Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

879213

Chương XIII

Về đến nhà, Tuấn Tú lười biếng ngã người nằm xuống sô pha “A, rốt cục về đến nhà rồi, thật là thoải mái quá đi…”

Dọc đường về nhà Duẫn Hạo và Hữu Thiên mua một số đồ để nấu ăn, hôm nay Tại Trung đích thân xuống bếp, Xương Mân từ sáng sớm đã rất vui, nhóc rất chờ mong ngày này.

Tại Trung không để ý đến đứa em trai của mình, cùng Xương Mân đem hành lí của Tuấn Tú vào phòng. Lúc xuống dưới lầu, thì thấy Tuấn Tú nhìn chằm chằm trên người Xương Mân.

“Kim Tuấn Tú, em nhìn chằm chằm Mân Mân làm gì? ” Ánh mắt của Tuấn Tú làm Tại Trung thấy rất khó chịu.

“Ca, chị dâu của em mà làm người mẫu nhất định sẽ rất đẹp nha, sau này một người phụ trách thiết kế, một người lên sàn diễn đi, thật đúng là trời sinh một đôi a.” Nói xong, Tuấn Tú cười hì hì trở mình tiếp tục xem cuốn tạp chí mới phát hành, lúc nãy cậu phát hiện một trang tạp chí có hình ảnh Tại Trung và Xương Mân đứng bên nhau.

“Ý kiến của em rất hay, thế nhưng anh sẽ không làm theo.” Chỉ một lần mà đã có biết bao người muốn bám theo, nếu như sau này để Xương Mân lên sân khấu, sự tình này sẽ không bao giờ kết thúc, chuyện nguy hiểm như thế chỉ làm một lần là đủ quá rồi.

“Haizzzz…” Tuấn Tú nhụt trí tiếp tục la lếch trên ghế sô pha.

“Mân Mân, em vào bếp phụ anh đi.” Tại Trung nắm tay Xương Mân, kéo cậu vào bếp, nếu như Xương Mân còn ở ngoài này, nhất định sẽ bị Tuấn Tú lải nhải cho đến chết.

“Uhm.”

Tay nghề nấu ăn của Tại Trung cũng giỏi như bản lĩnh thiết kế của hắn, Xương Mân nhìn thấy toàn bộ thức ăn thơm ngon bày ra trước mặt mình, cái bụng không chịu nghe lời cứ kêu réo mãi.

“Mân Mân, đói bụng rồi sao?” Tại Trung thấy Xương Mân vuốt vuốt bụng nên đoán chắc là cậu đang đói, sức ăn của nhóc con này hắn đã từng được chứng kiến qua.

“Uhm…” Xương Mân gật đầu.

“Vậy em ăn một chút trước đi.” Tại Trung không đành lòng nhìn Xương Mân chịu đói.

“Không được, như vậy không tốt đâu.” Xương Mân một mực cự tuyệt ý kiến của Tại Trung.

“Không sao đâu. Này, mở miệng ra.” Tại Trung vừa định đút cho Xương Mân một miếng bánh mật không ngờ Duẫn Hạo đột nhiên xông vào.

“Kim Tại Trung, cậu không được bất công như thế.” Bị Trịnh Duẫn Hạo phá rối, Xương Mân vẫn chưa cắn được bánh mật trong tay Tại Trung, trái lại là cắn vào ngón tay hắn, chiếc bánh mật đáng thương bị rơi xuống sàn nhà.

“Tại Trung ca, em xin lỗi.”

“Mân Mân anh không sao mà. Còn cậu, Trịnh Duẫn Hạo, cậu làm cái quái gì đó hả?” Tại Trung quay đầu trừng mắt liếc Duẫn Hạo đang đứng ở cửa.

“Tớ chỉ muốn vào xem thôi, ha hả… Vậy tớ đi ra ngoài đây.”

“Tại Trung ca, cho em xem tay anh nào.” Bị Duẫn Hạo dọa sợ, thần trí Xương Mân vẫn còn chưa chấn định lại. Cầm ngón tay Tại Trung, đặt ngón tay cái của mình đè lên dấu răng hồng hồng ở ngón trỏ của hắn, nhất thời yêu thương không nói nên lời.

“Đỏ hết rồi, nhất định là rất đau.” Xương Mân thật cẩn thận nâng tay Tại Trung lên, đưa lên môi hôn nhẹ.

“Mân Mân…” Tại Trung rút tay về, ôm lấy Xương Mân.

“Tại Trung ca…”

“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

“Uhm.”

Tại Trung và Xương Mân bưng thức ăn ra ngoài, Hữu Thiên đang ngồi ở sô pha nói chuyện điện thoại , vừa dập máy, Duẫn Hạo vội vàng hỏi “Hữu Thiên là ai gọi vậy?”

“Nga, là ba ba, ông nói đến nhà bạn ở đi, có thể mấy ngày sau sẽ không về nhà..”

“Thật vậy sao, Hữu Thiên em ở chỗ anh đi. Dù sao nếu về nhà em, ở đây cũng sẽ vui hơn nhiều a.” Duẫn Hạo hưng phấn đề nghị.

Hữu Thiên nhìn Xương Mân “Mân Mân, em thấy thế nào? “

“Tại Trung, cậu cũng muốn Mân Mân ở lại, đúng không?” Duẫn Hạo nháy mắt với hắn.

Tại Trung và Xương Mân nhìn nhau cười cười, Mân Mân cũng đồng ý “Được…”

“A… Thế thì tốt quá …” Tuấn Tú nãy giờ không nói gì cũng vui vẻ ở trên sô pha nhún lên một cái.

Chương XIV

Ăn cơm tối xong, năm người ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV, Tuấn Tú đột nhiên đề nghị “Ca, chúng ta đi nghỉ mát đi, dù sao buổi tuyên bố của anh cũng mới kết thúc, đâu có bận nhiều việc phải không?”

Cậu biết hắn sẽ không đồng ý chuyện này, vì vậy Tuấn Tú nhìn mấy người khác chờ câu trả lời.

“Mọi người cũng muốn đi đúng không?”

“Mân Mân có muốn đi không?” Nếu như Xương Mân nói muốn đi, Tại Trung nhất định sẽ đồng ý.

“Chúng ta có thể đi đến biệt thự ngoài đảo Tể Châu, nơi đó phong cảnh rất đẹp. Ca, ngươi nói có đúng không?”

“Được đó a…” Xương Mân không đành lòng làm Tuấn Tú mất hứng, cũng muốn được thư giản một chút sau mấy ngày vất vả.

“Duẫn Hạo, Hữu Thiên thì sao?” Nếu Xương Mân đã đồng ý, vậy thì tiện thể hỏi hai người này luôn, nếu họ đồng ý Tại Trung cũng không còn lí do gì để có thể cự tuyệt.

“Bây giờ mới nhớ đến bọn anh hả? Tại Trung ca của em thật là một tên trọng sắc khinh bạn. Nhưng mà anh cũng muốn dẫn Hữu Thiên đi chơi nữa.”

“Khi nào chúng ta xuất phát?” Hữu Thiên hỏi.

“Đương nhiên là ngày mai rồi!”

“Bọn anh thì không sao rồi, thế nhưng hôm nay em ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ đó.” Tại Trung thật rất bội phục Tuấn Tú.

“Em không sao mà.”

“Được rồi, vậy mọi người chuẩn bị đồ đạc rồi ngủ sớm một chút đi.”

“A… Đảo Tể Châu yêu quý của ta, ta tới đây…” Không cần nói cũng biết là tiếng của Tuấn Tú.

Lên lầu, Xương Mân ngồi trên giường, cười hì hì nhìn chằm chằm Tại Trung.

“Mân Mân, sao vậy, mặt anh dính cái gì sao?” Đôi mắt trong veo như nước của Xương Mân hấp dẫn hắn.

“Tại Trung ca, anh thật tốt với em nha.” Xương Mân cảm thấy rất vui.

“Đứa ngốc, anh không tốt với em thì còn ai tốt với em nữa.” Tại Trung đi tới ngồi xuống bên cạnh Xương Mân, nhìn Xương Mân, làm hắn tự nhìn lại chính mình.

“Mân Mân, tất cả là vì anh thích em, em biết không?”

“Uhm.”

Xương Mân trước mắt đúng là rất mê người, , Tại Trung ôn nhu hôn lên môi nhóc, nhiệt độ trên môi dần dần tản ra khắp cơ thể cả hai…

Chương XV

Biệt thự ở đảo Tể Châu nằm sát bãi biển, phóng tầm mắt ra bên ngoài, sẽ là một đại dương xanh biếc, bãi biển màu vàng kim, bầu trời trong xanh, đây đúng là một nơi nghỉ mát vô cùng lí tưởng.

Đem hành lí vào biệt thự xong, Tuấn Tú lôi kéo Xương Mân chạy ra ngoài “Ca, bọn em ăn tối xong sẽ về…”

“Thằng nhóc Tuấn Tú này xem ra rất thích Xương Mân nha.” Đến nơi này, tâm trạnh Duẫn Hạo cũng cực kì sảng khoái “Hữu Thiên, chúng ta đi chơi nào…”

“Vậy còn Tại Trung thì sao?” Bỏ lại Tại Trung một mình trong biệt thự, Hữu Thiên cảm thấy không được ổn cho lắm.

“Em sao lại phải sợ cậu ấy ở một mình chứ? Đi thôi đi thôi…” Nói xong, Duẫn Hạo cũng kéo Hữu Thiên ra ngoài.

Một mình Tại Trung đứng trong căn phòng vắng lặng, nhưng mà một mình cũng không có gì là không tốt, hắn có thể thừa dịp này chọn căn phòng tốt nhất, vào buổi tối cùng hóng gió biển với Xương Mân.

“Tại Trung ca…” Một âm thanh trong trỏe truyền đến bên tai hắn.

