Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vị vũ trù mâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vị vũ trù mâu: câu này có nghĩa là đừng đợi cơn mưa đến mới lo xây nhà/sửa nhà. Hàm ý chỉ đừng để nước tới chân mới nhảy, khi mất rồi mới thấy hối tiếc. "Trù mâu" ở đây có nghĩa là buộc chặt bằng lụa, mà lụa thì rất mong manh, yếu đuối, dù cho cố níu, cố giữ, cố làm thì cũng không có kết quả tốt đẹp.

————————————————————————

Chuyện Chính Quốc nhớ lại mọi chuyện, hoàn toàn trở về với thân xác lẫn linh hồn của vị Thái Tử tiên cung năm nào đều là những chuyện trong tầm liệu trước của hắn. Ngay từ khi Chính Quốc dám đánh đổi cược một ván với cha mình, hắn đã sớm quyết tâm sẽ tìm lại người thương, dù muôn vàn trắc trở, dù muôn vàn khổ đau. Hắn tin vào bản thân mình, cũng tin vào thứ huyết mạch nóng hổi cao quý của bản thân. Ngọc Hoàng cao tay đến mấy, thì Chính Quốc cao tay bấy nhiêu, cả hai là cha con với nhau, chẳng lẽ còn không hiểu tính nhau mà tự mình đề phòng đối phương?

Tuy nhiên, thật lòng mà nói, việc để Chính Quốc nhớ lại lâu hơn hắn nghĩ...

Có lẽ là vì sự xuất hiện của hòn đá Phác Trí Mân kia.

Bản thể là người của hắn, luôn muốn giữ mãi hiện trạng này, giữ mãi chút hơi tàn ấm áp ở bên cạnh Trí Mân. Nhưng lý trí của hắn thì lại muốn thật nhanh thật nhanh đến với Hiệu Tích, cùng y uyên ương tái hợp, viết tiếp đoạn tình cảm này. Hắn đã để Hiệu Tích phải chờ quá lâu rồi, chỉ chậm một chút nữa thôi, hắn sợ Hiệu Tích sẽ không còn đủ sức để gắng gượng. Không phải hắn không tin tưởng người hắn yêu, nhưng với người nơi trần gian, đâu phải ai cũng đủ kiên nhẫn, ý chí mạnh mẽ chờ đến tận mười lăm năm cuộc đời như thế.

Hắn và bản thể Điền Chính Quốc người trần đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, những lúc ấy hồn xác như muốn tách lìa, chẳng ai chịu nhường nhịn ai, chẳng ai muốn buông tay trước. Người nào người nấy cũng đều muốn vì người mình thương, Thái tử Điền Chính Quốc hắn vì Trịnh Hiệu Tích, người trần Điền Chính Quốc vì Phác Trí Mân. Cứ như thế dằn vặt nhau. Cảm tưởng như hơi thở bị rút cạn, cảm tưởng thân xác sớm đã rệu rã, cảm tưởng như đến đôi mắt này cũng không còn. Lý trí cả hai vẫn cứ luôn đánh nhau trong một thân xác, ngày ngày như vậy không ngơi nghỉ.

Đến cuối cùng, người thắng chính là hắn. Ngay khi Hiệu Tích miết nhẹ khuôn mặt, áp lấy kề lên đôi môi khô, cũng là lúc mọi thứ chấm dứt. Nụ hôn của Hiệu Tích chính là thứ hoá giải hết cho tất cả, đem hắn một thân hồi sinh trở về.

Người đầu tiên khi hắn sáng mắt trở lại, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Hiệu Tích, cũng là người hắn yêu nhất, vượt bao gian truân tìm lại.

Thế nhưng khi hắn trông thấy Hiệu Tích, hắn lại đau lòng.

Hắn như bị hụt một bước chân từ trời cao, té ngã xuống cả ngàn thước. Một khoảng không trống trải ngày một lớn dần trong hắn, tạo nên một mảnh khuyết mà hắn cố tìm ra nguyên cớ khắc phục mà mãi vẫn không tìm được.

Hắn đau lòng vì sự sững sờ của Hiệu Tích, không tin rằng Chính Quốc đã thật sự "trở về" mà lùi về sau né tránh hắn?

Hay hắn đau lòng vì câu nói văng vẳng bên tai, về bản thể người phàm Điền Chính Quốc đã hứa hẹn, người đầu tiên mà khi hắn sáng mắt muốn nhìn thấy, chính là Trí Mân?

Nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy vạn vật xung quanh, luôn là điều mà kẻ phàm trần Chính Quốc mong muốn. Nhưng trên tất cả, hắn ta muốn được trông thấy Trí Mân, để trông xem tiên tử Trí Mân hạ phàm xinh đẹp đến như thế nào, nụ cười đáng yêu ra sao. Sự khát vọng ấy luôn luôn hiện hữu, để rồi đến khi sự thật phũ phàng, người nhìn thấy đầu tiên không phải là nó, sự mất mát ấy khiến cho Chính Quốc đau lòng và khó chịu không thôi.

Hắn cũng không biết nữa, cổ họng hắn khô khốc, nửa chữ tiếp theo cũng không biết cất lên như thế nào...

Hắn không hề vui như hắn nghĩ, dù rằng hắn tự an ủi bản thân, là do lâu ngày không gặp lại Hiệu Tích, vẫn chưa thể quen được, là do Trí Mân và Chính Quốc sớm đã có một sợi dây vô hình, bây giờ có cắt cũng là âm ỉ nỗi đau. Hắn cần có một thời gian nhất định để bình thường trở lại, cùng với Hiệu Tích bồi đắp tình cảm sau nhiều năm mất mát.

Chỉ là, hắn càng cố gắng thật nhiều, lại càng khó chịu thật nhiều.

Không đúng có phải hay không? Người hắn yêu, chỉ độc duy một mình Trịnh Hiệu Tích, suốt bao năm qua chẳng hề đổi thay kia mà. Hắn cố gắng đến như vậy, khó khăn lắm mới đẩy lùi được kẻ phàm trần kia đánh đổi quay về với Hiệu Tích. Hắn đã có tất cả, có lại phép thuật trong tay, có lại Hiệu Tích, có lại đôi mắt sáng ngời, và có lại tình yêu lớn nhất đời hắn. Vậy mà sao hắn lại lắm bận khó chịu, sao hắn lại nhớ thương, sao hắn lại ngóng chờ một sự hư vô không thật nào đó, nghèn nghẹn nơi cuống họng dấy lên sự đắng chát.

Hiệu Tích là người rõ nhất từng hành động suy nghĩ của hắn, y không tin Chính Quốc thật sự trở về, y không tin vào cái gọi là sự luân hồi chuyển kiếp. Nhưng qua một lúc, y biết đúng thật trước mặt y, chính là mà y đã chờ đợi suốt bao năm, chỉ là có điều, như y đã nói, người thật sự trở về, nhưng trái tim ấy, có lẽ sẽ không đặt nơi y nữa rồi.

_ Quốc... - Hiệu Tích gọi hắn, trong lúc hắn vẫn còn đang lơ đễnh, khi hắn vẫn đang ôm ghì lấy y trong vòng tay nơi lầu cát lộng gió, ngắm nhìn khách quan xung quanh tiệm ồn ào náo nhiệt. - Có thật sự là chàng hay không?

Hiệu Tích biết rõ câu trả lời, biết rõ sự gượng gạo của Chính Quốc khi đáp lời mình, nhưng y vẫn hỏi.

Y hỏi thật nhiều lần, như muốn cảnh tỉnh Chính Quốc.

Hiệu Tích yêu Chính Quốc là thật, y thương Chính Quốc là thật. Khi biết Chính Quốc trở về, y có chút vui mừng cũng là thật.

Chuyện của hai người bọn họ, tấm chân tình y dành cho Chính Quốc từ trước tới nay, nửa điều cũng chưa có sự gian dối. Một tình cảm đẹp và vị tha mà Hiệu Tích cố gắng gìn giữ và bảo vệ. Thế nên y không muốn, vì cái nghĩa cái tình, mà Chính Quốc ở bên mình vì trách nhiệm, vì thấy thương hại cho y khi y đã phí hoài từng ấy năm cho hắn. Y làm những chuyện này, vì lời hứa của thiếu niên Chính Quốc năm ấy, hoàn toàn tự nguyện, không hề có tạp niệm gì khác.

Ngay khi y nhìn thấy bóng dáng lấp ló sau cánh cửa, cùng câu trả lời của Chính Quốc, y sớm đã hạ quyết tâm mà buông tay rồi.

_ Thật sự là ta mà Hiệu Tích, bằng xương bằng thịt, em sờ thử xem... - Vừa nói, Chính Quốc lại xoay người Hiệu Tích lại, bốn mắt nhìn nhau đầy cảm xúc. Như những gì Hiệu Tích từng mơ, Chính Quốc cùng y với khoảng cách gần như thế này, y nằm gọn trong vòng tay hắn, trao cho nhau những nụ hôn ngọt lịm.

Nhưng giấc mơ, cũng nên có lúc tỉnh lại. Để giấc mơ ấy giữ nét thanh thuần đẹp đẽ của riêng nó...

Hiệu Tích lắc đầu, từ chối cái ôm kia của Chính Quốc, y ly khai khỏi vòng tay ấm, lại bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng người tấp nập cười đùa trong men rượu, ngóng chờ giọng hát của y cất lên cùng tiếng đàn đi vào lòng người. Có nam có nữ, đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi tầng lớp xã hội. Nhưng tuyệt nhiên, người mà y tìm kiếm, không hề có nơi đây, và y cũng biết, người mà Chính Quốc đang nghĩ suy về, cũng không có tại nơi này.

Sao cứ phải níu giữ thứ mãi không thuộc về mình?

Sao cứ phải vì cái gọi là tình cảm và trách nhiệm mà ở lại?

Những câu hỏi này, Hiệu Tích vẫn luôn đau đáu nghĩ trong đầu, nhiều lần muốn hỏi Chính Quốc, hắn lại lảng tránh y, chặn y lại bằng những nụ hôn, bằng những vòng tay siết chặt. Hắn nói với y rằng, hắn không muốn y tan biến đi, rời xa hắn. Mười lăm năm qua đã là quá đủ cho bọn họ rồi.

Hiệu Tích vẫn ở đây đấy thôi, vẫn ở đây với thiếu niên Chính Quốc như cái thuở hai người hò hẹn thời xuân trẻ. Chính Quốc mười lăm năm sau có phong trần hơn, có ấm áp hơn, có dịu nhẹ hơn, dành cho y những sự nâng niu hết mực. Nhưng Chính Quốc của ngày hôm nay, mãi mãi không đem lại cho y xúc cảm như nhiều năm trước.

Mặc dù trước khi Chính Quốc nhớ lại, hắn truy y đuổi, luẩn quẩn không dứt ra được. Y cứ muốn khiến hắn nhớ lại, để cùng y đôi lứa xứng đôi, trở về với ngày đầu hò hẹn.

Nhưng đến khi hắn thật sự nhớ lại kí ức rồi, Hiệu Tích mới nhận ra, khoảng cách xa nhất trong một mối quan hệ, lại chính là thời gian. Khi thời gian ngừng lại, khi ta ngoảnh đầu, cũng là lúc ta nhận ra, mọi thứ không hề như ta đã nghĩ, tất cả chỉ là ta đang giữ lấy kỉ niệm, níu kéo chút hơi tàn còn sót lại...

Thế nên, Hiệu Tích sững sờ khi Chính Quốc thốt ra câu trở về, là vì y nhận ra chuyện này và y thất vọng với bản thân, chứ không phải là vì trốn tránh hay cười chê gì Chính Quốc cả.

Không phải vì Chính Quốc thay lòng yêu người khác, mà là Hiệu Tích yêu lấy một Điền Chính Quốc năm ấy nhiều hơn những gì y có thể nghĩ và nhớ.

_ Đi tìm cậu ấy đi.

Chính Quốc nghiêng đầu khó hiểu, "cậu ấy"?

Nhưng chỉ trong tíc tắc, Chính Quốc liền nhận ra "cậu ấy" ở đây là ai.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, hắn lại mình bị bóp nghẹn, máu huyết trong người đều khó lòng mà lưu thông được.

_ Em muốn bỏ rơi ta sao, Tích?

_ Em không, nhưng em muốn chàng hạnh phúc.

Hiệu Tích đáp ngay tức thì, nếu muốn rời bỏ Chính Quốc, Hiệu Tích đã không phải ở vậy như thế suốt mười lăm năm.

_ Ta đang rất hạnh phúc kia mà, chúng ta gặp lại nhau, song cầm hoà ái, mãi chẳng tách rời... - Đó là những gì Chính Quốc nghĩ, nhưng càng về sau, hắn lại nói thật nhỏ...hắn không biết lý do là vì sao nữa.

Thấp thoáng, hắn nhớ về ngày hắn đi xuống âm phủ, đi sang cầu Nại Hà, bắt gặp hòn đá kia, lăn tròn một cục đến chỗ hắn, ngơ ngẩn si mê nhìn hắn đầy sùng bái. Hắn nhớ rằng, khi tất cả ý thức của hắn đều cuốn trôi theo bát canh vong tình của Mạnh Bà đưa cho, thứ cuối cùng mà hắn còn nhớ, chính là tên của hòn đá nọ.

"Dạ thưa, cậu ta là đá Tam Sinh trong truyền thuyết dưới chân cầu Nại Hà, do cái tên đó quá vô vị, nên tụi con thống nhất đặt tên cậu ta là Trí Mân."

_ Cậu ta chính là A Tam, có phải không?

Chính Quốc gật nhẹ mái đầu, miên man trong những hồi ức cũ. Hòn đá ngốc nghếch ấy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay. Từ dưới âm phủ lên bốc mùi âm khí thật nồng, lại dám nhận nuôi tiểu hài tử xui xẻo khắc cha khắc mẹ là hắn, khiến ai cũng muốn tránh xa buông lời chỉ trỏ. Từng chút một, Trí Mân mọi thứ đều phải học từ đầu, học làm một con người, học cách yêu thương, học cách chăm sóc cho một đứa nhỏ mà hạn chế tối đa việc dùng phép thuật. Hiền lành và thánh thiện, nhưng lại dữ tợn và hung dữ nếu như có ai muốn đụng đến Chính Quốc hắn đây, kể cả lỡ buông lời chọc ghẹo khó nghe, Trí Mân đều đến tận nhà giáo huấn một trận. Vì không muốn tâm hồn non trẻ của Chính Quốc bị tổn thương, còn đặc biệt dời đi đến vùng hoang vắng, cùng Chính Quốc một lần nữa trưởng thành. Chính Quốc nên hình nên hài như ngày hôm nay, đều là một tay Trí Mân nuôi dưỡng.

Nói là để hắn đi đến một vùng đất mới, để cho hắn kiếm thật nhiều tiền rồi về nuôi lấy Trí Mân, để Trí Mân không phải chịu khổ nữa. Nhưng thật ra vẫn luôn dõi theo hắn, còn ngay bên cạnh như vậy, vờ câm không thể nói gì kia chứ, mấy cái này chỉ lừa được con nít mà thôi. Là do tên Chính Quốc người phàm nhất mực tin tưởng Trí Mân, bằng không cả thiên hạ này đều biết A Tam chính là Trí Mân giả thành.

Suy cho cùng, nó chỉ là hòn đá, thân thích gì với hắn mà lại hi sinh đến như thế kia chứ, không phải gọi là hòn đá ngốc, mà là hòn đá đại ngốc thì đúng hơn.

_ Em sớm đã thấy cậu ấy đứng sau cánh cửa, vì vậy muốn thử một chút, ái muội với chàng cho cậu ta thấy. Nhưng có lẽ, em sai thật rồi... - Ngoài kia bao la rộng lớn, biết tìm đi đâu cho được Trí Mân bây giờ? - Vậy nên, xem như em xin chàng, thay em tìm cậu ấy, đừng để thêm một người nào đó, phải chờ đợi như em. Như vậy cũng là như đã an ủi em, chuộc lỗi với em rồi, có được hay không?

Mấy ai có thể vì người mình yêu mà hi sinh đến như thế? Nhưng Hiệu Tích là người độc lập tư tưởng, y có thể níu, cũng có thể buông. Y đã hối hận khi bày trò ghen tuông với Chính Quốc và Trí Mân, và y không muốn hối hận khi phải sống cùng Chính Quốc đến khi cả hai bạc đầu mà Chính Quốc sớm đã không còn y trong tâm trí.

_ Đó là Điền Chính Quốc yêu cậu ta, ta chỉ là bị ảnh hưởng thôi... - Nói được những lời này, có biết được rằng hắn đau như bị bóp nghẹn. Hắn không dám đối diện với sự thật ấy, khi mà hắn đã cố thắng cha mình vì Hiệu Tích, đến cuối cùng lại rẽ ngang vì một bóng hình.

_ Nhưng Điền Chính Quốc ấy, cũng chính là chàng. Cả hai đều là một thôi, chỉ là chàng vẫn luôn tự dối mình, xem đó là độc lập hai người riêng biệt, cậu ấy đã yêu A Tam, và chàng cũng như thế.

Lời Hiệu Tích nói mạnh mẽ và gai góc, trực tiếp đụng vào điểm ngứa trong lòng Chính Quốc, hắn không thể phản bác thêm điều gì, hoặc là ngay từ đầu, hắn đã không thể lừa lấy bản thân.

Người trước mặt hắn, vẫn luôn dịu dàng an yên, xinh đẹp thanh tú, vẫn luôn làm cho hắn bồi hồi khó tả.

Còn Trí Mân, lại cảm hoá hắn bằng tấm chân tình "hèn mọn", từng chút một chầm chậm đến với hắn, yêu thương hắn mà không cần bất kì sự hồi đáp nào.

Hắn thấy hắn thật đốn mạt, Thái Tử tiên cung, cao quý ngút ngàn, trên vạn người nhân gian cái gì kia chứ, suy cho cùng cũng lại là người đến tình yêu mình hướng về ai còn chẳng rõ, cứ day dưa làm khổ người này rồi đến người khác. Mọi thứ hiện tại cứ rối như mớ tơ vò, hắn không biết làm sao cho thoả đáng.

Bản nhạc du dương của hắn viết lên, lần nữa lại được Hiệu Tích trình diễn.

Dưới hàng ghế khán giả, hắn thấy Hiệu Tích ngân nga tiếng hát trong trẻo quyện cùng từng thanh ngọt ngào từ ngón tay lả lướt trên dây đàn tranh. Giọng của Hiệu Tích hôm nay cơ hồ có chút vui vẻ, không còn mang âm sắc u ám bi thương như mọi khi nữa, cả khuôn mặt y cũng có nét cười nhàn nhạt mỗi khi khe khẽ liếc nhìn Chính Quốc.

Mặt trời trên kia cao vời vợi, soi ánh trần trụi yếu đuối từ chân tơ kẽ tóc của Chính Quốc, thứ mà hắn vẫn cứ cố huyễn hoặc và giấu đi. Hắn có quyền lực, có phép thuật đọc lấy suy nghĩ và hạnh động của tất thảy mọi người. Chỉ duy một mình hắn, hắn lại không thể thấy được, thật ra sâu thẳm hắn, hắn đang nghĩ gì, cần gì.

Suy cho cùng, Trí Mân không hề ngốc, kẻ ngốc nhất, lại chính là hắn.

~o0o~

Trí Mân đặt hòn sỏi thứ ba nghìn lên, thế nhưng vì dùng lực quá mạnh, cả chồng sỏi đều rơi xuống, tạo nên âm thanh loảng xoảng đến chói tai. Nhưng có lẽ vì đã quen, nó lại bình thản tới lạ, nhanh chóng nhặt nhạnh từng viên sỏi một, lại đặt lên phiến đá to, lần lượt xếp chồng xếp chồng.

Thái Hanh Thạc Trân trông cảnh này lần thứ mấy chục hay mấy trăm rồi, hai bọn chúng cũng không nhớ nữa. Chỉ biết trầm lặng ngắm nhìn Trí Mân. Trí Mân là một hòn đá vốn ít nói, nhưng không phải là không có cảm xúc, khi mà Thái Tử và Hiệu Tích đến như vậy rồi, có thể mất ngài bất cứ lúc nào, mà Trí Mân vẫn bình tĩnh ngồi xếp ba nghìn viên sỏi chồng lên nhau. Mặt trời từ lúc bắt đầu là bình minh, đến bây giờ tối muộn rồi mà Trí Mân vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, thật sự làm hai bọn chúng râm ran khó chịu trong lòng.

Thái Hanh đánh mắt sang Thạc Trân, bảo rằng ngươi nói gì đi chứ?

Thạc Trân liếc nhìn lại Thái Hanh, ngụ ý bảo rằng ngươi giỏi thì nói đi!

Thái Hanh chau mày không vừa bảo lại, tại sao lại là ta?

Thạc Trân hừ lạnh trong bụng, thế chắc là ta ấy!

Hai bên đấu mắt, truyền suy nghĩ cho đối phương với trăm câu chửi rủa, Trí Mân vẫn điềm nhiên không cảm xúc, xếp lại viên đá thứ hai nghìn chín trăm chín mươi chín, cầm trên tay viên sỏi cuối cùng, cũng không biết có nên đặt lên không.

_ À thì...ngươi cứ định như vầy hoài hay sao? Hay là dừng đi, đằng nào cũng rớt thôi mà. - Thái Hanh nhịn không được khuyên nhủ, bọn chúng chán ngấy cái cảnh này lắm rồi, nếu không vì thương bạn hiền, nếu không phải vì Diêm Vương đá đít lên đây bắt trông chừng Trí Mân, chắc là bọn chúng đã oanh tạc khắp nơi vui chơi lạc thú rồi. Là quỷ đi nữa cũng phải có niềm vui, châm ngôn của bọn chúng là vậy.

_ Không được! Ngươi nói bậy, Trí Mân ngươi cứ đặt sỏi lên đi, rớt thì ta phụ ngươi vậy... - Thạc Trân sau một lúc suy nghĩ thì quay sang mắng tên bạn của mình, lại an ủi Trí Mân đừng nên bỏ cuộc, cũng giống như tình cảm vậy, nếu Trí Mân buông xuôi lúc này, thì sau này chắn chắn sẽ hối hận không thôi, cứ thử một lần lại một lần, không được thì còn có bọn chúng. - Ngươi đừng nên bi quan quá Trí Mân, có uất ức gì cứ nói với bọn ta...cứ im lặng như vậy thật đáng sợ.

Trí Mân nhìn viên sỏi nhỏ trong tay mình, nhỏ như niềm hi vọng cuối cùng của nó vậy, nhỏ đến mức không thể có khả năng thành hiện thực.

