Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Luân hồi chuyển kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Designed by: nguyenbichchauhan

——————————————————

Hắc Bạch Vô Thường cạy miệng thật khó, bọn chúng bảo, người đầu thai ở một gia đình xem như cũng được, ngoài ra không nói gì thêm.

Chẳng còn cách nào khác, Trí Mân đi tìm Ti Mệnh Tinh Quân hỏi, người này là người nắm trong tay số phận của phàm nhân, chắc chắn sẽ biết cuối cùng Chính Quốc người có tìm được cậu trai kia không.

(Có thể hiểu  Trí Mân là hòn đá được người ta ghi lại ba kiếp của mọi người, kiếp trước, kiếp này, và kiếp sau. Nhưng không biết được tương lai...hừm kiểu như sẽ có người nói cho Trí Mân rồi Trí Mân ghi nhớ khắc lại, nhưng Ti Mệnh Tinh Quân lại là người viết ra số mệnh của người đó, dạng như Death Note ấy, ổng muốn người ta chết sao, bị gì ổng ghi vào =)))))))), Trí Mân chỉ là người nghe sao viết vậy, còn ông này thì là người ghi lại, số mệnh con người là do ổng quyết)

_ Ngọc Hoàng có lệnh rồi, tới tuổi hai mươi Thái Tử sẽ bị Thiên Lôi tìm đến đánh chết, sau đó cưỡng ép trở về thiên cung.

Ti Mệnh nói gọn thôi, rồi muốn hạ bút xuống ghi số kiếp của Chính Quốc, nhưng bị Trí Mân tay nhanh chân ngăn cản. Cái gì mà Thiên Lôi đánh chết, Ngọc Hoàng thật sự tàn nhẫn, ỷ mình là chủ cả thiên cung mà ngăn cấm cưỡng ép con trai mình đi tìm nhân duyên, hai mươi tuổi người ta còn trẻ thế, người chỉ mới sống hai mươi năm, ở thế giới loài người hai mươi chỉ vừa qua thành niên có thể tự lập, chưa tìm được người kia đã bị chết vì sấm sét, nghe thôi cũng đã thấy thảm. Trí Mân chẳng rõ tại sao mình lại gan dạ đến thế, dám ngăn cả Ti Mệnh, mà Ti Mệnh phụ lệnh Ngọc Hoàng, như vậy có nghĩa Trí Mân gián tiếp cãi lệnh trời, tội này ngay cả có được Diêm Vương thương tình xin giúp cũng không gánh nổi tội.

_ Ngươi bị điên rồi có phải không Trí Mân? - Ti Mệnh nói, lại lò dò nhìn quanh, ngộ nhỡ Ngọc Hoàng xem gương bát quái, thấy những hình ảnh này chắc chắn cái đầu của Ti Mệnh lẫn Trí Mân không còn nguyên vẹn. Cơ mà cái thằng nhóc này kể cũng khôn, nó ỷ nó là đá, có chém có giết cũng không phải đau đớn gì cho cam, nên mới ăn gan liều như thế, còn kéo bản thân mình vào chết chung một bọn. - Chuyện thiên đình ngươi không cản nổi, huống hồ lần này là Thái Tử sai.

Trí Mân quả quyết, yêu một người lại sai ư? Nó không có tim, lại không có não, nhưng nó biết rằng yêu là thứ xúc cảm tuyệt vời nhất, nếu không sao lại có hàng chục vạn người tìm đến nó khóc lóc đau khổ trước khi qua cầu Nại Hà, nếu không sao lại có hàng vạn người không nỡ uống bát canh vong tình, sợ rằng quên đi người mình thương ở kiếp này? Điều đó có nghĩa, yêu là cảm xúc đáng được trân quý, con người ta không thể nào dẫn lối và đủ lý trí để điều khiển trái tim mình. Đó là chuyện tự nhiên, là lẽ thường tình, Thái Tử có là thần tiên cũng biết yêu vậy, tại sao lại bắt ép người chuyện này?