Tại Trung quay đầu lại nhìn, thì thấy Xương Mân đang đứng ở cửa “Mân Mân, sao em lại trở về rồi? “

“Không phải Tại Trung ca ở đây có một mình sao? ” Xương Mân không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, thế nhưng nghe được câu nói này của cậu, lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.

“Chúng ta cũng ra ngoài đi…” Khó có thể đi du lịch thế này, vì vậy không nên lãng phí thời gian tốt, phải vui vẻ vui chơi cho thỏa thích.

Hai người nắm tay nhau chạy đến bờ cát, cởi giày ra, tản bộ trên mặt cát mịn.

“Mân Mân, thích nơi này không?” Cùng tản bộ với Xương Mân thế này, Tại Trung cảm thấy đây là việc làm hắn thấy hạnh phúc nhất, hy vọng dù sao này có già đi họ cũng sẽ được nắm tay nhau cùng tản bộ thế này.

“Thích a… Ở cùng một chỗ với Tại Trung ca càng thích hơn nữa…”

“Vậy sao này chúng ta cũng như thế được không? “

“Uhm.”

Trời chạng vạng hai người trở về biệt thự, Duẫn Hạo, Hữu Thiên, Tuấn Tú, tất cả đều đã có mặt.

Tuấn Tú vừa thấy Tại Trung trở về liền oán trách nói “Ca, sao anh cũng bỏ đi ra ngoài a, cơm tối của mọi người đâu?”

“Bộ anh hay làm cơm tối cho em lắm sao?” Hắn chỉ tình nguyện làm thức ăn cho duy nhất một mình Xương Mân mà thôi.

“Tại Trung ca, em cũng đói bụng.” Xương Mân thấy Tuấn Tú uất ức nằm trên sô pha không nói lời nào, biết Tại Trung sẽ không cự tuyệt mình, vì vậy không biết làm gì hơn là giúp Tuấn Tú.

“Vậy được, để anh đi làm.”

“Tại Trung đúng là thê nô.” (há há, mọi vợ đấy ạ) Duẫn Hạo cười, kề sát vào tai Hữu Thiên nói.

“Vậy không phải rất tốt sao?” Xương Mân tìm được một người tốt như Tại Trung nên Hữu Thiên cảm thấy rất vui mừng.

Ăn cơm tối xong, Duẫn Hạo lôi kéo Tại Trung lên sân thượng nói chuyện phiếm.

“Tại Trung, không bao lâu nữa công ty sẽ mở cuộc bầu cử thiết kế sư đó.” Duẫn Hạo liếc nhìn Tại Trung.

“Uhm, Mân Mân nhất định sẽ tham gia. Tớ đã xem qua thiết kế của em ấy, rất ổn. ” Trực giác của Tại Trung nói cho hắn biết, Xương Mân là một nhân tài.

“Tuy là rất ổn, thế nhưng nếu em ấy tranh cử thành công, tớ sợ mọi người sẽ nói em ấy chiến thắng là vì có quan hệ với cậu. Cả Hữu Thiên cũng thế. “

“Nếu Mân Mân và Hữu Thiên có thực lực, sao lại phải sợ người khác nói?”

“Dù biết vậy nhưng cũng sẽ có những lời đồn đại không tốt. Cậu hiểu chứ? Còn hai em ấy sẽ nghĩ như thế nào về việc này?”

“Duẫn Hạo, tớ biết, thế nhưng trở thành thiết kế sư của là ước mơ của Xương Mân. Tớ không muốn làm em ấy thất vọng. Tớ sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này mà.”

“Vậy được rồi…” Nếu Tại Trung đã nói vậy, dù anh có lo lắng nhiều quá cũng chỉ là dư thừa.

Chương XVI

Buổi tối, Tại Trung ôm Xương Mân tựa người trên lan can sân thượng, trước mắt là bãi biển vắng vẻ, biển phát ra những âm thanh sàn sạt, gió biển thổi tới, Tại Trung nắm tay Xương Mân ôm nhóc thật chặt, sợ nhóc sẽ bị cảm lạnh.

“Mân Mân, lạnh không?”

“Không lạnh.” Xương Mân xoay người, đối mặt với Tại Trung.

“Mân Mân…” Tới bây giờ cũng không ai có thể làm cho tâm Tại Trung xao động như thế, Xương Mân là người đầu tiên, cũng chính là nhóc con duy nhất, một đôi mắt linh động, hàng mi dài, sống mũi cao cao, đôi môi đỏ mộng, không có chỗ nào là không mê hoặc Tại Trung.

“Tại Trung ca…” Xương Mân gọi, càng khiến cho Tại Trung cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa đốt.

Tại trung xoa đầu nhóc, nhắm đến đôi môi xinh đẹp kia hôn lên, thật dịu dàng, lúc cuồng nhiệt lúc lại nhẹ nhàng, hắn ôm Xương Mân vào lòng, muốn đem nhóc hòa tan vào lòng ngực mình.

Hắn cho là mình có thể kiềm chế được bản thân nhưng bây giờ lại không thể khống chế được mình nữa, chỉ là những cái hôn môi nhẹ nhàng không thể thỏa mãn được hắn, nụ hôn dần dần mạnh mẽ chiếm lấy môi Xương Mân, đầu lưỡi lướt qua từng kẻ răng nhóc, quấn quít thật lâu.

Xương Mân nghĩ như thế này thật ấm áp, rất ngọt ngào, làm cho cả hai không muốn dứt ra, nụ hôn kéo dài thật lâu mới dừng lại.

“Xương Mân, anh nghĩ là anh muốn em.”

Xương Mân nghe câu nói này của Tại Trung, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, đem thân thể của mình toàn bộ đều giao cho hắn.

Tại Trung ôm lấy Xương Mân, trở về phòng, nhẹ nhàng đặt nhóc xuống giường.

Hắn cũng trèo lên giường, đem Xương Mân đặt dưới thân, tay nhẹ nhàng thăm dò vào trong quần áo nhóc, cẩn thân vuốt ve, nhiệt độ cơ thể nhóc dần dần tăng lên, hơi ngẩng đầu, Tại Trung dễ dàng hôn lên chiếc cổ trắng như ngọc đó, từ dịu dàng cho đến mãnh liệt, mùi tình dục lan tỏa trong không khí…..

Xương Mân cảm thấy thân thể mình dâng trào một loại cảm giác vui sướng không thể diễn tả thành lời, nhóc càng muốn được nhiều hơn, xoa nhẹ tắm lưng Tại Trung, nhóc muốn Tại Trung, hình như hắn cũng muốn nhóc.

Hai má Xương Mân hơi đỏ lên, đôi mắt nhắm hờ nhìn chằm chằm hắn, hơi thở đã trở nên gấp gáp, tim đập loạn nhịp.

Tại Trung ngắm nhìn gương mặt mê người dưới thân mình, hơi thở vốn đã không được ổn định càng trở nên bất ổn, giọng nói khàn khàn, vươn tay, khẽ vuốt ve đường nét trên gương mặt nhóc. “Mân mân… Anh yêu em…”

Xương Mân nhìn Tại Trung trước mắt mình, đáp lại “Em cũng yêu anh… Tại…” Xương Mân nhiệt tình hôn môi hắn.

Nhìn đôi mắt đã bị tình dục vây lấy, hắn một lần nữa hôn lên môi nhóc, vào lúc này, hắn có chút bá đạo.

Tại Trung hôn môi Xương Mân, môi lưỡi dây dưa không rời, trao nhau nước bọt trong khoang miệng, Xương Mân đắm chiềm trong hạnh phúc. (sao mà tả ghê quá, trao nước bọt, gớm chết a)

Tại Trung hôn lên vành tai nhóc, hơi thở ấm nóng bao phủ bên tai Xương Mân, nhóc nhất thời cảm thấy toàn thân tê dại, cảm giác lâng lâng như bay lên mây.

Tứ chi Xương Mân trở nên vô lực, hô hấp ngày càng gấp, không kiềm chế được mình, tiếng rên rỉ thỏa mãn liên tiếp thoát ra khỏi miệng….

Tại Trung trút bỏ quần áo của Xương Mân, xong rồi mới cởi đồ của mình ra, ném chúng xuống sàn.

Tại trung hôn lên vành tai, rồi đến hai má, cổ, xương quai xanh, dần dần xuống phía dưới, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy hồng du nhàn nhạt trước ngực nhóc.

Xương Mân chịu không nổi cảm giác kích thích này, không kiềm chế được ôm lấy Tại Trung, càng làm cho cơ thể cả hai khắn khít hơn. Hai cơ thể dính sát thế này làm Xương Mân cảm nhận rất rõ dục vọng của hắn.

Tại Trung nâng eo Xương Mân lên, đặt dục vọng của mình trước lối vào của nhóc, thật dịu dàng, chậm rãi, tiến sâu vào bên trong.

“A… Ân…” Kích thích mãnh liệt kéo đến, tiếng rên rỉ ngắt quãng bị môi Tại Trung nuốt trọn. Bị dục vọng của hắn nhồi nhét vào cơ thể, loại cảm giác này khó có thể nói được thành lời.

Bên trong Xương Mân ẩm ướt ấm áp, cho Tại Trung cảm giác vô cùng thoải mái, hắn cũng không kiềm được gầm gừ trong cổ họng. Tiếng rên rỉ vô lực của cậu, truyền đến tai Tại Trung, dù hắn có giỏi cách mấy cũng vô phương kiềm chế.

–Cont–

Chương XVII

Vào sáng sớm, Xương Mân ở trong lòng Tại Trung tỉnh dậy, nhóc hít một hơi thật sâu, đó là mùi hương của Tại Trung.

Tuy rằng lúc trước cũng từng ở chung một chỗ với hắn, thế nhưng cảm giác của hai lần không giống nhau, nắm chặt tay Tại Trung, đầu cọ cọ vào lòng ngực hắn, thật thoải mái…. (Mân nhi giống cún con quá đi a)

“Mân Mân, tỉnh dậy rồi sao?” Xương Mân ngẩng đầu, mới phát hiện Tại Trung đang nhìn nhóc.

