Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đã có em bên ngài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Designed by: whatiswrongwnguyen

———————————————————-

Lúc Trí Mân tỉnh dậy, cũng đã là chuyện của ba ngày sau trên nhân gian, hòn đá chưa bao giờ rời khỏi âm phủ, lúc này chịu cảnh bị hút lên mấy chục nghìn tất đất tự khắc không thích ứng được, do đó liền bất tỉnh nhân sự ba ngày. Cũng may nó được Hắc Bạch Vô Thường cho "an toạ" ở một bụi cỏ to kín đáo, bằng không nếu mà ba ngày nằm một đống giữa đường có khi bị người dân tưởng là đã ngủm củ tỏi rồi mà đem đi chôn không chừng.

Nó không có bao nhiêu thời gian để nghĩ, chỉ còn biết nhanh nhanh đôi chân của mình chạy đi tìm Thái Tử, tuy rằng có chút khó khăn vì chưa quen đi quãng đường xa như thế bằng chân trần, đã vậy nhân gian rộng lớn biết đâu mà gặp được Chính Quốc. Nhưng mà Trí Mân có niềm tin vào bản thân đến lạ, có lẽ là do thân phận thấp kém mà cũng coi như có chút phép thuật, nó cứ một mạch mà đi về phía tây, thi thoảng nhân lúc đường vắng lại hoá dạng đá lăn cho lẹ. Giờ tìm gặp Thái Tử trước đã, chuyện tập tành đi đứng từ từ không muộn.

Tiếng khóc trẻ con thút thít từ căn chòi nhỏ tách biệt khỏi làng mạc phía xa xa kia lập tức khiến Trí Mân dừng chân, nó không giấu được nụ cười nơi khoé môi, rốt cuộc cũng tìm được người rồi.

Hoá lại dạng người, nó chạy nhanh vào bên trong, tiếng khóc thút thít mang âm điệu của trẻ con nghe mà thấy xót lòng, Thái Tử quần áo rách rưới, mắt được quấn bằng một dải lụa trắng, tựa lưng vào góc chòi nấc từng tiếng. Trí Mân nghiễm nhiên nhận ra người, khí chất của Thái Tử, đến chết Trí Mân cũng không thể nào quên được, dù người hoá thành dạng gì, người vẫn là Thái Tử trên thiên cung, con trai của Ngọc Hoàng. Mà con trai Ngọc Hoàng, tất nhiên là sẽ toả ra hào quang khác biệt những người phạm trần khác, ở điểm này những người có phép đều nhìn ra được, không loại trừ Trí Mân.

Thái Tử không còn là một đứa trẻ sơ sinh như Trí Mân nghĩ mà cũng đã là một tiểu bé con, ước chừng khoảng bốn năm tuổi, vậy là Trí Mân xem ra tới trễ, còn định bản thân sẽ giúp cho bà lão goá chồng sống lâu hơn một chút để chăm sóc Chính Quốc, nào ngờ khi tới bà đã qua đời, Thái Tử bị người ta bỏ mặc như vậy, cả người co rúm run rẩy không biết là đã bị bỏ rơi bao lâu. Đứa trẻ chỉ vừa mới năm tuổi mà lại không ai chăm sóc, nếu như chậm trễ thêm một chút nữa, Trí Mân thật sự không dám nghĩ thêm.

Nó quỳ gối hẳn xuống nền đất, lòng thầm cầu nguyện Thái Tử mai sau xin tha thứ, hòn đá Tam Sinh này không phải là muốn đại nghịch bất chính với người, tuy nhiên bây giờ người bé đến thế, đột ngột có người tới người nhất định sẽ sợ, nó phải cho Thái Tử vốn đang ở dạng hình hài đứa trẻ năm tuổi này bình tâm cảm thấy an toàn trước đã.

_ Ngài đừng khóc nữa! - Những lời này thốt ra, lòng lại lần nữa nói ra trăm câu tạ lỗi, kiểu này mai sau không dám đối mặt với Thái Tử nữa luôn.

Chính Quốc thôi thút thít, vừa sợ sệt vừa như tìm thấy một chiếc bè nơi đại dương rộng lớn, hơi lùi về phía sau không biết đối đáp như thế nào. Người này nó không thể nhìn thấy, lẽ nào là người dân làng tới muốn bắt mình đi thiêu sống?

