Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tâm hữu linh tê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông": trích thơ "Vô Đề" của Lý Thương Ẩn, ý nói mặc dù thân bị chia cách hai nơi nhưng tâm ý vẫn tương thông như có thần giao cách cảm.

Đọc chap này nghe bài "Mặt trăng" của Bùi Lan Hương là đúng bài luôn đó mọi người, tới đoạn "Em đã lỡ yêu người không thương em. Em đã muốn những điều quá xa" ta nói muốn khóc deso ;;-;;

~o0o~

Tiếng "yêu" này, nghe qua thì nhẹ, nhưng ngẫm rồi lại đau.

Còn nhớ, năm đó Trí Mân một thân là được Diêm Vương rỗi rãi nhàm chán nặn thành, nó không hề có tim có phổi, ngày ngày chỉ trông chân cầu Nại Hà, nghe lời oán than của những vong hồn đã khuất, nghe những tâm tư chưa tỏ của kẻ sắp phải phân li. Mọi thứ trên cõi đời này đối với nó đều là một vùng trời xa lạ, nó chỉ quen mặt Diêm Vương, quen mặt Nam Tuấn, quen mặt Hắc Bạch Vô Thường cùng Mạnh Bà, quang cảnh nó nhìn thấy mỗi ngày đều là đất đá nhuốm màu máu tanh, cầu Nại Hà tích tụ bao nhiêu là âm khí xương người. Cứ như vậy chầm chậm sống qua mấy nghìn năm mà không hề oán than hay mỏi mệt, bởi lẽ nó đã quen rồi. Và có khi, nó sẽ tiếp tục dòng đời của mình như vậy, nhìn dòng sông địa phủ đục ngầu trôi, nhìn oan khí tích tụ tại âm phủ ngày càng thêm nặng, thi thoảng lại truyện trò cũng Hắc Bạch Vô Thường, quen đến mức không còn biết buồn chán, chỉ có thể chấp nhận.

Thế rồi Thái Tử đến, ưu tú phong nhã, khí phách hiên ngang, nhưng người lại mang một nét buồn bi thương đến nao lòng, nét buồn của người đã đánh thức lòng tò mò của hòn đá ấy, khiến nó cảm động tấm tình si của người - một người sống sờ sờ, lại muốn lịch kiếp đầu thai trải qua cửa tử, uống lấy bát canh Mạnh Bà quên đi cõi tạm để đi về tiếng gọi con tim. Khiến nó chẳng quản ngại vượt muôn trùng tấc đất đi tìm lấy người, bầu bạn cùng người, dạy người lớn khôn. Người không quen biết gì nó, nó biết. Người không có kí ức gì về nó, nó biết. Sau khi hoàn trả kiếp người này, người sẽ về tiên cung, chẳng hề nhớ gì về nó, nó biết ấy chứ...

Nhưng nó không hối hận, nó làm tất cả, vì đổi lấy nụ cười của người, để cho đôi mắt kia không còn nhuốm màu bi thương, để cho nụ cười kia mãi luôn ngự trị, gánh mọi đau khổ cũng là nó, khổ đày chịu đủ cũng là nó. Nó tự tin đến ngang ngược, ỷ mình là một hòn đá, mạnh mẽ kiên cường tới đâu đi kia chứ, chống đỡ phong ba bão táp trừng phạt của Ngọc Hoàng dành cho Thái Tử? Nó có thể sao? Thân thể này hôm nay suýt nữa đã không thể biến trở về, trở thành một hòn đá vô tri vô giác bình thường nơi nhân gian, thế còn chưa đủ cho nó sáng mắt?

Đáp án của câu hỏi này, là vì yêu, là vì nó yêu Thái Tử.

Hòn đá Tam Sinh Phác Trí Mân, yêu Thái Tử tiên cung Điền Chính Quốc...