Ti Mệnh thở dài, đúng thật Thái Tử không sai, nhưng nói thế cũng không đúng, vì cãi lệnh Ngọc Hoàng, đã là cái sai lớn nhất rồi. Ngọc Hoàng thương con không xét Thái Tử tội bất hiếu, nếu không ngay khi tới địa ngục, Thái Tử sớm đã gục ngã với hàng chục loại khổ hình dành cho những người cãi lời cha mẹ, vậy nên Thái Tử mới vẹn nguyên một thân linh hồn tinh khiết, nhanh chóng đi đầu thai mà không bị tổn hại gì.

Vừa nói, Ti Mệnh Tinh Quân nhân lúc Trí Mân không để ý, hạ bút viết nhanh cái chết của Chính Quốc, làm Trí Mân trở tay không kịp, mực đen chợt loé sáng chói mắt nó, rồi trở về hình dạng như cũ, nó biết, những nét mực này rồi sẽ linh ứng trong tương lai.

_ Không được! - Cũng đã muộn rồi, không có gì có thể thay đổi được nét mực này của Ti Mệnh. - Hay rằng ông cho người một cái chết nhẹ nhàng hơn có được không...hoặc là viết thêm người có thể gặp người kia đi.

Nó nghĩ rằng, nó động lòng với câu chuyện của Thái Tử và chàng trai phàm trần chưa biết mặt kia mất rồi.

Ti Mệnh dứt khoác lắc đầu, Ngọc Hoàng chọn cái chết đau đớn này chính là muốn răn Chính Quốc, khiến hắn nghiệm ra được cái giá phải trả khi cãi lời cha là như thế nào, thân xác không toàn vẹn, cho dù khi chết may mắn được gặp người thương hay như rằng được cậu ta chôn cất đi chăng nữa cũng không thể nào nhận ra nhau.

Trí Mân suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ. Nó nhìn một lượt quyển sổ Ti Mệnh, càng xem càng thấy Ngọc Hoàng ra tay thật sự tàn độc, ông cho Chính Quốc bị mù, hơn hết là mồ côi, vừa sinh ra đã mang số sát cha mẹ mình, bị dân làng ghét bỏ sợ bị xui xẻo vạ lây, để mặc đứa trẻ còn đỏ hỏn tự sinh tự diệt, may thay được một bà lão goá chồng nuôi dưỡng, nhưng tới năm tuổi thì bà cũng rời dương thế, không thấy đường thật sự rất khó khăn, Chính Quốc suýt chết mấy lần, rốt cuộc cũng tự mình làm công việc khuân vác cho một gia trang nhỏ, sau đó tới hai mươi tuổi trong lúc đi lấy nước suối về thì bị sét đánh chết.

Cả một cuộc đời, một chút vang dội cũng không có, nếu nói Ngọc Hoàng không phải cha Thái Tử, Trí Mân tức khắc liền tin. Nó không nghĩ rằng Ngọc Hoàng có thể ra tay tàn độc đến như vậy, ánh mắt người đẹp diễm lệ như vậy, lại biến cho người mù, chắn chắn là để cho cậu trai phàm trần kia không thể nhận ra. Suy đi tính lại, một lần nữa Trí Mân phải ngầm thừa nhận Ngọc Hoàng rất cao tay.

Chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, nó chạy biến đi, bỏ luôn ánh nhìn dè chừng của Ti Mệnh, ra khỏi cửa còn không quên liếc sắc lẻm bọn Hắc Bạch Vô Thường đang nghe ngóng, được lắm, bọn chúng dám lừa nó rằng người sống một cuộc đời xem như tạm ổn. Tạm ổn ư? Cái cù loi ấy!

Vậy, vì sao lại nói nó lấy đâu ra dũng khí? Vì nó cả gan dám tông thẳng chánh điện Diêm Vương, quỳ lạy người ba cái trước khi vị lãnh chúa âm phủ tan đi nổi ngỡ ngàng, bảo.

_ Xin người, cho Trí Mân đầu thai làm người!

