói vừa lộ ra sự tức giận tràn đầy mắt, Sanada có chút lo lắng cho tình cảnh của vị phụ huynh kia, nhăn mày trầm giọng căn dặn: "Không nên làm loạn lên, có gì nếu được thì thương lượng trước, nếu không giải quyết được thì điện thoại cho anh."

Được cho phép, Kirihara ngay cả quần áo cũng không kịp thay, một đường lao tới nhà trẻ, lúc đi vào bởi vì vẻ mặt quá mức hung thần ác sát, dọa khóc mấy người bạn nhỏ. Dưới sự gấp gáp đeo bám của bảo vệ, cậu một đường được 'hộ tống' an toàn đến văn phòng của cô giáo, đẩy cửa ra một cái liền thấy được khuôn mặt ấm ức của cục bột nhỏ.

"Cậu chính là..."

"Câm miệng! Chú trước tiên không cần nói chuyện!" Luôn có cảm giác cục bột nhà mình mới là bên bị bắt nạt, Kirihara ngẩng đầu rống một tiếng với vị phụ huynh vừa mở miệng kia, xách cục bột nhỏ ra khỏi văn phòng. Tỉ mỉ kiểm tra trên dưới trong ngoài một hồi, thấy ngoại trừ quần áo cục bột ngoài trừ hơi xộc xệch và trên mặt xuất hiện thêm vài lằn màu đỏ ra cũng không nhìn ra được có thêm bất cứ thứ gì đáng lo ngại, cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày hỏi: "Là nó bắt nạt em đúng không?"

Gật gù, cục bột một mặt tức giận, cầm lấy tay của Kirihara tố cáo: "Horio nó dám hôn em, vậy nên em đánh nó một cái, nó vậy mà lại trả đũa, nên em đè nó xuống đất đánh một trận."

"Hôn chỗ nào rồi?" Vừa nghe nói cục bột nhỏ bị một thằng nhóc cưỡng hôn, Kirihara nhất thời bốc hỏa, chỉ hận không thể xông vào văn phòng ngay lập tức đè thằng nhóc khốn nạn đang khóc như mưa rào trong văn phòng đập mặt nó xuống đất hành hung.

Chỉ chỉ khóe môi, lại chỉ chỉ khắp mặt, cục bột cau mày oán giận: "Đúng là quá buồn nôn! Không đánh nó, em không chịu nổi!"

Rất tốt, tốt vô cùng, chính là khí thế này! Cảm thấy phản ứng của cục bột rất xứng đáng với sự dạy dỗ ngày thường của mình, mi tâm đang nhăn lại đã hơi thả lỏng ra, đứng dậy dắt tay nhỏ bụ bẫm, "Đi, chúng ta đi nói chuyện với hắn ta! Nếu như hắn không xin lỗi, chúng ta sẽ đem tên kia, cái gì O đấy đánh cho một trận nhớ đời!"

Bởi vì vừa nãy bị Kirihara quát ầm, ba Horio có cảm giác lịch sự sắp không giữ được nữa, ba Horio nhìn đồng phục tennis bộ của trường chuyên Rikkaidai, cau mày nói: "Phụ huynh nhà cậu đâu? Kêu đến đây nói chuyện với tôi!"

"Phụ huynh không ở nhà, ra ngoài du lịch rồi, có chuyện gì thì nói với tôi, tôi là anh trai của Ryoma." Lạnh lùng liếc mắt người đàn ông vẻ mặt không vui, Kirihara đưa mắt nhìn đến đứa nhỏ Horio vẫn còn đang khóc thút thít kế bên, kết quả bởi vì cái nhìn này mà càng làm cho nó sợ đến khóc ầm lên.

Chỉ là cậu đúng là rất hài lòng với hành động này, chí ít cục bột nhỏ không bị chịu thiệt trong chuyện đánh nhau, thân là người dạy cục bột cách đánh nhau - Kirihara có cảm giác vô cùng thành công.

"Thái độ này của cậu là gì đấy? Đây chính là thái độ xin lỗi đó sao?" Vội vàng bảo vệ đứa con lần thứ hai gào khóc lên, ba Horio mặt đầy tức giận, giơ tay chĩa vào mũi Kirihara, "Đứa nhỏ nhà cậu không có gia giáo, cậu còn dám nói cái gì!"

"Đứa nhỏ nhà tôi làm sao? Đứa nhỏ nhà tôi vô cùng khỏe mạnh lại còn đáng yêu thông minh, ông vẫn là nên đi dạy dỗ lại cái tên quỷ háo sắc nhà ông đi! Mới có tý tuổi đầu mà đã biết đi sàm sỡ con trai nhà người ta rồi! Nếu còn có lần sau nữa, cẩn thận tôi đánh chết nó!" Vỗ bỏ cái tay đang chỉ vào người mình đi, Kirihara ôm cục bột vào lòng bày tỏ vẻ quyết tâm bảo vệ, híp tròng mắt màu xanh xẫm trừng tên đàn ông đối diện.

Hoàn toàn không nghĩ tới Kirihara sẽ cư xử như thế này, cơ mặt của cô giáo có chút co giật, vội vã nhắc nhở: "Kirihara-kun, em không thể nói Horio như vậy được, dù sao đi chăng nữa cũng là do Ryoma ra tay trước... Chỉ cần nói lời xin lỗi thôi, việc này coi như xong rồi."

"Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta phải xin lỗi?" Oán hận liếc nhìn cô giáo đang cố gắng làm hòa, Kirihara chỉ vào Horio đang trốn tránh sau lưng ba nó, trong mắt lộ ra sự hung dữ, "Cô hỏi nó một chút xem, Ryoma vì sao lại đánh nó? Coi coi nó đã làm cái chuyện hư hỏng gì?"