Một thứ tình cảm mà Trí Mân ngốc nghếch không thể hiểu tỏ được, phải để cho người ngoài nhìn thấu, thuật lại cho mình nghe, đau xót khôn nguôi trước cái tình cảnh này. Vì nó không thể tự mình cảm nhận được dư vị của ái tình là như thế nào, chỉ có thể nghe qua những lời Hắc Bạch Vô Thường hoặc những vong hồn đi đầu thai ghé ngang kể cho. Nó lầm tưởng đó chỉ là mến mộ, là tình thương qua bao năm tháng đắp thành khi bên cạnh cùng Chính Quốc chung sống, vì cái sự thật phũ phàng mà nó mãi mãi không thể nào chối bỏ - nơi đây, ngực trái này đây, chưa hề có một trái tim nóng hổi đang đập, chưa hề có một vết tích nào của sự sống.

_ Ta...ta yêu Thái Tử ư?

Nó không tin, vẫn phải hỏi lại Vô Thường, trước mắt nó là một mảng xám xịt, hai hàng nước mắt vẫn cứ chảy xuống, ướt đẫm khuôn mặt xanh xao. Một hòn đá biết thương khóc đã đủ quái dị, bây giờ hòn đá ấy còn biết yêu biết thương biết nhớ, chuyện nghe cứ thật khôi hài làm sao.

Thái Hanh gật đầu, lại quay mặt đi nơi khác. Trí Mân quá thánh thiện, quá ngây thơ, là một hòn đá nhưng lúc này lại mong manh và yếu mềm, nhìn Trí Mân trong tình cảnh này, Thái Hanh làm sao cũng không đặng. Gã biết, và gã biết Trí Mân cũng biết, thứ tình cảm này thật quá đỗi xa vời, mịt mù tăm tối, nó đã yêu phải người mà đáng lẽ nó không nên yêu, một người mà sớm đã dành trọn trái tim cho một bóng hình khác. Thái Tử đời này có yêu nó hay không cũng còn chưa chắc, người đã tìm lại được Hiệu Tích, Trí Mân coi như từ trước đến giờ chỉ là thế thân an ủi người. Mà khi người ấy đã xuất hiện, thì thế thân cũng phải tan vào hư vô, số phận bọt bèo mà Trí Mân đã chọn là như vậy đấy.

_ Ngươi nói sai rồi phải không, cả ngươi nữa, ta...ta không có tim...sao ta lại yêu người được...tình cảm đối với ta, quá đỗi xa vời...ta chỉ là một hòn đá mà thôi...

Trí Mân xót xa trầm buồn đáp, giọng nó thều thào càng lúc càng nhỏ, tựa như chỉ để cho một mình nó nghe, như nhắc nhở chính bản thân nó, chối bỏ đi thứ tình cảm này của mình. Nó cố huyễn hoặc bản thân, nó là đang hâm mộ sùng bái Thái Tử, và Hắc Bạch Vô Thường chỉ đang làm quá lên làm sai đi tình cảm nó mà thôi.

Hơn ai hết, nó rõ rằng, phận tôi tớ như nó, đứng bên cạnh Thái Tử là đang trèo cao, huống hồ chi nói lời yêu.

_ Thấy Thái Tử đau một, ngươi đau bằng mười, ngươi muốn vỗ về Thái Tử, muốn an ủi Thái Tử. Thấy Thái Tử đi với người khác, ngươi khổ sở bần thần lại chẳng làm được chuyện gì. Ngươi cảm thấy tự ti, cảm thấy thua kém khi so sánh bản thân ngươi với Hiệu Tích, nhưng kì thật trong lòng, ngươi lại đang thèm khát có thể thay thế vị trí kia cùng Thái Tử sánh đôi. Mười lăm năm nay, mỗi lần mà ngươi nhớ về người thương của người, Trí Mân ngươi đều âm thầm khó chịu, lại day dứt nên để người tìm về tình yêu đời người, hay là sống cùng ngươi hai người một túp lều tranh. Đó không phải là sùng bái, không phải hâm mộ, đó là yêu Trí Mân à. Ngươi yêu người tới mức đến bản thân mình còn chẳng màng, yêu người đến mức chỉ có thể chối bỏ tình cảm của ngươi, để cho người an yên có thể hướng về tình yêu của người không vướng bận chuyện chi...Sùng bái một người, ngươi nói xem lại có thể hi sinh như vậy sao?

Từng lời Thạc Trân nói ra, là từng mũi kim nhọn, cắm sâu vào tấc da tấc thịt của Trí Mân, âm ỉ nhói đau, khó chịu. Khiến Trí Mân không tài nào có thể phản bác dù chỉ một lời, nó đã quá lộ liễu rồi hay sao? Để rồi người ngoài sáng tỏ như vậy, còn nó lại âm u mịt mù chẳng thể nhìn ra được?

Có lẽ không, hoặc là nó biết hết nhưng nó vẫn cố tình chìm trong vòng luẩn quẩn của nó, dối gạt bản thân mình mà thôi.

_ Xin hai người, hãy đừng nói chuyện này với ai, cũng đừng có biểu hiện gì... - Trí Mân tha thiết nói, nắm chặt tay Thái Hanh Thạc Trân, nước mắt nơi khoé mi mãi chẳng ráo, ánh lên chút gì đó trong trẻo mà bất lực. - Ta không muốn Thái Tử biết, người hẳn sẽ nặng lòng lắm.

Một mai tỉnh giấc, khi mà Thái Tử và Hiệu Tích đã tái hợp một đôi song cầm hoà ái, việc Chính Quốc biết được Trí Mân có tình cảm với người, bên tình bên nghĩa, Thái Tử chắc chắn sẽ khó chịu không nguôi. Mà Trí Mân sẽ trở thành người thứ ba phá nát bức tranh tuyệt mỹ của hai người bọn họ. Hãy cứ để Trí Mân ngốc nghếch như vậy, vô tri như vậy, cái gì cũng không biết, chỉ biết âm thầm dõi theo và bảo vệ Thái Tử, như cái cách mà mười lăm năm nay Trí Mân vẫn làm. Thái Tử xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng có được tình yêu của người. Cả Hiệu Tích nữa, đã phải phí hoài mười lăm năm trong chờ đợi, đến lúc này Chính Quốc đã ngay bên cạnh, lại phải vì kẻ như Trí Mân mà tan hợp, như vậy thì thật quá bất công với Hiệu Tích.

Giờ phút này rồi, Trí Mân cũng chưa từng nghĩ cho bản thân nó.

_ Ngươi cho ngươi không xứng để có được hạnh phúc ư? - Suy nghĩ của Trí Mân, hai người Hắc Bạch Vô Thường sao mà không thấu, bọn chúng tức mà không thể làm gì với hòn đá này, tức đến nghẹn vì thương cảm, không nỡ trách mắng nặng lời. - Ngươi không phải chịu đựng mười lăm năm ư?

Nó là đá kia mà, mười lăm năm, chớp mắt vài cái rồi lại trôi, nó đã sống mấy nghìn năm tuổi rồi, mười lăm năm có là hề gì, nhưng Hiệu Tích thì khác, đời một người qua sáu mươi đã là thọ, chờ đợi Chính Quốc mười lăm năm nào phải chuyện gì dễ dàng...

Đến nước này, Thái Hanh Thạc Trân thật sự bất lực với Trí Mân, có phải khi nặn ra Trí Mân, Diêm Vương đã keo kiệt không làm phép bỏ trí khôn vào cái đầu này, chứ sao mà có thể ngu ngốc vì người đến mức độ thế!

_ Có được không? - Lời này Trí Mân nói ra, không còn là thỉnh cầu nữa, mà là ép buộc hai kẻ trước mặt tuân theo, và hỏi lại ý của hai người bọn họ, liệu có nghe được Trí Mân vừa nói chuyện gì hay không thì đúng hơn.

Chẳng còn cách nào khác, Thái Hanh nhìn Thạc Trân, thở dài cùng nhau gật đầu, đáp ứng Trí Mân. Hòn đá này mạnh mẽ kiên cường cho người ngoài nhìn vào chỉ thấy lớp vỏ bọc, cố gắng đến phút cuối cùng bảo vệ Thái Tử kia à? Hai lũ quỷ bọn họ, cũng thật hết cách với Trí Mân.

