Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đương thì minh nguyệt tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy": Lúc vẫn có ánh trăng, từng chiếu áng mây về. Ý chỉ hồi ức thương cảm, tuy là thống khổ, cũng là hạnh phúc, dù sao đã từng sở hữu nên khó quên được. "Minh nguyệt" mãi mãi bất biến, dẫu cho nhân thế tang thương hay thay đổi; vân quy: áng mây vừa biểu thị vẻ đẹp lộng lẫy, cũng ẩn hàm "dễ tan".

~o0o~

Hiệu Tích từ sau hôm đó, sóng bước bên cạnh Chính Quốc như hình với bóng, nếu không phải hát đàn mua ca cho tửu quán, thì là bên cạnh cùng Chính Quốc một chỗ, nếu không phải Chính Quốc lo toan khuân bê, thì sẽ lẳng lặng nhìn Chính Quốc hồi lâu.

Chính Quốc khước từ nhiều lần, lảng tránh Hiệu Tích nhiều lần, Hiệu Tích đều mặc kệ, ngoan ngoãn đi theo Chính Quốc, sau lưng Chính Quốc như một cái đuôi nhỏ. Hiệu Tích sợ, y sợ nếu như mình lơ là, Chính Quốc lại như năm đó bỏ mặc Hiệu Tích mười lăm năm cách biệt. Y không biết chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian ấy, điều gì đã khiến Chính Quốc trở nên mù loà chẳng thể thấy ánh dương, điều gì đã khiến Chính Quốc chẳng thể nhớ bất kì ai kể cả bản thân mình, bỏ lại chuyện tình của họ trong sự đau đớn của Hiệu Tích khi biết sự thật. Tuy vậy, Hiệu Tích chọn cách không cố tìm lấy câu trả lờ, nén lấy đau thương, gạt đi nước mắt, Hiệu Tích trấn an mình, vẫn còn may mắn, thật sự vẫn còn may mắn khi giờ đây Chính Quốc đã trở lại. Tấm lòng này của Hiệu Tích đều bày ra hết thảy, Chính Quốc không thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một, Hiệu Tích dùng câu "nước chảy đá mòn", đem linh hồn Chính Quốc trở về, cùng y hợp thành uyên ương.

Hiệu Tích cũng đã rất lo lắng, khi mà Chính Quốc nhất mực muốn tiếp tục công việc nhọc nhằn này, y còn đau lòng mỗi khi Chính Quốc vô tình nhắc đến một cái tên xa lạ với giọng điệu ấm áp nhu hoà, nói về việc y phải hoàn thành công việc, kiếm thật nhiều tiền để đem về cho người ấy, dù rằng Hiệu Tích đã nhiều lần nói với tài nghệ của y, tất nhiên hai miệng ăn là không thành vấn đề, điều quan trọng nhất là Chính Quốc hãy chuyên tâm dưỡng bệnh, ngày hôm ấy hắn đau đớn lăn lộn nhiều vòng, thật làm Hiệu Tích lo sợ hoang mang.

Chính Quốc ngoan cố, Hiệu Tích chỉ đành có thể lẳng lặng theo người mình yêu. Tràn ngập thắc mắc rất nhiều, thao thức hằng đêm khó ngủ với chiếc gối ướt đẫm. Chính Quốc đã quên y, đã có người khác, vậy sao vẫn còn ôm lấy y, an ủi y khi y đau khổ? Và tại sao...từng ấy năm trôi qua, Chính Quốc ngoài đôi mắt mù loà thì tất cả đều không đổi thay? Nhưng đó chắc chắn là Chính Quốc kia mà...

Những điều Hiệu Tích nghĩ lúc này, Trí Mân có thể không thấy, nhưng ánh mắt của người kia đặt lên Chính Quốc, sao Trí Mân có thể ngoảnh mặt làm ngơ?