Diêm Vương phụt vội ngụm nước đang uống, bên cạnh là tiểu đồng tử của mình ân cần săn sóc, Nam Tuấn lau giúp Diêm Vương nước văng trên mặt, hỏi han hòn đá trước mặt tại sao lại không biết phép tắc như vậy mà xông vào. Nam Tuấn có biết hòn đá này, nó rất nổi tiếng, trước giờ cũng ngoan ngoãn chịu trông cầu Nại Hà và phụ giúp Mạnh Bà nấu canh, lần này hẳn là có gì gấp rút lắm nó mới hành xử như thế này trước mặt Diêm Vương. Cơ mà...nó vừa nói gì cơ? Hòn đá muốn được làm người?

_ Bình tĩnh nào Trí Mân, nói ta nghe xem. - Duẫn Kì vuốt ngực, đối với hòn đá này có chút nương tay, vì thương cho nó không tim không phổi, ngờ nghệch ngu ngơ, nhưng lại rất được việc. Nó chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận hết cả.

_ Dạ bẩm Diêm Vương...

Nghe Trí Mân kể đầu đuôi câu chuyện, Duẫn Kì lẫn Nam Tuấn đều đồng lòng cảm động, muốn giúp Trí Mân lại sợ Ngọc Hoàng trách phạt, Duẫn Kì có là Diêm Vương đứng đầu cai quản âm phủ, thì cũng không đấu lại được bọn người nơi thiên cung xa xôi kia. So với Ngọc Hoàng, Duẫn Kì vẫn là thua thiệt một bậc, lần này Ngọc Hoàng gắt gao là muốn dạy dỗ con trai mình, chuyện nhà người ta, mình nhúng tay vào e không tiện.

Trí Mân thoáng thất vọng, nhưng không vì thế mà nhụt chí, nó hoá dạng đá lăn lại chỗ Diêm Vương, rồi lại hoá dạng người, đập đầu xuống đất mà lạy, lập tức doạ Diêm Vương và Nam Tuấn một trận kinh hồn. Là đá tuy không tim không trí óc, nhưng chí ít nó cũng có bản thể con người, tay chân đủ đầy, đồng nghĩa với việc nó cũng có máu. Đập đầu mạnh như thế, nó lại là đá, dưới đất cũng là đá, qua mấy cái lạy liền một hàng máu tươi chảy dọc khuôn mặt trông thập phần quỷ dị.

_ Ngươi bị điên rồi Trí Mân! - Nam Tuấn chạy ào tới, đỡ lấy người trước mặt trước khi nó mất máu nhiều quá mà trọng thương. Đường đường là một hòn đá, nó không biết nhục vì bị thương bởi đập đầu vào đá, thì Nam Tuấn cũng nhục nhã thay cho nó. - Ngươi sao hôm nay lại vì chuyện này mà hao tâm đến như thế?

Không rõ nữa, nó thì giúp ích được gì, một hòn đá âm phủ, phép thuật cũng chỉ là dạng xoàng cỏn con, khuôn mặt nói ưa nhìn thì thôi miễn cưỡng cũng được, đỡ hơn mấy đứa quỷ ma chạy lòng vòng dưới này nhiều rồi, với chút tài cán như nó, cản người phàm xem ra còn hao tâm nói chi là cản lệnh trời kia chứ. Sổ của Ti Mệnh đã hạ bút, an bài cho Thái Tử như thế thì hắn phải chịu, Trí Mân cũng không thể nào thay đổi được số phận Thái Tử.

Nhưng mà, nhưng mà nó muốn giúp, nó đơn thuần nghĩ vậy thôi. Nó không muốn thấy trên khuôn mặt như điêu khắc tượng tạc kia của Thái Tử phải nhuốm thêm sầu muộn dù chỉ một lần nữa, nó không muốn thấy Thái Tử khóc, như lúc Thái Tử uống nước quên lãng do Mạnh Bà đưa cho. Nó trộm nghĩ nếu như khuôn mặt ấy có thể nở nụ cười khi nhìn thấy chàng trai phàm trần kia, ắt hẳn đó sẽ là nụ cười đẹp nhất thế gian.

Diêm Vương biết, mình quản hòn đá này không nổi rồi. Trí Mân vốn ngây thơ thánh thiện, nó chỉ biết rằng bản thân muốn giúp Thái Tử, mà bản thân ngài cũng bị chân tình của hòn đá Tam Sinh này làm cho động lòng.

_ Ngươi lại đây. - Ngài vẫy tay kêu nó lăn đến, nó như vớ được vàng, vì bản thân là hòn đá di chuyển bất tiện, nên mỗi lần đi nó thường hoá dạng đá, lăn tới nơi lại trở về bản thể người. Lúc gặp được Chính Quốc là hiếm hoi đi bằng đôi chân trần, vì vậy có chút buồn cười hệt như chú vịt nhỏ. - Đây là chuyện hệ trọng, nếu ngươi bị gì, đừng trách ta nhé.

Ngài cũng là đang làm chuyện rất mạo hiểm - đó chính là cãi lại lệnh trời, nhưng ngài thương đứa trẻ này quá đỗi, Trí Mân là một thân ngài tạo ra, nó ngoan ngoãn chưa từng oán giận ngài đã bắt nó canh cầu Nại Hà suốt nghìn năm nay dù chỉ một lần, mỗi lần gặp ngài lại một dạ hai thưa, nó thật thà như một tờ giấy trắng, làm ngài xem nó như một phần gia đình, nó tuy là một hòn đá vô tri, nhưng đối với ngài, tấm lòng của nó còn cao cả hơn cả lũ người tạm bợ kia nơi trần thế. Vì vậy lần này, ngài quyết định giúp nó một lần...

Diêm Vương viết vào lòng bàn tay nó vài nét nguệch ngoạc, rồi dặn nó lên trên trần gian hãy mở ra, cứ như những người phàm bước qua cầu Nại Hà, nhưng đừng uống canh kẻo quên mất Thái Tử lại khổ. Ngài viết vài dòng này lên tay nó, đặng là để khiến nó đầu thai trong hình dạng vẹn nguyên này với đầy đủ phép thuật, một hòn đá thì không có bao là phép, nhưng có còn hơn không. Chứ nếu như người khác, như Thái Tử, đầu thai rồi sẽ trở lại hình dáng đứa trẻ ngày qua ngày lớn lên, nó đi tìm người mà bắt nó giống Thái Tử không hề có phép thuật, hoàn toàn là người bình thường, thì có khi Thái Tử chết rồi trở về thiên cung nó cũng chưa biết có tìm được người chưa nữa.

Trí Mân vui lắm, nhoẻn miệng cười, đấy, Diêm Vương nói đúng mà, Trí Mân là ngoan nhất.

_ Ta hi vọng ngươi có thể giúp Thái Tử vẹn toàn tâm nguyện. - Dẫu biết rằng chuyện này là bất khả thi, nhưng Duẫn Kì vẫn chúc Trí Mân, trao cho nó một tia hy vọng, thắp sáng ngọn lửa nhiệt huyết sâu trong đáy mắt của nó.

Nam Tuấn lấy từ đâu ra một tấm áo choàng, đưa cho Trí Mân, tới nước này cũng thuận theo quyết định của Diêm Vương, giúp cho Chí Mẫn tìm Thái Tử, nhưng Trí Mân ở dưới địa ngục nghìn năm, âm khí ở đây rất nặng, lên trên đó sẽ bị người ta gọi là yêu quái, bị xua đuổi đánh đập rất thảm. Có tấm áo này, ma pháp của Nam Tuấn sẽ giúp cho Trí Mân ám bớt mùi âm phủ.

_ Cám ơn hai người nhiều lắm!