Có thể là biết Horio có thể sẽ không khai, cục bột nhỏ bên cạnh bĩu môi, mách: "Nó đè em lên tường hôn em... Tch, buồn nôn muốn chết!"

Lời này vừa nói ra, ba Horio mặt cũng tái mét, cúi đầu nhìn con trai có chút chột dạ, miễn cưỡng cãi lại: "Đều chỉ là trẻ con đùa giỡn... Nhưng mặc kệ như thế nào, đánh người chính là không đúng... Nhìn xem đứa bé nhà cậu ra tay nặng như thế này!"

Trước đó cũng nhận được mấy lời tố cáo Horio hôn người khác vô cớ, cô giáo bất đắc dĩ thở dài, tỏ vẻ không muốn quản nữa. Mà Kirihara thì lại ỷ mình đang trên cơ, khóe môi nổi lên độ cong đắc ý: "Cái này mà kêu nặng à? Nếu là tôi, tôi không đánh cho nó đến nửa đời sau cũng không thể tự gánh vác bản thân được! Không quản được cái miệng đó, dám hôn Ryoma thêm lần nữa tôi nhất định vá cái miệng thối của nó lại!"

"Cậu! Cậu cái tên côn đồ cắc ké này! Cẩn thận tôi báo lên trường học của cậu đấy!" Bị Kirihara dồn đến chân tường, hơn nữa còn bị mấy thầy cô trong văn phòng cười thầm, ba Horio lập tức hồng thành đầu heo. Đầu óc nóng lên, một tay tóm chặt vạt áo Kirihara, nấm đấm giơ cao muốn hạ xuống mà sao cũng thấy không hợp để hạ thủ.

Kirihara từ lâu đã chuẩn bị tốt, chỉ cần cú đấm này dám hạ xuống, cậu liền lập tức đánh trả lại, còn định thừa dịp loạn này mà 'lỡ tay' làm rơi vài cú đấm lên người tên quỷ háo sắc dám hôn cục bột nhỏ nhà cậu. Nắm đấm còn chưa hạ xuống, cậu liền nghe được tiếng ba Horio "Gào" thảm thiết, định thần nhìn lại, cục bột chẳng biết từ lúc nào đã cắn xuống đùi đối phương, đồng thời quơ quào quả đấm nhỏ hung hăng hướng về phía người đàn ông kia muốn 'bắt chuyện'.

"Buông! Há mồm! Đau! Đau quá!" Muốn kéo cục bột tròn vo trên đùi mình xuống nhưng làm sao cũng không kéo ra được, ba Horio một bên kêu gào, một bên lần thứ hai giơ nắm đấm lên, muốn đánh lại không dám đánh, lảo đảo đụng ngã vài cái ghế.

Không nghĩ tới cục bột ra tay trước cả mình, Kirihara thoáng sững sờ một hồi, lập tức lộ ra nụ cười cực kỳ vui mừng, hét lớn một tiếng nhào vào người đàn ông kia ra sức đánh người, cũng như ý nguyện mà hạ vài cái nắm đấm lên người tên nhóc kia, xong xuôi, lùi về bên cạnh huýt sáo, "Làm được đẹp đẽ, Ryoma!" Đi tới kéo cục bột trắng tươi đang dính chặt như sinh trưởng trên người ba Horio ra, thay bé lau miệng, "Trở về trước tiên phải đi súc miệng, miễn cho bị truyền nhiễm vi khuẩn gây bệnh biết không!"

"Được rồi, ba Horio à, chuyện này vốn là do Horio có lỗi trước, trước đó cũng có một vài bé đã từng tố cáo Horio cũng vì chuyện này, anh trước hết phải dạy lại bé nhà anh, không thể tùy tiện đi hôn những người bạn nhỏ khác." Cẩn thận từng li từng tý xoa xoa chỗ đau của ba Horio, cô giáo khuyên vài câu, lại quay đầu về phía Kirihara đang không ngừng khen cục bột nhỏ, "Kirihara à, em về nhà cũng nên nói với Ryoma, mặc kệ như thế nào, đánh người khác cũng là không đúng, lần sau không thể như vậy nữa."

Loại nói chuyện hời hợt như vậy đối với Kirihara ngay cả nửa chữ cũng không có nghĩa lý gì, miễn cưỡng đáp một tiếng, nắm tay cục bột vui vẻ về nhà. Vừa đi, còn không quên hỏi tâm tình cục bột ngày hôm nay đánh người như thế nào:

"Sao, đánh có sướng hay không?"

"Vô cùng sướng, thoải mái, vui vẻ! Cái tên Horio kia chỉ là con gà, ba nó cũng là con gà! Không phải là đối thủ của Ryoma!" Có lẽ là do đánh thắng người lớn, mặt cục bột hưng phấn đến hồng hồng tươi cười, vung nắm đấm hai mắt sáng lên.

"Đúng, cả nhà bọn họ đều là con gà! Sau này nếu như còn có ai đó dám hôn em nữa, em một chữ cũng không cần nói, chỉ cần đánh nó cho anh!"

"Nhưng mà, nếu như Ryoma đánh không lại người ta thì làm sao bây giờ?"

"Đáng không lại à... Nếu như vậy thật, về nhà anh trai dạy em mấy chiêu!"

"Được! Sau đó anh trai đánh nhau, Ryoma hỗ trợ!"

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Tổng Tài Phá Sản: Chúc mọi người năm mới vui vẻ 👁👄👁 👉👈




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top