Trông thấy một người thanh tú theo đuổi Thái Tử, Trí Mân cảm thấy mình thật nhỏ bé và tạm bợ, chạnh lòng tự ti đến không biết bao nhiêu lần, tự nhìn lại bản thân rồi không nén được tiếng thở dài. Nó cũng đau xót mỗi lần Chính Quốc nhỡ tay té khi đang khuân vác ấy chứ, nó cũng khó chịu mỗi khi Chính Quốc đớn đau không thể bình tĩnh khi con ngươi kia lại hoành hành giày xé thân xác người. Nhưng mỗi khi muốn bước đến đỡ lấy Thái Tử, lại chậm một nhịp so với Hiệu Tích, luận về sắc đẹp, nó không bằng, luận về tài trí thi ca, nó lại càng không. Thái Tử có người bên cạnh chăm sóc thay nó, nó phải thấy vui mừng chứ, người được yêu thương đến như thế, yêu thương nhiều hơn cả phần nó, lo lắng cho nghời đến vậy, là phúc phần của người, là chuyện đáng mừng kia mà...

Thế sao, nó lại đau đến như vậy, bụng nó quặn thắt từng cơn, nó khóc chẳng rõ vì sao, nó sụp người ngồi bệt xuống đất, đón nhận từng cơn đau như bị thúc lấy. Hốc mắt nó trắng dã, đau như phế tâm phế liệt, lại còn ho khan muốn ói, nó đã bắt đầu có những triệu chứng này mỗi khi nó khóc. Dường như biết nó không tim không phổi, không thể thấu nổi nỗi đau hồng trần bi ai, trời lại bắt nó chịu lấy cơn đau thể các mỗi lần khóc thầm như thế này đây. Nó gắng gượng ngồi thẳng dậy, nếu nhỡ khách vào thấy nó trông tình cảnh như thế này, chắc chắn sẽ bị doạ sợ. Tuy nhiên, chân nó như bị cứng lại, nó không tài nào đứng dậy nổi.

_ Ha... - Nó rít lên khe khẽ qua kẽ răng, thở đầy khó nhọc, cố nhiều lần vịn lấy bàn đứng lên nhưng mãi không được. Bất chợt nó nhìn cánh tay nó, đôi bàn tay trắng xanh hao gầy, dần đen lại từng mảng, thô kệch xấu xí...trông giống như...trông giống như một hòn đá. - Cái gì thế này?

Cả người nó co rút, tiếng ngoài cửa của quan khách xôn xao truyền vào trong, nó lo sợ hoảng hốt khi thân hình đã hoá được phân nửa trở lại thành đá. Quái lạ thật, nó luôn cân bằng và có thể tự biến đổi bản thân về dạng người hay dạng đá bất cứ khi nào nó muốn. Thế mà giờ đây biến thế nào cũng không xong, tiếng cười của quan khách càng gần, nó bất lực, khi không thể biến trở lại, cũng không thể lăn đi nơi khác. Trí Mân - giờ đây trở về là một hòn đá thô cứng xù xì, tựa vào bàn tính tiền của tửu quán.

_ A Tam, khách tới...rồi nè? Ủa đâu rồi? - Tên tiểu nhị thắc mắc, rõ ràng mới thấy Trí Mân đứng đây mà, ngó dọc ngó nghiêng không thấy nó đâu, tên đó đành phải tự mình biến hoá, hi hi ha ha chỉ đại khách quan đến một bàn gần đó. Trước khi quay đầu rời đi thì phát hiện ra chỗ của Trí Mân giờ đây từ đâu lại có một hòn đá tảng to lớn xấu xí chắ ngang, gã ta nhíu mày, lòng trăm câu thắc mắc. - Cái gì vậy nè?

Toan cầm lấy hòn đá, cũng chính là Trí Mân lên, khi mà Trí Mân trong hình hài này còn đang khóc thầm khi không biết mình sẽ bị bưng bê đi đâu, thì đột nhiên Hắc Bạch Vô Thường từ ngoài quán chạy vào hớt hải, như thật mà nhận lấy hòn đá, diễn trọn một vở kịch từ trên trời rơi xuống.