“Uhm.” Vừa nhìn Tại Trung, nhóc lại nghĩ tới chuyện đêm qua, trong tức khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng.

“Có khó chịu hay không?” Bởi vì hôm qua là lần đầu tiên của nhóc, hắn đã cố kiềm chế hết sức, thế nhưng vẫn không khỏi hơi quá đà.

“Không có.” Xương Mân lắc đầu.

Đột nhiên, tiếng kêu của Duẫn Hạo phá vỡ sự yên lặng vào sớm mai “Tại Trung, Mân Mân, thức dậy đi…”

Vừa dứt lời đã thấy Duẫn Hạo đứng ở trước cửa, cười tủm tỉm nhìn Tại Trung và Xương Mân đang ở trên giường.

Tại Trung kéo chăn, che vai Xương Mân lại, hắn không muốn Duẫn Hạo nhìn thấy bảo bối của mình.

“Tại Trung, hôm qua ngủ ngon lắm à…”

“Tớ tin cậu cũng không thua gì.” Tại Trung biết rõ Duẫn Hạo nhất định là cố ý làm như vậy.

“Đó là, đó là, không quấy rầy hai người nữa, tớ đi xem Hữu Thiên.” Nói xong, anh biến mất nhanh như chớp.

Đợi Duẫn Hạo đi khỏi, Tại Trung quay lại nhìn Xương Mân “Mân Mân ngồi dậy đi.”

“Uhm.”

Đến khi cả hai đi xuống lầu, cũng đã không thấy bóng dáng ba người kia đâu, ăn sáng xong, Tại Trung dẫn Xương Mân đi ra ngoài.

Tại trung dẫn Xương Mân bước đi trên con đường nhỏ mà trước đây hắn vẫn thường đi, hai bên đường đều là những cửa hàng nho nhỏ, tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng vẫn có đặc trưng riêng của nó.

Lúc trước Tại Trung ở đảo Tể Châu, thường tới nơi này mua đồ, mỗi lần đều lựa chọn được rất nhiều thứ.

“Tại Trung ca, lúc trước anh rất hay đến đây sao?” Xương Mân nghĩ dạng người như Tại Trung phải là không thể xuất hiện ở con đường nhỏ thế này.

“Thỉnh thoảng cũng có tới, Mân Mân, em cũng xem đi, ở đây em sẽ tìm được nhiều thứ tốt lắm đó!”

“Hả? Thật không? Em phải tìm mới được..”

Xương Mân vui vẻ kéo Tại Trung băng qua một đám người, đột nhiên ánh mắt nhóc bị một chiếc nhẫn cũ kỉ hấp dẫn.

Xương Mân nhìn về phía chủ quán, là một cụ già cao tuổi.

“Cái này bao nhiêu vậy bà?”

“…” Bà cụ không lên tiếng, bà vươn tay muốn sờ một chút.

Lúc này mới phát hiện bà cụ bị mù, , vì vậy Xương Mân đưa chiếc nhẫn trong tay cho bà, kiên nhẫn chờ đợi.

“Nhóc con, cháu có vợ rồi sao?”

“Vâng.” Xương Mân nhìn thoáng qua Tại Trung bên cạnh mình.

“Bà tặng cho cháu cái này, bà mong cái này có thể mang đến may mắn cho cháu…. ” Bà lão giao cho Xương Mân chiếc nhẫn trong tay mình.

“Thế này thì không tốt đâu ạ.”

“Mân Mân, nếu đã là tấm lòng của bà thì em cứ nhận đi.”

“Uhm, cảm ơn, bà bà.”

Chương XVIII

Những ngày ở đảo Tể Châu thật sự rất thoải mái, chỉ trong chớp mắt, năm người lại quay về với những ngày tháng bận rộn của mình.

Mới vừa trở về, Tại Trung đã bắt đầu chú tâm vào chuẩn bị cuộc bầu cử thiết kế sư của công ty, Xương Mân cũng nổ lực hết sức cho đợt bầu cử lần này.

Vào lúc này, người tham gia tranh cử rất đông, Xương Mân thật sự rất lo lắng. Huống chi mấy ngày nay bởi vì … sự kiện này mà không được gặp mặt Tại Trung. Đến lúc thấy chủ tịch đứng trước đài là Tại Trung thì tim Xương Mân gần như nhảy loạn ra khỏi lòng ngực.

Tại Trung phát giác được Xương Mân đang khẩn trương, mỉm cười với nhóc, giúp nhóc thả lỏng hơn.”Chủ đề của ngày hôm nay là “yêu”, mọi người có ba giờ đồng hồ để hoàn thành tác phẩm của mình.”

Tuy là nói như vậy, nhưng muốn thiết kế thì cần phải có cảm hứng, thế nhưng nếu đối mặt với một số vấn đề phát sinh đột ngột thì thời gian cũng rất quan trọng.

Tại Trung trở lại phòng nghỉ ngơi, Duẫn Hạo đang bên trong nhàn hạ ngồi uống trà.

“Trở lại rồi sao? Hai em ấy sao rồi? ” Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn Tại Trung.

“Nếu lo lắng như thế sao không chịu tự đi mà xem?” Cậu ấy sao lại không lo lắng cho Hữu Thiên chứ?

“Có cậu nói cho tớ biết là được rồi, không phải sao?” Duẫn Hạo nghĩ nếu anh xuất hiện chỉ tạo thêm áp lực cho Hữu Thiên mà thôi.

“Mân Mân có chút khẩn trương, Hữu Thiên hình như cũng vậy..”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta ngồi đây chờ xem kết quả.” Duẫn Hạo quay đầu cười cười, nheo nheo mắt nhìn Tại Trung ”Tại Trung, chủ đề lần này là cậu vì Mân Mân mà đặt ra đúng không? Cậu đúng là không công bằng mà…”

“Chớ quên còn có Hữu Thiên của cậu…”

“A, biết rồi.”

Ba giờ đồng hồ chưa gì đã trôi qua, Tại Trung lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

“Mời mọi người trao đổi tác phẩm cho nhau, sau đó viết nhận xét của mình lên bên trên mỗi tác phẩm, cả ưu điểm lẫn khuyết điểm đều được, lấy đánh giá của mọi người làm hạn định để chấm điểm cao thấp, sau đó trực tiếp giao cho tôi, một giờ chiều mai đến phòng báo cáo của công ty chờ nghe đánh giá và phỏng vấn..”

Tại Trung làm như vậy với mục đích phòng ngừa không cho có lời qua tiếng lại nào nói hắn thiên vị Xương Mân và Hữu Thiên, như thế sẽ làm họ chịu những thương tổn không đáng.

Nhưng mà mọi người ở đây không ai biết được hắn làm như vậy là có ý gì, bởi vì, từ trước đến giờ hắn chưa từng chấm thi theo kiểu này.

Mười lăm phút sau, mọi người bắt đầu nộp bài thi, đến khi Xương Mân đi tới trước mặt hắn thì, Tại Trung nhìn nhóc mỉm cười, chỉ thế Xương Mân đã có thể hiểu được hàm ý của hắn.

Cách một ngày hai tiếng sau, mọi người đều tập trung ở phòng báo cáo của công ty, Tại Trung và Duẫn Hạo ngồi ở vị trí chủ tịch, tuyên bố kết quả lần này chính là Duẫn Hạo, tất cả những người bên dưới ai nấy cũng nhìn chằm chằm dán sát mắt vào túi văn kiện trong tay Duẫn Hạo, bởi vì thứ bên trong đó đối với bọn họ rất quan trọng.

Tham gia bầu cứ làm thiết kế JIM lần này, là một bước ngoặc lớn để họ tiến đến thành công, vì thế tất cả mọi người đều rất hồi hợp.

Duẫn Hạo mở túi văn kiện được dán rất kĩ, lấy từ bên trong ra một tờ giấy trắng, liếc mắt nhìn mọi người một cái, đọc tên những người chiến thắng.

“Lý XX, Phác Hữu Thiên, Kim XX, Duẫn XX” Đọc xong tên bốn người, Duẫn Hạo cố ý dừng lại, mỉm cười, vậy mà lại làm cho mọi người bên dưới cực kì khẩn trương, còn lại một người, không biết hoa lưu lạc nhà ai.

“Thẩm Xương Mân…” Người cuối cùng trong số những người chờ đợi bên dưới.

Sau một khắc tên Xương Mân được đọc lên, một ý kiến phản đối phát ra từ đám đang ầm ĩ bàn tán.

“Tôi phản đối.” Chỉ vì câu nói này mà tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người gã.

Tại Trung hiển nhiên là quá quen với loại tình huống này, đứng dậy đi tới trước mặt người kia “Ông nghĩ không công bằng ở chỗ nào? Là bởi vì ông không được chọn sao?”

“Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân là do cậu và Trịnh Duẫn Hạo mang theo, các người nhất định sẽ cho bọn họ trúng cử, như vậy đối với tôi và tất cả mọi người đều không công bằng.” Người này nói xong tức giận bất bình.

“Nếu như ông nghĩ không công bằng, vậy thì tất cả mọi người cùng nhau đánh giá lại một lần nữa giữa tác phẩm của ông với Xương Mân và Hữu Thiên nào.”

Tại Trung tiếp nhận tác phẩm của ba người từ tay Duẫn Hạo.

“Màu sắc ông chọn để thiết kế thật sự là một vấn đề rất lớn, chỗ này cũng có vấn đề, quan trọng là ông không hề dùng hết tâm ý của mình vào tác phẩm, cái này đối với ông mà nói chỉ vỏn vẹn là một phương tiện kiếm sống mà thôi.” Tại Trung một bên đưa ra những chỗ có vấn đề, một bên lại vạch lên vị trí không ổn trong bản thiết kế của gã.

“Tác phẩm của Hữu Thiên và Xương Mân tuy rằng cũng có không ít lỗi, nhưng hai em ấy đã thể hiện được hàm ý của bộ y phục này.. Vẽ không dùnh tâm, cái này tôi chỉ cần nhìn cũng biết được.”

