Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảnh báo người dân: Hiện nay có một nhóm thanh niên chuyên giở trò biến thái khiến nhiều thiếu nữ bị sốc tâm lí, nếu thấy đối tượng tình nghi, người dân phải tránh xa hoặc báo với cảnh sát để xử lí"

- Chương trình thời sự đưa tin

Momo nằm trên giường rên ư ử vì đau bụng, trên mặt kín những miếng dưa leo. Phụ nữ luôn có những ngày "không vui" trong một tháng, và Momo đang trong những ngày đó. Sự co thắt tử cung khiến bụng cô quặn đau.

Momo nhớ mấy chị giúp việc ở nhà quá, mỗi lần như thế này là họ sẽ mỉm cười dịu dàng đặt thuốc lên bàn làm việc của cô cùng với một cốc nước.

Nhìn con mèo vàng dưới sàn, cô thều thào

"Cục cưng...mày.. đi mua... thuốc cho... tao được không?"

Con mèo không thèm đáp, nó xoay mông về phía Momo rồi tiếp tục nhắm mắt để ngủ.

Momo không còn sức chửi rủa nữa, chỉ hừ hừ

"Tao cưu mang...mày cơ...mà, sao mày lại...đối xử tàn nhẫn...với tao như vậy?"

"Unnie"

"Chị...đang ở..đâu vậy?"

"Em đau bụng..."

"Chị đi nước ngoài rồi sao? Được..rồi...để...em..tự đi"

Momo bò ra khỏi giường, tay ôm lấy vùng bụng, xỏ giày bước ra ngoài. Cô không đi xe đạp vì tiệm thuốc cũng không quá xa nhà trọ, từng bước khó nhọc và nặng nề, chỉ còn 5 mét nữa là đến, thuốc ơi, ta sắp đến với ngươi rồi.

"Momo!" Dahyun gọi

"Chào..cô" Momo cười yếu ớt, sau đó vẫn cố gắng lê lết tấm thân đi
"Cô sao vậy?" Dahyun thấy Momo đổ đầy mồ hôi trán, còn tay thì ôm bụng
"Ha..ha....tôi không sao...còn cô...cô đi đâu vậy?"
"Tôi đi mua chút đồ, bọn trẻ muốn học vẽ nên mua vài cây bút chì, giấy và dao gọt bút chì"
Momo đặt tay lên tủ kính đầy thuốc, cô không quan tâm người bán là đàn ông nữa, bụng cô đau đến sắp chết, cô có phải là người đầu tiên trên thế giới chết vì đau bụng không?
"Thuốc đau bụng kinh nguyệt, càng nhiều càng tốt"
Dahyun lập tức đỏ mặt, sao Momo không có một chút ý tứ nào như thế. Ông chủ bán thuốc cũng xanh mặt trước sự thẳng thắn của Momo, ông lấy hẳn hai hộp đưa cho cô.
Bước ra ngoài tiệm thuốc để cùng trở về, Momo mặt đã trắng đi
"Cô đi được chứ, có cần tôi đỡ không?" Dahyu ân cần hỏi
"Không sao, sắp đến nơi rồi" Momo từ chối, nếu Dahyun là Tae Woo thì cô đã không ngại ngần mà nhảy hẳn lên lưng để anh ta cõng về, nhưng Dahyun rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái yếu mềm mà thôi.
Bỗng nhiên có một người đàn ông đến gần, ông ta lịch sự chào Momo và Dahyun, sau đó nhờ cả hai đọc hộ tin nhắn trong điện thoại vì ông ta nói ông ta quên mang theo kính. Dahyun liền tiếp nhận điện thoại từ tay ông ta, sau đó hỏi

"Chú muốn đọc tin nào?"

Bỗng dưng ông ta dùng hai tay mở vạt áo dài, vật thể "chỉ có đàn ông mới có" hiện ra trước mắt Dahyun và Momo.

Dahyun hét lên, cô nhắm chặt hai mắt. Chưa bao giờ cô nhìn thấy thứ gì ghê sợ và kinh khủng đến thế.

Phụ nữ trong những ngày "khó ở" như thế này thì thường rất khó chịu với mọi thứ xung quanh, nhìn thấy cái gì cũng bực mình. Và Momo trong cái bụng đau chẳng còn tâm trí nào để hoảng với sợ, cô tức tối giật lấy chiếc dao gọt bút chì trong tay Dahyun, sau đó quát vào mặt tên đàn ông biến thái

"CÚT!"

Hắn nhìn thấy lửa trong mắt Momo cùng với chiếc dao đã bật ra ngoài, liền hoảng hốt bỏ chạy. Nhưng ngay vừa khi khuất khỏi tầm mắt của hai cô gái, hắn bị đánh đập bầm dập đến nỗi ba mẹ không nhận ra.

