Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đêm chưa tàn, sao rơi vành mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trích "Ái thương" - bản gốc Đồng Trinh, sau được mua bản quyền cho OST "Đông cung"

——————————————————————

Hắn nhìn hòn đá trước mặt, hòn đá được hắn nhặt nhạnh từng mẩu đá vụn nhỏ mới vừa nãy được rã ra từ thân xác của Trí Mân, dùng phép tự tay nắn lại cho trở về nguyên hình dạng. Hắn nhìn thật lâu, thật lâu với sự trống rỗng về tâm hồn lẫn thân xác. Hắn chẳng biết bây giờ mình đang nghĩ suy chuyện gì, chẳng biết mình nên làm sao cho thoả sự tình. Hắn chỉ biết, khi trái tim này trong giây phút ấy như ngừng đập, báo cho hắn hay rằng hắn vừa mất một thứ gì đó rất lớn, rất quan trọng với hắn.

_ Trí Mân...

Hắn gọi tên nó trong tiếng thều thào vô lực. Có ai mà ngờ được chàng Thái Tử tiên cung đầu đội trời chân đạp đất, có thể vì tình yêu mà cãi lại lệnh trời, ngang bướng chẳng sợ điều chi, còn dám chơi một ván cờ đánh cược cùng cha mình, lịch kiếp bất chấp muôn vàn khó khăn thử thách, ngay lúc này đây lại trông thất thểu, ủ dột đến ngỡ ngàng. Mà kẻ làm hắn ra cớ sự như vậy, lại chỉ là một hòn đá cõi âm phủ, không tim, không phổi, sinh mệnh lay lắt héo mòn qua tháng năm, chỉ ngu muội đuổi theo hắn. Hắn khi còn là Điền Chính Quốc người phàm, si tâm tuyệt đối với Trí Mân, nhưng khi trở lại là một Thái Tử, lại chưa từng thật sự ngoảnh đầu, hoặc nếu có cũng chỉ là dối gạt bản thân vẫn còn thương yêu Hiệu Tích. Hắn có nào mà ngờ được, khi Trí Mân tan biến trước mặt hắn, khi chỉ ít giây trước trong vòng tay hắn là một Phác Trí Mân nhìn hắn đau lòng nói những lời cuối cùng bi thương, giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn nhỏ. Hắn dẫu cho có cố hàn gắn, có cố đắp nặn trở lại, cũng không thể đem được sinh mệnh của Phác Trí Mân trở về.

Ngay lúc này đây, hắn chỉ thèm thuồng cảm giác được nghe tiếng Trí Mân đáp lời hắn, đối với hắn như vậy có lẽ là đủ.

Hắn sẽ nói em nghe về những cảm xúc trong lòng, về những mâu thuẫn đáng khinh rẻ mà khi hắn vừa thật sự tỉnh giấc đã phải chịu khi trở lại nguyên bản là một Thái Tử. Bên trái là Hiệu Tích, bên phải là Trí Mân. Hắn không biết đâu là bến dừng của mình, hắn chọn cách im lặng để kéo dài thời gian, để rồi khi hắn nhận ra được câu trả lời của mình, khi hắn nhìn thấy Trí Mân nói tiếng yêu hắn, hắn mới nhận ra mọi chuyện đã quá đỗi muộn màng.

Thái Hanh Thạc Trân nhìn hắn, vừa tức lại vừa thương. Chính bọn chúng là người đã chứng kiến hết thảy câu chuyện đầy luẩn quẩn này của ba người họ, chứng kiến hòn đá ngốc nghếch kia khắc khoải đuổi theo Thái Tử, lại nhìn thấy Thái Tử hồn xác mỗi người một ý. Trông Trí Mân chấp nhận thương đau, từng chút một tan ra trong ngàn vạn nỗi suy tư để đổi lấy cho Thái Tử có thể được sống, dù cho nó có phải đánh đổi, dù cho nó sẽ mãi mãi rời đi khi không hề có một trái tim của sự sống, hòn đá ấy vẫn chấp nhận.