“Hừ… Kim Tại Trung ngươi nhất định sẽ hối hận.” Người nọ giật lấy thiết kế trong tay hắn, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

“Tại Trung ca… Ông ấy…” Xương Mân chạy đến bên cạnh Tại Trung.

“Không sao đâu, em không cần lo lắng.”

“Thế nhưng…” Xương Mân còn muốn nói cái gì đó, nhưng bị Tại Trung ngắt lời.

“Em không tin anh sao?”

“Tin mà.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Tất cả mọi người trở về đi, những người trúng cử ngày mai đến bộ nhân sự của công ty trình diện. ” Duẫn Hạo nói xong, cùng cả bọn rời khỏi phòng báo cáo.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tại Trung xem một cuốn tạp chí lá cải, trang bìa chính là hắn và Xương Mân. Tại Trung biết là do người hôm qua muốn hảm hại hắn, thế nhưng gã thật không ngờ tới loại thủ đoạn này lại làm Tại Trung có thêm quyết tâm, để cho người khác đoán mò, không bằng công khai mối quan hệ với Xương Mân.

Vào buổi trưa, trước cửa công ty có rất nhiều phóng viên vây quanh, đều muốn hỏi chuyện của hắn và nhóc.

Tại Trung kéo Xương Mân xuống lầu, đi tới trước mặt các phòng viên.

Những người đó vừa nhìn thấy Tại Trung và Xương Mân, chen chút để được tiến gần hai người hơn, sau đó là không ngừng hỏi này nọ.

“Xin hỏi quan hệ của hai người có đúng là tình nhân không?”

“Hai người bắt đầu hẹn hò từ khi nào?”

“Kim tiên sinh từ Mỹ trở về có phải là vì Thẩm tiên sinh hay không?”

“Xin mọi người yên lặng một chút, lắng nghe tôi nói đã.” Tại Trung nắm chặt tay Xương Mân, tuy rằng đã bàn qua với nhóc nhưng hắn cảm nhận được nhóc đang rất khẩn trương.

“Tôi và Xương Mân là người yêu của nhau, việc này tôi không phủ nhận. Tôi muốn mọi người đừng quấy rối đến cuộc sống riêng tư của chúng tôi, không thì tự mà gánh lấy hậu quả.” (cha già này, mấy câu đầu nghe êm tai, câu cuối knock out con người ta hà)

Nói xong Tại Trung và Xương Mân lách ra khỏi đám đông, các phóng viên cũng không dám đuổi theo.

Thế nhưng Tại Trung mãi mãi không ngờ đến, ngay buổi tối hôm nay, hắn nhận được một lá thư làm hắn kinh ngạc không ít.

Chương XIX

Tối đó, tới khuya Tại Trung với Xương Mân mới tan ca từ công ty trở về, hai người cùng ăn cơm bên ngoài, rồi hắn đưa Xương Mân về nhà.

“Anh muốn gặp mặt ba em.” Tại Trung nghĩ lúc sáng đã công khai quan hệ với đại chúng, vậy hắn cũng phải cùng ba ba nhóc nói chuyện mới được.

“Uhm, được đó.” Xương Mân mở cửa, thế nhưng hình như không có ai ở nhà.”Tại Trung ca, hình như ba ba chưa về nữa.”

“Không sao đâu, anh ở chỗ này chờ là được rồi.” Tại Trung đi tới sô pha ngồi xuống.

Xương Mân đi vào bếp rót cho Tại Trung cốc nước, thế nhưng vừa quay ra, trên sô pha đã không thấy ai nữa.

“Tại Trung ca…” Xương Mân kinh hoảng, cậu vẫn chưa biết hiện tại mình đang lâm vào hoàn cảnh nào.

Xương Mân vội vàng bỏ cốc nước xuống, mở cửa đuổi theo, thế nhưng bên ngoài cũng không thấy bóng dáng hắn, con đường vắng vẻ, cô đơn nói không nên lời. (Hữu Thiên đâu, đi chơi với trai hem về nhà sao?)

Xương Mân chạy tới cửa nhà Tại Trung, nhưng chủ nhà cũng không thấy ở bên trong, cuối cùng nhóc chỉ biết thất thỉu quay về nhà, đến khi nhóc mới bước đến sô pha, mới để ý thấy một tấm giấy trắng rơi trên mặt đất.

Hữu Thiên vừa về đến nhà, thấy Xương Mân ngây ngốc ngồi trên sô pha, trong tay vẫn còn cầm tờ giấy đã được mở ra, cậu lo lắng chạy tới “Mân Mân, em sao vậy?”

Xương Mân không trả lời, chỉ đưa tờ giấy đó cho Hữu Thiên, xem sơ qua, Hữu Thiên mới biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

“Lẽ nào Kim Tại Trung anh ấy tin đây là do em viết sao? Anh ấy thực sự nghĩ em tiếp cận anh ấy là có mục đích? ” Hữu Thiên bắt đầu nổi giận.

“Là ba ba viết, anh ấy sao có thể không tin.” Xương Mân vốn không nghĩ tới ba của nhóc lại muốn nhóc tiếp cận Kim Tại Trung.

“Sao em lại không giải thích với anh ấy, anh dẫn em đến đó.” Xương Mân là em trai Hữu Thiên yêu thương nhất, hôm nay nhìn thấy cậu ủy khuất như thế, Hữu Thiên không tài nào nhẫn nhịn được nữa.

Xương Mân rút tay ra khỏi tay Hữu Thiên “Anh ấy không có ở nhà, điện thoại di động cũng tắt máy, anh ấy biến mất rồi……”

“Chúng ta đi tìm Duẫn Hạo, anh ấy nhất định có cách mà.” Hữu Thiên gọi điện cho Duẫn Hạo, chỉ trong chốc lát, Duẫn Hạo và Tuấn Tú đã chạy đến nhà Xương Mân.

Chương XX

Duẫn Hạo đã liên lạc với rất nhiều người, thế nhưng vẫn không có được tin tức gì của Tại Trung, chỉ mới có một đêm, Tại Trung có thể đi đâu chứ?

Xương Mân ngây ngốc ngồi trên sô pha, một câu cũng không nói. Hữu Thiên, Duẫn Hạo, Tuấn Tú nhìn thấy mà xót thương.

“Chị dâu, ca của em nhất định sẽ không vứt bỏ anh đâu, chỉ là trong nhất thời anh ấy không hiểu ra mà thôi, chờ đến khi anh ấy thông suốt chắc chắn sẽ trở về, anh nói cái gì đi chứ.” Tuấn Tú rất muốn an ủi Xương Mân, thế nhưng cậu chưa từng an ủi ai bao giờ, vì vậy nên không biết nói thế nào mới tốt nữa.

“Mân Mân, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai sẽ tốt thôi mà. Hữu Thiên đi ngủ với Xương Mân đi, anh và Tuấn Tú sẽ tiếp tục nghĩ cách, nếu có tin gì anh nhất định sẽ báo ngay cho em..”

Hữu Thiên cùng Xương Mân nằm trên giường, Xương Mân vẫn im lặng không nói lời nào.

“Mân Mân, em rất yêu Tại Trung đúng không? ” (ta hận, ta hận cái thằng tên Kim Tại Trung a)

“Uhm” Xương Mân nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy thì em cũng phải tin là Tại Trung cũng rất yêu em.” Hữu Thiên kéo Xương Mân quay người lại đối mặt với mình “Thư của ba ba làm cho Tại Trung hiểu lầm, cũng đâu phải Tại Trung không yêu em, đó là vì anh ấy quá yêu em….” Hữu Thiên tin là Xương Mân hiểu rõ những gì mình nói.

“Hôm nay anh ấy công khai với tất cả mọi người về mối quan hệ của em và anh ấy, thế nhưng thư ban tối đã che mờ mắt Tại Trung, bây giờ điều em nên làm là tin tưởng vào tình yêu của cả hai, khi đã thông suốt Tại Trung nhất định sẽ trở về.”

“Dạ, em tin anh ấy.” Yêu là phải tin tưởng lẫn nhau.

Hôm sau Xương Mân vẫn đi làm như thường lệ, nhưng thiếu vắng bóng hình Tại Trung, cảm giác thật rất không quen, ở bên cạnh Tại Trung lâu như vậy, Xương Mân phát hiện nhóc không thể nào rời xa hắn được.

Cho đến trưa, nhóc biết được tin Tại Trung đã quay về Mỹ trong đêm qua từ Chương bí thư. (gì đây, gì nữa đây, thằng cà chớn này)

Thật ra lúc Chương bí thư nghe được tin tức này cũng không thể tin được, vì sao Kim Tại Trung lại không nói với Xương Mân, cả Trịnh Duẫn Hạo cũng không biết, còn muốn ông thông báo lại với tất cả nhân viên của công ty.

“Xương Mân, giữa cậu và đại thiếu gia xảy ra chuyện gì thế?”

“Không, không có gì.”

Chương bí thư nhận ra Xương Mân không muốn nói, ông cũng không hỏi tiếp, thức thời ra khỏi phòng làm việc.

Không lâu sau, Duẫn Hạo và Hữu Thiên cũng tới.

“Mân Mân, Tại Trung cậu ấy trở về Mỹ rồi.”

“Uhm, em biết rồi. Duẫn Hạo ca, em có thể nhờ anh một việc không?”

“Em nói đi, anh nhất định sẽ giúp em.”

“Em muốn đến Mỹ tìm Tại Trung ca…” Xương Mân muốn đi tìm Tại Trung, rất muốn rất muốn.

“Bây giờ, anh đi đặt vé ngay.” Tuy rằng Duẫn Hạo cũng muốn đi cùng Xương Mân, thế nhưng theo tình huống hiện tại thì Xương Mân đi một mình có lẽ sẽ tốt hơn.

“Dạ.” Tại Trung ca, anh chờ nha, chờ Mân Mân tới tìm anh.