Nhận được cái gật đầu đồng ý của hai người, Trí Mân xem như đã yên lòng, nó thở phào nhẹ một cái, lau đi giọt nước mắt của mình, nở một nụ cười tươi đối với Hắc Bạch Vô Thường, nói ra lời chân thành nhất trong tận đáy lòng.

_ Thật tốt khi có hai người là bạn của ta, Hắc Bạch Vô Thường.

Trong kí ức của hai kẻ quỷ, bọn chúng dành phần hết thời gian âm phủ của bản thân, nếu không dẫn người chết đi đầu thai, thì cũng là chọc ghẹo Trí Mân tức đến đỏ au cả người, trong rồi cười hi hi ha ha đầy quỷ dị chạy trốn hòn đá thịnh nộ đang lăn kia. Cứ ngỡ là Trí Mân sẽ ghét bỏ bọn chúng, có mà ngờ được, trong thâm tâm hòn đá nhỏ này, vẫn luôn xem chúng là bạn, nói ra những lời chân thành như thế này mà đối đãi với bọn chúng. Trong khi bọn chúng, tính đi tính lại, cũng chưa thể giúp gì được cho Trí Mân một cách vẹn toàn, lại còn phải nhìn Trí Mân ngày ngày đau khổ dằn vặt, hôm nay nhận lời im lặng cùng Trí Mân diễn cho tròn vai, cũng là tiếp tay khiến Trí Mân một lúc một sầu bi thống thiết, Trí Mân xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn, dù cho nó không tim không phổi, dù cho khờ khạo đơn thuần, nó vẫn cần có được sự yêu thương.

Không phải Trí Mân đang thấy thẹn, mà là Hắc Bạch Vô Thường thấy thẹn.

Nó luôn bảo nụ cười của Thái Tử rất đẹp, nó muốn mãi mãi giữ lấy nụ cười ấy trên môi người, để cho người bình yên đến được hạnh phúc của người. Nhưng nó nào có biết, ngay lúc này đây, hòn đá Tam Sinh cũng đẹp lắm, một nụ cười trong trẻo không hề vướng bụi trần, thánh thiện như chính tâm hồn của nó vậy.

Nếu đã như thế, Thái Hanh Thạc Trân sẽ cố gắng, Trí Mân bảo vệ nụ cười của Thái Tử, thì hãy để bọn nó gìn giữ nụ cười của Trí Mân. Mai này khi Trí Mân có đau lòng vì Thái Tử trở về lại tiên cùng, đau lòng khi Thái Tử và Hiệu Tích hợp lại làm một, hai người bọn nó vẫn sẽ bên cạnh hòn đá nhỏ này, bù đắp và ủ ấm yêu thương Trí Mân.

~o0o~

_ Quốc, chàng thật sự không nhớ gì về em hay sao? Một chút, dù chỉ một chút? - Hiệu Tích hỏi Chính Quốc, đối diện nhìn dải băng trắng che đi tâm tình người đối diện, lời nói nửa mềm mỏng, nửa lại đanh thép muốn truy cho ra sự thật. Y đã nghĩ y sẽ cố gắng làm ngơ đi việc Chính Quốc mất trí nhớ, quên đi y, nhưng y lại không thể, khi cứ phải chịu đựng cảnh Chính Quốc chối từ y suốt bao nhiêu lần, y nhận ra mọi chuyện không hề như y nghĩ, y đau lòng đau đáu mãi liệu Chính Quốc có còn y trong tim. - Trịnh Hiệu Tích, chàng nhớ chứ? Em đã cứu chàng khi chàng quá đói mà lỡ phải ăn trộm bánh bao của lão hàng rong, chúng ta đã cùng nhau sống cùng một nhà suốt hai năm. Và rồi một ngày chàng bảo, chàng phải đi về thưa chuyện với cha, vì chàng đã xa nhà quá lâu rồi, chàng hứa hẹn khi gặp lại, sẽ cùng em hạnh phúc đến bạc đầu...

Cái lắc đầu đầy miễn cưỡng của Chính Quốc, gián tiếp đâm sâu vào tim Hiệu Tích một nhát, y hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại nhịp thở và sự bình tĩnh cuối cùng, lại tiếp tục hỏi thêm một câu nữa.

_ Vậy chàng nói thử xem, tại sao chàng lại có thể nhớ ra lời bài hát đó, lời bài hát em cùng chàng đã viết nên, hoà ca về chuyện của chúng ta.

_ Ta...ta thật sự không biết, thưa công tử...

Lời này của Chính Quốc là thật lòng thật dạ, mọi thứ cứ tự nhiên xuất hiện, và hắn đã vô thức buột miệng hát theo, hắn cũng đã rất lấy làm thắc mắc nguyên cớ vì sao bản thân lại có thể trôi chảy hát ra từng câu từng chữ lời bài hát. Nhưng đến cuối cùng, hắn lại bỏ cuộc vì cơn đau hành hạ, hay như lúc này đây, hắn cũng phải cố gắng hết sức trụ vững đôi bàn chân khi đứng cùng Hiệu Tích. Hễ mỗi lần cùng Hiệu Tích gần kề, cùng Hiệu Tích nói chuyện, hắn đều rất đau. Trăm búa tảng cùng lúc đập vào đầu hắn từng trận đinh tai nhức óc, những hình ảnh đen trắng quằn quện về một khung cảnh nào đó chập chờn hiện ra, hắn càng cố nhớ lại càng đau, càng cố tìm hiểu lại càng bị dằn vặt.

_ Chàng nói dối, chàng rõ ràng nhớ ra em kia mà, chàng còn ôm an ủi em... - Về những chuyện này, sao Hiệu Tích lại có thể lầm cho được. Mọi chuyện phải thật rõ ràng, Hiệu Tích mới có thể coi như trút bỏ gánh nặng của bản thân. Trước mặt, Chính Quốc đã bắt đầu vì lời nói của Hiệu Tích mà khuỵ xuống ôm đầu, rên rỉ qua kẽ răng những lời đau đớn, dù xót xa lắm, nhưng Hiệu Tích vẫn phải siết chặt lòng bàn tay, hỏi thêm thật nhiều câu nữa. Dù không biết vì sao cứ hễ mình nói chuyện gì, Chính Quốc cũng khó chịu đau đớn, làm y cũng đau lòng không kém khi thấy Chính Quốc phải khổ sở như thế, nhưng y tin rằng, khi Chính Quốc qua được cơn đau này, Chính Quốc rất có thể sẽ lấy lại được cả thảy kí ức, sẽ nhìn nhận Hiệu Tích, người yêu của mình.

_ Không có, không có mà, ta không có...Mân, Trí Mân em đau quá!

_ Chàng thôi đi, tại sao chàng cứ mãi nhắc về cái tên đó, chàng đã từng bảo em đợi chàng, chàng sẽ trở về với em, rốt cuộc ngày tương phùng, chàng lại không nhớ em là ai, lại còn thốt ra một cái tên xa lạ. Điền Chính Quốc, chàng đã thay lòng rồi ư?

_ Ta không có...không có... - Hồn Thái Tử tiên cung và xác một Điền Chính Quốc phàm trần đang đấu tranh tư tưởng một cách dữ dội, Chính Quốc như đang bị xé toạt ra hàng trăm mảnh, đầu hắn thoáng qua suy nghĩ muốn tìm một cái gì đó, đâm vào bản thân, hay tự sát cho nhẹ đi cơn đau này, không phải chịu đựng cảnh này được thêm nữa.

Nhưng rồi, hình ảnh mờ ảo của Trí Mân hiện lên, một dáng người mảnh khảnh gầy gò, với khuôn mặt vẫn chưa từng được Chính Quốc nhìn thấy. Phải rồi, ngày còn bé, Chính Quóc đã ước rằng một mai mắt mình nhìn thấy, người đầu tiên muốn nhìn thấy trên đời, chính là nhìn Trí Mân, muốn trông xem Chí Mân dáng vẻ ra sao, muốn Trí Mân hoá thành tiên tử xinh đẹp tuyệt trần như truyện cổ tích mẹ nuôi hay kể thuở bé, dịu hiền trong bộ áo trắng thanh nhã, hướng về y trìu mến nở nụ cười bình yên. Hắn đã hứa với Trí Mân, trưởng thành, và đem thật nhiều tiền về cùng nó sống chung hoà thuận, nếu như bây giờ vong mạng, Trí Mân sẽ cô đơn trong vô vọng chờ Chính Quốc mất.

_ Trí Mân cậu ta là gì của chàng hả? - Hiệu Tích sắp bị bức tới phát điên rồi, hoá ra tình cảm của bọn họ vẫn chưa đủ lớn ư? Hay mười lăm năm cách biệt đã khiến Chính Quốc thay lòng đổi dạ? Chỉ cần nghe được những lời Chính Quốc nói, nói rằng Chính Quốc đã nhớ lại mọi thứ rồi, và hắn đã yêu người khác, y nhất định sẽ buông tay. Bây giờ Chính Quốc vẫn còn chưa nhớ lại được, luôn miệng nhắc về người kia, quả thật không công bằng đối với Hiệu Tích, cũng không dám chắc được khi Chính Quốc nhớ lại hết thảy, Chính Quốc sẽ chọn người tên Trí Mân...

Trí Mân là gì của Chính Quốc ư?

Là người đã đem đến ánh sáng cho cuộc đời Chính Quốc, là người đã kéo Chính Quốc lên từ đáy vực sâu, vượt qua nỗi bất hạnh mất cha mẹ, khi mà mẹ nuôi cũng qua đời bỏ lại một mình Chính Quốc lạc lõng giữa đường đời.

Là người đã nuôi dạy Chính Quốc lớn lên, không để Chính Quốc chịu cảnh thiệt thòi, không để Chính Quốc chịu cảnh chì chiết, vỗ về Chính Quốc mỗi khi có nỗi buồn cần tâm sự thuở thiếu thời.

Là người đã không quản ngại làm hết tất cả vì Chính Quốc, cùng Chính Quốc từng ngày một trưởng thành, không để hắn phải đơn thân độc mã vượt qua chông gai.

Trí Mân là cha, cũng là mẹ, lại là người anh lớn, là tiên tử mà ông trời phái xuống bên cạnh và yêu thương Chính Quốc, là người mà Chính Quốc thề là đến hơi thở cuối cùng, cũng phải đáp lại ơn này cho nó, làm chỗ dựa cho nó, yêu thương nó hệt như cách nó đã yêu thương hắn.

_ Trí Mân, là gia đình của ta...là tất cả những gì mà ta có...

Hiệu Tích lạnh tâm nửa phần, vô hồn nhìn người dưới chân vẫn đang đau đớn cố tròn vành rõ chữ đáp lời câu hỏi của y, lại nhìn về cách cửa xa xa nơi cái bóng thập thò vừa khuất dạng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra, câu chữ tới miệng rồi, đành phải nuốt ngược vào trong.

_ Chàng biết không Chính Quốc, em đã mơ rất nhiều về chuyện hai chúng mình, em mơ về ngày đầu ta gặp chàng, mơ về khi chàng ngỏ lời nói thương em, mơ về cái ngày li biệt chàng dặn dò chờ chàng, mơ về mười lăm năm trắc trở, mọi thứ trôi qua thật nhanh, những tưởng khi gặp lại, đó sẽ là ngày vui nhất đời em... - Hiệu Tích cúi người khuỵ gối, đỡ Chính Quốc dậy, lại gỡ dải lụa trắng che lấy đôi mắt Chính Quốc, đôi mắt mà như y đã từng nói nay chẳng còn bóng hình của y, nhìn thật lâu, nhìn thật lâu. - Hoá ra, chỉ có em vọng tưởng, chỉ có em nhớ mà thôi. Dù cho chàng có trở lại, có nhớ ra hết thảy, em cũng không còn sức níu giữ lấy chàng nữa.

~TpHCM 30/3/2019~

~o0o~

Độ chừng 6-7ch nữa là end á mọi người...

Ayo mochiarmy, quà của chị toi đã đến rồi đây, mừng sinh nhật tuổi 23 nha chị gái ơiiiiiiii, em gái nhỏ văn vẻ không giỏi, dị nên thui món quà này thay tấm lòng nha. Tuổi mới bớt ăn hiếp em á nha~ love yaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top