_ Em là Tam Sinh, ngài có thể gọi em là Trí Mân, từ giờ chúng ta là bạn nhé, em sẽ chăm sóc ngài.

Vừa nói, lại vừa vuốt lưng thân ảnh bé nhỏ trước mặt, Thái Tử thật gầy, vì khóc đến hao lực mà oằn người mồ hôi túa ra thấm đẫm cả áo, Trí Mân vốn đã nhỏ con, đối diện với Thái Tử còn lấy làm kinh hãi, lòng thầm nghĩ nhất định phải chăm sóc Chính Quốc thật tốt, sau này cuộc đời hắn cực khổ muôn ngàn, chí ít cũng phải hưởng được chút gì đó may mắn rồi mai sau được Trí Mân trải đường cho gặp mặt người Chính Quốc thầm thương nữa.

_ Trí Mân? - Chính Quốc hỏi lại, vươn đôi tay ngắn cũn cỡn quơ quào xung quanh kiếm tìm khuôn mặt nó, nó nhận ra, liền cúi đầu cho Thái Tử dễ dàng xoa nắn. - Em thấy tên này rất quen thuộc.

Quen thuộc là phải, đó là cái tên cuối cùng, cũng là câu hỏi cuối cùng người nói sau khi nước vong tình ngấm vào trong xương tuỷ, đến kiếp này tự khắc sinh ra chút ấn tượng. Điều này vô tình làm Trí Mân rất hân hoan, Thái Tử nhớ tên mình, đây được xem là một đặc ân đó!

_ Ngài đừng lo, từ giờ đã có em bên ngài!

Trí Mân tính theo tuổi âm phủ thì quá nhiều không thể cho ra con số cụ thể, nhưng với dạng người ước chừng mười chín hai mươi. Chính Quốc có lẽ tuổi trời thì lớn hơn nó còn nhiều hơn nữa, tuy nhiên hắn là đang ở trần gian, khuôn mặt vóc dáng còn chưa qua được mười đầu ngón tay, mà Trí Mân cung kính gọi ngài xưng em trông rất khôi hài. Nhưng Trí Mân mặc kệ, nó rất sùng bái Thái Tử, hôm nay lần thứ hai gặp lại mà đã thất lễ với Thái Tử đến thế, thôi thì dùng xưng hô vớt vát lại phần nào.

Tiểu hài tử Chính Quốc nghe thấy lời này, lòng dâng lên cảm giác an toàn đến lạ, cảm giác người trong bóng tối trước mặt chắc chắn sẽ làm được như những lời người đó nói, cảm giác người này trong hành động câu chữ hệt như mẹ nuôi vừa mới qua đời, đều sủng nịnh yêu thương như vậy, không chê Chính Quốc xui xẻo mang số sát người thân. Vì vậy Trí Mân dứt câu, đã thấy Chính Quốc ôm chặt lấy mình, tay nắm lấy vạt áo của nó siết chặt, cứ như rằng muốn xem xem liệu đây có phải là thật hay không, liệu người này có phải là sẽ bên cạnh Chính Quốc không?

Trí Mân cay cay sóng mũi, lại vuốt nhẹ tấm lưng gầy của đứa trẻ trong lòng, bản năng làm cha làm mẹ dâng trào phút chốc, nó dùng chút ít phép thuật của mình biến hoá xung quanh từ căn chòi đầy cát đầy bụi không được bao nhiêu vật dụng trong nhà, liền trở thành một ngôi nhà tuy không khang trang nhưng cũng xem như là tiện nghi. Cái giường tre tạm bợ mà Trí Mân nghĩ là bao năm qua Chính Quốc đã phải đau lưng nằm lên đó, đặc biệt cho biến thành giường nệm lót bông, Thái Tử trên trời toàn nằm giường mây, chỉ trách Trí Mân phép thuật hạn hẹp không thể biến ra giường khác êm hơn cho người.

Chính Quốc không nhìn thấy đường, không hề nhận ra mọi vật xung quanh đã đổi thay.

_ Mân, Trí Mân.

Nghe người trong lòng khẽ bảo, Trí Mân dừng tay làm phép, kéo Chính Quốc ra nhìn cho rõ khuôn mặt bé bỏng, cũng là để xem xem Thái Tử có dặn dò gì.

_ Em sợ lắm, em còn rất đói nữa.