Xương Mân một mình đi tới Mỹ, máy bay hạ cánh, ngoài cửa sân bay đã có người đứng chờ nhóc.

Xương Mân đi qua đó, người đó cũng rất nhanh nhận ra nhóc, vì vậy hỏi “Xin hỏi cậu là Thẩm Xương Mân phải không?”

“Đúng vậy.”

“Tôi là tài xế do thiếu gia Duẫn Hạo cử tới chở cậu đi tìm Tại Trung thiếu gia.”

“Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sách, mời cậu đi theo tôi.”

Xương Mân đi theo người đó lên xe, mất khoảng một tiếng mấy, xe ngừng lại trước cửa một ngôi biệt thự xa hoa.

Lúc này Xương Mân khẩn trương đến đầu óc trống rỗng. Hơn nữa ngồi máy bay tới đây khá lâu khiến Xương Mân thấy mệt mỏi.

Phải qua kiểm tra ở trước cổng, xe mới có thể đi vào biệt thự.

Xương Mân từng tưởng tượng nhà Tại Trung sẽ rất lớn, nhưng không hề nghĩ đến muốn vào phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.

Trong lúc Xương Mân vẫn còn nghĩ ngợi lung tung, xe ngừng lại “Tới rồi, mời cậu xuống xe!”

“Vâng.” Xuống xe, Xương Mân bắt đầu cảm thấy quẫn bách. (lúng túng)

Nhóc không biết bây giờ Tại Trung có ở nhà hay không, nhóc cũng không biết mình sẽ nói gì khi gặp được Tại Trung nữa….

Xương Mân đứng ngoài cửa do dự thật lâu, cuối cùng quyết tâm ấn chuông cửa, thế nhưng đã có người mở cánh cửa rộng lớn đó ra trước.

Đứng ở trước mặt Xương Mân lúc này là Tại Trung.”Tại Trung ca…”

“Vào đi…”

“Tại Trung ca…” Thái độ lãnh đạm của Tại Trung, làm Xương Mân cảm thấy bất an đến cực độ.

Xương Mân đi vào cửa, nhóc từ phía sau ôm lấy Tại Trung, hắn như vậy, thật làm nhóc rất sợ.

Tại Trung gỡ tay Xương Mân ra, sau đó nắm lấy tay nhóc “Đi theo anh.”

Tại Trung dẫn Xương Mân đến phòng mình, kéo Xương Mân vào trong.

“Mân Mân, anh biết em sẽ đến tìm anh mà.” Tại Trung ôm chặt Xương Mân vào lòng.

“Tại Trung ca…” Hành động đột ngột của Tại Trung làm Xương Mân mơ hồ chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Chương XXI

“Mân Mân, xin lỗi, anh đã làm cho em lo lắng.” Tại Trung ngừng lại một chút, lại nói tiếp “Kỳ thực hôm đó anh có chút tức giận khi xem thư của bác trai để lại cho em, cùng lúc anh cũng rất sợ, sợ em sẽ rời xa anh, sau đó anh không muốn nghĩ tiếp nữa, liền trong đêm bay về Mỹ…”

“Ở trên máy bay anh suy nghĩ rất nhiều, vừa đến Mỹ anh đã cảm thấy vô cùng hối hận, Mân Mân, anh không nên hoài nghi tình yêu của chúng ta. Anh gọi điện bảo Chương bí thư, kêu ông ấy nói cho em biết anh đang ở Mỹ, trong lòng anh rất hy vọng em sẽ đến tìm anh. Mân Mân, xin lỗi em…Anh rất sợ sẽ mất em, anh không thể không có em…”

Nghe những gì Tại Trung nói, tuy rằng trong lòng không dễ chịu cho lắm, nhưng nhóc có thể cảm nhận được tình cảm Tại Trung dành cho nhóc rất sâu nặng, vì vậy nhóc không trách móc gì. Nhưng mà tha thứ cho hắn như thế, Xương Mân thấy quá dễ dàng cho hắn rồi.

“Kim Tại Trung, anh là một đại hỗn đản, anh hại em phải từ Hàn Quốc xa xôi như vậy bay đến Mỹ tìm anh, vừa mở cửa, còn đối với em lạnh nhạt nữa chứ, còn hoài nghi tình cảm của em, Kim Tại Trung em ghét anh em ghét anh…” Xương Mân dùng sức đánh Tại Trung, nhưng vẫn thấy mình dùng không đủ lực.

“Mân Mân, nếu làm vậy có thể làm em hết giận, em cứ đánh anh thật mạnh đi, chỉ cần em không rời khỏi anh, mãi mãi phải ở bên cạnh anh.” Mặc dù có hơi đau, nhưng Tại Trung lại thấy rất vui.

“Em có nói rời khỏi anh bao giờ, toàn do anh tự tưởng tượng ra, huống chi “người ta” đã là người của anh, anh còn nghĩ em có thể đi đâu hả? “

“Mân Mân, anh thật sự rất yêu em…” Tại Trung lại ôm Xương Mân vào lòng.

“Em tin tưởng anh, em cũng rất yêu anh.”

Cưng chiều âu yếm người trước mặt mình, khiến Tại Trung có cảm giác hạnh phúc nói không nên người. Xương Mân là của hắn, sau này cũng là của riêng hắn, họ sẽ không bao giờ, rời xa nhau nữa.

Nâng mặt Xương Mân lên, Tại Trung yêu thương hôn lên môi nhóc, Xương Mân cũng đáp lại nụ hôn nóng bỏng này.

Lúc hai người vẫn còn nồng nàn say đắm trong nụ hôn ngọt ngào, thì có tiếng gõ cửa truyền đến.

“Tại Trung ca…” Xương mân là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, dù sao nhóc cũng đang ở nhà Tại Trung, vậy nhóc nhất định phải gặp mặt ba mẹ hắn.

“Có lẽ là ba mẹ đã trở về, anh đã nói với họ hôm nay em sẽ đến.” Tại Trung đã nói với ba mẹ chuyện của hắn và Xương Mân từ lâu rồi, ba mẹ thông tình đạt lý của hắn cũng không phản đối, họ chỉ mong Tại Trung thích là được.

“Em… Uhm…” Đây là lần đầu gặp ba mẹ hắn, huống chi lại trong tình huống này, lòng Xương Mân khẩn trương đến cực độ.

“Không sao đâu, họ chỉ biết chuyện lúc trước của chúng ta thôi.” Tại Trung biết được Xương Mân khẩn trương, nhẹ nhàng trấn an nhóc ” Em như thế thật làm cho người ta muốn cưng chiều mà, họ nhất định sẽ rất thích em.”

“Uhm, được rồi…” Để có thể ở bên cạnh Tại Trung, cái gì nhóc cũng sẽ làm, bây giờ chỉ là gặp ba mẹ Tại Trung thôi mà, cũng không phải chuyện khủng khiếp gì, cố lên, Thẩm Xương Mân.

Tại Trung dẫn Xương Mân ra phòng khách, ba mẹ hắn đều đang ngồi ở sô pha, quay đầu lại thấy nhóc, mỉm cười, làm Xương Mân cảm thấy ba mẹ hắn thật hiền lành.

“Con chào bác trai, bác gái…” Xương mân hướng bọn họ khom lưng hành lễ, nhóc nhất định phải để lại ấn tượng tốt trong mắt ba mẹ Tại Trung. (cái này là thiếu nữ ra mắt ba mẹ chồng đây sao?)

Ba Tại Trung lên tiếng trước “Là Xương Mân sao, lại đây lại đây, ngồi xuống đi, tất cả đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.”

Mẹ Tại Trung cũng bồi tiếp “Tại Trung đã nói về cháu cho hai bác nghe từ lâu rồi, hôm nay mới biết được cháu là đứa trẻ đáng yêu như thế. Khó trách sao mà Tiểu Tại của chúng tôi thích cháu đến như vậy.”

Bị mẹ Tại Trung nói như thế, làm Xương Mân cảm thấy xấu hổ.

“Ba mẹ nói thế làm Mân Mân xấu hổ rồi kìa.” Tại Trung ôm Xương Mân sát lại gần mình hơn.

“Hai đứa dự định khi nào kết hôn?” Ba Tại Trung nói lời này thật ngoài dự định của mọi người.

“Chuyện này…” Tại Trung thật bội phục tư tưởng của ba hắn còn nhanh hơn cả hắn.

“Ba và mẹ con đã bàn rồi, một tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ. Con và Tiểu Mân xem như nghe lời một lần đi. Chẳng lẽ hai đưa không muốn kết hôn? Tiểu tại, con phải cho Xương Mân một danh phận chắc chắn mới được.”

“Con rất muốn, nhưng không biết Mân Mân em ấy…” Tại Trung xoay đầu nhìn Xương Mân.

“Tiểu Mân còn con?” Mẹ Tại Trung hỏi.

“Con… Vâng…” Tuy rằng không trả lời trực tiếp, nhưng Xương Mân gật nhẹ đầu, cho thấy nhóc đã đồng ý.

–Cont–

Chương XXII

Đêm nay Tại Trung và Xương Mân đều cảm thấy rất vui sướng. Được người nằm bên cạnh âu yếm yêu thương, Xương Mân có cảm giác đặc biệt hạnh phúc. Nằm quấn quít bên nhau, có thể cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể đối phương.

“Tại Trung ca, anh cho em cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc. Em thật sự rất yêu anh, vì thế sau này anh đừng bao giờ rời xa em nha!”Đầu Xương Mân gối lên bắp tay Tại Trung, nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn.

“Mân Mân, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em, tin anh nhé!”Tại Trung nghĩ chuyện này làm Xương Mân cảm thấy bất an trong lòng.

“Uhm, em tin.”Xương mân chủ động tới gần Tại Trung, đôi môi ngọt ngào ấn lên môi hắn, nhẹ nhàng va chạm nhưng lại làm cơ thể hắn nóng rần lên.