Trí Mân lại cười, máu chảy ròng ròng thấy mà thương, nó chẳng thấy đau gì cả, vì sự vui sướng đã thoả lấp nó rồi. Tung tăng siết chặt lòng bàn tay đang mang ma phép và tấm áo choàng được Nam Tuấn đưa cho, nó chẳng suy nghĩ gì thêm lăn thật nhanh thật nhanh đi lên trần gian.

Người đi rồi, Nam Tuấn mới dám hỏi Duẫn Kì.

_ Người không sợ sao?

Duẫn Kì trở lại dáng vẻ oai nghị chuẩn mực một Diêm Vương phê duyệt tấu sớ, hờ hững đáp.

_ Ta mà sợ ư?

Người đang sợ chết khiếp đi được - Nam Tuấn nghĩ thầm trong lòng mà không nói ra, ông hoàng cõi âm thì cũng là dưới trướng Thiên Hoàng thôi, không sợ sao cho được. Lần này  Trí Mân mạo hiểm, Nam Tuấn không giúp gì được ngoài đưa tấm áo choàng và cầu chúc cho nó may mắn.

Lúc này, Trí Mân đã lăn được tới chỗ Mạnh Bà, nó vui vẻ chào bà, dặn dò bà trong vòng mấy ngày sắp tới thiếu nó hãy cẩn thận, nó sẽ sớm trở về thôi. Chưa kịp lăn đến cổng, đã gặp Hắc Bạch Vô Thường, bọn chúng khịt mũi, ra chiều gian tặc cười khà khà dùng chân chặn lấy Trí Mân lúc này đang ở dạng đá không cho nó đi.

_ Ngươi muốn lên đó mà không nói cho bọn ta sao? Đáng tiếc phải có tụi này ngươi mới có thể lên đó được.

Hoá lại dạng người, Trí Mân cũng không muốn đôi co gì với hai tên này, lúc nào cũng đeo lấy mặt nạ quỷ trông xấu muốn chết, còn bày trò chọc ghẹo Trí Mân bao năm qua, nhưng thôi vì đại cục, lần này nó đành hạ mình cầu khẩn.

_ Vậy hai ngươi mau dắt ta đi.

_ Đâu dễ như vậy. - Hắc Bạch nói, lè lưỡi làm xấu.

_ Đúng vậy đó. - Vô Thường đồng tình. - Nếu muốn lên, ngươi phải cho bọn ta cái gì đi chứ.

Nó là đá, còn có cái gì để cho sao.

_ Giọng ngươi nghe cũng hay đó, hay cho bọn ta đi.

Trí Mân sầm mặt, Thái Tử bị mù, mình bị câm, lúc gặp nhau thì trao đổi bằng cách nào?

Thấy Trí Mân  tái mét như vậy, Hắc Bạch Vô Thương lấy làm khoái chí, cười khanh khách bó cổ Trí Mân, lôi nó đi.

_ Nói vậy thôi chứ bọn ta sao mà nỡ, ngươi gan dạ lắm Trí Mân, quả nhiên là đá mà.

Nó không biết nên xem đây là lời khen hay chê nữa...

_ Lần đầu tiên ta thấy có người như ngươi luôn đó, chúc ngươi thành công nha. Thi thoảng bọn ta dẫn người lên đó sẽ tới tìm người.

Nói thi thoảng thôi, chứ gặp hoài luôn, một ngày Hắc Bạch Vô Thường đem bao nhiêu là người lên trần gian mà.

_ À quên nữa, người Thái Tử thầm thương tên là Hiệu Tích, Trịnh Hiệu Tích. Cậu ta là người gảy đàn hay nhất Nam Xương. Ngươi nhớ lấy.

Vô Thường dặn dò, mong rằng Trí Mân sẽ tìm được Thái Tử và giúp người gặp lại được Hiệu Tích.

Trí Mân gật đầu thay lời cảm ơn, ra khỏi cánh cửa, tự khắc có lực hút đưa nó lên mặt đất, nó khoác vội áo choàng Nam Tuấn đưa cho, sau đó liền thấy người mình nhẹ bẫng, sau đó...không có sau đó nữa.

~TpHCM 22/5/2019~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top