_ Ôi cảm ơn cậu, chả là gia nhà chúng tôi vừa để quên hòn đá. Haha, đây là hòn đá may mắn, tôi còn đang lo không biết có bị ai đem đi đâu chưa. Cảm ơn nhiều nhé. - Thái Hanh cười, đón lại hòn đá Trí Mân bằng một tay trước ánh nhìn kinh ngạc của tên tiểu nhị, hắn ta phải chật vật lắm mới có thể nhấc lên, vậy mà cái người trước mặt lại khoẻ tới mức một tay liền có thể đỡ lấy. Nhưng gã ta chưa kịp thắc mắc thêm điều gì, vì bên cạnh Thạc Trân đã dúi cho gã ta một túi bạc, vỗ vỗ nhẹ tay gã cùng túi bạc kia giờ đây đã nằm trong bàn tay gã.

_ Nhờ anh mà chúng tôi không bị gia trách phạt, cảm ơn anh nhiều lắm. Đây là chút quà mọn của chúng tôi.

Nhận được tiền, gã ta còn có thể thắc mắc gì được thêm nữa? Số tiền này nhìn qua không hề nhỏ, gã sung sướng tươi cười gật đầu lia lịa, giấu lấy túi bạc vào trong áo, vừa quay lưng tíu ta tíu tít nghĩ về việc xong việc ngày hôm nay mình nên dùng số bạc này như thế nào, lại nghĩ đến việc hai người này hẳn là nô bộc của một công tử, thiếu gia hay một thương buôn nào đó giàu có, mình nhất định phải nịnh nọt chiêu dụ họ đến tửu quán nhiều lần để có thể xin thêm chút tiền thưởng thêm. Thế mà khi gã vừa quay đầu, người đã khuất dạng, gã trố mắt ra, hai người ấy cầm hòn đá nặng như vậy, rời đi trong tíc tắc?

Cùng lúc ấy, Thái Hanh Thạc Trân sớm đã chuyển mình, thoắt cái đã biến đến chỗ khác khuất vắng, cả hai đồng lòng nhìn nhau, lại đặt Trí Mân xuống, dồn hết sức lực và phép thuật vào lòng bàn tay, hai người kẻ hướng Bắc người hướng Nam truyền lấy phép của mình cho Trí Mân, miệng lẩm bẩm những lời chú đưa Trí Mân trở lại hình dạng.

Nhưng như có một sức mạnh vô hình nào đó, vô cùng mạnh mẽ, tạo thành một màn chắn vô hình bao bọc lấy Trí Mân, bao nhiêu phép thuật của cả hai truyền cho nó đều công cốc bị dội ngược lại. Thái Hanh Thạc Trân mồ hôi đổ dọc thấm đẫm lưng áo, nhiều lần thử lại không xong, đến lần thứ năm thì cũng đã hao tổn phẩn nào nguyên khí, phép thuật của hai kẻ quỷ chốn âm ti phản lại chính mình, Thái Hanh Thạc Trân bị văng xa xa mấy thước, thở hổn hển vô lực.

_ Chết tiệt, sao lại như thế này... - Thái Hanh quệt vội ngụm máu đen trên khoé miệng, lũ quỷ bọn họ sống bằng sự tội lỗi của những kẻ tội lỗi chịu trăm khổ đày dưới địa ngủ, ăn bằng những lời thống thiết đau thương khi người ngừoi chịu giày vò tra tấn , uống bằng nước mắt đau đớn thét gào. Âm khí ngày ngày tính tụ, máu chảy trong huyết mạch sớm đã chuyển thành sắc đen, mà lúc này bị chính phép thuật của mình đã thương, lại càng làm máu tanh chuyển màu đen ngòm. Chuyện lần này bị phản phép thuật, cũng chính là chuyện lần đầu cả hai mới thấy.

Phản phép thuật chỉ có thể là khi có người cao tay hơn cả hai, mới đủ sức biến nên tấm màn chắn vô hình này bọc lấy Trí Mân, buộc Trí Mân giữ nguyên hình dạnh hòn đá Tam Sinh thô kệch. Bọn họ là quỷ ở ngục tù, chỉ là tính cách nghịch ngợm chỉ thích dùng phép của mình bày trò phá phách, nên ít khi dùng tới, phép thuật so ra cũng không hề thua kém ai. Nghĩ đi nghĩ lại, không hề tìm ra được người nào gây thù chuốc oán với bọn họ lẫn Trí Mân mà làm nên chuyện này.

_ Ta làm lại một lần nữa. - Thạc Trân lại dồn phép thuật vào lòng bàn tay, tạo thành thứ ánh sáng vàng chói mắt, đem hết những gì mình có được giải vây Trí Mân trong dạng đá này. Đối diện, Thái Hanh cũng gắng gượng đứng dậy, phép thuật trong tay chuyển thành màu xanh, hợp thành một thể với phép của Thạc Trân. Cả hai nghiến chặt răng, dù đau đớn khi lục phủ ngũ tạng của mình bị đảo lộn vì bày ra hết phép tổn thương nguyên khí, vẫn cố gắng đưa Trí Mân về lại dạng người.

Màn chắn dần dần hiện ra, thứ ánh sáng chói loà làm Thái Hanh đau hết cả mắt, nhưng gã gắng gượng thêm một chút, cố nhìn cho kĩ, tìm ra lỗ hổng mà nhằm phép thuật vào. Nhưng qua thật lâu vẫn không tìm ra được, lại một lần nữa, cả hai bị văng ra xa, Thạc Trân còn bị văng ra gốc cây, cả tấm lưng trượt dài ngã gục xuống, nửa tỉnh nửa mê đau đớn rên rỉ. Phép thuật của người này quá lợi hại rồi, chắc chắn không phải là phận tôm tép như hai người bọn họ...vậy thì...chẳng lẽ...

Màn chắn đột nhiên biến mất, Trí Mân ẩn mình trong lớp đá dày vẫn không ngừng giãy giụa, vô tình nhận ra mình đã lấy lại được phép, nhanh chóng biến bản thân mình thành "Trí Mân", lúc này lại nhận ra Thái Hanh một thân đẫm máu đen ướt cả vòm ngực, mà Thạc Trân lại đang lết từng bước nặng nề về phía nó. Trí Mân trợn tròn mắt hoảng hốt, cơn đau vẫn còn âm ỉ, nhưng mặc hết thảy mà vừa đỡ Thái Hanh dậy, lại cõng Thạc Trân về lại một chỗ. Hai kẻ quỷ thở không ra hơi, thật lâu sau mới bình ổn lại.

_ Hai ngươi ổn hết cả chưa? - Trí Mân vẫn còn lo lắng lắm, bọn chúng bị nó làm liên luỵ ra đến mức này, Trí Mân thấy mình thật thẹn, chẳng làm nên được chuyện chi ra hồn, còn để người khác vì mình mà bị thương. - Nếu không có hai ngươi tới kịp, e rằng ta đã phải mãi mãi ở dạng đá bị người khác quăng đi nơi đâu mất rồi. Thái Hanh, Thạc Trân, cảm ơn hai ngươi nhiều lắm!

_ Mân, chuyện này nói sau đi... - Thái Hanh thều thào vô lực, đôi mắt gã nhìn về xa xăm, dường như đã tìm ra nguồn cơn sự việc này là từ đâu. - Ngươi nghĩ, ai là người làm ra chuyện này?

Trí Mân lắc đầu, nó vô trí vô lực, ngu ngốc khờ khạo chẳng để ý chuyện chi, thêm nữa nó nghĩ mãi không ra, là ai có thể làm chuyện này. Nó trước giờ tiếp xúc giao thiệp cũng không có bao nhiêu nữa, có Thái Hanh, có Thạc Trân, có Diêm Vương và Nam Tuấn...họ đều rất quan tâm yêu thương Trí Mân, sao có thể làm chuyện này.

_ Ta nghĩ...là Ngọc Hoàng. - Thái Hanh nói chậm, khe khẽ, trước tới giờ địa ngục và thiên cung vốn không nhiều can hệ, nhưng có lẽ...lần này Ngọc Hoàng nhúng tay vào là vì Trí Mân đã giúp đỡ Chính Quốc, thúc đẩy Chính Quốc gặp lại Hiệu Tích nhanh hơn. Và với tình hình như thế này, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sớm thì muộn nếu cả hai trở về thành một cặp, thì há phải chăng chuyện Ngọc Hoàng hứa với Chính Quốc tác hợp cả hai sẽ thành toàn rồi. Hẳn là Ngọc Hoàng đã rất giận, muốn cảnh cáo Trí Mân đừng nên quá phận của mình mà nhúng tay vào chuyện này quá nhiều. - Người muốn trừng phạt ngươi, cảnh cáo ngươi.

Nghe được những lời này của Thái Hanh, Trí Mân lấy làm khó hiểu, Ngọc Hoàng trừng phạt nó, ngăn chặn nó, nó có thể hiểu. Nhưng tại sao ngài lại không làm từ mười lăm năm trước, khi Thái Tử chỉ vừa mới đầu thai còn khát sữa mẹ, đỏ hỏn cùng lúc Trí Mân dập đầu cầu xin Diêm Vương ân chuẩn cho lên trần gian, để rồi nhận lấy cái gật đầu kia, đi theo sứ mệnh và lòng tin yêu của con tim mình bao bọc chở che Thái Tử? Mà lại phải là mười lăm năm sau, khi mà Thái Tử đã lớn và còn...

Khoan đã, hình như...nó đã bỏ sót một sự kiện, một chi tiết nào đó rất quan trọng, hô hấp của Trí Mân khó khăn, như không tin vào những gì nó đang suy nghĩ, từng nét mặt ấy của Trí Mân, đều đã làm cho Thái Hanh Thạc Trân đoán được tâm tình sâu trong lòng nó, Thạc Trân thở dài, đau lòng thay cho Trí Mân, khẽ nói.

_ Bọn ta đã biết từ lâu, Trí Mân, ngươi còn nhớ không, trước khi người lên trần gian, trước khi ngươi đầu thai, bọn ta đã nói về danh phận của người Thái Tử yêu nhất. - Sắc mặt Trí Mân một lúc một tệ, Thạc Trân cứ ngập ngừng câu nói, nhưng chuyện đã đến được này, không thể nào giấu giếm được nữa. - Người ca kĩ ở tửu lâu bọn ngươi làm việc, Trịnh Hiệu Tích đó, chính là người Thái Tử yêu khi trước.

Nó đã lường trước được một phần nào, nhưng khi chính tai nghe Thạc Trân nói, nó lại như vỡ vụn. Nó quá ngu ngốc và khờ khạo rồi, tại sao mọi thứ hiện rõ rành rành trước mắt lại không thể xâu chuỗi và nhận ra. Hay rằng nó đã quá đắm chìm vào cái gọi là day dứt, về những xúc cảm chẳng thể gọi ra một cái tên cụ thể rõ ràng giữa nó và Thái Tử, và rồi nó đã bỏ sót Hiệu Tích, cái tên mà nó đáng lẽ nó phải nhớ kĩ ghim sâu, vì cái tên này mà đem Chính Quốc về lại với người ấy, hợp thành một đôi uyên ương đẹp đẽ. Nó trầm ngâm không nói, cảm thấy cả người trống rỗng, vậy ra...không phải là Ngọc Hoàng không thấy những chuyện nó làm từng ấy năm, ngài biết, ngài nhìn thấy, ngài quan sát rõ tường tận, nhưng ngài không buồn ra tay. Vì ngài nhìn thấu được Trí Mân chỉ là một hòn đá quá đỗi nhỏ bé, sao lại có thể gánh được trọng trách tìm lại một nửa kia của Thái Tử, cãi lại quyển sổ đã được Ti Mệnh Tinh Quân - kẻ phán quyết số mệnh con người mãi mãi không ai có thể đổi thay được. Ngài mặc kệ nó, để nó muốn làm rồng làm rắn gì đó thì làm.

Nhưng rồi, có ai mà ngờ được, chính cái hòn đá ấy, ngu ngốc cùng cực, lại đẩy đưa thế nào, để cho Chính Quốc tìm lại được Hiệu Tích, để cho Hiệu Tích nhận ra được chân ái đời mình sau mười lăm năm ngóng chờ tưởng chừng vô vọng, để cho cả hai tìm gặp lại được nhau, ôm nhau thống thiết chan hoà nước mắt ngày gặp lại. Thái Tử đau, Thái Tử khóc những lần ấy, chính là vì xác và hồn của người đang đấu tranh tư tưởng, dòng máu thuần quý và phép thuật cao cả của người, kẻ là con của chủ một thiên cung, chủ của tam giới bao la rộng lớn đang dần chiến thắng bát canh Mạnh Bà lãng quên đầy uy lực. Báo hiệu cho một ngày kí ức của người rồi sẽ trở về, và một lần nữa, Điền Chính Quốc sẽ lại yêu Trịnh Hiệu Tích.

Ngọc Hoàng cả giận, sôi hết ruột gan, lại không thể quá phận xen vào chuyện của con trai mình, ngộ nhỡ nếu mai sau Thái Tử nhớ ra hết, trở về thiên cung cùng ngài đấu trí, ngài không sao có thể can ngăn đứa con ngang tàn muốn gì làm nấy của ngài lại được. Ngài chỉ còn cách, trút giận lên Trí Mân, lần này là một chút doạ sợ buộc Trí Mân về dạng đá, may là có Hắc Bạch Vô Thường tương trợ kịp lúc, nhưng nếu là lần sau, sẽ không ai ngờ được kết cục. Ngọc Hoàng là kẻ đứng trên vạn người, ngài có quyền sinh sát bất kì ai, kể cả hòn đá nhỏ bé như Trí Mân.

_ Ngươi hãy cẩn thận, bọn ta không chắc lần sau có thể đến kịp, nếu chuyện ngươi là hòn đá hoá thân thành người bị lộ tẩy, người dân chắc chắn sẽ cho rằng ngươi là ma quỷ xua đuổi truy giết ngươi.

Trí Mân đi được đến đường này rồi, có làm con chuột vẫy vùng, thì cũng có được gì? Huống hồ, nó cũng chưa từng hối hận. Nó từ lâu, từ cái lần đầu Thái Tử đi xuống địa ngục, lướt qua nó với bộ khôi bào mạnh mẽ cao lớn, đôi mắt chứa ngàn vì sao đau thương ngặm nhắm từng chút một của bát canh Mạnh Bà, lại hỏi nó tên là gì. Ngày đó trở đi, nó đã xác định nó tuy sinh ra ở âm phủ, nhưng nguyện cống hiến cho Thái Tử, vì người mà hi sinh vượt khổ ải, để đổi lấy một nụ cười hạnh phúc của người dành cho người người yêu. Nếu có bị lộ, thì nó cũng phải gắng gượng hơi sức cuối cùng này để bảo vệ Thái Tử.

Thế nhưng, từ bao giờ, cuộc đời nó lại có quá đỗi nhiều "nhưng" đến như vậy? Nó cũng không rõ nữa, khi biết Thái Tử đã gần kề chân ái của mình, đã rất gần với việc thắng lấy Ngọc Hoàng cha Thái Tử, nó đáng lẽ phải vui mừng, như trước đây nó đã từng nghĩ ngợi, nhưng hoá ra lại chẳng vui như nó nghĩ, nó đau nhiều hơn. Mà cảm giác mình không tim không phổi, trống rỗng vô tri vô giác, đau mà không biết tại sao mình đau, đau mà không biết vết thương lòng của mình đang ở nơi nào, muốn xoa dịu mà lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Lạc trong ma trận xúc cảm, không tìm được lối ra, mơ hồ vô lực ôm lấy nỗi sầu này mà gắng gượng từng giây từng phút.

Trịnh Hiệu Tích, một cái tên thật đẹp, như chính con người của y. Y đẹp về cốt cách, y đẹp cả tâm hồn, từng bước chân của y như hoa đào nở rộ, từng từ y thốt ra lại vang lanh lảnh như tiếng chuông ngân, ngón tay y thon dài lướt trên đàn tranh tạo nên từng khúc ca ngọt ngào lay động tâm hồn. Mọi thứ của y đều hoàn mỹ đến lạ, chẳng trách Thái Tử lại say đắm y, muốn cùng y một chỗ tạo thành một nhà quây quần bên nhau, bất chấp sự cấm cản của cha mình, một lần nữa thử thách bản thân đầu thai, vượt ngàn muôn trùng cách trở tìm về cố nhân.

Còn nó, nó quá nhỏ bé, quá thô kệch, quá xấu xí. Nó khiếm khuyết về quá nhiều mặt, ngu ngốc chỉ biết đi theo Thái Tử, so về mọi thứ, nó đều thua Hiệu Tích. Và giờ đây, nó thua cả trái tim của Thái Tử...

Khoan đã, tại sao nó lại lần nữa, so sánh bản thân mình với Hiệu Tích kia chứ?

_ Trí Mân à, ngươi có thấy đau không? - Thạc Trân hỏi một câu đầy khó hiểu, đợi chờ câu trả lời của Trí Mân trong sự nhuộm buồn nơi đáy mắt. - Ở đây?

Nơi tay Thạc Trân đặt, chính là ngực trái của Trí Mân, nơi chưa từng có một trái tim nóng hổi, nơi chưa từng có một nhịp đập của sự sống. Mọi thứ, đều trống rỗng...

Đau không? - Nó tự hỏi bản thân mình, nó nhắm hờ mi mắt, như vỡ oà mà chảy xuống một dòng lệ trong suốt nóng hổi.

_ Đau, đau lắm. - Trí Mân đáp, nó có thể cảm nhận được sự run rẩy của mình qua câu trả lời này, nó chẳng rõ nữa. Tại sao nó lại đau? Tại sao nó lại khóc? - Ta không rõ nữa, chỉ biết mình rất đau.

Trí Mân tổn thương mà không hề nhận ra nguyên cớ, đau mà không rõ lý do vì sao, chẳng còn gì tồi tệ hơn sự thật này, nghe Trí Mân đáp, nhìn Trí Mân khóc, Thái Hanh Thạc Trân cũng thấy đau lòng thay. Tại sao hòn đá ngu ngốc này của bọn họ, lại phải chịu cảnh cùng cực khổ sở như thế này kia chứ?

_ Trí Mân, nghe này...

Trí Mân vẫn đang nghe, nhưng không sao ngăn lại được từng dòng nước mắt thấm ướt khuôn mặt, nó không thể điều khiển xúc cảm này của mình được nữa, cơ thể này của nó, cứ như đang dần dần thay đổi.

_ Trí Mân ngươi yêu Thái Tử, ngươi biết không?

~TpHCM 23/3/2020~

~o0o~

Thề chứ cảm giác yêu một người, đau khổ vì họ, mà lại không hề có trái tim để nhận ra chuyện đó nó buồn lắm luôn ấy ;;-;; lại còn phải để Thạc Trân Thái Hanh nói cho. Lúc viết đoạn này, tớ tưởng tượng cảnh Trí Mân ngồi sụp xuống, hai hàng lệ chảy dài, cứ lau rồi lại lau, mãi không ngăn được, mà Thái Hanh Thạc Trân ngồi đối diện, đặt tay lên vai Trí Mân, như nói ra một chuyện vô cùng lớn lao mà cả đời Trí Mân vẫn không hề (lẫn không dám) nghĩ tới. Huhuhu, thế là tớ cũng như Trí Mân nước mắt đầm đìa luôn.

Okay, tớ đa sầu đa cảm quá rồi huhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top