Đột ngột một ngày thức dậy, cất lên tiếng mẹ lại không thấy hồi âm, thử hỏi đối với một đứa trẻ sống trong bóng tối suốt năm năm qua chỉ có mẹ là người thân bên cạnh là người thân sẽ thấy hoảng sợ như thế nào. Chỉ có thể nghe tiếng hốt hoảng của mọi người, tiếng thanh niên trai tráng đem mẹ đi chôn, thì ra mẹ bệnh nặng đã lâu, mà Chính Quốc lại không thể nhìn thấy. Mẹ nuôi đột ngột qua đời, dân làng xa lánh bỏ mặc, Chính Quốc chỉ còn cách ăn đỡ lót dạ đôi ba cái bánh mẹ nuôi giấu dưới gầm giường để dành khi mùa vụ thất bác còn có cái mà ăn. Nhưng rồi bánh cứ vơi dần, trẻ nhỏ khát hoài giọt sữa, nước cũng là phải đợi mưa rào chảy xuống mò mẫm từng bước vươn tay ra hứng lấy hứng để uống cho qua ngày. Tính tới thời điểm hiện tại, Chính Quốc đã phải sống một thân một cõi trong cái nhà trống không bóng người này được bảy ngày, thật may đã có Trí Mân tới.

Gặp Trí Mân, bao cảm xúc của tiểu hài tử năm tuổi như vỡ oà, uất ức bị xem thường là mang số đen đuổi giết cha giết mẹ, giết cả mẹ nuôi. Sống chui sống rúc, co ro không biết làm gì. Bóng tối bao trùm quá đỗi đáng sợ, ngoài khóc rấm rức ra chẳng còn làm gì khác.

Nghe những lời này của Chính Quốc, Trí Mân ruột đau như cắt, lại hoá áo mới cơm ngon. Dù không thể nhìn thấy, Chính Quốc vẫn chắc chắn người này là đang dùng ánh mắt dịu hiền nhìn mình.

_ Ngoan nào, đừng khóc nhé. - Vừa nói vừa vuốt nhẹ mặt Chính Quốc. Nó là hòn đá không tim không phổi, thế mà chỉ cần đụng tới Thái Tử, nó lại không kiềm được mình. - Ngài xem mùi có thơm không này.

Trí Mân đưa tới một dĩa trứng cà chua cùng tô cháo trắng, Chính Quốc tuổi còn nhỏ, không thể ăn được cơm khô, vẫn là cháo nóng ấm bụng hợp nhất. Huống hồ gì nhiều ngày qua đã chịu khổ không có bao nhiêu thứ ở trong bụng rồi.

Chính Quốc ngửi thấy mùi đồ ăn thơm, khịt mũi thèm thuồng, nước mắt cũng tự ngừng chảy, không dám nhận lấy mà ăn, sợ là bị mắng, như những người xấu xa kia vậy.

_ Có thể ăn không? - Thanh âm non nớt, mang theo chút vụn vỡ không đáng có ở lứa tuổi này.

_ Đồ của em, cũng là đồ của ngài. Ngài muốn ăn bao nhiêu cũng được! - Trí Mân chắc như đinh đóng cột, lại thấy Chính Quốc chưa dám động tay, còn có hơi chút khoảng cách với mình. Trí Mân quyết định dùng chính miệng thổi cháo, đút cho Thái Tử ăn. - Không ăn sẽ không lớn được đâu.

Và nếu không lớn, người sao có thể tìm gặp người ngài yêu được cơ chứ - những lời này, Trí Mân chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng.

Chính Quốc hé miệng nhỏ nhận lấy muỗng cháo trắng, cháo nóng được thổi nguội trôi vào cuống họng cứ như một dòng suối mát đem lại sự sống, Chính Quốc lần này là chắc chắn rồi, Trí Mân là người tốt, bằng không sao lại có thể vì mình mà nấu ăn thật ngon, còn thổi nguội cháo nữa.

Trí Mân thổi một muỗng, Chính Quốc há miệng nhận lấy một muỗng, cứ như vậy một hồi lại hết một chén cháo. Đã rất lâu rồi Chính Quốc mới có được một bữa no nê như vậy, xoa xoa cái bụng nhỏ, Chính Quốc lại muốn ôm Trí Mân, trẻ con nào cũng vậy, rất thích ôm những ai thương mình. Mà Trí Mân đối với yêu cầu này không lấy làm bài xích, trong bụng còn rất vui vẻ hân hoan.

Đánh đổi nhiều thứ như vậy để giúp người, thật sự không uổng.

_ Đi tắm rồi ngủ nhé, ngài hẳn là mệt rồi.

Bụng dù đã căng tròn nhưng chung quy Chính Quốc vẫn là thấp bé so với lứa tuổi, Trí Mân một vòng tay là có thể ôm trọn, nó tự dặn lòng trong vòng những ngày sắp tới phải nuôi Thái Tử mũm mĩm béo tốt một chút, chẳng phải trẻ con mập mạp sẽ rất đáng yêu sao.

Cơ mà khoan, nó vừa mới nói là Thái Tử đi tắm á? Thái Tử còn nhỏ lại khuyết tật bẩm sinh, chắc chắn không thể tự mình làm chuyện tắm rửa kì cọ rồi. Vậy hoá ra là nó thất lễ, muốn trèo cao nhìn lấy long thể Thái Tử ư?

Chính Quốc nghe tới tắm, tự khắc ngoan ngoãn li khai Trí Mân cởi áo kéo quần, hòn đá trước mặt đông cứng tại chỗ, Thái Tử mai sau trở về nguyên dạng, nhất định không được đi xuống âm phủ tính sổ với nó đâu đó!

Mà thật ra trẻ con nên cũng không coi như là long thể thật sự của người, vậy là nó không có sai gì đâu, bằng không để người còn nhỏ như vậy mà không tắm rửa sẽ sinh bệnh. Trí Mân nó là nghĩ đến Thái Tử.

Sau một màn biến hoá ra bồn tắm, lại đỏ mặt giúp Thái Tử tắm rửa, một hồi sau Trí Mân ướt sũng luôn. Nguyên do là Thái Tử trẻ con đụng nước liền hào hứng muốn chơi đùa, hất nước lung tung, mà Trí Mân ngồi đối diện tất nhiên lãnh đủ. Thôi kệ vậy, Thái Tử thích là được, Trí Mân cũng thích nữa. Nó nhìn Thái Tử cười đến sáng lạn, đột nhiên thấy dải băng trắng trước mắt người thật quá đỗi vướng víu, vì vậy nâng tay kéo xuống, Thái Tử mải chơi cũng không để ý tiểu tiết này. Vì người không cảm nhận được...

Trí Mân bần thần, đôi đồng tử trân trân không chớp mắt của người, đôi mắt này vẫn như hôm ấy nó gặp người dưới âm phủ, tuy không còn trong vắt như dạo đó, nhưng lại như có hố sâu không đáy khiến người nhìn tự bản thân cuốn sâu vào trong, một ánh mắt có một sức hút lạ kì. Đôi mắt này không có hồn bằng đôi mắt của người ngày còn thấy rõ, nhưng so với những đôi mắt khác đã là một loại yêu nghiệt khiến đối phương si mê. Mẹ nuôi hẳn là lo sợ Chính Quốc lại tiếp tục bị dèm pha, vì vậy bịt một dải lụa che lại đôi mắt này, không ai có thể nói khó nói dễ Chính Quốc nữa.

Nó, từ lúc nào lại miên mang trong những suy nghĩ vẩn vơ...

Tắm xong, mặc áo mới lại còn ấm nên Thái Tử thích lắm, tình cảm đối với Trí Mân lại tăng thêm một bậc, Chính Quốc còn nghĩ có khi nào Trí Mân là người một nhà của mình thất lạc đã không hay không? Cớ sao lại tốt với mình như vậy. Mà thôi kệ, bây giờ Trí Mân tốt với Chính Quốc như vậy, Chính Quốc cũng đã xem Trí Mân là một phần gia đình của mình rồi.

Sau này lớn lên, Chính Quốc sẽ thay Trí Mân quan tâm chăm sóc Trí Mân, bảo vệ Trí Mân như bây giờ Trí Mân bảo vệ lo lắng cho Chính Quốc vậy.

_ Em tên là Quốc, Điền Chính Quốc. - Trước khi chìm vào giấc ngủ bởi cái nhịp nhịp đầy dịu êm của Trí Mân, Chính Quốc khẽ thì thầm nói.

_ Em biết thưa ngài. - Em nhớ cái tên này, còn nhớ hơn cả tên của chính em nữa.