Tại Trung ôm chầm Xương Mân, đặt nhóc dưới thân mình, nụ hôn nóng bỏng lại tiếp tục.”Mân Mân… Mân Mân… Anh yêu em!”

Nhiệt độ trong phòng theo chuyển động hai cơ thể đang quấn quít mà tăng lên….

Ngày hôm sau, Tại Trung gọi điện báo cho Tuấn Tú, Duẫn Hạo và Hữu Thiên để họ đến Mỹ dự lễ cưới của hắn và Xương Mân.

Nhân lúc họ còn chưa đến, hắn mang Xương Mân đến tổng công ty ở Mỹ, mặc dù dẫn nhóc đến cũng chỉ là muốn giới thiệu với mọi người, thế nhưng Xương Mân để lại ấn tượng rất tốt trong mắt họ!

Cậu mở máy tính lên xem cách cử hành đám cưới như thế nào?

Bọn người Duẫn Hạo tới, Tuấn Tú vui vẻ lôi kéo mọi người nói chuyện phiếm, Tại Trung và ba ba Xương Mân cũng vào phòng riêng, hai người cũng nên nói chuyện cho rõ ràng.

“Xin ba yên lặng một chút nghe con nói, ba ba.” Nếu hắn muốn kết hôn với Xương Mân, thì mặc dù người trước mắt hắn có thích hay không cũng nên gọi một tiếng phải lẽ.

“Con muốn cưới Mân Mân, bởi vì con yêu em ấy. Con mặc kệ ba cần thứ gì ở con, chỉ xin ba chúc phúc cho con và Mân Mân. Thư lúc trước ba để lại cho Mân Mân con cũng đã xem, vì thế mà con hiểu lầm em ấy, đó cũng là sai lầm của con. Cuộc sống của Mân Mân sau này con sẽ chịu trách nhiệm, còn nữa, ba là ba ba của Mân Mân, con cũng phải chăm sóc ba, thế nhưng con không hy vọng ba lại mang đến phiền phức gì cho Mân Mân nữa, kể cả chuyện lần này.”

Tại Trung nói rất nghiêm túc, nếu không phải vì người đàn ông trước mặt, hiểu lầm lần này sẽ không xảy ra, Mân Mân thiếu chút nữa mất đi hắn, mà hắn cũng xém chút mất Mân Mân, chuyện như vậy, Tại Trung không bao giờ….muốn nó xảy ra nữa…

“Ta biết rồi, Tiểu Thiên đã nói cho ta biết.” Mặt ba Xương Mân lộ rõ vẻ hối hận, sau khi về nhà, Hữu Thiên đã tức tối cãi với ông một hồi.

“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi, đừng để Mân Mân lo lắng ạ.” Tại Trung vừa đi ra đã thấy Xương Mân đang tiến tới.

“Ba ba, Tại Trung ca… Hai người nói gì với nhau đó?” Xương Mân biết Tại Trung có thành kiến với ba ba nhóc.

“Không có gì, anh nói với ba ba, xin ba giao em cho anh, sau này anh sẽ thật chu đáo chăm lo cho em.” Tại Trung sủng nịnh ôm Xương Mân vào lòng.

“Ba ba, thật vậy sao?” Xương Mân hiển nhiên có chút hoài nghi, quay sang nhìn ba ba một chút.

“Uhm, Tiểu Mân có Tại Trung chăm sóc, ba đã an tâm rồi.” Ông đã biết lỗi của mình, và bây giờ ông rất an tâm, an tâm giao con trai mình cho Tại Trung.

Chương XXIII

Địa điểm cử hành hôn lễ là tronng một giáo đường cổ xưa ở Hà Lan, mang theo lời chúc phúc từ mọi người, Xương Mân và Tại Trung trở thành đôi bạn đời trăm năm.

Câu nói “Ta đồng ý” Có thể là câu từ tốt đẹp nhất mà đời này Tại Trung được nghe, từ nay về sau, hắn và Xương Mân có thể vĩnh viễn sẽ không xa nhau, họ sẽ bên nhau suốt một đời.

Tại Trung và Xương Mân trao nhẫn cho đối phương, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng tấm lòng cả hai.

Hữu Thiên ngồi ở phía dưới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Duẫn Hạo “Duẫn Hạo, họ thực sự rất hạnh phúc.”

Duẫn Hạo cầm lấy tay Hữu Thiên, ôn nhu nhìn Hữu Thiên nói rằng “Hữu Thiên, anh cũng sẽ làm cho em được hạnh phúc như thế.”

Đến khi nghi lễ kết thúc, Xương Mân đi tới trước mặt Hữu Thiên, đưa hoa hồng trên tay cho cậu “ Hữu Thiên ca, chúc anh và Duẫn Hạo ca hạnh phúc.”

Hữu Thiên đứng lên tiếp nhận bó hoa trong tay Xương Mân, sau đó ôm chặt lấy cậu, nhóc con này cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi…

Sau khi hôn lễ kết thúc tốt đẹp Tại Trung và Xương Mân phải đi đến Châu Âu, phần vì đi hưởng tuần trăng mật, phần là phải đi chuẩn bị buổi trình diễn thời trang mới.

Buổi tối, Tại Trung và Xương Mân đứng ở ngoài ban công sân thượng nhìn ngắm cảnh hoàng hôn mỹ lệ, thoáng qua là sắc hồng tuyệt đẹp nhưng nhìn kĩ hơn lại là màu đỏ tươi tắn, làm cho Xương Mân nghĩ đến, nhóc và Tại Trung cho đến già cũng phải cùng nhau ở cùng một chỗ ngắm nhìn mặt trời lặn.

“Mân Mân, anh định cho em tham gia tuyên bố thiết kế mới.”

“Sao mà được chứ, thiết kế của em chưa tốt đâu. Đưa ra chỉ thêm mất mặt mà thôi.” Xương Mân lắc đầu, mặc dù Tại Trung cho nhóc cơ hội, nhưng nhóc không dám làm.

“Không thử sao em biết làm không được? Lần trước tranh cử không phải rất tốt sao? Mân Mân phải tự tin với bản thân mình một chút.” Tại Trung nghĩ hắn không thể cứ bên cạnh mà thúc đẩy nhóc thế này, Xương Mân muốn làm một thiết kế sư xuất sắc, phải tự tin với thiết kế của mình mới được.

“Ngạn vạn lần vẫn không được, em sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”

“Mân Mân không phải muốn làm một thiết kế sư ưu tú sao?”

“Uhm.” Xương Mân gật đầu

“Vậy thì không nên lo lắng gì cả, dũng cảm là sẽ làm tốt thôi, anh sẽ luôn bên cạnh giúp đỡ em.”

“Vậy… Được rồi…” Xương Mân không có cách nào từ chối nữa, kì thực Tại Trung nói không sai, Xương Mân cảm thấy Tại Trung thật rất tốt với nhóc.

Mấy ngày nay, ban ngày Tại Trung đều dẫn Xương Mân đi dạo chơi khắp nơi, tối đến hai người họ đều ở trong phòng thiết kế.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “Vào đi…” Tại Trung nói.

“Tại…” Xương Mân đi tới trước mặt Tại Trung, đưa cho hắn bản vẽ thiết kế mấy ngày nay của nhóc “Anh xem giúp em đi…”

Tại Trung tiếp nhận bản vẽ của nhóc, không có xem, trực tiếp nhét vào túi văn kiện”Anh cũng mới hoàn thành xong, mấy ngày nay em mệt mỏi rồi, đi ngủ một giấc đi.”

“Sao anh không xem đi?” Xương Mân thấy hành động của Tại trung cảm thấy có chút ủy khuất, chu chu cái miêng nhỏ nhắn.

“Ngốc à, vì anh tin tưởng em a…”

Thời gian trôi qua rất mau, chớp mắt đã đến ngay tuyên bố, Tại Trung ở hậu trường thư thái ngồi trên sô pha xem tạp chí, Xương Mân thì cứ giáo giác nhìn bốn phía xem tình hình hiện tại.

“Mân Mân, qua đây ngồi một chút đi…” Tại Trung thấy Xương Mân yên lặng không nhúc nhích, thế nên đứng dậy kéo nhóc ngồi lên đùi mình.

“Tại… Em hồi hợp quá, anh sờ tim em xem, đập nhanh quá trời.” Xương Mân vừa nói, vừa kéo tay Tại Trung đặt trước ngực mình.

“Uhm, đúng là đập rất nhanh…” Tại Trung vừa sờ vừa cố ý khiêu khích nhóc, khiến mặt Xương Mân đỏ bừng lên.

“Anh…”

“Đi thôi, chúng ta phải lên sân khấu rồi…” Tại Trung cười ôm Xương Mân đi lên sân khấu.

Phản ứng dưới đài rất tốt, Xương Mân nhìn Tại Trung, nhóc nghĩ hình như Tại Trung đã sớm biết tình hình sẽ như vậy. Thấy mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Xương Mân cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên vợ chồng họ cùng nhau công bố thiết kế mới.

Lúc còn đứng trên đài Xương Mân vẫn không sao, thế nhưng vừa đi xuống, nhóc cảm thấy bụng rất khó chịu

Tại Trung thấy Xương Mân ôm bụng, lo lắng hỏi “Mân Mân, sao vậy? Khó chịu chỗ nào…”

“Nôn…” Tại Trung chưa kịp hỏi xong, Xương Mân đã ôm bụng nôn ra.

Chương XXIV

“Mân Mân, em sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu?” Tại Trung vội vàng đỡ Xương Mân ngồi xuống sô pha.

“Em không sao, bụng có chút khó chịu thôi.” Xương Mân giải thích.

“Có cần anh đưa đến bệnh viện xem thử không?” Chỉ cần Xương Mân có chút khó chịu, Tại Trung cũng rất lo lắng, sợ mình chăm sóc nhóc không tốt.