Vì vậy thay vì Trí Mân đặt hòn sỏi lên hai nghìn chín trăm chín mươi chín viên sỏi kia, nó lại thảy thật xa, để viên sỏi rơi xuống dòng sông trước mắt. Mặt sông vốn đang yên ắng bình lặng, vì viên sỏi rơi xuống mà có chút biến động, rồi lại tiếp tục trở về dòng chảy vốn có, phản chiếu lượn lờ bóng trăng sáng rọi trên trời cao.

Cũng giống như Thái Tử, có chút biến động là nó đây, cũng sẽ chẳng mấy hề hấn gì với người. Nó suy cho cùng là hòn sỏi nhỏ, ghé ngang cuộc sống rộng lớn dài đằng đẵng của người mà thôi.

_ Thật muốn đánh ngươi một cái cho ngươi tỉnh ra, ngươi to như thế này, mà dám so sánh bản thân với hòn sỏi bé tí kia. Ngươi có vị trí quan trọng gấp mấy trăm nghìn lần trong lòng ngài, người còn chưa thấu hay sao chứ hả?

Tên quỷ Thái Hanh trông Trí Mân cứ như thế này suốt mà đến phát bệnh, tức đến nộ khí mà đứng thẳng dậy tay chống hai mạn sườn thở phì phò.

Thạc Trân cũng tức lắm, đồng tình với Thái Hanh, nhưng hòn đá ngu xuẩn này, có đánh có mắng cũng không biết nó có nghe không nữa. Thôi thì nếu Thái Hanh chọn cách nói nặng, thì Thạc Trân sẽ chọn cách nói nhẹ, song kiếm hợp bích người nặng kẻ nhẹ nói đến khi nào cho Trí Mân tỉnh ra vậy.

_ Ngươi có vị trí quan trọng trong lòng người mà, bằng không sao người cứ mãi gọi tên của ngươi. Tên ngươi khó nghe muốn chết, mà người nhớ đến như vậy...

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thái Hanh Thạc Trân thấy Trí Mân đáp lại bọn chúng nhanh đến như thế.

_ Ai đặt?

Tiếng quạ kêu trong đêm đen, ừ thì tụi nó đặt, nhưng mà dán lên người Trí Mân thì thành xấu xí, chứ ban đầu cái tên của bọn chúng nghĩ ra hay lắm chứ bộ...

Trí Mân không buồn đôi co chấp nhặt hai cái tên trẻ con này, nó bó gối, nhìn dòng sông trước mặt mà nhớ sông Vong Xuyên, nhớ cầu Nại Hà quá đỗi...có lẽ nơi này không thích hợp với nó, nó nên sớm quay về nhà thôi. Thái Tử đã tìm được người trong mộng...nó âu cũng là hoàn thành nhiệm vụ rồi, quay về để không phải trông thấy họ, không phải đau lòng nữa.

Cũng là cách tốt nhất, chôn lấy mảnh tình này, để nó không thể nào táo tợn lớn gan mà như đống tro tàn, gặp gió thổi lại bừng lên lửa hồng một lúc một lớn mạnh. Thái Tử vẫn là Thái Tử, còn nó, vẫn sẽ là hòn đá trông cầu Nại Hà. Hai cá thể riêng biệt, mãi mãi không có cơ hội tương phùng gặp lại huống hồ chi là yêu nhau.

Nó không sai khi lịch kiếp giúp Thái Tử, cái sai lớn nhất đời của nó, là yêu người nó không nên yêu...

_ Mà á, các ngươi nghĩ mà xem, bây giờ Thái Tử nhớ lại rồi, vậy thì chuyện trong quyển sổ của Ti Mệnh Tinh Quân thì sao?

Bọn chúng suýt chút là quên mất sự hiện diện của quyển sổ tử thần kia, sổ của Ti Mệnh Tinh Quân đã đặt bút xuống viết là chớ có sai, chưa bao giờ có tiền lệ bị thay đổi.

Ti Mệnh Tinh Quân không ghi vào đấy việc Thái Tử sẽ mù loà mãi mãi, nên đó đã là sơ hở cho Chính Quốc lách luật trời mà hồi sinh. Tuy nhiên, về cái chết của Thái Tử, Ti Mệnh Tinh Quân ghi vô cùng rõ ràng. Năm Thái Tử hai mươi tuổi, người bị sét đánh, chết không toàn thây.

_ Nhưng bây giờ...theo tuổi đúng thì Thái Tử vừa mới mười sáu thôi. - Thậm chí còn chưa đến sanh thần của người nữa là, Trí Mân nhớ rất rõ ràng. Lúc này trong lòng nó dấy lên một chút lo sợ, phải rồi ấy nhỉ, Thái Tử đã nhớ lại rồi, nhưng câu chuyện mãi vẫn chưa kết thúc, đồng nghĩa với việc số mệnh trong quyển sổ Ti Mệnh Tinh Quân sẽ tiếp tục linh ứng cho đến nét bút cuối cùng, vậy là chỉ còn qua đến bốn năm nữa, Thái Tử vẫn bị sét đánh và trở về trời ư? - Vả lại người có phép thuật, người sẽ tránh được kiếp nạn này thôi. Còn đến bốn năm, người đủ thời gian để bồi đắp tình cảm với Hiệu Tích, và rồi cả hai sẽ về trời, thưa chuyện với Ngọc Hoàng.

Thạc Trân lắc đầu, mọi chuyện có nào đơn giản như thế, nếu đã như vậy, Ngọc Hoàng xem như đã lỗ vốn trong trò chơi với con trai mình hay sao.

_ Sổ của Ti Mệnh Tinh Quân có thể sửa lại mà, Ngọc Hoàng đã hoá ngươi lại thành đá, nghĩa là ngài đã biết được câu chuyện đang theo chiều hướng bất lợi cho ngài, ai mà có biết chừng, ngài và Ti Mệnh Tinh Quân có sửa lại sổ không kia chứ. Chưa từng có tiền lệ người phàm lên trời làm tinh linh hay là hoa tiên, không dễ dàng như vậy đâu Trí Mân. Sét đánh của Thiên Lôi tạo ra cho nhân gian thì không nói, chứ nếu đã được đích danh đánh vào trừng phạt một người rồi, cho dù là Thái Tử cũng không tránh nổi kiếp nạn này.

Nói ra những lời này, Thạc Trân mới thấy đúng thật là có chuyện sai sai, Thạc Trân trố mắt ra, nhìn Thái Hanh lại nhìn Trí Mân. Giật mình đến mức đứng thẳng người lạnh hết cả sóng lưng, có lẽ nào.

Bầu trời cao vời vợi cách nghìn dặm dột nhiên ầm ầm như sóng vỗ, ngước lên nhìn, Trí Mân thấy từng vệt sáng đến chói mắt chớp tắt, đem từng đám mây đen phiêu bạt muôn nơi, khiến bầu trời như bị xé toạt ra, nứt làm từng mảnh.

Lòng nó kinh hãi, làn da bỏng rát đón nhận từng cơn mưa nặng hạt, hoà cùng mưa giông đang kéo về, thét gào trong đêm tiếng giận dữ của bầu trời cao, sấm chớp nổ lên từng đợt đinh tai nhức óc. Nó chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm mà chạy thật nhanh vào sâu trong màn đêm. Bỏ lại hai kẻ Thạc Trân Thái Hanh đang í ới đằng sau trong tâm thế vẫn còn đang định hình xem rằng chuyện gì đang xảy ra vậy.

Trong màn đêm ấy, hai nghìn chín trăm chín mươi chín viên sỏi kia, vì động tác thô bạo của Trí Mân mà nhanh chóng đổ xuống, hoà vào tiếng mưa rả rít âm ỉ.

~TpHCM 10/4/2020~

~o0o~

Sắp hoàn rồi mọi người ơi TTvTT, bây giờ đã là ch14 rồi, vậy thì chắc tầm ch17-18 là sẽ hoàn í~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top