Dahyun là công chúa, cô không thể ra ngoài mà không có vệ sĩ. Đức hoàng đã phân công rất nhiều vệ sĩ sống ẩn trong ngôi làng để bảo vệ cô. Và những anh chàng vệ sĩ cao to đã không ngần ngại dạy cho tên biến thái một bài học, sau đó lôi đầu hắn đến sở cảnh sát.

Momo vỗ nhè nhẹ lên lưng Dahyun, trấn an

"Hắn bỏ chạy rồi, không sao đâu"

Dahyun vẫn còn sợ hãi, cô ôm lấy Momo. Momo cười yếu ớt, có phải vừa rồi là phân cảnh anh hùng cứu mĩ nhân trong truyền thuyết không?

"Chỉ là vài con gia cầm xấu xí thôi, nàng đừng để tâm, Daliet của ta" Momo cố gắng nói đùa để Dahyun có thể bình tĩnh hơn

"Nhưng..."

"Nàng có biết điều gì là đáng sợ nhất không?"

Dahyun vẫn còn run rẩy "Điều...gì?"

"Đó là đau bụng mà không được uống thuốc"

Dahyun lập tức tách khỏi cái ôm, sau đó phì cười

"Cô cười rồi kìa" Momo xoa đầu Dahyun, sau đó cả hai cùng đi bộ về

Nuốt nhanh hai viên thuốc nhỏ vào cổ họng, Momo nằm trên giường chờ đợi cơn đau bụng đi qua.

"TRỜI ƠI.....TÔI KHÔNG MUỐN LÀM PHỤ NỮ NỮA"

Tiếng cười khúc khích vang lên giữa căn phòng, Momo mở mắt thì thấy Dahyun đã đứng bên giường của mình

"Còn đau lắm sao?"

Momo sau cơn bất ngờ thì cũng gật gật đầu "Thuốc rởm!"

Dahyun nấu một bình nước nóng, sau đó đổ vào thau nước lạnh để nó ấm hơn, cô nhúng khăn vào rồi vắt cho hơi ráo nước. "Momo, cô vén áo lên đi"

Momo ngơ ngác.

Dahyun cắn môi, nhắc lại lần nữa

"Vén áo lên, để tôi đắp khăn lên bụng cô"

Chiếc khăn ấm đặt lên cái bụng trắng nõn của Momo cũng là lúc cô cảm thấy mình đang bay, sự co thắt đã giảm lại, bụng đã đỡ đau hơn rất nhiều.

"Cảm ơn"

Dahyun lắc đầu "Lúc nãy cô đã đuổi tên đó đi, chúng ta lúc này hòa"

Momo thấy Dahyun vẫn đứng bên cạnh giường thì liền nhích nhích sang một bên, vỗ vỗ vào khoảng trống "Cô ngồi đi"

Dahyun e ngại ngồi sát ở mép giường, không ngẩng đầu lên, ngoài giường của mẹ, cô chưa từng ngồi lên giường của ai.

"Tôi có một lời thỉnh cầu, cô có thể đáp ứng không?"

"Chuyện gì? Tôi sẽ nếu như có thể" Dahyun đáp

"Tôi muốn nghe chuyện cổ tích, cô kể cho tôi nghe được chứ"

Dahyun thoáng ngạc nhiên trước đề nghị này, nhưng trước khi cô kịp hỏi điều gì

"Do lúc bé mỗi lần nghe đến 2/3 câu chuyện là tôi lại ngủ mất, cuối cùng chẳng bao giờ biết được cái kết"

Momo cười, dùng ngón tay gãi nhẹ cái trán cao

"Hưm...được thôi...cô muốn nghe gì?"

Sau đó Dahyun từ tốn kể lại những câu chuyện cổ tích mà cô đã từng nghe, với giọng nói trong trẻo, Momo hoàn toàn chìm đắm trong thế giới cổ tích kì bí được thuật lại từ Dahyun.

"Vậy...tất cả đều lấy hoàng tử và sống hạnh phúc?" Momo hỏi như một đứa trẻ

Dahyun lắc đầu "Tôi không biết, không ai viết tiếp câu chuyện hôn nhân của họ"

Momo chợt nhớ về cuộc hôn nhân có sắp xếp của mình, cô thở dài ra một hơi

"Vậy nếu không phải là hoàng tử lấy công chúa, họ cũng không yêu nhau, cô nghĩ họ sẽ sống hạnh phúc chứ?"

Dahyun dừng động tác, có phải Momo đang đề cập về hôn nhân của cô và cô ấy. Cô là công chúa, còn Momo chẳng phải là hoàng tử, cô cũng không biết cô và cô ấy có thể sống cùng nhau hay không. Cả hai đều quá trẻ, nếu một ngày Momo biết yêu, và yêu một người khác, cô thì sao?

Momo thích tiền, còn cô thì không. Momo thích sa hoa, lộng lẫy, còn cô thì ngộp ngạt với những thứ đã được chuẩn bị sẵn bởi người khác. Momo quá khác cô, đó cũng là lí do mà cô muốn từ chối cuộc hôn nhân này. Nhưng ai mà ngờ rằng, mẹ của Momo lại sắp xếp cho cô ấy đến khu làng Bongsan.

Momo có biết thân phận của cô không?

Cô ấy đang diễn kịch trước mặt cô chứ?

Hay cô ấy đang muốn thương lượng với cô rằng cả hai nên quyết liệt từ chối cuộc hôn nhân đính ước giữa hai người cha. Nayeon không biết nữa, chỉ là...cô không muốn.

Dahyun rối bời, chỉ một câu hỏi đã khiến lòng cô nnoổn ngang dậy sóng, cô ngồi bần thần, không khí chìm vào im lặng.

"Trái đất gọi Dahyun, Đào Đào gọi Dubu " Momo hươ tay trước mặt Dahyun

"Tôi phải về rồi..." Dahyun đứng dậy, mỉm cười nhẹ sau đó rời đi để Momo còn ngơ ngác ngồi trên giường

"Cô ấy...sao vậy nhỉ?"

Cơn đau bụng qua đi, Momo lại lần nữa cảm thấy nhàm chán khi ở trong phòng một mình. Cô thường không chơi game trên điện thoại, đau mắt lắm. Lúc nào cũng chỉ biết đến công việc nên hiện giờ không có gì để làm, khiến cô cảm thấy mình vô cùng rãnh rỗi.

Bước xuống nhà, cô lôi chiếc xe đạp ra, từ ngày biết đi xe đạp, cô rất thích được ngồi lên nó để đi lòng vòng. Với cô mà nói, giữ được thăng bằng trên phương tiện hai bánh như thế này là quá sức kì diệu, có cảm giác như mình là bá chủ thiên hạ vậy, có điều là vẫn chưa xưng danh.

Nếu được chọn một cái tên để làm thiên hạ vô địch, hẳn cô sẽ chọn một cái tên thật oách. Momo thầm nghĩ, có người dơi, người nhện, người sắt, người băng, siêu nhân, vậy thì cô nên lấy một cái tên không đụng hàng, người cá mập được không?

Cá mập là vua biển cả, rất oai. Chỉ cần thấy cái vây của nó ngoi lên mặt nước là người ta đã la làng la xóm mà bỏ chạy, nhưng mà cá mập thì đâu có ở được trên bờ. Sao cũng được, Momo chu mỏ, dù gì cô cũng không mặc hình nộm cá mập sau đó nhảy lên nóc nhà rồi la lớn

"Ta là người cá mập đây, ta đến để bảo vệ hòa bình, cứu giúp loài người các ngươi"

Đã 7 giờ tối, Momo không biết là mình đang đạp xe đi đâu nữa. Bỗng một đốm sáng bay ngang trước mặt cô, nó lượn lờ từng vòng rồi vút đi, cô đạp xe theo đốm sáng đó.

Đốm sáng biến mất, khung cảnh xung quanh tối om. Momo chợt thấy rờn rợn, cô muốn quay đầu xe lại thì hàng nghìn đốm sáng từ trong các bụi cây bay ra, đẹp như hàng nghìn vì sao.

Đom đóm.

Lần đầu tiên Momo nhìn thấy đom đóm, đẹp quá. Cô vô thức cười như một đứa trẻ, thậm chí còn xoay người vòng vòng.

Tiếng cười giòn tan phá vỡ không khí tĩnh lặng, lại là lũ trẻ. Bỗng lũ trẻ chạy về phía của Momo, chúng muốn đùa với cô nên ôm lấy đùi cô, đứa khác lại nắm tay cô.

"Unnie"

Chúng nói bằng cái giọng nhão nhoẹt chỉ trẻ con mới có, người chúng lấm lem, bẩn thỉu. Momo lùi ra sau

"Đừng lại gần tôi"

Nhưng bọn trẻ vô tư, chúng càng tiến đến, ôm cứng lấy chân Momo. Cô chán ghét cảm giác bị người khác quấn lấy, đặc biệt là trẻ con, bọn chúng đùa nên cứ đấm thùm thụp vào mông và chân cô. Momo lạnh lùng đẩy thằng nhóc đang ôm mình ra, nó ngã xuống đất.

Giây phút thằng nhóc bị đẩy ngã, cũng là lúc một đứa trẻ khác reo lên

"Dahyun unnie"

Momo đã quên đi thở trước ánh mắt tổn thương mà thắng bé đã dành cho cô, cũng như cái nhìn bất động từ Dahyun. Trong đáy mắt cô ấy, có một nỗi thất vọng to lớn không thể gọi tên.

Momo , chúng ta khác nhau thật nhiều thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top