Đến cuối cùng, nó vẫn không thể nhìn thấy được cảnh này, khi Thái Tử đau lòng sững sờ ôm nó trong vòng tay, trầm ngâm ngắm nhìn "nó" lặng thinh, gọi hai tiếng "Trí Mân" ấy kia mà mãi không có lời hồi đáp. Hoạ chăng khi nó thấy khung cảnh này, thấy sắc màu u ám mãi chưa tan của Thái Tử, nó lại có khi trách cứ ngược lại bản thân, trách mình sao lại có thể khiến Thái Tử nhọc lòng vì mình nữa rồi.

Chưa bao giờ nó nghĩ cho nó, vạn sự đều vì Chính Quốc hết thảy.

_ Trí Mân đi rồi đấy. - Thạc Trân ngồi xuống bên cạnh Chính Quốc, nhẹ tênh như có như không nói, lại vươn tay sờ nhẹ lên mặt đá gồ ghề. Nhớ lại cái ngày đầu gặp mặt, lúc Diêm Vương chỉ vừa mới nặn nó nên hình nên hài, còn chưa ban phép thuật chưa ban linh hồn cho nó, nó cũng xấu xí như lúc này đây. Xấu, xấu đến thậm tệ, xấu đến mức khi chỉ nhìn thôi cũng làm Thạc Trân khó chịu, xấu đến mức bờ vai của một con quỷ chốn địa phủ cũng phải run rẩy trong cơn nấc thầm. - Thái Tử có thể bên cạnh Hiệu Tích mà không phải vướng bận gì, có phải không?

Thạc Trân biết phận tôi tớ của mình đấy chứ, nhưng giờ thì còn gì nữa mà sợ, hơn hết Thạc Trân biết, Chính Quốc chẳng còn hơi sức đâu mà chất vấn mấy lời khích đểu này nữa rồi.

Đúng như những gì Thạc Trân nghĩ, Chính Quốc còn không buồn nhìn Thạc Trân Thái Hanh một cái, trực tiếp ôm lấy hòn đá vào ngực quay đầu phăng phăng bước đi.

_ Điền Chính Quốc! Ngươi đừng làm khổ Trí Mân nữa, nó đã thật sự đi rồi! - Thái Hanh tức thì đứng chắn trước mặt hắn, cũng chả kiêng nể gì nữa mà nói, Thái Tử gì kia chứ, ngay cả chuyện tình cảm phong tình của mình còn như một mớ tơ vò, chưa giải quyết xong còn muốn mang "Trí Mân" đi đâu? - Bây giờ ngươi mang Trí Mân đi? Ngươi có tư cách hay sao? Thứ lỗi cho Hắc Bạch Vô Thường mạo muội, nhưng ngươi tự nhìn lại bản thân mình đi, ngươi có câu trả lời cho chính mình chưa? Ngươi xem Trí Mân là cái gì? Là do Hiệu Tích đột ngột phủi tay nói không cần ngươi nữa, ngươi liền tìm đến người khác thèm khát yêu thương. Trí Mân không còn trên đời nữa, ngươi cũng không cần bày ra vẻ mặt đau thương cho ai xem nữa đâu.

Hắc Bạch Vô Thường năm đó chưa từng chứng kiến Thái Tử nổi điên lên sau khi bị cha mình cấm cản chuyện yêu đương, hoàn toàn chỉ là nghe phong phanh tin tức truyền miệng qua bao người mà thôi. Nhưng bây giờ rốt cuộc chúng cũng có thể cảm nhận được, Thái Tử thật sự nổi điên là như thế nào. Hắn chỉ dùng nửa mắt nhìn hai người bọn chúng, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ uy nghiêm và sắc lạnh đến mức kẻ là quỷ như chúng nó cũng phải vài phần chùn bước lùi về sau. Cả cơ thể Chính Quốc như phát ra lửa, bao bọc xung quanh không cho ai có thể đến gần, đặc biệt là Thái Hanh đang có ý định muốn giành lấy hòn đá trong lồng ngực hắn. Hắc Bạch Vô Thường lùi về sau, sợ thì sợ, nhưng lì thì vẫn lì, bọn chúng thật sự thấy bất bình khi chỉ vì hắn ỷ hắn là Thái Tử mà lại có thể muốn làm gì thì làm hay sao? Đến bây giờ Trí Mân chỉ còn là một thân xác mục rữa đúng nghĩa, hắn còn không để cho Trí Mân yên giấc trở về nơi nó thuộc về, còn muốn đưa nó đi đâu nữa chứ?