Đôi chân mày nhỏ khẽ nhíu, Chính Quốc phụng phịu đáp.

_ Anh đừng gọi em là ngài nữa, em còn bé mà.

Trí Mân phì cười, (lại) thất lễ lần nữa nằm kế Thái Tử, vuốt nhẹ lọn tóc mái loà xoà trên mặt hài tử, Chính Quốc lúc nhỏ dù không rõ ràng dung mạo đã thanh tú ưa nhìn đến như thế, không khác là bao so với Thái Tử lần đầu gặp mặt, nếu như lớn lên vẫn giữ nguyên hình dạng kia, liệu có phải là hại biết bao trái tim thiếu nữ say đắm yêu Chính Quốc hay không?

_ Vì ngài là một người rất quan trọng, mà em thì vô cùng sùng bái ngài. Em không thể nghĩ ra danh xưng nào khác ngoài ngài để nói chuyện với ngài đâu.

Trí Mân thật thà nói, lại không giấu được nụ cười khi Thái Tử bé con mắt đã sớm sụp mí mà vẫn muốn trò chuyện với mình.

_ Anh có thể gọi em là Quốc mà, em thì gọi anh là Mân ca, có được không?

_ Không được.

_ Được mà.

_ Vẫn là nên gọi ngài thì hơn. - Trí Mân không dám hỗn láo với Thái Tử đâu, phải cho Thái Tử có ấn tượng tốt về lòng tận trung của mình, sau này người về thiên cung còn nhớ đến một hòn đá Trí Mân nữa chứ.

_ Mân ca. - Chính Quốc kéo dài giọng, rút người vào Trí Mân cọ nhiệt, nào biết được hai gò má Trí Mân sớm đã thành hai mặt trời nhỏ. - Chúng ta là một gia đình mà.

Gia đình ư? Lần đầu, có người nói muốn là một gia đình với hòn đá Trí Mân, huống hồ còn là Thái Tử.

_ Mân ca, kêu em là Quốc đi.

Tiếng Quốc này, Chính Quốc thèm thật sự, cứ như được mẹ nuôi gọi vậy, mà mẹ thì đã đi rất xa rồi, giờ Chính Quốc chỉ còn Trí Mân mà thôi. Chính Quốc không còn đủ can đảm và tin tưởng để ai gọi mình bằng tên thân mật đến thế, dù rằng bản thân quen biết Trí Mân còn chưa tới nửa ngày, lại nói, Chính Quốc thật sự rất tin tưởng Trí Mân và xem người này là người thân gia đình yêu nhất của mình. Trẻ con mà, linh cảm rất nhạy, ai tốt ai xấu, qua tiếp xúc liền nhận ra.

Chính Quốc bé nhỏ cứ nài nỉ, Trí Mân còn cách nào khác sao? Sau này Thái Tử à, ngài đừng có mà trách hòn đá này nhé.

_ Quốc ngủ đi, trễ rồi.

Chỉ chờ có nhiêu đó, Chính Quốc nhoẻn miệng cười, trong lòng Trí Mân ngủ an yên.

Ngược lại Trí Mân, trằn trọc mãi không nhắm mắt được dù chỉ một chút, nó cảm thấy nó điên thiệt rồi, nó vừa mới nghĩ cái quái gì vậy, nó nghĩ rằng sẽ như vậy mãi mãi, đồng nghĩa với việc hai người một cuộc sống đến tận khi Chính Quốc chết đi theo tuổi người, cũng đồng nghĩa với việc Chính Quốc và người thương sẽ không tương ngộ, tiếp tay cho người Trí Mân vừa mới lấy làm thất vọng - Ngọc Hoàng thành công ngăn cấm con trai yêu người phàm trần. Nó là người muốn góp sức giúp đỡ, tại sao chưa được nửa ngày đã muốn nhảy thuyền làm kẻ tham lam rồi.

Trí Mân, mày chỉ là hòn đá, đừng nên tham lam quá nhiều, đá thì mãi sẽ không có ai thương yêu và không yêu thương được ai đâu. Người mày nhắm tới, quá đỗi cao vời vợi, là Thái Tử của thiên cung đó.

Qua đêm nay, nó phải chấn chỉnh lại bản thân mình mất thôi. Nó không thể như vậy được.

~TpHCM 28/5/2019~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top