“Tại, em không sao rồi, không nghiêm trọng đến phải đến bệnh viện đâu.” Xương Mân biết bụng mình không khỏe, chỉ cần làm việc nhiều một chút, bụng liền cảm thấy đau nhức khó chịu.

“Chúng ta về nhà sớm chút đi, mấy ngày nay em vất vả rồi.”

“Dạ.” Xương Mân gật đầu.

Tại Trung đi qua chỗ các nhân viên bàn giao công việc sau đó đưa Xương Mân về nhà.

Vừa đến nhà, Tại Trung bảo Xương Mân ngồi ở sô pha nghỉ ngơi một hồi, còn bản thân thì đi vào bếp nấu một chút thức ăn cho nhóc.

Xương Mân nhìn Tại Trung đang bận rộn trong bếp, một cảm giác yêu thương mạnh mẽ trổi dậy, Tại Trung đối với nhóc thật là tốt. Từ nhỏ đến lớn, không có ngươi nào tốt với nhóc giống như Tại Trung cả, hắn là người đầu tiên và cũng là người duy nhất.

Xương Mân bước nhẹ nhàng đi đến phía sau Tại Trung, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa lên vai Tại Trung.

Hành động bất ngờ của nhóc làm hắn không biết phải làm sao, ngay lúc Tại Trung định mở miệng hòi, giọng nói của nhóc truyền tới.

“Tại… Anh thật tốt với em…” Xương Mân kề sát tai Tại Trung, dịu dàng nói.

“Ngốc à, anh không tốt với em thì ai tốt với em đây?” Tại Trung để Xương Mân ôm hắn, tay cẩn thân nhấc nồi thức ăn.

“Tại… Em thấy rất hạnh phúc…” Xương Mân hít một hơi thật sâu, ở bên cạnh Tại Trung nhóc có cảm giác rất an tâm.

“Anh cũng vậy…” Mặc dù hắn không rõ hôm nay nhóc có chuyện gì mà lại nói vậy, thế nhưng hắn rất hài lòng với hành động của nhóc, khó được nhìn thấy bảo bối của hắn chủ động như hôm nay.

“Em cảm giác như mình đang nằm mơ vậy…”

“Không tin đây là thật sao, vậy em có thể nhéo anh một cái mà.”

“Uhm.” Nói xong, Xương Mân hung hắn cắn lên cổ Tại Trung, sau đó lại cắn mạnh lên môi hắn.

“Tiểu bại hoại…” Tại Trung cảm thấy bảo bối của hắn càng ngày càng trở nên nghịch ngợm.

Xương Mân không nói gì, hôn khắp lưng Tại Trung.

Sáng sớm ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào giường, thế nhưng hai người đang nằm đó hình như không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh giấc.

Tại Trung gắt gao ôm nhóc vào lòng, trên mặt nhóc mang theo chút cười mỉm, rõ ràng là đang có một giấc mộng đẹp.

Tại Trung vẫn nhìn ngắm Xương Mân một hồi, nhìn nhóc con đang được mình âu yếm trong lòng, Tại Trung mỉm cười ngọt ngào, hôm qua Xương Mân chủ động như vậy, làm hắn nhất thời kiềm không được làm nhóc tới mấy lần, kết quả là Mân Mân đáng yêu tới giờ này vẫn chưa thức.

“Uhmmm…” Xương Mân khẽ uhm một tiếng, sau đó lại ở trong lòng hắn cọ cọ, Tại Trung biết bảo bối của hắn sẽ tỉnh dậy ngay thôi.

Quả nhiên không bao lâu sau, Xương Mân mơ mơ màng màng mở mắt, chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn trần nhà, sau đó mới tỉnh hẳn.

“Mân Mân, thức rồi sao?” Tại Trung ôn nhu vén tóc trên trán nhóc, lại hôn nhẹ lên đó.

“Uhm.” Mặt Xương Mân hơi phiếm hồng, là do nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

“Tuy không còn sớm nữa, nhưng chúng ta vẫn nên ăn sáng đã, mau đứng lên đi.”

“Dạ…” Xương Mân lên tiếng, bỏ chạy vào phòng tắm.

Tại Trung ở trong bếp làm bữa sáng, lại nghe được tiếng nôn mửa của nhóc ở phòng tắm, vì thế vội vàng buông đồ trong tay, chạy vào phòng tắm.

Vừa mở cửa đã thấy Xương Mân một tay vịn bồng rửa tay, một tay ôm bụng, không ngừng nôn mửa.

“Mân Mân, em có sao không, lại khó chịu sao?”

Xương Mân không trả lời được, chỉ gật đầu.

“Đi, anh phải mang em đến bệnh viện.” Tại Trung ôm lấy Xương Mân đi ra ngoài, lái xe thẳng đến bệnh viện.

Tại Trung yêu cầu khám gắp cho nhóc, vì thế bác sĩ tiến hành kiểm tra dạ dày Xương Mân, cuối cùng, Tại Trung ngồi ở trước mặt bác sĩ, nghe bác sĩ trịnh trọng báo: “Chúc mừng cậu, bà nhà cậu đang mang thai…”

Chương XXV

Nghe được tin tức này, Tại Trung quả thực không thể tin được những gì tai mình vừa nghe, Xương Mân ở bên cạnh cũng kinh ngạc không ít.

“Bác sĩ, ông chắc chắn chứ?” Hiển nhiên Tại Trung vẫn không tin.

“Là thật sao ạ?” Xương Mân hỏi.

“Các cậu không nên nghi ngờ, đây là sự thật.” Bác sĩ đưa báo cáo trong tay cho Tại Trung và Xương Mân. “Nếu không tin, các cậu tự xem đi.”

Tại Trung xem kết quả chuẩn đoán, trên giấy thật sự có ghi Xương Mân mang thai.”Mân Mân, là thật rồi.”

“Tại…” Xương Mân kích động nói không nên lời.

Trên đường về nhà, Xương Mân ngồi ở ghế phó không nói tiếng nào, Tại Trung đưa tay nắm lấy tay nhóc.

“Mân Mân, em sao vậy?”

“Tại… Em có chút khẩn trương, con của chúng ta…” Xương Mân nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình.

“Đúng, con của chúng ta, Mân Mân em thật vĩ đại…”

“Tại…”

“Mân Mân, từ hôm nay trở đi, anh nhất định phải săn sóc em kĩ lưỡng hơn nữa, nuôi em thành nhóc con mập béo mới được.”

“Tại… Chúng ta sẽ có một đứa con đáng yêu, đúng không?” Xương Mân nở nụ cười.

“Uhm, còn xinh đẹp như em nữa, thật đáng yêu.”

“Em đang rất chờ mong đến ngày được nhìn thấy con…”

Sau khi về nhà, Tại Trung lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ thông báo, họ nghe được tin tức này có vẻ rất vui, còn dặn dò Tại Trung nhất định phải chăm sóc cho nhóc thật tốt, không cần lập tức quay về, đợi nhóc khỏe hẳn rồi trở về cũng được.

Tuấn Tú nghe được ba mẹ mình nói, cậu muốn bay qua đó thăm Tại Trung và Xương Mân, nhưng cuối cùng lại bị bác bỏ ý định đó.

Duẫn Hạo và Hữu Thiên nghe được tin này cũng rất vui mừng, Duẫn Hạo rất ghen tị với hắn….Nói chờ khi em bé được sinh ra, nhất định phải làm ba nuôi của bé.

Hôm sau báo chí đưa tin về đợt tuyên bố lần này của Tại Trung, vẫn tốt như mọi khi, tác phẩm do Xương Mân thiết kế cũng được đánh giá rất cao, rất nhiều người trong giới truyền thông muốn phỏng vẫn nhóc, nhưng mà Tại Trung lo lắng cho thân thể Xương Mân nên chỉ chọn ra một số phóng viên làm bài phỏng vấn ngắn gọn.

Nhờ vào đợt tuyên bố lần này, Xương Mân trong giới thiết kế cũng có chút danh tiếng, không chỉ thế mà còn vì nhóc là vợ của Kim Tại Trung, thiết kế của nhóc, tuy rằng có khoảng cách nhất định so với Tại Trung, thế nhưng làm được như vậy thật không dễ dàng gì.

Từ nay về sau trong sinh hoạt, Tại Trung nghiêm ngặt quy định thời gian làm việc và nghỉ ngời của nhóc, còn đặc biệt thẩm vấn một số người từng mang thai những việc gì cần chú ý cẩn thận. Vì Xương Mân và cục cưng trong bụng nhóc, Tại Trung thật sự rất vất vả…

Xương Mân có thói quen chơi vi tính, buổi tối nhóc vừa định ngồi vào ghế trước màn hình, Tại Trung vội vàng chạy tới ngăn lại “Mân Mân, từ giờ trở đi em không được đụng tới máy tính nữa, phóng xạ không tốt cho con đâu.”

Lúc đầu Xương Mân còn có chút oán giận, thế nhưng thời gian lâu cũng thành thói quen của nhóc, huống chi Tại Trung luôn ở bên cạnh nhóc, tìm đủ mọi cách làm Xương Mân thấy vui.

Nhìn Tại Trung vất vả vì mình như thế, Xương Mân cũng học an phận hơn rất nhiều, mỗi lần đều im lặng ngồi bên cạnh hắn.

Khoảng thời gian vừa mới mang thai nhóc liên tục cảm thấy buồn nôn, vì thế nên không muốn ăn, nhưng mà Tại Trung luôn thay đổi nhiều món ăn khác nhau dỗ nhóc ăn, tuy là nuốt vào rồi lại nhổ ra, nhưng nhóc vẫn ăn tiếp, dù sao thì Tại Trung cũng rất vất vả với nhóc rồi.

Chương XXVI

Đến khi đứa bé trong bụng nhóc ổn định hơn, Tại Trung và Xương Mân lên đường về Mỹ, mọi người trong nhà đều rất chời đợi.

Bụng càng ngày càng to lên, hạn chế tối đa hành động của Xương Mân, lâu ngày, Xương Mân cũng quen với việc ngồi yên trên sô pha, xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, vừa cười vừa hỏi đứa con trong bụng.