_ Vậy người cho chúng tôi một câu trả lời, hành động của người là? Người còn định đem Trí Mân đi đâu nữa thế kia. - Thạc Trân thì nhu hoà hơn Thái Hanh nhiều, vẫn còn có thể đứng ra nói lý lẽ hơn. Bây giờ Thái Tử đã trở về với đủ đầy phép thuật, phận quỷ địa ngục như tụi nó người vặn cổ một cái là đi đời khỏi đi đầu thai luôn nói chi là một chột một què đi về âm phủ hầu hạ làm tay sai cho Diêm Vương.

_ Tại sao ta lại phải nói cho các ngươi? - Chính Quốc hừ lạnh, vẫn chưa thu liễm lại hẳn những ngọn lửa xung quanh mình làm vòng chắn bảo vệ. Hòn đá trong lòng vô thức siết chặt, hắn chỉ muốn tống khứ hai con quỷ nhiều chuyện thích xen vào chuyện người khác trước mắt. - Tránh ra đi thì hơn.

Thái Hanh chịu hết nổi, gã phất tay một cái, đem bao nhiêu sự trôi nổi ngoài con sông kia - nơi Trí Mân đã ngã xuống và tan ra thành từng mảnh vụn hợp về tạo thành một quả cầu sáng nhỏ. Đó chính là kí ức của Trí Mân, đó là những hoài niệm và tiếc nuối, đó là tiếc khóc than của một kẻ tình si. Thứ mà chỉ có những chúa quỷ địa ngục như bọn chúng có thể nhìn thấy, thu thập và chạm vào, chúng dựa vào đó để có thể hằng hà kéo dài sự sống trải qua vạn năm nơi âm phủ ẩm thấp tanh nồng.

Bọn chúng vốn định ngó lơ đi, để cho hòn đá ấy chỉ còn lại những kí ức đẹp đẽ đến một chân trời mới nào đó mà bọn chúng còn chưa biết đến, những kí ức tệ về một tình yêu lặng thầm này sẽ trôi theo dòng sông kia, trôi mãi trôi mãi rồi tan biến, nó không nên xuất hiện một lần nữa để gây nên đau thương, cũng là để bọn chúng không phải sinh cảm giác hối hận khi đã nhìn Trí Mân ngày một héo mòn lại bất lực không thể làm gì.

Nhưng bây giờ, ngay lúc này, chúng muốn cho Chính Quốc thấy, cho tên Thái Tử này nhìn ra được Trí Mân đã phải dằn vặt còn nhiều hơn những gì hắn thấy và tưởng tượng.

Quả cầu một lúc lại càng sáng, hiện lên từng khung cảnh quen thuộc đã từng xảy ra trong suốt mười lăm năm Chính Quốc ở nơi trần gian, khác ở chỗ khung cảnh này là ở góc nhìn của Trí Mân. Hình ảnh đứa trẻ gầy guộc khiếm khuyết khóc đến đỏ hết cả mắt, ngọt ngào ôm lấy Trí Mân - người duy nhất mà bản thân đứa trẻ ấy có thể tựa vào.

Đứa trẻ khe khẽ nói, liệu Trí Mân có phải thiên tử hạ phàm, đem lại phép nhiệm màu, cứu rỗi linh hồn nó nơi trần gian cạm bẫy. Hắn nhìn thấy có một hòn đá nọ đứng chờ trước cửa lớp học, nhìn mình ê a học từng bài vỡ lòng, dưới ráng chiều cùng nhau nắm tay trở về nhà với bữa cơm nóng đã đợi sẵn. Từng bữa cày bừa cuốc bẫm, đi chợ đi buôn, kiếm kế sinh nhai tìm cho Chính Quốc một tương lai ngời sáng. Hắn thấy cả Trí Mân ngồi may từng chiếc áo sờn rách, chầm chậm đếm ngày dần qua, lại không nhịn nổi xách lấy tay nải đi tìm hắn sau ngày li biệt. Trí Mân giả câm, ư ư trong cổ họng gắng sức làm trò cho kẻ mù loà như hắn hiểu rằng nên cẩn thận khi khuân vác thế nào, phải ăn cơm đúng bữa chứ sao lại mải làm quên ăn. Lại còn thấy cảnh, hắn và Hiệu Tích khi ấy, môi chạm môi xuyên qua cánh cửa mỏng.

Trí Mân với những sự kiện liên quan đến hắn, đều khắc cốt ghi tâm, đó có là đau khổ, cũng là hạnh phúc không nỡ quên, là những kí ức liên quan đến người nó yêu nhất trên cõi đời này.

Hắn còn nghe đâu đó tiếng lòng của Trí Mân, về những nghĩ suy chưa từng được biết của nó, những lời thổ lộ tâm tình được hòn đá cẩn thận giấu kĩ sâu trong lòng.

"Quốc, em sợ lắm...em sợ phải xa người, không còn nhìn thấy người nữa..."

"Quốc, Chính Quốc, Điền Chính Quốc, đó là cái tên đẹp nhất đời em, là cái tên em khắc vào xương tủy. Em nhớ nó, còn hơn chính bản thân em nữa..."

"Nhưng em lại không thể...em không thể..."

Hoá ra, người vẫn luôn thì thầm trong giấc mơ của hắn, lại chính là lời nói của Trí Mân.

Hoá ra, mỗi khi nhớ đến người này, làm hắn ướt đẫm cả gối, không phải Hiệu Tích, mà chính là hòn đá ngu ngốc này.

Hoá ra, em chính là niềm hạnh phúc mà hắn luôn cố gắng giữ lại.

Hoá ra, hoá ra...

_ Người thấy rồi đó, vậy nên...nếu không yêu Trí Mân, xin hãy buông tha cho y đi... - Thạc Trân thật sự khuẩn khoản muốn xin đem Trí Mân trở về địa phủ, nơi vốn thuộc về nó, nơi mà chí ít nó có thể gọi đó là nhà, có Hắc Bạch Vô Thường bọn chúng, có Diêm Vương Duẫn Kì và thư đồng Nam Tuấn, có Mạnh Bà cùng nồi canh Vong Tình, có cầu Nại Hà uốn lượn quanh sông Vong Xuyên nơi nó vẫn thường hay an toạ...còn hơn phải tiếp tục dây dưa mãi chưa dứt tình với người chỉ xem nó là thế thân, là người được chọn lựa sau khi bị Thái Tử bị Hiệu Tích vứt bỏ.

_ Ta biết bây giờ có nói gì cũng là vô dụng, nhưng ta sẽ bằng mọi cách làm cho Trí Mân sống lại, hãy tin ta.

Bây giờ, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Ti Mệnh Tinh Quân, người đã rõ ràng hạ bút ghi tên hắn lên quyển sổ tử thần, hỏi cho ra lẽ vì sao lại nên cớ sự giết chết Trí Mân. Và liệu nếu bây giờ có là muộn màng khi Ti Mệnh Tinh Quân có thể viết thêm vài dòng chữ, chắp nối trở lại cho Trí Mân hồi sinh?

Những quả cầu lửa xung quanh hắn đã thu về từ sau khi nhìn được kí ức của Trí Mân, đôi mắt của hắn cũng trở nên dịu dàng và đau lòng hơn rất nhiều khi nói ra những lời này với bọn chúng. Nhìn trong lòng hắn, hắn vẫn chưa ngừng một phút một giây nào lơi lỏng ôm lấy thân xác dạng đá của Trí Mân. Có lẽ...lời của Chính Quốc không phải là nói suông, chỉ muốn viện cớ đem Trí Mân đi như chúng nó nghĩ...

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, suy nghĩ bằng mắt truyền cho đối phương xem liệu có nên để cho Chính Quốc đi không, đến cuối cùng cả hai nhất trí là sẽ đi theo Chính Quốc xem xem hắn toan làm gì. Lúc bấy giờ mới nhận ra, Thái Tử đã ôm Trí Mân chạy bay biến về phương trời nào đó nhân lúc bọn chúng còn đang bận to nhỏ đấu mắt rồi.

Thái Hanh đỡ trán, rồi bây giờ tìm Thái Tử ở đằng nào?

Thạc Trân nói, thôi về âm phủ đi, lát nữa cũng gặp Thái Tử thôi, tin vào gã.

Về được tới âm phủ, đã thấy mọi thứ đảo lộn hết thảy, Nam Tuấn sửa lại cái nón đang lệch đi ngang trên đầu Diêm Vương, lúng túng nhìn Diêm Vương Duẫn Kì giận đến xanh mặt tím mày giơ ngón trỏ lăm lăm nhìn về phía Thái Tử đang vì cơn giận mà thở nặng nề, những đốm lửa lại lần nữa xuất hiện quanh hắn, ngày một bừng to như thể hiện rằng chủ nhân nó đang sục sôi cơn giận.

Ti Mệnh Tinh Quân sau mấy vòng lộn nhào, mò mẫm ngồi dậy giữa cơn đau nhức. Chỗ ở của Ti Mệnh vốn là ở âm phủ, nhưng là ở lớp đất sâu kín nhất, nơi mà chẳng mấy ai có thể tìm ra Ti Mệnh, để diệt trừ hậu hoạ có kẻ muốn thay đổi số mệnh, cản lại lệnh trời. Có mà ngờ được Chính Quốc từ đâu trở về, như mãnh hổ một tay ôm lấy hòn đá thô ráp, một tay lật nhào hết bao thứ trong âm phủ, lùng sục cho bằng được Ti Mệnh Tinh Quân. Đến khi Ti Mệnh Tinh Quân được tìm ra rồi, Chính Quốc chẳng những không nguôi giận mà còn điên cuồng tra khảo truy vấn, báo hại thần tiên như Ti Mệnh còn phải nằm sõng soài lê lết từng chút một đau đớn gượng dậy, không dám thốt ra điều gì.

_ Ngươi nói lại, là Ngọc Hoàng khiến ngươi sửa lại? - Chính Quốc gằn từng chút một, chỉ hận không giở nát hết cả cái địa ngục này đi.

Ti Mệnh Tinh Quân mất hết nửa ngày không đáp, nhặt lại quyển sổ, nơi trang giấy ngà vẫn còn nguyên dòng chữ Phác Trí Mân cùng chữ "sát" ngay bên cạnh, cuối cùng mới gật đầu thay câu trả lời.

Nhận được đáp án, Chính Quốc hít một ngụm khí lạnh, hắn biết rõ là cha hắn đã nhúng tay vào chuyện này, có dễ dầu gì mà ông lại bỏ qua cơ hội chỉnh đứa con trai rượu là hắn đây. Nhưng đến lúc chính tai nghe, mắt thấy lời đáp, vẫn không nhịn được mà thật sự tức giận.

Tiếng của Thái Tử vọng hết mấy nghìn tấc đất, rung chuyển cả đất trời, làm Hắc Bạch Vô Thường phải dùng tay che tai lại mà cúi gập người chống đỡ, đến Mạnh Bà bên kia sông cũng không còn đứng vững mà ôm lấy nồi canh của mình cất công sớm đêm nấu lấy bảo vệ ngăn nồi đất vỡ ra. Là do tiếng gào thét của hắn quá lớn, hay là bên trong chất giọng kia đang ủ lấy bi thương và bất lực, lại khiến những phiến đá sơn động bao quanh âm phủ rớt xuống, tạo thành những thạch trận rải rác xung quanh đầy hiểm nguy.

Nếu đã đến nước này, hắn đành phải trở về một chuyến, hỏi cho rõ ràng Ngọc Hoàng, cũng là để xin cha mình có thể tạo ra một trái tim, một sự sống đích thực, đem Trí Mân hồi sinh trở lại.

_ Ngươi đi đâu thì được, nhưng không được mang Trí Mân theo. - Diêm Vương cả giận thoắt cái là đến bên cạnh giật lại hòn đá trong lòng hắn. Hai người hừng hực lửa giận đấu mắt với nhau, xung quanh như bao trong sức nóng rát da xé thịt. Để Chính Quốc khinh thường mình đã đành, chẳng chịu giữ tôn ti trật tự gì cho cam nơi âm ti vốn là lãnh thổ của Diêm Vương, bây giờ mà còn trơ mắt nhìn Chính Quốc nhởn nhơ rời đi, đem luôn cả Trí Mân đến tiên cung xa xôi kia nữa, Diêm Vương thà hi sinh cái mạng này còn hơn! - Chừng nào ngươi có thể đem lại Trí Mân trở về, bằng không đừng hòng đem Trí Mân rời khỏi âm phủ!

Chúa quỷ địa ngục đã nói, kẻ là con trai Ngọc Hoàng thì có là gì kia chứ, hắn sôi hết ruột gan, hết nhìn Duẫn Kì trong tức tối, lại nhìn Trí Mân lặng thinh trong xác một hòn đá vô hồn. Ngực trái hắn lại nhói đau từng hồi, hắn cuối cùng cũng nhượng bộ, lưu luyến trông ánh mắt nhìn theo Duẫn Kì rồi biến mất.

Chắc chắn Chính Quốc đã rời đi, Hắc Bạch Vô Thường, còn có Nam Tuấn và Ti Mệnh Tinh Quân mới coi như có thể lưu thông máu huyết ngồi phịch xuống đất mà ôm tim thở gấp, thuở được sinh ra đến tận nay, cũng chưa gặp chuyện gì ghê rợn đến như vậy. Cái tên Chính Quốc này thật ngang tàng, cứ thích làm mà chẳng chịu nói, làm bọn chúng không thể hiểu được kẻ như hắn đang tính toán chuyện chi, đứng ngơ như phỗng nhìn Chính Quốc tác oai tác quái. May mà còn có Duẫn Kì thị uy làm rõ tôn ti trật tự, bằng không nếu chỉ có bọn chúng cũng không biết phải làm sao.

Nhưng chí ít thì, chuyện mà hắn làm có lẽ là vì Trí Mân, bằng chứng là như bọn chúng đã nói, nửa giây cũng chưa hề ngơi nghỉ ôm lấy hòn đá vào lồng ngực.

_ Ngài nghĩ, Thái Tử là đang cảm động với tấm chân tình với Trí Mân, muốn bù đắp trở lại. Hay là ngài nghĩ...Thái Tử thật lòng đã yêu Trí Mân?

Duẫn Kì lặng lẽ sờ hòn đá trên tay, nhớ đến mấy nghìn năm trước tự tay mình nặn thành nó, ban cho nó một cái trên, viết cho nó một số phận, lại không đủ khả năng đem đến cho nó một trái tim. Để rồi đến ngày hôm nay, nó trở về trong hình dạng này, hình dạng nguyên thuỷ sơ khai nhất mà nhìn ngắm Duẫn Kì. Đối với người ngoài nhìn vào, có lẽ là sẽ nuối tiếc cho kiếp bèo dạt hèn mọn của Trí Mân, nhưng sâu thăm thẳm trong lòng Duẫn Kì biết, chuyện này nên cớ sự, Trí Mân hi sinh như vậy lòng nó thấy rất đáng.

Diêm Vương đặt nó tại nơi ban đầu nó được sinh ra, dưới chân cầu Nại Hà và dòng sông Vong Xuyên lạnh lẽo và sâu thẳm, lần nữa sờ vào lớp đá sần sùi thô ráp, như một người cha vỗ về đứa con nhỏ, cưng chiều yêu thương ngắm nhìn.

Vì nó chưa từng đơn phương, chưa từng mỏi mòn vô vọng...

~o0o~

_ Con trai của ta, lâu ngày không gặp lại dùng phương pháp này chào hỏi ta à? Trần gian đã nuôi dạy con trưởng thành một cách thú vị như thế ư? - Ngọc Hoàng cười đến sáng lạn, ngài nhìn đứa con trai của mình kề sát khuôn mặt, cả giận đến mức nhảy phốc lên long sàng của ngài, từng gân máu xanh đỏ hằn lên đôi ngươi đen lay láy, hơi thở nặng nề lại có chút run rẩy đứt vụn chỉ nhìn ngài trân trân mà chẳng nói lời nào.

Thái Tử lúc nào cũng vậy, nóng giận và bồng bột. Mười lăm năm trước trở về từ trần gian đã muốn phá tan hết cái tiên cung này mà xin lấy một chút ân điển có thể đem chàng trai người phàm kia bách niên giai lão, trở thành một đôi. Bây giờ ông tác thành rồi, còn chẳng chịu đi đến ai oán nhìn ông như thế?

_ Ngọc Hoàng sao lại làm như vậy? Ngài rõ ràng là muốn nhắm vào con! - Hắn cuối cùng cũng nhịn không nổi, thôi không mắt to trừng mắt bé, bước xuống long sàng mà quỳ xuống, ai oán hỏi cha mình, người làm chủ cả đất trời, làm chủ cả mọi thiên trùng địa cửu. Ngay lúc này đây lại là người mà hắn thấy khó hiểu nhất trên nhân gian.

_ Nhưng cậu ta đã chấp nhận như vậy, ta đã thành toàn cho cậu ta rồi, con cũng không phải chết một kiếp người, càng không phải thua trò chơi cá cược của ta. - Ngọc Hoàng vẫn chưa thu lại nét cười, ngài đáp như thể đó là một chuyển ắt hiển nhiên. - Con giờ không vướng bận gì cả, toàn tâm có thể dành cho Hiệu Tích. Đưa cậu ấy đến đây ta sẽ thành toàn cho hai đứa, ban phép cho Hiệu Tích trở thành tiên hoa cai quản vườn đào ở phía nam.

Phải, nhiều năm trước, hắn chính là mong muốn có kết cục này, đưa một người phàm trở thành tiên là chuyện không tưởng, nhưng hắn lại tham vọng muốn hoá giấc mơ kia thành hiện thực.

Nhưng bây giờ, hắn lại thấy câu nói của cha mình thốt ra, thật là châm biếm, thật là chê cười vào chính bộ mặt của hắn đây.

_ Con cầu xin Ngọc Hoàng, xin ngài giúp con ban sự sống cho Trí Mân, cho em ấy một trái tim. - Hắn hạ hết lòng tự tôn của mình, sự mạnh mẽ và kiên cường bao năm tháng cố chống lại cha, nay cúi thật thấp mái đầu dập đầu tạ lỗi, mong cha mình có thể nghĩ lại dù chỉ một chút, cứu sống Trí Mân. - Thái Tử con xin ngài!

Lần đầu tiên Chính Quốc dập đầu trước mặt mình, Ngọc Hoàng càng lúc càng thấy sự việc rất thú vị, đứa con trai này, đã từng chút một nhìn ra được bản thân, từng chút một trưởng thành rồi.

_ Tại sao con làm vậy, nó chỉ là hòn đá Tam Sinh, Diêm Vương nặn lại hòn khác là được rồi kia mà.

Dù Diêm Vương nặn lại trăm ngàn hòn đá khác, cũng không đổi lại được một Phác Trí Mân của hắn.

_ Con yêu Hiệu Tích, chàng trai thuở thiếu thời bồng bột, chỉ hận không đem sao hái xuống tặng em, chỉ hận không đem bao mưa nguồn suối lũ, dời núi lấp biển làm chuyện em thích...

Hắn kể chậm rãi, như là nói ra nỗi lòng, như là giãi bày tâm sự với người cha vốn muôn trùng xa cách, chưa bao giờ có thể đối mặt thân thiết mà nói chuyện. Kể về những suy nghĩ nông nổi của hắn ngày trước, khi vô tình dạo chơi trần gian, say đắm một mối tình. Làm đủ mọi chuyện, kể cả làm trái lời cha để có thể ở bên cạnh Hiệu Tích, dù biết với thân phận của hai người một thần một phàm vốn chưa từng có tiền lệ có thể ở cùng một chỗ.

Để rồi may rủi, chấp nhận lời thách đố của cha mình, uống lấy bát canh Vong Tình, lịch kiếp làm người phàm. Khi tất cả kí ức đều mất hết thảy, thứ cuối cùng hắn còn nhớ, là hòn đá kia tên Phác Trí Mân.

Nếu Hiệu Tích là người chứng kiến tuổi trẻ vẫn còn chưa nếm trải sự đời của hắn, chỉ biết quanh quẩn nơi trời cao sung sướng vô vàn, bên nhau múa hát nói lời tình ca, chờ hắn trong mười lăm năm dài đằng đẵng đến mức tâm dần nguội lạnh. Thì Trí Mân là người nhìn hắn từ sâu thẳm địa ngục, lúc hắn chẳng có gì, lúc mọi người đều xa lánh hắn, lúc mà hắn tưởng chừng như mình sẽ phải đơn thân độc mã chống lại toàn bộ thế giới...

Thì quay đầu lại, vẫn là Trí Mân với nụ cười nhu hoà, đang giơ tay chống đỡ cho hắn mọi khó khăn, hiểm nguy và gánh nặng hằn đè lên đôi vai hắn.

Hắn ngu muội chỉ nhìn về quá khứ, lại không biết hành trình từ quá khứ đến tương lai, càng không biết mười lăm năm có thể thay đổi được kiếp hồng trần.

Hiệu Tích vẫn còn đó, hắn vẫn còn đó, chỉ là không thể níu lại khoảng cách của mười lăm năm khiến cả hai tách xa, không thể buộc cả hai trở về quá khứ sớm đã ngã mũ ngủ yên bao năm ròng.

Hắn có lỗi với Hiệu Tích vì đã cho y khổ sở nhọc lòng chờ đợi, cũng là có lỗi với Trí Mân khi phụ một tấm chân tình.

Có là muộn hay không, khi đến lúc Trí Mân tan ra trong vòng tay hắn, khi hắn nhận ra hắn đã mất đi một người, hắn mới thật sự nhận ra...

Hắn yêu Trí Mân, yêu hòn đá ngốc nghếch ấy...

_ Con có thể làm bất cứ điều gì, chỉ để đem Trí Mân trở lại... - Hắn kiên định ánh mắt, nhìn cha mình với lòng thành kính và mong mỏi.

Khi những vì sao sáng ngời đang rơi xuống, khi những cơn gió đang thổi không ngừng, chẳng cần biết ngày mai thế nào, chỉ biết ngay lúc này, hắn muốn có thể được gần bên em, xuyên qua ba nghìn nhật quang nói ra câu nói đó...

~TpHCM 16/4/2020~

~o0o~

Sắp phải chia tay rồi, có chút không nỡ...ai chưa bao giờ comt thì liệu hồn comt đi nhe =))))))))))) nói chứ tớ thích xem comt chê lắm lắm, đừng ngại ném đá tớ nhoa~

Thương mọi người...

Món quà 3k fls, tận lúc gần 4k fls mới coi như là sắp hoàn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top