“Cục cưng, con là trai hay gái vậy?”

“Cục cưng, con là con trai đi, Tại, sẽ rất thích đó.”

“Cục cưng, thực ra con là con gái cũng rất tốt, ha hả…”

“Mân Mân, em lại nữa rồi…” Tại Trung ngồi xuống bên cạnh Xương Mân ôm lấy nhóc, tuy rằng trong giọng nói có chút nóng giận, thế nhưng bảo bối của hắn thật là dễ thương quá mà.

“Tại, anh đã nghĩ ra tên cho cục cưng chưa?”

“Mỹ Kim trong bảo khố…” Tại Trung tự nói tự cười ha ha lên.

“Đáng ghét.” Xương Mân đánh Tại Trung một cái nhẹ.”Em không có giỡn với anh đâu…đàn hoàn một chút đi…”

“Bí mật, chờ cục cưng ra đời anh sẽ nói cho em biết.” Tại Trung cố tình thừa nước đục thả câu.

“Hứ… Còn muốn dấu nữa, đến em cũng không nói. Cục cưng, ba ba của con ăn hiếp ba…”

“Tại Trung, anh ăn hiếp Mân Mân của bọn em sao?” Đúng lúc Duẫn Hạo và Hữu Thiên đi mua đồ ăn trở về, hai người chỉ nghe được nửa câu sau.

“Mân Mân vất vả như thế, anh sao lại không biết xấu hổ đi ức hiếp em ấy.” Hữu Thiên không hiểu, sao mà hai người kia còn ngồi đó cười “Mân Mân, em bị ức hiếp như vậy, mà còn cười à.”

“Hữu Thiên, anh nghĩ có lẽ em đã hiểu lầm rồi… Tại Trung, hai người vừa nói về cái gì thế?” Duẫn Hạo thấy bộ dáng hai người họ thì cũng hiểu được phân nửa tình hình hiện tại.

“Duẫn Hạo ca, anh ấy dám dấu tên của cục cưng kìa.” Xương Mân chỉa chỉa Tại Trung, mân mê cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói.

“Mân Mân, chắc chắn cậu ấy vẫn chưa nghĩ ra…” Duẫn Hạo cười trêu ghẹo nói.

“Trịnh Duẫn Hạo, cậu đang ghen tị với tớ phải không.” Tại Trung cũng không tỏ ra yếu thế.

“Ghen tị cái gì, tớ là ba nuôi của cục cưng đó.”

“Tớ là ba ruột của cục cưng.”

“Được rồi, nếu Tại Trung muốn dấu thì để anh ấy dấu đi, dù sao mấy tháng nữa cũng biết thôi, không phải sao? ” Hữu Thiên thật sự chịu không nổi hai người này nữa, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, hình tượng hai người họ sẽ tiêu tan luôn

Cuối cùng cũng sắp đến ngày sinh, mấy ngày nay Xương Mân nằm ì trên giường, dù Tại Trung nài nỉ cỡ nào cũng không rời giường đi lại một bước.

“Mân Mân, đi ra ngoài phơi nắng một chút, có được không?”

“Không được, em không muốn đi…”

“Mân Mân, anh sẽ ôm em mà.”

“Không muốn…”

“Bác sĩ căn dặn mấy ngày này phải đi lại nhiều một chút, nếu không sẽ khó sinh đó.” Tại Trung không hề để ý tới Xương Mân có chịu hay không, hai tay ôm lấy nhóc.

“A…” Xương Mân kêu to.

“Mân Mân, làm sao vậy?”

“Đau… Tại… Đau… Đau quá…”

“Chẳng lẽ sinh rồi sao, Mân Mân, em cố cố lên, chờ anh đưa đến bệnh viên.”

--Cont--

Chương XXVII

Đến bệnh viện, Xương Mân được bác sĩ đưa vào phòng sinh, Tại Trung báo cho Duẫn Hạo, Hữu Thiên và cả ba mẹ mình, không bao lâu họ đã tới, cả đám người chờ ngoài cửa phòng sinh.

Tại Trung cực kì lo lắng , đi tới đi lui ngoài cửa.

“Mân Mân… Mân Mân…”

“Tại Trung, cậu đừng lo lắng nữa, Mân Mân không sao đâu.” Duẫn Hạo đứng phía sau vỗ vỗ vai hắn trấn an.

“Duẫn Hạo, Mân Mân sợ đau.”

“Từ nhỏ Mân Mân đã rất can đảm, Tại Trung, anh không nên lo quá.” Hữu Thiên thản nhiên nói.

Không lâu sau “Oa…” Tiếng khóc trẻ con vang lên.

Nghe tiếng khóc, Xương Mân nở nụ cười.”Tại… con của chúng ta…”

Em bé đã ra đời, làm cho cả gia đình vô cùng vui mừng, ba mẹ Tại Trung hạnh phúc ôm lấy cháu gái bảo bối của họ.

Mắt của bé rất giống Tại Trung, hàng lông mi dài giống với Xương Mân. Sống mũi cao thật cao, chiếc miệng xinh xắn. Vô cùng xinh đẹp tựa như một con búp bê bằng sứ…

Duẫn Hạo nói “Tại Trung, đứa con gái này trong tương lai sẽ mê đảo hàng ngàn người đó…”

“Ha hả, còn phải nói sao.” Tại Trung đắc ý cười.

“Tại…” Xương Mân hơi mở mắt.

“Mân Mân em tỉnh rồi…” Tại Trung đi tới, ngồi xuống bên giường, nắm tay Xương Mân.

“Em bé, cho em xem…”

Nghe thế mẹ Tại Trung đặt đứa bé đang ôm trong lòng xuống bên cạnh Xương Mân “Tiểu Mân, là một bé gái xinh đẹp đó con.”

“Con gái…” Xương Mân kiềm không được vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Cục cưng tuy là nhìn không thấy, thế nhưng cười rất vui vẻ.

“Tại Trung, tên của con là gì?”

“Kim Mẫn Di.”

“Uhm. Mẫn Di.” Đây là con của nhóc và Tại Trung nhóc yêu thương nhất.

Chương XXVIII – hoàn

Ba năm sau…

“Kim Mẫn Di, con đứng lại cho ba…” Cảnh tượng hiện tại là Kim Tại Trung và con gái của mình đang rược đuổi trong phòng khách.

“Đừng mà, đừng mà, ba ba người ăn hiếp con…” Nói xong, Mẫn Di chạy đến ban công chỗ Xương Mân đang ngồi phơi nắng.

“Ai ăn hiếp con hả…” Tại Trung đành bó tay với đứa con của mình.

“Ba, ba ba ăn hiếp con.” Mẫn Di làm nũng trên người Xương Mân.

“Tại…Lại xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nó quậy phá không để anh làm việc.” Tại Trung nói, chỉ bản vẽ trong tay Mẫn Di. (hai đứa con đi mách mẹ)

“Mẫn Di, sao con lại lấy bản vẽ của ba ba?” Xương Mân ôm Mẫn Di vào lòng, chỉnh tư thế một chút để bé ngồi được thoải mái.

“Ba ba không chơi với con, ba chỉ yêu mấy bức tranh này.” Bởi vì tuổi còn nhỏ, Mẫn Di không biết những bản vẽ đó dùng để làm gì, cho là Tại Trung thích tranh vẽ.

“Ha hả, đó là do ba ba con thiết kế, chờ con lớn lên thì sẽ hiểu thôi.” Xương Mân lấy bản vẽ trong tay Mẫn Di đưa cho Tại Trung.

Xương Mân nhìn hắn “Anh lại muốn mở buổi tuyên bố mới sao?”

“Uhm, với lại lần này không giống với mọi khi, tiểu công chúa của chúng ta cũng sẽ tham dự…”

Tại tòa nhà cao ốc JIM mở buổi tuyên bố mới, thế nhưng lần này khác với mấy đợt trước, mấy người được mời đều sẽ mang theo người nhà của họ.

Sau khi mở màn, , lúc đầu vẫn tiến triển rất thuận lợi, thế nhưng lúc sau toàn bộ đại sảnh tối sầm lại, dần dần, ánh sáng chiếu thẳng lên sân khấu, một bé gái mặc váy trắng xuất hiện, từ xa nhìn lại giống như một tiểu thiên sứ.

Khi bé lên sân khấu, ở phía sau cũng có một đám nhóc con cùng lên theo, có thể nói nửa tiết mục sau là sản phẩm thiết kế cho em bé.

Kỳ thực Tại Trung vốn có ý định thiết kế trang phục trẻ em, lại nhìn con gái mình suốt ngày chạy tới chạy lui, vì vậy không kiềm được, hắn quyết định giới thiệu con gái mình cho tất cả mọi người.

Đến phút cuối Tại Trung và Xương Mân đi ra khán đài, Xương Mân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con mình, bên dưới vỗ tay nồng nhiệt….

Về đến nhà, Xương Mân dỗ cho Mẫn Di ngủ xong, trở lại phòng mình. Tại Trung từ phòng tắm đi ra.

“Mân Mân, có mệt không em?”

“Em thì có sao đâu, anh mới mệt ấy chứ.”

“Có em bên cạnh anh có gì mà thấy mệt chứ. Đia tắm đi…”

“Uhm.”

Lúc Xương Mân đi ra, Tại Trung vẫn còn đang xem TV. Nhóc bò lên giường, nằm xuống cạnh Tại Trung.

Tại Trung ôm chầm lấy nhóc “Mân Mân…”

“Hả?”

“Anh muốn em…” Tại Trung xoay người đặt Xương Mân dưới thân, dịu dàng hôn nhóc, hai tay Xương Mân cũng ôm lấy lưng hắn…

“Ba ba…” Tại Trung và Xương Mân cùng nhìn ra cửa, thấy con gái mình đang đứng ở đó.

Tại Trung và Xương Mân nhìn nhau cười…

–Hoàn–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: